Sáng hôm sau, Tùy Qua gõ vỡ thạch cao trên chân Thang Vân Long, rửa sạch dược vật trên vết thương, không cho phép hắn uống thuốc giảm nhiệt hay giảm đau, dù hắn cũng biết công phu nhưng vẫn bị đau đến chết đi sống lại.
Đối với việc vì sao Tùy Qua đưa Thang Vân Long tới ở lại trong Đường gia, ngay cả Đường Vân cũng cảm thấy phi thường tò mò. Nhưng Tùy Qua chưa cho hắn biết nguyên nhân, chỉ nói Thang Vân Long ở lại nơi này, ngày sau sẽ có tác dụng.
Ngay trong lúc Tùy Qua chữa bệnh cho Đường Thế Uyên, bên ngoài đồn đãi càng lúc càng lớn. Tùy Qua không biết tin tức từ đâu mà đến, nhưng cảm giác được đủ loại âm mưu đan xen cùng ích lợi trong những tin tức kia.
Rốt cục chuyện điều động của Đường Vân cũng kết thúc.
Có thể đoán được Đường Vân bị điều tới một chức quan nhàn tản, thuộc bộ văn hóa của một quân khu.
Như lời tự giễu của Đường Vân, điều tới nơi này chỉ có một chỗ tốt duy nhất, đó là mỗi ngày có thể thưởng thức ca múa.
Đây là tín hiệu thăm dò.
Thật hiển nhiên có một ít người có quyền thế trong quân đã bắt đầu động thủ.
Điều động Đường Vân sẽ không dao động căn cơ của Đường gia, nhưng cũng là tín hiệu thăm dò lực nhẫn nại của Đường gia.
Đối với việc này Đường gia không hề có biểu hiện gì.
Vì thế vài ngày sau lại có vài người của Đường gia trong quân bộ, võ cảnh cùng công an cũng bắt đầu lục tục xuất hiện tình huống điều động, hơn nữa đều là điều động chức quan nhàn tản.
Tình huống đã thật rõ ràng, có người không kềm nén được nữa, bắt đầu muốn lay động căn cơ của Đường gia trong quân.
Đối với mấy tin tức này Tùy Qua nhận được từ miệng Đường Vân, nhưng hắn không hề lo lắng.
Bởi vì Tùy Qua thật rõ ràng, căn cơ của Đường gia tập trung trong tay một người, chính là Đường Thế Uyên. Chỉ cần Đường Thế Uyên vượt qua một tháng như lời đồn đãi, như vậy Đường gia vẫn đứng vững không ngã.
Lại qua thêm vài ngày, rốt cục truyền tới tin tức nặng cân: đến lượt Đường Hạo Thiên bị điều động.
Đây cũng không còn là thăm dò, mà có chút phe phái bắt đầu “tuyên chiến” với Đường hệ.
Tùy Qua biết rốt cục Đường Thế Uyên sẽ xuất thủ.
Quả nhiên sang hôm sau, Đường Thế Uyên mời dự hội nghị quân ủy, thông qua một quyết định trọng đại hạng nhất. Sắp tới hải lục không tam quân sẽ diễn ra đại quy mô diễn tập trên biển. Hơn nữa đội hình mẫu hạm mới thành lập cũng sẽ tham dự diễn tập. Hội nghị đồng thời quyết định nhâm mệnh Đường Thế Uyên làm tổng chỉ huy quân diễn, Đường Hạo Thiên làm chỉ huy trưởng hạm đội trên biển.
Nội dung hội nghị truyền ra, cả nước kinh động.
Mà sau khi tin tức này truyền ra, người chân chính kinh hãi đảm chiến là một ít đối thủ tham dự đối phó Đường hệ. Bởi vì có câu nói, hỗn quan trường sợ nhất là làm sai đội. Rất nhiều người đều nghĩ lần này Đường Thế Uyên sẽ rơi rụng, Đường hệ hoàn toàn thất bại, cho nên tham dự giành quyền, ai biết Đường lão đầu tử vốn co đầu rúc cổ trong nhà “chờ chết”, chẳng những không chết, còn lộ mặt làm ra một danh tác như thế.
Danh tác lần này làm đối thủ của Đường gia trở tay không kịp.
Một ít người chuẩn bị a dua vừa thấy thủ bút của Đường Thế Uyên, nhất thời hoảng sợ vội vàng đứng bên Đường hệ, đồng thời làm khó dễ với phe phái đối địch của Đường gia. Trong một tuần ngắn ngủi, nhiều ngành quân sự chính trị đều xuất hiện thật nhiều điều động, đồng thời ngành ban kỷ luật thanh tra cũng liên tục nhận được tố giác tham ô hủ bại, nhất thời bề bộn đến gà bay chó chạy.
Nhưng làm Tùy Qua có chút thất vọng chính là, trong danh sách những nhân vật rơi đài không có mấy người họ Dương. Thật hiển nhiên, đấu tranh lần này tuy Dương hệ nhận một ít tổn thất, nhưng không lớn lắm. Bởi vậy có thể thấy được Dương hệ ở trong chính đàn gốc rễ thật sâu, khó trách ngày trước Đường Thế Uyên muốn hai nhà kết hợp.
Xem ra Dương Sâm còn có thể nhảy nhót một đoạn thời gian.
Đấu tranh chính trị thường được khống chế trong một trình độ nhất định, sau khi Đường hệ đấu suy sụp một nhóm người, đã bắt đầu dừng lại động tác.
Nhưng trong khoảng thời gian này, có một ít thái tử gia Đế Kinh lại biến mất. Có người vào tù, có người chạy qua Mỹ, Canada, còn có kẻ mất đi hết thảy, thành kẻ nghèo hèn.
Trạng huống thân thể của Đường Thế Uyên đã xem như ổn định.
Thang Vân Long vẫn ở lại Đường gia, tuy rằng thương thế đã khá hơn một chút nhưng chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Rơi vào đường cùng hắn chỉ phải ở lại Đường gia, mà người của Thang gia cũng không ai đến thăm hắn, giống như hoàn toàn quên lãng hắn.
Nhiệm vụ đến Đế Kinh của Tùy Qua hình như đã đạt tới, nhưng hắn không có ý tứ rời đi.
Hắn còn đang đợi, chờ đợi động tác của Dương Sâm.
Tùy Qua đợi thêm hai ngày, rốt cục đã đợi được động tác của Dương Sâm.
Hội đấu thầu thu mua dược phẩm của quân đội đã bắt đầu.
- Cậu muốn tham gia hội đấu thầu lần này?
Nghe Tùy Qua đưa ra ý tứ, Đường Thế Uyên thản nhiên hỏi:
- Có ý tứ gì đây? Cậu muốn kiếm nhiều tiền?
- Kiếm tiền không phải nguyên nhân thiết yếu nhất.
Tùy Qua nói:
- Cho dù không tham gia đấu thầu của quân bộ, dược vật mà tôi nghiên phát cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Đối với việc này tôi thật tự tin. Nguyên nhân thiết yếu nhất là vì Dương Sâm tham dự cạnh tranh lần này, tôi không thể để cho hắn như nguyện.
- A, vì sao? Ân oán cá nhân?
Đường Thế Uyên hỏi.
- Trước đó Dương Sâm có đến tìm qua ngài, muốn đặt điều kiện giao dịch nhổ trồng khí quan cho ngài. Tuy rằng tôi không biết nội dung cụ thể, nhưng tôi khẳng định có quan hệ với y dược.
Tùy Qua nói. Sở dĩ hắn khẳng định như vậy là bởi vì khi còn ở Đông Giang, Dương Sâm từng tỏ vẻ có chí hướng trong phương diện này, không, phải nói là dã tâm.
- Đầu óc của cậu quả nhiên thật linh quang.
Đường Thế Uyên nói:
- Đúng vậy, tiểu tử Dương Sâm đích xác có dã tâm như vậy. Kỳ thật tôi vốn nghĩ tới Dương Sâm sẽ đưa ra yêu cầu để Dương hệ tiến vào quân bộ, nhưng không nghĩ tới yêu cầu của hắn là số định mức thu mua dược vật của quân đội. Điều này làm cho tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì trong tay Dương gia nắm thật nhiều tài nguyên, hẳn không thiếu tiền mới phải. Nhưng dù sao tôi cũng là một người lính, cho nên không thích bị người hiếp bức bàn điều kiện, Dương Sâm còn chưa nói xong đã bị tôi cự tuyệt.
- Không thiếu tiền, cũng không có nghĩa bọn hắn không cần tiền.
Tùy Qua nói:
- Việc đấu thầu thu mua dược vật của quân đội vốn là một khối thịt béo lớn. Mặt khác nhu cầu của quân đội với y dược không chỉ cực hạn ở việc bị thương, hay cảm mạo linh tinh gì đi? Thậm chí có vài bộ đội, dược vật là “vũ khí mềm”. Trong những dược vật này, có thể giúp một người không cần ngủ trong thời gian dài, lại có được thể lực dồi dào. Có loại dược vật tăng lên thể lực cùng lực công kính của binh lính. Thậm chí còn có dược vật có thể thu được năng lực đặc thù, đúng không?
Nghe xong lời này, Đường Thế Uyên bỗng nhiên nhíu mày:
- Là Đường Vân nói với cậu?
Đối với việc vì sao Tùy Qua đưa Thang Vân Long tới ở lại trong Đường gia, ngay cả Đường Vân cũng cảm thấy phi thường tò mò. Nhưng Tùy Qua chưa cho hắn biết nguyên nhân, chỉ nói Thang Vân Long ở lại nơi này, ngày sau sẽ có tác dụng.
Ngay trong lúc Tùy Qua chữa bệnh cho Đường Thế Uyên, bên ngoài đồn đãi càng lúc càng lớn. Tùy Qua không biết tin tức từ đâu mà đến, nhưng cảm giác được đủ loại âm mưu đan xen cùng ích lợi trong những tin tức kia.
Rốt cục chuyện điều động của Đường Vân cũng kết thúc.
Có thể đoán được Đường Vân bị điều tới một chức quan nhàn tản, thuộc bộ văn hóa của một quân khu.
Như lời tự giễu của Đường Vân, điều tới nơi này chỉ có một chỗ tốt duy nhất, đó là mỗi ngày có thể thưởng thức ca múa.
Đây là tín hiệu thăm dò.
Thật hiển nhiên có một ít người có quyền thế trong quân đã bắt đầu động thủ.
Điều động Đường Vân sẽ không dao động căn cơ của Đường gia, nhưng cũng là tín hiệu thăm dò lực nhẫn nại của Đường gia.
Đối với việc này Đường gia không hề có biểu hiện gì.
Vì thế vài ngày sau lại có vài người của Đường gia trong quân bộ, võ cảnh cùng công an cũng bắt đầu lục tục xuất hiện tình huống điều động, hơn nữa đều là điều động chức quan nhàn tản.
Tình huống đã thật rõ ràng, có người không kềm nén được nữa, bắt đầu muốn lay động căn cơ của Đường gia trong quân.
Đối với mấy tin tức này Tùy Qua nhận được từ miệng Đường Vân, nhưng hắn không hề lo lắng.
Bởi vì Tùy Qua thật rõ ràng, căn cơ của Đường gia tập trung trong tay một người, chính là Đường Thế Uyên. Chỉ cần Đường Thế Uyên vượt qua một tháng như lời đồn đãi, như vậy Đường gia vẫn đứng vững không ngã.
Lại qua thêm vài ngày, rốt cục truyền tới tin tức nặng cân: đến lượt Đường Hạo Thiên bị điều động.
Đây cũng không còn là thăm dò, mà có chút phe phái bắt đầu “tuyên chiến” với Đường hệ.
Tùy Qua biết rốt cục Đường Thế Uyên sẽ xuất thủ.
Quả nhiên sang hôm sau, Đường Thế Uyên mời dự hội nghị quân ủy, thông qua một quyết định trọng đại hạng nhất. Sắp tới hải lục không tam quân sẽ diễn ra đại quy mô diễn tập trên biển. Hơn nữa đội hình mẫu hạm mới thành lập cũng sẽ tham dự diễn tập. Hội nghị đồng thời quyết định nhâm mệnh Đường Thế Uyên làm tổng chỉ huy quân diễn, Đường Hạo Thiên làm chỉ huy trưởng hạm đội trên biển.
Nội dung hội nghị truyền ra, cả nước kinh động.
Mà sau khi tin tức này truyền ra, người chân chính kinh hãi đảm chiến là một ít đối thủ tham dự đối phó Đường hệ. Bởi vì có câu nói, hỗn quan trường sợ nhất là làm sai đội. Rất nhiều người đều nghĩ lần này Đường Thế Uyên sẽ rơi rụng, Đường hệ hoàn toàn thất bại, cho nên tham dự giành quyền, ai biết Đường lão đầu tử vốn co đầu rúc cổ trong nhà “chờ chết”, chẳng những không chết, còn lộ mặt làm ra một danh tác như thế.
Danh tác lần này làm đối thủ của Đường gia trở tay không kịp.
Một ít người chuẩn bị a dua vừa thấy thủ bút của Đường Thế Uyên, nhất thời hoảng sợ vội vàng đứng bên Đường hệ, đồng thời làm khó dễ với phe phái đối địch của Đường gia. Trong một tuần ngắn ngủi, nhiều ngành quân sự chính trị đều xuất hiện thật nhiều điều động, đồng thời ngành ban kỷ luật thanh tra cũng liên tục nhận được tố giác tham ô hủ bại, nhất thời bề bộn đến gà bay chó chạy.
Nhưng làm Tùy Qua có chút thất vọng chính là, trong danh sách những nhân vật rơi đài không có mấy người họ Dương. Thật hiển nhiên, đấu tranh lần này tuy Dương hệ nhận một ít tổn thất, nhưng không lớn lắm. Bởi vậy có thể thấy được Dương hệ ở trong chính đàn gốc rễ thật sâu, khó trách ngày trước Đường Thế Uyên muốn hai nhà kết hợp.
Xem ra Dương Sâm còn có thể nhảy nhót một đoạn thời gian.
Đấu tranh chính trị thường được khống chế trong một trình độ nhất định, sau khi Đường hệ đấu suy sụp một nhóm người, đã bắt đầu dừng lại động tác.
Nhưng trong khoảng thời gian này, có một ít thái tử gia Đế Kinh lại biến mất. Có người vào tù, có người chạy qua Mỹ, Canada, còn có kẻ mất đi hết thảy, thành kẻ nghèo hèn.
Trạng huống thân thể của Đường Thế Uyên đã xem như ổn định.
Thang Vân Long vẫn ở lại Đường gia, tuy rằng thương thế đã khá hơn một chút nhưng chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Rơi vào đường cùng hắn chỉ phải ở lại Đường gia, mà người của Thang gia cũng không ai đến thăm hắn, giống như hoàn toàn quên lãng hắn.
Nhiệm vụ đến Đế Kinh của Tùy Qua hình như đã đạt tới, nhưng hắn không có ý tứ rời đi.
Hắn còn đang đợi, chờ đợi động tác của Dương Sâm.
Tùy Qua đợi thêm hai ngày, rốt cục đã đợi được động tác của Dương Sâm.
Hội đấu thầu thu mua dược phẩm của quân đội đã bắt đầu.
- Cậu muốn tham gia hội đấu thầu lần này?
Nghe Tùy Qua đưa ra ý tứ, Đường Thế Uyên thản nhiên hỏi:
- Có ý tứ gì đây? Cậu muốn kiếm nhiều tiền?
- Kiếm tiền không phải nguyên nhân thiết yếu nhất.
Tùy Qua nói:
- Cho dù không tham gia đấu thầu của quân bộ, dược vật mà tôi nghiên phát cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Đối với việc này tôi thật tự tin. Nguyên nhân thiết yếu nhất là vì Dương Sâm tham dự cạnh tranh lần này, tôi không thể để cho hắn như nguyện.
- A, vì sao? Ân oán cá nhân?
Đường Thế Uyên hỏi.
- Trước đó Dương Sâm có đến tìm qua ngài, muốn đặt điều kiện giao dịch nhổ trồng khí quan cho ngài. Tuy rằng tôi không biết nội dung cụ thể, nhưng tôi khẳng định có quan hệ với y dược.
Tùy Qua nói. Sở dĩ hắn khẳng định như vậy là bởi vì khi còn ở Đông Giang, Dương Sâm từng tỏ vẻ có chí hướng trong phương diện này, không, phải nói là dã tâm.
- Đầu óc của cậu quả nhiên thật linh quang.
Đường Thế Uyên nói:
- Đúng vậy, tiểu tử Dương Sâm đích xác có dã tâm như vậy. Kỳ thật tôi vốn nghĩ tới Dương Sâm sẽ đưa ra yêu cầu để Dương hệ tiến vào quân bộ, nhưng không nghĩ tới yêu cầu của hắn là số định mức thu mua dược vật của quân đội. Điều này làm cho tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì trong tay Dương gia nắm thật nhiều tài nguyên, hẳn không thiếu tiền mới phải. Nhưng dù sao tôi cũng là một người lính, cho nên không thích bị người hiếp bức bàn điều kiện, Dương Sâm còn chưa nói xong đã bị tôi cự tuyệt.
- Không thiếu tiền, cũng không có nghĩa bọn hắn không cần tiền.
Tùy Qua nói:
- Việc đấu thầu thu mua dược vật của quân đội vốn là một khối thịt béo lớn. Mặt khác nhu cầu của quân đội với y dược không chỉ cực hạn ở việc bị thương, hay cảm mạo linh tinh gì đi? Thậm chí có vài bộ đội, dược vật là “vũ khí mềm”. Trong những dược vật này, có thể giúp một người không cần ngủ trong thời gian dài, lại có được thể lực dồi dào. Có loại dược vật tăng lên thể lực cùng lực công kính của binh lính. Thậm chí còn có dược vật có thể thu được năng lực đặc thù, đúng không?
Nghe xong lời này, Đường Thế Uyên bỗng nhiên nhíu mày:
- Là Đường Vân nói với cậu?
/1780
|