- Bão Phúc đan mộc, để nước của ngươi tới mạnh hơn một chút đi!
Tùy Qua chợt nói, lúc này hắn rốt cục lĩnh ngộ được biên giới của con đường Tiên Thiên, hiện tại chính là lúc hắn bắt đầu đi nếm thử, chứng minh.
Tích! Tích!
Đan thủy dâng lên mũi, hô hấp dừng lại.
Trong chốc lát, đầu óc Tùy Qua trở nên trống rỗng, giống như đã chết.
Phòng săn sóc đặc biệt.
Lam Lan từ từ tỉnh lại.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp gian phòng.
Trong phòng còn có một nữ y tá.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi này không phải là thiên đường.
- Mình còn sống.
Lam Lan nghĩ thầm. Nàng rõ ràng nhớ lúc ấy khi nàng và Tùy Qua đang ở phòng ăn, đột nhiên ngực bị trúng đạn, sau đó cuối cùng ý thức dừng lại ở cảnh Tùy Qua ôm nàng ngã nhào xuống đất.
Khi đó, Lam Lan từng muốn, chết đi trong lòng hắn, đó cũng là một kết cục không tệ.
Chẳng qua, không ngờ nàng vẫn còn sống.
Lam Lan kéo quần áo bệnh nhân, nhìn vào ngực, trước ngực có một vết sẹo lớn bằng quả trứng gà, điều này nói rõ lúc trước nàng chắc chắn đã trúng đạn. Nhưng vết sẹo này đã rất nhạt, tựa hồ rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất.
- Chẳng lẽ, mình đã hôn mê lâu lắm sao?
Trong ý thức của Lam Lan đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ làm cho nàng cảm thấy có chút kinh hãi. Bởi vì nàng từng xem một bộ phim tương tự, một bệnh nhân sau khi ngã bệnh biến thành người thực vật, hôn mê hơn hai chục năm, đến khi tỉnh lại, cũng đã cảnh còn người mất.
Nếu quả thật như thế, Lam Lan càng thêm lo lắng có phải nàng đã già hay không.
Đối với một nữ nhân mà nói, sợ nhất chính là dung nhan già úa, tuổi xuân từ từ dễ dàng trôi qua.
- Lam tiểu thư, cô tỉnh lại rồi. . . Cô làm gì thế?
Một y tá thấy Lam Lan ngồi dậy, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
May là, chỉ chốc lát sau, Lam Lan lại từ trong phòng vệ sinh chạy ra, hỏi nữ y tá:
- Tôi hôn mê bao lâu rồi?
Nữ y tá có chút mờ mịt nói:
- Khoảng ba ngày.
- Ba ngày? Chỉ có ba ngày, cô không gạt tôi chứ?
Lam Lan hỏi.
Nữ y tá lắc đầu.
- Vết thương trước ngực tôi, làm sao lại khỏi nhanh như vậy?
Lam Lan hỏi.
Nữ y tá suy nghĩ một lát, nói:
- A, cô hỏi cái này sao? Thật ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước tôi được sắp xếp để săn sóc đặc biệt cho cô, nghe nói cô bị trúng đạn, tôi thật sự có chút lo lắng cô không qua khỏi, nhưng không ngờ sau khi cô rời khỏi phòng giải phẩu, rồi đưa đến phòng bệnh, hoàn toàn không giống như một người bị trọng thương, ngược lại giống như một người bệnh hôn mê.
- Tại sao lại như vậy?
Lam Lan hỏi.
- Tôi nghe chủ nhiệm Trang nói, lúc ấy khi cô được đưa vào phòng giải phẩu, có hai người mạnh mẽ yêu cầu được vào phòng phẫu thuật, một người còn trẻ tuổi, giống như một học sinh, một người là lão đầu tóc trắng xoá. Tôi nghe nói người trẻ tuổi kia đã điều chế một loại dược vật kỳ lạ trong phòng giải phẫu cho cô, sau đó chữa khỏi trái tim bị hao tổn của cô, hơn nữa còn làm miệng vết thương của cô nhanh chóng khép lại.
- Người trẻ tuổi. . . Học sinh. . . Chẳng lẽ là Tùy Qua?
Lam Lan lẩm bẩm nói, trong lòng bỗng nhiên thấy ngọt ngào. Nhưng lại cảm thấy có cái gì không đúng, y tá nói lúc ấy có hai người đi cùng nàng vào phòng giải phẫu, chẳng lẽ không phải là Tùy Qua? Nhưng nếu không phải hắn, Lam Lan cũng không biết người nào có bản lãnh lớn như vậy, có thể làm cho lồng ngực bị thương nhanh chóng khôi phục như cũ.
- Nếu hắn là bằng hữu của cô, cô hỏi hắn không phải rõ ràng sao.
Nữ y tá nhắc nhở Lam Lan, lấy điện thoại của Lam Lan từ trong ngăn kéo ra.
Sau khi Lam Lan nhận lấy điện thoại di động, vội vàng bấm số điện thoại của Tùy Qua.
Ai ngờ lại không cách nào liên lạc được.
Lam Lan nhất thời lo lắng, gọi lại một lần nữa.
Tình huống vẫn như thế.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Lam Lan lo lắng nói, định rời khỏi phòng bệnh đi tìm Tùy Qua.
- Lam tiểu thư, cô đừng ra ngoài.
Nữ y tá vội vàng khuyên Lam Lan.
- Tại sao?
- Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, sẽ không cho cô rời đi.
Nữ y tá nói:
- Hiện tại toàn bộ cảnh sát Đông Giang đều được xuất động, truy bắt hung thủ bắn trúng cô, trước khi cảnh sát chưa bắt được tên đạo tặc đó, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng để cô rời đi.
- Tôi không quan tâm!
Lam Lan nói, ngay cả quần áo cũng không thay, mở cửa phòng bệnh chạy ra ngoài.
Sau khi cửa phòng mở ra, quả nhiên Lam Lan nhìn thấy có hai gã cảnh sát giữ cửa, hai đầu hành lang cũng có hai vị cảnh sát đứng, giống như muốn giới nghiêm. Nhìn thấy Lam Lan bước ra, một người cảnh sát nói:
- Lam tiểu thư, cô đã tỉnh lại rồi, chúng tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên, xin cô tiếp tục ở lại phòng bệnh, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.
- Tôi muốn ra ngoài.
Lam Lan nói .
Viên cảnh sát vừa nghe, nhất thời khó xử nói:
- Lam tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi. Nếu lúc này chúng tôi để cô rời đi, chỉ sợ hôm nay tôi sẽ phải mất chén cơm. Thật xin lỗi.
Lam Lan nhìn điệu bộ này, nhất thời nghĩ tới điều gì.
Cho nên, nàng quay lại phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái, sau đó bấm một số điện thoại, lớn tiếng nói:
- Lam Văn Cẩm, cha đang làm gì vậy! Phiền cha thu lại đặc quyền đãi ngộ dối trá này được không?
- Tiểu Lan con tỉnh lại rồi?
Giọng nói của Lam Văn Cẩm cao hứng mà trầm ổn, hiển nhiên bất cứ lúc nào, hắn đều có thể giữ vững hình tượng đại nhân vật thản nhiên:
- Tiểu Lan, ta làm như vậy, chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho con.
- Tôi rất an toàn, vô cùng an toàn.
Lam Lan nói:
- Trước kia cha không quan tâm đến cuộc sống của tôi, hiện tại xảy ra chút chuyện lại làm dư luận xôn xao, tôi thật không rõ, cha rút cuộc muốn biểu hiện với tôi, cha là một người cha tốt, hay là muốn biểu hiện với người khác tôi là con gái của Phó tỉnh trưởng Lam Văn Cẩm?
- Tiểu Lan, con đang nói nhăng gì vậy!
Lam Văn Cẩm hiển nhiên cũng không chịu lời lẽ sắc bén của nữ nhi:
- Cái gì gọi là cha không quan tâm tới con. Nếu cha không quan tâm tới con, có cần kêu nhiều người tới bảo vệ con như vậy không, có dặn dò bệnh viện dành cho con đãi ngộ tốt nhất không? Nếu như cha không quan tâm đến con, con cho rằng với tác phong làm việc của loại người như con, chương trình “Thị sát Đông Giang” của con thật sự có thể tiếp tục tồn tại hay không? Chỉ sợ đài trưởng của con đã cho kết thúc từ lâu rồi.
- A, vậy sao? Vậy thì thật sự cám ơn cha đã chiếu cố rồi.
Lam Lan nói:
- Nhưng cha có thể nói cho tôi biết, tại sao khi tôi còn bé, hi vọng phụ thân có thể cùng xem phim hoạt hình với tôi, nhưng lại nghe từ trong điện thoại lúc nào cũng là “bận rộn công việc, bận rộn xã giao”. Khi tôi và mẹ muốn cùng cha ăn cơm, nhưng đợi đến lúc thức ăn lạnh như băng, cha chỉ là một con sâu rượu say như chết trở về. Còn rất nhiều việc khác, tôi không muốn nói ra, cha cho rằng những thứ đó là cha quan tâm tôi sao?
Tùy Qua chợt nói, lúc này hắn rốt cục lĩnh ngộ được biên giới của con đường Tiên Thiên, hiện tại chính là lúc hắn bắt đầu đi nếm thử, chứng minh.
Tích! Tích!
Đan thủy dâng lên mũi, hô hấp dừng lại.
Trong chốc lát, đầu óc Tùy Qua trở nên trống rỗng, giống như đã chết.
Phòng săn sóc đặc biệt.
Lam Lan từ từ tỉnh lại.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp gian phòng.
Trong phòng còn có một nữ y tá.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi này không phải là thiên đường.
- Mình còn sống.
Lam Lan nghĩ thầm. Nàng rõ ràng nhớ lúc ấy khi nàng và Tùy Qua đang ở phòng ăn, đột nhiên ngực bị trúng đạn, sau đó cuối cùng ý thức dừng lại ở cảnh Tùy Qua ôm nàng ngã nhào xuống đất.
Khi đó, Lam Lan từng muốn, chết đi trong lòng hắn, đó cũng là một kết cục không tệ.
Chẳng qua, không ngờ nàng vẫn còn sống.
Lam Lan kéo quần áo bệnh nhân, nhìn vào ngực, trước ngực có một vết sẹo lớn bằng quả trứng gà, điều này nói rõ lúc trước nàng chắc chắn đã trúng đạn. Nhưng vết sẹo này đã rất nhạt, tựa hồ rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất.
- Chẳng lẽ, mình đã hôn mê lâu lắm sao?
Trong ý thức của Lam Lan đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ làm cho nàng cảm thấy có chút kinh hãi. Bởi vì nàng từng xem một bộ phim tương tự, một bệnh nhân sau khi ngã bệnh biến thành người thực vật, hôn mê hơn hai chục năm, đến khi tỉnh lại, cũng đã cảnh còn người mất.
Nếu quả thật như thế, Lam Lan càng thêm lo lắng có phải nàng đã già hay không.
Đối với một nữ nhân mà nói, sợ nhất chính là dung nhan già úa, tuổi xuân từ từ dễ dàng trôi qua.
- Lam tiểu thư, cô tỉnh lại rồi. . . Cô làm gì thế?
Một y tá thấy Lam Lan ngồi dậy, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
May là, chỉ chốc lát sau, Lam Lan lại từ trong phòng vệ sinh chạy ra, hỏi nữ y tá:
- Tôi hôn mê bao lâu rồi?
Nữ y tá có chút mờ mịt nói:
- Khoảng ba ngày.
- Ba ngày? Chỉ có ba ngày, cô không gạt tôi chứ?
Lam Lan hỏi.
Nữ y tá lắc đầu.
- Vết thương trước ngực tôi, làm sao lại khỏi nhanh như vậy?
Lam Lan hỏi.
Nữ y tá suy nghĩ một lát, nói:
- A, cô hỏi cái này sao? Thật ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước tôi được sắp xếp để săn sóc đặc biệt cho cô, nghe nói cô bị trúng đạn, tôi thật sự có chút lo lắng cô không qua khỏi, nhưng không ngờ sau khi cô rời khỏi phòng giải phẩu, rồi đưa đến phòng bệnh, hoàn toàn không giống như một người bị trọng thương, ngược lại giống như một người bệnh hôn mê.
- Tại sao lại như vậy?
Lam Lan hỏi.
- Tôi nghe chủ nhiệm Trang nói, lúc ấy khi cô được đưa vào phòng giải phẩu, có hai người mạnh mẽ yêu cầu được vào phòng phẫu thuật, một người còn trẻ tuổi, giống như một học sinh, một người là lão đầu tóc trắng xoá. Tôi nghe nói người trẻ tuổi kia đã điều chế một loại dược vật kỳ lạ trong phòng giải phẫu cho cô, sau đó chữa khỏi trái tim bị hao tổn của cô, hơn nữa còn làm miệng vết thương của cô nhanh chóng khép lại.
- Người trẻ tuổi. . . Học sinh. . . Chẳng lẽ là Tùy Qua?
Lam Lan lẩm bẩm nói, trong lòng bỗng nhiên thấy ngọt ngào. Nhưng lại cảm thấy có cái gì không đúng, y tá nói lúc ấy có hai người đi cùng nàng vào phòng giải phẫu, chẳng lẽ không phải là Tùy Qua? Nhưng nếu không phải hắn, Lam Lan cũng không biết người nào có bản lãnh lớn như vậy, có thể làm cho lồng ngực bị thương nhanh chóng khôi phục như cũ.
- Nếu hắn là bằng hữu của cô, cô hỏi hắn không phải rõ ràng sao.
Nữ y tá nhắc nhở Lam Lan, lấy điện thoại của Lam Lan từ trong ngăn kéo ra.
Sau khi Lam Lan nhận lấy điện thoại di động, vội vàng bấm số điện thoại của Tùy Qua.
Ai ngờ lại không cách nào liên lạc được.
Lam Lan nhất thời lo lắng, gọi lại một lần nữa.
Tình huống vẫn như thế.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Lam Lan lo lắng nói, định rời khỏi phòng bệnh đi tìm Tùy Qua.
- Lam tiểu thư, cô đừng ra ngoài.
Nữ y tá vội vàng khuyên Lam Lan.
- Tại sao?
- Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, sẽ không cho cô rời đi.
Nữ y tá nói:
- Hiện tại toàn bộ cảnh sát Đông Giang đều được xuất động, truy bắt hung thủ bắn trúng cô, trước khi cảnh sát chưa bắt được tên đạo tặc đó, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng để cô rời đi.
- Tôi không quan tâm!
Lam Lan nói, ngay cả quần áo cũng không thay, mở cửa phòng bệnh chạy ra ngoài.
Sau khi cửa phòng mở ra, quả nhiên Lam Lan nhìn thấy có hai gã cảnh sát giữ cửa, hai đầu hành lang cũng có hai vị cảnh sát đứng, giống như muốn giới nghiêm. Nhìn thấy Lam Lan bước ra, một người cảnh sát nói:
- Lam tiểu thư, cô đã tỉnh lại rồi, chúng tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên, xin cô tiếp tục ở lại phòng bệnh, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.
- Tôi muốn ra ngoài.
Lam Lan nói .
Viên cảnh sát vừa nghe, nhất thời khó xử nói:
- Lam tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi. Nếu lúc này chúng tôi để cô rời đi, chỉ sợ hôm nay tôi sẽ phải mất chén cơm. Thật xin lỗi.
Lam Lan nhìn điệu bộ này, nhất thời nghĩ tới điều gì.
Cho nên, nàng quay lại phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái, sau đó bấm một số điện thoại, lớn tiếng nói:
- Lam Văn Cẩm, cha đang làm gì vậy! Phiền cha thu lại đặc quyền đãi ngộ dối trá này được không?
- Tiểu Lan con tỉnh lại rồi?
Giọng nói của Lam Văn Cẩm cao hứng mà trầm ổn, hiển nhiên bất cứ lúc nào, hắn đều có thể giữ vững hình tượng đại nhân vật thản nhiên:
- Tiểu Lan, ta làm như vậy, chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho con.
- Tôi rất an toàn, vô cùng an toàn.
Lam Lan nói:
- Trước kia cha không quan tâm đến cuộc sống của tôi, hiện tại xảy ra chút chuyện lại làm dư luận xôn xao, tôi thật không rõ, cha rút cuộc muốn biểu hiện với tôi, cha là một người cha tốt, hay là muốn biểu hiện với người khác tôi là con gái của Phó tỉnh trưởng Lam Văn Cẩm?
- Tiểu Lan, con đang nói nhăng gì vậy!
Lam Văn Cẩm hiển nhiên cũng không chịu lời lẽ sắc bén của nữ nhi:
- Cái gì gọi là cha không quan tâm tới con. Nếu cha không quan tâm tới con, có cần kêu nhiều người tới bảo vệ con như vậy không, có dặn dò bệnh viện dành cho con đãi ngộ tốt nhất không? Nếu như cha không quan tâm đến con, con cho rằng với tác phong làm việc của loại người như con, chương trình “Thị sát Đông Giang” của con thật sự có thể tiếp tục tồn tại hay không? Chỉ sợ đài trưởng của con đã cho kết thúc từ lâu rồi.
- A, vậy sao? Vậy thì thật sự cám ơn cha đã chiếu cố rồi.
Lam Lan nói:
- Nhưng cha có thể nói cho tôi biết, tại sao khi tôi còn bé, hi vọng phụ thân có thể cùng xem phim hoạt hình với tôi, nhưng lại nghe từ trong điện thoại lúc nào cũng là “bận rộn công việc, bận rộn xã giao”. Khi tôi và mẹ muốn cùng cha ăn cơm, nhưng đợi đến lúc thức ăn lạnh như băng, cha chỉ là một con sâu rượu say như chết trở về. Còn rất nhiều việc khác, tôi không muốn nói ra, cha cho rằng những thứ đó là cha quan tâm tôi sao?
/1780
|