Rất hiển nhiên, tu vi của người này cũng mạnh gấp mấy lần Hàn Côn.
Xem ra, cho dù là cảnh giới ngang hàng, cũng có ba bảy loại.
Tỷ như, ở cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, Tùy Qua tuyệt đối được coi là siêu cấp cường giả, thậm chí có thể đánh bại người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ.
Còn người ở trong lòng núi này, hiển nhiên chính là nhân tài kiệt xuất trong Tiên Thiên hậu kỳ.
Không cách nào chạy trốn, chỉ có thể đối mặt.
Nửa người dưới của Tùy Qua ngâm trong nước, nhìn về phía chỗ xa, chỉ thấy hai điểm đỏ nhanh chóng từ xa đến gần.
Hai điểm hồng quang này, chính là hai con mắt.
Ánh mắt màu đỏ tươi, làm người ta sinh ra một loại cảm giác kinh hãi.
Rất nhanh, Tùy Qua đã thấy rõ người đến.
Mặc dù nói là người, nhưng thoạt nhìn càng giống “quỷ”!
Người này tựa hồ rất già nua, đầu tóc chòm râu xám trắng, hơn nữa rất dài, chòm râu còn rũ xuống tới ngực, ngay cả lông mày cũng rất dài, khuôn mặt và cơ thể đều gầy như củi, giống như một xác chết khô di động.
Trên người mặc áo choàng vải bố, chân đi đất, đứng trên mặt nước.
Nếu như không có dược lực của Niếp Vô Thảo trợ giúp, Tùy Qua cũng không có bản lĩnh như vậy. Bởi vậy có thể thấy, Tiên Thiên chân khí của người này, thật sự đã đến trình độ đỉnh cao, tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ.
- Ngươi là ai, tại sao lại giấu mình ở nơi quỷ quái này?
Tùy Qua hỏi.
- Ta là ai?
Lão giả suy nghĩ một lát mới nói:
- Ta gọi Ngưu. . . Duyên Tranh, cái tên này, ta cũng thiếu chút nữa quên mất.
- Ngưu Duyên Tranh, ngươi họ Ngưu, chẳng lẽ là người của Bạch Lưu Câu?
Tùy Qua hỏi.
Nếu không cần thiết, Tùy Qua cũng không muốn liều mạng với lão quỷ này. Cho nên, đàm phán có lẽ là một lựa chọn tốt.
- Bạch Lưu Câu. . . Ngươi không biết, cái tên Bạch Lưu Câu là do ta đặt đấy.
Ngưu Duyên Tranh tựa hồ nghĩ lại một số chuyện đã qua.
- Do ngươi đặt?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi là lão tổ Ngưu gia của Bạch Lưu Câu?
Tùy Qua từng nghe Ngưu Tiểu Hoa nói, phần lớn người ở Bạch Lưu Câu đều họ Ngưu, mà cái tên Bạch Lưu Câu , chính là do lão tổ tông Ngưu gia, người kiến tạo từ đường đặt cho, hơn nữa, lão tổ tông này còn là một vị cử nhân triều Thanh.
- Không sai.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Năm đó sau khi ta trúng cử nhân, đã xây nhà nhà ở và từ đường ở Bạch Lưu Câu, nhưng vẫn không đi làm tướng quân, ngươi biết vì sao không?
Ngưu Duyên Tranh tựa hồ rất lâu rồi chưa nói chuyện với người nào, cũng không giống như muốn vội vã giết chết Tùy Qua.
- Có lẽ, ngươi phát hiện có chuyện thú vị hơn làm tướng quân.
Tùy Qua nói.
- Không sai!
Ngưu Duyên Tranh đường:
- Trong thế tục, làm quan cố nhiên là chuyện tốt, nhưng con người thường chỉ sống trăm năm mà thôi. Mỹ nữ, danh lợi, kết quả đều chỉ là một đống cứt chó mà thôi. Huống chi, cho dù làm quan, cũng chỉ là làm nô tài cho người ta mà thôi, có ý nghĩa gì.
- Hắc. . . Hiện tại làm quan, không phải là làm nô tài, mà là làm chủ.
Tùy Qua cười cười.
- Chẳng lẽ giang sơn thay đổi?
- Đúng vậy, đổi mấy đời rồi.
Tùy Qua nói:
- Lão già cử nhân nhà ngươi cũng không đáng giá.
- Hừ, ngươi tưởng ta thật sự quan tâm đến thân phận sao?
Ngưu Duyên Tranh hừ lạnh một tiếng.
- Dĩ nhiên, ngươi sẽ không để ý tới thân phận.
Tùy Qua cười nhạt:
- Nhưng ta cảm thấy ngươi ở nơi tối tăm mịt mù này, làm sao bằng hưởng thụ trong thế tục.
- Ngươi nghĩ lời này có thể dao động quyết tâm của ta?
Ngưu Duyên Tranh cười lạnh một tiếng.
- Ta không phải muốn dao động quyết tâm của ngươi, mà chỉ muốn nói sự thật cho ngươi mà thôi.
Tùy Qua hòa nhã nói:
- Ngươi có lẽ còn không biết, ở xã hội hiện tại, cuộc sống của dân chúng bình thường cũng đủ khiến hoàng đế khi đó hâm mộ.
- Thúi lắm!
Ngưu Duyên Tranh quát lên:
- Thời đại nào dân chúng cũng nghèo khổ! Ngươi tưởng lão tử ngốc lắm sao!
Ngưu Duyên Tranh quả nhiên là cử nhân võ, nói chuyện cũng thô bỉ.
- Được, vậy ta hỏi ngươi. Khi đó hoàng đế của các ngươi có xem phim không? Có dùng điện thoại di động, máy tính không? Đã từng lên mặt trăng? Lái xe thể thao, ngồi máy bay chưa. . .
Tùy Qua vừa lên tiếng, đã biểu hiện rất nhiều từ ngữ hiện đại, Ngưu Duyên Tranh quả nhiên vô cùng sửng sốt.
Vốn, Ngưu Duyên Tranh chỉ tính toán tìm hiểu một chút tình trạng hiện nay từ miệng Tùy Qua, sau đó giết chết Tùy Qua, thu hồi Huyết Đằng năm cánh, dù sao vật này cũng là thứ Ngưu Duyên Tranh một mực chờ đợi.
Ai ngờ, những lời này của Tùy Qua lại khiến Ngưu Duyên Tranh cảm thấy rất thích thú, mặc dù bản thân hắn tựa hồ không muốn thừa nhận điểm này.
Tùy Qua lại tiếp tục thuyết phục:
- Ta thấy ngươi bế quan quá lâu rồi. Cuộc sống phồn hoa bên ngoài kia cũng chưa từng thấy? Chuyện này cũng khó trách, ngươi đại khái không biết, xã hội bây giờ đã có rất ít người tập võ. Tại sao? Bởi vì có quá nhiều thứ hấp dẫn. . . Tóm lại, nếu ngươi không ra ngoài nhận thức, thật là chết không nhắm mắt.
- Cái gì mà chết không nhắm mắt? Ngươi muốn chết sao!
Ngưu Duyên Tranh quát lên.
- Nếu như ta đoán không sai, ngươi bế quan ở nơi này, đơn giản chính là muốn lợi dụng trúc cơ của Huyết Đằng năm cánh mà thôi, đúng không?
Thấy Ngưu Duyên Tranh không trả lời, Tùy Qua biết mình đoán không sai:
- Không sai, dùng tinh hoa của Huyết Đằng năm cánh trúc cơ cũng không phải không thể được. Nhưng, ngươi nên biết, trúc cơ của Huyết Đằng năm cánh, cũng không phải là lựa chọn rất tốt. Huống chi, nếu như trúc cơ không thành công, xem tình trạng của ngươi, chỉ sợ cũng sống không được bao lâu. Ngươi nói xem, ngươi không đến nơi phồn hoa hưởng thụ cuộc sống, cứ như vậy chết ở đây, vậy không phải là chết không nhắm mắt sao?
- Ngươi….muốn chết!
Ngưu Duyên Tranh cả giận nói, nhưng cũng không động thủ. Rất hiển nhiên, lời nói của Tùy Qua đã chạm đến chỗ sâu thẳm trong lòng hắn.
Nhưng Tùy Qua biết loại đồ cổ này không dễ bị thuyết phục như vậy, cho nên trực tiếp buông ra một câu, đánh thẳng vào nội tâm Ngưu Duyên Tranh:
- Ngươi nên biết, nếu bản thân ngươi đã động tâm. Với tâm thái này của ngươi, khi trúc cơ, tất nhiên sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, khó có thể thành công.
- Thật can đảm! Ngươi lại dám uy hiếp ta!
- Tại sao không dám?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ta chẳng qua thấy tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, có tư cách nói chuyện với ta. Nếu không, ta đã sớm một tát đập chết ngươi rồi, làm gì có thời gian nói chuyện tào lao với ngươi.
- Ngươi chỉ là một người tu hành Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, cũng xứng ngồi ngang hàng nói chuyện với ta?
Ngưu Duyên Tranh khinh thường nói.
- Ta biết ngươi có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ. Nhưng, trước đó không lâu ta mới vừa đánh bại một người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ, hắn cũng cuồng vọng giống như ngươi, nhưng vẫn thảm bại dưới tay ta. Cho nên, ta khuyên ngươi đừng kiêu ngạo như vậy.
Tùy Qua lạnh lùng nói.
- Được! Vậy ta sẽ nếm thử một chút phân lượng của ngươi rồi hãy nói! Nếu như ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không đỡ được, vậy chết là đáng đời!
Ngưu Duyên Tranh giận dữ quát:
- Búa liệt sơn.
Xem ra, cho dù là cảnh giới ngang hàng, cũng có ba bảy loại.
Tỷ như, ở cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, Tùy Qua tuyệt đối được coi là siêu cấp cường giả, thậm chí có thể đánh bại người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ.
Còn người ở trong lòng núi này, hiển nhiên chính là nhân tài kiệt xuất trong Tiên Thiên hậu kỳ.
Không cách nào chạy trốn, chỉ có thể đối mặt.
Nửa người dưới của Tùy Qua ngâm trong nước, nhìn về phía chỗ xa, chỉ thấy hai điểm đỏ nhanh chóng từ xa đến gần.
Hai điểm hồng quang này, chính là hai con mắt.
Ánh mắt màu đỏ tươi, làm người ta sinh ra một loại cảm giác kinh hãi.
Rất nhanh, Tùy Qua đã thấy rõ người đến.
Mặc dù nói là người, nhưng thoạt nhìn càng giống “quỷ”!
Người này tựa hồ rất già nua, đầu tóc chòm râu xám trắng, hơn nữa rất dài, chòm râu còn rũ xuống tới ngực, ngay cả lông mày cũng rất dài, khuôn mặt và cơ thể đều gầy như củi, giống như một xác chết khô di động.
Trên người mặc áo choàng vải bố, chân đi đất, đứng trên mặt nước.
Nếu như không có dược lực của Niếp Vô Thảo trợ giúp, Tùy Qua cũng không có bản lĩnh như vậy. Bởi vậy có thể thấy, Tiên Thiên chân khí của người này, thật sự đã đến trình độ đỉnh cao, tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ.
- Ngươi là ai, tại sao lại giấu mình ở nơi quỷ quái này?
Tùy Qua hỏi.
- Ta là ai?
Lão giả suy nghĩ một lát mới nói:
- Ta gọi Ngưu. . . Duyên Tranh, cái tên này, ta cũng thiếu chút nữa quên mất.
- Ngưu Duyên Tranh, ngươi họ Ngưu, chẳng lẽ là người của Bạch Lưu Câu?
Tùy Qua hỏi.
Nếu không cần thiết, Tùy Qua cũng không muốn liều mạng với lão quỷ này. Cho nên, đàm phán có lẽ là một lựa chọn tốt.
- Bạch Lưu Câu. . . Ngươi không biết, cái tên Bạch Lưu Câu là do ta đặt đấy.
Ngưu Duyên Tranh tựa hồ nghĩ lại một số chuyện đã qua.
- Do ngươi đặt?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi là lão tổ Ngưu gia của Bạch Lưu Câu?
Tùy Qua từng nghe Ngưu Tiểu Hoa nói, phần lớn người ở Bạch Lưu Câu đều họ Ngưu, mà cái tên Bạch Lưu Câu , chính là do lão tổ tông Ngưu gia, người kiến tạo từ đường đặt cho, hơn nữa, lão tổ tông này còn là một vị cử nhân triều Thanh.
- Không sai.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Năm đó sau khi ta trúng cử nhân, đã xây nhà nhà ở và từ đường ở Bạch Lưu Câu, nhưng vẫn không đi làm tướng quân, ngươi biết vì sao không?
Ngưu Duyên Tranh tựa hồ rất lâu rồi chưa nói chuyện với người nào, cũng không giống như muốn vội vã giết chết Tùy Qua.
- Có lẽ, ngươi phát hiện có chuyện thú vị hơn làm tướng quân.
Tùy Qua nói.
- Không sai!
Ngưu Duyên Tranh đường:
- Trong thế tục, làm quan cố nhiên là chuyện tốt, nhưng con người thường chỉ sống trăm năm mà thôi. Mỹ nữ, danh lợi, kết quả đều chỉ là một đống cứt chó mà thôi. Huống chi, cho dù làm quan, cũng chỉ là làm nô tài cho người ta mà thôi, có ý nghĩa gì.
- Hắc. . . Hiện tại làm quan, không phải là làm nô tài, mà là làm chủ.
Tùy Qua cười cười.
- Chẳng lẽ giang sơn thay đổi?
- Đúng vậy, đổi mấy đời rồi.
Tùy Qua nói:
- Lão già cử nhân nhà ngươi cũng không đáng giá.
- Hừ, ngươi tưởng ta thật sự quan tâm đến thân phận sao?
Ngưu Duyên Tranh hừ lạnh một tiếng.
- Dĩ nhiên, ngươi sẽ không để ý tới thân phận.
Tùy Qua cười nhạt:
- Nhưng ta cảm thấy ngươi ở nơi tối tăm mịt mù này, làm sao bằng hưởng thụ trong thế tục.
- Ngươi nghĩ lời này có thể dao động quyết tâm của ta?
Ngưu Duyên Tranh cười lạnh một tiếng.
- Ta không phải muốn dao động quyết tâm của ngươi, mà chỉ muốn nói sự thật cho ngươi mà thôi.
Tùy Qua hòa nhã nói:
- Ngươi có lẽ còn không biết, ở xã hội hiện tại, cuộc sống của dân chúng bình thường cũng đủ khiến hoàng đế khi đó hâm mộ.
- Thúi lắm!
Ngưu Duyên Tranh quát lên:
- Thời đại nào dân chúng cũng nghèo khổ! Ngươi tưởng lão tử ngốc lắm sao!
Ngưu Duyên Tranh quả nhiên là cử nhân võ, nói chuyện cũng thô bỉ.
- Được, vậy ta hỏi ngươi. Khi đó hoàng đế của các ngươi có xem phim không? Có dùng điện thoại di động, máy tính không? Đã từng lên mặt trăng? Lái xe thể thao, ngồi máy bay chưa. . .
Tùy Qua vừa lên tiếng, đã biểu hiện rất nhiều từ ngữ hiện đại, Ngưu Duyên Tranh quả nhiên vô cùng sửng sốt.
Vốn, Ngưu Duyên Tranh chỉ tính toán tìm hiểu một chút tình trạng hiện nay từ miệng Tùy Qua, sau đó giết chết Tùy Qua, thu hồi Huyết Đằng năm cánh, dù sao vật này cũng là thứ Ngưu Duyên Tranh một mực chờ đợi.
Ai ngờ, những lời này của Tùy Qua lại khiến Ngưu Duyên Tranh cảm thấy rất thích thú, mặc dù bản thân hắn tựa hồ không muốn thừa nhận điểm này.
Tùy Qua lại tiếp tục thuyết phục:
- Ta thấy ngươi bế quan quá lâu rồi. Cuộc sống phồn hoa bên ngoài kia cũng chưa từng thấy? Chuyện này cũng khó trách, ngươi đại khái không biết, xã hội bây giờ đã có rất ít người tập võ. Tại sao? Bởi vì có quá nhiều thứ hấp dẫn. . . Tóm lại, nếu ngươi không ra ngoài nhận thức, thật là chết không nhắm mắt.
- Cái gì mà chết không nhắm mắt? Ngươi muốn chết sao!
Ngưu Duyên Tranh quát lên.
- Nếu như ta đoán không sai, ngươi bế quan ở nơi này, đơn giản chính là muốn lợi dụng trúc cơ của Huyết Đằng năm cánh mà thôi, đúng không?
Thấy Ngưu Duyên Tranh không trả lời, Tùy Qua biết mình đoán không sai:
- Không sai, dùng tinh hoa của Huyết Đằng năm cánh trúc cơ cũng không phải không thể được. Nhưng, ngươi nên biết, trúc cơ của Huyết Đằng năm cánh, cũng không phải là lựa chọn rất tốt. Huống chi, nếu như trúc cơ không thành công, xem tình trạng của ngươi, chỉ sợ cũng sống không được bao lâu. Ngươi nói xem, ngươi không đến nơi phồn hoa hưởng thụ cuộc sống, cứ như vậy chết ở đây, vậy không phải là chết không nhắm mắt sao?
- Ngươi….muốn chết!
Ngưu Duyên Tranh cả giận nói, nhưng cũng không động thủ. Rất hiển nhiên, lời nói của Tùy Qua đã chạm đến chỗ sâu thẳm trong lòng hắn.
Nhưng Tùy Qua biết loại đồ cổ này không dễ bị thuyết phục như vậy, cho nên trực tiếp buông ra một câu, đánh thẳng vào nội tâm Ngưu Duyên Tranh:
- Ngươi nên biết, nếu bản thân ngươi đã động tâm. Với tâm thái này của ngươi, khi trúc cơ, tất nhiên sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, khó có thể thành công.
- Thật can đảm! Ngươi lại dám uy hiếp ta!
- Tại sao không dám?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ta chẳng qua thấy tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, có tư cách nói chuyện với ta. Nếu không, ta đã sớm một tát đập chết ngươi rồi, làm gì có thời gian nói chuyện tào lao với ngươi.
- Ngươi chỉ là một người tu hành Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, cũng xứng ngồi ngang hàng nói chuyện với ta?
Ngưu Duyên Tranh khinh thường nói.
- Ta biết ngươi có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ. Nhưng, trước đó không lâu ta mới vừa đánh bại một người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ, hắn cũng cuồng vọng giống như ngươi, nhưng vẫn thảm bại dưới tay ta. Cho nên, ta khuyên ngươi đừng kiêu ngạo như vậy.
Tùy Qua lạnh lùng nói.
- Được! Vậy ta sẽ nếm thử một chút phân lượng của ngươi rồi hãy nói! Nếu như ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không đỡ được, vậy chết là đáng đời!
Ngưu Duyên Tranh giận dữ quát:
- Búa liệt sơn.
/1780
|