Dương Chấn Thanh là chủ nhà, đương nhiên muốn biết thân phận của khách nhân, đợi lát nữa cũng tiện chào hỏi.
Ai ngờ, Tống Văn Hiên nói:
- Không phải, chúng tôi là người hầu của Tùy tiên sinh.
Hai chữ “chúng tôi”, nhất thời kéo theo cả Ngưu Duyên Tranh.
Ngưu Duyên Tranh hừ một tiếng, nhưng không phản đối. Mặc dù tu vi của Ngưu Duyên Tranh cao hơn Tống Văn Hiên một bậc, nhưng cũng là Tiên Thiên kỳ cường giả, trong mắt Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên có thể ngồi ngang hàng với hắn. Nếu Tống Văn Hiên lấy lòng Tùy Qua như thế, theo Ngưu Duyên Tranh thấy, sợ rằng không đơn thuần chỉ vì Tống Văn Hiên kém tài, mà rất có thể bởi vì tiểu tử Tùy Qua này có lai lịch bất phàm, nên khiến Tống Văn Hiên phải ra sức lấy lòng như thế.
- Xem ra, ta cũng phải nghĩ cách tạo dựng quan hệ với tiểu tử này.
Ngưu Duyên Tranh nghĩ thầm, quyết định không để cho Tống Văn Hiên giành riêng chỗ tốt.
Nhưng khi nghe thấy Tống Văn Hiên nói là “Người hầu” của Tùy Qua, Ninh Bội, Dương Chấn Thanh và cả Quách Minh Phong đều thoáng ngây người.
Hiện giờ, quan hệ thượng hạ cấp, trên dưới nhiều, nhưng quan hệ chủ tớ còn rất ít. Nhất là, chính miệng thừa nhận là “người hầu” của người khác, còn nói đương nhiên như vậy, lại càng ít thấy
Tiểu tử Tùy Qua này, cũng không biết có địa vị gì, lại có hai lão người hầu.
Chẳng lẽ bọn họ từ vương triều phong kiến vượt thời gian đến đây sao?
Sau đó, Ngưu Duyên Tranh nói:
- Các ngươi không cần để ý đến chúng ta, chúng ta chỉ cần có rượu uống là được.
Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó bắt đầu hiểu phương châm hắn chế định quả nhiên hữu hiệu rồi.
Hai lão đầu Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh đã bắt đầu cạnh tranh.
Tùy Qua thấy đám người Ninh Bội vẫn kinh ngạc, bình thản nói:
- Thật ra cũng không có gì, năm đó ông nội tôi cứu mạng hai người bọn họ. Sau đó thì sao, bọn họ vì muốn báo đáp ân cứu mạng, liền đến nhà chúng tôi làm người hầu.
Đám người Dương Chấn Thanh lúc này mới chợt hiểu.
Với tuổi tác của Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh, nhìn dáng dấp cũng là người đến từ vùng đất xa xôi, so với hiện tại càng thêm chú trọng nghĩa khí giang hồ, vì muốn báo đáp ân cứu mạng, mới quyết định làm nô bộc.
Cho nên, Dương Chấn Thanh liền nói:
- Hai lão nhân gia nặng tín trọng nghĩa, đúng là đáng ca tụng. Nhưng, y thuật của gia gia Tiểu Tùy nhất định cũng rất cao minh.
- Khó trách y thuật của Tiểu Tùy lại cao siêu như vậy.
Ninh Nghiên cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh. Tiểu tử này, thoạt nhìn cực kỳ khả ái.
- Tiểu Tùy, cậu học trung y sao?
Quách Minh Phong nghe thấy người khác gọi Tùy Qua là “Tiểu Tùy”, cho nên hắn cũng gọi như vậy.
Nhưng, Tùy Qua lại có chút không vui, trong lòng tự nhủ ta với Quách đại thị trưởng nhà ngươi làm gì thân thiết đến mức đấy.
Cho nên, Tùy Qua chỉ lãnh đạm ừ một tiếng, coi như trả lời.
Quách Minh Phong không nghĩ tiểu tử này lại ngạo mạn như thế, có chủ tâm muốn cho Tùy Qua mất mặt, liền nói:
- Tôi thường nghe người ta nói, khi trung y xem bệnh, không cần bất kỳ công cụ nào, chỉ cần quan sát, sờ mạch, có thể biết rõ bệnh tình, có đúng như vậy không?
- Bốn phương pháp nhìn nghe hỏi sờ, đích xác là căn bản của trung y.
Tùy Qua nói.
- Như vậy, Tiểu Tùy, cậu có thể nhìn xem, trên người tôi có tật bệnh gì không?
Quách Minh Phong cười hỏi.
Tùy Qua lười nhác ngẩng đầu, nói:
- Thân thể Quách thị trưởng, không có gì phải chẩn đoán. Chỉ có một chứng bệnh…
- Xin cứ nói.
Giọng nói Quách Minh Phong càng lộ vẻ khinh thường, bởi vì năm trước Quách Minh Phong từng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, trên người hắn căn bản không có bất cứ vấn đề gì.
- Thận âm!
Tùy Qua nói ra kết quả chẩn đoán bệnh.
Lời này vừa nói ra, mọi người trên bàn ngoại trừ Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh đều không nhịn được bật cười.
Quách Minh Phong cũng cười, mặc dù cười có chút không được tự nhiên:
- Tiểu Tùy, xem ra danh gọi truyền nhân trung y thế gia của cậu có vẻ hữu danh vô thực. Năm trước tôi mới đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, không có vấn đề gì.
- Vậy ngài tin tưởng vào máy móc của bệnh viện?
Tùy Qua hỏi.
- Dĩ nhiên.
Quách Minh Phong nói:
- Máy móc khám chữa bệnh của bệnh viện chuyên khu rất tân tiến.
- Như vậy, ngài tin tưởng vào máy móc, hay tin tưởng cảm giác của mình?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Trong hai năm qua, có lẽ ngài thường xuyên có cảm giác mê muội ù tai, ngoài ra còn sợ nóng, hai chân không còn chút sức lực, tay chân ra nhiều mồ hôi, ban đêm mất ngủ, nằm mơ nhiều, đúng không? Xem ra, cuộc sống hai năm qua của ngài, nhất là cuộc sống về đêm rất có vấn đề.
- Bởi vì những bệnh trạng này không tiêu trừ, cho nên ngài thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, đúng không?
Tùy Qua nói:
- Nhưng tại sao ngài muốn đi kiểm tra? Bởi vì thân thể của ngài không thoải mái, nhưng trong lòng ngài lại không muốn tiếp nhận sự thật thân thể mình có vấn đề, cho nên dựa vào những kết quả kiểm nghiệm của bệnh viện, có thể làm cho ngài an tâm, tự thuyết phục bản thân mình?
Quách Minh Phong ngây ngẩn cả người.
Loại tình huống Tùy Qua chỉ ra, đúng là có tồn tại, hơn nữa những bệnh trạng này đang chuyển biến xấu, mặc dù bệnh viện không kiểm tra ra vấn đề gì.
Nhưng, Quách Minh Phong vẫn nửa tin nửa ngờ nói:
- Cái này. . . Thật sự là những bệnh trạng của tôi, nhưng thận của tôi cũng không phải thận âm. . . Thận của tôi. . trái lại còn rất khỏe.
Nghe lời này, Ninh Bội cười khanh khách.
Còn Ninh Nghiên cũng hé miệng cười, nhưng nụ cười có mấy phần ngượng ngùng, khiến Quách Minh Phong thấy vậy lại ngẩn ngơ.
Tùy Qua lại nói:
- Xem ra Quách thị trưởng không hiểu về chứng thận âm. Ngài ngụ ý, dục vọng của ngài mãnh liệt, như vậy không phải là thận âm? Nhưng trùng hợp dục vọng của ngài càng mãnh liệt, càng nói rõ bệnh trạng của ngài càng thêm nghiêm trọng. Mạnh dương dễ nâng và héo rút bất lực, đều là bệnh trạng của chứng thận âm. Nhìn ngài xem, xương gò má đỏ thẫm, đây chính là điển hình của chứng thận âm. Xem ra, hai năm qua, cuộc sống về đêm của ngài không có quy luật, thậm chí có chút quá độ. Tóm lại, tình trạng hiện tại của ngài, chính là hồi quang phản chiếu, chờ giây phút điên cuồng cuối cùng qua đi, ngài sẽ chân chính “kiệt sức”. Khi đó, muốn khôi phục khỏe mạnh có thể càng khó khăn.
- Cậu đừng nói chuyện giật gân.
Quách Minh Phong nghe xong, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Vì ly hôn, hai năm qua cuộc sống về đêm của Quách Minh Phong đúng là rất mãnh liệt, có thể nói thời gian hai năm qua, hắn đã bù đắp cho những chuyện chưa làm mười năm trước. Bản thân hắn còn có chút tự hào về năng lực của bản thân. Không ngờ, chiếc chiến đấu cơ của hắn trong nháy mắt sẽ biến thành máy kéo.
- Quách thị trưởng, ngài có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với tôi, coi như là một duyên phận. Thầy thuốc nhân tâm, tôi cần gì phải lừa ngài.
Tùy Qua lại nhìn Dương Chấn Thanh nói:
- Nếu không tin, ngài có thể hỏi Dương hiệu trưởng, y thuật của tôi có phải là hư danh nói chơi không?
Đối mặt với câu nói của Tùy Qua, Dương Chấn Thanh đột nhiên mắc kẹt.
Ai ngờ, Tống Văn Hiên nói:
- Không phải, chúng tôi là người hầu của Tùy tiên sinh.
Hai chữ “chúng tôi”, nhất thời kéo theo cả Ngưu Duyên Tranh.
Ngưu Duyên Tranh hừ một tiếng, nhưng không phản đối. Mặc dù tu vi của Ngưu Duyên Tranh cao hơn Tống Văn Hiên một bậc, nhưng cũng là Tiên Thiên kỳ cường giả, trong mắt Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên có thể ngồi ngang hàng với hắn. Nếu Tống Văn Hiên lấy lòng Tùy Qua như thế, theo Ngưu Duyên Tranh thấy, sợ rằng không đơn thuần chỉ vì Tống Văn Hiên kém tài, mà rất có thể bởi vì tiểu tử Tùy Qua này có lai lịch bất phàm, nên khiến Tống Văn Hiên phải ra sức lấy lòng như thế.
- Xem ra, ta cũng phải nghĩ cách tạo dựng quan hệ với tiểu tử này.
Ngưu Duyên Tranh nghĩ thầm, quyết định không để cho Tống Văn Hiên giành riêng chỗ tốt.
Nhưng khi nghe thấy Tống Văn Hiên nói là “Người hầu” của Tùy Qua, Ninh Bội, Dương Chấn Thanh và cả Quách Minh Phong đều thoáng ngây người.
Hiện giờ, quan hệ thượng hạ cấp, trên dưới nhiều, nhưng quan hệ chủ tớ còn rất ít. Nhất là, chính miệng thừa nhận là “người hầu” của người khác, còn nói đương nhiên như vậy, lại càng ít thấy
Tiểu tử Tùy Qua này, cũng không biết có địa vị gì, lại có hai lão người hầu.
Chẳng lẽ bọn họ từ vương triều phong kiến vượt thời gian đến đây sao?
Sau đó, Ngưu Duyên Tranh nói:
- Các ngươi không cần để ý đến chúng ta, chúng ta chỉ cần có rượu uống là được.
Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó bắt đầu hiểu phương châm hắn chế định quả nhiên hữu hiệu rồi.
Hai lão đầu Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh đã bắt đầu cạnh tranh.
Tùy Qua thấy đám người Ninh Bội vẫn kinh ngạc, bình thản nói:
- Thật ra cũng không có gì, năm đó ông nội tôi cứu mạng hai người bọn họ. Sau đó thì sao, bọn họ vì muốn báo đáp ân cứu mạng, liền đến nhà chúng tôi làm người hầu.
Đám người Dương Chấn Thanh lúc này mới chợt hiểu.
Với tuổi tác của Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh, nhìn dáng dấp cũng là người đến từ vùng đất xa xôi, so với hiện tại càng thêm chú trọng nghĩa khí giang hồ, vì muốn báo đáp ân cứu mạng, mới quyết định làm nô bộc.
Cho nên, Dương Chấn Thanh liền nói:
- Hai lão nhân gia nặng tín trọng nghĩa, đúng là đáng ca tụng. Nhưng, y thuật của gia gia Tiểu Tùy nhất định cũng rất cao minh.
- Khó trách y thuật của Tiểu Tùy lại cao siêu như vậy.
Ninh Nghiên cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh. Tiểu tử này, thoạt nhìn cực kỳ khả ái.
- Tiểu Tùy, cậu học trung y sao?
Quách Minh Phong nghe thấy người khác gọi Tùy Qua là “Tiểu Tùy”, cho nên hắn cũng gọi như vậy.
Nhưng, Tùy Qua lại có chút không vui, trong lòng tự nhủ ta với Quách đại thị trưởng nhà ngươi làm gì thân thiết đến mức đấy.
Cho nên, Tùy Qua chỉ lãnh đạm ừ một tiếng, coi như trả lời.
Quách Minh Phong không nghĩ tiểu tử này lại ngạo mạn như thế, có chủ tâm muốn cho Tùy Qua mất mặt, liền nói:
- Tôi thường nghe người ta nói, khi trung y xem bệnh, không cần bất kỳ công cụ nào, chỉ cần quan sát, sờ mạch, có thể biết rõ bệnh tình, có đúng như vậy không?
- Bốn phương pháp nhìn nghe hỏi sờ, đích xác là căn bản của trung y.
Tùy Qua nói.
- Như vậy, Tiểu Tùy, cậu có thể nhìn xem, trên người tôi có tật bệnh gì không?
Quách Minh Phong cười hỏi.
Tùy Qua lười nhác ngẩng đầu, nói:
- Thân thể Quách thị trưởng, không có gì phải chẩn đoán. Chỉ có một chứng bệnh…
- Xin cứ nói.
Giọng nói Quách Minh Phong càng lộ vẻ khinh thường, bởi vì năm trước Quách Minh Phong từng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, trên người hắn căn bản không có bất cứ vấn đề gì.
- Thận âm!
Tùy Qua nói ra kết quả chẩn đoán bệnh.
Lời này vừa nói ra, mọi người trên bàn ngoại trừ Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh đều không nhịn được bật cười.
Quách Minh Phong cũng cười, mặc dù cười có chút không được tự nhiên:
- Tiểu Tùy, xem ra danh gọi truyền nhân trung y thế gia của cậu có vẻ hữu danh vô thực. Năm trước tôi mới đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, không có vấn đề gì.
- Vậy ngài tin tưởng vào máy móc của bệnh viện?
Tùy Qua hỏi.
- Dĩ nhiên.
Quách Minh Phong nói:
- Máy móc khám chữa bệnh của bệnh viện chuyên khu rất tân tiến.
- Như vậy, ngài tin tưởng vào máy móc, hay tin tưởng cảm giác của mình?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Trong hai năm qua, có lẽ ngài thường xuyên có cảm giác mê muội ù tai, ngoài ra còn sợ nóng, hai chân không còn chút sức lực, tay chân ra nhiều mồ hôi, ban đêm mất ngủ, nằm mơ nhiều, đúng không? Xem ra, cuộc sống hai năm qua của ngài, nhất là cuộc sống về đêm rất có vấn đề.
- Bởi vì những bệnh trạng này không tiêu trừ, cho nên ngài thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, đúng không?
Tùy Qua nói:
- Nhưng tại sao ngài muốn đi kiểm tra? Bởi vì thân thể của ngài không thoải mái, nhưng trong lòng ngài lại không muốn tiếp nhận sự thật thân thể mình có vấn đề, cho nên dựa vào những kết quả kiểm nghiệm của bệnh viện, có thể làm cho ngài an tâm, tự thuyết phục bản thân mình?
Quách Minh Phong ngây ngẩn cả người.
Loại tình huống Tùy Qua chỉ ra, đúng là có tồn tại, hơn nữa những bệnh trạng này đang chuyển biến xấu, mặc dù bệnh viện không kiểm tra ra vấn đề gì.
Nhưng, Quách Minh Phong vẫn nửa tin nửa ngờ nói:
- Cái này. . . Thật sự là những bệnh trạng của tôi, nhưng thận của tôi cũng không phải thận âm. . . Thận của tôi. . trái lại còn rất khỏe.
Nghe lời này, Ninh Bội cười khanh khách.
Còn Ninh Nghiên cũng hé miệng cười, nhưng nụ cười có mấy phần ngượng ngùng, khiến Quách Minh Phong thấy vậy lại ngẩn ngơ.
Tùy Qua lại nói:
- Xem ra Quách thị trưởng không hiểu về chứng thận âm. Ngài ngụ ý, dục vọng của ngài mãnh liệt, như vậy không phải là thận âm? Nhưng trùng hợp dục vọng của ngài càng mãnh liệt, càng nói rõ bệnh trạng của ngài càng thêm nghiêm trọng. Mạnh dương dễ nâng và héo rút bất lực, đều là bệnh trạng của chứng thận âm. Nhìn ngài xem, xương gò má đỏ thẫm, đây chính là điển hình của chứng thận âm. Xem ra, hai năm qua, cuộc sống về đêm của ngài không có quy luật, thậm chí có chút quá độ. Tóm lại, tình trạng hiện tại của ngài, chính là hồi quang phản chiếu, chờ giây phút điên cuồng cuối cùng qua đi, ngài sẽ chân chính “kiệt sức”. Khi đó, muốn khôi phục khỏe mạnh có thể càng khó khăn.
- Cậu đừng nói chuyện giật gân.
Quách Minh Phong nghe xong, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Vì ly hôn, hai năm qua cuộc sống về đêm của Quách Minh Phong đúng là rất mãnh liệt, có thể nói thời gian hai năm qua, hắn đã bù đắp cho những chuyện chưa làm mười năm trước. Bản thân hắn còn có chút tự hào về năng lực của bản thân. Không ngờ, chiếc chiến đấu cơ của hắn trong nháy mắt sẽ biến thành máy kéo.
- Quách thị trưởng, ngài có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với tôi, coi như là một duyên phận. Thầy thuốc nhân tâm, tôi cần gì phải lừa ngài.
Tùy Qua lại nhìn Dương Chấn Thanh nói:
- Nếu không tin, ngài có thể hỏi Dương hiệu trưởng, y thuật của tôi có phải là hư danh nói chơi không?
Đối mặt với câu nói của Tùy Qua, Dương Chấn Thanh đột nhiên mắc kẹt.
/1780
|