Thấy hai tỷ muội Ninh Bội và Ninh Nghiên đều có vài phần kính trọng tiểu tử Tùy Qua, Quách Minh Phong càng cảm thấy khó chịu.
Theo Quách Minh Phong, cho dù tiểu nha đầu Đường Đường muốn nhận cha nuôi, cũng nên nhận một vị thị trưởng đại nhân như hắn mới phải, ai lại tìm một tiểu tử học sinh làm cha nuôi, thật không biết Ninh Nghiên nghĩ thế nào.
Cho nên, sau khi dùng cơm, Quách Minh Phong ở lại một lát, rồi lấy cớ “công vụ bận rộn” rời đi.
Theo Quách Minh Phong, tiểu tử Tùy Qua có lẽ có chút bản lãnh, nhưng còn không đáng để hắn hạ thấp tư thái nịnh bợ. Nói thế nào, hắn cũng đường đường là thị trưởng, cho dù thân thể mắc chút bệnh nhẹ, dựa vào quyền thế của hắn, chẳng lẽ không thể một bác sĩ tốt hay sao?
Nhưng, sau khi Quách Minh Phong rời đi, không khí trong nhà lại thoải mái hơn rất nhiều.
Người một nhà, vui vẻ hòa thuận, cảm giác đúng là rất tốt.
Quan hệ của Tùy Qua và tỷ muội Ninh gia cũng kéo gần lại rất nhiều, nha đầu Đường Đường rất thích chơi với Tùy Qua, tựa hồ xem hắn như cha ruột vậy. Tùy Qua ngồi trên ghế sa ***, ôm Đường Đường nói:
- Bội tỷ, thật sự xin lỗi, vừa rồi Quách thị trưởng có vẻ không vui.
- Hắn không vui thì kệ hắn.
Trong lòng Ninh Bội, địa vị của Quách Minh Phong không thể nào so sánh với Tùy Qua.
- Con người tôi, đôi khi tính tình không tốt.
Tùy Qua cười nói.
- Người trẻ tuổi cậy tài khinh người, đây là chuyện bình thường.
Dương Chấn Thanh cười nói:
- Dĩ nhiên, người có tài mà kiêu ngạo giống như Tiểu Tùy, mới đáng giá ca tụng. Ninh Bội, đi mang trà đến đây, lấy loại trà Đại Hồng Bào cực phẩm ấy.
Những lời này, đủ để biểu hiện tôn trọng đối với Tùy Qua.
Nếu như Quách Minh Phong vẫn còn ở đây, sợ rằng lại càng tức giận.
Nhưng con người Tùy Qua chính là người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Cho nên, Tùy Qua nói:
- Hiệu trưởng, Đại Hồng Bào thầy tạm thời lưu lại đi. Chỗ này của tôi còn một bao trà, để Bội tỷ nếm thử xem sao.
Tùy Qua lấy ra một bọc nhỏ trà xanh Vân Vụ Tiên dùng giấy dai gói chặt.
Nhìn bao bì bên ngoài, đương nhiên không có cách nào so sánh với Đại Hồng Bào cực phẩm.
Nhưng, Ninh Bội dĩ nhiên sẽ không để Tùy Qua phật ý, cầm lấy một ít trà Vân Vụ Tiên, bỏ vào trong ấm. Chỉ chốc lát sau, từ trong bình trà, thả ra từng sợi hương trà, làm cho người ta ngửi thấy, đầu óc sảng khái, tinh thần phấn chấn.
- Ồ, đây là loại trà gì?
Dương Chấn Thanh kinh hô, làm hiệu trưởng Đông Đại, hắn cũng là người giao thiệp rộng, cũng thưởng thức không ít loại trà ngon, nhưng chưa thưởng thức được loại trà thơm như vậy, thậm chí còn chưa nếm qua, đã khiến hắn âm thầm nuốt nước miếng.
Ninh Bội cũng kinh hô một tiếng
- Thơm quá.
- Đây là Vân Vụ Tiên, trên thị trường cũng không mua được.
Tùy Qua cười cười:
- Nếm thử đi, trà này cũng không tệ lắm.
Ninh Bội rót nước trà vào trong chén, chỉ thấy nước trà màu xanh đậm thanh nhã, thoạt nhìn giống như thanh sơn lục thủy, làm cho người ta có một loại cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Dương Chấn Thanh dùng bàn tay nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt sáng ngời, tán thán nói:
- Trà ngon! Quả thực là trà ngon !
- Ngon như vậy sao?
Ninh Bội hiếu kỳ nói, nàng cũng rót một chén cho mình và Ninh Nghiên:
- Tỷ, chị cũng nếm thử đi.
Mặc dù hai tỷ muội không phải người thưởng thức trà chuyên nghiệp như Dương Chấn Thanh, nhưng sau khi nhấp ngụm trà, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều mở ra, cả người có một loại cảm giác phiêu nhiên trong mây mù.
Sau đó, Ninh Bội thở dài nói:
- Nhìn thấy không, người với người vốn khác nhau. Tùy Qua chỉ tùy tiện lấy ra một thứ, cũng đã khiến chúng ta tha thiết ước mơ rồi.
- Đúng vậy.
Dương Chấn Thanh cũng thở dài nói:
- Chẳng qua, uống loại trà ngon như vậy rồi, sau này uống những loại khác đều vô vị rồi.
- Hiệu trưởng, nếu ngài thích uống, đến lúc đó tới tìm tôi lấy là được rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Nói thế nào, hiện tại cũng là thân thích rồi đúng không.
Vừa nghe Tùy Qua nói lời này, Tống Văn Hiên đang đứng trên ban công hô hấp thổ nạp thầm cả kinh, trong lòng tự nhủ Trà Kiếm sơn chúng ta cũng chỉ có vài cây trà như vậy, nếu để tiểu tử này tiêu xài như vậy, Tống gia bọn họ sợ rằng cũng không còn cơ hội uống trà rồi.
Nhưng Tống Văn Hiên nào biết rằng, Tùy Qua đã tính toán lấy cây giống của loại trà này, sau đó trồng trong linh điền của hắn.
Có linh điền, có cây giống cây trà, muốn làm ra số lượng lớn lá trà, đối với Tùy Qua cũng không phải việc gì khó.
Sau khi chơi với Đường Đường một lát, Tùy Qua cũng đứng dậy cáo từ, hắn tính toán trở về trụ sở đào tạo thực vật ở giáo khu Phát Phong, chuyển toàn bộ linh điền, linh thảo trong Hồng Mông thạch ra ngoài, sau đó mau chóng thúc đẩy Huyết Đằng năm cánh.
Tùy Qua vừa rời đi, Ninh Nghiên không nhịn được nói với Ninh Bội:
- Muội muội, Tùy Qua rút cuộc có lai lịch như thế nào, chị thấy em và Chấn Thanh hình như rất tôn kính cậu ấy. Thậm chí còn tôn kính hơn Quách thị trưởng.
- Hắn. . . Nói như thế nào đây.
Ninh Bội nói:
- Thật ra, em cũng không rõ lắm bối cảnh của hắn. Nhưng, có một chuyện có thể khẳng định, tạo lập quan hệ tốt với hắn chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại. Nhất là, Đường Đường nhà chúng ta nhận hắn làm cha nuôi, thật đúng là đại hảo sự!
- Đúng thế, chưa nói những thứ khác, y thuật của hắn đúng là rất lợi hại.
Ninh Nghiên nói:
- Tiểu hài tử thật sự không dễ nuôi. Đường Đường có một người cha nuôi như vậy, sau này ít nhất có thể không bệnh không đau đến trưởng thành .
- Đó là dĩ nhiên.
Đối với y thuật của Tùy Qua, Ninh Bội gần như sùng bái mù quáng. Sau đó, Ninh Bội lại nói:
- Tỷ, chị cảm thấy Quách thị trưởng là người như thế nào?
- Thế nào là thế nào?
Ninh Nghiên hỏi ngược lại.
- Đừng đánh trống lảng nữa.
Ninh Bội cười nói:
- Lúc trước trên bàn cơm Quách Minh Phong liên tục liếc mắt đưa tình, em cũng không phải người mù, nhìn ra được, hắn rất có ý tứ với chị. Bằng không, hai ngày nữa em sẽ làm mối cho chị?
- Chuyện này. . . Chị tạm thời còn chưa suy nghĩ.
Ninh Nghiên nói.
- Con người Quách Minh Phong thật ra không tồi.
Dương Chấn Thanh nói:
- Chính là ở trong quan trường quá lâu, học được một số tật xấu, có chút làm dáng. Nhưng hôm nay hắn đụng phải Tiểu Tùy, làm dáng cũng có chút không lý trí rồi.
- Đúng vậy, em cũng không ngờ hôm nay hắn lại đến.
Ninh Bội nói:
- Nếu hôm nay Tùy Qua không ở đây, có thể nhân dịp này làm mối cho hai người. Nhưng Đường Đường nhận Tùy Qua làm cha nuôi, thật đúng là phúc khí tốt.
- Dù sao cậu ấy cũng tốt hơn cha ruột Đường Đường.
Ninh Nghiên thở dài nói.
Lúc này, Tùy Qua đã trở về giáo khu Phát Phong, sau đó đến trụ sở đào tạo thực vật.
Đến bên ngoài trụ sở, Tống Văn Hiên rất phối hợp đứng ở ngoài cửa, không đi vào trong.
Ngưu Duyên Tranh đang muốn đi theo Tùy Qua bước vào, nhìn thấy Tống Văn Hiên đã dừng bước ở cửa, tựu do dự một lát, nói:
- Muốn ta ở bên ngoài đợi sao?
Theo Quách Minh Phong, cho dù tiểu nha đầu Đường Đường muốn nhận cha nuôi, cũng nên nhận một vị thị trưởng đại nhân như hắn mới phải, ai lại tìm một tiểu tử học sinh làm cha nuôi, thật không biết Ninh Nghiên nghĩ thế nào.
Cho nên, sau khi dùng cơm, Quách Minh Phong ở lại một lát, rồi lấy cớ “công vụ bận rộn” rời đi.
Theo Quách Minh Phong, tiểu tử Tùy Qua có lẽ có chút bản lãnh, nhưng còn không đáng để hắn hạ thấp tư thái nịnh bợ. Nói thế nào, hắn cũng đường đường là thị trưởng, cho dù thân thể mắc chút bệnh nhẹ, dựa vào quyền thế của hắn, chẳng lẽ không thể một bác sĩ tốt hay sao?
Nhưng, sau khi Quách Minh Phong rời đi, không khí trong nhà lại thoải mái hơn rất nhiều.
Người một nhà, vui vẻ hòa thuận, cảm giác đúng là rất tốt.
Quan hệ của Tùy Qua và tỷ muội Ninh gia cũng kéo gần lại rất nhiều, nha đầu Đường Đường rất thích chơi với Tùy Qua, tựa hồ xem hắn như cha ruột vậy. Tùy Qua ngồi trên ghế sa ***, ôm Đường Đường nói:
- Bội tỷ, thật sự xin lỗi, vừa rồi Quách thị trưởng có vẻ không vui.
- Hắn không vui thì kệ hắn.
Trong lòng Ninh Bội, địa vị của Quách Minh Phong không thể nào so sánh với Tùy Qua.
- Con người tôi, đôi khi tính tình không tốt.
Tùy Qua cười nói.
- Người trẻ tuổi cậy tài khinh người, đây là chuyện bình thường.
Dương Chấn Thanh cười nói:
- Dĩ nhiên, người có tài mà kiêu ngạo giống như Tiểu Tùy, mới đáng giá ca tụng. Ninh Bội, đi mang trà đến đây, lấy loại trà Đại Hồng Bào cực phẩm ấy.
Những lời này, đủ để biểu hiện tôn trọng đối với Tùy Qua.
Nếu như Quách Minh Phong vẫn còn ở đây, sợ rằng lại càng tức giận.
Nhưng con người Tùy Qua chính là người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Cho nên, Tùy Qua nói:
- Hiệu trưởng, Đại Hồng Bào thầy tạm thời lưu lại đi. Chỗ này của tôi còn một bao trà, để Bội tỷ nếm thử xem sao.
Tùy Qua lấy ra một bọc nhỏ trà xanh Vân Vụ Tiên dùng giấy dai gói chặt.
Nhìn bao bì bên ngoài, đương nhiên không có cách nào so sánh với Đại Hồng Bào cực phẩm.
Nhưng, Ninh Bội dĩ nhiên sẽ không để Tùy Qua phật ý, cầm lấy một ít trà Vân Vụ Tiên, bỏ vào trong ấm. Chỉ chốc lát sau, từ trong bình trà, thả ra từng sợi hương trà, làm cho người ta ngửi thấy, đầu óc sảng khái, tinh thần phấn chấn.
- Ồ, đây là loại trà gì?
Dương Chấn Thanh kinh hô, làm hiệu trưởng Đông Đại, hắn cũng là người giao thiệp rộng, cũng thưởng thức không ít loại trà ngon, nhưng chưa thưởng thức được loại trà thơm như vậy, thậm chí còn chưa nếm qua, đã khiến hắn âm thầm nuốt nước miếng.
Ninh Bội cũng kinh hô một tiếng
- Thơm quá.
- Đây là Vân Vụ Tiên, trên thị trường cũng không mua được.
Tùy Qua cười cười:
- Nếm thử đi, trà này cũng không tệ lắm.
Ninh Bội rót nước trà vào trong chén, chỉ thấy nước trà màu xanh đậm thanh nhã, thoạt nhìn giống như thanh sơn lục thủy, làm cho người ta có một loại cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Dương Chấn Thanh dùng bàn tay nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt sáng ngời, tán thán nói:
- Trà ngon! Quả thực là trà ngon !
- Ngon như vậy sao?
Ninh Bội hiếu kỳ nói, nàng cũng rót một chén cho mình và Ninh Nghiên:
- Tỷ, chị cũng nếm thử đi.
Mặc dù hai tỷ muội không phải người thưởng thức trà chuyên nghiệp như Dương Chấn Thanh, nhưng sau khi nhấp ngụm trà, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều mở ra, cả người có một loại cảm giác phiêu nhiên trong mây mù.
Sau đó, Ninh Bội thở dài nói:
- Nhìn thấy không, người với người vốn khác nhau. Tùy Qua chỉ tùy tiện lấy ra một thứ, cũng đã khiến chúng ta tha thiết ước mơ rồi.
- Đúng vậy.
Dương Chấn Thanh cũng thở dài nói:
- Chẳng qua, uống loại trà ngon như vậy rồi, sau này uống những loại khác đều vô vị rồi.
- Hiệu trưởng, nếu ngài thích uống, đến lúc đó tới tìm tôi lấy là được rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Nói thế nào, hiện tại cũng là thân thích rồi đúng không.
Vừa nghe Tùy Qua nói lời này, Tống Văn Hiên đang đứng trên ban công hô hấp thổ nạp thầm cả kinh, trong lòng tự nhủ Trà Kiếm sơn chúng ta cũng chỉ có vài cây trà như vậy, nếu để tiểu tử này tiêu xài như vậy, Tống gia bọn họ sợ rằng cũng không còn cơ hội uống trà rồi.
Nhưng Tống Văn Hiên nào biết rằng, Tùy Qua đã tính toán lấy cây giống của loại trà này, sau đó trồng trong linh điền của hắn.
Có linh điền, có cây giống cây trà, muốn làm ra số lượng lớn lá trà, đối với Tùy Qua cũng không phải việc gì khó.
Sau khi chơi với Đường Đường một lát, Tùy Qua cũng đứng dậy cáo từ, hắn tính toán trở về trụ sở đào tạo thực vật ở giáo khu Phát Phong, chuyển toàn bộ linh điền, linh thảo trong Hồng Mông thạch ra ngoài, sau đó mau chóng thúc đẩy Huyết Đằng năm cánh.
Tùy Qua vừa rời đi, Ninh Nghiên không nhịn được nói với Ninh Bội:
- Muội muội, Tùy Qua rút cuộc có lai lịch như thế nào, chị thấy em và Chấn Thanh hình như rất tôn kính cậu ấy. Thậm chí còn tôn kính hơn Quách thị trưởng.
- Hắn. . . Nói như thế nào đây.
Ninh Bội nói:
- Thật ra, em cũng không rõ lắm bối cảnh của hắn. Nhưng, có một chuyện có thể khẳng định, tạo lập quan hệ tốt với hắn chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại. Nhất là, Đường Đường nhà chúng ta nhận hắn làm cha nuôi, thật đúng là đại hảo sự!
- Đúng thế, chưa nói những thứ khác, y thuật của hắn đúng là rất lợi hại.
Ninh Nghiên nói:
- Tiểu hài tử thật sự không dễ nuôi. Đường Đường có một người cha nuôi như vậy, sau này ít nhất có thể không bệnh không đau đến trưởng thành .
- Đó là dĩ nhiên.
Đối với y thuật của Tùy Qua, Ninh Bội gần như sùng bái mù quáng. Sau đó, Ninh Bội lại nói:
- Tỷ, chị cảm thấy Quách thị trưởng là người như thế nào?
- Thế nào là thế nào?
Ninh Nghiên hỏi ngược lại.
- Đừng đánh trống lảng nữa.
Ninh Bội cười nói:
- Lúc trước trên bàn cơm Quách Minh Phong liên tục liếc mắt đưa tình, em cũng không phải người mù, nhìn ra được, hắn rất có ý tứ với chị. Bằng không, hai ngày nữa em sẽ làm mối cho chị?
- Chuyện này. . . Chị tạm thời còn chưa suy nghĩ.
Ninh Nghiên nói.
- Con người Quách Minh Phong thật ra không tồi.
Dương Chấn Thanh nói:
- Chính là ở trong quan trường quá lâu, học được một số tật xấu, có chút làm dáng. Nhưng hôm nay hắn đụng phải Tiểu Tùy, làm dáng cũng có chút không lý trí rồi.
- Đúng vậy, em cũng không ngờ hôm nay hắn lại đến.
Ninh Bội nói:
- Nếu hôm nay Tùy Qua không ở đây, có thể nhân dịp này làm mối cho hai người. Nhưng Đường Đường nhận Tùy Qua làm cha nuôi, thật đúng là phúc khí tốt.
- Dù sao cậu ấy cũng tốt hơn cha ruột Đường Đường.
Ninh Nghiên thở dài nói.
Lúc này, Tùy Qua đã trở về giáo khu Phát Phong, sau đó đến trụ sở đào tạo thực vật.
Đến bên ngoài trụ sở, Tống Văn Hiên rất phối hợp đứng ở ngoài cửa, không đi vào trong.
Ngưu Duyên Tranh đang muốn đi theo Tùy Qua bước vào, nhìn thấy Tống Văn Hiên đã dừng bước ở cửa, tựu do dự một lát, nói:
- Muốn ta ở bên ngoài đợi sao?
/1780
|