Tùy Qua kiên nhẫn nhắc nhở Quách Minh Phong. Dù sao, Quách Minh Phong đã là hội viên của quỹ Tiên Linh Thảo đường, Tùy Qua cũng không muốn hội phí còn chưa tới tay, Quách Minh Phong đã chết trước.
Quách Minh Phong có thể ngồi lên vị trí như vậy, dĩ nhiên không phải là đứa ngốc, sau khi nghe Tùy Qua nói như vậy, lập tức bắt được điểm mấu chốt, lẩm bẩm:
- Là hắn. . . Chỉ có lão hồ ly đó mới dùng chiêu thức như vậy! Khó trách thị trưởng tiền nhiệm, mới làm được hai năm đã cáo bệnh về nhà.
Thấy Quách Minh Phong đã đoán được cái gì, Tùy Qua lại nói:
- Chuyện này, Quách thị trưởng có nắm chắc đối phó?
- Khó khăn. . . Khó khăn!
Quách Minh Phong lắc đầu nói:
- Loại chuyện này, cho dù tự mình trải qua, nếu như không có cậu nhắc nhở, tôi cũng sẽ không tin. Mấy chuyện hút khí, nguyên khí gì đó, nói ra không ai tin tưởng? Huống chi, người đàn bà kia đã bỏ chạy, cho dù không bỏ chạy, loại chuyện tế nhị này, có thể lấy ra công khai hay sao? Cho nên, lão hồ ly kia đã sớm an bài đường lui, biết cho dù chuyện bại lộ, tôi cũng không làm gì được.
- Không ai tin tưởng?
Tùy Qua cười cười:
- Sợ rằng chưa chắc đâu. Quách thị trưởng, tôi hỏi ngài, ngài có biết “Long Đằng” không?
- Long Đằng? Đó là gì?
Quách Minh Phong vẻ mặt mờ mịt.
Tùy Qua cười nhạt, nói:
- Thì ra cấp bậc của Quách thị trưởng còn chưa đủ biết tồn tại của Long Đằng. Như vậy đi, trong phòng công an trên tỉnh ngài có bằng hữu đáng tin không, ngài gọi điện thoại hỏi một chút về chuyện của “Long Đằng”, hơn nữa nói cần trợ giúp, xem hắn nói như thế nào.
- Chuyện này là thế nào?
Quách Minh Phong vẫn không hiểu.
- Ngài cứ thử đi.
Tùy Qua nói.
Thấy Tùy Qua có vẻ đã tính toán từ trước, Quách Minh Phong không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho một vị bằng hữu trên tỉnh, sau khi đối phương nghe được hai chữ “Long Đằng”, rõ ràng do dự một lát, sau đó mới nói:
- Từ đâu anh biết về “Long Đằng”?
Quách Minh Phong thầm giật mình, nhất thời sinh ra một loại cảm giác bí hiểm, ngưỡng mộ Tùy Qua. Tiểu tử Tùy Qua này, lại biết cả cơ mật mà thị trưởng cũng không biết, rất hiển nhiên là lai lịch không nhỏ.
Sau khi kinh hãi, Quách Minh Phong nói hắn gặp phiền toái, cần Long Đằng trợ giúp.
Đối phương kêu Quách Minh Phong chờ một chút, hắn sẽ báo cáo lên trên. Có tin tức, sẽ liên lạc với Quách Minh Phong.
Sau khi cúp điện thoại, thái độ của Quách Minh Phong đối với Tùy Qua đã thay đổi 180°.
- Tùy tiên sinh, cậu thật là lợi hại.
Quách Minh Phong cung kính nói:
- Vậy hiện tại tôi phải làm sao?
- Tiếp tục giả vờ bệnh, đợi người của Long Đằng xử lý vấn đề.
Tùy Qua nói:
- Chỉ cần người của Long Đằng chịu hiện thân, tình cảnh của ngài sẽ nghịch chuyển. Bất luận lão hồ ly ngài nói là ai, chỉ sợ hắn cũng sẽ xui xẻo.
- Thật sao? Vậy tôi an tâm. Không được, nếu người của Long Đằng hỏi nguyên nhân, vậy chuyện riêng của tôi không phải bại lộ sao?
Quách Minh Phong lo lắng vấn đề tác phong của mình sẽ bị người của Long Đằng biết được.
- Quách thị trưởng, làm sao ngài lại trở nên ngu xuẩn như vậy. Ngài đã ly dị, tìm bạn gái là chuyện rất bình thường, không phải sao? Chỉ có điều, ngài không ngờ bạn gái tìm được lại là người được người ta thiết kế để hãm hại ngài, ngài chính là người bị hại, hiểu chưa?
Tùy Qua nói, nghĩ thầm với trí thông minh này của Quách Minh Phong, cũng có thể làm đến thị trưởng, thật là kỳ lạ..
Nhưng, Tùy Qua đại khái không biết, Quách Minh Phong được coi như người tương đối thông minh trong quần thể của hắn.
Khi Tùy Qua rời khỏi phòng bệnh, Quách Minh Phong liền gọi mấy vũ cảnh tới tăng cường bảo an.
Sau đó, Ninh Bội cũng ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo Tùy Qua, thấp giọng nói:
- Tùy Qua, lão Quách thật sự không sao chứ?
- Chị quan tâm đến hắn như vậy làm chi?
Tùy Qua không hiểu nói.
- Cậu đừng có đoán mò.
Ninh Bội nói:
- Nếu tôi muốn coi trọng hắn, cũng sẽ không đợi đến hiện tại. Tôi thấy lão Quách có chút ý tứ với tỷ tỷ của tôi, nên muốn nghĩ cách tác hợp. Dù sao, tình cảnh của tỷ tỷ tôi, cậu cũng biết rồi, hiện không có việc làm, lại mang theo một đứa bé, dù sao cũng phải lấy một người có sự nghiệp vững chắc đúng không?
- Chuyện của tỷ tỷ chị, tôi không tham dự. Nhưng Đường Đường đã là khuê nữ của tôi, con bé cần gì, nếu tiền không đủ, chị chỉ cần tìm tôi là được.
Tùy Qua nói.
- Tôi biết cậu có tiền.
Ninh Bội nói:
- Huống chi, nếu như chỉ cần chăm sóc Đường Đường, nhà chúng tôi là đủ rồi. Chỉ có điều, lúc nào nữ nhân cũng cần một chỗ dựa, đúng không. Mặc dù Quách Minh Phong có chút vấn đề, nhưng tôi hiểu rõ hắn, một khi hắn đã xác định với ai, nhất định sẽ kiên định.
- Được rồi, tạm thời chị không cần nói giúp cho hắn. Dù sao, tôi bảo đảm hắn khỏe mạnh là được.
Tùy Qua nói.
- Vậy tôi an tâm.
Ninh Bội thấp giọng cười nói:
- Tôi chính là lo lắng lão Quách hoàn toàn “bất lực”. Nói như vậy, nếu tỷ tỷ lấy hắn, vậy không phải là sống một mình thờ chồng chết sao, tôi chẳng khác nào đã đẩy tỷ tỷ vào trong hố lửa?
- Được rồi, chị không cần nói nhiều.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, đây là chuyện của tỷ tỷ chị, hãy để chị ấy tự quyết định.
- Chị ấy. . . đại khái có tâm lý bị thương rồi, cho nên tạm thời không muốn tiếp nhận tình cảm mới. Cho nên, tôi mới chịu thay chị ấy thu xếp.
Ninh Bội thở dài nói.
- Được rồi. Không nói nữa, tôi phải trở về làm việc.
Tùy Qua nói:
-Nếu có chuyện, chị cứ kêu tôi.
Sau đó, Tùy Qua trở lại giáo khu Phát Phong, sau đó gọi điện thoại cho Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê về nhà đón tết, bởi vì tết này, đối với Đường gia mà nói, vô cùng quan trọng.
Đầu tiên, là phụ tử Đường Thế Uyên, Đường Hạo Thiên nắm giữ ấn soái, tiến hành quân diễn liên hiệp hải lục không ở Nam Hải, khiến thế giới khiếp sợ. Sau khi quân diễn thành công, Đường Hạo Thiên cũng thuận lợi đề thăng làm Trung tướng, điều này đại biểu lực ảnh hưởng của họ Đường trong quân đội lại tiến thêm một bước củng cố và tăng lên.
Sau đó, phe phái trong kinh thành tiến hành va chạm kịch liệt, trong quân đội và chính đàn đều có chấn động không nhỏ.
Mặc dù Đường Vũ Khê không đầu quân, cũng không tham chính, nhưng dù sao cũng là một thành viên Đường gia, đương nhiên muốn cùng người nhà cùng hưởng vinh nhục.
Nói là cùng hưởng vinh nhục, nhưng đối với Đường gia mà nói, thật ra là chúc mừng.
Lúc trước bởi vì tin tức Đường Thế Uyên bệnh nặng truyền đi, một số thế lực của quân đội và chính đàn muốn đối phó với họ Đường, lại bắt đầu rục rịch hành động, tình thế vô cùng khẩn cấp rồi. Thậm chí, một số kẻ thù chính trị trong bóng tối, cũng bắt đầu từ từ nổi lên mặt nước, cho họ Đường một kích trí mạng.
Ai ngờ Đường Thế Uyên lại khôi phục sức khỏe như kỳ tích, hơn nữa tự mình nắm giữ ấn soái, chỉ huy thành công lần quân diễn với quy mô chưa từng có, giương cao quân uy Hoa Hạ, đồng thời cũng uy hiếp các quốc gia đối địch ở châu Á.
Quách Minh Phong có thể ngồi lên vị trí như vậy, dĩ nhiên không phải là đứa ngốc, sau khi nghe Tùy Qua nói như vậy, lập tức bắt được điểm mấu chốt, lẩm bẩm:
- Là hắn. . . Chỉ có lão hồ ly đó mới dùng chiêu thức như vậy! Khó trách thị trưởng tiền nhiệm, mới làm được hai năm đã cáo bệnh về nhà.
Thấy Quách Minh Phong đã đoán được cái gì, Tùy Qua lại nói:
- Chuyện này, Quách thị trưởng có nắm chắc đối phó?
- Khó khăn. . . Khó khăn!
Quách Minh Phong lắc đầu nói:
- Loại chuyện này, cho dù tự mình trải qua, nếu như không có cậu nhắc nhở, tôi cũng sẽ không tin. Mấy chuyện hút khí, nguyên khí gì đó, nói ra không ai tin tưởng? Huống chi, người đàn bà kia đã bỏ chạy, cho dù không bỏ chạy, loại chuyện tế nhị này, có thể lấy ra công khai hay sao? Cho nên, lão hồ ly kia đã sớm an bài đường lui, biết cho dù chuyện bại lộ, tôi cũng không làm gì được.
- Không ai tin tưởng?
Tùy Qua cười cười:
- Sợ rằng chưa chắc đâu. Quách thị trưởng, tôi hỏi ngài, ngài có biết “Long Đằng” không?
- Long Đằng? Đó là gì?
Quách Minh Phong vẻ mặt mờ mịt.
Tùy Qua cười nhạt, nói:
- Thì ra cấp bậc của Quách thị trưởng còn chưa đủ biết tồn tại của Long Đằng. Như vậy đi, trong phòng công an trên tỉnh ngài có bằng hữu đáng tin không, ngài gọi điện thoại hỏi một chút về chuyện của “Long Đằng”, hơn nữa nói cần trợ giúp, xem hắn nói như thế nào.
- Chuyện này là thế nào?
Quách Minh Phong vẫn không hiểu.
- Ngài cứ thử đi.
Tùy Qua nói.
Thấy Tùy Qua có vẻ đã tính toán từ trước, Quách Minh Phong không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho một vị bằng hữu trên tỉnh, sau khi đối phương nghe được hai chữ “Long Đằng”, rõ ràng do dự một lát, sau đó mới nói:
- Từ đâu anh biết về “Long Đằng”?
Quách Minh Phong thầm giật mình, nhất thời sinh ra một loại cảm giác bí hiểm, ngưỡng mộ Tùy Qua. Tiểu tử Tùy Qua này, lại biết cả cơ mật mà thị trưởng cũng không biết, rất hiển nhiên là lai lịch không nhỏ.
Sau khi kinh hãi, Quách Minh Phong nói hắn gặp phiền toái, cần Long Đằng trợ giúp.
Đối phương kêu Quách Minh Phong chờ một chút, hắn sẽ báo cáo lên trên. Có tin tức, sẽ liên lạc với Quách Minh Phong.
Sau khi cúp điện thoại, thái độ của Quách Minh Phong đối với Tùy Qua đã thay đổi 180°.
- Tùy tiên sinh, cậu thật là lợi hại.
Quách Minh Phong cung kính nói:
- Vậy hiện tại tôi phải làm sao?
- Tiếp tục giả vờ bệnh, đợi người của Long Đằng xử lý vấn đề.
Tùy Qua nói:
- Chỉ cần người của Long Đằng chịu hiện thân, tình cảnh của ngài sẽ nghịch chuyển. Bất luận lão hồ ly ngài nói là ai, chỉ sợ hắn cũng sẽ xui xẻo.
- Thật sao? Vậy tôi an tâm. Không được, nếu người của Long Đằng hỏi nguyên nhân, vậy chuyện riêng của tôi không phải bại lộ sao?
Quách Minh Phong lo lắng vấn đề tác phong của mình sẽ bị người của Long Đằng biết được.
- Quách thị trưởng, làm sao ngài lại trở nên ngu xuẩn như vậy. Ngài đã ly dị, tìm bạn gái là chuyện rất bình thường, không phải sao? Chỉ có điều, ngài không ngờ bạn gái tìm được lại là người được người ta thiết kế để hãm hại ngài, ngài chính là người bị hại, hiểu chưa?
Tùy Qua nói, nghĩ thầm với trí thông minh này của Quách Minh Phong, cũng có thể làm đến thị trưởng, thật là kỳ lạ..
Nhưng, Tùy Qua đại khái không biết, Quách Minh Phong được coi như người tương đối thông minh trong quần thể của hắn.
Khi Tùy Qua rời khỏi phòng bệnh, Quách Minh Phong liền gọi mấy vũ cảnh tới tăng cường bảo an.
Sau đó, Ninh Bội cũng ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo Tùy Qua, thấp giọng nói:
- Tùy Qua, lão Quách thật sự không sao chứ?
- Chị quan tâm đến hắn như vậy làm chi?
Tùy Qua không hiểu nói.
- Cậu đừng có đoán mò.
Ninh Bội nói:
- Nếu tôi muốn coi trọng hắn, cũng sẽ không đợi đến hiện tại. Tôi thấy lão Quách có chút ý tứ với tỷ tỷ của tôi, nên muốn nghĩ cách tác hợp. Dù sao, tình cảnh của tỷ tỷ tôi, cậu cũng biết rồi, hiện không có việc làm, lại mang theo một đứa bé, dù sao cũng phải lấy một người có sự nghiệp vững chắc đúng không?
- Chuyện của tỷ tỷ chị, tôi không tham dự. Nhưng Đường Đường đã là khuê nữ của tôi, con bé cần gì, nếu tiền không đủ, chị chỉ cần tìm tôi là được.
Tùy Qua nói.
- Tôi biết cậu có tiền.
Ninh Bội nói:
- Huống chi, nếu như chỉ cần chăm sóc Đường Đường, nhà chúng tôi là đủ rồi. Chỉ có điều, lúc nào nữ nhân cũng cần một chỗ dựa, đúng không. Mặc dù Quách Minh Phong có chút vấn đề, nhưng tôi hiểu rõ hắn, một khi hắn đã xác định với ai, nhất định sẽ kiên định.
- Được rồi, tạm thời chị không cần nói giúp cho hắn. Dù sao, tôi bảo đảm hắn khỏe mạnh là được.
Tùy Qua nói.
- Vậy tôi an tâm.
Ninh Bội thấp giọng cười nói:
- Tôi chính là lo lắng lão Quách hoàn toàn “bất lực”. Nói như vậy, nếu tỷ tỷ lấy hắn, vậy không phải là sống một mình thờ chồng chết sao, tôi chẳng khác nào đã đẩy tỷ tỷ vào trong hố lửa?
- Được rồi, chị không cần nói nhiều.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, đây là chuyện của tỷ tỷ chị, hãy để chị ấy tự quyết định.
- Chị ấy. . . đại khái có tâm lý bị thương rồi, cho nên tạm thời không muốn tiếp nhận tình cảm mới. Cho nên, tôi mới chịu thay chị ấy thu xếp.
Ninh Bội thở dài nói.
- Được rồi. Không nói nữa, tôi phải trở về làm việc.
Tùy Qua nói:
-Nếu có chuyện, chị cứ kêu tôi.
Sau đó, Tùy Qua trở lại giáo khu Phát Phong, sau đó gọi điện thoại cho Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê về nhà đón tết, bởi vì tết này, đối với Đường gia mà nói, vô cùng quan trọng.
Đầu tiên, là phụ tử Đường Thế Uyên, Đường Hạo Thiên nắm giữ ấn soái, tiến hành quân diễn liên hiệp hải lục không ở Nam Hải, khiến thế giới khiếp sợ. Sau khi quân diễn thành công, Đường Hạo Thiên cũng thuận lợi đề thăng làm Trung tướng, điều này đại biểu lực ảnh hưởng của họ Đường trong quân đội lại tiến thêm một bước củng cố và tăng lên.
Sau đó, phe phái trong kinh thành tiến hành va chạm kịch liệt, trong quân đội và chính đàn đều có chấn động không nhỏ.
Mặc dù Đường Vũ Khê không đầu quân, cũng không tham chính, nhưng dù sao cũng là một thành viên Đường gia, đương nhiên muốn cùng người nhà cùng hưởng vinh nhục.
Nói là cùng hưởng vinh nhục, nhưng đối với Đường gia mà nói, thật ra là chúc mừng.
Lúc trước bởi vì tin tức Đường Thế Uyên bệnh nặng truyền đi, một số thế lực của quân đội và chính đàn muốn đối phó với họ Đường, lại bắt đầu rục rịch hành động, tình thế vô cùng khẩn cấp rồi. Thậm chí, một số kẻ thù chính trị trong bóng tối, cũng bắt đầu từ từ nổi lên mặt nước, cho họ Đường một kích trí mạng.
Ai ngờ Đường Thế Uyên lại khôi phục sức khỏe như kỳ tích, hơn nữa tự mình nắm giữ ấn soái, chỉ huy thành công lần quân diễn với quy mô chưa từng có, giương cao quân uy Hoa Hạ, đồng thời cũng uy hiếp các quốc gia đối địch ở châu Á.
/1780
|