- Đáng chết! Không ngờ xú bà nương này lại có chút khả năng như vậy!
Tùy Qua thầm mắng.
Nhưng, giao phong tinh thần, cũng không giống như chiến đấu tay chân, một khi đang ở thế hạ phong, có thể nghĩ cách né tránh chạy trốn. Lúc này, thế giới tinh thần của Tùy Qua bị Lý Nghệ Cơ xâm nhập, trừ phi hắn đánh bại tinh thần lực của Lý Nghệ Cơ, nếu không không cách nào kết thúc được cuộc chiến này.
Cho nên nói, chiến đấu tinh thần, càng thêm huyền diệu, càng thêm hung hiểm.
Bình thường, một khi hai cao thủ ở cảnh giới Tỏa Hồn giao chiến, thường thường chính là cục diện chiến đấu đến chết.
Lúc này, Tùy Qua đã có chút hối hận không để cho Ngưu Duyên Tranh tới hỗ trợ.
Nếu như Ngưu Duyên Tranh xuất thủ, cho dù giao phong tinh thần, không thắng được Lý Nghệ Cơ, nhưng dựa vào cảnh giới và kinh nghiệm giao thủ, Ngưu Duyên Tranh rất dễ dàng chế trụ Lý Nghệ Cơ, khi đó Tùy Qua muốn thu thập nàng, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng chuyện đã đến lúc này, đương nhiên không có thời gian hối hận.
Nếu như không giết chết những võ sĩ khôi giáp chết tiệt kia, thần hồn của Tùy Qua khó tránh khỏi chịu trọng thương.
Chỉ có điều, Tùy Qua căn bản không thể nào dùng tinh thần lực của mình phân hóa ra nhiều phân thân để đối phó với những võ sĩ khôi giáp kia.
Nhưng, đầu óc Tùy Qua xoay chuyển rất nhanh, trong lúc nguy cấp, một đạo linh quang lóe lên, Tùy Qua đã có cách đối phó với Lý Nghệ Cơ.
Lúc này, Tùy Qua hoàn toàn không để ý tới Lý Nghệ Cơ dùng tinh thần lực biến ra bao nhiêu võ sĩ khôi giáp, mà ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực, hồi tưởng lại kiếm quang năm màu Khổng Bạch Huyên lưu lại trong trí nhớ của hắn hôm đó.
Hàng ngày Tùy Qua đều dùng tinh thần lực “so chiêu” với những kiếm quang năm màu này, đương nhiên vô cùng quen thuộc với chúng, cũng biết làm thế nào để bọn chúng hiện ra trong thế giới tinh thần của mình.
Lúc này, Lý Nghệ Cơ còn tưởng rằng tinh thần lực của Tùy Qua đã bị nàng đánh tan, cho nên thao túng các võ sĩ khôi giáp, chặt chém vui vẻ trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, hơn nữa còn biến ra càng nhiều ngọn lửa luyện ngục, muốn phá hủy toàn bộ thế giới tinh thần của Tùy Qua, biến hắn thành một người ngu ngốc.
Nhưng sau một khắc, tình huống đột nhiên biến chuyển, ở nơi sâu xa vô tận trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, đột nhiên xông ra một loại tin tức cực độ nguy hiểm, một thanh âm xa xưa mà bén nhọn, phảng phất như xuyên thấu cách trở của thời không, mang theo tử vong và uy nghiêm, vang dội trong thế giới tinh thần của Tùy Qua.
- Ngũ sắc thần linh! Hào quang thiên đạo!
Theo thanh âm này xuất hiện, trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, đột nhiên xuất hiện hào quang đầy trời.
Ngũ sắc hào quang, phô thiên cái địa, tràn ngập khắp nơi.
Trong nháy mắt, tất cả võ sĩ khôi giáp Lý Nghệ Cơ dùng tinh thần lực của mình biến hóa ra đều giống như bị thắt cổ đến chết, kể cả những ngọn lửa luyện ngục, cũng bị kiếm quang năm màu nuốt mất.
A!
Một tiếng hét thảm vang lên trong thế giới tinh thần của Tùy Qua.
Đây là tiếng kêu thảm thiết của Lý Nghệ Cơ.
Cảnh tượng huyễn hoặc xung quanh đột nhiên biến mất, Tùy Qua trở lại trong thực tại.
Mồ hôi lạnh sau lưng như nhắc nhở Tùy Qua, tất cả mọi thứ vừa rồi không phải là ảo giác.
- Làm sao. . . Có thể. . .
Lý Nghệ Cơ lẩm bẩm nói, đột nhiên ngửa mặt lên trời ngã xuống mặt đất, cả người hôn mê, hiển nhiên tinh thần lực của nàng đã bị thương nặng.
Tùy Qua thầm than một tiếng may mắn.
Nếu như không phải mượn hình ảnh kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên lưu lại trong trí nhớ, nếu như không phải vì Lý Nghệ Cơ đưa tinh thần lực của mình vào thế giới tinh thần của Tùy Qua, sợ rằng Tùy Qua thật sự không có cách nào nắm được nữ nhân này.
Trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, hắn muốn hiển hiện ra kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên, đương nhiên là tương đối dễ dàng. Nhưng, nếu Tùy Qua muốn dùng tinh thần lực biến hóa ra kiếm quang năm màu đi công kích người khác thì không phải chuyện dễ dàng. Cho nên, Lý Nghệ Cơ vừa vặn xui xẻo, đụng phải họng súng.
Sau khi Lý Nghệ Cơ ngã xuống đất, tấm lưới truy kích Tùy Qua cũng biến mất, sau đó khôi phục thành một tấm vu phù, rơi xuống mặt đất.
Tùy Qua nhặt tấm vu phù lớn bằng lòng bài tay lên, phát hiện chất liệu của vật này rất kỳ quái, không giống như lá bùa, cũng không giống như tơ lụa, nhìn kỹ một chút, giống như loại da thú kỳ lạ nào đó đã trải qua đánh bóng, phía trên vẽ những văn tự hình vẽ màu đỏ, đại khái là văn tự đặc biệt của Vu tộc.
- Tiểu Ngân Trùng, đừng giả bộ chết nữa, đứng lên đi.
Tùy Qua nói với Tiểu Ngân Trùng đang nằm trên mặt đất.
Quả nhiên, Tiểu Ngân Trùng vèo một tiếng từ trên mặt đất nhảy lên, sau đó nói với Tùy Qua:
- Lão Đại thật là lợi hại, thoáng cái đã hàng phục được nữ nhân Vu tộc này, ta vốn tính toán giả chết, sau đó cho nàng một kích trí mạng, xem ra không có cơ hội thể hiện rồi.
- Mẹ kiếp, ngươi chính là tên sợ chết, bớt chuyện phiếm đi.
Tùy Qua mắng.
- Hắc. . . Lão đại, để ta nuốt nữ nhân này nhé.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Nữ nhân này có huyết thống Vu tộc, sau khi ta nuốt vào, có thể đề cao tu vi.
- Ngươi muốn nuốt?
Tùy Qua nói:
- Phía dưới có tên bị ta đập thành thịt nát, ngươi nuốt đi, vậy không cần lo lắng không tiêu hóa được.
- Lão đại, huyết mạch huyết tộc của hắn rất ít ỏi.
Tiểu Ngân Trùng tựa hồ còn có vẻ đòi hỏi.
- Vậy tùy ngươi, dù sao nữ nhân này ngươi cũng không thể nuốt.
Tùy Qua nói.
Tiểu Ngân Trùng suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói:
- A, thì ra lão đại coi trọng con quỷ nhỏ này. Cũng được, cô ta ngực mông lớn tròn, dáng vẻ không tồi, chính là hơi lớn tuổi. . .
- Ít lải nhải đi.
Tùy Qua cắt đứt lời Tiểu Ngân Trùng, sau đó nói với Ngưu Duyên Tranh:
- Còn người nào khả nghi không?
Ngưu Duyên Tranh lắc đầu:
- Ta đã dùng tinh thần lực lục soát qua, không phát hiện gì.
- Vậy thì kỳ quái, tại sao ta cảm giác như bị theo dõi chứ.
Tùy Qua tự nhủ, sau đó nhìn lên bầu trời đêm tối như mực. Sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, đi xuống dưới chân núi.
Lúc này, trên bầu trời đêm, một nữ nhân đạp phi kiếm, nhìn xuống phía dưới, thấp giọng mắng:
- Đám hậu duệ Vu tộc này đều là đồ vô dụng! Tiểu tử Tùy Qua này quả nhiên sâu không lường được! Thật không biết hắn rút cuộc có địa vị gì. . .
Sau đó, kiếm quang chợt lóe, nữ nhân này biến mất trong bầu trời đêm.
Nhà kính.
Lý Nghệ Cơ đang hôn mê bị Tùy Qua tiện tay ném xuống đất.
Ngưu Duyên Tranh nhận được sự cho phép của Tùy Qua, tiến vào nhà kính, điều này làm cho hắn có chút được ưu ái mà khiếp sợ, bởi vì hắn biết Tống Văn Hiên tựa hồ cũng chưa được phép tiến vào mấy nhà kính này.
Theo Ngưu Duyên Tranh, nhà kính tựa hồ chính là chỗ ở bí mật của Tùy Qua.
Ai ngờ, nơi này chỉ trống rỗng, cũng không có thứ gì đặc biệt tồn tại, điều này làm cho Ngưu Duyên Tranh cảm thấy khó hiểu.
- Nơi này chỉ là chỗ tu luyện của ta.
Tùy Qua thầm mắng.
Nhưng, giao phong tinh thần, cũng không giống như chiến đấu tay chân, một khi đang ở thế hạ phong, có thể nghĩ cách né tránh chạy trốn. Lúc này, thế giới tinh thần của Tùy Qua bị Lý Nghệ Cơ xâm nhập, trừ phi hắn đánh bại tinh thần lực của Lý Nghệ Cơ, nếu không không cách nào kết thúc được cuộc chiến này.
Cho nên nói, chiến đấu tinh thần, càng thêm huyền diệu, càng thêm hung hiểm.
Bình thường, một khi hai cao thủ ở cảnh giới Tỏa Hồn giao chiến, thường thường chính là cục diện chiến đấu đến chết.
Lúc này, Tùy Qua đã có chút hối hận không để cho Ngưu Duyên Tranh tới hỗ trợ.
Nếu như Ngưu Duyên Tranh xuất thủ, cho dù giao phong tinh thần, không thắng được Lý Nghệ Cơ, nhưng dựa vào cảnh giới và kinh nghiệm giao thủ, Ngưu Duyên Tranh rất dễ dàng chế trụ Lý Nghệ Cơ, khi đó Tùy Qua muốn thu thập nàng, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng chuyện đã đến lúc này, đương nhiên không có thời gian hối hận.
Nếu như không giết chết những võ sĩ khôi giáp chết tiệt kia, thần hồn của Tùy Qua khó tránh khỏi chịu trọng thương.
Chỉ có điều, Tùy Qua căn bản không thể nào dùng tinh thần lực của mình phân hóa ra nhiều phân thân để đối phó với những võ sĩ khôi giáp kia.
Nhưng, đầu óc Tùy Qua xoay chuyển rất nhanh, trong lúc nguy cấp, một đạo linh quang lóe lên, Tùy Qua đã có cách đối phó với Lý Nghệ Cơ.
Lúc này, Tùy Qua hoàn toàn không để ý tới Lý Nghệ Cơ dùng tinh thần lực biến ra bao nhiêu võ sĩ khôi giáp, mà ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực, hồi tưởng lại kiếm quang năm màu Khổng Bạch Huyên lưu lại trong trí nhớ của hắn hôm đó.
Hàng ngày Tùy Qua đều dùng tinh thần lực “so chiêu” với những kiếm quang năm màu này, đương nhiên vô cùng quen thuộc với chúng, cũng biết làm thế nào để bọn chúng hiện ra trong thế giới tinh thần của mình.
Lúc này, Lý Nghệ Cơ còn tưởng rằng tinh thần lực của Tùy Qua đã bị nàng đánh tan, cho nên thao túng các võ sĩ khôi giáp, chặt chém vui vẻ trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, hơn nữa còn biến ra càng nhiều ngọn lửa luyện ngục, muốn phá hủy toàn bộ thế giới tinh thần của Tùy Qua, biến hắn thành một người ngu ngốc.
Nhưng sau một khắc, tình huống đột nhiên biến chuyển, ở nơi sâu xa vô tận trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, đột nhiên xông ra một loại tin tức cực độ nguy hiểm, một thanh âm xa xưa mà bén nhọn, phảng phất như xuyên thấu cách trở của thời không, mang theo tử vong và uy nghiêm, vang dội trong thế giới tinh thần của Tùy Qua.
- Ngũ sắc thần linh! Hào quang thiên đạo!
Theo thanh âm này xuất hiện, trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, đột nhiên xuất hiện hào quang đầy trời.
Ngũ sắc hào quang, phô thiên cái địa, tràn ngập khắp nơi.
Trong nháy mắt, tất cả võ sĩ khôi giáp Lý Nghệ Cơ dùng tinh thần lực của mình biến hóa ra đều giống như bị thắt cổ đến chết, kể cả những ngọn lửa luyện ngục, cũng bị kiếm quang năm màu nuốt mất.
A!
Một tiếng hét thảm vang lên trong thế giới tinh thần của Tùy Qua.
Đây là tiếng kêu thảm thiết của Lý Nghệ Cơ.
Cảnh tượng huyễn hoặc xung quanh đột nhiên biến mất, Tùy Qua trở lại trong thực tại.
Mồ hôi lạnh sau lưng như nhắc nhở Tùy Qua, tất cả mọi thứ vừa rồi không phải là ảo giác.
- Làm sao. . . Có thể. . .
Lý Nghệ Cơ lẩm bẩm nói, đột nhiên ngửa mặt lên trời ngã xuống mặt đất, cả người hôn mê, hiển nhiên tinh thần lực của nàng đã bị thương nặng.
Tùy Qua thầm than một tiếng may mắn.
Nếu như không phải mượn hình ảnh kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên lưu lại trong trí nhớ, nếu như không phải vì Lý Nghệ Cơ đưa tinh thần lực của mình vào thế giới tinh thần của Tùy Qua, sợ rằng Tùy Qua thật sự không có cách nào nắm được nữ nhân này.
Trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, hắn muốn hiển hiện ra kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên, đương nhiên là tương đối dễ dàng. Nhưng, nếu Tùy Qua muốn dùng tinh thần lực biến hóa ra kiếm quang năm màu đi công kích người khác thì không phải chuyện dễ dàng. Cho nên, Lý Nghệ Cơ vừa vặn xui xẻo, đụng phải họng súng.
Sau khi Lý Nghệ Cơ ngã xuống đất, tấm lưới truy kích Tùy Qua cũng biến mất, sau đó khôi phục thành một tấm vu phù, rơi xuống mặt đất.
Tùy Qua nhặt tấm vu phù lớn bằng lòng bài tay lên, phát hiện chất liệu của vật này rất kỳ quái, không giống như lá bùa, cũng không giống như tơ lụa, nhìn kỹ một chút, giống như loại da thú kỳ lạ nào đó đã trải qua đánh bóng, phía trên vẽ những văn tự hình vẽ màu đỏ, đại khái là văn tự đặc biệt của Vu tộc.
- Tiểu Ngân Trùng, đừng giả bộ chết nữa, đứng lên đi.
Tùy Qua nói với Tiểu Ngân Trùng đang nằm trên mặt đất.
Quả nhiên, Tiểu Ngân Trùng vèo một tiếng từ trên mặt đất nhảy lên, sau đó nói với Tùy Qua:
- Lão Đại thật là lợi hại, thoáng cái đã hàng phục được nữ nhân Vu tộc này, ta vốn tính toán giả chết, sau đó cho nàng một kích trí mạng, xem ra không có cơ hội thể hiện rồi.
- Mẹ kiếp, ngươi chính là tên sợ chết, bớt chuyện phiếm đi.
Tùy Qua mắng.
- Hắc. . . Lão đại, để ta nuốt nữ nhân này nhé.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Nữ nhân này có huyết thống Vu tộc, sau khi ta nuốt vào, có thể đề cao tu vi.
- Ngươi muốn nuốt?
Tùy Qua nói:
- Phía dưới có tên bị ta đập thành thịt nát, ngươi nuốt đi, vậy không cần lo lắng không tiêu hóa được.
- Lão đại, huyết mạch huyết tộc của hắn rất ít ỏi.
Tiểu Ngân Trùng tựa hồ còn có vẻ đòi hỏi.
- Vậy tùy ngươi, dù sao nữ nhân này ngươi cũng không thể nuốt.
Tùy Qua nói.
Tiểu Ngân Trùng suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói:
- A, thì ra lão đại coi trọng con quỷ nhỏ này. Cũng được, cô ta ngực mông lớn tròn, dáng vẻ không tồi, chính là hơi lớn tuổi. . .
- Ít lải nhải đi.
Tùy Qua cắt đứt lời Tiểu Ngân Trùng, sau đó nói với Ngưu Duyên Tranh:
- Còn người nào khả nghi không?
Ngưu Duyên Tranh lắc đầu:
- Ta đã dùng tinh thần lực lục soát qua, không phát hiện gì.
- Vậy thì kỳ quái, tại sao ta cảm giác như bị theo dõi chứ.
Tùy Qua tự nhủ, sau đó nhìn lên bầu trời đêm tối như mực. Sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, đi xuống dưới chân núi.
Lúc này, trên bầu trời đêm, một nữ nhân đạp phi kiếm, nhìn xuống phía dưới, thấp giọng mắng:
- Đám hậu duệ Vu tộc này đều là đồ vô dụng! Tiểu tử Tùy Qua này quả nhiên sâu không lường được! Thật không biết hắn rút cuộc có địa vị gì. . .
Sau đó, kiếm quang chợt lóe, nữ nhân này biến mất trong bầu trời đêm.
Nhà kính.
Lý Nghệ Cơ đang hôn mê bị Tùy Qua tiện tay ném xuống đất.
Ngưu Duyên Tranh nhận được sự cho phép của Tùy Qua, tiến vào nhà kính, điều này làm cho hắn có chút được ưu ái mà khiếp sợ, bởi vì hắn biết Tống Văn Hiên tựa hồ cũng chưa được phép tiến vào mấy nhà kính này.
Theo Ngưu Duyên Tranh, nhà kính tựa hồ chính là chỗ ở bí mật của Tùy Qua.
Ai ngờ, nơi này chỉ trống rỗng, cũng không có thứ gì đặc biệt tồn tại, điều này làm cho Ngưu Duyên Tranh cảm thấy khó hiểu.
- Nơi này chỉ là chỗ tu luyện của ta.
/1780
|