- Nhưng, cảnh sát đã huy động tất cả lực lượng, ngươi cho rằng bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Một nòng cốt trong Tam Giang đường nói.
- Tam thúc, ngài kiến thức rộng rãi, chuyện này ngài cho chủ ý đi.
Mục Ngọc Giao nói với Triệu Tam gia.
Triệu Tam gia suy nghĩ một lát, hắng giọng nói:
- Các ngươi biết tại sao hiện tại cảnh sát mới tới không?
- Muốn xem chúng ta nội chiến, sống mái với nhau!
Có người nói.
- Đây chỉ là một phương diện.
Triệu Tam gia nói:
- Một phương diện khác, cảnh sát cần chứng cớ! Lúc này, Tam Giang đường chúng ta đã chết không ít người, cảnh sát tới, có lý do, có thể tùy tiện bắt chúng ta về tra hỏi, sau đó thu thập tất cả chứng cớ. Cho nên, nếu như chúng ta để cho bọn họ không tìm được chứng cớ, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
- Làm sao có thể.
Có người nói:
- Tối nay đã chết nhiều người như vậy, làm sao có thể không có chứng cớ? Còn nữa, chúng ta có nhiều vũ khí, súng đạn…như vậy, chẳng lẽ trong lúc nhất thời lại tiêu hủy được?
- Các ngươi ra ngoài trước đi. Ngọc Mục Giao lưu lại, ta và Tùy tiên sinh muốn nói vài lời.
Triệu Tam gia đột nhiên nói.
Những người còn lại không dám kéo dài thời gian, rối rít thối lui ra ngoài phòng.
- Tùy tiên sinh, hi vọng cậu có thể giúp tôi một tay.
Triệu Tam gia đi thẳng vào vấn đề, sau đó nói với Mục Ngọc Giao:
- Đại đương gia, Tùy tiên sinh cũng là bằng hữu của cháu. Hôm nay Tam Giang đường chúng ta sắp gặp nguy hiểm hủy diệt, chỉ có Tùy tiên sinh có thể cứu chúng ta. Cho nên, ta hi vọng bất luận Tùy tiên sinh có yêu cầu gì, cháu đều có thể đáp ứng.
Mục Ngọc Giao gật đầu.
Ý tứ của Triệu Tam gia, vốn là cảm thấy Tùy Qua và Mục Ngọc Giao đi cùng nhau, hơn phân nửa là bởi vì Mục Ngọc Giao xinh đẹp. Dù sao, chưa nói đến thân phận của Mục Ngọc Giao, dáng vẻ tư thái của nha đầu này cũng rất hơn người. Cho nên, lúc này, Triệu Tam gia hi vọng Mục Ngọc Giao biểu thị thái độ, tỏ vẻ lấy thân báo đáp ..., như vậy Tùy Qua xem như trở thành người nhà của Tam Giang đường, sau này cũng dễ nhờ cậy.
Nhưng, không đợi Mục Ngọc Giao biểu thị thái độ, Tùy Qua đã nói:
- Thành thật mà nói, chuyện của Tam Giang đường các ngươi, ta không muốn xen vào. Dù sao, trong Tam Giang đường, đúng là có không ít người đáng chết. Nhưng, có trắng thì có đen, Tam Giang đường không còn, ra đời một “Tam Giang đường” khác cũng chưa chắc là chuyện tốt. Huống chi, rất nhiều quan viên nhúng chàm, lần này muốn mượn cơ hội kim thiền thoát xác, chạy trốn khỏi chế tài luật pháp, làm sao dễ dàng như vậy! Được rồi, Tam gia, ngài cho nổ lối lên núi trước, sau đó thu gom tất cả thi thể, súng ống lại một chỗ, ta có cách giấu đi.
- Làm sao có thể giấu đi?
Mục Ngọc Giao không hiểu nói.
Tối nay, khắp nơi là súng ống, thi thể cũng không ít, trong thời gian ngắn, làm sao có thể xử lý xong xuôi.
- Cứ làm theo là được!
Tùy Qua lớn tiếng nói với Mục Ngọc Giao.
Mục Ngọc Giao bị Tùy Qua quát như vậy, cũng không tức giận, vội vàng dựa theo phân phó của Tùy Qua mà làm.
Ầm!
Lúc này, dưới chân núi đang vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Tùy Qua biết, Triệu Tam gia đã an bài người cho nổ đường lên núi, trì hoãn thời gian.
Dĩ nhiên, đám tiểu đệ của Tam Giang đường cũng bắt đầu hành động, nhanh chóng tập trung thi thể, đạn dược lại một chỗ. Lúc này, không ai muốn bị cảnh sát bắt, cho nên cũng đồng tâm hợp lực, hiệu suất cũng vô cùng cao.
Sau khi tất cả mọi thứ được tập trung lại một chỗ, Tùy Qua kêu những người còn lại rời đi, một mình hắn lưu lại, sau đó thúc dục Hồng Mông thạch, thu tất cả mọi thứ vào bên trong. Dù sao, không gian trong Hồng Mông thạch cũng không có biên giới, đừng nói là thu những thứ này, cho dù thu cả quả núi chỉ sợ cũng không có vấn đề. Nhưng, với tu vi cảnh giới hiện tại của Tùy Qua, vẫn chưa có bản lĩnh đó.
Bởi vì thúc dục Hồng Mông thạch thu đồ, là chuyện vô cùng hao phí nguyên khí.
Chỉ chốc lát sau, khi Triệu Tam gia và Mục Ngọc Giao trở lại chỗ cũ, Tùy Qua đã thu dọn tất cả mọi thứ.
Cảnh tượng khiến Triệu Tam gia và Mục Ngọc Giao đều kinh hãi không dứt, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thứ nhất đây là bí mật của Tùy Qua, thứ hai cảnh sát sẽ đến đây rất nhanh, hiện giờ bọn họ cũng không có tâm tư quan tâm đến chuyện này.
- Cục diện rối rắm tiếp theo, các ngươi tự thu thập, ta đi trước.
Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao và Triệu Tam gia.
Vẻ mặt Mục Ngọc Giao rất phức tạp, suy nghĩ một lát, mới nói với Tùy Qua:
- Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình. Ngoài ra, nếu anh không chê, hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu!
Sau khi nói xong, gương mặt Mục Ngọc Giao ửng đỏ, sau đó cúi đầu.
Dưới nắng sớm bình minh, thậm chí có chút ít hấp dẫn khác thường.
Tùy Qua vội vàng thu liễm tinh thần, nói:
- Cũng kề vai chiến đấu một buổi tối, còn có thể không là bằng hữu sao? Ta đi đây.
- Tam gia, ngài vất vả rồi.
Tùy Qua lại nói với Triệu Tam gia.
- Chuyện của Tam Giang đường vốn là bụng làm dạ chịu.
Triệu Tam gia nói.
Tùy Qua gật đầu, mang theo người của hắn, biến mất trong nắng sớm bình minh.
Mặc dù phía ngoài bao vây chặt chẽ, nhưng đối với đám người Tùy Qua, đương nhiên có thể thoải mái chuồn đi.
Sau khi trở lại biệt thự “Bán đảo Hương Tụng”, trên mặt Tùy Qua cũng có vẻ mỏi mệt.
Đám người Tống Lập Hào, Hàn Côn đương nhiên cũng như thế.
- Lý Nghệ Cơ, mau pha trà đi.
Tùy Qua nằm trên ghế sa *** nói:
- Một chút quy củ cũng không có. Những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ còn muốn ta phân phó hay sao?
Lý Nghệ Cơ thầm buồn bực, trong lòng tự nhủ tối nay lão nương cũng mệt đến ngất ngư rồi, lại còn phải pha trà cho ngươi. Biệt thự của ngươi, chẳng lẽ không mời được một người giúp việc hay sao?
Nhưng Lý Nghệ Cơ cũng bị thủ đoạn vô cùng độc ác của Tùy Qua kinh sợ, nào dám mạnh miệng. Nhưng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đợi lát nữa pha trà, sẽ nhổ hai bãi nước miếng vào ấm trà, cho tên tiếu diện hổ này nếm thử nước miếng của nàng.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là dâm ý của Lý Nghệ Cơ mà thôi, cuối cùng nàng vẫn không dám làm.
- Trà ngon!
Sau khi uống một hớp Vân Vụ tiên trà, Hàn Côn không nhịn được khen ngợi một câu, đây tựa hồ là phản ứng đầu tiên của mọi người khi thưởng thức loại trà này.
- Tùy tiên sinh.
Hàn Côn nói:
- Chuyện của Trình nhi. . . Còn phải phiền ngài xuất thủ.
Tùy Qua gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã xuất lực cho ta, chuyện của Hàn Trình, ta dĩ nhiên sẽ để ý. Nhưng, cho dù ta không nói, ngươi cũng nên biết, Hàn Trình hiện giờ đã là đại nạn cập kề, cho dù độ vào bao nhiêu Tiên Thiên chân khí, cũng không làm nên chuyện gì. Trừ phi, hắn có thể đột phá hậu thiên bình cảnh, bước vào Tiên Thiên!
- Cha. . . Các ngươi đang nói gì vậy, ta muốn ăn kẹo.
Hàn Trình đã già nên hồ đồ, nhìn kẹo trên bàn trà nói.
- Ăn đi.
Tùy Qua đưa một ít kẹo cho Hàn Trình, sau đó nói với Hàn Côn:
- Tu vi nội công của Hàn Trình, sớm đã đạt đến đỉnh phong Luyện Khí, chẳng qua chưa có cơ duyên và ngộ tính, mới không cách nào vượt qua một bước cuối cùng. Nhưng, những năm qua, ngươi không ngừng dùng Tiên Thiên chân khí tẩy tủy, kéo dài tính mạng cho hắn, thân thể Hàn Trình đã tích lũy vô cùng đầy đủ rồi, hiện tại chỉ còn cách cửa một bước mà thôi.
Một nòng cốt trong Tam Giang đường nói.
- Tam thúc, ngài kiến thức rộng rãi, chuyện này ngài cho chủ ý đi.
Mục Ngọc Giao nói với Triệu Tam gia.
Triệu Tam gia suy nghĩ một lát, hắng giọng nói:
- Các ngươi biết tại sao hiện tại cảnh sát mới tới không?
- Muốn xem chúng ta nội chiến, sống mái với nhau!
Có người nói.
- Đây chỉ là một phương diện.
Triệu Tam gia nói:
- Một phương diện khác, cảnh sát cần chứng cớ! Lúc này, Tam Giang đường chúng ta đã chết không ít người, cảnh sát tới, có lý do, có thể tùy tiện bắt chúng ta về tra hỏi, sau đó thu thập tất cả chứng cớ. Cho nên, nếu như chúng ta để cho bọn họ không tìm được chứng cớ, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
- Làm sao có thể.
Có người nói:
- Tối nay đã chết nhiều người như vậy, làm sao có thể không có chứng cớ? Còn nữa, chúng ta có nhiều vũ khí, súng đạn…như vậy, chẳng lẽ trong lúc nhất thời lại tiêu hủy được?
- Các ngươi ra ngoài trước đi. Ngọc Mục Giao lưu lại, ta và Tùy tiên sinh muốn nói vài lời.
Triệu Tam gia đột nhiên nói.
Những người còn lại không dám kéo dài thời gian, rối rít thối lui ra ngoài phòng.
- Tùy tiên sinh, hi vọng cậu có thể giúp tôi một tay.
Triệu Tam gia đi thẳng vào vấn đề, sau đó nói với Mục Ngọc Giao:
- Đại đương gia, Tùy tiên sinh cũng là bằng hữu của cháu. Hôm nay Tam Giang đường chúng ta sắp gặp nguy hiểm hủy diệt, chỉ có Tùy tiên sinh có thể cứu chúng ta. Cho nên, ta hi vọng bất luận Tùy tiên sinh có yêu cầu gì, cháu đều có thể đáp ứng.
Mục Ngọc Giao gật đầu.
Ý tứ của Triệu Tam gia, vốn là cảm thấy Tùy Qua và Mục Ngọc Giao đi cùng nhau, hơn phân nửa là bởi vì Mục Ngọc Giao xinh đẹp. Dù sao, chưa nói đến thân phận của Mục Ngọc Giao, dáng vẻ tư thái của nha đầu này cũng rất hơn người. Cho nên, lúc này, Triệu Tam gia hi vọng Mục Ngọc Giao biểu thị thái độ, tỏ vẻ lấy thân báo đáp ..., như vậy Tùy Qua xem như trở thành người nhà của Tam Giang đường, sau này cũng dễ nhờ cậy.
Nhưng, không đợi Mục Ngọc Giao biểu thị thái độ, Tùy Qua đã nói:
- Thành thật mà nói, chuyện của Tam Giang đường các ngươi, ta không muốn xen vào. Dù sao, trong Tam Giang đường, đúng là có không ít người đáng chết. Nhưng, có trắng thì có đen, Tam Giang đường không còn, ra đời một “Tam Giang đường” khác cũng chưa chắc là chuyện tốt. Huống chi, rất nhiều quan viên nhúng chàm, lần này muốn mượn cơ hội kim thiền thoát xác, chạy trốn khỏi chế tài luật pháp, làm sao dễ dàng như vậy! Được rồi, Tam gia, ngài cho nổ lối lên núi trước, sau đó thu gom tất cả thi thể, súng ống lại một chỗ, ta có cách giấu đi.
- Làm sao có thể giấu đi?
Mục Ngọc Giao không hiểu nói.
Tối nay, khắp nơi là súng ống, thi thể cũng không ít, trong thời gian ngắn, làm sao có thể xử lý xong xuôi.
- Cứ làm theo là được!
Tùy Qua lớn tiếng nói với Mục Ngọc Giao.
Mục Ngọc Giao bị Tùy Qua quát như vậy, cũng không tức giận, vội vàng dựa theo phân phó của Tùy Qua mà làm.
Ầm!
Lúc này, dưới chân núi đang vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Tùy Qua biết, Triệu Tam gia đã an bài người cho nổ đường lên núi, trì hoãn thời gian.
Dĩ nhiên, đám tiểu đệ của Tam Giang đường cũng bắt đầu hành động, nhanh chóng tập trung thi thể, đạn dược lại một chỗ. Lúc này, không ai muốn bị cảnh sát bắt, cho nên cũng đồng tâm hợp lực, hiệu suất cũng vô cùng cao.
Sau khi tất cả mọi thứ được tập trung lại một chỗ, Tùy Qua kêu những người còn lại rời đi, một mình hắn lưu lại, sau đó thúc dục Hồng Mông thạch, thu tất cả mọi thứ vào bên trong. Dù sao, không gian trong Hồng Mông thạch cũng không có biên giới, đừng nói là thu những thứ này, cho dù thu cả quả núi chỉ sợ cũng không có vấn đề. Nhưng, với tu vi cảnh giới hiện tại của Tùy Qua, vẫn chưa có bản lĩnh đó.
Bởi vì thúc dục Hồng Mông thạch thu đồ, là chuyện vô cùng hao phí nguyên khí.
Chỉ chốc lát sau, khi Triệu Tam gia và Mục Ngọc Giao trở lại chỗ cũ, Tùy Qua đã thu dọn tất cả mọi thứ.
Cảnh tượng khiến Triệu Tam gia và Mục Ngọc Giao đều kinh hãi không dứt, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thứ nhất đây là bí mật của Tùy Qua, thứ hai cảnh sát sẽ đến đây rất nhanh, hiện giờ bọn họ cũng không có tâm tư quan tâm đến chuyện này.
- Cục diện rối rắm tiếp theo, các ngươi tự thu thập, ta đi trước.
Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao và Triệu Tam gia.
Vẻ mặt Mục Ngọc Giao rất phức tạp, suy nghĩ một lát, mới nói với Tùy Qua:
- Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình. Ngoài ra, nếu anh không chê, hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu!
Sau khi nói xong, gương mặt Mục Ngọc Giao ửng đỏ, sau đó cúi đầu.
Dưới nắng sớm bình minh, thậm chí có chút ít hấp dẫn khác thường.
Tùy Qua vội vàng thu liễm tinh thần, nói:
- Cũng kề vai chiến đấu một buổi tối, còn có thể không là bằng hữu sao? Ta đi đây.
- Tam gia, ngài vất vả rồi.
Tùy Qua lại nói với Triệu Tam gia.
- Chuyện của Tam Giang đường vốn là bụng làm dạ chịu.
Triệu Tam gia nói.
Tùy Qua gật đầu, mang theo người của hắn, biến mất trong nắng sớm bình minh.
Mặc dù phía ngoài bao vây chặt chẽ, nhưng đối với đám người Tùy Qua, đương nhiên có thể thoải mái chuồn đi.
Sau khi trở lại biệt thự “Bán đảo Hương Tụng”, trên mặt Tùy Qua cũng có vẻ mỏi mệt.
Đám người Tống Lập Hào, Hàn Côn đương nhiên cũng như thế.
- Lý Nghệ Cơ, mau pha trà đi.
Tùy Qua nằm trên ghế sa *** nói:
- Một chút quy củ cũng không có. Những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ còn muốn ta phân phó hay sao?
Lý Nghệ Cơ thầm buồn bực, trong lòng tự nhủ tối nay lão nương cũng mệt đến ngất ngư rồi, lại còn phải pha trà cho ngươi. Biệt thự của ngươi, chẳng lẽ không mời được một người giúp việc hay sao?
Nhưng Lý Nghệ Cơ cũng bị thủ đoạn vô cùng độc ác của Tùy Qua kinh sợ, nào dám mạnh miệng. Nhưng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đợi lát nữa pha trà, sẽ nhổ hai bãi nước miếng vào ấm trà, cho tên tiếu diện hổ này nếm thử nước miếng của nàng.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là dâm ý của Lý Nghệ Cơ mà thôi, cuối cùng nàng vẫn không dám làm.
- Trà ngon!
Sau khi uống một hớp Vân Vụ tiên trà, Hàn Côn không nhịn được khen ngợi một câu, đây tựa hồ là phản ứng đầu tiên của mọi người khi thưởng thức loại trà này.
- Tùy tiên sinh.
Hàn Côn nói:
- Chuyện của Trình nhi. . . Còn phải phiền ngài xuất thủ.
Tùy Qua gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã xuất lực cho ta, chuyện của Hàn Trình, ta dĩ nhiên sẽ để ý. Nhưng, cho dù ta không nói, ngươi cũng nên biết, Hàn Trình hiện giờ đã là đại nạn cập kề, cho dù độ vào bao nhiêu Tiên Thiên chân khí, cũng không làm nên chuyện gì. Trừ phi, hắn có thể đột phá hậu thiên bình cảnh, bước vào Tiên Thiên!
- Cha. . . Các ngươi đang nói gì vậy, ta muốn ăn kẹo.
Hàn Trình đã già nên hồ đồ, nhìn kẹo trên bàn trà nói.
- Ăn đi.
Tùy Qua đưa một ít kẹo cho Hàn Trình, sau đó nói với Hàn Côn:
- Tu vi nội công của Hàn Trình, sớm đã đạt đến đỉnh phong Luyện Khí, chẳng qua chưa có cơ duyên và ngộ tính, mới không cách nào vượt qua một bước cuối cùng. Nhưng, những năm qua, ngươi không ngừng dùng Tiên Thiên chân khí tẩy tủy, kéo dài tính mạng cho hắn, thân thể Hàn Trình đã tích lũy vô cùng đầy đủ rồi, hiện tại chỉ còn cách cửa một bước mà thôi.
/1780
|