Sau đó quạt cho học sinh đó một bạt tai, mắng:
- Thứ đồ không có mắt, lại dám chõ mõm vào....
Tên học sinh lảo đảo ngã ngồi xuống đất, nửa bên gò má nhất thời sưng phồng lên.
- Dừng tay!
Lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng kêu chính nghĩa. Một cô gái đeo kính mát đứng ra, chỉ vào người trung niên mặc đồng phục trật tự đô thị nói:
- Khi dễ lão nhân, đánh học sinh, ai cho các người quyền lực chấp pháp dã man như vậy!
- Ồ, đây không phải là Lam đại chủ biên hay sao, không ngờ nàng hành động nhanh như vậy, không hổ là người viết báo.
Tùy Qua thầm nghĩ. Người lớn tiếng chỉ trích đám quản lý trật tự đô thị, chính là Lam Lan chủ biên của đài truyền hình Đông Giang. Trong tay nàng cầm một máy chụp ảnh mô hình nhỏ, hiển nhiên đã chụp lại màn chấp pháp dã man vừa rồi.
- Quyền lực của chúng tôi, là lãnh đạo quốc gia cho đấy! Cô là cái thá gì, dám ngăn cản chúng tôi chấp pháp!
Người trung niên mặc đồng phục tên là Hạng Đại Mao, là đội trưởng cục quản lý đô thị Đông Giang, chợ Hồng Phúc ở thành tây này cũng thuộc phạm vi quản hạt của hắn. Tiểu thương bán hàng ở đây, vừa nhắc tới Hạng Đại Mao, giống như nhắc đến đám Nhật Bản xâm lược Trung Quốc năm đó, căm thù đến tận xương tuỷ.
- Tôi là người viết báo! Quốc gia nhân dân giao cho chúng tôi quyền lợi giám sát!
Lam Lan tháo mắt kiếng, nói với Hạng Đại Mao.
- Cô ấy là Lam Lan!
- Không hổ là phóng viên tốt, dám đứng ra vạch mặt đám người xấu xí này!
- Sau này ngày nào tôi cũng phải xem chương trình thị sát Đông Giang.
- . . .
Người xung quanh, rất nhanh nhận ra Lam Lan, hơn nữa rối rít tán dương dũng khí của nàng.
Lúc này Hạng Đại Mao cũng nhận ra Lam Lan, hắn đột nhiên ý thức được chuyện này trở nên có chút khó giải quyết. Loại chuyện chấp pháp ngang ngược này, người ra mặt bình thường đều chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu đài truyền hình đưa tin, phía trên sẽ không có cách nào bao che cho hắn. Cho nên, ánh mắt Hạng Đại Mao thoáng cái rơi xuống chiếc máy ảnh của Lam Lan, trầm giọng nói:
- Lam chủ biên, vô ý mạo phạm. Nhưng chúng tôi là dựa theo tinh thần chỉ đạo của thị ủy, chính phủ thành phố, vì xây dựng Đông Giang thành thành phố văn minh mà cố gắng chỉnh đốn đường phố, thị trường. Cho nên, hi vọng cô đừng can thiệp vào công việc của chúng tôi. Còn nữa, máy ảnh của cô cứ giao cho chúng tôi tạm thời bảo quản, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đưa đến đài truyền hình.
Lúc này, những người còn lại trên xe cũng chui ra, đứng phía sau Hạng Đại Mao, gây áp lực cho Lam Lan.
- Thật xin lỗi.
Lam Lan lãnh đạm nói:
- Đúng sai tự có phán xét. Chuyện xảy ra vừa rồi, tôi sẽ phát chi tiết trên ti vi. Về phần các vị chấp pháp có tuân theo quy định hay không, đương nhiên sẽ có bộ phận tương quan đánh giá.
Hạng Đại Mao nheo mắt, nói:
- Nếu như vậy, vậy đành xin lỗi rồi!
Vừa nói, Hạng Đại Mao đưa mắt ra hiệu cho tên đội viên đứng bên cạnh, người này lập tức vọt tới chỗ Lam Lan, tính toán cướp đoạt máy ảnh của nàng. Mấy người khác, bắt đầu xua đuổi lão đầu bán rau và quần chúng xung quanh.
Lam Lan không ngờ những người này có thể ngang ngược đến cướp đồ đạc của nàng, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, không khỏi lo sợ, theo bản năng liên tục lùi về sau, ai ngờ đôi giày của nàng giẫm phải một khối lớn cây củ cải rơi vỡ, nhất thời bị trượt, thân thể mất thăng bằng, đột nhiên ngã về phía sau.
- Aaaaaa.....
Lam Lan hô nhỏ, khi thấy mình sắp sửa ngã xuống đất, đột nhiên bên hông mềm nhũn, bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Nàng thầm than một tiếng may mắn, quay đầu nhìn về phía chủ nhân cánh tay, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt khiến nàng rất chán ghét, Tùy Qua . Lam Lan không ngờ eo mình lại bị một tên tiểu sắc lang ôm lấy, vốn trong mắt đã nổi lên vẻ cảm kích, đột nhiên lại thu lại.
Tùy Qua nhìn thấy ánh mắt của Lam Lan, biết hình tượng quang huy của mình có thể tạm thời không được hoan nghênh, cho nên chủ động thu hồi cánh tay nắm lấy vòng eo Lam Lan, sau đó rất có phong độ mỉm cười nói:
- Lam tỷ, mặt đất trơn lắm, chị phải đứng vững.
- Lam chủ biên, đưa máy ảnh của cô cho tôi, tôi sẽ không làm khó dễ....
Tên đội viên vẫn từng bước ép sát, xem ra quyết tâm muốn cướp lấy máy ảnh của Lam Lan.
Bốp!
Nhưng hắn còn chưa nói hết, đã phải chịu một bạt tai vang dội, cả người bay ra ngoài hơn hai thước, sau đó ngã xuống chiếc xe tải, máu mũi chảy dài, bất tỉnh nhân sự.
Điều này cũng không thể trách Tùy Qua, mặc dù lúc này hắn tôi thể đại thành, nhưng căn bản không học qua bất kỳ quyền thuật, võ công nào, cho nên xét về "Chiêu thức", hắn không khác gì người bình thường, đơn giản chính là bạt tai, ném gạch, đá gà. Bạt tai, luôn được xếp ở vị trí đầu não, bởi vì bạt tai không dễ dàng gây chết người.
Dĩ nhiên, đối phó với những tiểu nhân vật như vậy, đương nhiên không cần phải xuất động đòn sát thủ.
Nhưng cái bạt tai này quả thật có hiệu quả chấn động mọi người.
Đám người Hạng Đại Mao không hẹn mà cùng nhìn về phía Tùy Qua, đằng đằng sát khí.
Còn ánh mắt Lam Lan nhìn Tùy Qua, tựa hồ cũng không chán ghét. Lần đầu tiên Tùy Qua để lại cho nàng ấn tượng vô cùng xấu, nhưng lần trước và lần này, Lam Lan cảm thấy ở con người này, ngoại trừ có một đôi mắt chán đáng ghét ra, những chỗ khác tựa hồ cũng không có gì không tốt.
- Quả nhiên, nữ nhân vẫn tương đối thích nam nhân biết vũ lực.
Tùy Qua nhìn thấy ánh mắt Lam Lan nhìn mình không còn lạnh như băng, trong lòng bất giác thầm nghĩ.
Nhưng, Tùy Qua tát một tên đội viên quản lý trật tự đô thị, đương nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt đám người Hạng Đại Mao. Hạng Đại Mao vung tay lên, bảy tám người lập tức vây quanh Tùy Qua, trong đó có ba người cầm mộc côn, còn có hai người cầm gậy điện, tàn bạo đánh về phía Tùy Qua, Hạng Đại Mao lại càng kêu gào nói:
- Khốn khiếp, tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng sao, hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi thành cẩu hùng!
Lam Lan nhìn thấy trận thế này, không khỏi lo lắng thay Tùy Qua, cuống quít gọi điện báo cảnh sát, sau đó quát:
- Các người dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát rồi!
- Đừng sợ, đánh hắn cho ta!
Hạng Đại Mao quát, đồn công an ở đây cũng có giao tình với hắn, gặp phải loại chuyện này, căn bản sẽ không ra mặt, cho nên Hạng Đại Mao căn bản không lo lắng.
Hạng Đại Mao vừa dứt lời, bảy tám người đã vọt tới trước mặt Tùy Qua.
Tùy Qua hiện tại đã tôi thể đại thành, chẳng khác gì cao thủ khổ luyện Thiết Bố Sam, căn bản không đặt đám người này trong mắt, tung quyền cước lung tung một hồi, trực tiếp đáng ngã tám thủ hạ của Hạng Đại Mao xuống đất, sau đó tát Hạng Đại Mao bay vào đống cây củ cải, rau quả.
Sau đó Tùy Qua lại xông lên phía trước, đưa tay túm lấy cổ áo Hạng Đại Mao, giống như bắt gà, nhấc lên giữa không trung, nhìn đống củ cải dập nát dưới đất, vừa "nhẹ nhàng" tát Hạng Đại Mao, vừa mắng nói:
- Con mẹ ngươi! Ngươi ngã đâu không ngã, lại ngã vào đống củ cải này! Con mẹ ngươi có biết đám củ cải này đối với lão tử quan trọng như thế nào không! Khốn khiếp, ta cho ngươi té, cho ngươi té....
- Thứ đồ không có mắt, lại dám chõ mõm vào....
Tên học sinh lảo đảo ngã ngồi xuống đất, nửa bên gò má nhất thời sưng phồng lên.
- Dừng tay!
Lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng kêu chính nghĩa. Một cô gái đeo kính mát đứng ra, chỉ vào người trung niên mặc đồng phục trật tự đô thị nói:
- Khi dễ lão nhân, đánh học sinh, ai cho các người quyền lực chấp pháp dã man như vậy!
- Ồ, đây không phải là Lam đại chủ biên hay sao, không ngờ nàng hành động nhanh như vậy, không hổ là người viết báo.
Tùy Qua thầm nghĩ. Người lớn tiếng chỉ trích đám quản lý trật tự đô thị, chính là Lam Lan chủ biên của đài truyền hình Đông Giang. Trong tay nàng cầm một máy chụp ảnh mô hình nhỏ, hiển nhiên đã chụp lại màn chấp pháp dã man vừa rồi.
- Quyền lực của chúng tôi, là lãnh đạo quốc gia cho đấy! Cô là cái thá gì, dám ngăn cản chúng tôi chấp pháp!
Người trung niên mặc đồng phục tên là Hạng Đại Mao, là đội trưởng cục quản lý đô thị Đông Giang, chợ Hồng Phúc ở thành tây này cũng thuộc phạm vi quản hạt của hắn. Tiểu thương bán hàng ở đây, vừa nhắc tới Hạng Đại Mao, giống như nhắc đến đám Nhật Bản xâm lược Trung Quốc năm đó, căm thù đến tận xương tuỷ.
- Tôi là người viết báo! Quốc gia nhân dân giao cho chúng tôi quyền lợi giám sát!
Lam Lan tháo mắt kiếng, nói với Hạng Đại Mao.
- Cô ấy là Lam Lan!
- Không hổ là phóng viên tốt, dám đứng ra vạch mặt đám người xấu xí này!
- Sau này ngày nào tôi cũng phải xem chương trình thị sát Đông Giang.
- . . .
Người xung quanh, rất nhanh nhận ra Lam Lan, hơn nữa rối rít tán dương dũng khí của nàng.
Lúc này Hạng Đại Mao cũng nhận ra Lam Lan, hắn đột nhiên ý thức được chuyện này trở nên có chút khó giải quyết. Loại chuyện chấp pháp ngang ngược này, người ra mặt bình thường đều chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu đài truyền hình đưa tin, phía trên sẽ không có cách nào bao che cho hắn. Cho nên, ánh mắt Hạng Đại Mao thoáng cái rơi xuống chiếc máy ảnh của Lam Lan, trầm giọng nói:
- Lam chủ biên, vô ý mạo phạm. Nhưng chúng tôi là dựa theo tinh thần chỉ đạo của thị ủy, chính phủ thành phố, vì xây dựng Đông Giang thành thành phố văn minh mà cố gắng chỉnh đốn đường phố, thị trường. Cho nên, hi vọng cô đừng can thiệp vào công việc của chúng tôi. Còn nữa, máy ảnh của cô cứ giao cho chúng tôi tạm thời bảo quản, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đưa đến đài truyền hình.
Lúc này, những người còn lại trên xe cũng chui ra, đứng phía sau Hạng Đại Mao, gây áp lực cho Lam Lan.
- Thật xin lỗi.
Lam Lan lãnh đạm nói:
- Đúng sai tự có phán xét. Chuyện xảy ra vừa rồi, tôi sẽ phát chi tiết trên ti vi. Về phần các vị chấp pháp có tuân theo quy định hay không, đương nhiên sẽ có bộ phận tương quan đánh giá.
Hạng Đại Mao nheo mắt, nói:
- Nếu như vậy, vậy đành xin lỗi rồi!
Vừa nói, Hạng Đại Mao đưa mắt ra hiệu cho tên đội viên đứng bên cạnh, người này lập tức vọt tới chỗ Lam Lan, tính toán cướp đoạt máy ảnh của nàng. Mấy người khác, bắt đầu xua đuổi lão đầu bán rau và quần chúng xung quanh.
Lam Lan không ngờ những người này có thể ngang ngược đến cướp đồ đạc của nàng, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, không khỏi lo sợ, theo bản năng liên tục lùi về sau, ai ngờ đôi giày của nàng giẫm phải một khối lớn cây củ cải rơi vỡ, nhất thời bị trượt, thân thể mất thăng bằng, đột nhiên ngã về phía sau.
- Aaaaaa.....
Lam Lan hô nhỏ, khi thấy mình sắp sửa ngã xuống đất, đột nhiên bên hông mềm nhũn, bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Nàng thầm than một tiếng may mắn, quay đầu nhìn về phía chủ nhân cánh tay, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt khiến nàng rất chán ghét, Tùy Qua . Lam Lan không ngờ eo mình lại bị một tên tiểu sắc lang ôm lấy, vốn trong mắt đã nổi lên vẻ cảm kích, đột nhiên lại thu lại.
Tùy Qua nhìn thấy ánh mắt của Lam Lan, biết hình tượng quang huy của mình có thể tạm thời không được hoan nghênh, cho nên chủ động thu hồi cánh tay nắm lấy vòng eo Lam Lan, sau đó rất có phong độ mỉm cười nói:
- Lam tỷ, mặt đất trơn lắm, chị phải đứng vững.
- Lam chủ biên, đưa máy ảnh của cô cho tôi, tôi sẽ không làm khó dễ....
Tên đội viên vẫn từng bước ép sát, xem ra quyết tâm muốn cướp lấy máy ảnh của Lam Lan.
Bốp!
Nhưng hắn còn chưa nói hết, đã phải chịu một bạt tai vang dội, cả người bay ra ngoài hơn hai thước, sau đó ngã xuống chiếc xe tải, máu mũi chảy dài, bất tỉnh nhân sự.
Điều này cũng không thể trách Tùy Qua, mặc dù lúc này hắn tôi thể đại thành, nhưng căn bản không học qua bất kỳ quyền thuật, võ công nào, cho nên xét về "Chiêu thức", hắn không khác gì người bình thường, đơn giản chính là bạt tai, ném gạch, đá gà. Bạt tai, luôn được xếp ở vị trí đầu não, bởi vì bạt tai không dễ dàng gây chết người.
Dĩ nhiên, đối phó với những tiểu nhân vật như vậy, đương nhiên không cần phải xuất động đòn sát thủ.
Nhưng cái bạt tai này quả thật có hiệu quả chấn động mọi người.
Đám người Hạng Đại Mao không hẹn mà cùng nhìn về phía Tùy Qua, đằng đằng sát khí.
Còn ánh mắt Lam Lan nhìn Tùy Qua, tựa hồ cũng không chán ghét. Lần đầu tiên Tùy Qua để lại cho nàng ấn tượng vô cùng xấu, nhưng lần trước và lần này, Lam Lan cảm thấy ở con người này, ngoại trừ có một đôi mắt chán đáng ghét ra, những chỗ khác tựa hồ cũng không có gì không tốt.
- Quả nhiên, nữ nhân vẫn tương đối thích nam nhân biết vũ lực.
Tùy Qua nhìn thấy ánh mắt Lam Lan nhìn mình không còn lạnh như băng, trong lòng bất giác thầm nghĩ.
Nhưng, Tùy Qua tát một tên đội viên quản lý trật tự đô thị, đương nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt đám người Hạng Đại Mao. Hạng Đại Mao vung tay lên, bảy tám người lập tức vây quanh Tùy Qua, trong đó có ba người cầm mộc côn, còn có hai người cầm gậy điện, tàn bạo đánh về phía Tùy Qua, Hạng Đại Mao lại càng kêu gào nói:
- Khốn khiếp, tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng sao, hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi thành cẩu hùng!
Lam Lan nhìn thấy trận thế này, không khỏi lo lắng thay Tùy Qua, cuống quít gọi điện báo cảnh sát, sau đó quát:
- Các người dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát rồi!
- Đừng sợ, đánh hắn cho ta!
Hạng Đại Mao quát, đồn công an ở đây cũng có giao tình với hắn, gặp phải loại chuyện này, căn bản sẽ không ra mặt, cho nên Hạng Đại Mao căn bản không lo lắng.
Hạng Đại Mao vừa dứt lời, bảy tám người đã vọt tới trước mặt Tùy Qua.
Tùy Qua hiện tại đã tôi thể đại thành, chẳng khác gì cao thủ khổ luyện Thiết Bố Sam, căn bản không đặt đám người này trong mắt, tung quyền cước lung tung một hồi, trực tiếp đáng ngã tám thủ hạ của Hạng Đại Mao xuống đất, sau đó tát Hạng Đại Mao bay vào đống cây củ cải, rau quả.
Sau đó Tùy Qua lại xông lên phía trước, đưa tay túm lấy cổ áo Hạng Đại Mao, giống như bắt gà, nhấc lên giữa không trung, nhìn đống củ cải dập nát dưới đất, vừa "nhẹ nhàng" tát Hạng Đại Mao, vừa mắng nói:
- Con mẹ ngươi! Ngươi ngã đâu không ngã, lại ngã vào đống củ cải này! Con mẹ ngươi có biết đám củ cải này đối với lão tử quan trọng như thế nào không! Khốn khiếp, ta cho ngươi té, cho ngươi té....
/1780
|