- Uy, phiền toái anh nhường một chút, ngăn trở tôi ngắm mỹ nữ trong áp phích!
Một nam sinh mặc đồ thể thao màu trắng đi tới, nhẹ nhàng đẩy người làm vệ sinh sang một bên, sau đó cẩn thận đánh giá mỹ nữ trong hình.
- Tùy Qua, tại sao là anh?
Bên cạnh nam sinh là một nữ sinh tư sắc trung thượng, trong tay cầm túi xách, vẻ mặt thoáng kinh ngạc nhìn “người làm vệ sinh” đứng cạnh tủ kính.
Người này chính là Tùy Qua, hắn thật không nghĩ tới gặp lại Lôi Tiếu Yên ở nơi này.
Lôi Tiếu Yên từng là bạn học cùng lớp thời trung học của Tùy Qua, bộ dáng không tệ lắm, từng là ban hoa trong lớp. Nhưng bởi vì nàng thường xuyên có người theo đuổi, cho nên cảm thấy mình rất đặc biệt, nàng từng nói với các nữ sinh khác, trong lớp học của nàng chí ít có 95% nam sinh viết thư tình thầm mến cùng theo đuổi qua nàng.
Không may hắn cũng bị nàng tính vào trong số những “người thầm mến” nàng ngày trước.
Về sau Lôi Tiếu Yên cùng Tùy Qua cùng đến Đông Giang vào đại học. Nhưng Lôi Tiếu Yên đi qua Sư đại Đông Giang, mà hắn đến Đông đại Đông Giang.
Lúc nhận được giấy tuyển đại học, Tùy Qua từng nghe có lời đồn, Lôi Tiếu Yên nói hắn vì nàng mới thi vào Đông Giang, khiến mọi người đều nghĩ hắn là “mầm móng si tình”.
Nhưng sau khi lên đại học, hai người chưa từng gặp lại.
Không nghĩ tới lại gặp nhau nơi này.
Cũng thật không ngờ theo cách ăn mặc của nàng, xem ra nàng đã thay đổi thật nhiều.
- Đúng vậy, là tôi.
Tùy Qua mỉm cười đáp.
- Anh đang làm việc ngoài giờ?
Lôi Tiếu Yên nói:
- Như vậy rất tốt. Đoạn thời gian trước tôi nghe nói anh mân mê cỏ dại gì đó trong trường, còn tưởng rằng thần kinh anh xảy ra vấn đề…nên có chút lo lắng anh. Hiện tại anh có thể tỉnh lại, vậy cũng rất tốt.
- Di, vị này là “Dã thảo ca” sao? Thật sự là hạnh ngộ, nhất định phải nhận thức nhân vật truyền kỳ như anh, tôi gọi là Phương Nham.
Nam sinh dời mắt, sau đó nhìn Tùy Qua, lại muốn bắt tay với hắn.
- Tôi gọi là Tùy Qua.
Tùy Qua hào phóng bắt tay, hỏi:
- Cùng bạn gái đến xem dạ hội?
- Phỏng chừng dạ hội cũng không có gì để xem, chúng tôi muốn đến mua Mỹ Lệ Họa Thủy.
Nam sinh nói:
- Nghe nói sản phẩm này do một công ty đầu sỏ đẩy ra sản phẩm mới, có ý nghĩa vượt thời đại cùng hiệu quả thần kỳ. Tuy rằng đắt một chút, nhưng vì Tiếu Yên tốn chút tiền cũng là đáng được.
- Nga, vậy sao.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi nghe nói Mỹ Lệ Họa Thủy là sản phẩm của một công ty Hoa Hạ đâu. Còn nữa, Tiếu Yên, chuyện tôi trồng cỏ dại đã qua lâu rồi, tin tức của cô hẳn nên đổi mới một chút.
- Ai nha, đã biết. Hiện tại anh đang làm việc ngoài giờ thôi. Nhưng làm bạn học cũ tôi phải nhắc nhở anh một câu. Làm việc ngoài giờ trong đại học hay học tập cho giỏi cũng không có đường ra, anh phải học cách xã giao quan hệ, liên hệ với một ít đồng học có bối cảnh gia đình cùng làm tốt quan hệ với lãnh đạo, sau này sẽ có trợ giúp tìm việc làm…
- Tôi nghĩ hai người nên vào sớm chút đi thôi. Hôm nay có rất nhiều người, tôi lo lắng hai người không lấy được vị trí đó.
- Không sao, ca có tiền, thế nào cũng mua được.
Ánh mắt Phương Nham nhìn lên poster:
- Thật sự không hiểu nổi vì sao Mỹ Lệ Họa Thủy bán đắt như vậy. Nhưng người mẫu thật đẹp mắt, lại không biết có phải dùng ps làm ra hay không.
- Người của nàng đẹp hơn áp phích này nhiều.
Tùy Qua cười nói.
- Xem anh nói làm như anh từng gặp qua người ta vậy. Không phải gặp qua trong mộng đi? Giống như lúc trước anh đã thầm mến tôi trong mộng vậy?
Thầm mến trong mộng?
Tùy Qua đồng học quả thật muốn bóp cổ nàng, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói:
- Thật sự tôi gặp qua nàng trong mộng, nhưng thật chưa gặp qua cô.
- Hứ, không cần che giấu, đồng học cũ ai không biết suy nghĩ của anh. Thầm mến tôi cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.
Tùy Qua hết lời để nói.
Đúng lúc này Tùy Qua nghe có người gọi:
- Suy suy, sao anh ở chỗ này, buổi biểu diễn lập tức bắt đầu…Anh…anh còn mặc quần áo như vậy, tôi không phải cho người gởi quần áo tới cho anh sao? Anh muốn tức chết tôi phải không?
Vô số ánh mắt nhìn qua chỗ Tùy Qua.
Sợ hãi, hâm mộ, ghen tỵ.
Không vì điều gì khác, mà vì chủ nhân thanh âm kia đang đi tới chỗ Tùy Qua.
Trầm Quân Lăng trong trang phục dạ hội màu đen lộng lẫy đi tới kéo cánh tay Tùy Qua vào trong sân vận động.
- Nàng…nàng chính là người mẫu trong hình! Người thật còn…đẹp hơn trong hình ah!
Phương Nham cảm thán một tiếng, cảm giác cổ họng mình phát khô, nói chuyện cũng không thông thuận.
- Đừng kéo tôi chứ, để tôi cởi áo khoác đã.
Tùy Qua nói, cởi áo khoác đút vào thùng rác, lộ ra âu phục bên trong:
- Ai, bộ âu phục này thật sự là khó chịu. Vừa rồi tôi nhìn thấy tủ kính bị người sờ làm ô uế, từ ngoài nhìn vào khuôn mặt trong hình của cô thật bẩn, thật vất vả tìm được khăn lau…
- Được rồi.
Trầm Quân Lăng ngắt lời hắn:
- Thật là, cho anh tham gia một buổi dạ hội mà thôi, cũng không phải cho anh lên núi đao, thật khó khăn như vậy sao?
- Tùy Qua…anh…
Tùy Qua mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, lộ ra khí thế tiên thiên cao thủ cao cao tại thượng, đứng chung một chỗ với Trầm Quân Lăng quả nhiên là trai tài gái sắc.
- Suy suy, hai người này là?
Trầm Quân Lăng lúc này mới nhìn qua Lôi Tiếu Yên cùng Phương Nham.
Phương Nham lập tức run run, cảm giác như mình bị điện giật.
- Đây là bạn học thời trung học Lôi Tiếu Yên.
Tùy Qua cười nói:
- Là ban hoa của lớp chúng tôi, năm đó không ít nam sinh thầm mến nàng đâu.
- Vậy còn anh?
Trầm Quân Lăng cười nói, mị hoặc lan tràn.
- Tùy Qua…hắn…hắn làm sao để ý tới…dong chi tục phấn như chúng tôi…
Dưới khí tràng cường đại của Trầm Quân Lăng, Lôi Tiếu Yên thậm chí nói chuyện cũng không lưu loát, tự nhiên không dám nói Tùy Qua thầm mến nàng.
Nhưng hiện tại chính Lôi Tiếu Yên cũng có chút hối hận năm xưa không thầm mến Tùy Qua.
- Tôi cũng hiểu được hẳn là không thể.
Trầm Quân Lăng thản nhiên nói:
- Dù nói thế nào Suy Suy của chúng tôi cũng là ông chủ sản xuất Mỹ Lệ Họa Thủy, tài sản hàng tỷ, làm gì có thời gian đi chơi trò thầm mến, bị người thầm mến còn nói được.
Lôi Tiếu Yên nghe xong lời này, như bị sét đánh:
- Hắn…Tùy Qua là ông chủ sản xuất Mỹ Lệ Họa Thủy?
- Cổ đông thứ hai mà thôi.
Tùy Qua nhẹ nhàng nói:
- Đại cổ đông ở đây này.
Đại cổ đông đương nhiên là Trầm Quân Lăng, Tùy Qua đã đáp ứng đem hơn phân nửa lợi nhuận Mỹ Lệ Họa Thủy đưa cho nàng làm “đồ cưới”.
- Của tôi, còn không phải của anh sao.
Trầm Quân Lăng hiền thục nói, ngay cả Tùy Qua cũng lâm vào cảm giác hoa mắt thần mê.
Lôi Tiếu Yên hoàn toàn choáng váng.
Nàng cảm giác mình đang lâm vào ảo cảnh.
- Buổi biểu diễn bắt đầu rồi. Tùy Qua, chúng ta vào trước đi.
Trầm Quân Lăng nói, sau đó nhìn Lôi Tiếu Yên:
- Ngày hôm nay người đến không ít, nếu hai vị không mua được sản phẩm, thì liên hệ với tôi, tôi tìm người tặng cô một bộ.
Lôi Tiếu Yên mờ mịt gật đầu, ngây người một lúc lâu nàng mới cùng Phương Nham đi vào.
Một nam sinh mặc đồ thể thao màu trắng đi tới, nhẹ nhàng đẩy người làm vệ sinh sang một bên, sau đó cẩn thận đánh giá mỹ nữ trong hình.
- Tùy Qua, tại sao là anh?
Bên cạnh nam sinh là một nữ sinh tư sắc trung thượng, trong tay cầm túi xách, vẻ mặt thoáng kinh ngạc nhìn “người làm vệ sinh” đứng cạnh tủ kính.
Người này chính là Tùy Qua, hắn thật không nghĩ tới gặp lại Lôi Tiếu Yên ở nơi này.
Lôi Tiếu Yên từng là bạn học cùng lớp thời trung học của Tùy Qua, bộ dáng không tệ lắm, từng là ban hoa trong lớp. Nhưng bởi vì nàng thường xuyên có người theo đuổi, cho nên cảm thấy mình rất đặc biệt, nàng từng nói với các nữ sinh khác, trong lớp học của nàng chí ít có 95% nam sinh viết thư tình thầm mến cùng theo đuổi qua nàng.
Không may hắn cũng bị nàng tính vào trong số những “người thầm mến” nàng ngày trước.
Về sau Lôi Tiếu Yên cùng Tùy Qua cùng đến Đông Giang vào đại học. Nhưng Lôi Tiếu Yên đi qua Sư đại Đông Giang, mà hắn đến Đông đại Đông Giang.
Lúc nhận được giấy tuyển đại học, Tùy Qua từng nghe có lời đồn, Lôi Tiếu Yên nói hắn vì nàng mới thi vào Đông Giang, khiến mọi người đều nghĩ hắn là “mầm móng si tình”.
Nhưng sau khi lên đại học, hai người chưa từng gặp lại.
Không nghĩ tới lại gặp nhau nơi này.
Cũng thật không ngờ theo cách ăn mặc của nàng, xem ra nàng đã thay đổi thật nhiều.
- Đúng vậy, là tôi.
Tùy Qua mỉm cười đáp.
- Anh đang làm việc ngoài giờ?
Lôi Tiếu Yên nói:
- Như vậy rất tốt. Đoạn thời gian trước tôi nghe nói anh mân mê cỏ dại gì đó trong trường, còn tưởng rằng thần kinh anh xảy ra vấn đề…nên có chút lo lắng anh. Hiện tại anh có thể tỉnh lại, vậy cũng rất tốt.
- Di, vị này là “Dã thảo ca” sao? Thật sự là hạnh ngộ, nhất định phải nhận thức nhân vật truyền kỳ như anh, tôi gọi là Phương Nham.
Nam sinh dời mắt, sau đó nhìn Tùy Qua, lại muốn bắt tay với hắn.
- Tôi gọi là Tùy Qua.
Tùy Qua hào phóng bắt tay, hỏi:
- Cùng bạn gái đến xem dạ hội?
- Phỏng chừng dạ hội cũng không có gì để xem, chúng tôi muốn đến mua Mỹ Lệ Họa Thủy.
Nam sinh nói:
- Nghe nói sản phẩm này do một công ty đầu sỏ đẩy ra sản phẩm mới, có ý nghĩa vượt thời đại cùng hiệu quả thần kỳ. Tuy rằng đắt một chút, nhưng vì Tiếu Yên tốn chút tiền cũng là đáng được.
- Nga, vậy sao.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi nghe nói Mỹ Lệ Họa Thủy là sản phẩm của một công ty Hoa Hạ đâu. Còn nữa, Tiếu Yên, chuyện tôi trồng cỏ dại đã qua lâu rồi, tin tức của cô hẳn nên đổi mới một chút.
- Ai nha, đã biết. Hiện tại anh đang làm việc ngoài giờ thôi. Nhưng làm bạn học cũ tôi phải nhắc nhở anh một câu. Làm việc ngoài giờ trong đại học hay học tập cho giỏi cũng không có đường ra, anh phải học cách xã giao quan hệ, liên hệ với một ít đồng học có bối cảnh gia đình cùng làm tốt quan hệ với lãnh đạo, sau này sẽ có trợ giúp tìm việc làm…
- Tôi nghĩ hai người nên vào sớm chút đi thôi. Hôm nay có rất nhiều người, tôi lo lắng hai người không lấy được vị trí đó.
- Không sao, ca có tiền, thế nào cũng mua được.
Ánh mắt Phương Nham nhìn lên poster:
- Thật sự không hiểu nổi vì sao Mỹ Lệ Họa Thủy bán đắt như vậy. Nhưng người mẫu thật đẹp mắt, lại không biết có phải dùng ps làm ra hay không.
- Người của nàng đẹp hơn áp phích này nhiều.
Tùy Qua cười nói.
- Xem anh nói làm như anh từng gặp qua người ta vậy. Không phải gặp qua trong mộng đi? Giống như lúc trước anh đã thầm mến tôi trong mộng vậy?
Thầm mến trong mộng?
Tùy Qua đồng học quả thật muốn bóp cổ nàng, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói:
- Thật sự tôi gặp qua nàng trong mộng, nhưng thật chưa gặp qua cô.
- Hứ, không cần che giấu, đồng học cũ ai không biết suy nghĩ của anh. Thầm mến tôi cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.
Tùy Qua hết lời để nói.
Đúng lúc này Tùy Qua nghe có người gọi:
- Suy suy, sao anh ở chỗ này, buổi biểu diễn lập tức bắt đầu…Anh…anh còn mặc quần áo như vậy, tôi không phải cho người gởi quần áo tới cho anh sao? Anh muốn tức chết tôi phải không?
Vô số ánh mắt nhìn qua chỗ Tùy Qua.
Sợ hãi, hâm mộ, ghen tỵ.
Không vì điều gì khác, mà vì chủ nhân thanh âm kia đang đi tới chỗ Tùy Qua.
Trầm Quân Lăng trong trang phục dạ hội màu đen lộng lẫy đi tới kéo cánh tay Tùy Qua vào trong sân vận động.
- Nàng…nàng chính là người mẫu trong hình! Người thật còn…đẹp hơn trong hình ah!
Phương Nham cảm thán một tiếng, cảm giác cổ họng mình phát khô, nói chuyện cũng không thông thuận.
- Đừng kéo tôi chứ, để tôi cởi áo khoác đã.
Tùy Qua nói, cởi áo khoác đút vào thùng rác, lộ ra âu phục bên trong:
- Ai, bộ âu phục này thật sự là khó chịu. Vừa rồi tôi nhìn thấy tủ kính bị người sờ làm ô uế, từ ngoài nhìn vào khuôn mặt trong hình của cô thật bẩn, thật vất vả tìm được khăn lau…
- Được rồi.
Trầm Quân Lăng ngắt lời hắn:
- Thật là, cho anh tham gia một buổi dạ hội mà thôi, cũng không phải cho anh lên núi đao, thật khó khăn như vậy sao?
- Tùy Qua…anh…
Tùy Qua mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, lộ ra khí thế tiên thiên cao thủ cao cao tại thượng, đứng chung một chỗ với Trầm Quân Lăng quả nhiên là trai tài gái sắc.
- Suy suy, hai người này là?
Trầm Quân Lăng lúc này mới nhìn qua Lôi Tiếu Yên cùng Phương Nham.
Phương Nham lập tức run run, cảm giác như mình bị điện giật.
- Đây là bạn học thời trung học Lôi Tiếu Yên.
Tùy Qua cười nói:
- Là ban hoa của lớp chúng tôi, năm đó không ít nam sinh thầm mến nàng đâu.
- Vậy còn anh?
Trầm Quân Lăng cười nói, mị hoặc lan tràn.
- Tùy Qua…hắn…hắn làm sao để ý tới…dong chi tục phấn như chúng tôi…
Dưới khí tràng cường đại của Trầm Quân Lăng, Lôi Tiếu Yên thậm chí nói chuyện cũng không lưu loát, tự nhiên không dám nói Tùy Qua thầm mến nàng.
Nhưng hiện tại chính Lôi Tiếu Yên cũng có chút hối hận năm xưa không thầm mến Tùy Qua.
- Tôi cũng hiểu được hẳn là không thể.
Trầm Quân Lăng thản nhiên nói:
- Dù nói thế nào Suy Suy của chúng tôi cũng là ông chủ sản xuất Mỹ Lệ Họa Thủy, tài sản hàng tỷ, làm gì có thời gian đi chơi trò thầm mến, bị người thầm mến còn nói được.
Lôi Tiếu Yên nghe xong lời này, như bị sét đánh:
- Hắn…Tùy Qua là ông chủ sản xuất Mỹ Lệ Họa Thủy?
- Cổ đông thứ hai mà thôi.
Tùy Qua nhẹ nhàng nói:
- Đại cổ đông ở đây này.
Đại cổ đông đương nhiên là Trầm Quân Lăng, Tùy Qua đã đáp ứng đem hơn phân nửa lợi nhuận Mỹ Lệ Họa Thủy đưa cho nàng làm “đồ cưới”.
- Của tôi, còn không phải của anh sao.
Trầm Quân Lăng hiền thục nói, ngay cả Tùy Qua cũng lâm vào cảm giác hoa mắt thần mê.
Lôi Tiếu Yên hoàn toàn choáng váng.
Nàng cảm giác mình đang lâm vào ảo cảnh.
- Buổi biểu diễn bắt đầu rồi. Tùy Qua, chúng ta vào trước đi.
Trầm Quân Lăng nói, sau đó nhìn Lôi Tiếu Yên:
- Ngày hôm nay người đến không ít, nếu hai vị không mua được sản phẩm, thì liên hệ với tôi, tôi tìm người tặng cô một bộ.
Lôi Tiếu Yên mờ mịt gật đầu, ngây người một lúc lâu nàng mới cùng Phương Nham đi vào.
/1780
|