Nghe được lời này, Tùy Qua nhịn không được cười cười, sau đó nói:
- Đi, tôi biết rõ Trầm đại tiểu thư bưu hãn. Kỳ thật tôi chuẩn bị đi, nhưng thấy cô đang tịch mịch uống cà phê, vì vậy thuận tiện tới mời cô tới.
- Ai tịch mịch? Con mắt nào của cậu thấy tỷ tỷ tịch mịch?
Trầm Quân Lăng nói:
- Ngược lại là cậu, cậu vừa làm xong chuyện thì nhắc quần rời đi, như vậy quá không có nhân tình rồi!
- Ơ, vừa rồi cô nói không có rình coi, làm sao biết tôi vừa xong việc sao?
Trầm Quân Lăng khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng trấn định lại, nói:
- Bởi vì bên kia vừa mới sáng đèn, tôi đang uống cà phê, vừa vặn trông thấy, tại sao tôi phải giải thích với cậu. Nhưng mà An Vũ Đồng đúng là bất hạnh, gặp gỡ tiểu gia hỏa không biết thương hoa tiếc ngọc như cậu, xong chuyện thì chuồn đi nhanh chóng a.
- An An cô ấy sẽ hiểu.
Tùy Qua nói.
- Bởi vì tôi trước kia đáp án với Vũ Khê rồi, buổi tối còn phải ngắm sao với nàng.
- Ngắm sao?
Trầm Quân Lăng hiển nhiên không hiểu hàm nghĩa này là gì.
- Không nghĩ tới tiểu sắc lang như cậu cũng lãng mạn như thế.
- Lãng mạn sao?
Tùy Qua cười xấu xa, nói:
- Bằng không, ngày nào đó hẹn thời gian, hai người chúng ta cùng đi ngắm sao, được chứ?
- Được.
Trầm Quân Lăng rõ ràng đáp ứng.
- Ha ha!
Tùy Qua nhịn không được cười to hai tiếng, nói:
- Tiểu Quân Quân, đây là chính miệng cô đáp ứng ngắm sao đấy nhé.
Nói xong Tùy Qua biến mất trong màn đêm.
- Ngắm sao? Có ý tứ gì khác sao?
Trầm Quân Lăng nghi ngờ nói thầm, sau đó lại nhìn qua trời sao tối nay.
- Tùy Qua đáng chết, dám gạt tôi. Bầu trời hôm nay tối như mực, làm gì có sao.
Tùy Qua ngự vật phi hành, sau một lát đã trở về biệt thự.
Hôm nay Tùy Qua cuối cùng đã biết rõ vì cái gì thuê phòng bên ngoài lại hút hàng như thế.
Bởi vì một khi đám tình nhân trong sân trường ăn trái cấm, sau khi nếm được tư vị của ngọc lộ, vậy không bao giờ muốn nhốt mình trong ký túc xá.
Tuy Tùy Qua có sào huyệt ân ái không hợp lẽ thường, nhưng trên ý nghĩa cũng không khác gì nhau.
Hơn nữa làm cho Tùy Qua cảm thấy không sai là, sào huyệt ân ái này còn có nữ bộc chuyên dụng.
- Tiểu Lý, Vũ Khê quay về chưa?
Tùy Qua nhìn thấy Lý Nghệ Cơ chờ bên cửa hỏi.
- Đường tiểu thư đã trở về.
Lý Nghệ Cơ đáp.
- Cô ấy vừa ăn cơm tối.
- Ân... Nói tới cơm tối thì tôi cũng thấy đói rồi, cô đi làm một chút đi.
Tùy Qua nói, nghĩ thầm tối nay còn phải ngắm sao đấy, cho nên phải giữ gìn thể lực.
Lý Nghệ Cơ cũng nghiêm túc, rất nhanh đi lấy đồ ăn cho Tùy Qua:
Cà chua mì trứng gà.
Thứ này rất đơn giản, nhưng mà hương vị không tệ.
- Không tệ lắm, tiểu Lý, tay nghề lại tăng trưởng rồi.
Tùy Qua nói:
- Xem ra đi học lớp nấu ăn không có phí công rồi.
Lý Nghệ Cơ khóe miệng co quắp lại, dường như rất không hài lòng với danh xưng "Tiểu Lý", nhưng mà nàng sợ hãi Tùy Qua đồng học lạm dụng uy quyền nên không dám biểu lộ ra, dù sao nàng biết rõ mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Tùy Qua khẩu phật tâm xà này.
- Như thế nào, không hài lòng với cách gọi này sao?
Tùy Qua rất hòa hài cười nói.
- Cô nhìn xem, tôi cảm thấy trù nghệ của cô tăng trưởng, biểu hiện cũng không tệ, cho nên đổi từ gọi tên cô sang ‘ tiểu Lý ’, đây là khẳng định công tác của cô đấy.
Khóe miệng Lý Nghệ Cơ co quắp mấy cái, lửa giận trong lòng của nàng đang dâng cao lên.
- Như thế nào, vẫn nghĩa không ra sao?
Tùy Qua ăn một miếng sau đó nói tiếp:
- Đây là cô không đúng. Nữ bộc cùng bảo mẫu kỳ thật cũng không khác nhau, chúng ta xưng hô bảo mẫu cũng giống như gọi là ‘ Lý thẩm ’, ‘ Lý mẫu ’ các loại, nhưng mà nhìn tuổi cô không lớn, gọi cô là ‘ Lý thẩm ’ thì có phải quá già không?
Lý Nghệ Cơ quả thực sắp điên lên, nàng thật sự hận không thể bóp chết Tùy Qua khẩu phật tâm xà này, nếu như là có khả năng.
- Vẫn không hài lòng?
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ bảo tôi gọi cô là ‘ Lý tiểu thư ’? Vậy không được. Cô chỉ là nữ bộc, nếu như có khách nhân đến, tôi gọi cô là ‘ Lý tiểu thư ’, gây chuyện không tốt người khác còn tưởng rằng cô là chủ nhân, tôi là nam bộc của cô đấy? Đây không phải chủ tớ chẳng phân biệt được sao?
Lý Nghệ Cơ biết rõ không đấu khẩu với tên này nữa, bởi vì danh xưng chắc chắn không sửa được. Đừng nhìn Tùy Qua khẩu phật tâm xà nói chuyện khách khí, nhưng mà trong lòng Lý Nghệ Cơ nhìn thấy tiểu tử này quả thật là bạo quân, kẻ độc tài, là vạn ác chủ tử. Đáng thương cho Lý Nghệ Cơ, đường đường là hậu duệ Vu tộc, có được huyết thống cao quý như thế, lại bị tiểu tử này xem như nữ bộc, không cam lòng a.
- Chủ nhân, nếu như ngài ưa thích gọi tôi là ‘ tiểu Lý ’, như vậy tùy ngài đi.
Lý Nghệ Cơ cung kính nói. Đã biết rõ không cách nào cải biến chủ ý của tên này, nàng cần gì phải tự tìm mất mặt.
- Tốt, tốt, giác ngộ càng ngày càng cao, có tiền đồ bồi dưỡng.
Tùy Qua cười nói, hắn ăn như quỷ đói hết tô mì, đứng lên đi lên lầu, dường như định làm cái gì đó.
- Tiểu Lý ah, trù nghệ của ngươi không tệ nha. Nhưng mà nội trợ cân có những phương diện cần đề cao, như vậy đi, lại đi học thêm nấu ăn đi, cô còn trẻ tuổi, không nên dừng tiến bộ mới đúng.
Lý Nghệ Cơ tức giận toàn thân phát run, hai nắm đấm xiết chặc nhìn qua Tùy Qua.
Trên lầu trong phòng ngủ, Đường Vũ Khê mặc đồ ngủ, nằm nghiêng trên giường, khoan thai xem tạp chí, nghe thấy Tùy Qua tiến lên thì cười nói:
- Tùy Qua, anh cần gì phải châm chọc Lý Nghệ Cơ như vậy chứ?
- Không phải châm chọc, là dạy bảo!
Tùy Qua cải chính.
- Dạy bảo? Đúng là tà ác mà!
Đường Vũ Khê nói, cầm tạp chí trong tay ném xuống giường,
- Chẳng lẽ anh không háo sắc với nữ bộc đấy chứ?
- Thẳng thắn mà nói, có một chút như vậy.
Tùy Qua nói.
- Nhưng không phải khống chế nữ bộc, mà là cảm thấy nữ bộc có chút hiểu chuyện, tài giỏi, dáng người cũng không tệ, đó là chuyện rất có mặt mũi, đúng không?
- Nhưng mà anh làm thế với cô ấy, có phải quá mức hay không?
- Lúc trước cô ấy có ý đồ giết anh.
Tùy Qua nói.
- Kỳ thật có lẽ nên cho nàng cơ hội làm người mới mới được.
Đường Vũ Khê nhớ tới Lý Nghệ Cơ đã từng có ý đồ ám sát Tùy Qua, trong nội tâm có ý đồng tình biến mất hơn phân nửa, nói ra:
- Nói cũng phải ah, tự gây nghiệt không thể sống. Tính toán, không nói chuyện của cô ta, có xem qua quyển tạp chí này chưa?
Tùy Qua lắc đầu.
- Đây là Mỹ Nhân Thời Thượng, có lực ảnh hưởng lớn tới nữ nhân ở Hoa Hạ.
Đường Vũ Khê nói.
- Điều này có liên quan gì tới anh chứ?
Tùy Qua cười nói.
- Anh cũng không phải nữ nhân.
- Tuy anh không phải nữ nhân, nhưng mà tạp chí này có viết về anh đấy.
Đường Vũ Khê nói.
- Hơn nữa còn nằm ở vị trí khiến người ta chú ý tới. Anh bây giờ đã trở thành người thành danh rồi.
- Đi, tôi biết rõ Trầm đại tiểu thư bưu hãn. Kỳ thật tôi chuẩn bị đi, nhưng thấy cô đang tịch mịch uống cà phê, vì vậy thuận tiện tới mời cô tới.
- Ai tịch mịch? Con mắt nào của cậu thấy tỷ tỷ tịch mịch?
Trầm Quân Lăng nói:
- Ngược lại là cậu, cậu vừa làm xong chuyện thì nhắc quần rời đi, như vậy quá không có nhân tình rồi!
- Ơ, vừa rồi cô nói không có rình coi, làm sao biết tôi vừa xong việc sao?
Trầm Quân Lăng khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng trấn định lại, nói:
- Bởi vì bên kia vừa mới sáng đèn, tôi đang uống cà phê, vừa vặn trông thấy, tại sao tôi phải giải thích với cậu. Nhưng mà An Vũ Đồng đúng là bất hạnh, gặp gỡ tiểu gia hỏa không biết thương hoa tiếc ngọc như cậu, xong chuyện thì chuồn đi nhanh chóng a.
- An An cô ấy sẽ hiểu.
Tùy Qua nói.
- Bởi vì tôi trước kia đáp án với Vũ Khê rồi, buổi tối còn phải ngắm sao với nàng.
- Ngắm sao?
Trầm Quân Lăng hiển nhiên không hiểu hàm nghĩa này là gì.
- Không nghĩ tới tiểu sắc lang như cậu cũng lãng mạn như thế.
- Lãng mạn sao?
Tùy Qua cười xấu xa, nói:
- Bằng không, ngày nào đó hẹn thời gian, hai người chúng ta cùng đi ngắm sao, được chứ?
- Được.
Trầm Quân Lăng rõ ràng đáp ứng.
- Ha ha!
Tùy Qua nhịn không được cười to hai tiếng, nói:
- Tiểu Quân Quân, đây là chính miệng cô đáp ứng ngắm sao đấy nhé.
Nói xong Tùy Qua biến mất trong màn đêm.
- Ngắm sao? Có ý tứ gì khác sao?
Trầm Quân Lăng nghi ngờ nói thầm, sau đó lại nhìn qua trời sao tối nay.
- Tùy Qua đáng chết, dám gạt tôi. Bầu trời hôm nay tối như mực, làm gì có sao.
Tùy Qua ngự vật phi hành, sau một lát đã trở về biệt thự.
Hôm nay Tùy Qua cuối cùng đã biết rõ vì cái gì thuê phòng bên ngoài lại hút hàng như thế.
Bởi vì một khi đám tình nhân trong sân trường ăn trái cấm, sau khi nếm được tư vị của ngọc lộ, vậy không bao giờ muốn nhốt mình trong ký túc xá.
Tuy Tùy Qua có sào huyệt ân ái không hợp lẽ thường, nhưng trên ý nghĩa cũng không khác gì nhau.
Hơn nữa làm cho Tùy Qua cảm thấy không sai là, sào huyệt ân ái này còn có nữ bộc chuyên dụng.
- Tiểu Lý, Vũ Khê quay về chưa?
Tùy Qua nhìn thấy Lý Nghệ Cơ chờ bên cửa hỏi.
- Đường tiểu thư đã trở về.
Lý Nghệ Cơ đáp.
- Cô ấy vừa ăn cơm tối.
- Ân... Nói tới cơm tối thì tôi cũng thấy đói rồi, cô đi làm một chút đi.
Tùy Qua nói, nghĩ thầm tối nay còn phải ngắm sao đấy, cho nên phải giữ gìn thể lực.
Lý Nghệ Cơ cũng nghiêm túc, rất nhanh đi lấy đồ ăn cho Tùy Qua:
Cà chua mì trứng gà.
Thứ này rất đơn giản, nhưng mà hương vị không tệ.
- Không tệ lắm, tiểu Lý, tay nghề lại tăng trưởng rồi.
Tùy Qua nói:
- Xem ra đi học lớp nấu ăn không có phí công rồi.
Lý Nghệ Cơ khóe miệng co quắp lại, dường như rất không hài lòng với danh xưng "Tiểu Lý", nhưng mà nàng sợ hãi Tùy Qua đồng học lạm dụng uy quyền nên không dám biểu lộ ra, dù sao nàng biết rõ mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Tùy Qua khẩu phật tâm xà này.
- Như thế nào, không hài lòng với cách gọi này sao?
Tùy Qua rất hòa hài cười nói.
- Cô nhìn xem, tôi cảm thấy trù nghệ của cô tăng trưởng, biểu hiện cũng không tệ, cho nên đổi từ gọi tên cô sang ‘ tiểu Lý ’, đây là khẳng định công tác của cô đấy.
Khóe miệng Lý Nghệ Cơ co quắp mấy cái, lửa giận trong lòng của nàng đang dâng cao lên.
- Như thế nào, vẫn nghĩa không ra sao?
Tùy Qua ăn một miếng sau đó nói tiếp:
- Đây là cô không đúng. Nữ bộc cùng bảo mẫu kỳ thật cũng không khác nhau, chúng ta xưng hô bảo mẫu cũng giống như gọi là ‘ Lý thẩm ’, ‘ Lý mẫu ’ các loại, nhưng mà nhìn tuổi cô không lớn, gọi cô là ‘ Lý thẩm ’ thì có phải quá già không?
Lý Nghệ Cơ quả thực sắp điên lên, nàng thật sự hận không thể bóp chết Tùy Qua khẩu phật tâm xà này, nếu như là có khả năng.
- Vẫn không hài lòng?
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ bảo tôi gọi cô là ‘ Lý tiểu thư ’? Vậy không được. Cô chỉ là nữ bộc, nếu như có khách nhân đến, tôi gọi cô là ‘ Lý tiểu thư ’, gây chuyện không tốt người khác còn tưởng rằng cô là chủ nhân, tôi là nam bộc của cô đấy? Đây không phải chủ tớ chẳng phân biệt được sao?
Lý Nghệ Cơ biết rõ không đấu khẩu với tên này nữa, bởi vì danh xưng chắc chắn không sửa được. Đừng nhìn Tùy Qua khẩu phật tâm xà nói chuyện khách khí, nhưng mà trong lòng Lý Nghệ Cơ nhìn thấy tiểu tử này quả thật là bạo quân, kẻ độc tài, là vạn ác chủ tử. Đáng thương cho Lý Nghệ Cơ, đường đường là hậu duệ Vu tộc, có được huyết thống cao quý như thế, lại bị tiểu tử này xem như nữ bộc, không cam lòng a.
- Chủ nhân, nếu như ngài ưa thích gọi tôi là ‘ tiểu Lý ’, như vậy tùy ngài đi.
Lý Nghệ Cơ cung kính nói. Đã biết rõ không cách nào cải biến chủ ý của tên này, nàng cần gì phải tự tìm mất mặt.
- Tốt, tốt, giác ngộ càng ngày càng cao, có tiền đồ bồi dưỡng.
Tùy Qua cười nói, hắn ăn như quỷ đói hết tô mì, đứng lên đi lên lầu, dường như định làm cái gì đó.
- Tiểu Lý ah, trù nghệ của ngươi không tệ nha. Nhưng mà nội trợ cân có những phương diện cần đề cao, như vậy đi, lại đi học thêm nấu ăn đi, cô còn trẻ tuổi, không nên dừng tiến bộ mới đúng.
Lý Nghệ Cơ tức giận toàn thân phát run, hai nắm đấm xiết chặc nhìn qua Tùy Qua.
Trên lầu trong phòng ngủ, Đường Vũ Khê mặc đồ ngủ, nằm nghiêng trên giường, khoan thai xem tạp chí, nghe thấy Tùy Qua tiến lên thì cười nói:
- Tùy Qua, anh cần gì phải châm chọc Lý Nghệ Cơ như vậy chứ?
- Không phải châm chọc, là dạy bảo!
Tùy Qua cải chính.
- Dạy bảo? Đúng là tà ác mà!
Đường Vũ Khê nói, cầm tạp chí trong tay ném xuống giường,
- Chẳng lẽ anh không háo sắc với nữ bộc đấy chứ?
- Thẳng thắn mà nói, có một chút như vậy.
Tùy Qua nói.
- Nhưng không phải khống chế nữ bộc, mà là cảm thấy nữ bộc có chút hiểu chuyện, tài giỏi, dáng người cũng không tệ, đó là chuyện rất có mặt mũi, đúng không?
- Nhưng mà anh làm thế với cô ấy, có phải quá mức hay không?
- Lúc trước cô ấy có ý đồ giết anh.
Tùy Qua nói.
- Kỳ thật có lẽ nên cho nàng cơ hội làm người mới mới được.
Đường Vũ Khê nhớ tới Lý Nghệ Cơ đã từng có ý đồ ám sát Tùy Qua, trong nội tâm có ý đồng tình biến mất hơn phân nửa, nói ra:
- Nói cũng phải ah, tự gây nghiệt không thể sống. Tính toán, không nói chuyện của cô ta, có xem qua quyển tạp chí này chưa?
Tùy Qua lắc đầu.
- Đây là Mỹ Nhân Thời Thượng, có lực ảnh hưởng lớn tới nữ nhân ở Hoa Hạ.
Đường Vũ Khê nói.
- Điều này có liên quan gì tới anh chứ?
Tùy Qua cười nói.
- Anh cũng không phải nữ nhân.
- Tuy anh không phải nữ nhân, nhưng mà tạp chí này có viết về anh đấy.
Đường Vũ Khê nói.
- Hơn nữa còn nằm ở vị trí khiến người ta chú ý tới. Anh bây giờ đã trở thành người thành danh rồi.
/1780
|