- Vậy cậu gọi Tiết Như Tư vào phòng làm gì?
Trầm Quân Lăng lại nói.
- Đợi lát nữa cô sẽ biết rõ.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại, lát nữa cô sẽ hiểu ý của tôi.
- Được rồi, nếu như cậu thật sự cấu kết với đám kỹ nữ kia, tôi tuyệt đối không nhìn mặt cậu nữa!
Trầm Quân Lăng uy hiếp nói.
- Ha ha... Với bộ dáng hòa thượng này của cô, tôi nhìn thật sự không có chút hứng thú nào cả.
Tùy Qua cười nói.
Hai người đang định đi lên gian phòng chữ thiên xa hoa kia, lại nghe có người kêu từ phía sau:
- Hai vị đạo hữu xin dừng bước.
Đây là giọng của nữ tử, vừa nghe la biết mỹ nữ, nhưng mà trong giọng nói mang theo mùi rượu đậm đặc..
Tùy Qua đồng học lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở cửa khách sạn có một nữ tử váy đỏ, tóc dài tán loạn, trong tay cầm theo hồ lô rượu đi vào.
Tuy nhìn qua thiếu nữ này là một tửu quỷ, nhưng mà khuyết điểm không thể che lấp ưu điểm, không thể phủ nhận nàng là mỹ nữ, chân mày lá liễu loan nguyệt, nhất là da thịt trắng hơn tuyết, hơn nữa ai nhìn thấy cũng phải đứng hình. Tuy mỹ nữ tỏa ra mùi rượu, nhưng mà cũng không khiến người ta sinh lòng chán ghét, ngược lại cảm thấy hương vị lười biếng hàm súc trên người của nàng.
Cô gái này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, chính là thiếu nữ xinh đẹp ngự kiếm lúc đi tới đây xẹt qua người của hắn. Nhưng đối phương khẳng định không nhận ra hắn, dù sao Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đều phục dụng Chúng Sinh Quả.
- Cô đang gọi chúng tôi sao?
Tùy Qua nhìn qua cô gái hỏi một câu, dùng ngón tay chỉ vào hắ và Trầm Quân Lăng.
Nữ tử quần đỏ gật gật đầu, nói ra:
- Hai hạt Tinh Nguyên Đan nhìn qua rất không tồi nha.
Tùy Qua không biết nữ tử quần đỏ này có ý gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nàng cũng là một ‘ tiên tử ’ hay sao? nhìn qua không giống ah. Nhưng nếu như không phải ‘ tiên tử ’ thì vừa gặp mặt nói chuyện đan dược, có ý gì đây?
- Đan dược của ta đúng là không tệ Nhưng không biết vị tiên... Đạo hữu có ý gì/
Đã biết rõ ý nghĩa của "Tiên tử" cùng "Tiểu thư" , Tùy Qua đương nhiên không dám loạn.
- Không có gì, chỉ muốn nhìn Tinh Nguyên Đan trong tay của ngươi, thưởng thức nó một chút, bởi vì ta cảm thấy viên Tinh Nguyên Đan của ngươi vừa rồi --
- Thượng đẳng Tinh Nguyên Đan tôi cũng có. Vị này tiên tử này nếu có hứng thú, chỗ của tôi còn rất nhiều đấy.
Nữ tử quần đỏ còn chưa có nói xong, đã bị một người cắt đứt, người này chính là Tây Môn Lăng Phong.
Nghê thường thất tiên tử "Tên đứng đầu bảng" Tiết Như Tư thì cấp cho Tùy Qua đi, Tây Môn Lăng Phong cảm thấy mặt mũi đã mất không ít, lúc này nhìn thấy tiên tử "Khác loại", Tây Môn Lăng Phong quyết định tranh giành trước, vãn hồi mặt mũi.
- Cút --
Nữ tử quần đỏ con mắt cũng không nhìn Tây Môn Lăng Phong, hé miệng đàn hương ra, nói một chữ "Cút".
Tây Môn Lăng Phong không cam lòng nói:
- Hai người các ngươi đã bàn tốt với nghê thường thất tiên tử, tiên tử này cho ta đi.
- Chết!
Nữ tử quần đỏ phun ra một đạo kiếm quang, trong chốc lát cả khách sạn này bao phủ trong hào quang màu lam, nó chẳng khác gì ánh mặt trời chiếu vào mặt nước.
Màu sắc rực rỡ nhưng lại tuyệt đối trí mạng.
Một giây sau, thi thể của Tây Môn Lăng Phong bay ra khỏi phòng, ngã xuống bên cạnh Nam Cung Ngạo Thượng.
Toàn thân Tây Môn Lăng Phong không có bất cứ vết thương nào cả, bởi vì tất cả quá nanh cho nên hắn còn chưa kịp phản ứng, trên mặt hắn vẫn còn bảo lưu biểu lộ hèn mọn bỉ ổi trêu chọc nữ tử quần đỏ.
Quá nhanh!
Ngay cả Tùy Qua cũng không kịp nhìn thấy nàng dùng phi kiếm gì, nhưng mà hắn lại biết Tây Môn Lăng Phong là chết như thế nào. Tên kia đã bị đông cứng mà chết, cho nên toàn thân không nhìn thấy vết thương nào cả. Ngay trong chớp mắt, phi kiếm của nữ tử quần đỏ đã trực tiếp đông chết Tây Môn Lăng Phong, thế cho nên thằng này chỉ sợ còn không biết mình chết như thế nào.
- Ai, xem ra con đường tu hành nguy hiểm trùng trùng, ngay cả chơi kỹ nữ cũng nguy hiểm như vậy.
Trong lòng Tùy Qua nghĩ tới, Tây Môn Lăng Phong này mạo phạm người hắn không đắc tội nổi, cho nên trực tiếp bi kịch.
Lúc này Nam Cung Ngạo Thượng còn đang chống lại uy áp cũng an tĩnh lại, bởi vì hắn nhìn thấy thi thể của Tây Môn Lăng Phong.
Vài phút trước Tây Môn Lăng Phong vẫn còn biểu tình đáng thương, trào phúng nhìn qua Nam Cung Ngạo Thượng, nhưng mà không nghĩ tới sau một lát, Tây Môn Lăng Phong đã là thi thể lạnh như băng. Hiện tại đến phiên Nam Cung Ngạo Thượng đi cười nhạo Tây Môn Lăng Phong, bởi vì Nam Cung Ngạo Thượng còn sống, mà Tây Môn Lăng Phong đã chết. Đối với người tu hành mà nói, thân tử đạo tiêu, tất cả không còn ý nghĩa gì cả, mà sống thì còn cơ hội, cho dù sống quỳ.
Trong khách sạn hoàn toàn yên tĩnh lại.
Chẳng ai ngờ rằng, vậy mà có người dám giết người ở đây.
- Cô giết hắn?
Tùy Qua hơi kinh ngạc, nói:
- Nhưng mà vừa rồi tên kia thật đáng ghét.
- Chụp chết một con ruồi mà thôi.
Nữ tử quần đỏ nhàn nhạt nói.
- Cô có phiền toái.
Tùy Qua nhắc nhở nữ tử quần đỏ, hai đạo khí thế cường đại đang tới gần, ít nhất là người tu hành tu vị Trúc Cơ Kỳ.
- Đa tạ nhắc nhở.
Nữ tử quần đỏ cũng không có ý tứ rời đi.
Vèo! Vèo!
Một đỏ một trắng hai đạo kiếm quang bay tới.
Hai người đứng trong đại sảnh khách sạn, lạnh lùng nói:
- Ai dám giết người ở nơi này?
Rất hiển nhiên hai người này là dòng chính của "Hành Hội", lúc này là tới hưng sư vấn tội.
Dù sao tranh đấu là một chuyện, giết người là chuyện khác. Giết người trong khách sạn, vậy thì chính là tát vào mặt của "Hành Hội". Cho nên chuyện giết người, Tây Môn Lăng Phong, Nam Cung Ngạo Thượng đều không dám làm ở chỗ này. Tùy Qua không muốn gây phiền toái, cũng chỉ có thể ép Nam Cung Ngạo Thượng quỳ xuống, mà không có giết hắn ở đây, bởi vì giết Nam Cung Ngạo Thượng, tất nhiên sẽ bị "Hành Hội" trả thù.
Nữ tử quần đỏ thì không làm gì, thậm chí cũng không quay lại, chỉ tiện tay ném một khối đồ vật.
Một lão giả trong đó thò tay bắt lấy vật kia, nhìn qua là một thẻ bài giống như thủy tinh, lại giống như khối băng, nhưng mà Tùy Qua đoán chừng đây là lệnh bài của môn phái tu hành.
- Thiên Lam Kiếm Tông!
Hai người người nhìn thấy lệnh bài này, nhịn không được kinh hô một tiếng, hiển nhiên biết rõ lai lịch của nó không nhỏ.
- Đã biết rõ ta là người của Thiên Lam Kiếm Tông, chuyện này các ngươi không cần quản. (Xưng hô của người trong giới tu hành khác nhau, cho nên khi xưng tôi, cậu, cô, khi thì xưng ngươi, ta cũng khác, cũng không phải dịch loạn)
Nữ tử quần đỏ nói ra:
- Nếu Tây Môn gia có đảm lượng, bảo chúng tới tìm ta.
- Thỉnh cô nương thu hồi lệnh bài.
Một lão giả cung kính đưa lệnh bài cho nữ tử quần đỏ, sau đó dò hỏi.
- Thi thể Tây Môn Lăng Phong, không biết chúng tôi có thể mang đi không?
- Tùy các ngươi.
Nữ tử quần đỏ nói ra.
Hai lão giả lui ra ngoài, đương nhiên cũng mang thi thể Tây Môn Lăng Phong rời đi.
- Đúng là nữ tử sát phạt quả quyết.
Tùy Qua hiện tại cảm khái trong lòng.
Trầm Quân Lăng lại nói.
- Đợi lát nữa cô sẽ biết rõ.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại, lát nữa cô sẽ hiểu ý của tôi.
- Được rồi, nếu như cậu thật sự cấu kết với đám kỹ nữ kia, tôi tuyệt đối không nhìn mặt cậu nữa!
Trầm Quân Lăng uy hiếp nói.
- Ha ha... Với bộ dáng hòa thượng này của cô, tôi nhìn thật sự không có chút hứng thú nào cả.
Tùy Qua cười nói.
Hai người đang định đi lên gian phòng chữ thiên xa hoa kia, lại nghe có người kêu từ phía sau:
- Hai vị đạo hữu xin dừng bước.
Đây là giọng của nữ tử, vừa nghe la biết mỹ nữ, nhưng mà trong giọng nói mang theo mùi rượu đậm đặc..
Tùy Qua đồng học lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở cửa khách sạn có một nữ tử váy đỏ, tóc dài tán loạn, trong tay cầm theo hồ lô rượu đi vào.
Tuy nhìn qua thiếu nữ này là một tửu quỷ, nhưng mà khuyết điểm không thể che lấp ưu điểm, không thể phủ nhận nàng là mỹ nữ, chân mày lá liễu loan nguyệt, nhất là da thịt trắng hơn tuyết, hơn nữa ai nhìn thấy cũng phải đứng hình. Tuy mỹ nữ tỏa ra mùi rượu, nhưng mà cũng không khiến người ta sinh lòng chán ghét, ngược lại cảm thấy hương vị lười biếng hàm súc trên người của nàng.
Cô gái này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, chính là thiếu nữ xinh đẹp ngự kiếm lúc đi tới đây xẹt qua người của hắn. Nhưng đối phương khẳng định không nhận ra hắn, dù sao Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đều phục dụng Chúng Sinh Quả.
- Cô đang gọi chúng tôi sao?
Tùy Qua nhìn qua cô gái hỏi một câu, dùng ngón tay chỉ vào hắ và Trầm Quân Lăng.
Nữ tử quần đỏ gật gật đầu, nói ra:
- Hai hạt Tinh Nguyên Đan nhìn qua rất không tồi nha.
Tùy Qua không biết nữ tử quần đỏ này có ý gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nàng cũng là một ‘ tiên tử ’ hay sao? nhìn qua không giống ah. Nhưng nếu như không phải ‘ tiên tử ’ thì vừa gặp mặt nói chuyện đan dược, có ý gì đây?
- Đan dược của ta đúng là không tệ Nhưng không biết vị tiên... Đạo hữu có ý gì/
Đã biết rõ ý nghĩa của "Tiên tử" cùng "Tiểu thư" , Tùy Qua đương nhiên không dám loạn.
- Không có gì, chỉ muốn nhìn Tinh Nguyên Đan trong tay của ngươi, thưởng thức nó một chút, bởi vì ta cảm thấy viên Tinh Nguyên Đan của ngươi vừa rồi --
- Thượng đẳng Tinh Nguyên Đan tôi cũng có. Vị này tiên tử này nếu có hứng thú, chỗ của tôi còn rất nhiều đấy.
Nữ tử quần đỏ còn chưa có nói xong, đã bị một người cắt đứt, người này chính là Tây Môn Lăng Phong.
Nghê thường thất tiên tử "Tên đứng đầu bảng" Tiết Như Tư thì cấp cho Tùy Qua đi, Tây Môn Lăng Phong cảm thấy mặt mũi đã mất không ít, lúc này nhìn thấy tiên tử "Khác loại", Tây Môn Lăng Phong quyết định tranh giành trước, vãn hồi mặt mũi.
- Cút --
Nữ tử quần đỏ con mắt cũng không nhìn Tây Môn Lăng Phong, hé miệng đàn hương ra, nói một chữ "Cút".
Tây Môn Lăng Phong không cam lòng nói:
- Hai người các ngươi đã bàn tốt với nghê thường thất tiên tử, tiên tử này cho ta đi.
- Chết!
Nữ tử quần đỏ phun ra một đạo kiếm quang, trong chốc lát cả khách sạn này bao phủ trong hào quang màu lam, nó chẳng khác gì ánh mặt trời chiếu vào mặt nước.
Màu sắc rực rỡ nhưng lại tuyệt đối trí mạng.
Một giây sau, thi thể của Tây Môn Lăng Phong bay ra khỏi phòng, ngã xuống bên cạnh Nam Cung Ngạo Thượng.
Toàn thân Tây Môn Lăng Phong không có bất cứ vết thương nào cả, bởi vì tất cả quá nanh cho nên hắn còn chưa kịp phản ứng, trên mặt hắn vẫn còn bảo lưu biểu lộ hèn mọn bỉ ổi trêu chọc nữ tử quần đỏ.
Quá nhanh!
Ngay cả Tùy Qua cũng không kịp nhìn thấy nàng dùng phi kiếm gì, nhưng mà hắn lại biết Tây Môn Lăng Phong là chết như thế nào. Tên kia đã bị đông cứng mà chết, cho nên toàn thân không nhìn thấy vết thương nào cả. Ngay trong chớp mắt, phi kiếm của nữ tử quần đỏ đã trực tiếp đông chết Tây Môn Lăng Phong, thế cho nên thằng này chỉ sợ còn không biết mình chết như thế nào.
- Ai, xem ra con đường tu hành nguy hiểm trùng trùng, ngay cả chơi kỹ nữ cũng nguy hiểm như vậy.
Trong lòng Tùy Qua nghĩ tới, Tây Môn Lăng Phong này mạo phạm người hắn không đắc tội nổi, cho nên trực tiếp bi kịch.
Lúc này Nam Cung Ngạo Thượng còn đang chống lại uy áp cũng an tĩnh lại, bởi vì hắn nhìn thấy thi thể của Tây Môn Lăng Phong.
Vài phút trước Tây Môn Lăng Phong vẫn còn biểu tình đáng thương, trào phúng nhìn qua Nam Cung Ngạo Thượng, nhưng mà không nghĩ tới sau một lát, Tây Môn Lăng Phong đã là thi thể lạnh như băng. Hiện tại đến phiên Nam Cung Ngạo Thượng đi cười nhạo Tây Môn Lăng Phong, bởi vì Nam Cung Ngạo Thượng còn sống, mà Tây Môn Lăng Phong đã chết. Đối với người tu hành mà nói, thân tử đạo tiêu, tất cả không còn ý nghĩa gì cả, mà sống thì còn cơ hội, cho dù sống quỳ.
Trong khách sạn hoàn toàn yên tĩnh lại.
Chẳng ai ngờ rằng, vậy mà có người dám giết người ở đây.
- Cô giết hắn?
Tùy Qua hơi kinh ngạc, nói:
- Nhưng mà vừa rồi tên kia thật đáng ghét.
- Chụp chết một con ruồi mà thôi.
Nữ tử quần đỏ nhàn nhạt nói.
- Cô có phiền toái.
Tùy Qua nhắc nhở nữ tử quần đỏ, hai đạo khí thế cường đại đang tới gần, ít nhất là người tu hành tu vị Trúc Cơ Kỳ.
- Đa tạ nhắc nhở.
Nữ tử quần đỏ cũng không có ý tứ rời đi.
Vèo! Vèo!
Một đỏ một trắng hai đạo kiếm quang bay tới.
Hai người đứng trong đại sảnh khách sạn, lạnh lùng nói:
- Ai dám giết người ở nơi này?
Rất hiển nhiên hai người này là dòng chính của "Hành Hội", lúc này là tới hưng sư vấn tội.
Dù sao tranh đấu là một chuyện, giết người là chuyện khác. Giết người trong khách sạn, vậy thì chính là tát vào mặt của "Hành Hội". Cho nên chuyện giết người, Tây Môn Lăng Phong, Nam Cung Ngạo Thượng đều không dám làm ở chỗ này. Tùy Qua không muốn gây phiền toái, cũng chỉ có thể ép Nam Cung Ngạo Thượng quỳ xuống, mà không có giết hắn ở đây, bởi vì giết Nam Cung Ngạo Thượng, tất nhiên sẽ bị "Hành Hội" trả thù.
Nữ tử quần đỏ thì không làm gì, thậm chí cũng không quay lại, chỉ tiện tay ném một khối đồ vật.
Một lão giả trong đó thò tay bắt lấy vật kia, nhìn qua là một thẻ bài giống như thủy tinh, lại giống như khối băng, nhưng mà Tùy Qua đoán chừng đây là lệnh bài của môn phái tu hành.
- Thiên Lam Kiếm Tông!
Hai người người nhìn thấy lệnh bài này, nhịn không được kinh hô một tiếng, hiển nhiên biết rõ lai lịch của nó không nhỏ.
- Đã biết rõ ta là người của Thiên Lam Kiếm Tông, chuyện này các ngươi không cần quản. (Xưng hô của người trong giới tu hành khác nhau, cho nên khi xưng tôi, cậu, cô, khi thì xưng ngươi, ta cũng khác, cũng không phải dịch loạn)
Nữ tử quần đỏ nói ra:
- Nếu Tây Môn gia có đảm lượng, bảo chúng tới tìm ta.
- Thỉnh cô nương thu hồi lệnh bài.
Một lão giả cung kính đưa lệnh bài cho nữ tử quần đỏ, sau đó dò hỏi.
- Thi thể Tây Môn Lăng Phong, không biết chúng tôi có thể mang đi không?
- Tùy các ngươi.
Nữ tử quần đỏ nói ra.
Hai lão giả lui ra ngoài, đương nhiên cũng mang thi thể Tây Môn Lăng Phong rời đi.
- Đúng là nữ tử sát phạt quả quyết.
Tùy Qua hiện tại cảm khái trong lòng.
/1780
|