Trong chốc lát mây mù không tiêu tán vây quanh bốn phía Kình Thiên Phong tản ra, cả ngọn núi hiện ra trước mặt mọi người.
Ngọn núi nguy nga dốc đứng kéo dài đến chân trời, chí ít cao ba bốn ngàn mét, nó chẳng khác gì cây cột chống trời, khó trách lại gọi là "Kình Thiên Phong".
Sau khi tâận pháp mở ra thì có người lên núi.
Trên Kình Thiên Phong căn bản cũng không có đường, cho nên lên được hay không bằng bổn sự bản thân.
Người tu hành Tiên Thiên kỳ trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, tự nhiên không nói chơi; nhưng mà người tu hành Luyện Khí Kỳ muốn lên được Kình Thiên Phong cũng có chút cố hết sức. Nhưng mà cố hết sức tuy cố hết sức, nhưng chỉ cần tiêu hao chân khí và mượn nhờ đá lỏm chỏm vẫn lên được.
Hồng Mông thạch tỏa ra hào quang màu tím chở Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng bay lên đỉnh núi.
Đúng như Chu Kế Thiều nói, cấp bậc phường thị không cao, có thể ngự kiếm phi hành rải rác không có mấy, đại bộ phận đều là Tiên Thiên kỳ cùng Luyện Khí Kỳ, những người này chỉ hơn trăm người mà thôi.
Đỉnh núi Kình Thiên Phong đã bị san phẳng, nó bị người ta gọt qua.
Đây không phải là đao gọt qua, mà là kiếm gọt qua.
Chỉ một kiếm là chém đứt đỉnh núi Kình Thiên Phong, biến thành đất bằng rộng chừng một ngàn bình phương.
Mặc dù là hiện tại, Tùy Qua vẫn cảm nhận được kiếm ý nhàn nhạt lưu lại.
Nếu như người làm chuyện này là người của "Hành Hội", như vậy "Hành Hội" đúng là quá khủng bố rồi.
Tùy Qua không phải là người đầu tiên lên đỉnh núi, trừ người của "Hành Hội" ra còn có thiếu nữ quần đỏ đã đi lên rồi, nàng đứng ở biên giới bình đài, phối hợp uống rượu, tay áo tung bay, có phong tình khác.
Trên đây rất sạch sẽ, không có bất kỳ chỗ ngồi phục vụ nào, như thế xem ra "Hành Hội" tuy thu tiền sân bãi, nhưng lại cũng không có ý định cung cấp phục vụ cho người tu hành.
Qua một lát không ngừng có người tu hành đi lên.
Người đi lên trước đều có tu vị Tiên Thiên kỳ trở lên, những người tu hành Luyện Khí Kỳ cần thời gian nửa giờ mới có thể leo lên đỉnh núi.
Sau khi cả đám người leo lên đỉnh núi, liền có một ít người bày hàng của mình ra, trực tiếp bầy đặt trên mặt đất.
Tuy bảo bối không dễ dàng bày ra, nhưng nơi này chính là phường thị do "Hành Hội" mở, bất luận người nào có ý định phá hư quy tắc đều lọt vào "Hành Hội" trả đũa, cho nên cơ bản không có chuyện ép mua ép bán.
Nhưng mà sau khi phường thị chấm dứt, rời khỏi phạm vi Kình Thiên Phong mấy chục dặm, tình huống kia khó mà nói được.
Nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, hiện tại vẫn an toàn, có thể yên lòng tiến hành giao dịch.
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua tham gia phường thị chính thức của người tu hành, tuy cấp bậc phường thị không tính là rất cao, nhưng đồ vật cũng không ít, giao dịch cũng không ít, có dược thảo trân quý, chút ít linh thảo, thiên tài địa bảo, linh thạch, mảnh vỡ pháp bảo các loại. Mặt khác cũng có giao dịch đan dược, nhưng mà cũng chỉ có một người giao dịch đan dược mà thôi.
Tuy đồ vật không ít, nhưng thứ tốt chân chính không nhiều.
Tùy Qua nhớ rõ mục đích tới đây lần này, đem lực chú ý đặt vào linh thảo, linh mộc cùng với pháp bảo. Về phần đồ khác chỉ tạm thời buông tha, dù sao Tùy Qua cũng không trông cậy vào phường thị này có thể tìm được đồ tốt.
Nhưng linh thảo thì khác, cho dù là linh thảo cây non hay hạt giống, thậm chí linh thảo chết đi, đối với Tùy Qua đều có chỗ hữu dụng.
Nếu như có chỗ hữu dụng, Tùy Qua tự nhiên không mặc kệ rồi.
May mắn Tùy Qua đã tạm thời "Bao dưỡng" nghê thường thất tiên tử, cho nên thời điểm này các nàng cũng có biểu hiện tích cực.
Rất nhanh, một "Tiên tử" mang theo Tùy Qua đi tới chỗ một lão đầu tử tu vị Tiên Thiên sơ kỳ, sau đó tiên tử này giới thiệu một chút. Tùy Qua biết rõ lão đầu tử này tên là Hồng Hải, hắn đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, mặc dù là người tu hành Tiên Thiên kỳ, nhưng thời gian không nhiều. Trong tay lão đầu tử này chỉ có một hạt giống linh thảo, là một hạt dưa hấu, nhưng là là hạt dưa hấu màu xanh.
Tùy Qua nhớ rõ lão đầu tử này đêm qua ngồi trong túp lều tranh ở khách sạn ngọc lộ. Rất hiển nhiên, lão đầu tử này thuộc về người tu hành nghèo khổ.
- Đạo hữu, hạt giống trong tay của ngươi là hạt giống Long Can Qua đúng không?
Tùy Qua Hướng lão đầu tử hỏi. Xưng hô hắn là "Đạo hữu " đã là ngang hàng luận giao, nếu như Tùy Qua gọi hắn là "Lão nhân gia ", ngược lại sẽ khiến đối phương cảm thấy không thừa nhận nổi. Dù sao giới tu hành không phải dùng tuổi luận trưởng ấu, mà là dùng thực lực luận cao thấp.
Lão đầu tử con mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, Tùy Qua có thể nhận ra lai lịch của hạt giống này, lão đầu tử còn tưởng rằng không có người nhận ra, như vậy hắn tự nhiên không thể bán hạt giống này rồi.
- Đạo hữu hảo nhãn lực.
Lão đầu tử nói ra:
- Một hạt dưa này năm đó ta lên Côn Lôn Sơn cầu đạo, vô tình gặp được một vị đại năng tu hành, ta vốn định bái ông ta làm thầy, nhưng mà ông ta thấy ta tư chất bình thường nên cự tuyệt. Lúc ấy là mùa hè nóng bực, hắn đáng thương ta có tâm cầu đạo, tặng một ít phiến Long Can Qua cho ta, sau khi ta ăn xong thì tĩnh tọa bảy ngày, rốt cục đột phá Tiên Thiên kỳ. Một hạt dưa này chính là một hạt trên Long Can Qua. Đáng tiếc ta không cách nào gieo trồng, cũng không dám phun phí của trời, vì vậy ý định bán cho người hữu duyên đổi một ít đồ.
- Không ngờ lại khúc chiết như thế.
Tùy Qua nói ra:
- Xin hỏi đạo hữu bán nó với giá bao nhiêu/
- Thực không dám đấu diếm. Ta ý định dùng hạt dưa này đổi một hạt Tinh Nguyên Đan, con của ta là một vũ si, nhưng nó không có cơ duyên đột phá Tiên Thiên kỳ, nếu chỉ là một hạt Tinh Nguyên Đan, cơ hội đột phá tăng nhiều.
Lão đầu tử thở dài, nói:
- Như vậy ta xem như có người kế tục.
- Ngươi lão đầu tử này, một hạt dưa cũng đổi một hạt giống --
- Khâu tiên tử, không cần trả giá, tôi mua.
Tùy Qua ngăn cản nghê thường thất tiên tử Khâu Mẫn Chân trả giá thay hắn, sau đó đem hai hạt Tinh Nguyên Đan đưa cho lão đầu tử.
- Hai hạt... Cái này...
Lão đầu tử quả thực không thể tin được lại gặp được người hùng hồn như thế.
- Giữ đi, đừng lộ ra, nhanh chóng rời khỏi.
Tùy Qua nhắc nhở lão đầu nói ra.
Lão đầu tử mắt lộ ra vẻ cảm kích, liên tục gật đầu, sau đó lặng yên xuống núi. Tiên Thiên kỳ tuy là cường giả một phương ở thế tục, nhưng mà đây là phường thị của người tu hành, tu vị Tiên Thiên sơ kỳ phải cẩn thận làm người mới được.
- Khâu tiên tử, mang tôi đi tìm người khác đi.
Tùy Qua nhìn Khâu Mẫn Chân nói ra.
Tuy Khâu Mẫn Chân cũng có tu vị Trúc Cơ Kỳ, nhưng mà nàng hôm nay bị Tùy Qua bao nuôi dài hạn, tự nhiên là phải làm việc theo phân phó của Tùy Qua, nghe vậy lập tức gật đầu, dẫn Tùy Qua đi tới một người khác.
- Khâu tiên tử, cô không định đi tìm bổn công tử sao?
Đi vài bước, Tùy Qua nhìn thấy có người gọi Khâu Mẫn Chân lại.
Ngọn núi nguy nga dốc đứng kéo dài đến chân trời, chí ít cao ba bốn ngàn mét, nó chẳng khác gì cây cột chống trời, khó trách lại gọi là "Kình Thiên Phong".
Sau khi tâận pháp mở ra thì có người lên núi.
Trên Kình Thiên Phong căn bản cũng không có đường, cho nên lên được hay không bằng bổn sự bản thân.
Người tu hành Tiên Thiên kỳ trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, tự nhiên không nói chơi; nhưng mà người tu hành Luyện Khí Kỳ muốn lên được Kình Thiên Phong cũng có chút cố hết sức. Nhưng mà cố hết sức tuy cố hết sức, nhưng chỉ cần tiêu hao chân khí và mượn nhờ đá lỏm chỏm vẫn lên được.
Hồng Mông thạch tỏa ra hào quang màu tím chở Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng bay lên đỉnh núi.
Đúng như Chu Kế Thiều nói, cấp bậc phường thị không cao, có thể ngự kiếm phi hành rải rác không có mấy, đại bộ phận đều là Tiên Thiên kỳ cùng Luyện Khí Kỳ, những người này chỉ hơn trăm người mà thôi.
Đỉnh núi Kình Thiên Phong đã bị san phẳng, nó bị người ta gọt qua.
Đây không phải là đao gọt qua, mà là kiếm gọt qua.
Chỉ một kiếm là chém đứt đỉnh núi Kình Thiên Phong, biến thành đất bằng rộng chừng một ngàn bình phương.
Mặc dù là hiện tại, Tùy Qua vẫn cảm nhận được kiếm ý nhàn nhạt lưu lại.
Nếu như người làm chuyện này là người của "Hành Hội", như vậy "Hành Hội" đúng là quá khủng bố rồi.
Tùy Qua không phải là người đầu tiên lên đỉnh núi, trừ người của "Hành Hội" ra còn có thiếu nữ quần đỏ đã đi lên rồi, nàng đứng ở biên giới bình đài, phối hợp uống rượu, tay áo tung bay, có phong tình khác.
Trên đây rất sạch sẽ, không có bất kỳ chỗ ngồi phục vụ nào, như thế xem ra "Hành Hội" tuy thu tiền sân bãi, nhưng lại cũng không có ý định cung cấp phục vụ cho người tu hành.
Qua một lát không ngừng có người tu hành đi lên.
Người đi lên trước đều có tu vị Tiên Thiên kỳ trở lên, những người tu hành Luyện Khí Kỳ cần thời gian nửa giờ mới có thể leo lên đỉnh núi.
Sau khi cả đám người leo lên đỉnh núi, liền có một ít người bày hàng của mình ra, trực tiếp bầy đặt trên mặt đất.
Tuy bảo bối không dễ dàng bày ra, nhưng nơi này chính là phường thị do "Hành Hội" mở, bất luận người nào có ý định phá hư quy tắc đều lọt vào "Hành Hội" trả đũa, cho nên cơ bản không có chuyện ép mua ép bán.
Nhưng mà sau khi phường thị chấm dứt, rời khỏi phạm vi Kình Thiên Phong mấy chục dặm, tình huống kia khó mà nói được.
Nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, hiện tại vẫn an toàn, có thể yên lòng tiến hành giao dịch.
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua tham gia phường thị chính thức của người tu hành, tuy cấp bậc phường thị không tính là rất cao, nhưng đồ vật cũng không ít, giao dịch cũng không ít, có dược thảo trân quý, chút ít linh thảo, thiên tài địa bảo, linh thạch, mảnh vỡ pháp bảo các loại. Mặt khác cũng có giao dịch đan dược, nhưng mà cũng chỉ có một người giao dịch đan dược mà thôi.
Tuy đồ vật không ít, nhưng thứ tốt chân chính không nhiều.
Tùy Qua nhớ rõ mục đích tới đây lần này, đem lực chú ý đặt vào linh thảo, linh mộc cùng với pháp bảo. Về phần đồ khác chỉ tạm thời buông tha, dù sao Tùy Qua cũng không trông cậy vào phường thị này có thể tìm được đồ tốt.
Nhưng linh thảo thì khác, cho dù là linh thảo cây non hay hạt giống, thậm chí linh thảo chết đi, đối với Tùy Qua đều có chỗ hữu dụng.
Nếu như có chỗ hữu dụng, Tùy Qua tự nhiên không mặc kệ rồi.
May mắn Tùy Qua đã tạm thời "Bao dưỡng" nghê thường thất tiên tử, cho nên thời điểm này các nàng cũng có biểu hiện tích cực.
Rất nhanh, một "Tiên tử" mang theo Tùy Qua đi tới chỗ một lão đầu tử tu vị Tiên Thiên sơ kỳ, sau đó tiên tử này giới thiệu một chút. Tùy Qua biết rõ lão đầu tử này tên là Hồng Hải, hắn đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, mặc dù là người tu hành Tiên Thiên kỳ, nhưng thời gian không nhiều. Trong tay lão đầu tử này chỉ có một hạt giống linh thảo, là một hạt dưa hấu, nhưng là là hạt dưa hấu màu xanh.
Tùy Qua nhớ rõ lão đầu tử này đêm qua ngồi trong túp lều tranh ở khách sạn ngọc lộ. Rất hiển nhiên, lão đầu tử này thuộc về người tu hành nghèo khổ.
- Đạo hữu, hạt giống trong tay của ngươi là hạt giống Long Can Qua đúng không?
Tùy Qua Hướng lão đầu tử hỏi. Xưng hô hắn là "Đạo hữu " đã là ngang hàng luận giao, nếu như Tùy Qua gọi hắn là "Lão nhân gia ", ngược lại sẽ khiến đối phương cảm thấy không thừa nhận nổi. Dù sao giới tu hành không phải dùng tuổi luận trưởng ấu, mà là dùng thực lực luận cao thấp.
Lão đầu tử con mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, Tùy Qua có thể nhận ra lai lịch của hạt giống này, lão đầu tử còn tưởng rằng không có người nhận ra, như vậy hắn tự nhiên không thể bán hạt giống này rồi.
- Đạo hữu hảo nhãn lực.
Lão đầu tử nói ra:
- Một hạt dưa này năm đó ta lên Côn Lôn Sơn cầu đạo, vô tình gặp được một vị đại năng tu hành, ta vốn định bái ông ta làm thầy, nhưng mà ông ta thấy ta tư chất bình thường nên cự tuyệt. Lúc ấy là mùa hè nóng bực, hắn đáng thương ta có tâm cầu đạo, tặng một ít phiến Long Can Qua cho ta, sau khi ta ăn xong thì tĩnh tọa bảy ngày, rốt cục đột phá Tiên Thiên kỳ. Một hạt dưa này chính là một hạt trên Long Can Qua. Đáng tiếc ta không cách nào gieo trồng, cũng không dám phun phí của trời, vì vậy ý định bán cho người hữu duyên đổi một ít đồ.
- Không ngờ lại khúc chiết như thế.
Tùy Qua nói ra:
- Xin hỏi đạo hữu bán nó với giá bao nhiêu/
- Thực không dám đấu diếm. Ta ý định dùng hạt dưa này đổi một hạt Tinh Nguyên Đan, con của ta là một vũ si, nhưng nó không có cơ duyên đột phá Tiên Thiên kỳ, nếu chỉ là một hạt Tinh Nguyên Đan, cơ hội đột phá tăng nhiều.
Lão đầu tử thở dài, nói:
- Như vậy ta xem như có người kế tục.
- Ngươi lão đầu tử này, một hạt dưa cũng đổi một hạt giống --
- Khâu tiên tử, không cần trả giá, tôi mua.
Tùy Qua ngăn cản nghê thường thất tiên tử Khâu Mẫn Chân trả giá thay hắn, sau đó đem hai hạt Tinh Nguyên Đan đưa cho lão đầu tử.
- Hai hạt... Cái này...
Lão đầu tử quả thực không thể tin được lại gặp được người hùng hồn như thế.
- Giữ đi, đừng lộ ra, nhanh chóng rời khỏi.
Tùy Qua nhắc nhở lão đầu nói ra.
Lão đầu tử mắt lộ ra vẻ cảm kích, liên tục gật đầu, sau đó lặng yên xuống núi. Tiên Thiên kỳ tuy là cường giả một phương ở thế tục, nhưng mà đây là phường thị của người tu hành, tu vị Tiên Thiên sơ kỳ phải cẩn thận làm người mới được.
- Khâu tiên tử, mang tôi đi tìm người khác đi.
Tùy Qua nhìn Khâu Mẫn Chân nói ra.
Tuy Khâu Mẫn Chân cũng có tu vị Trúc Cơ Kỳ, nhưng mà nàng hôm nay bị Tùy Qua bao nuôi dài hạn, tự nhiên là phải làm việc theo phân phó của Tùy Qua, nghe vậy lập tức gật đầu, dẫn Tùy Qua đi tới một người khác.
- Khâu tiên tử, cô không định đi tìm bổn công tử sao?
Đi vài bước, Tùy Qua nhìn thấy có người gọi Khâu Mẫn Chân lại.
/1780
|