Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Anh rút cuộc đã chuẩn bị xong chưa?
- Anh thật sự không nói đùa?
Vẻ mặt Sảng Hải vẫn rất nghi ngờ.
- Sảng Hải, anh thật là lề mề, rút cuộc có can đảm hay không?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Dù sao, lúc trước đoạn ghi âm chúng tôi đưa cho anh chính là quỷ hồn nói, nếu anh có can đảm, giáp mặt - trao đổi- với cô ta một lát, nếu không có can đảm, tôi sẽ tìm người khác.
Bị Thẩm Quân Lăng kích như vậy, Sảng Hải hung hăng uống một hớp cà phê:
- Được! Vậy tôi sẽ gặp quỷ hồn, nhưng đây là ban ngày? Chẳng lẽ quỷ hồn có thể tồn tại giữa ban ngày?
- Anh cứ chờ mà xem.
Tùy Qua nói với Sảng Hải, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Quân Lăng.
- Hôm nay mọi người tan làm sớm đi.
Thẩm Quân Lăng đuổi hai người bán hàng, trong quán cà phê cũng không còn người khác. Tùy Qua đóng cửa lại, sau đó ba người cùng tiến vào trong bếp.
Lúc này, Sảng Hải đã lộ ra vẻ khẩn trương.
- Chớ khẩn trương, cho dù thật sự có quỷ hồn, cũng không ăn thịt anh đâu.
Tùy Qua nói với Sảng Hải, sau đó phóng từ trong Hồng Mông thạch ra một đoạn đan mộc. Dựa theo yêu cầu trước kia của Thẩm Quân Lăng, đây là chiếc - quan tài- mới làm Tùy Qua bồi thường cho nữ quỷ kia, cũng là phù hợp với quy định.
Mặc dù Sảng Hải không biết đoạn đan mộc này làm thế nào xuất hiện , nhưng do không nhìn thấy quỷ hồn, hắn cũng không sợ, nói:
- Đây chính là một khúc gỗ, nhìn thế nào cũng chỉ là một khúc gỗ, các người nói quỷ hồn, đang ở trong khúc gỗ này? Nhưng làm sao tôi không thấy?
- Anh rất nhanh có thể nhìn thấy.
Tùy Qua nói xong, đột nhiên tắt đèn.
Bóng tối bỗng nhiên xuất hiện khiến Sảng Hải sợ hết hồn, nhưng trong lòng vẫn âm thầm nói với chính mình, không thể lộ ra vẻ quá nhát gan trước mặt mỹ nữ, cho nên bắt buộc bản thân phải trấn định lại.
Ba !
Lúc này, theo một tiếng vang thanh thúy vang lên, giống như thanh âm nhánh cây bị bẻ gãy, sau đó trong phòng bếp sáng rỡ, lúc này Sảng Hải mới phát hiện trên tay Tùy Qua có thêm một cành cây giống như ngọn lửa.
- Ài, có đèn không bật, anh chuẩn bị cây đuốc này làm gì?
Sảng Hải cảm giác mình chỉ sợ bóng sợ gió.
- Ngọn lửa này cũng không phải chiếu sáng cho anh.
Tùy Qua nói:
- Đây là chiếu quỷ.
- Chiếu quỷ?
Sảng Hải vừa định nói Tùy Qua cố tỏ vẻ huyễn hoặc, nhưng đột nhiên miệng há thật to, không làm sao nói ra lời:
- Cái... này... Cái…này là cái gì?
Dưới cây đuốc chiếu sáng , Sảng Hải chợt phát hiện bên trong khúc gỗ, tựa hồ có một ‘người’ đang nằm,
Đáng sợ hơn là, ‘người’ trong đó hình như vừa động đậy.
Sảng Hải cảm thấy cả người nổi nổi da gà, thậm chí suýt nữa la lên. Nếu hắn chỉ có một mình, lúc này có lẽ đã lập tức sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng may là nơi này còn có Thẩm Quân Lăng và Tùy Qua.
Hơn nữa, lúc trước Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng đã kêu hắn chuẩn bị.
Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Sảng Hải không ngừng nhắc nhở bản thân cố gắng giữ tỉnh táo, không thể khiến mình mất mặt trước mặt Tùy Qua, nhất là Thẩm Quân Lăng.
Nhưng lúc này, chuyện kinh khủng hơn lại xảy ra, người nằm bên trong khúc gỗ chậm rãi đứng lên.
Cây đuốc trong tay Tùy Qua, tựa hồ đã khiến người này thức tỉnh.
Trong ngọn lửa màu vàng, hình thái của người này càng ngày càng rõ ràng, nhưng Sảng Hải biết, thứ từ bên trong bò ra tuyệt đối không phải ‘con người’, mà là một quỷ hồn, một quỷ hồn chân chính!
Bởi vì từ trên người cô ta, Sảng Hải cảm thấy một loại khí tức rất cổ xưa và tang thương.
- Đây chính là quỷ hồn.
Tùy Qua nói:
- Nếu như anh không tin, tôi có thể làm cho anh nhìn lại thi thể của cô ta.
Bởi vì cảm giác cô gái này có lai lịch không tầm thường, cho nên Tùy Qua mới lưu lại thi thể của nàng trong không gian Hồng Mông thạch, chỉ lấy quỷ hồn của nàng ra ngoài.
- Y y nha nha...
Lúc này, nữ quỷ kia lại bắt đầu nói chuyện với Tùy Qua.
Mặc dù không hiểu nàng nói cái gì , nhưng Tùy Qua rõ ràng cảm giác được lòng phòng bị của nàng đối với mình không còn nghiêm trọng, cũng không sợ hãi. Xem ra, cách làm lúc trước của Thẩm Quân Lăng rất đúng đắn, bồi thường cho cô gái quỷ này một chỗ cư trú, ít nhất sẽ không khiến nàng sợ mình.
- Bây giờ anh nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi chứ.
Thẩm Quân Lăng nói với Sảng Hải:
- Tôi không lừa gạt anh, đoạn ghi âm đưa cho anh lúc trước, chính là giọng nói của cô ta. Nếu như anh thật sự là thiên tài tiếng nói, thì mau phiên dịch cho chúng tôi.
Sảng Hải cười khổ nói:
- Thật không ngờ, thật sự có quỷ hồn tồn tại, hơn nữa còn biết nói ‘ ngoại ngữ ’. Nhưng có một việc tôi nói đúng, tôi nói thanh âm kia không phải của ‘ con người ’, bởi vì đây là ngôn ngữ của quỷ hồn, còn là một nữ quỷ.
- Bớt lắm mồm đi.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Mắt thấy mới là thật. Hiện tại, anh đã biết tình huống thực tế, như vậy mau hết sức cố gắng, cho tôi biết cô ấy nói tiếng gì, nội dung như thế nào. Chờ sau khi anh hiểu được, anh sẽ chuyên trách làm phiên dịch cho cô ta!
- Yên tâm, không cần cô nói, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!
Sảng Hải trở nên hưng phấn:
- Nếu như tôi có thể hiểu tiếng nói của quỷ hồn, nói không chừng có thể xem là phát minh vĩ đại nhất, không chừng còn có thể được giải Nobel.
- Giải Nobel không có hạng mục nghiên cứu tiếng nói đâu.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Hắc, vậy cô không biết. Chờ sau khi tôi hiểu rõ tiếng nói của cô gái quỷ này, tôi sẽ trao đổi giao lưu với cô ta, có thể mượn những câu chuyện xưa của cô ta, trở thành một‘ quỷ văn học ’ chân chính, như vậy nhất định có thể được giải thưởng Nobel văn học.
Sảng Hải cười nói, lúc này hắn đã không sợ, ngược lại có chút kích động, muốn giải mã tiếng nói của nữ quỷ này.
Tùy Qua dùng ngón tay khẽ véo lên đầu cành Động Minh thảo, nhất thời cành cây kia giống như bấc đèn bị dập tắt. Mất đi ánh sáng của Động minh thảo, thân hình của nữ quỷ kia cũng biến mất.
Tùy Qua lại cất chiếc quan tài đan mộc vào trong Hồng Mông thạch.
Ba người từ phòng bếp đi ra, Sảng Hải vẫn còn hưng phấn nói:
- Vừa rồi không phải tôi bị ảo giác chứ? Là quỷ hồn thật sao?
- Chúng tôi không rảnh rỗi đi lừa gạt anh!
Thẩm Quân Lăng nói:
- Sảng Hải, anh bình tĩnh chút có được không? Còn nữa, anh nên kín miệng, không nên nói chuyện này cho người khác, chuyện này chỉ cần một mình anh biết là được. Nếu không nghe lời, vạn nhất xảy ra nguy hiểm gì, đừng kêu tôi không nhắc nhở anh!
- Yên tâm đi, tôi có đạo đức nghề nghiệp.
Sảng Hải nói:
- Huống chi, chuyện này đối với tôi cũng là một loại khiêu chiến, nếu như thành công, chính là thành quả vĩ đại, có thể làm cho tôi nắm giữ một loại tiếng nói hoàn toàn mới, ‘tiếng nói của quỷ’. Cho nên, trước khi có thành quả chân chính, tôi sẽ không chia sẻ cho bất cứ người nào, một chữ cũng không!
- Được rồi, dù sao tôi cũng tin tưởng anh không phải loại người hấp tấp nhiều chuyện.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Tôi sẽ cho người đưa anh quay về nội thành. Chuyện này, anh phải nắm chặt, đừng lãng phí thời gian.
- Yên tâm, không cần cô nói.
- Anh rút cuộc đã chuẩn bị xong chưa?
- Anh thật sự không nói đùa?
Vẻ mặt Sảng Hải vẫn rất nghi ngờ.
- Sảng Hải, anh thật là lề mề, rút cuộc có can đảm hay không?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Dù sao, lúc trước đoạn ghi âm chúng tôi đưa cho anh chính là quỷ hồn nói, nếu anh có can đảm, giáp mặt - trao đổi- với cô ta một lát, nếu không có can đảm, tôi sẽ tìm người khác.
Bị Thẩm Quân Lăng kích như vậy, Sảng Hải hung hăng uống một hớp cà phê:
- Được! Vậy tôi sẽ gặp quỷ hồn, nhưng đây là ban ngày? Chẳng lẽ quỷ hồn có thể tồn tại giữa ban ngày?
- Anh cứ chờ mà xem.
Tùy Qua nói với Sảng Hải, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Quân Lăng.
- Hôm nay mọi người tan làm sớm đi.
Thẩm Quân Lăng đuổi hai người bán hàng, trong quán cà phê cũng không còn người khác. Tùy Qua đóng cửa lại, sau đó ba người cùng tiến vào trong bếp.
Lúc này, Sảng Hải đã lộ ra vẻ khẩn trương.
- Chớ khẩn trương, cho dù thật sự có quỷ hồn, cũng không ăn thịt anh đâu.
Tùy Qua nói với Sảng Hải, sau đó phóng từ trong Hồng Mông thạch ra một đoạn đan mộc. Dựa theo yêu cầu trước kia của Thẩm Quân Lăng, đây là chiếc - quan tài- mới làm Tùy Qua bồi thường cho nữ quỷ kia, cũng là phù hợp với quy định.
Mặc dù Sảng Hải không biết đoạn đan mộc này làm thế nào xuất hiện , nhưng do không nhìn thấy quỷ hồn, hắn cũng không sợ, nói:
- Đây chính là một khúc gỗ, nhìn thế nào cũng chỉ là một khúc gỗ, các người nói quỷ hồn, đang ở trong khúc gỗ này? Nhưng làm sao tôi không thấy?
- Anh rất nhanh có thể nhìn thấy.
Tùy Qua nói xong, đột nhiên tắt đèn.
Bóng tối bỗng nhiên xuất hiện khiến Sảng Hải sợ hết hồn, nhưng trong lòng vẫn âm thầm nói với chính mình, không thể lộ ra vẻ quá nhát gan trước mặt mỹ nữ, cho nên bắt buộc bản thân phải trấn định lại.
Ba !
Lúc này, theo một tiếng vang thanh thúy vang lên, giống như thanh âm nhánh cây bị bẻ gãy, sau đó trong phòng bếp sáng rỡ, lúc này Sảng Hải mới phát hiện trên tay Tùy Qua có thêm một cành cây giống như ngọn lửa.
- Ài, có đèn không bật, anh chuẩn bị cây đuốc này làm gì?
Sảng Hải cảm giác mình chỉ sợ bóng sợ gió.
- Ngọn lửa này cũng không phải chiếu sáng cho anh.
Tùy Qua nói:
- Đây là chiếu quỷ.
- Chiếu quỷ?
Sảng Hải vừa định nói Tùy Qua cố tỏ vẻ huyễn hoặc, nhưng đột nhiên miệng há thật to, không làm sao nói ra lời:
- Cái... này... Cái…này là cái gì?
Dưới cây đuốc chiếu sáng , Sảng Hải chợt phát hiện bên trong khúc gỗ, tựa hồ có một ‘người’ đang nằm,
Đáng sợ hơn là, ‘người’ trong đó hình như vừa động đậy.
Sảng Hải cảm thấy cả người nổi nổi da gà, thậm chí suýt nữa la lên. Nếu hắn chỉ có một mình, lúc này có lẽ đã lập tức sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng may là nơi này còn có Thẩm Quân Lăng và Tùy Qua.
Hơn nữa, lúc trước Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng đã kêu hắn chuẩn bị.
Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Sảng Hải không ngừng nhắc nhở bản thân cố gắng giữ tỉnh táo, không thể khiến mình mất mặt trước mặt Tùy Qua, nhất là Thẩm Quân Lăng.
Nhưng lúc này, chuyện kinh khủng hơn lại xảy ra, người nằm bên trong khúc gỗ chậm rãi đứng lên.
Cây đuốc trong tay Tùy Qua, tựa hồ đã khiến người này thức tỉnh.
Trong ngọn lửa màu vàng, hình thái của người này càng ngày càng rõ ràng, nhưng Sảng Hải biết, thứ từ bên trong bò ra tuyệt đối không phải ‘con người’, mà là một quỷ hồn, một quỷ hồn chân chính!
Bởi vì từ trên người cô ta, Sảng Hải cảm thấy một loại khí tức rất cổ xưa và tang thương.
- Đây chính là quỷ hồn.
Tùy Qua nói:
- Nếu như anh không tin, tôi có thể làm cho anh nhìn lại thi thể của cô ta.
Bởi vì cảm giác cô gái này có lai lịch không tầm thường, cho nên Tùy Qua mới lưu lại thi thể của nàng trong không gian Hồng Mông thạch, chỉ lấy quỷ hồn của nàng ra ngoài.
- Y y nha nha...
Lúc này, nữ quỷ kia lại bắt đầu nói chuyện với Tùy Qua.
Mặc dù không hiểu nàng nói cái gì , nhưng Tùy Qua rõ ràng cảm giác được lòng phòng bị của nàng đối với mình không còn nghiêm trọng, cũng không sợ hãi. Xem ra, cách làm lúc trước của Thẩm Quân Lăng rất đúng đắn, bồi thường cho cô gái quỷ này một chỗ cư trú, ít nhất sẽ không khiến nàng sợ mình.
- Bây giờ anh nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi chứ.
Thẩm Quân Lăng nói với Sảng Hải:
- Tôi không lừa gạt anh, đoạn ghi âm đưa cho anh lúc trước, chính là giọng nói của cô ta. Nếu như anh thật sự là thiên tài tiếng nói, thì mau phiên dịch cho chúng tôi.
Sảng Hải cười khổ nói:
- Thật không ngờ, thật sự có quỷ hồn tồn tại, hơn nữa còn biết nói ‘ ngoại ngữ ’. Nhưng có một việc tôi nói đúng, tôi nói thanh âm kia không phải của ‘ con người ’, bởi vì đây là ngôn ngữ của quỷ hồn, còn là một nữ quỷ.
- Bớt lắm mồm đi.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Mắt thấy mới là thật. Hiện tại, anh đã biết tình huống thực tế, như vậy mau hết sức cố gắng, cho tôi biết cô ấy nói tiếng gì, nội dung như thế nào. Chờ sau khi anh hiểu được, anh sẽ chuyên trách làm phiên dịch cho cô ta!
- Yên tâm, không cần cô nói, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!
Sảng Hải trở nên hưng phấn:
- Nếu như tôi có thể hiểu tiếng nói của quỷ hồn, nói không chừng có thể xem là phát minh vĩ đại nhất, không chừng còn có thể được giải Nobel.
- Giải Nobel không có hạng mục nghiên cứu tiếng nói đâu.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Hắc, vậy cô không biết. Chờ sau khi tôi hiểu rõ tiếng nói của cô gái quỷ này, tôi sẽ trao đổi giao lưu với cô ta, có thể mượn những câu chuyện xưa của cô ta, trở thành một‘ quỷ văn học ’ chân chính, như vậy nhất định có thể được giải thưởng Nobel văn học.
Sảng Hải cười nói, lúc này hắn đã không sợ, ngược lại có chút kích động, muốn giải mã tiếng nói của nữ quỷ này.
Tùy Qua dùng ngón tay khẽ véo lên đầu cành Động Minh thảo, nhất thời cành cây kia giống như bấc đèn bị dập tắt. Mất đi ánh sáng của Động minh thảo, thân hình của nữ quỷ kia cũng biến mất.
Tùy Qua lại cất chiếc quan tài đan mộc vào trong Hồng Mông thạch.
Ba người từ phòng bếp đi ra, Sảng Hải vẫn còn hưng phấn nói:
- Vừa rồi không phải tôi bị ảo giác chứ? Là quỷ hồn thật sao?
- Chúng tôi không rảnh rỗi đi lừa gạt anh!
Thẩm Quân Lăng nói:
- Sảng Hải, anh bình tĩnh chút có được không? Còn nữa, anh nên kín miệng, không nên nói chuyện này cho người khác, chuyện này chỉ cần một mình anh biết là được. Nếu không nghe lời, vạn nhất xảy ra nguy hiểm gì, đừng kêu tôi không nhắc nhở anh!
- Yên tâm đi, tôi có đạo đức nghề nghiệp.
Sảng Hải nói:
- Huống chi, chuyện này đối với tôi cũng là một loại khiêu chiến, nếu như thành công, chính là thành quả vĩ đại, có thể làm cho tôi nắm giữ một loại tiếng nói hoàn toàn mới, ‘tiếng nói của quỷ’. Cho nên, trước khi có thành quả chân chính, tôi sẽ không chia sẻ cho bất cứ người nào, một chữ cũng không!
- Được rồi, dù sao tôi cũng tin tưởng anh không phải loại người hấp tấp nhiều chuyện.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Tôi sẽ cho người đưa anh quay về nội thành. Chuyện này, anh phải nắm chặt, đừng lãng phí thời gian.
- Yên tâm, không cần cô nói.
/1780
|