Diên Vân gật đầu, sau đó lại lộ ra thần sắc lo lắng:
- Tùy Qua, ta tin tưởng ngươi có năng lực khiến ‘hành hội’ thối lui khỏi thị trường thuốc bắc thế tục. Nhưng, ngươi có từng nghĩ tới, người của ‘hành hội’ mất đi khống chế đối với thị trường thuốc bắc thế tục, có thể bí quá hoá liều hay không? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ tình nguyện buông tha lợi ích sao?
- Ta biết bọn họ sẽ không cam lòng buông tha. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không làm những chuyện ngăn trở ta như hiện tại.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không cố kỵ, còn ta cũng không phải một mình chiến đấu. Huống chi, cho dù thật sự phải một mình chiến đấu, cũng không thay đổi được quyết định của ta!
- Ngươi đã có quyết định, vậy ta cũng không nói gì nữa.
Diên Vân thành khẩn nói:
- Nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng sẽ không phải chiến đấu một mình, ta nhất định sẽ kề vai chiến đấu bên cạnh ngươi.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tràn đầy mùi vị tri kỷ hợp nhau.
Sau đó, Diên Vân cũng rời đi.
Trong sảnh đường rộng lớn, chỉ còn lại một mình Tùy Qua.
Tùy Qua suy nghĩ, nhấn số điện thoại của Lữ Chính Dương.
- Xin lỗi, mục tiêu từ chối cuộc gọi!
Trong điện thoại truyền đến thanh âm nhắc nhở lạnh lùng.
- Xin lỗi, thuê bao được gọi đã tắt máy. Tùy Qua còn tưởng đây là nhạc chuông mới của Lữ Chính Dương, sau đó mới biết được Lữ Chính Dương đích xác đã tắt điện thoại. Hơn nữa, điện thoại di động của Lữ Chính Dương dùng thông tin vô tuyến, tựa hồ cũng không phải là mạng lưới thông tin vô tuyến bình thường.
Tắt điện thoại?
Tùy Qua rất kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Lữ Chính Dương tiếp nhận nhiệm vụ bí mật gì? Không đúng, Lữ Chính Dương chỉ làm hậu cần chữa bệnh, có thể tiếp nhận nhiệm vụ bí mật gì chứ?
Mặc dù kinh ngạc, nhưng nếu không thể gọi điện, chuyện giao dịch đương nhiên không thể tiến hành. Nhưng, may là vừa rồi Tùy Qua mới kiếm được không ít linh thạch từ chỗ hòa thượng Thiếu Lâm, như vậy cũng đủ tiêu xài một trận rồi.
Nếu thật sự không được, Tùy Qua còn có thể giao dịch với người của giới tu hành, chỉ cần có đan dược, còn lo không có linh thạch sao?
Linh thạch giao dịch với Thiếu Lâm tự, rất nhanh được Tùy Qua dùng tới. Ở chỗ cách linh điền không xa, Tùy Qua vừa khai khẩn một mảnh dược điền rất lớn, rộng hơn ngàn mẫu, xung quanh dược điền còn bố trí Bát Hoang Vân Vũ đại trận.
Dược điền đương nhiên là dùng để trồng dược liệu, bởi vì không phải dùng để trồng linh thảo, cho nên yêu cầu đối với phẩm chất thổ nhưỡng cũng không cao lắm. Chỉ cần Tiểu Ngân Trùng hung hăng đào xới bên trong mấy lần, sau đó Tùy Qua dùng Cuốc chấn linh đào một lần nữa, có thể trồng dược thảo rồi. Phẩm chất thổ nhưỡng trong không gian của Hồng Mông thạch vốn không tệ, khai khẩn linh điền sẽ cần không ít công phu, nhưng khai khẩn dược điền lại tương đối dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi dược điền được khai khẩn, Tùy Qua lập tức lại bắt đầu trồng dược thảo đại quy mô.
Lúc này, Tùy Qua vô cùng bận rộn.
May là, Ảnh Phong cùng với đám ong mật nó huấn luyện, bắt đầu phát huy công dụng.
Đám ong mật này ngày ngày hấp thực mật hoa của linh thảo, sau khi trở nên không ngừng sinh sôi nảy nở, cái đầu càng ngày càng lớn, đầu con nào cũng lớn bằng ngón cái, thoạt nhìn còn bá đạo hơn ong Đại Hoàng, hơn nữa nọc ong càng thêm mãnh liệt, dĩ nhiên khí lực cũng lớn hơn. Nhưng, Tùy Qua cũng không tính toán đối xử với bọn chúng như cu li, mà dùng bọn chúng để gieo giống dược thảo. Dưới đào tạo của Ảnh Phong, những con ong mật này đã trở nên nghiêm chỉnh huấn luyện, làm việc cũng rất tốt. Trọng yếu hơn là, đám ong mật này, cũng không lười biếng giống như Tiểu Ngân Trùng.
Đám ong mật dĩ nhiên cũng không thể thay thế Tùy Qua làm nhiều chuyện cần thiết, mặc dù có nhiều trợ thủ như vậy, Tùy Qua vẫn phải ở trong Hồng Mông thạch một ngày một đêm.
Khi tinh thần lực của Tùy Qua trở lại thân thể, đã là ban đêm.
Lúc này, Tùy Qua ở trong phòng ngủ, nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh phía trên, thấy bầu trời đêm đã đầy sao.
Tùy Qua đang định đi xuống chuẩn bị ăn chút gì, lúc này tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.
Cho nên, Tùy Qua vội nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang luyện công.
Chỉ chốc lát sau, Đường Vũ Khê đã bước vào phòng.
- Được rồi, đừng giả bộ luyện công nữa.
Đường Vũ Khê nói với Tùy Qua.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đành phải mở mắt, cười khổ nói:
- Kỹ thuật diễn xuất của anh kém như vậy sao, thoáng cái đã bị em phát hiện?
Đường Vũ Khê giảo hoạt cười nói:
- Thật ra, em không biết anh đang giả bộ, em chỉ gạt anh mà thôi.
- Em trở nên xảo trá như vậy từ lúc nào vậy?
Tùy Qua hỏi, đành phải từ trên giường nhảy xuống.
- Kể từ khi dùng bổ não dịch của anh.
Đường Vũ Khê nói:
- Đúng rồi, hình như anh vẫn chưa đặt tên cho loại dược dịch này? Hiện tại, loại dược dịch này đã giúp mấy trăm trẻ em u não cả nước dần khôi phục sức khỏe, đến lúc tuyên truyền, dù sao cũng phải đặt cho nó một cái tên chứ?
- Ài, đúng là bận rộn không có thời gian.
Tùy Qua nói:
- Bằng không, em đặt tên cho nó đi?
Đường Vũ Khê tựa hồ đã nghĩ tới chuyện này, nói:
- Đặt là ‘Thi Qua’ được không.
- ‘Đáng Tin’?
Tùy Qua nói:
- Đây là tên thuốc sao?
- Là ‘Thi Qua’, chữ thi trong thi cử!
Đường Vũ Khê cải chính.
- Thi Qua?
Tùy Qua nói:
- Đây là tên thuốc sao? Cái tên này có phải không bình thường hay không?
- Có cái gì không bình thường?
Đường Vũ Khê nói:
- Học sinh Hoa Hạ chúng ta, chán ghét nhất chính là thi cử. Thi học kỳ cũng thi không xong, nếu có một loại thuốc có thể làm cho mọi người cảm thấy cuộc thi giống như cuộc chơi, nhẹ nhàng như thường, đó là chuyện rất tốt. Giống như em, em hi vọng có một loại thuốc như vậy, cuộc thi gì cũng có thể vượt qua.
- Cái này... cảm giác không hay lắm.
Tùy Qua do dự nói.
- Bất kể! Dù sao, em cũng muốn đặt cái tên này.
Đường Vũ Khê tùy hứng nói:
- Là anh kêu em đặt tên, như vậy nhất định phải chọn dùng cái tên của em! Hừ, nếu không, tối nay đừng nghĩ đến chuyện ngắm sao!
- Ách... Em nói thẳng câu sau cùng là được rồi, không cần giải thích nhiều như vậy.
Tùy Qua cười nói.
- Nhưng, nghe Tiểu Lý nói, hình như anh chưa ăn cái gì.
Đường Vũ Khê nói.
- Vậy em ăn chưa?
Tùy Qua hỏi.
Đường Vũ Khê gật đầu.
- Vậy là được rồi, chỉ cần em ăn no là được, anh sẽ trực tiếp ăn em! Như vậy không phải anh cũng ăn no sao?
Tùy Qua cười nói, trực tiếp nhào tới.
Y phục tung bay, sóng triều sôi trào.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã truyền đến tiếng nước bì bạch.
Lý Nghệ Cơ ở lầu dưới đang thu dọn phòng, đành phải buồn rầu dùng máy trợ thính nhét vào lỗ tai, tiếp tục làm việc.
Tùy Qua đồng học biểu hiện có chút háo sắc, một phần cố nhiên là vì sau khi nếm thử trái cấm, dục vọng càng tăng cao, chỉ hận không được hàng đêm sênh ca; một phương diện khác, là vì Tùy Qua khẩn cấp muốn thử một chút công pháp đệ nhị trọng Thiên Tinh tâm công.
- Tùy Qua, ta tin tưởng ngươi có năng lực khiến ‘hành hội’ thối lui khỏi thị trường thuốc bắc thế tục. Nhưng, ngươi có từng nghĩ tới, người của ‘hành hội’ mất đi khống chế đối với thị trường thuốc bắc thế tục, có thể bí quá hoá liều hay không? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ tình nguyện buông tha lợi ích sao?
- Ta biết bọn họ sẽ không cam lòng buông tha. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không làm những chuyện ngăn trở ta như hiện tại.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không cố kỵ, còn ta cũng không phải một mình chiến đấu. Huống chi, cho dù thật sự phải một mình chiến đấu, cũng không thay đổi được quyết định của ta!
- Ngươi đã có quyết định, vậy ta cũng không nói gì nữa.
Diên Vân thành khẩn nói:
- Nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng sẽ không phải chiến đấu một mình, ta nhất định sẽ kề vai chiến đấu bên cạnh ngươi.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tràn đầy mùi vị tri kỷ hợp nhau.
Sau đó, Diên Vân cũng rời đi.
Trong sảnh đường rộng lớn, chỉ còn lại một mình Tùy Qua.
Tùy Qua suy nghĩ, nhấn số điện thoại của Lữ Chính Dương.
- Xin lỗi, mục tiêu từ chối cuộc gọi!
Trong điện thoại truyền đến thanh âm nhắc nhở lạnh lùng.
- Xin lỗi, thuê bao được gọi đã tắt máy. Tùy Qua còn tưởng đây là nhạc chuông mới của Lữ Chính Dương, sau đó mới biết được Lữ Chính Dương đích xác đã tắt điện thoại. Hơn nữa, điện thoại di động của Lữ Chính Dương dùng thông tin vô tuyến, tựa hồ cũng không phải là mạng lưới thông tin vô tuyến bình thường.
Tắt điện thoại?
Tùy Qua rất kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Lữ Chính Dương tiếp nhận nhiệm vụ bí mật gì? Không đúng, Lữ Chính Dương chỉ làm hậu cần chữa bệnh, có thể tiếp nhận nhiệm vụ bí mật gì chứ?
Mặc dù kinh ngạc, nhưng nếu không thể gọi điện, chuyện giao dịch đương nhiên không thể tiến hành. Nhưng, may là vừa rồi Tùy Qua mới kiếm được không ít linh thạch từ chỗ hòa thượng Thiếu Lâm, như vậy cũng đủ tiêu xài một trận rồi.
Nếu thật sự không được, Tùy Qua còn có thể giao dịch với người của giới tu hành, chỉ cần có đan dược, còn lo không có linh thạch sao?
Linh thạch giao dịch với Thiếu Lâm tự, rất nhanh được Tùy Qua dùng tới. Ở chỗ cách linh điền không xa, Tùy Qua vừa khai khẩn một mảnh dược điền rất lớn, rộng hơn ngàn mẫu, xung quanh dược điền còn bố trí Bát Hoang Vân Vũ đại trận.
Dược điền đương nhiên là dùng để trồng dược liệu, bởi vì không phải dùng để trồng linh thảo, cho nên yêu cầu đối với phẩm chất thổ nhưỡng cũng không cao lắm. Chỉ cần Tiểu Ngân Trùng hung hăng đào xới bên trong mấy lần, sau đó Tùy Qua dùng Cuốc chấn linh đào một lần nữa, có thể trồng dược thảo rồi. Phẩm chất thổ nhưỡng trong không gian của Hồng Mông thạch vốn không tệ, khai khẩn linh điền sẽ cần không ít công phu, nhưng khai khẩn dược điền lại tương đối dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi dược điền được khai khẩn, Tùy Qua lập tức lại bắt đầu trồng dược thảo đại quy mô.
Lúc này, Tùy Qua vô cùng bận rộn.
May là, Ảnh Phong cùng với đám ong mật nó huấn luyện, bắt đầu phát huy công dụng.
Đám ong mật này ngày ngày hấp thực mật hoa của linh thảo, sau khi trở nên không ngừng sinh sôi nảy nở, cái đầu càng ngày càng lớn, đầu con nào cũng lớn bằng ngón cái, thoạt nhìn còn bá đạo hơn ong Đại Hoàng, hơn nữa nọc ong càng thêm mãnh liệt, dĩ nhiên khí lực cũng lớn hơn. Nhưng, Tùy Qua cũng không tính toán đối xử với bọn chúng như cu li, mà dùng bọn chúng để gieo giống dược thảo. Dưới đào tạo của Ảnh Phong, những con ong mật này đã trở nên nghiêm chỉnh huấn luyện, làm việc cũng rất tốt. Trọng yếu hơn là, đám ong mật này, cũng không lười biếng giống như Tiểu Ngân Trùng.
Đám ong mật dĩ nhiên cũng không thể thay thế Tùy Qua làm nhiều chuyện cần thiết, mặc dù có nhiều trợ thủ như vậy, Tùy Qua vẫn phải ở trong Hồng Mông thạch một ngày một đêm.
Khi tinh thần lực của Tùy Qua trở lại thân thể, đã là ban đêm.
Lúc này, Tùy Qua ở trong phòng ngủ, nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh phía trên, thấy bầu trời đêm đã đầy sao.
Tùy Qua đang định đi xuống chuẩn bị ăn chút gì, lúc này tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.
Cho nên, Tùy Qua vội nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang luyện công.
Chỉ chốc lát sau, Đường Vũ Khê đã bước vào phòng.
- Được rồi, đừng giả bộ luyện công nữa.
Đường Vũ Khê nói với Tùy Qua.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đành phải mở mắt, cười khổ nói:
- Kỹ thuật diễn xuất của anh kém như vậy sao, thoáng cái đã bị em phát hiện?
Đường Vũ Khê giảo hoạt cười nói:
- Thật ra, em không biết anh đang giả bộ, em chỉ gạt anh mà thôi.
- Em trở nên xảo trá như vậy từ lúc nào vậy?
Tùy Qua hỏi, đành phải từ trên giường nhảy xuống.
- Kể từ khi dùng bổ não dịch của anh.
Đường Vũ Khê nói:
- Đúng rồi, hình như anh vẫn chưa đặt tên cho loại dược dịch này? Hiện tại, loại dược dịch này đã giúp mấy trăm trẻ em u não cả nước dần khôi phục sức khỏe, đến lúc tuyên truyền, dù sao cũng phải đặt cho nó một cái tên chứ?
- Ài, đúng là bận rộn không có thời gian.
Tùy Qua nói:
- Bằng không, em đặt tên cho nó đi?
Đường Vũ Khê tựa hồ đã nghĩ tới chuyện này, nói:
- Đặt là ‘Thi Qua’ được không.
- ‘Đáng Tin’?
Tùy Qua nói:
- Đây là tên thuốc sao?
- Là ‘Thi Qua’, chữ thi trong thi cử!
Đường Vũ Khê cải chính.
- Thi Qua?
Tùy Qua nói:
- Đây là tên thuốc sao? Cái tên này có phải không bình thường hay không?
- Có cái gì không bình thường?
Đường Vũ Khê nói:
- Học sinh Hoa Hạ chúng ta, chán ghét nhất chính là thi cử. Thi học kỳ cũng thi không xong, nếu có một loại thuốc có thể làm cho mọi người cảm thấy cuộc thi giống như cuộc chơi, nhẹ nhàng như thường, đó là chuyện rất tốt. Giống như em, em hi vọng có một loại thuốc như vậy, cuộc thi gì cũng có thể vượt qua.
- Cái này... cảm giác không hay lắm.
Tùy Qua do dự nói.
- Bất kể! Dù sao, em cũng muốn đặt cái tên này.
Đường Vũ Khê tùy hứng nói:
- Là anh kêu em đặt tên, như vậy nhất định phải chọn dùng cái tên của em! Hừ, nếu không, tối nay đừng nghĩ đến chuyện ngắm sao!
- Ách... Em nói thẳng câu sau cùng là được rồi, không cần giải thích nhiều như vậy.
Tùy Qua cười nói.
- Nhưng, nghe Tiểu Lý nói, hình như anh chưa ăn cái gì.
Đường Vũ Khê nói.
- Vậy em ăn chưa?
Tùy Qua hỏi.
Đường Vũ Khê gật đầu.
- Vậy là được rồi, chỉ cần em ăn no là được, anh sẽ trực tiếp ăn em! Như vậy không phải anh cũng ăn no sao?
Tùy Qua cười nói, trực tiếp nhào tới.
Y phục tung bay, sóng triều sôi trào.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã truyền đến tiếng nước bì bạch.
Lý Nghệ Cơ ở lầu dưới đang thu dọn phòng, đành phải buồn rầu dùng máy trợ thính nhét vào lỗ tai, tiếp tục làm việc.
Tùy Qua đồng học biểu hiện có chút háo sắc, một phần cố nhiên là vì sau khi nếm thử trái cấm, dục vọng càng tăng cao, chỉ hận không được hàng đêm sênh ca; một phương diện khác, là vì Tùy Qua khẩn cấp muốn thử một chút công pháp đệ nhị trọng Thiên Tinh tâm công.
/1780
|