Trần Mã Khả nói:
- Cô ta là phản đồ của Xuân Thân gia tộc mà thôi. Tuy rằng Xuân Thân thế gia tựa hồ cũng không ra gì, nhưng thật sự không cấu kết với đám quỷ Nhật Bản, chẳng qua khi Xuân Sơn Thủy Nguyệt chưa đột phá Tiên Thiên kỳ, lấy thân phận đệ tử đến Nhật Bản du học, lại bắt đầu vô sỉ cuồng nhiệt tôn trọng văn hóa và nhẫn thuật Nhật Bản, hơn nữa còn đổi tên là Xuân Sơn Thủy Nguyệt, còn quen biết người thừa kế của Vụ Ẩn gia tộc là Vụ Ẩn Thiên Quân, trở thành tình nhân. Chuyện này, đối với Xuân Thân gia tộc cũng là một sỉ nhục, vì thế Xuân Thân gia tộc phái một vị cao thủ đến Nhật Bản, kết quả bị Vụ Ẩn Thiên Quân đánh thành tàn phế. Sau này, Xuân Sơn Thủy Nguyệt đem nhẫn thuật của Vụ Ẩn gia tộc và đạo thuật của Xuân Thân thế gia hòa hợp làm một, khiến cho nhẫn thuật vượt xa người khác, vừa là tình nhân của Vụ Ẩn Thiên Quân, vừa là cánh tay đắc lực của hắn. Nói thật, nếu vừa rồi cô ta không ra tay, ta cũng không thể xác định vị trí của cô ta, không ngờ Tùy lão đệ uy mãnh như vậy, đập cô ta thành thịt vụn.
- Chẳng qua may mắn dẫm cứt chó mà thôi.
Tùy Qua khiêm tốn nói, trong lòng lại hơi có chút đắc ý. Sau đó, Tùy Qua lại nói:
- Ý tứ của Trần tổ trưởng là muốn tôi cẩn thận với Vụ Ẩn Thiên Quân?
- Đừng gọi ta là tổ trưởng, ngươi gọi ta là Trần lão ca đi.
Trần Mã Khả nói:
- Đúng vậy, Vụ Ẩn Thiên Quân là phó trung đoàn trưởng đội cận vệ Thiên hoàng Nhật Bản, thật sự là một nhân vật lợi hại, là nhân vật số hai trong đội cận vệ.
- Trần. . . Lão ca, ngươi nhớ rõ sau khi thẩm vấn xong tên Địa Lang này, phải ‘xử lý’ hắn sạch sẽ. Còn Vụ Ẩn Thiên Quân dù lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không điều tra được tiểu tình nhân của hắn bị ta đập thành thịt nát .
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng, loại nữ nhân sùng bái Nhật Bản, còn sát hại người Hoa Hạ đúng là chết chưa hết tội!
"Đương nhiên."
Trần Mã Khả nói:
- Tốt lắm, đã bắt được quỷ Nhật Bản, tôi cũng không chậm trễ thời giờ của cậu. Hôm nay muội tử của ta lại nghiên cứu một loại hình cụ, vừa vặn có thể thử xem trên người tên này.
- Được, sau này còn gặp lại.
Tùy Qua nói, hai người phân biệt phương hướng rời đi.
Sau khi tới giữa không trung, Tùy Qua mới phóng xuất Đường Vũ Khê ra khỏi Hồng Mông thạch.
Đường Vũ Khê có chút lo lắng nói:
- Không có việc gì chứ?
- Không có việc gì .
Tùy Qua kể lại chuyện đã xảy ra, sau đó nói:
- Em sẽ không trách anh ra tay tàn độc chứ?
- Loại nữ nhân này ? Quả thực chính là sỉ nhục của giới nữ nhân Hoa Hạ , anh giết đáng lắm!
Đường Vũ Khê lạnh lùng nói.
Sau nửa giờ, Tùy Qua và Đường Vũ Khê về tới Đông Giang.
Đưa Đường Vũ Khê về văn phòng, Tùy Qua liền quay trở về trụ sở đào tạo thực vật.
Tùy Qua tỉ mỉ địa dò xét một lần, sau đó lại dò xét thêm một lần...
Sau khi xem mười mấy lần, hắn không có phát hiện cái gì mới, vẫn chỉ là một quả trái cây còn lại một chút linh tính mà thôi.
Có thể nhận định đây là Phù Mộc Tang Quả, là một quả tiên, nhưng mà hiện tại giá trị của nó không khác gì một khối than đá. Bởi vậy có thể thấy được sau khi thứ này rơi vào trong tay Long Đằng, bọn họ chắc chắn đã chuyên môn tìm kỳ nhân dị sĩ kiểm tra, tất nhiên là không có cách nào lợi dụng thứ này làm ra thứ lợi hại gì, cho nên Tang Thiên không chút do dự đưa cho Tùy Qua.
Hôm nay nhìn xem Tùy Qua đồng học phải chăng có thể biến phế thành bảo hay không.
Nếu như có thể, Tùy Qua cố gắng không cần lỗ vốn: nếu như không ra gì, Tùy Qua đồng học không thu được vốn gốc, về sau cung cấp cho y dược cho Long Đằng xem như chính thức cung cấp không ràng buộc.
- Ai, Tang lão đại xem ra nói không sai, thứ này xác thực không khác than đá là bao nhiêu.
Tùy Qua có chút không cam lòng thở dài một tiếng. Quả tiên ngày xưa, trải qua ngàn năm vạn năm linh tính đều không còn, hôm nay vậy mà biến thành than đá, cũng đủ bi ai. Nhưng mà lúc trước ai đó ném vào quan tài, vùi sâu vào giữa phần mộ, chẳng lẽ người nọ không biết ăn Phù Mộc Quả ăn vào là có thể thọ vạn năm sao?
Trong Thần Nông Tiên Thảo Quyết ghi lại: cao mấy ngàn trượng, rộng hai ngàn trượng, rễ ngẫu nhiên sinh ra hai bên, càng gắn bó với nhau, cho nên tên là Phù Mộc. Cây tuy lớn nhưng lá lại nhỏ như đầu kim châm, lá của nó là kim châm hiếm thấy, chín ngàn năm ra quả. Người quả của nó vào vạn năm vạn thọ, trong người kết kim sắc.
Chín ngàn năm mới kết quả, có thể nghĩ Phù Mộc Thụ này hiếm cỡ nào. Nhưng mà "Trong người kết kim sắc", cũng không phải ăn xong thì lập tức biến thành Kim Tiên, dựa theo Tùy Qua lý giải, hẳn là sau khi người thường phục dụng thì lập tức Kim Đan đại thành. Kết thành Kim Đan là có thọ nguyên ngoài ngàn năm, dùng tuổi thọ vạn năm mà nói thì Kim Đan đúng là không đáng nhìn.
Đáng tiếc thứ tốt này đã biến thành than đá.
Tang lão đại tuy không quan tâm, nhưng mà Tùy Qua lại xem linh thảo chẳng khác gì bảo tàng, tự nhiên cảm thấy phun phí của trời.
Nhưng thì như thế nào?
Thứ này trước mắt chỉ còn lại một chút linh tính mà thôi, cho dù cầm lấy đi làm tài liệu luyện đan, chỉ sợ đều không được, cầm đi chế tác thành linh dược càng không xong.
Về phần dùng nó gieo trồng, vậy càng không thể thực hiện được!
Bởi vì linh thảo đã kết quả vốn không phải hạt giống.
Huống chi cây này đã có 90% biến thành than đá.
- Ai, bảo bối ah, mình nên làm gì ngươi mới tốt?
Tùy Qua nhìn qua Phù Mộc Quả biến thành than đá, hơi có chút bất lực. Tác dụng duy nhất của nó hiện tại chính là biến thành vật triển lãm, chuyện này khiến Tùy Qua nghĩ tới, cổ nhân đồn đãi không nhất định là giả.
Hồng!
Thời điểm này giữa linh điền của Tùy Qua đột nhiên có phạm âm du dương trầm thấp vang vọng.
Phạm âm vang lên, lập tức đánh gãy suy nghĩ của Tùy Qua, nhưng mà nghe phạm âm này, lại làm cho tinh thần của Tùy Qua có cảm giác như được tinh hóa, càng thêm cô đọng cảm giác, khiến tinh thần chấn động.
- Mặc Yểm Liên!
Tùy Qua lập tức biết rõ phát sinh chuyện gì, sau đó ánh mắt nhìn qua trung ương linh điền.
Mặc Yểm Liên đã nở hoa.
Người thường nói "Hoa nở không âm thanh", nhưng mà Mặc Yểm Liên khác, nó là "Hoa nở có âm thanh" .
Thời điểm nở hoa, cánh hoa của Mặc Yểm Liên tách ra sẽ phóng xuất phạm ân phật môn, loại phạm âm chính là thiên địa tự nhiên, linh khí sinh ra phạm âm, cho nên hoàn toàn khác với phạm âm mà hòa thượng tụng niệm. Hòa thượng bình thường ngâm xướng phạm âm, có đôi khi không có tác dụng trấn định tâm thần, ngược lại sẽ khiến người nghe có bực bội, tâm muộn hụt hơi, hận không thể đập đối phương thành cám. Cho nên phạm âm này kỳ thật cũng không phải phạm âm. Còn cao tăng phật môn chân chính, đại sĩ có tu vị cao, ngâm xướng phạm âm mới có thể rửa tâm linh người khác, tinh lọc linh hồn.
- Cô ta là phản đồ của Xuân Thân gia tộc mà thôi. Tuy rằng Xuân Thân thế gia tựa hồ cũng không ra gì, nhưng thật sự không cấu kết với đám quỷ Nhật Bản, chẳng qua khi Xuân Sơn Thủy Nguyệt chưa đột phá Tiên Thiên kỳ, lấy thân phận đệ tử đến Nhật Bản du học, lại bắt đầu vô sỉ cuồng nhiệt tôn trọng văn hóa và nhẫn thuật Nhật Bản, hơn nữa còn đổi tên là Xuân Sơn Thủy Nguyệt, còn quen biết người thừa kế của Vụ Ẩn gia tộc là Vụ Ẩn Thiên Quân, trở thành tình nhân. Chuyện này, đối với Xuân Thân gia tộc cũng là một sỉ nhục, vì thế Xuân Thân gia tộc phái một vị cao thủ đến Nhật Bản, kết quả bị Vụ Ẩn Thiên Quân đánh thành tàn phế. Sau này, Xuân Sơn Thủy Nguyệt đem nhẫn thuật của Vụ Ẩn gia tộc và đạo thuật của Xuân Thân thế gia hòa hợp làm một, khiến cho nhẫn thuật vượt xa người khác, vừa là tình nhân của Vụ Ẩn Thiên Quân, vừa là cánh tay đắc lực của hắn. Nói thật, nếu vừa rồi cô ta không ra tay, ta cũng không thể xác định vị trí của cô ta, không ngờ Tùy lão đệ uy mãnh như vậy, đập cô ta thành thịt vụn.
- Chẳng qua may mắn dẫm cứt chó mà thôi.
Tùy Qua khiêm tốn nói, trong lòng lại hơi có chút đắc ý. Sau đó, Tùy Qua lại nói:
- Ý tứ của Trần tổ trưởng là muốn tôi cẩn thận với Vụ Ẩn Thiên Quân?
- Đừng gọi ta là tổ trưởng, ngươi gọi ta là Trần lão ca đi.
Trần Mã Khả nói:
- Đúng vậy, Vụ Ẩn Thiên Quân là phó trung đoàn trưởng đội cận vệ Thiên hoàng Nhật Bản, thật sự là một nhân vật lợi hại, là nhân vật số hai trong đội cận vệ.
- Trần. . . Lão ca, ngươi nhớ rõ sau khi thẩm vấn xong tên Địa Lang này, phải ‘xử lý’ hắn sạch sẽ. Còn Vụ Ẩn Thiên Quân dù lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không điều tra được tiểu tình nhân của hắn bị ta đập thành thịt nát .
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng, loại nữ nhân sùng bái Nhật Bản, còn sát hại người Hoa Hạ đúng là chết chưa hết tội!
"Đương nhiên."
Trần Mã Khả nói:
- Tốt lắm, đã bắt được quỷ Nhật Bản, tôi cũng không chậm trễ thời giờ của cậu. Hôm nay muội tử của ta lại nghiên cứu một loại hình cụ, vừa vặn có thể thử xem trên người tên này.
- Được, sau này còn gặp lại.
Tùy Qua nói, hai người phân biệt phương hướng rời đi.
Sau khi tới giữa không trung, Tùy Qua mới phóng xuất Đường Vũ Khê ra khỏi Hồng Mông thạch.
Đường Vũ Khê có chút lo lắng nói:
- Không có việc gì chứ?
- Không có việc gì .
Tùy Qua kể lại chuyện đã xảy ra, sau đó nói:
- Em sẽ không trách anh ra tay tàn độc chứ?
- Loại nữ nhân này ? Quả thực chính là sỉ nhục của giới nữ nhân Hoa Hạ , anh giết đáng lắm!
Đường Vũ Khê lạnh lùng nói.
Sau nửa giờ, Tùy Qua và Đường Vũ Khê về tới Đông Giang.
Đưa Đường Vũ Khê về văn phòng, Tùy Qua liền quay trở về trụ sở đào tạo thực vật.
Tùy Qua tỉ mỉ địa dò xét một lần, sau đó lại dò xét thêm một lần...
Sau khi xem mười mấy lần, hắn không có phát hiện cái gì mới, vẫn chỉ là một quả trái cây còn lại một chút linh tính mà thôi.
Có thể nhận định đây là Phù Mộc Tang Quả, là một quả tiên, nhưng mà hiện tại giá trị của nó không khác gì một khối than đá. Bởi vậy có thể thấy được sau khi thứ này rơi vào trong tay Long Đằng, bọn họ chắc chắn đã chuyên môn tìm kỳ nhân dị sĩ kiểm tra, tất nhiên là không có cách nào lợi dụng thứ này làm ra thứ lợi hại gì, cho nên Tang Thiên không chút do dự đưa cho Tùy Qua.
Hôm nay nhìn xem Tùy Qua đồng học phải chăng có thể biến phế thành bảo hay không.
Nếu như có thể, Tùy Qua cố gắng không cần lỗ vốn: nếu như không ra gì, Tùy Qua đồng học không thu được vốn gốc, về sau cung cấp cho y dược cho Long Đằng xem như chính thức cung cấp không ràng buộc.
- Ai, Tang lão đại xem ra nói không sai, thứ này xác thực không khác than đá là bao nhiêu.
Tùy Qua có chút không cam lòng thở dài một tiếng. Quả tiên ngày xưa, trải qua ngàn năm vạn năm linh tính đều không còn, hôm nay vậy mà biến thành than đá, cũng đủ bi ai. Nhưng mà lúc trước ai đó ném vào quan tài, vùi sâu vào giữa phần mộ, chẳng lẽ người nọ không biết ăn Phù Mộc Quả ăn vào là có thể thọ vạn năm sao?
Trong Thần Nông Tiên Thảo Quyết ghi lại: cao mấy ngàn trượng, rộng hai ngàn trượng, rễ ngẫu nhiên sinh ra hai bên, càng gắn bó với nhau, cho nên tên là Phù Mộc. Cây tuy lớn nhưng lá lại nhỏ như đầu kim châm, lá của nó là kim châm hiếm thấy, chín ngàn năm ra quả. Người quả của nó vào vạn năm vạn thọ, trong người kết kim sắc.
Chín ngàn năm mới kết quả, có thể nghĩ Phù Mộc Thụ này hiếm cỡ nào. Nhưng mà "Trong người kết kim sắc", cũng không phải ăn xong thì lập tức biến thành Kim Tiên, dựa theo Tùy Qua lý giải, hẳn là sau khi người thường phục dụng thì lập tức Kim Đan đại thành. Kết thành Kim Đan là có thọ nguyên ngoài ngàn năm, dùng tuổi thọ vạn năm mà nói thì Kim Đan đúng là không đáng nhìn.
Đáng tiếc thứ tốt này đã biến thành than đá.
Tang lão đại tuy không quan tâm, nhưng mà Tùy Qua lại xem linh thảo chẳng khác gì bảo tàng, tự nhiên cảm thấy phun phí của trời.
Nhưng thì như thế nào?
Thứ này trước mắt chỉ còn lại một chút linh tính mà thôi, cho dù cầm lấy đi làm tài liệu luyện đan, chỉ sợ đều không được, cầm đi chế tác thành linh dược càng không xong.
Về phần dùng nó gieo trồng, vậy càng không thể thực hiện được!
Bởi vì linh thảo đã kết quả vốn không phải hạt giống.
Huống chi cây này đã có 90% biến thành than đá.
- Ai, bảo bối ah, mình nên làm gì ngươi mới tốt?
Tùy Qua nhìn qua Phù Mộc Quả biến thành than đá, hơi có chút bất lực. Tác dụng duy nhất của nó hiện tại chính là biến thành vật triển lãm, chuyện này khiến Tùy Qua nghĩ tới, cổ nhân đồn đãi không nhất định là giả.
Hồng!
Thời điểm này giữa linh điền của Tùy Qua đột nhiên có phạm âm du dương trầm thấp vang vọng.
Phạm âm vang lên, lập tức đánh gãy suy nghĩ của Tùy Qua, nhưng mà nghe phạm âm này, lại làm cho tinh thần của Tùy Qua có cảm giác như được tinh hóa, càng thêm cô đọng cảm giác, khiến tinh thần chấn động.
- Mặc Yểm Liên!
Tùy Qua lập tức biết rõ phát sinh chuyện gì, sau đó ánh mắt nhìn qua trung ương linh điền.
Mặc Yểm Liên đã nở hoa.
Người thường nói "Hoa nở không âm thanh", nhưng mà Mặc Yểm Liên khác, nó là "Hoa nở có âm thanh" .
Thời điểm nở hoa, cánh hoa của Mặc Yểm Liên tách ra sẽ phóng xuất phạm ân phật môn, loại phạm âm chính là thiên địa tự nhiên, linh khí sinh ra phạm âm, cho nên hoàn toàn khác với phạm âm mà hòa thượng tụng niệm. Hòa thượng bình thường ngâm xướng phạm âm, có đôi khi không có tác dụng trấn định tâm thần, ngược lại sẽ khiến người nghe có bực bội, tâm muộn hụt hơi, hận không thể đập đối phương thành cám. Cho nên phạm âm này kỳ thật cũng không phải phạm âm. Còn cao tăng phật môn chân chính, đại sĩ có tu vị cao, ngâm xướng phạm âm mới có thể rửa tâm linh người khác, tinh lọc linh hồn.
/1780
|