Câu nói sau cùng của Tùy Qua đúng là hơi "Phiêu" , nhưng chỉ an ủi Tống Thiên Húc mà thôi. Tuy Tùy Qua là khách khanh tổ chín của Long Đằng, nhưng mà Long Đằng có chức trách và sứ mạng của mình, tuyệt đối không có khả năng bởi vì Tống gia mà khai cheiens trực tiếp với "Hành Hội", như vậy chẳng khác nào Long Đằng trực tiếp nhúng tay vào chuyện giới tu hành, thế tất sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Nhưng mà Tùy Qua vừa nói như vậy, làm người Tống gia thở ra không ít.
- Không biết Tùy tiên sinh có tính toán gì không?
Tống Văn Hiên lại nói, chuyện này liên quan tới sinh tử tồn vong của Tống gia, không cẩn thận là không được.
- Trước cố bố nghi trận, kéo dài bọn chúng vài ngày.
Tùy Qua lấy mấy chục viên Chúng Sinh Quả ra, phân biệt giao cho đám người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, nói:
- Những trái cây này có thể khiến các người biến thành người khác trong một ngày. Hình tượng khí chất cũng sinh ra biến hóa, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra. Cho nên có thứ này, các người có thể thay phiên hiện thân bốn phía của Mính Kiếm Sơn, làm cho thám tử của ‘ Hành Hội ’ nghĩ lầm cao thủ trong Mính Kiếm Sơn nhiều như mây, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Thần kỳ như vậy?
Tống Văn Hiên hoảng sợ nói:
- Nếu thật sự thần diệu như thế, đây cũng là tính toán tinh diệu, chắc hẳn cũng có thể hù dọa bọn chúng. Nhưng mà kế viện binh này không lâu dài, xin hỏi Tùy tiên sinh còn có kế lui binh hay không?
- Chyện này các người không cần quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại các người dựa theo phân phó mà làm, cố bố nghi trận là được. Mặt khác có dị động gì thì lập tức báo cho tôi biết.
- Vâng.
Đám người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh đáp ứng.
- Tây Môn Trung, ông đi theo tôi.
Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung nói ra, mang theo tên này rời khỏi Mính Kiếm Sơn.
- Tây Môn Trung, hôm nay ông đột phá Cương Khí Cảnh, thật đáng mừng ah.
Tùy Qua vừa ngự vật phi hành, vừa bình tĩnh hỏi Tây Môn Trung.
- Đa tạ chủ nhân thành toàn.
Tây Môn Trung nói ra, hắn hiện tại nói lời cảm tạ rất tự nhiên.
- Ông không cần cảm ơn tôi. Tôi nói rồi, chỉ cần ông trung tâm với tôi, ông sẽ có chỗ tốt. Nhưng mà ông không nên cao hứng quá sớm, tôi có một bí mật muốn nói cho ông biết! Nghe xong, sau này ông sẽ cảm tạ vì đi theo tôi.
Tùy Qua nói ra, thân hình bay xuống dưới, tiến vào trong ngọn núi vô danh.
Tây Môn Trung theo sát phía sau, đi theo bên cạnh Tùy Qua.
Tuy Tây Môn Trung đã đột phá Cương Khí Cảnh, nhưng hắn biết rõ Tùy Qua thâm bất khả trắc, tuyệt đối có thể dễ dàng trần áp hắn, cho nên Tây Môn Trung vẫn không dám có ý nghĩ mưu phản trong đầu, huống chi trên người hắn còn có cắm Ngũ Dực Huyết Đằng.
- Tây Môn Trung, ông cũng đã biết, tâm ma các ngươi có phương pháp hiến tế, ông có biết nó tai hại to lớn hay không?
Tùy Qua hỏi.
Tây Môn Trung sợ hãi, cho rằng Tùy Qua nóicông pháp hắn đưa ra có vấn đề, sợ tới mức quỳ xuống đất, dập đầu nói:
- Chủ nhân! Tôi thề, công pháp tôi báo cho ngài biết tuyệt đối không có vấn đề.
- Tôi có từng nói qua Thôn Ma Tâm Pháp có vấn đề sao?
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ nói công pháp có tác hại to lớn mà thôi. Tôi thấy ông gần đây trung thành và tận tâm, cho nên ý định nói cho ông biết tai hại này.
- Thỉnh chủ nhân chỉ rõ.
Tây Môn Trung bán tín bán nghi nói.
- Ông phóng xuất tinh thần lực ra đi, tiến vào pháp bảo của tôi, xem tôi nói là thật hay giả.
Tùy Qua nói ra.
Tây Môn Trung ngẫm lại, không dám phản kháng, đành phải thả toàn bộ tinh thần lực ra, Tùy Qua thúc dục Hồng Mông thạch, lại thu hắn vào không gian Hồng Mông thạch, bởi vì Tây Môn Trung cũng không có ý niệm phản kháng, cho nên không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí của Tùy Qua.
Tiến vào giữa không gian Hồng Mông thạch, Tùy Qua dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu qua, lập tức chiếu vào mảnh vỡ pháp tắc mà Tây Môn Trung vừa mới dung nhập vào trong tinh thần lực. Mảnh vỡ pháp tắc hiện ra, tuy là một đoàn tinh thần lực cấu thành, nhưng lại là tồn tại độc lập, nó là "Thế giới vũ trụ" vi mô, nó có thể dung hòa vào tinh thần lực của người khác, trở thành một bộ phận tạo thành tinh thần lực, cũng có thể tồn tại độc lập. Thậm chí nếu như tiêu diệt người tu hành thân mang mảnh vỡ pháp tắc, đạt được mảnh vỡ pháp tắc cũng có thể bằng vào nó tăng tu vị lên.
Bởi vì mảnh vỡ pháp tắc là cơ bản nhất, là pháp tắc tu hành cô đọng ra, áp dụng trên bất lực người tu hành nào, sẽ không bởi vì thể sai biệt mà có khác nhau, cũng giống như một người học được công thức toán học, trên cơ bản cũng có thể bằng vào nó mà tìm ra đáp án chính xác. Tuy mỗi người vận dụng và nhận thức công thức khác nhau, nhưng mà bản thân công thức không sinh ra biến hóa gì.
- Ông thấy không?
Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung nói:
- Đây là mảnh vỡ pháp tắc mà ông mới dung nhập hôm nay. Mảnh vỡ pháp tắc này ông chỉ cần hiến tế hai tâm mà là có được, ông nên biết, tôi không có động tay động chân gì với nó a.
Tây Môn Trung không phải ngu xuẩn, huống chi tâm ma thiên tính xảo trá, nhưng mà hắn không cách nào tiếp nhận được sự thật này, bởi vì "Vĩ đại" tâm ma Thánh Tổ lại động tay động chân trên mảnh vỡ pháp tắc, dường như hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Chờ tôi lấy nó ra, ông lại nhìn cho kỹ.
Tùy Qua chẳng muốn giải thích nhiều, điều khiển chấn linh cuốc móc khối mảnh vỡ pháp tắc trong người Tây Môn Trung ra, Tây Môn Trung cũng không có phản kháng.
Sau khi mảnh vỡ pháp tắc bị móc ra, Tùy Qua lại dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu vào nó, lúc này chiếu sáng mảnh vỡ pháp tắc càng thông thấu, bóng mờ màu đen càng ngày càng rõ ràng.
Sắc mặt Tây Môn Trung đại biến, trong nội tâm càng sinh ra sóng gió động trời.
Tây Môn Trung nhìn thấy tất cả, rốt cục tin tưởng lời của Tùy Qua nói, rất buồn khổ nói:
- Vì cái gì? Tại sao có thể như vậy? Thánh Tổ là Sáng Thế thần của chúng ta, hắn vì sao lại đối phó chúng ta? Điều đó không có khả năng!
- Ai nói cho các ngươi biết vị ‘ Thánh Tổ ’ kia chính là Sáng Thế thần của các ngươi?
Tùy Qua hỏi.
- Đây là... Đây là chuyện mỗi tâm ma đều biết.
Tây Môn Trung đáp.
- Các ngươi có từng nhìn thấy ‘ Thánh Tổ ’ chưa, sao biết hắn sáng tạo ra các ngươi, đây không phải rất mâu thuẫn sao?
Tùy Qua hỏi.
Nếu là trước kia, Tây Môn Trung tất nhiên khinh thường vấn đề của Tùy Qua, nhưng mà giờ phút này tín ngưỡng tan vỡ, Tây Môn Trung bắt đầu y theo thiên tính xảo trá của tâm ma mà suy nghĩ vấn đề. Cho nên hắn ngẫm lại, mới nói:
- Chủ nhân, tôi mặc êệ ‘ Thánh Tổ ’ rốt cuộc có địa vị gì, rốt cuộc có ý gì hay không, tôi hiện tại chỉ thuần phục chủ nhân! Cho nên, khẩn cầu chủ nhân giúp tôi.
- Tây Môn Trung, xem ra ông cũng đoán được, mảnh vỡ pháp tắc này với ông hấp thu càng nhiều, nguy hiểm lại càng lớn, bởi vì ‘ Thánh Tổ ’ kia đã lưu lại chuẩn bị đằng sau, đến lúc đó sẽ thu cả vốn lẫn lãi từ ông.
Nhưng mà Tùy Qua vừa nói như vậy, làm người Tống gia thở ra không ít.
- Không biết Tùy tiên sinh có tính toán gì không?
Tống Văn Hiên lại nói, chuyện này liên quan tới sinh tử tồn vong của Tống gia, không cẩn thận là không được.
- Trước cố bố nghi trận, kéo dài bọn chúng vài ngày.
Tùy Qua lấy mấy chục viên Chúng Sinh Quả ra, phân biệt giao cho đám người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, nói:
- Những trái cây này có thể khiến các người biến thành người khác trong một ngày. Hình tượng khí chất cũng sinh ra biến hóa, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra. Cho nên có thứ này, các người có thể thay phiên hiện thân bốn phía của Mính Kiếm Sơn, làm cho thám tử của ‘ Hành Hội ’ nghĩ lầm cao thủ trong Mính Kiếm Sơn nhiều như mây, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Thần kỳ như vậy?
Tống Văn Hiên hoảng sợ nói:
- Nếu thật sự thần diệu như thế, đây cũng là tính toán tinh diệu, chắc hẳn cũng có thể hù dọa bọn chúng. Nhưng mà kế viện binh này không lâu dài, xin hỏi Tùy tiên sinh còn có kế lui binh hay không?
- Chyện này các người không cần quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại các người dựa theo phân phó mà làm, cố bố nghi trận là được. Mặt khác có dị động gì thì lập tức báo cho tôi biết.
- Vâng.
Đám người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh đáp ứng.
- Tây Môn Trung, ông đi theo tôi.
Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung nói ra, mang theo tên này rời khỏi Mính Kiếm Sơn.
- Tây Môn Trung, hôm nay ông đột phá Cương Khí Cảnh, thật đáng mừng ah.
Tùy Qua vừa ngự vật phi hành, vừa bình tĩnh hỏi Tây Môn Trung.
- Đa tạ chủ nhân thành toàn.
Tây Môn Trung nói ra, hắn hiện tại nói lời cảm tạ rất tự nhiên.
- Ông không cần cảm ơn tôi. Tôi nói rồi, chỉ cần ông trung tâm với tôi, ông sẽ có chỗ tốt. Nhưng mà ông không nên cao hứng quá sớm, tôi có một bí mật muốn nói cho ông biết! Nghe xong, sau này ông sẽ cảm tạ vì đi theo tôi.
Tùy Qua nói ra, thân hình bay xuống dưới, tiến vào trong ngọn núi vô danh.
Tây Môn Trung theo sát phía sau, đi theo bên cạnh Tùy Qua.
Tuy Tây Môn Trung đã đột phá Cương Khí Cảnh, nhưng hắn biết rõ Tùy Qua thâm bất khả trắc, tuyệt đối có thể dễ dàng trần áp hắn, cho nên Tây Môn Trung vẫn không dám có ý nghĩ mưu phản trong đầu, huống chi trên người hắn còn có cắm Ngũ Dực Huyết Đằng.
- Tây Môn Trung, ông cũng đã biết, tâm ma các ngươi có phương pháp hiến tế, ông có biết nó tai hại to lớn hay không?
Tùy Qua hỏi.
Tây Môn Trung sợ hãi, cho rằng Tùy Qua nóicông pháp hắn đưa ra có vấn đề, sợ tới mức quỳ xuống đất, dập đầu nói:
- Chủ nhân! Tôi thề, công pháp tôi báo cho ngài biết tuyệt đối không có vấn đề.
- Tôi có từng nói qua Thôn Ma Tâm Pháp có vấn đề sao?
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ nói công pháp có tác hại to lớn mà thôi. Tôi thấy ông gần đây trung thành và tận tâm, cho nên ý định nói cho ông biết tai hại này.
- Thỉnh chủ nhân chỉ rõ.
Tây Môn Trung bán tín bán nghi nói.
- Ông phóng xuất tinh thần lực ra đi, tiến vào pháp bảo của tôi, xem tôi nói là thật hay giả.
Tùy Qua nói ra.
Tây Môn Trung ngẫm lại, không dám phản kháng, đành phải thả toàn bộ tinh thần lực ra, Tùy Qua thúc dục Hồng Mông thạch, lại thu hắn vào không gian Hồng Mông thạch, bởi vì Tây Môn Trung cũng không có ý niệm phản kháng, cho nên không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí của Tùy Qua.
Tiến vào giữa không gian Hồng Mông thạch, Tùy Qua dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu qua, lập tức chiếu vào mảnh vỡ pháp tắc mà Tây Môn Trung vừa mới dung nhập vào trong tinh thần lực. Mảnh vỡ pháp tắc hiện ra, tuy là một đoàn tinh thần lực cấu thành, nhưng lại là tồn tại độc lập, nó là "Thế giới vũ trụ" vi mô, nó có thể dung hòa vào tinh thần lực của người khác, trở thành một bộ phận tạo thành tinh thần lực, cũng có thể tồn tại độc lập. Thậm chí nếu như tiêu diệt người tu hành thân mang mảnh vỡ pháp tắc, đạt được mảnh vỡ pháp tắc cũng có thể bằng vào nó tăng tu vị lên.
Bởi vì mảnh vỡ pháp tắc là cơ bản nhất, là pháp tắc tu hành cô đọng ra, áp dụng trên bất lực người tu hành nào, sẽ không bởi vì thể sai biệt mà có khác nhau, cũng giống như một người học được công thức toán học, trên cơ bản cũng có thể bằng vào nó mà tìm ra đáp án chính xác. Tuy mỗi người vận dụng và nhận thức công thức khác nhau, nhưng mà bản thân công thức không sinh ra biến hóa gì.
- Ông thấy không?
Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung nói:
- Đây là mảnh vỡ pháp tắc mà ông mới dung nhập hôm nay. Mảnh vỡ pháp tắc này ông chỉ cần hiến tế hai tâm mà là có được, ông nên biết, tôi không có động tay động chân gì với nó a.
Tây Môn Trung không phải ngu xuẩn, huống chi tâm ma thiên tính xảo trá, nhưng mà hắn không cách nào tiếp nhận được sự thật này, bởi vì "Vĩ đại" tâm ma Thánh Tổ lại động tay động chân trên mảnh vỡ pháp tắc, dường như hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Chờ tôi lấy nó ra, ông lại nhìn cho kỹ.
Tùy Qua chẳng muốn giải thích nhiều, điều khiển chấn linh cuốc móc khối mảnh vỡ pháp tắc trong người Tây Môn Trung ra, Tây Môn Trung cũng không có phản kháng.
Sau khi mảnh vỡ pháp tắc bị móc ra, Tùy Qua lại dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu vào nó, lúc này chiếu sáng mảnh vỡ pháp tắc càng thông thấu, bóng mờ màu đen càng ngày càng rõ ràng.
Sắc mặt Tây Môn Trung đại biến, trong nội tâm càng sinh ra sóng gió động trời.
Tây Môn Trung nhìn thấy tất cả, rốt cục tin tưởng lời của Tùy Qua nói, rất buồn khổ nói:
- Vì cái gì? Tại sao có thể như vậy? Thánh Tổ là Sáng Thế thần của chúng ta, hắn vì sao lại đối phó chúng ta? Điều đó không có khả năng!
- Ai nói cho các ngươi biết vị ‘ Thánh Tổ ’ kia chính là Sáng Thế thần của các ngươi?
Tùy Qua hỏi.
- Đây là... Đây là chuyện mỗi tâm ma đều biết.
Tây Môn Trung đáp.
- Các ngươi có từng nhìn thấy ‘ Thánh Tổ ’ chưa, sao biết hắn sáng tạo ra các ngươi, đây không phải rất mâu thuẫn sao?
Tùy Qua hỏi.
Nếu là trước kia, Tây Môn Trung tất nhiên khinh thường vấn đề của Tùy Qua, nhưng mà giờ phút này tín ngưỡng tan vỡ, Tây Môn Trung bắt đầu y theo thiên tính xảo trá của tâm ma mà suy nghĩ vấn đề. Cho nên hắn ngẫm lại, mới nói:
- Chủ nhân, tôi mặc êệ ‘ Thánh Tổ ’ rốt cuộc có địa vị gì, rốt cuộc có ý gì hay không, tôi hiện tại chỉ thuần phục chủ nhân! Cho nên, khẩn cầu chủ nhân giúp tôi.
- Tây Môn Trung, xem ra ông cũng đoán được, mảnh vỡ pháp tắc này với ông hấp thu càng nhiều, nguy hiểm lại càng lớn, bởi vì ‘ Thánh Tổ ’ kia đã lưu lại chuẩn bị đằng sau, đến lúc đó sẽ thu cả vốn lẫn lãi từ ông.
/1780
|