Dưới dạng tình huống như thế, mặc dù Tùy Qua không bắt buộc bọn hắn viết thư nguyện trung thành hay uống máu tuyên thệ linh tinh gì đó, nhưng từ nay về sau nhóm người kia cũng xem như về dưới trướng Tùy Qua, cho dù hắn căn bản không muốn sử dụng những người này.
Bởi vì Tùy Qua biết những người này không hề có trung tâm gì đáng nói, dù hiện tại bọn hắn cũng không có lòng mưu phản. Những người này chỉ là một nhóm kẻ đáng thương bất lực mà thôi, hiện tại cả tu chân giới đều biết bọn họ quỳ xuống thần phục người khác, tuy rằng là một vị bá chủ tương lai, đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng mấu chốt là người nào cũng biết bọn họ “phản bội” phường hội.
Bất chiến mà hàng!
Các nguyên lão phường hội cùng Ngu Kế Đô sẽ làm sao thu thập bọn họ? Tùy Qua có thể bảo hộ bọn họ hay không?
Hiện tại nhóm người Phương Giám, Lâm Lật, Tô Trạch Du thời khắc đều đang lo lắng, kinh hoàng mỗi ngày. Bọn hắn chỉ hận Tùy Qua có thể quang minh chính đại thu nhận bọn họ vào dưới trướng, nhưng Tùy Qua lại không làm như vậy, chỉ lưu họ ở Minh Kiếm Sơn một ngày sau đó thả họ rời đi. Tuy rằng Tạ Long Cung làm mặt dày muốn gia nhập Minh Kiếm sơn nhưng vẫn không được cho phép.
Màn đêm buông xuống, Tùy Qua quay về Đông Giang.
Do hắn tự mình hộ pháp, có thêm mảnh nhỏ pháp tắc cùng Địa Nguyên Đan, Đường Vũ Khê bước chân vào tiên thiên kỳ, hơn nữa mượn dùng dược tính của Địa Nguyên Đan trực tiếp đem tu vi tăng lên tiên thiên trung kỳ.
Nhưng muốn đột phá tới tiên thiên hậu kỳ tỏa hồn cảnh giới, còn cần thêm một ít thời gian đến kiên cố cùng lĩnh ngộ mới được.
Mỗi một cảnh giới sau khi đột phá nhất định phải lịch lãm một phen, chỉ có như vậy mới có thể đi được xa hơn. Nếu không đột nhiên tăng mạnh, đến cuối cùng sẽ bị lạc phương hướng. Không có cảm ngộ, lịch lãm, cho dù là tiên đạo trước mắt cuối cùng cũng sẽ chết dưới thiên kiếp.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi đột phá Tùy Qua lập tức quay về Đông Giang.
Đột phá tiên thiên là một đạo đại khảm, đột phá trúc cơ cũng vậy, khi đột phá kết đan lại là một đạo đại khảm.
Nếu chưa củng cố căn cơ cùng cảnh giới lại tùy tiện tiến vào kết đan kỳ, điều này là cử chỉ không sáng suốt.
Đường Vũ Khê vừa đột phá, tâm tình thập phần tốt đẹp, không phải bởi vì uy lực tiên thiên chân khí không nhỏ, mà bởi vì sau khi đột phá lại mang tới biến hóa trong dung mạo của nàng.
Buổi sáng vừa mới rời giường, Đường Vũ Khê đã đi tới trước gương, áo ngủ tơ tằm lúc ẩn lúc hiện.
- Đường Vũ Khê đồng học, không phải anh nói em, em thật quá trang điểm đi, soi gương cũng soi nửa giờ.
Thanh âm của Tùy Qua từ trên giường truyền đến, mùi vị Thiên Tinh Tâm Công tầng thứ hai hãy còn làm cho hắn hồi ức vô cùng.
- Anh đúng là không biết thưởng thức!
Đường Vũ Khê nói:
- Anh không thấy được sau khi tiến vào tiên thiên kỳ, làn da của em đẹp hơn rất nhiều sao? Quả thật như da trẻ con, không có chút nếp nhăn, như trẻ hơn vài tuổi đâu. Chậc chậc, sớm biết tu hành thần diệu như vậy, em vừa ra đời nên đi tu hành…
- Đường đại tiểu thư, em vốn cũng đã rất trẻ tuổi được không?
Tùy Qua không biết nói gì.
- Hừ, anh biết cái gì!
Đường Vũ Khê nói:
- Tuổi của người ta vốn lớn hơn anh, nếu không chú trọng bảo dưỡng sẽ từ tỷ đệ mến biến thành thẩm điệt (thím cháu) mến, em thật không muốn bị người ta nói trâu già gặm cỏ non đâu. Bất quá hiện tại thật không tệ rồi, tiên thiên kỳ thật tốt, tuy rằng em lớn tuổi hơn Trầm Quân Lăng cùng An Vũ Đồng, nhưng lại đột phá tiên thiên kỳ trước tiên, chẳng khác nào trước một bước nhận linh khí điều dưỡng, vậy sau này sẽ huề nhau…
Tùy Qua đồng học không biết nói gì, không nghĩ tới Đường Vũ Khê đánh chủ ý như vậy.
Nữ nhân ah, luôn tranh đoạt tình nhân, không thể thiếu ganh đua so sánh.
Nhưng một câu kế tiếp làm ấn tượng của hắn đối với nàng thay đổi rất nhiều, chỉ nghe nàng nói:
- Đúng rồi, em đã đột phá tiên thiên kỳ, anh nhanh chóng cho Trầm Quân Lăng cũng đột phá đi, nàng nhất định chờ sốt ruột. Mặt khác nếu An Vũ Đồng cũng muốn tu hành, em nghĩ nàng là nguyện ý, hoặc là anh nên cho nàng tranh thủ tu hành đi thôi, sớm đột phá tiên thiên kỳ, tất nhiên nàng cũng là nữ nhân của anh, anh không thể cho nàng toàn bộ, ít nhất hẳn nên cho nàng thứ mà một ít nữ nhân khác không chiếm được.
- Việc này…
Tùy Qua không nghĩ tới hiện tại Đường Vũ Khê ngày càng độ lượng.
- Ai, không có biện pháp, nghe nói đàn ông các anh một khi vương bá khí phát ra, sẽ có không ít mỹ nữ liều mạng bổ nhào tới. Mà hiện tại anh càng lợi hại hơn, trực tiếp phát ra “hoàng giả khí”, thiên mệnh sở quy, đế vương đều tam cung lục viện, em còn có thể đem anh xuyên chết hay sao, thiên mệnh lớn nhất thôi.
Ngữ khí của nàng như trêu đùa, nhưng lại có chút chua.
Tùy Qua bước xuống giường, đi tới sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói:
- Cái gì mà hoàng giả khí, em đang ở đây nói bậy bạ gì đó.
- Tùy Qua đồng học, hiện tại anh càng ngày càng không thành thật.
Đường Vũ Khê nói:
- Đừng tưởng rằng em không biết việc này. Em nói cho anh biết, tuy rằng tu vi của em không có cấp bậc gì trong tu hành giới, nhưng về việc tìm hiểu tin tức, năng lực biết tin tức bát quái vẫn có, tuy rằng anh im lặng không nhắc tới, nhưng em biết chuyện anh ở trên Minh Kiếm sơn trình diễn một màn hoàng đế giáp trụ gia thân nữa kia.
- Cái gì, em cũng biết sao?
Tùy Qua nói:
- Nhưng đó cũng không phải là trình diễn, anh làm sao có kỹ xảo biểu diễn đó, có thể làm cho thiên địa linh khí trở thành phối hợp diễn của anh. Nhưng em nhắc tới anh lại nghĩ một chút, tình cảnh ngay lúc đó đúng thật là phong cách đâu. Đúng rồi, tin tức này của em là từ nơi nào tới – tiểu Ngân Trùng, lăn ra đây cho ta!
Tùy Qua đem tiểu Ngân Trùng từ trong Hồng Mông Thạch ném ra ngoài.
- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ngân Trùng bộ dáng buồn ngủ, quay cuồng trên sàn nhà một chút, nói:
- Chỉ là trộm lười mà thôi, lão đại cũng không cần tức giận như thế đi?
- Có phải ngươi cáo trạng với Vũ Khê hay không?
Tùy Qua hỏi.
- Lão đại, ta tố cáo gì ah?
Tiểu Ngân Trùng không hiểu ra sao:
- A, ngươi muốn nói ở trên hoang đảo Nam Châu hải vực sao, ngươi muốn đi truy nữ nhân tên Lạc Thanh Liên kia…
- Cút!
Tùy Qua một cước đem tiểu Ngân Trùng đạp ra ngoài cửa sổ, trực tiếp rơi vào trong Thanh Giang.
Nhưng Đường Vũ Khê đã nghe được ba chữ “Lạc Thanh Liên”, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tùy Qua:
- Tùy Qua, anh quá đáng! Uổng cho em còn nghĩ cách làm sao làm tốt quan hệ với nữ nhân của anh, không nghĩ tới anh nhanh như vậy kết tân hoan! Cái gì Lạc Thanh Liên, nghe bộ dạng thật thanh thuần, nàng là ai vậy? Có phải lại là ngụy thỏ trắng hay không, đừng để em dùng tiên thiên chân khí cạo sờn gương mặt của nàng…
Trước một khắc nàng vẫn còn thật ôn nhu rộng lượng, ngay sau đó liền lộ nguyên hình, hoàn toàn biến thành cọp mẹ.
- Ai nha! Sao lại có tóc bạc rồi đây!
Bởi vì Tùy Qua biết những người này không hề có trung tâm gì đáng nói, dù hiện tại bọn hắn cũng không có lòng mưu phản. Những người này chỉ là một nhóm kẻ đáng thương bất lực mà thôi, hiện tại cả tu chân giới đều biết bọn họ quỳ xuống thần phục người khác, tuy rằng là một vị bá chủ tương lai, đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng mấu chốt là người nào cũng biết bọn họ “phản bội” phường hội.
Bất chiến mà hàng!
Các nguyên lão phường hội cùng Ngu Kế Đô sẽ làm sao thu thập bọn họ? Tùy Qua có thể bảo hộ bọn họ hay không?
Hiện tại nhóm người Phương Giám, Lâm Lật, Tô Trạch Du thời khắc đều đang lo lắng, kinh hoàng mỗi ngày. Bọn hắn chỉ hận Tùy Qua có thể quang minh chính đại thu nhận bọn họ vào dưới trướng, nhưng Tùy Qua lại không làm như vậy, chỉ lưu họ ở Minh Kiếm Sơn một ngày sau đó thả họ rời đi. Tuy rằng Tạ Long Cung làm mặt dày muốn gia nhập Minh Kiếm sơn nhưng vẫn không được cho phép.
Màn đêm buông xuống, Tùy Qua quay về Đông Giang.
Do hắn tự mình hộ pháp, có thêm mảnh nhỏ pháp tắc cùng Địa Nguyên Đan, Đường Vũ Khê bước chân vào tiên thiên kỳ, hơn nữa mượn dùng dược tính của Địa Nguyên Đan trực tiếp đem tu vi tăng lên tiên thiên trung kỳ.
Nhưng muốn đột phá tới tiên thiên hậu kỳ tỏa hồn cảnh giới, còn cần thêm một ít thời gian đến kiên cố cùng lĩnh ngộ mới được.
Mỗi một cảnh giới sau khi đột phá nhất định phải lịch lãm một phen, chỉ có như vậy mới có thể đi được xa hơn. Nếu không đột nhiên tăng mạnh, đến cuối cùng sẽ bị lạc phương hướng. Không có cảm ngộ, lịch lãm, cho dù là tiên đạo trước mắt cuối cùng cũng sẽ chết dưới thiên kiếp.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi đột phá Tùy Qua lập tức quay về Đông Giang.
Đột phá tiên thiên là một đạo đại khảm, đột phá trúc cơ cũng vậy, khi đột phá kết đan lại là một đạo đại khảm.
Nếu chưa củng cố căn cơ cùng cảnh giới lại tùy tiện tiến vào kết đan kỳ, điều này là cử chỉ không sáng suốt.
Đường Vũ Khê vừa đột phá, tâm tình thập phần tốt đẹp, không phải bởi vì uy lực tiên thiên chân khí không nhỏ, mà bởi vì sau khi đột phá lại mang tới biến hóa trong dung mạo của nàng.
Buổi sáng vừa mới rời giường, Đường Vũ Khê đã đi tới trước gương, áo ngủ tơ tằm lúc ẩn lúc hiện.
- Đường Vũ Khê đồng học, không phải anh nói em, em thật quá trang điểm đi, soi gương cũng soi nửa giờ.
Thanh âm của Tùy Qua từ trên giường truyền đến, mùi vị Thiên Tinh Tâm Công tầng thứ hai hãy còn làm cho hắn hồi ức vô cùng.
- Anh đúng là không biết thưởng thức!
Đường Vũ Khê nói:
- Anh không thấy được sau khi tiến vào tiên thiên kỳ, làn da của em đẹp hơn rất nhiều sao? Quả thật như da trẻ con, không có chút nếp nhăn, như trẻ hơn vài tuổi đâu. Chậc chậc, sớm biết tu hành thần diệu như vậy, em vừa ra đời nên đi tu hành…
- Đường đại tiểu thư, em vốn cũng đã rất trẻ tuổi được không?
Tùy Qua không biết nói gì.
- Hừ, anh biết cái gì!
Đường Vũ Khê nói:
- Tuổi của người ta vốn lớn hơn anh, nếu không chú trọng bảo dưỡng sẽ từ tỷ đệ mến biến thành thẩm điệt (thím cháu) mến, em thật không muốn bị người ta nói trâu già gặm cỏ non đâu. Bất quá hiện tại thật không tệ rồi, tiên thiên kỳ thật tốt, tuy rằng em lớn tuổi hơn Trầm Quân Lăng cùng An Vũ Đồng, nhưng lại đột phá tiên thiên kỳ trước tiên, chẳng khác nào trước một bước nhận linh khí điều dưỡng, vậy sau này sẽ huề nhau…
Tùy Qua đồng học không biết nói gì, không nghĩ tới Đường Vũ Khê đánh chủ ý như vậy.
Nữ nhân ah, luôn tranh đoạt tình nhân, không thể thiếu ganh đua so sánh.
Nhưng một câu kế tiếp làm ấn tượng của hắn đối với nàng thay đổi rất nhiều, chỉ nghe nàng nói:
- Đúng rồi, em đã đột phá tiên thiên kỳ, anh nhanh chóng cho Trầm Quân Lăng cũng đột phá đi, nàng nhất định chờ sốt ruột. Mặt khác nếu An Vũ Đồng cũng muốn tu hành, em nghĩ nàng là nguyện ý, hoặc là anh nên cho nàng tranh thủ tu hành đi thôi, sớm đột phá tiên thiên kỳ, tất nhiên nàng cũng là nữ nhân của anh, anh không thể cho nàng toàn bộ, ít nhất hẳn nên cho nàng thứ mà một ít nữ nhân khác không chiếm được.
- Việc này…
Tùy Qua không nghĩ tới hiện tại Đường Vũ Khê ngày càng độ lượng.
- Ai, không có biện pháp, nghe nói đàn ông các anh một khi vương bá khí phát ra, sẽ có không ít mỹ nữ liều mạng bổ nhào tới. Mà hiện tại anh càng lợi hại hơn, trực tiếp phát ra “hoàng giả khí”, thiên mệnh sở quy, đế vương đều tam cung lục viện, em còn có thể đem anh xuyên chết hay sao, thiên mệnh lớn nhất thôi.
Ngữ khí của nàng như trêu đùa, nhưng lại có chút chua.
Tùy Qua bước xuống giường, đi tới sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói:
- Cái gì mà hoàng giả khí, em đang ở đây nói bậy bạ gì đó.
- Tùy Qua đồng học, hiện tại anh càng ngày càng không thành thật.
Đường Vũ Khê nói:
- Đừng tưởng rằng em không biết việc này. Em nói cho anh biết, tuy rằng tu vi của em không có cấp bậc gì trong tu hành giới, nhưng về việc tìm hiểu tin tức, năng lực biết tin tức bát quái vẫn có, tuy rằng anh im lặng không nhắc tới, nhưng em biết chuyện anh ở trên Minh Kiếm sơn trình diễn một màn hoàng đế giáp trụ gia thân nữa kia.
- Cái gì, em cũng biết sao?
Tùy Qua nói:
- Nhưng đó cũng không phải là trình diễn, anh làm sao có kỹ xảo biểu diễn đó, có thể làm cho thiên địa linh khí trở thành phối hợp diễn của anh. Nhưng em nhắc tới anh lại nghĩ một chút, tình cảnh ngay lúc đó đúng thật là phong cách đâu. Đúng rồi, tin tức này của em là từ nơi nào tới – tiểu Ngân Trùng, lăn ra đây cho ta!
Tùy Qua đem tiểu Ngân Trùng từ trong Hồng Mông Thạch ném ra ngoài.
- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ngân Trùng bộ dáng buồn ngủ, quay cuồng trên sàn nhà một chút, nói:
- Chỉ là trộm lười mà thôi, lão đại cũng không cần tức giận như thế đi?
- Có phải ngươi cáo trạng với Vũ Khê hay không?
Tùy Qua hỏi.
- Lão đại, ta tố cáo gì ah?
Tiểu Ngân Trùng không hiểu ra sao:
- A, ngươi muốn nói ở trên hoang đảo Nam Châu hải vực sao, ngươi muốn đi truy nữ nhân tên Lạc Thanh Liên kia…
- Cút!
Tùy Qua một cước đem tiểu Ngân Trùng đạp ra ngoài cửa sổ, trực tiếp rơi vào trong Thanh Giang.
Nhưng Đường Vũ Khê đã nghe được ba chữ “Lạc Thanh Liên”, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tùy Qua:
- Tùy Qua, anh quá đáng! Uổng cho em còn nghĩ cách làm sao làm tốt quan hệ với nữ nhân của anh, không nghĩ tới anh nhanh như vậy kết tân hoan! Cái gì Lạc Thanh Liên, nghe bộ dạng thật thanh thuần, nàng là ai vậy? Có phải lại là ngụy thỏ trắng hay không, đừng để em dùng tiên thiên chân khí cạo sờn gương mặt của nàng…
Trước một khắc nàng vẫn còn thật ôn nhu rộng lượng, ngay sau đó liền lộ nguyên hình, hoàn toàn biến thành cọp mẹ.
- Ai nha! Sao lại có tóc bạc rồi đây!
/1780
|