- Giết!
Trong tiếng gầm to giận dữ, ma trảo của khí linh lại vỗ lên trên người Tùy Qua.
Nhưng Tùy Qua vẫn lù lù bất động, thân thể huyết nhục của hắn tựa hồ còn mạnh mẽ hơn bất kỳ cương khí hộ thể nào.
- Làm sao có thể!
Ngay cả Ngu Kế Đô cũng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi.
Đồng thời Ngu Kế Đô rõ ràng cảm giác được bởi vì khí linh bạo tẩu, hắc đỉnh tiêu hao thật lớn, làm cho hắn cảm giác có chút cố hết sức, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể nhanh chóng thúc giục kim đan hấp thu thiên địa linh khí đồng thời nuốt vào đan dược bổ sung nguyên khí.
Nhưng Tùy Qua càng ương ngạnh, trong lòng Ngu Kế Đô càng muốn giết hắn, bởi vì hắn biết cho dù là thiên tài hay hoàng giả đều cần có thời gian trưởng thành, đối phó thiên tài hoặc hoàng giả chân chính, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp đem bọn họ bóp chết khi còn trong trứng nước.
- Giết!
Ngu Kế Đô quát lạnh một tiếng, toàn thân đằng đằng sát khí.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Khí linh không ngừng dùng ma trảo vỗ lên người Tùy Qua, mỗi kích đều dốc hết toàn lực, ở trong mắt của nó Tùy Qua chỉ là con kiến, là côn trùng, tựa hồ thật dễ dàng nghiền nát, nhưng côn trùng này lại như con gián bất tử, mặc cho nó phẫn nộ cuồng bạo thế nào Tùy Qua vẫn chỉ bất động, giống như không hề bị tổn thương chút nào.
Nhưng mỗi lần khí linh công kích cuồng bạo vào người Tùy Qua, thanh sắc vân gỗ trên người hắn càng đậm hơn, nhưng bởi vì không gian trong hắc đỉnh quá tối tăm, hơn nữa Ngu Kế Đô quá mức tự tin, cho nên không nhìn thấy được biến hóa thật nhỏ kia.
Qua một lúc lâu, Ngu Kế Đô chợt cảm giác được chân khí của Tùy Qua tựa hồ đang dần dần tăng cường, vì vậy kinh hô:
- Hắc Vương! Dừng tay! Thằng nhãi này đang lợi dụng ngươi rèn luyện Mộc Hoàng giáp trụ của hắn! Muốn hoàn toàn dung hợp! Súc sinh giảo hoạt!
- Đúng vậy! Ngu Kế Đô, đến bây giờ ngươi mới kịp phản ứng. Đáng tiếc đã chậm!
Thanh âm Tùy Qua vang lên trong hắc đỉnh. Thanh âm tràn ngập cảm giác cuồn cuộn chính khí, hơn nữa mang theo vẻ uy nghiêm cùng tự tin.
Thanh âm vừa vang lên, Tùy Qua chợt đứng dậy, quanh thân phát ra thanh âm răng rắc, pháp lực trong hắc đỉnh đã không còn cách nào cầm giữ được hắn.
Trong nháy mắt đứng dậy, Tùy Qua chợt mở mắt!
Trong mắt bừng lên tinh quang, nhìn thẳng về hướng khí linh.
Khí linh đột nhiên bị trừng mắt nhìn tới, trong lòng không khỏi sinh ra hàn ý.
- Nên tới lượt ta động thủ!
Đúng lúc này, Tùy Qua chợt động.
Hồng Mộng Thạch bừng lên tử quang, Tùy Qua tránh thoát trói buộc của trận pháp trong hắc đỉnh, hướng khí linh oanh thẳng một quyền!
- Đồ côn trùng! Ngươi dùng bàn tay trần mà cũng muốn chống cự với ta sao!
Khí linh huy động ma trảo chụp thẳng vào ngực Tùy Qua.
Oanh! Oanh!
Song phương cơ hồ cùng một thời gian đánh trúng đối phương.
Thân hình khí linh bị một đấm của Tùy Qua đánh bay, sau đó nặng nề va chạm lên vách tường hắc đỉnh, cả không gian đều đung đưa kịch liệt.
Mà Tùy Qua chỉ hơi chao đảo thân hình, tựa hồ ma trảo của khí linh đã không còn uy hiếp đối với hắn!
- Đồ côn trùng!
Khí linh nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Tùy Qua.
- Hắc Vương! Dừng tay!
Ngu Kế Đô quát, lúc này hắn đã biết mưu kế của Tùy Qua, muốn Hắc Vương dừng tay để nghĩ cách thu thập hắn. Chỉ cần Tùy Qua không thể thoát khốn, sẽ có biện pháp luyện hóa hắn. Nhưng khí linh đã hoàn toàn cuồng bạo, không còn nghe theo sự chỉ huy của hắn. Đương nhiên bởi vì Hắc Ngục Vương Đỉnh không phải pháp bảo do Ngu Kế Đô chế luyện, tuy nó nhận thức Ngu Kế Đô là chủ nhân, nhưng không hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Bên trong không gian hắc đỉnh không ngừng vang ra tiếng nổ mạnh, thân đỉnh không ngừng chớp lên. Khí linh cuồng bạo lại khiến cho nguyên khí của Ngu Kế Đô không ngừng tiêu hao, nhưng lại không hề tạo thành tổn thương cho Tùy Qua, bởi vì hắn căn bản đang mượn dùng lực công kích của khí linh mà ma luyện chính mình.
Ngu Kế Đô xem Tùy Qua là đối thủ, mà Tùy Qua lại xem hắn là đá mài đao.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Mỗi một quyền đánh ra, Tùy Qua đều đánh bay thân thể của khí linh ra ngoài, nặng nề va chạm lên vách tường, nó hoàn toàn bị vây dưới lực lượng của Tùy Qua áp chế, cơ hồ không cách nào đánh trả.
Mà khí linh bị Tùy Qua đánh tơi bời mất đi lý trí, liên tục tháo chạy, trận pháp trong hắc đỉnh càng lúc càng chậm chạp, dù Ngu Kế Đô liều mạng thúc giục trận pháp nhưng bởi vì khí linh cuồng bạo mất đi lý trí, khiến Ngu Kế Đô cũng không làm được gì.
Mà đối với Tùy Qua mà nói, đây là cơ hội thoát thân, hắn lại đánh ra một quyền hung hăng oanh lên đầu khí linh, cơ hồ đem đầu của nó đánh bẹp.
Theo sau, ngay trong nháy mắt khí linh bị đánh bay, Tùy Qua lại bay vọt xuống đáy hắc đỉnh, thanh sắc quang mang chói mắt lóe sáng, sau đó trong tay hắn hiện ra một cây cuố màu xanh, hướng thẳng dưới đáy hắc đỉnh chém tới.
- Ngăn cản hắn!
Ngu Kế Đô phát ra tiếng rống giận dữ chưa từng có, muốn khí linh ngăn cản hành động của Tùy Qua, bởi vì hắn biết tiểu tử kia muốn làm gì. Nhưng khí linh đã bị Tùy Qua đánh cho thất điên bát đảo, làm sao còn kịp ra tay ngăn cản.
Một đạo tiếng vang như sấm sét nổ tung dưới đáy hắc đỉnh.
Vô số đan dược, dược thảo linh thảo từ dưới bay ra, thật giống như cảnh tượng giếng phun.
Mà Tùy Qua cũng nương theo sau cùng nhau phá đỉnh mà đi.
- Không!
Ngu Kế Đô phát ra tiếng gầm lên giận dữ như bệnh tâm thần, tức giận đến mức gân xanh trên người như muốn nổ bạo.
Mà lúc này Tùy Qua sau khi thoát khỏi trói buộc của hắc đỉnh nhưng vẫn không vội vã bỏ chạy, ngược đem đan dược cùng dược thảo từ trong hắc đỉnh bay ra toàn bộ hút vào trong Hồng Mông Thạch.
Bởi vì tu luyện Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, động tác của Tùy Qua thật nhanh chóng, chỉ một lát đã hút đi đại bộ phận đồ vật bay ra.
Chờ sau khi Ngu Kế Đô cùng khí linh lấy lại tinh thần, ít nhất hơn phân nửa thứ tốt đã rơi vào trong tay Tùy Qua.
Theo sau, thân hình Tùy Qua lại bay về trên đỉnh núi khi nãy, giống như hắn cùng Ngu Kế Đô chưa từng giao thủ qua bao giờ.
- Ngươi không ngờ còn có gan ở lại chỗ này?
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói, toàn thân đằng đằng sát khí:
- Ngươi lại không bỏ chạy trối chết? Ngươi còn dám đứng trước mặt ta?
- Ngu Kế Đô, ngươi muốn đem ta làm đá kê chân, há lại có biết ta xem ngươi là đá mài đao.
Tùy Qua nói:
- Hiện giờ đao đã sắc bén, nên xâu xé đối thủ, cần gì phải chạy trốn?
- Ha ha!
Ngu Kế Đô cười điên cuồng:
- Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày! Đừng tưởng rằng ngươi may mắn chui ra khỏi Hắc Ngục Vương Đỉnh là có thể theo ta gọi nhịp! Dù không cần vương đỉnh, với tu vi kết đan kỳ của ta, cũng có thể trấn áp chết ngươi!
Tuy trong miệng Ngu Kế Đô thật cuồng vọng, nhưng trong lòng đang lấy máu. Vừa rồi Tùy Qua đánh vỡ một trận pháp trọng yếu bên trong hắc đỉnh, làm không gian trong đỉnh phá hư, làm cho hắn tổn thất vô số đan dược cùng linh thảo, khiến cho hắn tức giận đến mức muốn bạo tẩu như khí linh.
Trong tiếng gầm to giận dữ, ma trảo của khí linh lại vỗ lên trên người Tùy Qua.
Nhưng Tùy Qua vẫn lù lù bất động, thân thể huyết nhục của hắn tựa hồ còn mạnh mẽ hơn bất kỳ cương khí hộ thể nào.
- Làm sao có thể!
Ngay cả Ngu Kế Đô cũng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi.
Đồng thời Ngu Kế Đô rõ ràng cảm giác được bởi vì khí linh bạo tẩu, hắc đỉnh tiêu hao thật lớn, làm cho hắn cảm giác có chút cố hết sức, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể nhanh chóng thúc giục kim đan hấp thu thiên địa linh khí đồng thời nuốt vào đan dược bổ sung nguyên khí.
Nhưng Tùy Qua càng ương ngạnh, trong lòng Ngu Kế Đô càng muốn giết hắn, bởi vì hắn biết cho dù là thiên tài hay hoàng giả đều cần có thời gian trưởng thành, đối phó thiên tài hoặc hoàng giả chân chính, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp đem bọn họ bóp chết khi còn trong trứng nước.
- Giết!
Ngu Kế Đô quát lạnh một tiếng, toàn thân đằng đằng sát khí.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Khí linh không ngừng dùng ma trảo vỗ lên người Tùy Qua, mỗi kích đều dốc hết toàn lực, ở trong mắt của nó Tùy Qua chỉ là con kiến, là côn trùng, tựa hồ thật dễ dàng nghiền nát, nhưng côn trùng này lại như con gián bất tử, mặc cho nó phẫn nộ cuồng bạo thế nào Tùy Qua vẫn chỉ bất động, giống như không hề bị tổn thương chút nào.
Nhưng mỗi lần khí linh công kích cuồng bạo vào người Tùy Qua, thanh sắc vân gỗ trên người hắn càng đậm hơn, nhưng bởi vì không gian trong hắc đỉnh quá tối tăm, hơn nữa Ngu Kế Đô quá mức tự tin, cho nên không nhìn thấy được biến hóa thật nhỏ kia.
Qua một lúc lâu, Ngu Kế Đô chợt cảm giác được chân khí của Tùy Qua tựa hồ đang dần dần tăng cường, vì vậy kinh hô:
- Hắc Vương! Dừng tay! Thằng nhãi này đang lợi dụng ngươi rèn luyện Mộc Hoàng giáp trụ của hắn! Muốn hoàn toàn dung hợp! Súc sinh giảo hoạt!
- Đúng vậy! Ngu Kế Đô, đến bây giờ ngươi mới kịp phản ứng. Đáng tiếc đã chậm!
Thanh âm Tùy Qua vang lên trong hắc đỉnh. Thanh âm tràn ngập cảm giác cuồn cuộn chính khí, hơn nữa mang theo vẻ uy nghiêm cùng tự tin.
Thanh âm vừa vang lên, Tùy Qua chợt đứng dậy, quanh thân phát ra thanh âm răng rắc, pháp lực trong hắc đỉnh đã không còn cách nào cầm giữ được hắn.
Trong nháy mắt đứng dậy, Tùy Qua chợt mở mắt!
Trong mắt bừng lên tinh quang, nhìn thẳng về hướng khí linh.
Khí linh đột nhiên bị trừng mắt nhìn tới, trong lòng không khỏi sinh ra hàn ý.
- Nên tới lượt ta động thủ!
Đúng lúc này, Tùy Qua chợt động.
Hồng Mộng Thạch bừng lên tử quang, Tùy Qua tránh thoát trói buộc của trận pháp trong hắc đỉnh, hướng khí linh oanh thẳng một quyền!
- Đồ côn trùng! Ngươi dùng bàn tay trần mà cũng muốn chống cự với ta sao!
Khí linh huy động ma trảo chụp thẳng vào ngực Tùy Qua.
Oanh! Oanh!
Song phương cơ hồ cùng một thời gian đánh trúng đối phương.
Thân hình khí linh bị một đấm của Tùy Qua đánh bay, sau đó nặng nề va chạm lên vách tường hắc đỉnh, cả không gian đều đung đưa kịch liệt.
Mà Tùy Qua chỉ hơi chao đảo thân hình, tựa hồ ma trảo của khí linh đã không còn uy hiếp đối với hắn!
- Đồ côn trùng!
Khí linh nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Tùy Qua.
- Hắc Vương! Dừng tay!
Ngu Kế Đô quát, lúc này hắn đã biết mưu kế của Tùy Qua, muốn Hắc Vương dừng tay để nghĩ cách thu thập hắn. Chỉ cần Tùy Qua không thể thoát khốn, sẽ có biện pháp luyện hóa hắn. Nhưng khí linh đã hoàn toàn cuồng bạo, không còn nghe theo sự chỉ huy của hắn. Đương nhiên bởi vì Hắc Ngục Vương Đỉnh không phải pháp bảo do Ngu Kế Đô chế luyện, tuy nó nhận thức Ngu Kế Đô là chủ nhân, nhưng không hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Bên trong không gian hắc đỉnh không ngừng vang ra tiếng nổ mạnh, thân đỉnh không ngừng chớp lên. Khí linh cuồng bạo lại khiến cho nguyên khí của Ngu Kế Đô không ngừng tiêu hao, nhưng lại không hề tạo thành tổn thương cho Tùy Qua, bởi vì hắn căn bản đang mượn dùng lực công kích của khí linh mà ma luyện chính mình.
Ngu Kế Đô xem Tùy Qua là đối thủ, mà Tùy Qua lại xem hắn là đá mài đao.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Mỗi một quyền đánh ra, Tùy Qua đều đánh bay thân thể của khí linh ra ngoài, nặng nề va chạm lên vách tường, nó hoàn toàn bị vây dưới lực lượng của Tùy Qua áp chế, cơ hồ không cách nào đánh trả.
Mà khí linh bị Tùy Qua đánh tơi bời mất đi lý trí, liên tục tháo chạy, trận pháp trong hắc đỉnh càng lúc càng chậm chạp, dù Ngu Kế Đô liều mạng thúc giục trận pháp nhưng bởi vì khí linh cuồng bạo mất đi lý trí, khiến Ngu Kế Đô cũng không làm được gì.
Mà đối với Tùy Qua mà nói, đây là cơ hội thoát thân, hắn lại đánh ra một quyền hung hăng oanh lên đầu khí linh, cơ hồ đem đầu của nó đánh bẹp.
Theo sau, ngay trong nháy mắt khí linh bị đánh bay, Tùy Qua lại bay vọt xuống đáy hắc đỉnh, thanh sắc quang mang chói mắt lóe sáng, sau đó trong tay hắn hiện ra một cây cuố màu xanh, hướng thẳng dưới đáy hắc đỉnh chém tới.
- Ngăn cản hắn!
Ngu Kế Đô phát ra tiếng rống giận dữ chưa từng có, muốn khí linh ngăn cản hành động của Tùy Qua, bởi vì hắn biết tiểu tử kia muốn làm gì. Nhưng khí linh đã bị Tùy Qua đánh cho thất điên bát đảo, làm sao còn kịp ra tay ngăn cản.
Một đạo tiếng vang như sấm sét nổ tung dưới đáy hắc đỉnh.
Vô số đan dược, dược thảo linh thảo từ dưới bay ra, thật giống như cảnh tượng giếng phun.
Mà Tùy Qua cũng nương theo sau cùng nhau phá đỉnh mà đi.
- Không!
Ngu Kế Đô phát ra tiếng gầm lên giận dữ như bệnh tâm thần, tức giận đến mức gân xanh trên người như muốn nổ bạo.
Mà lúc này Tùy Qua sau khi thoát khỏi trói buộc của hắc đỉnh nhưng vẫn không vội vã bỏ chạy, ngược đem đan dược cùng dược thảo từ trong hắc đỉnh bay ra toàn bộ hút vào trong Hồng Mông Thạch.
Bởi vì tu luyện Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, động tác của Tùy Qua thật nhanh chóng, chỉ một lát đã hút đi đại bộ phận đồ vật bay ra.
Chờ sau khi Ngu Kế Đô cùng khí linh lấy lại tinh thần, ít nhất hơn phân nửa thứ tốt đã rơi vào trong tay Tùy Qua.
Theo sau, thân hình Tùy Qua lại bay về trên đỉnh núi khi nãy, giống như hắn cùng Ngu Kế Đô chưa từng giao thủ qua bao giờ.
- Ngươi không ngờ còn có gan ở lại chỗ này?
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói, toàn thân đằng đằng sát khí:
- Ngươi lại không bỏ chạy trối chết? Ngươi còn dám đứng trước mặt ta?
- Ngu Kế Đô, ngươi muốn đem ta làm đá kê chân, há lại có biết ta xem ngươi là đá mài đao.
Tùy Qua nói:
- Hiện giờ đao đã sắc bén, nên xâu xé đối thủ, cần gì phải chạy trốn?
- Ha ha!
Ngu Kế Đô cười điên cuồng:
- Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày! Đừng tưởng rằng ngươi may mắn chui ra khỏi Hắc Ngục Vương Đỉnh là có thể theo ta gọi nhịp! Dù không cần vương đỉnh, với tu vi kết đan kỳ của ta, cũng có thể trấn áp chết ngươi!
Tuy trong miệng Ngu Kế Đô thật cuồng vọng, nhưng trong lòng đang lấy máu. Vừa rồi Tùy Qua đánh vỡ một trận pháp trọng yếu bên trong hắc đỉnh, làm không gian trong đỉnh phá hư, làm cho hắn tổn thất vô số đan dược cùng linh thảo, khiến cho hắn tức giận đến mức muốn bạo tẩu như khí linh.
/1780
|