Thanh long trên bầu trời bay về trong thân thể Tùy Qua.
Theo sau hắn bay lên không đuổi theo phương hướng Ngu Kế Đô rơi xuống.
Tuy chân khí cùng khí thế của Ngu Kế Đô đều yếu dần, nhưng Tùy Qua biết thằng nhãi kia vẫn chưa chết.
Tùy Qua đứng trên Hồng Mông Thạch bay nhanh, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy Ngu Kế Đô đã bị thương.
Ngu Kế Đô bị thương không nhẹ, bổn mạng pháp bảo Thiên Khuyết kiếm bị chấn nát, tay phải cũng bị chấn vỡ, tới cảnh giới như hắn sẽ không dễ dàng bị thương, một khi bị thương thân thể nhận lấy phá hư thật lớn. Huống chi một cánh tay bị hủy, tổn thương trong thân thể thế nào có thể nghĩ.
Chứng kiến Tùy Qua đuổi theo, Ngu Kế Đô lại không hề trốn tránh, trong mắt tràn ngập không cam lòng:
- Không có khả năng! Ta làm sao có thể thua…bại bởi một đầu côn trùng trúc cơ kỳ! Kim đan đại đạo của ta…bạch kim cương khí…vì sao lại thua! Ta sai lầm rồi…ta không nên tuyển chọn quyết đấu với ngươi ở nơi này…một quyền của ngươi súc tích thiên địa đại thế, ta không phải bại bởi ngươi…ta là bại bởi thiên địa thảo mộc…
- Ngươi hiểu được rồi thì ta khỏi phải giải thích cho ngươi. Ngươi cũng có thể yên tâm ra đi. Yên tâm, kim đan của ngươi ta sẽ giúp ngươi luyện hóa thành Nhân Nguyên Đan!
Tùy Qua thản nhiên nói, oanh thẳng một quyền về hướng Ngu Kế Đô.
- Đồ côn trùng! Đừng hòng tổn thương chủ nhân của ta!
Trên người Ngu Kế Đô vang lên một thanh âm hung ác nham hiểm, một hắc thủ thật lớn oanh thẳng tới quyền đầu của Tùy Qua, xem ra Hắc Ngục Vương Đỉnh vẫn còn có chút trung tâm, không lưu ý bản thân bị thương thề bảo vệ mạng cho Ngu Kế Đô.
Tùy Qua hiện tại đang ở trạng thái đỉnh phong, làm sao để ý nó vào trong mắt, hừ lạnh nói:
- Ta trước hết thu phá đỉnh ngươi rồi nói sau!
Vì thế Tùy Qua hóa quyền thành trảo, nhanh chóng biến lớn, bắt lấy hắc thủ kia, sau đó quát to:
- Mộc Hoàng cương khí! Luyện hóa!
Thanh sắc cương khí nhanh chóng quấn quanh hắc thủ, dọc theo hắc thủ xâm nhập vào trong vương đỉnh.
Khí linh bị thương không phải đối thủ Tùy Qua, phát ra tiếng kêu rên thê lương, liều mạng muốn tránh thoát tay của hắn, nhưng Mộc Hoàng cương khí xen lẫn cương nhu, gắt gao cuốn chặt luyện hóa nó!
Đã không còn Ngu Kế Đô hiệp trợ, khí linh bị Tùy Qua nắm giữ, Mộc Hoàng cương khí rót vào bên trong, trận pháp dần dần tan rã, sau đó nhìn thấy một tiểu đỉnh màu đen bay ra khỏi người Ngu Kế Đô, tựa hồ cực kỳ không cam lòng rơi vào trong tay Tùy Qua.
- Lại đây!
Tùy Qua vươn tay còn lại chộp tới Hắc Ngục Vương Đỉnh.
- Nghiệp chướng! Không biết trời cao đất dày!
Sau lưng Ngu Kế Đô đột nhiên vang lên một thanh âm già nua nhưng mạnh mẽ, sau đó một kim thủ xé rách không gian xuất hiện ngay sau lưng Ngu Kế Đô, đem cả hắn lẫn Hắc Ngục Vương Đỉnh đồng loạt nhiếp về.
Không chỉ như thế, kim thủ nhiếp xong còn vung một chưởng đánh thẳng tới Tùy Qua, quát:
- Nghiệp chướng! Ngươi lại dám đả thương con ta, vậy để mạng lại! Cái gì Thanh Đế Mộc Hoàng, gà đất chó kiểng mà thôi!
Tùy Qua liều mạng thối lui.
Khi kim thủ xuất hiện, Tùy Qua liền biết đó là nguyên lão phường hội, tu vi những người này cao hơn Ngu Kế Đô mấy cảnh giới, với tu vi hiện tại của Tùy Qua quả quyết không phải là đối thủ!
Tùy Qua toàn lực phi hành, tốc độ siêu âm, nhưng kim thủ nhanh hơn, chộp thẳng xuống đầu Tùy Qua như Phật Như Lai bắt Tôn hầu tử.
- Mẹ nó! Chỗ dựa của Ngu Kế Đô lại vững chắc như vậy, vì sao mỗ gia lại không có đâu!
Trong lòng Tùy Qua kêu khổ, đang định cắn răng toàn lực liều mạng, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc trống rỗng xuất hiện bên cạnh hắn, hướng kim thủ đánh ra một quyền, miệng quát:
- Thần Châu long khí, gia trì thân ta! Ngu Thiên Tàn, quay về Thiên Ngu sơn của ngươi đi thôi! Phá!
Kim thủ như sinh ra cảm ứng, đột nhiên thu trở về, nhưng thanh âm vẫn còn vang trên không trung:
- Long Đằng Tang Thiên! Ngươi lại dám nhúng tay vào tu hành giới của chúng ta? Ngươi không sợ làm cho tiên phàm đại chiến sao?
Nguyên lai người tới chính là Tang Thiên.
Tang Thiên đúng mực nói:
- Tùy Qua là người của Long Đằng, ta nên xuất đầu. Huống chi cha con Ngu Thiên Tàn nhà ngươi liên thủ đối phó một người tu hành trúc cơ kỳ, truyền ra ngoài còn không sợ bị người cười đến rụng răng!
- Ngươi…hừ!
Trong hư không truyền ra một thanh âm hừ lạnh:
- Tang Thiên! Ngươi cho rằng ngươi còn sống trở về truyền lại tin tức sao? Ta vốn tưởng rằng người sau lưng Tùy Qua sẽ hiện thân, không nghĩ tới người nọ không tới. Nếu người kia không chịu hiện thân, như vậy Tùy Qua cùng ngươi, đều phải chết!
- Khẩu khí không nhỏ!
Tang Thiên lạnh lùng nói:
- Chẳng biết hươu chết về tay ai, thử qua mới biết được!
- Hắc! Người thanh niên, khẩu khí đừng quá cuồng! Năm đó sư phụ ngươi còn không kiêu ngạo như vậy đâu.
Một thanh âm vang lên, chỉ nghe thanh âm đã biết là cường giả cùng cấp bậc với Ngu Thiên Tàn.
- Cái gì Long Đằng! Hắn thật nghĩ rằng có thể đối kháng với tu hành giới chúng ta sao!
Lại một thanh âm vang lên, hiển nhiên cũng là một lão quái vật.
- Hai tiểu oa nhi mà thôi! Nếu không có hậu trường, toàn bộ đều giết đi! Hắc hắc! Mộc Hoàng giáp trụ gì đó, đừng nói hài tử Ngu Kế Đô có hứng thú, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đâu.
Lại thêm một lão quái vật.
Tùy Qua chỉ cảm thấy da đầu run lên, bốn lão quái vật tuy rằng không hiện thân, nhưng hiển nhiên ở ngay bên cạnh.
Có lẽ bọn người kia đã sớm xuất hiện, nhưng Tang Thiên cũng đã đến sớm, dù sao cuộc chiến của hắn cùng Ngu Kế Đô thật kinh thiên động địa, nếu không làm kinh động người khác dĩ nhiên là không thể nào.
Ở một bên vẻ mặt Tang Thiên vẫn tỉnh táo, dùng thần niệm nói với Tùy Qua:
- Tôi sẽ dùng không gian dị năng đưa cậu rời đi, đừng kháng cự!
Không gian dị năng?
Trong lòng Tùy Qua thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới Tang Thiên lại là vu đạo song tu, khó trách có thể trở thành nhân vật trác tuyệt nhất trong Long Đằng. Nhưng nghe ngữ khí của Tang Thiên đã tỏ ý cũng không kháng cự được một kích liên thủ của bốn lão quái vật, cho nên muốn mang theo Tùy Qua bỏ chạy.
Đối với Tang Thiên, Tùy Qua đương nhiên tuyệt đối tín nhiệm, nhất thời hắn liền cảm giác được không gian chung quanh tựa hồ nứt vỡ, sau đó một cỗ không gian lực kỳ dị đem hắn cùng Tang Thiên hút vào bên trong.
- Tang Thiên! Ngươi không đi được! Thiên địa lao tù!
Thanh âm Ngu Thiên Tàn lại vang lên, khe không gian sau lưng Tang Thiên cùng Tùy Qua tựa hồ bị một cỗ lực lượng khác ngăn chặn.
- Tang Thiên! Không gian dị năng của ngươi chỉ là tiểu xiếc của Vu tộc, còn muốn thi triển trước mặt chúng ta sao?
Một lão quái vật nói:
- Người Long Đằng nghiên cứu tình báo của Thiên Ngu sơn chúng ta, chúng ta đồng dạng có trinh thám thu thập tin tức Long Đằng các ngươi.
- Đừng nói nữa, đồng loạt ra tay! Tiểu tử Tùy Qua là của ta, hấp thu tinh hoa Mộc Hoàng giáp trụ của hắn, tu vi của ta sẽ càng tiến một bước, hắc hắc…
- Tùy Qua!
Tang Thiên lại dùng thần niệm nói:
- Chờ một lát tôi toàn lực ra tay, mở một khe hở cho cậu, cậu thừa cơ chạy trốn!
- Tang lão đại, anh đủ nghĩa khí! Nhưng tôi không phải loại người như vậy.
Theo sau hắn bay lên không đuổi theo phương hướng Ngu Kế Đô rơi xuống.
Tuy chân khí cùng khí thế của Ngu Kế Đô đều yếu dần, nhưng Tùy Qua biết thằng nhãi kia vẫn chưa chết.
Tùy Qua đứng trên Hồng Mông Thạch bay nhanh, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy Ngu Kế Đô đã bị thương.
Ngu Kế Đô bị thương không nhẹ, bổn mạng pháp bảo Thiên Khuyết kiếm bị chấn nát, tay phải cũng bị chấn vỡ, tới cảnh giới như hắn sẽ không dễ dàng bị thương, một khi bị thương thân thể nhận lấy phá hư thật lớn. Huống chi một cánh tay bị hủy, tổn thương trong thân thể thế nào có thể nghĩ.
Chứng kiến Tùy Qua đuổi theo, Ngu Kế Đô lại không hề trốn tránh, trong mắt tràn ngập không cam lòng:
- Không có khả năng! Ta làm sao có thể thua…bại bởi một đầu côn trùng trúc cơ kỳ! Kim đan đại đạo của ta…bạch kim cương khí…vì sao lại thua! Ta sai lầm rồi…ta không nên tuyển chọn quyết đấu với ngươi ở nơi này…một quyền của ngươi súc tích thiên địa đại thế, ta không phải bại bởi ngươi…ta là bại bởi thiên địa thảo mộc…
- Ngươi hiểu được rồi thì ta khỏi phải giải thích cho ngươi. Ngươi cũng có thể yên tâm ra đi. Yên tâm, kim đan của ngươi ta sẽ giúp ngươi luyện hóa thành Nhân Nguyên Đan!
Tùy Qua thản nhiên nói, oanh thẳng một quyền về hướng Ngu Kế Đô.
- Đồ côn trùng! Đừng hòng tổn thương chủ nhân của ta!
Trên người Ngu Kế Đô vang lên một thanh âm hung ác nham hiểm, một hắc thủ thật lớn oanh thẳng tới quyền đầu của Tùy Qua, xem ra Hắc Ngục Vương Đỉnh vẫn còn có chút trung tâm, không lưu ý bản thân bị thương thề bảo vệ mạng cho Ngu Kế Đô.
Tùy Qua hiện tại đang ở trạng thái đỉnh phong, làm sao để ý nó vào trong mắt, hừ lạnh nói:
- Ta trước hết thu phá đỉnh ngươi rồi nói sau!
Vì thế Tùy Qua hóa quyền thành trảo, nhanh chóng biến lớn, bắt lấy hắc thủ kia, sau đó quát to:
- Mộc Hoàng cương khí! Luyện hóa!
Thanh sắc cương khí nhanh chóng quấn quanh hắc thủ, dọc theo hắc thủ xâm nhập vào trong vương đỉnh.
Khí linh bị thương không phải đối thủ Tùy Qua, phát ra tiếng kêu rên thê lương, liều mạng muốn tránh thoát tay của hắn, nhưng Mộc Hoàng cương khí xen lẫn cương nhu, gắt gao cuốn chặt luyện hóa nó!
Đã không còn Ngu Kế Đô hiệp trợ, khí linh bị Tùy Qua nắm giữ, Mộc Hoàng cương khí rót vào bên trong, trận pháp dần dần tan rã, sau đó nhìn thấy một tiểu đỉnh màu đen bay ra khỏi người Ngu Kế Đô, tựa hồ cực kỳ không cam lòng rơi vào trong tay Tùy Qua.
- Lại đây!
Tùy Qua vươn tay còn lại chộp tới Hắc Ngục Vương Đỉnh.
- Nghiệp chướng! Không biết trời cao đất dày!
Sau lưng Ngu Kế Đô đột nhiên vang lên một thanh âm già nua nhưng mạnh mẽ, sau đó một kim thủ xé rách không gian xuất hiện ngay sau lưng Ngu Kế Đô, đem cả hắn lẫn Hắc Ngục Vương Đỉnh đồng loạt nhiếp về.
Không chỉ như thế, kim thủ nhiếp xong còn vung một chưởng đánh thẳng tới Tùy Qua, quát:
- Nghiệp chướng! Ngươi lại dám đả thương con ta, vậy để mạng lại! Cái gì Thanh Đế Mộc Hoàng, gà đất chó kiểng mà thôi!
Tùy Qua liều mạng thối lui.
Khi kim thủ xuất hiện, Tùy Qua liền biết đó là nguyên lão phường hội, tu vi những người này cao hơn Ngu Kế Đô mấy cảnh giới, với tu vi hiện tại của Tùy Qua quả quyết không phải là đối thủ!
Tùy Qua toàn lực phi hành, tốc độ siêu âm, nhưng kim thủ nhanh hơn, chộp thẳng xuống đầu Tùy Qua như Phật Như Lai bắt Tôn hầu tử.
- Mẹ nó! Chỗ dựa của Ngu Kế Đô lại vững chắc như vậy, vì sao mỗ gia lại không có đâu!
Trong lòng Tùy Qua kêu khổ, đang định cắn răng toàn lực liều mạng, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc trống rỗng xuất hiện bên cạnh hắn, hướng kim thủ đánh ra một quyền, miệng quát:
- Thần Châu long khí, gia trì thân ta! Ngu Thiên Tàn, quay về Thiên Ngu sơn của ngươi đi thôi! Phá!
Kim thủ như sinh ra cảm ứng, đột nhiên thu trở về, nhưng thanh âm vẫn còn vang trên không trung:
- Long Đằng Tang Thiên! Ngươi lại dám nhúng tay vào tu hành giới của chúng ta? Ngươi không sợ làm cho tiên phàm đại chiến sao?
Nguyên lai người tới chính là Tang Thiên.
Tang Thiên đúng mực nói:
- Tùy Qua là người của Long Đằng, ta nên xuất đầu. Huống chi cha con Ngu Thiên Tàn nhà ngươi liên thủ đối phó một người tu hành trúc cơ kỳ, truyền ra ngoài còn không sợ bị người cười đến rụng răng!
- Ngươi…hừ!
Trong hư không truyền ra một thanh âm hừ lạnh:
- Tang Thiên! Ngươi cho rằng ngươi còn sống trở về truyền lại tin tức sao? Ta vốn tưởng rằng người sau lưng Tùy Qua sẽ hiện thân, không nghĩ tới người nọ không tới. Nếu người kia không chịu hiện thân, như vậy Tùy Qua cùng ngươi, đều phải chết!
- Khẩu khí không nhỏ!
Tang Thiên lạnh lùng nói:
- Chẳng biết hươu chết về tay ai, thử qua mới biết được!
- Hắc! Người thanh niên, khẩu khí đừng quá cuồng! Năm đó sư phụ ngươi còn không kiêu ngạo như vậy đâu.
Một thanh âm vang lên, chỉ nghe thanh âm đã biết là cường giả cùng cấp bậc với Ngu Thiên Tàn.
- Cái gì Long Đằng! Hắn thật nghĩ rằng có thể đối kháng với tu hành giới chúng ta sao!
Lại một thanh âm vang lên, hiển nhiên cũng là một lão quái vật.
- Hai tiểu oa nhi mà thôi! Nếu không có hậu trường, toàn bộ đều giết đi! Hắc hắc! Mộc Hoàng giáp trụ gì đó, đừng nói hài tử Ngu Kế Đô có hứng thú, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đâu.
Lại thêm một lão quái vật.
Tùy Qua chỉ cảm thấy da đầu run lên, bốn lão quái vật tuy rằng không hiện thân, nhưng hiển nhiên ở ngay bên cạnh.
Có lẽ bọn người kia đã sớm xuất hiện, nhưng Tang Thiên cũng đã đến sớm, dù sao cuộc chiến của hắn cùng Ngu Kế Đô thật kinh thiên động địa, nếu không làm kinh động người khác dĩ nhiên là không thể nào.
Ở một bên vẻ mặt Tang Thiên vẫn tỉnh táo, dùng thần niệm nói với Tùy Qua:
- Tôi sẽ dùng không gian dị năng đưa cậu rời đi, đừng kháng cự!
Không gian dị năng?
Trong lòng Tùy Qua thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới Tang Thiên lại là vu đạo song tu, khó trách có thể trở thành nhân vật trác tuyệt nhất trong Long Đằng. Nhưng nghe ngữ khí của Tang Thiên đã tỏ ý cũng không kháng cự được một kích liên thủ của bốn lão quái vật, cho nên muốn mang theo Tùy Qua bỏ chạy.
Đối với Tang Thiên, Tùy Qua đương nhiên tuyệt đối tín nhiệm, nhất thời hắn liền cảm giác được không gian chung quanh tựa hồ nứt vỡ, sau đó một cỗ không gian lực kỳ dị đem hắn cùng Tang Thiên hút vào bên trong.
- Tang Thiên! Ngươi không đi được! Thiên địa lao tù!
Thanh âm Ngu Thiên Tàn lại vang lên, khe không gian sau lưng Tang Thiên cùng Tùy Qua tựa hồ bị một cỗ lực lượng khác ngăn chặn.
- Tang Thiên! Không gian dị năng của ngươi chỉ là tiểu xiếc của Vu tộc, còn muốn thi triển trước mặt chúng ta sao?
Một lão quái vật nói:
- Người Long Đằng nghiên cứu tình báo của Thiên Ngu sơn chúng ta, chúng ta đồng dạng có trinh thám thu thập tin tức Long Đằng các ngươi.
- Đừng nói nữa, đồng loạt ra tay! Tiểu tử Tùy Qua là của ta, hấp thu tinh hoa Mộc Hoàng giáp trụ của hắn, tu vi của ta sẽ càng tiến một bước, hắc hắc…
- Tùy Qua!
Tang Thiên lại dùng thần niệm nói:
- Chờ một lát tôi toàn lực ra tay, mở một khe hở cho cậu, cậu thừa cơ chạy trốn!
- Tang lão đại, anh đủ nghĩa khí! Nhưng tôi không phải loại người như vậy.
/1780
|