- Chủ nhân, không biết ngài có gì phân phó?
Hiện tại Tây Môn Trung đã hoàn toàn trung tâm, không dám có ý nghĩ sai lầm.
- Chuyện tâm ma tiến triển như thế nào?
Tùy Qua hỏi.
- Chuyện này chỉ mới bắt đầu, nhưng tôi đã phát hiện mấy mục tiêu khả nghi, đang tiến hành xác định.
Tây Môn Trung nói.
- Được, ngàn vạn lần đừng nghĩ sai lầm.
Tùy Qua nói, chỉ chỉ Đặng Hạc:
- Vị này là Đặng Hạc tiên sinh, ta chuẩn bị cho hắn hiệp trợ ngươi điều tra cùng truy bắt tâm ma.
Tây Môn Trung nhìn nhìn Đặng Hạc, thấy hắn chỉ có tu vi tiên thiên kỳ, nhất thời có chút xem thường.
Tùy Qua nhìn ra được ý nghĩ của Tây Môn Trung, lại nói:
- Có Đặng tiên sinh hỗ trợ, ngươi có thể nhanh chóng nhận được tư liệu về “phần tử khả nghi”, hơn nữa tu vi của Đặng tiên sinh không yếu, hoàn toàn có thể hiệp trợ ngươi làm tốt chuyện này.
Mặc dù Tây Môn Trung có chút không vừa ý tu vi của Đặng Hạc, nhưng đối với chuyện Tùy Qua an bài hắn đương nhiên không dám làm trái.
Sự tình cứ định xuống như thế, không qua bao lâu Tây Môn Trung cùng Đặng Hạc rời đi.
Tùy Qua cũng rời khỏi thuyền.
Sau một lát, Sơn Hùng cùng vợ của hắn là Lư Phái San đi tới trên boong.
Lư Phái San nhìn Sơn Hùng nói:
- Anh đúng là bổn hùng, vừa rồi Tùy tiên sinh tới nơi này, sao anh không tìm cơ hội tâm sự với hắn lâu một chút đây? Anh không phải không biết bây giờ sự nghiệp của Tùy tiên sinh như mặt trời ban trưa, anh là huynh đệ của hắn, nên tìm cơ hội làm quan hệ thêm sâu sắc, sau này tranh thủ càng nhiều cơ hội cùng kỳ ngộ!
- Hắc, Phái San, em suy nghĩ nhiều.
Sơn Hùng cười ngây ngô nói:
- Cuộc sống hiện tại của chúng ta thật không tệ ah. Anh xem như là ức vạn phú ông chân chính, em cũng có du thuyền, cánh tay của anh đã lành hẳn. Có tiền, có vợ đẹp, lý tưởng của anh đều thực hiện, còn có gì đáng tiếc nuối đâu, đúng không?
- Hừ! Xem anh tiền đồ!
Lư Phái San hừ một tiếng nói:
- Trước kia Nhãn Kính vẫn là thủ hạ của anh đâu, hiện giờ đi theo Tùy tiên sinh hỗn lâu, hỗn còn hoàn hảo hơn anh. Mà anh sao, không chịu phát triển, nếu không chỉ sợ chúng ta lấy được ưu đãi còn nhiều hơn hiện tại.
- Phái San, người phải biết đủ.
Sơn Hùng thở dài:
- Thỏa mãn mới được vui vẻ. Chúng ta bây giờ không thiếu gì cả, cứ sống như vậy không phải rất tốt sao?
- Anh đó!
Lư Phái San dùng ngón tay chỉ chỉ vào trán Sơn Hùng:
- Mệt cho anh vẫn là người luyện võ, không hề có chút theo đuổi nào! Trước kia anh không phải đã nói với em, nếu như có thể bước vào tiên thiên kỳ, có thể sống lâu hơn hai trăm tuổi sao? Vì sao anh không theo đuổi tiên đạo cùng trường sinh đây? Chúng ta bây giờ tuy có tiền có tài sản, nhưng một khi đã chết, vinh hoa phú quý gì cũng không còn.
- Việc này anh cũng biết.
Sơn Hùng nói:
- Nhưng tiên thiên kỳ đâu dễ dàng đột phá như vậy, với thiên phú võ học của anh, có thể đạt tới tu vi bây giờ đã không tệ, anh tự biết mình có khả năng thế nào.
- Anh đó…anh bảo em làm sao nói anh đây!
Lư Phái San nói:
- Cầu mình không được thì anh đi cầu người. Nếu chúng ta thật sự không có nửa điểm cơ hội, vậy thì thôi, nói rõ chúng ta không có vận khí này. Nhưng Tùy tiên sinh là cao nhân, anh cùng cao nhân làm huynh đệ, tìm cơ hội biểu hiện trung tâm, cầu cầu hắn, chẳng lẽ trộn lẫn tu vi tiên thiên kỳ còn không được sao?
- Việc này…
Sơn Hùng khó xử nói:
- Nếu anh đủ khả năng, có lẽ Tùy tiên sinh đã trợ giúp anh đột phá.
- Anh là đầu gỗ hay óc heo đây!
Lư Phái San tức giận nói:
- Việc gì cũng phải đi tranh thủ! Dù anh không lo lắng cho chính anh, anh cũng lo lắng cho em đi, thanh xuân dễ dàng trôi, nếu anh không biết cầu tiến, em rất nhanh sẽ hoa tàn ít bướm!
- Được rồi…được rồi, để anh suy nghĩ biện pháp đi.
Sơn Hùng thấy Lư Phái San tức giận, đành mềm nhũn nói.
Hai người đang định rời khỏi boong tàu, đột nhiên thấy Tùy Qua quay trở lại.
Tùy Qua nhìn Sơn Hùng cười nói:
- Vừa rồi quên một chuyện. Tu vi của Hùng ca đã sớm đạt tới luyện khí hậu kỳ, hoặc là có thể tìm một cơ hội đột phá tiên thiên kỳ.
Sơn Hùng nghe xong mừng rỡ, ngay cả Lư Phái San cũng rất cao hứng.
- Tùy huynh đệ, tiên thiên kỳ không dễ dàng đột phá đâu.
Sơn Hùng chợt nói.
- Việc này tôi tự nhiên có biện pháp.
Tùy Qua nói, lại nhìn Lư Phái San:
- Chị dâu, Hùng ca cần theo tôi rời đi vài ngày, không thành vấn đề đi.
- Đàn ông các anh có đại sự phải làm, tôi sao có thể nói gì chứ.
Lư Phái San đáp.
- Vậy tôi cùng Hùng ca đi đây.
Tùy Qua nói xong, trực tiếp mang theo Sơn Hùng ngự kiếm tới Minh Kiếm sơn.
Hiện tại Minh Kiếm sơn đã trở thành căn cứ địa của Tùy Qua.
Trời sinh dị tượng, từ sau khi tin tức Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ truyền ra trong tu hành giới, Minh Kiếm sơn trên dưới một lòng, đừng nhắc đến Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, người của Tống gia, Trầm gia hiện giờ đều trung thành cùng tận tâm với Tùy Qua, đã hoàn toàn xem hắn là nhất phương bá chủ của tu hành giới trong tương lai.
Mà rất nhiều tu hành thế gia có chút kết giao với Tống gia cùng Trầm gia ba ngày hai đầu bái phỏng, hi vọng nhờ người của họ tiến cử đầu nhập dưới trướng Tùy Qua.
Nhưng đối với những người chủ động đưa tới cửa, Tùy Qua tạm thời vẫn chưa tiếp nhận, bởi vì lòng trung thành của họ vẫn chưa thể hiểu rõ, mà trước mắt Tùy Qua không có thời gian thay đổi bọn hắn.
Hoặc là nói, đối với những kẻ hai mặt của tu hành giới kia, Tùy Qua càng muốn bồi dưỡng thế lực riêng của chính mình.
Tỷ như Sơn Hùng, Hồ Nhất Bát, thiên phú tu hành của hai người này tuy rằng rất kém cỏi, nhưng phương diện trung tâm thì không chút vấn đề.
Mà hiện tại Tùy Qua có mảnh nhỏ pháp tắc cùng đan dược, muốn bồi dưỡng vài tiên thiên kỳ thậm chí là trúc cơ kỳ có đáng là gì?
Ở lại Minh Kiếm sơn nửa ngày, chờ sau khi Sơn Hùng cùng Hồ Nhất Bát đã sát nhập vào mảnh nhỏ pháp tắc, Tùy Qua liền quay về Đông Giang.
Về phần hộ pháp cùng tĩnh tu, sẽ có người của Minh Kiếm sơn chỉ điểm hai người.
Đối với việc đột phá tiên thiên kỳ, cao hứng nhất là Hồ Nhất Bát.
Nếu bàn về thiên phú tu hành, Hồ Nhất Bát kém cỏi nhất, tuổi quá lớn, tuy rằng Tùy Qua dùng đan dược gia tăng tu vi cho hắn lên tới luyện khí hậu kỳ, nhưng xem như đã cực hạn, không có hi vọng tiến vào tiên thiên kỳ. Nhưng bản thân hắn cũng hiểu rất rõ ràng năng lực của chính mình, cho nên tu hành rất nỗ lực, trọng yếu hơn là phi thường tôn kính “sư tôn” Tùy Qua, dù hắn còn chưa phải là đệ tử chính thức.
Chính bởi vì Hồ Nhất Bát siêng năng cùng trung tâm, được Tùy Qua ban cho mảnh nhỏ pháp tắc.
Có mảnh nhỏ pháp tắc cùng Tinh Nguyên Đan bổ sung nguyên khí, vô luận là Sơn Hùng hay Hồ Nhất Bát, đột phá tiên thiên kỳ không còn ngăn trở.
Sau khi quay về Đông Giang, Tùy Qua thả Trầm Quân Lăng ra khỏi Hồng Mông Thạch.
Lúc này nàng rốt cục đột phá tới cảnh giới tiên thiên kỳ.
Hiện tại Tây Môn Trung đã hoàn toàn trung tâm, không dám có ý nghĩ sai lầm.
- Chuyện tâm ma tiến triển như thế nào?
Tùy Qua hỏi.
- Chuyện này chỉ mới bắt đầu, nhưng tôi đã phát hiện mấy mục tiêu khả nghi, đang tiến hành xác định.
Tây Môn Trung nói.
- Được, ngàn vạn lần đừng nghĩ sai lầm.
Tùy Qua nói, chỉ chỉ Đặng Hạc:
- Vị này là Đặng Hạc tiên sinh, ta chuẩn bị cho hắn hiệp trợ ngươi điều tra cùng truy bắt tâm ma.
Tây Môn Trung nhìn nhìn Đặng Hạc, thấy hắn chỉ có tu vi tiên thiên kỳ, nhất thời có chút xem thường.
Tùy Qua nhìn ra được ý nghĩ của Tây Môn Trung, lại nói:
- Có Đặng tiên sinh hỗ trợ, ngươi có thể nhanh chóng nhận được tư liệu về “phần tử khả nghi”, hơn nữa tu vi của Đặng tiên sinh không yếu, hoàn toàn có thể hiệp trợ ngươi làm tốt chuyện này.
Mặc dù Tây Môn Trung có chút không vừa ý tu vi của Đặng Hạc, nhưng đối với chuyện Tùy Qua an bài hắn đương nhiên không dám làm trái.
Sự tình cứ định xuống như thế, không qua bao lâu Tây Môn Trung cùng Đặng Hạc rời đi.
Tùy Qua cũng rời khỏi thuyền.
Sau một lát, Sơn Hùng cùng vợ của hắn là Lư Phái San đi tới trên boong.
Lư Phái San nhìn Sơn Hùng nói:
- Anh đúng là bổn hùng, vừa rồi Tùy tiên sinh tới nơi này, sao anh không tìm cơ hội tâm sự với hắn lâu một chút đây? Anh không phải không biết bây giờ sự nghiệp của Tùy tiên sinh như mặt trời ban trưa, anh là huynh đệ của hắn, nên tìm cơ hội làm quan hệ thêm sâu sắc, sau này tranh thủ càng nhiều cơ hội cùng kỳ ngộ!
- Hắc, Phái San, em suy nghĩ nhiều.
Sơn Hùng cười ngây ngô nói:
- Cuộc sống hiện tại của chúng ta thật không tệ ah. Anh xem như là ức vạn phú ông chân chính, em cũng có du thuyền, cánh tay của anh đã lành hẳn. Có tiền, có vợ đẹp, lý tưởng của anh đều thực hiện, còn có gì đáng tiếc nuối đâu, đúng không?
- Hừ! Xem anh tiền đồ!
Lư Phái San hừ một tiếng nói:
- Trước kia Nhãn Kính vẫn là thủ hạ của anh đâu, hiện giờ đi theo Tùy tiên sinh hỗn lâu, hỗn còn hoàn hảo hơn anh. Mà anh sao, không chịu phát triển, nếu không chỉ sợ chúng ta lấy được ưu đãi còn nhiều hơn hiện tại.
- Phái San, người phải biết đủ.
Sơn Hùng thở dài:
- Thỏa mãn mới được vui vẻ. Chúng ta bây giờ không thiếu gì cả, cứ sống như vậy không phải rất tốt sao?
- Anh đó!
Lư Phái San dùng ngón tay chỉ chỉ vào trán Sơn Hùng:
- Mệt cho anh vẫn là người luyện võ, không hề có chút theo đuổi nào! Trước kia anh không phải đã nói với em, nếu như có thể bước vào tiên thiên kỳ, có thể sống lâu hơn hai trăm tuổi sao? Vì sao anh không theo đuổi tiên đạo cùng trường sinh đây? Chúng ta bây giờ tuy có tiền có tài sản, nhưng một khi đã chết, vinh hoa phú quý gì cũng không còn.
- Việc này anh cũng biết.
Sơn Hùng nói:
- Nhưng tiên thiên kỳ đâu dễ dàng đột phá như vậy, với thiên phú võ học của anh, có thể đạt tới tu vi bây giờ đã không tệ, anh tự biết mình có khả năng thế nào.
- Anh đó…anh bảo em làm sao nói anh đây!
Lư Phái San nói:
- Cầu mình không được thì anh đi cầu người. Nếu chúng ta thật sự không có nửa điểm cơ hội, vậy thì thôi, nói rõ chúng ta không có vận khí này. Nhưng Tùy tiên sinh là cao nhân, anh cùng cao nhân làm huynh đệ, tìm cơ hội biểu hiện trung tâm, cầu cầu hắn, chẳng lẽ trộn lẫn tu vi tiên thiên kỳ còn không được sao?
- Việc này…
Sơn Hùng khó xử nói:
- Nếu anh đủ khả năng, có lẽ Tùy tiên sinh đã trợ giúp anh đột phá.
- Anh là đầu gỗ hay óc heo đây!
Lư Phái San tức giận nói:
- Việc gì cũng phải đi tranh thủ! Dù anh không lo lắng cho chính anh, anh cũng lo lắng cho em đi, thanh xuân dễ dàng trôi, nếu anh không biết cầu tiến, em rất nhanh sẽ hoa tàn ít bướm!
- Được rồi…được rồi, để anh suy nghĩ biện pháp đi.
Sơn Hùng thấy Lư Phái San tức giận, đành mềm nhũn nói.
Hai người đang định rời khỏi boong tàu, đột nhiên thấy Tùy Qua quay trở lại.
Tùy Qua nhìn Sơn Hùng cười nói:
- Vừa rồi quên một chuyện. Tu vi của Hùng ca đã sớm đạt tới luyện khí hậu kỳ, hoặc là có thể tìm một cơ hội đột phá tiên thiên kỳ.
Sơn Hùng nghe xong mừng rỡ, ngay cả Lư Phái San cũng rất cao hứng.
- Tùy huynh đệ, tiên thiên kỳ không dễ dàng đột phá đâu.
Sơn Hùng chợt nói.
- Việc này tôi tự nhiên có biện pháp.
Tùy Qua nói, lại nhìn Lư Phái San:
- Chị dâu, Hùng ca cần theo tôi rời đi vài ngày, không thành vấn đề đi.
- Đàn ông các anh có đại sự phải làm, tôi sao có thể nói gì chứ.
Lư Phái San đáp.
- Vậy tôi cùng Hùng ca đi đây.
Tùy Qua nói xong, trực tiếp mang theo Sơn Hùng ngự kiếm tới Minh Kiếm sơn.
Hiện tại Minh Kiếm sơn đã trở thành căn cứ địa của Tùy Qua.
Trời sinh dị tượng, từ sau khi tin tức Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ truyền ra trong tu hành giới, Minh Kiếm sơn trên dưới một lòng, đừng nhắc đến Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, người của Tống gia, Trầm gia hiện giờ đều trung thành cùng tận tâm với Tùy Qua, đã hoàn toàn xem hắn là nhất phương bá chủ của tu hành giới trong tương lai.
Mà rất nhiều tu hành thế gia có chút kết giao với Tống gia cùng Trầm gia ba ngày hai đầu bái phỏng, hi vọng nhờ người của họ tiến cử đầu nhập dưới trướng Tùy Qua.
Nhưng đối với những người chủ động đưa tới cửa, Tùy Qua tạm thời vẫn chưa tiếp nhận, bởi vì lòng trung thành của họ vẫn chưa thể hiểu rõ, mà trước mắt Tùy Qua không có thời gian thay đổi bọn hắn.
Hoặc là nói, đối với những kẻ hai mặt của tu hành giới kia, Tùy Qua càng muốn bồi dưỡng thế lực riêng của chính mình.
Tỷ như Sơn Hùng, Hồ Nhất Bát, thiên phú tu hành của hai người này tuy rằng rất kém cỏi, nhưng phương diện trung tâm thì không chút vấn đề.
Mà hiện tại Tùy Qua có mảnh nhỏ pháp tắc cùng đan dược, muốn bồi dưỡng vài tiên thiên kỳ thậm chí là trúc cơ kỳ có đáng là gì?
Ở lại Minh Kiếm sơn nửa ngày, chờ sau khi Sơn Hùng cùng Hồ Nhất Bát đã sát nhập vào mảnh nhỏ pháp tắc, Tùy Qua liền quay về Đông Giang.
Về phần hộ pháp cùng tĩnh tu, sẽ có người của Minh Kiếm sơn chỉ điểm hai người.
Đối với việc đột phá tiên thiên kỳ, cao hứng nhất là Hồ Nhất Bát.
Nếu bàn về thiên phú tu hành, Hồ Nhất Bát kém cỏi nhất, tuổi quá lớn, tuy rằng Tùy Qua dùng đan dược gia tăng tu vi cho hắn lên tới luyện khí hậu kỳ, nhưng xem như đã cực hạn, không có hi vọng tiến vào tiên thiên kỳ. Nhưng bản thân hắn cũng hiểu rất rõ ràng năng lực của chính mình, cho nên tu hành rất nỗ lực, trọng yếu hơn là phi thường tôn kính “sư tôn” Tùy Qua, dù hắn còn chưa phải là đệ tử chính thức.
Chính bởi vì Hồ Nhất Bát siêng năng cùng trung tâm, được Tùy Qua ban cho mảnh nhỏ pháp tắc.
Có mảnh nhỏ pháp tắc cùng Tinh Nguyên Đan bổ sung nguyên khí, vô luận là Sơn Hùng hay Hồ Nhất Bát, đột phá tiên thiên kỳ không còn ngăn trở.
Sau khi quay về Đông Giang, Tùy Qua thả Trầm Quân Lăng ra khỏi Hồng Mông Thạch.
Lúc này nàng rốt cục đột phá tới cảnh giới tiên thiên kỳ.
/1780
|