Đây là một dãy cao nguyên, không có băng tuyết, nhưng gió lạnh thổi thật mãnh liệt, nếu như là người thường chỉ sợ đã bị lạnh cóng, đất đai thật cằn cỗi, thật cứng rắn, giống như là nham thạch, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài cọng cỏ dại nhưng cũng đã khô héo. Trên mặt đất còn có thể nhìn thấy một ít gì đó màu trắng, đều là xương cốt đã bị phong hóa, đủ loại động vật, cũng có hài cốt của nhân loại, không biết bị quên lãng nơi này đã bao nhiêu năm.
Tuy rằng Tùy Qua nóng lòng tìm kiếm Xà Ưng cốc, nhưng hắn không ngự kiếm phi hành mà đi bộ tới trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ lần trước suýt chết trong tay nhóm người Ngu Thiên Tàn, Tùy Qua đồng học đã ý thức được đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cho nên bây giờ đi tới bí cảnh của tu hành giới, Tùy Qua đã bỏ qua ý tưởng ngự kiếm phi hành tìm kiếm, mà áp dụng phương thức điệu thấp đi bộ, tránh kinh động cường giả ẩn giấu nơi này.
Tuy rằng nơi này thoạt nhìn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, nhưng ai có thể bảo chứng không có cường giả ẩn cư đây?
Lần trước Tùy Qua liên thủ với Tây Môn Trung phục kích Bạch Lang Nhân Ma, suýt nữa lại bị Huyền Cốt lão ma tập kích, thiếu chút nữa lật thuyền trong cống rãnh, đây chính là giáo huấn máu chảy đầm đìa, nhất định phải biết rút kinh nghiệm.
Cho nên sau khi tiến vào nơi này, Tùy Qua chẳng những không ngự kiếm phi hành, hơn nữa thu liễm toàn bộ chân khí, cũng không dùng tinh thần lực đi dò xét, chỉ dùng giác quan đến tìm kiếm cùng phát hiện địa bàn của Xà Ưng cốc.
Nhưng chẳng những như thế, Tùy Qua còn thả tiểu Ngân Trùng vào lòng đất cho nó cẩn thận đi tra xét.
Tiểu Ngân Trùng chính là hồng hoang dị chủng, Ngân Âm Khúc Thiện, chui xuống lòng đất như cá gặp nước, rất khó bị người phát hiện, hơn nữa cho dù bị người nhận ra cũng có thể dễ dàng thoát thân, người tu hành tuy có thể lên trời xuống đất, nhưng muốn xuống lòng đất lại chỉ có thể dựa vào cương khí phá vỡ đất đai cùng nham thạch di chuyển, tuyệt đối không được nhanh chóng như tiểu Ngân Trùng.
Tùy Qua chậm rãi đi tới, một mặt không làm kinh nhiễu cường giả ẩn cư nơi này, một mặt cẩn thận đề phòng bị người ám toán.
Nhưng hắn điệu thấp, cũng không đại biểu người khác cũng điệu thấp giống như hắn.
Tùy Qua vừa đi không lâu, liền cảm ứng trên đỉnh đầu có người ngự kiếm mà đến, thanh thế còn không nhỏ.
- Kháo!
Tùy Qua không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, hắn muốn điệu thấp làm việc, nhưng cố tình lại có vương bát đản không có mắt quấy rầy chuyện tốt của hắn, còn tạo ra thanh thế lớn như vậy, đồ ngốc kia rất giống như tự xem mình là cường giả cái thế, quân lâm thiên hạ hay sao.
Một đạo kim quang rơi xuống trước mặt Tùy Qua.
Đó là một thanh Hàng Ma Xử, bên trên đứng bốn người.
Khó trách thanh thế kinh người như vậy, đại khái bởi nguyên nhân bị “quá tải” cho nên người ngự vật hao phí không ít nguyên khí, hơn nữa gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng đây là chuyện không có biện pháp, bởi vì trong bốn người có ba người chỉ có tu vi tiên thiên kỳ, vì vậy chỉ có thể “đi nhờ xe”.
Trong bốn người này, trên đầu ba người đều quấn khăn, chỉ là màu sắc khác nhau, trên lưng đeo loan đao, vừa nhìn đã biết là người Thiên Trúc. Một người khác đầu trọc, tai to mặt lớn, hở ngực lộ nhũ, hiển nhiên là một đầu đà mập, trong tay cầm Hàng Ma Xử, ánh mắt vô cùng ngoan độc.
- Người kia, ngươi tới nơi này để làm chi?
Bàn đầu đà nhìn Tùy Qua quát, nói Anh ngữ.
Từ sau khi Tùy Qua sử dụng Đa Lịch Mộc, trình độ Anh ngữ đề cao, nghe ra được ngữ khí người kia không tốt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi vây quanh ta làm gì?
- Người kia, ngươi lại dám xem thường cột mốc biên giới, tiến nhập địa bàn Thiên Trúc quốc, còn không bó tay chịu trói chờ đợi trừng phạt!
Bàn đầu đà lại quát.
- Ta kháo! Nơi này là chỗ giao giới giữa Hoa Hạ cùng Thiên Trúc quốc sao?
Tùy Qua thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:
- Nếu là chỗ giao giới, dựa vào cái gì nói là địa bàn của các ngươi. Huống chi lão tử là người tu hành, căn bản không để ý tới biên cảnh địa bàn gì, thiên địa to lớn, mặc ta rong ruổi, nếu các ngươi thức thời thì bớt lo chuyện người!
- Cuồng vọng! Ngươi là đạo sĩ Long Đằng đi?
Bàn đầu đà lạnh lùng hỏi.
- Xem như thế đi.
Tùy Qua thản nhiên đáp:
- Như thế nào, biết Long Đằng lợi hại sao? Vậy đi nhanh lên đi, ta sẽ xem như không phát hiện các ngươi.
- Long Đằng đạo sĩ, là tử địch của Khổng Tước Vương thị chúng ta, cho nên, ngươi đi chết đi…
Bàn đầu đà đột nhiên lớn tiếng quát, ba người còn lại đều lập tức nhanh chóng rút ra loan đao, bổ thẳng về phía Tùy Qua.
Sưu! Sưu! Sưu!
Tiên thiên đao khí gào thét mà đến.
Cảnh giới tiên thiên kỳ.
Tùy Qua cười lạnh, ba tên ngu xuẩn, chỉ có tu vi tiên thiên kỳ lại dám động thủ với hắn, nhưng ba tên này cũng độc ác, tiên thiên đao khí trực tiếp nhắm vào yếu hại của Tùy Qua, rõ ràng muốn lập tức giết chết hắn tại chỗ.
- Hồng mông tử khí! Hút!
Nhìn ba người kia đánh úp tới, Tùy Qua không cử động, nhưng há mồm phun ra tử khí, lại khẽ hấp, nhất thời đem ba đạo tiên thiên đao khí kể cả ba người đồng loạt hút vào trong bụng.
Xuất thủ, biến mất, chỉ trong nháy mắt thời gian.
Tùy Qua như đang chơi ma thuật đại biến người sống, trực tiếp đem ba người biến mất không thấy.
- Súc sinh chết tiệt! Các ngươi luôn dùng âm mưu quỷ kế cùng thủ đoạn hạ lưu!
Bàn đầu đà gầm lên giận dữ, hung hăng đem Hàng Ma Xử cắm xuống đất, nhất thời khiến mặt đất chấn rung vỡ ra vài khe nứt, đồng thời cũng chấn rung thịt béo không ngừng:
- Súc sinh! Thả người của ta ra, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu không đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
- Thật sự là buồn cười. Các ngươi muốn giết ta, ta há lại bỏ qua người của các ngươi?
Tùy Qua cười nhạt:
- Lấy ơn báo oán sao? Loại chuyện này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Huống chi ngươi là người trong Phật môn, còn ở trước mặt ta hô đánh hô giết đâu. Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi bó tay chịu trói, ta sẽ lưu ngươi một mạng…
- Chết đi!
Còn chưa đợi Tùy Qua nói hết lời, Hàng Ma Xử trong tay bàn đầu đà đã biến thành cây gậy lớn hướng đầu Tùy Qua nện xuống, tựa hồ muốn nện vỡ toang đầu hắn.
Bàn đầu đà nguyên lai là người ngoan độc!
- Đáng chết!
Tùy Qua quát lạnh một tiếng, trên thân hiện lên thanh sắc vân gỗ, bàn tay đột nhiên chém ra một đạo Mộc Hoàng cương khí dài hơn ba trượng, lăng không chém thẳng tới bàn đầu đà, không hề để ý tới Hàng Ma Xử đang áp chế trên đỉnh đầu.
Mộc Hoàng cương khí chém vỡ tiên thiên hộ thể chân khí của bàn đầu đà, phát ra thanh âm xé rách, sau đó thuận thế chém vào thân thể to lớn của hắn, đem hắn chém thành hai nửa.
- Âm dương…cảnh…
Trước khi chết trong miệng bàn đầu đà chỉ kịp phun ra ba chữ kia, theo sau thi thể của hắn đã bị Tùy Qua thu vào trong Hồng Mông Thạch, thậm chí kể cả máu huyết. Đối với Tùy Qua mà nói huyết nhục của người tu hành đều là chất dinh dưỡng thật tốt cải tạo linh điền.
Lúc này Hàng Ma Xử mới rơi xuống đỉnh đầu của Tùy Qua.
Tuy rằng Tùy Qua nóng lòng tìm kiếm Xà Ưng cốc, nhưng hắn không ngự kiếm phi hành mà đi bộ tới trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ lần trước suýt chết trong tay nhóm người Ngu Thiên Tàn, Tùy Qua đồng học đã ý thức được đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cho nên bây giờ đi tới bí cảnh của tu hành giới, Tùy Qua đã bỏ qua ý tưởng ngự kiếm phi hành tìm kiếm, mà áp dụng phương thức điệu thấp đi bộ, tránh kinh động cường giả ẩn giấu nơi này.
Tuy rằng nơi này thoạt nhìn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, nhưng ai có thể bảo chứng không có cường giả ẩn cư đây?
Lần trước Tùy Qua liên thủ với Tây Môn Trung phục kích Bạch Lang Nhân Ma, suýt nữa lại bị Huyền Cốt lão ma tập kích, thiếu chút nữa lật thuyền trong cống rãnh, đây chính là giáo huấn máu chảy đầm đìa, nhất định phải biết rút kinh nghiệm.
Cho nên sau khi tiến vào nơi này, Tùy Qua chẳng những không ngự kiếm phi hành, hơn nữa thu liễm toàn bộ chân khí, cũng không dùng tinh thần lực đi dò xét, chỉ dùng giác quan đến tìm kiếm cùng phát hiện địa bàn của Xà Ưng cốc.
Nhưng chẳng những như thế, Tùy Qua còn thả tiểu Ngân Trùng vào lòng đất cho nó cẩn thận đi tra xét.
Tiểu Ngân Trùng chính là hồng hoang dị chủng, Ngân Âm Khúc Thiện, chui xuống lòng đất như cá gặp nước, rất khó bị người phát hiện, hơn nữa cho dù bị người nhận ra cũng có thể dễ dàng thoát thân, người tu hành tuy có thể lên trời xuống đất, nhưng muốn xuống lòng đất lại chỉ có thể dựa vào cương khí phá vỡ đất đai cùng nham thạch di chuyển, tuyệt đối không được nhanh chóng như tiểu Ngân Trùng.
Tùy Qua chậm rãi đi tới, một mặt không làm kinh nhiễu cường giả ẩn cư nơi này, một mặt cẩn thận đề phòng bị người ám toán.
Nhưng hắn điệu thấp, cũng không đại biểu người khác cũng điệu thấp giống như hắn.
Tùy Qua vừa đi không lâu, liền cảm ứng trên đỉnh đầu có người ngự kiếm mà đến, thanh thế còn không nhỏ.
- Kháo!
Tùy Qua không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, hắn muốn điệu thấp làm việc, nhưng cố tình lại có vương bát đản không có mắt quấy rầy chuyện tốt của hắn, còn tạo ra thanh thế lớn như vậy, đồ ngốc kia rất giống như tự xem mình là cường giả cái thế, quân lâm thiên hạ hay sao.
Một đạo kim quang rơi xuống trước mặt Tùy Qua.
Đó là một thanh Hàng Ma Xử, bên trên đứng bốn người.
Khó trách thanh thế kinh người như vậy, đại khái bởi nguyên nhân bị “quá tải” cho nên người ngự vật hao phí không ít nguyên khí, hơn nữa gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng đây là chuyện không có biện pháp, bởi vì trong bốn người có ba người chỉ có tu vi tiên thiên kỳ, vì vậy chỉ có thể “đi nhờ xe”.
Trong bốn người này, trên đầu ba người đều quấn khăn, chỉ là màu sắc khác nhau, trên lưng đeo loan đao, vừa nhìn đã biết là người Thiên Trúc. Một người khác đầu trọc, tai to mặt lớn, hở ngực lộ nhũ, hiển nhiên là một đầu đà mập, trong tay cầm Hàng Ma Xử, ánh mắt vô cùng ngoan độc.
- Người kia, ngươi tới nơi này để làm chi?
Bàn đầu đà nhìn Tùy Qua quát, nói Anh ngữ.
Từ sau khi Tùy Qua sử dụng Đa Lịch Mộc, trình độ Anh ngữ đề cao, nghe ra được ngữ khí người kia không tốt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi vây quanh ta làm gì?
- Người kia, ngươi lại dám xem thường cột mốc biên giới, tiến nhập địa bàn Thiên Trúc quốc, còn không bó tay chịu trói chờ đợi trừng phạt!
Bàn đầu đà lại quát.
- Ta kháo! Nơi này là chỗ giao giới giữa Hoa Hạ cùng Thiên Trúc quốc sao?
Tùy Qua thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:
- Nếu là chỗ giao giới, dựa vào cái gì nói là địa bàn của các ngươi. Huống chi lão tử là người tu hành, căn bản không để ý tới biên cảnh địa bàn gì, thiên địa to lớn, mặc ta rong ruổi, nếu các ngươi thức thời thì bớt lo chuyện người!
- Cuồng vọng! Ngươi là đạo sĩ Long Đằng đi?
Bàn đầu đà lạnh lùng hỏi.
- Xem như thế đi.
Tùy Qua thản nhiên đáp:
- Như thế nào, biết Long Đằng lợi hại sao? Vậy đi nhanh lên đi, ta sẽ xem như không phát hiện các ngươi.
- Long Đằng đạo sĩ, là tử địch của Khổng Tước Vương thị chúng ta, cho nên, ngươi đi chết đi…
Bàn đầu đà đột nhiên lớn tiếng quát, ba người còn lại đều lập tức nhanh chóng rút ra loan đao, bổ thẳng về phía Tùy Qua.
Sưu! Sưu! Sưu!
Tiên thiên đao khí gào thét mà đến.
Cảnh giới tiên thiên kỳ.
Tùy Qua cười lạnh, ba tên ngu xuẩn, chỉ có tu vi tiên thiên kỳ lại dám động thủ với hắn, nhưng ba tên này cũng độc ác, tiên thiên đao khí trực tiếp nhắm vào yếu hại của Tùy Qua, rõ ràng muốn lập tức giết chết hắn tại chỗ.
- Hồng mông tử khí! Hút!
Nhìn ba người kia đánh úp tới, Tùy Qua không cử động, nhưng há mồm phun ra tử khí, lại khẽ hấp, nhất thời đem ba đạo tiên thiên đao khí kể cả ba người đồng loạt hút vào trong bụng.
Xuất thủ, biến mất, chỉ trong nháy mắt thời gian.
Tùy Qua như đang chơi ma thuật đại biến người sống, trực tiếp đem ba người biến mất không thấy.
- Súc sinh chết tiệt! Các ngươi luôn dùng âm mưu quỷ kế cùng thủ đoạn hạ lưu!
Bàn đầu đà gầm lên giận dữ, hung hăng đem Hàng Ma Xử cắm xuống đất, nhất thời khiến mặt đất chấn rung vỡ ra vài khe nứt, đồng thời cũng chấn rung thịt béo không ngừng:
- Súc sinh! Thả người của ta ra, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu không đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
- Thật sự là buồn cười. Các ngươi muốn giết ta, ta há lại bỏ qua người của các ngươi?
Tùy Qua cười nhạt:
- Lấy ơn báo oán sao? Loại chuyện này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Huống chi ngươi là người trong Phật môn, còn ở trước mặt ta hô đánh hô giết đâu. Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi bó tay chịu trói, ta sẽ lưu ngươi một mạng…
- Chết đi!
Còn chưa đợi Tùy Qua nói hết lời, Hàng Ma Xử trong tay bàn đầu đà đã biến thành cây gậy lớn hướng đầu Tùy Qua nện xuống, tựa hồ muốn nện vỡ toang đầu hắn.
Bàn đầu đà nguyên lai là người ngoan độc!
- Đáng chết!
Tùy Qua quát lạnh một tiếng, trên thân hiện lên thanh sắc vân gỗ, bàn tay đột nhiên chém ra một đạo Mộc Hoàng cương khí dài hơn ba trượng, lăng không chém thẳng tới bàn đầu đà, không hề để ý tới Hàng Ma Xử đang áp chế trên đỉnh đầu.
Mộc Hoàng cương khí chém vỡ tiên thiên hộ thể chân khí của bàn đầu đà, phát ra thanh âm xé rách, sau đó thuận thế chém vào thân thể to lớn của hắn, đem hắn chém thành hai nửa.
- Âm dương…cảnh…
Trước khi chết trong miệng bàn đầu đà chỉ kịp phun ra ba chữ kia, theo sau thi thể của hắn đã bị Tùy Qua thu vào trong Hồng Mông Thạch, thậm chí kể cả máu huyết. Đối với Tùy Qua mà nói huyết nhục của người tu hành đều là chất dinh dưỡng thật tốt cải tạo linh điền.
Lúc này Hàng Ma Xử mới rơi xuống đỉnh đầu của Tùy Qua.
/1780
|