Trầm Quân Lăng nói:
- Sớm làm chuyện này rõ ràng đi, em cũng đi công ty làm việc. Nếu không sẽ phụ danh xưng ‘ trợ thủ đắc lực ’ này đấy.
Trầm Quân Lăng dừng xe ven đường, Tùy Qua nói một tiếng "Thu ", lập tức kéo Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông.
Sau đó tinh thần lực của Tùy Qua cũng tiến vào trong Hồng Mông thạch.
Tùy Qua tâm niệm khẽ động, bọc lấy "Quan tài" chuyển tới tước mặt mình, sau đó dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu sáng, nữ quỷ xuất hiện rõ ràng trước mặt Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.
Mà trong tay Trầm Quân Lăng cũng cầm máy phiên dịch.
- Mỹ nữ, xin hỏi cô tên gì?
Tùy Qua hỏi thăm.
Máy phiên dịch nhanh chóng có tác dụng, lời nói của Tùy Qua nhanh chóng biến thành "Y y nha nha".
Nhưng mà nữ quỷ dường như nghe hiểu, y y nha nha nói vài lời, máy phiên dịch vang lên âm thanh "Cốc cốc":
- Tôi tên Cốc Ngạn Tuyết, xin hỏi công tử, hiện tại là bao giờ?
- Công nguyên năm 2012.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
Nữ quỷ rất mờ mịt, hiển nhiên không biết năm 2012 là ngày tháng năm nào, lại nói:
- Thiên hạ này ai là hoàng đế?
- Đế? Hoàng đế sao?
Tùy Qua cười cười, nói:
- Hoàng đế đã bị cách mạng khai trừ rồi, hiện tại đã không còn đế vương.
- Cái gì!
Nữ quỷ rất hoảng sợ, nói:
- Cái này... Làm sao có thể?
- Không có gì không có khả năng, hiện tại đã không còn đế vương.
Tùy Qua nói ra:
- Cốc tiểu thư, xin hỏi cô khi đó là người ở đâu?
- Tôi là người Đông Châu!
Nữ quỷ nói ra.
- Đông Châu? Đó là nơi nào?
Tới phiên Tùy Qua không hiểu ra sao!
- Vẫn do em hỏi đi.
Trầm Quân Lăng nói ra:
- Cốc tiểu thư, cô nói kinh nghiệm của cô trước đi.
- Tốt.
Nữ quỷ ngẫm lại, sau đó nói:
- Tôi là con gái thành chủ Thần Mộc Thành Đông Châu quốc, cái tên Thần Mộc Thành đó là vì chúng tôi sống dưới tán của một cây thần mộc, trong thành dân phong thuần phác, mỗi người cơm no áo ấm. Uy hiếp duy nhất chính là hoang thú ngoài thành, những hoang thú này có nanh vuốt sắc bén, lại biết phun sương phun lửa, phi thường lợi hại. Cho nên đại bộ phận nam nhân trong thành đều là binh sĩ, săn giết những hoang thú này, dùng thịt chúng làm thức ăn, da lông chế thành quần áo...
Nữ quỷ nói thế, đối với Tùy Qua mà nói đây chẳng khác đầm rồng hang hổ.
Thật lâu, Tùy Qua không nhịn được nhìn Trầm Quân Lăng hỏi một câu.
- Tiểu Quân Quân, em tin rằng cô ta nói tiếng Hoa Hạ cổ sao?
Tùy Qua đã có suy nghĩ giúp nữ quỷ Cốc Ngạn Tuyết hiểu ra thế giới quan hệ tại, nhưng mà nàng thật sự không cách nào dung nhập vào, bởi vì Tùy Qua phát hiện Cốc Ngạn Tuyết nói nơi mà nàng ở, những nhân vật này hắn căn bản không có ấn tượng gì, thậm chí hoàn toàn không có chút liên hệ với hiện tại.
Thậm chí Tùy Qua cũng hoài nghi Cốc Ngạn Tuyết có phải đầu óc có vấn đề hay không, bởi vì Cốc Ngạn Tuyết nói khi nàng chết, nàng đã một trăm bốn mươi mốt tuổi. Tùy Qua xem ra, thi thể nữ quỷ này chỉ chừng hai mươi lăm, làm sao có thể là một trăm bốn mươi mốt tuổi chứ.
Cho nên Tùy Qua nhẫn nại nghe Cốc Ngạn Tuyết nói một ít chuyện của nàng, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Cốc tiểu thư, cô nói lúc cô chết đã có một trăm bốn mươi mốt tuổi, điều này sao có thể chứ? Cô thật sự là người tu hành sao?
- Như thế nào không có khả năng?
Cốc Ngạn Tuyết ngược lại hiếu kỳ nói:
- Người Thần Mộc Thành của chúng tôi, chỉ cần không phải uổng mạng, đại bộ phận có thể sống hơn ba trăm tuổi, hơn nữa ngươi sống từ tám trăm tới một ngàn tuổi cũng không ít.
- Cái gì!
Tùy Qua vốn cả kinh, sau đó nhìn Trầm Quân Lăng, nói:
- Cô ta ở nơi nào, không phải ở sao Hỏa chứ?
- Chớ nói nhảm.
Trầm Quân Lăng nói:
- Người ta sao có thể sống ở sao Hỏa chứ!
- Vậy tại sao những gì cô ta nói sao anh không hiểu gì cả? Em cho anh biết đi, triều đại nào mà có Đông Châu quốc, có triều đại nào có người sống ba trăm tuổi không?
Tùy Qua phiền muộn nói:
- Hơn nữa, những lời cô ta nói chẳng khác gì từ sao Hỏa xuống.
- Được, anh đừng phàn nàn, chậm rãi trao đổi với cô ta đi.
Trầm Quân Lăng ngẫm lại, nói ra:
- Vi xác định cô ta có phải ‘ người sao Hoả ’ hay không, kỳ thật cũng rất đơn giản, bởi vì luôn luôn một ít gì đó, từ cổ chí kim không thay đổi.
Nói xong, Trầm Quân Lăng dùng máy tính bảng hiện ra hình mặt trăng, đưa cho Cốc Ngạn Tuyết hỏi:
- Nhìn thấy chưa?
- Đây là nguyệt cung.
Cốc Ngạn Tuyết gật đầu nói nói.
Trầm Quân Lăng đắc ý nháy mắt với Tùy Qua mấy cái, mới nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Biết rõ nguyệt cung là nơi nào không?
- Nghe phụ thân nói, đó là cung điện tiên nhân ở lại, nhưng mà rất lạnh rất lạnh.
Cốc Ngạn Tuyết nói.
- Như vậy, cô nhìn thấy chưa?
Trầm Quân Lăng lại đưa ra hình ảnh bắc đẩu thất tinh.
- Đây là thìa tinh.
Cốc Ngạn Tuyết lại nói, sau đó kỳ quái nhìn qua máy tính bảng trong tay Trầm Quân Lăng, nói:
- Đây là bảo bối gì, thật sự rất thần kỳ a.
- Thứ này gọi là máy tính bảng.
Trầm Quân Lăng lại nói:
- Cô trước kia là con gái của thành chủ, chẳng lẽ không có bảo bối thú vị gì sao?
- Không có. Bảo bối cũng không phải dùng để chơi, bảo bối của chiến sĩ dùng để giết hoang thú, ma quỷ.
Hoang thú, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đại khái đã hiểu được, chính là sinh vật còn hung tàn hơn dã thú hiện tại, cùng loại với yêu thú. Nhưng mà ma quỷ là cái gì? Trầm Quân Lăng nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Ma quỷ, lớn lên giống người, nhưng có đặc thù của hoang thú. Chúng có có sừng, có móng vuốt, có lân phiến, tóm lại, chúng còn đáng sợ hơn hoang thú, nghe đồn chúng là quái vật do người và hoang thú giao phối sinh ra... Mạnh Dương, hắn đã đồng quy vu tận với một ma quỷ.
Nói đến đây, thần sắc Cốc Ngạn Tuyết có chút ảm đạm, dường như người tên Mạnh Dương rất quan trọng với nàng.
- Ai, ngay cả ma quỷ cũng có.
Tùy Qua thở dài, nói:
- Mọi người cùng ở địa cầu, vì cái gì bối cảnh lịch sử khác nhau lớn như thế? Chẳng lẽ trừ trăng sáng trên đầu, vì sao giống nhau, không còn cái gì giống nhau sao? Đúng rồi, cô nói cô là người Đông Châu quốc, như vậy quân vương Đông Châu quốc là ai?
- Quân vương Đông Châu quốc đương nhiên là Thanh Đế. Thiên hạ năm châu đã có năm quân vương. Nhưng mà bọn họ không chỉ là quân vương vĩ đại, cũng là thần linh chí cao!
Ngữ khí của Cốc Ngạn Tuyết tràn ngập thành kính với Thanh Đế.
Thanh Đế?
Tùy Qua rốt cục tìm ra điểm giống nhau trong lời Cốc Ngạn Tuyết nói.
- Thanh Đế, là Mộc Hoàng Thanh Đế sao? Hắn gọi là Phục Hy?
Tùy Qua kinh hỉ hỏi thăm.
- Thanh Đế? Là Mộc Hoàng sao? Nhưng mà tục danh của hắn không phải Phục Hy.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Thanh Đế chính là Thanh Đế, là không có tên. Nhưng mà Thanh Đế chính là hoàng giả trong mộc thuộc tính, bởi vì truyền thuyết hắn có thể hiệu lệnh cỏ cây trong thiên hạ, vung ngón tay cũng có thể biến cỏ cây thành binh khí.
- Như vậy, bốn quân vương khác cũng không có tên?
Tùy Qua hỏi.
- Đúng vậy a. Bọn hắn chính là Xích Đế, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế.
- Sớm làm chuyện này rõ ràng đi, em cũng đi công ty làm việc. Nếu không sẽ phụ danh xưng ‘ trợ thủ đắc lực ’ này đấy.
Trầm Quân Lăng dừng xe ven đường, Tùy Qua nói một tiếng "Thu ", lập tức kéo Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông.
Sau đó tinh thần lực của Tùy Qua cũng tiến vào trong Hồng Mông thạch.
Tùy Qua tâm niệm khẽ động, bọc lấy "Quan tài" chuyển tới tước mặt mình, sau đó dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu sáng, nữ quỷ xuất hiện rõ ràng trước mặt Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.
Mà trong tay Trầm Quân Lăng cũng cầm máy phiên dịch.
- Mỹ nữ, xin hỏi cô tên gì?
Tùy Qua hỏi thăm.
Máy phiên dịch nhanh chóng có tác dụng, lời nói của Tùy Qua nhanh chóng biến thành "Y y nha nha".
Nhưng mà nữ quỷ dường như nghe hiểu, y y nha nha nói vài lời, máy phiên dịch vang lên âm thanh "Cốc cốc":
- Tôi tên Cốc Ngạn Tuyết, xin hỏi công tử, hiện tại là bao giờ?
- Công nguyên năm 2012.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
Nữ quỷ rất mờ mịt, hiển nhiên không biết năm 2012 là ngày tháng năm nào, lại nói:
- Thiên hạ này ai là hoàng đế?
- Đế? Hoàng đế sao?
Tùy Qua cười cười, nói:
- Hoàng đế đã bị cách mạng khai trừ rồi, hiện tại đã không còn đế vương.
- Cái gì!
Nữ quỷ rất hoảng sợ, nói:
- Cái này... Làm sao có thể?
- Không có gì không có khả năng, hiện tại đã không còn đế vương.
Tùy Qua nói ra:
- Cốc tiểu thư, xin hỏi cô khi đó là người ở đâu?
- Tôi là người Đông Châu!
Nữ quỷ nói ra.
- Đông Châu? Đó là nơi nào?
Tới phiên Tùy Qua không hiểu ra sao!
- Vẫn do em hỏi đi.
Trầm Quân Lăng nói ra:
- Cốc tiểu thư, cô nói kinh nghiệm của cô trước đi.
- Tốt.
Nữ quỷ ngẫm lại, sau đó nói:
- Tôi là con gái thành chủ Thần Mộc Thành Đông Châu quốc, cái tên Thần Mộc Thành đó là vì chúng tôi sống dưới tán của một cây thần mộc, trong thành dân phong thuần phác, mỗi người cơm no áo ấm. Uy hiếp duy nhất chính là hoang thú ngoài thành, những hoang thú này có nanh vuốt sắc bén, lại biết phun sương phun lửa, phi thường lợi hại. Cho nên đại bộ phận nam nhân trong thành đều là binh sĩ, săn giết những hoang thú này, dùng thịt chúng làm thức ăn, da lông chế thành quần áo...
Nữ quỷ nói thế, đối với Tùy Qua mà nói đây chẳng khác đầm rồng hang hổ.
Thật lâu, Tùy Qua không nhịn được nhìn Trầm Quân Lăng hỏi một câu.
- Tiểu Quân Quân, em tin rằng cô ta nói tiếng Hoa Hạ cổ sao?
Tùy Qua đã có suy nghĩ giúp nữ quỷ Cốc Ngạn Tuyết hiểu ra thế giới quan hệ tại, nhưng mà nàng thật sự không cách nào dung nhập vào, bởi vì Tùy Qua phát hiện Cốc Ngạn Tuyết nói nơi mà nàng ở, những nhân vật này hắn căn bản không có ấn tượng gì, thậm chí hoàn toàn không có chút liên hệ với hiện tại.
Thậm chí Tùy Qua cũng hoài nghi Cốc Ngạn Tuyết có phải đầu óc có vấn đề hay không, bởi vì Cốc Ngạn Tuyết nói khi nàng chết, nàng đã một trăm bốn mươi mốt tuổi. Tùy Qua xem ra, thi thể nữ quỷ này chỉ chừng hai mươi lăm, làm sao có thể là một trăm bốn mươi mốt tuổi chứ.
Cho nên Tùy Qua nhẫn nại nghe Cốc Ngạn Tuyết nói một ít chuyện của nàng, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Cốc tiểu thư, cô nói lúc cô chết đã có một trăm bốn mươi mốt tuổi, điều này sao có thể chứ? Cô thật sự là người tu hành sao?
- Như thế nào không có khả năng?
Cốc Ngạn Tuyết ngược lại hiếu kỳ nói:
- Người Thần Mộc Thành của chúng tôi, chỉ cần không phải uổng mạng, đại bộ phận có thể sống hơn ba trăm tuổi, hơn nữa ngươi sống từ tám trăm tới một ngàn tuổi cũng không ít.
- Cái gì!
Tùy Qua vốn cả kinh, sau đó nhìn Trầm Quân Lăng, nói:
- Cô ta ở nơi nào, không phải ở sao Hỏa chứ?
- Chớ nói nhảm.
Trầm Quân Lăng nói:
- Người ta sao có thể sống ở sao Hỏa chứ!
- Vậy tại sao những gì cô ta nói sao anh không hiểu gì cả? Em cho anh biết đi, triều đại nào mà có Đông Châu quốc, có triều đại nào có người sống ba trăm tuổi không?
Tùy Qua phiền muộn nói:
- Hơn nữa, những lời cô ta nói chẳng khác gì từ sao Hỏa xuống.
- Được, anh đừng phàn nàn, chậm rãi trao đổi với cô ta đi.
Trầm Quân Lăng ngẫm lại, nói ra:
- Vi xác định cô ta có phải ‘ người sao Hoả ’ hay không, kỳ thật cũng rất đơn giản, bởi vì luôn luôn một ít gì đó, từ cổ chí kim không thay đổi.
Nói xong, Trầm Quân Lăng dùng máy tính bảng hiện ra hình mặt trăng, đưa cho Cốc Ngạn Tuyết hỏi:
- Nhìn thấy chưa?
- Đây là nguyệt cung.
Cốc Ngạn Tuyết gật đầu nói nói.
Trầm Quân Lăng đắc ý nháy mắt với Tùy Qua mấy cái, mới nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Biết rõ nguyệt cung là nơi nào không?
- Nghe phụ thân nói, đó là cung điện tiên nhân ở lại, nhưng mà rất lạnh rất lạnh.
Cốc Ngạn Tuyết nói.
- Như vậy, cô nhìn thấy chưa?
Trầm Quân Lăng lại đưa ra hình ảnh bắc đẩu thất tinh.
- Đây là thìa tinh.
Cốc Ngạn Tuyết lại nói, sau đó kỳ quái nhìn qua máy tính bảng trong tay Trầm Quân Lăng, nói:
- Đây là bảo bối gì, thật sự rất thần kỳ a.
- Thứ này gọi là máy tính bảng.
Trầm Quân Lăng lại nói:
- Cô trước kia là con gái của thành chủ, chẳng lẽ không có bảo bối thú vị gì sao?
- Không có. Bảo bối cũng không phải dùng để chơi, bảo bối của chiến sĩ dùng để giết hoang thú, ma quỷ.
Hoang thú, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đại khái đã hiểu được, chính là sinh vật còn hung tàn hơn dã thú hiện tại, cùng loại với yêu thú. Nhưng mà ma quỷ là cái gì? Trầm Quân Lăng nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Ma quỷ, lớn lên giống người, nhưng có đặc thù của hoang thú. Chúng có có sừng, có móng vuốt, có lân phiến, tóm lại, chúng còn đáng sợ hơn hoang thú, nghe đồn chúng là quái vật do người và hoang thú giao phối sinh ra... Mạnh Dương, hắn đã đồng quy vu tận với một ma quỷ.
Nói đến đây, thần sắc Cốc Ngạn Tuyết có chút ảm đạm, dường như người tên Mạnh Dương rất quan trọng với nàng.
- Ai, ngay cả ma quỷ cũng có.
Tùy Qua thở dài, nói:
- Mọi người cùng ở địa cầu, vì cái gì bối cảnh lịch sử khác nhau lớn như thế? Chẳng lẽ trừ trăng sáng trên đầu, vì sao giống nhau, không còn cái gì giống nhau sao? Đúng rồi, cô nói cô là người Đông Châu quốc, như vậy quân vương Đông Châu quốc là ai?
- Quân vương Đông Châu quốc đương nhiên là Thanh Đế. Thiên hạ năm châu đã có năm quân vương. Nhưng mà bọn họ không chỉ là quân vương vĩ đại, cũng là thần linh chí cao!
Ngữ khí của Cốc Ngạn Tuyết tràn ngập thành kính với Thanh Đế.
Thanh Đế?
Tùy Qua rốt cục tìm ra điểm giống nhau trong lời Cốc Ngạn Tuyết nói.
- Thanh Đế, là Mộc Hoàng Thanh Đế sao? Hắn gọi là Phục Hy?
Tùy Qua kinh hỉ hỏi thăm.
- Thanh Đế? Là Mộc Hoàng sao? Nhưng mà tục danh của hắn không phải Phục Hy.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Thanh Đế chính là Thanh Đế, là không có tên. Nhưng mà Thanh Đế chính là hoàng giả trong mộc thuộc tính, bởi vì truyền thuyết hắn có thể hiệu lệnh cỏ cây trong thiên hạ, vung ngón tay cũng có thể biến cỏ cây thành binh khí.
- Như vậy, bốn quân vương khác cũng không có tên?
Tùy Qua hỏi.
- Đúng vậy a. Bọn hắn chính là Xích Đế, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế.
/1780
|