Nói xong bàn tay màu đen xé rách không gian, một tay chụp về phía Phục Ma Thiên Châu của Cổ Phong, tay còn lại chụp về phía Cửu Đầu Yêu Tham.
- Đồ của lão tử ai dám đoạt!
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, Mộc Hoàng cương khí toàn thân bắn ra, một quyền đánh vào bàn tay đang lao xuống.
- Chỉ là hai tiểu tử Kết Đan sơ kỳ mà thôi, cút ngay cho ta!
Trong bầu trời đêm lại có bàn tay đỏ thẫm đánh tới, đập thẳng vào Tùy Qua, dường như muốn chụp chết Tùy Qua.
- Lão già kia, thu hồi bàn tay heo ăn mặn lại đi!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp trên người tỏa sáng, toàn lực đánh ra một quyền vào bàn tay màu đỏ này.
Ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tay nhức óc vang vọng, âm thanh này còn lớn hơn tiếng thiên kiếp nổ vang.
Bàn tay màu đen và màu đỏ đồng thời biến mất.
Nhưng mà trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện hai người:
Một người trong đó là lão già chừng năm mươi, ăn mặc cẩm y đạo bào, một con mắt của hắn bị mù, chỉ còn lại lỗ hỏng tối tăm trên mặ, cho nên cảm giác hết sức dữ tợn; mà lão nhân khác ăn mặc trường bào màu vàng, toàn thân bắn ra khí chất phú quý, ngạo mạn. Hai người này đứng đối diện nhau trong hư không, nhìn chằm chằm vào Tùy Qua cùng Cổ Phong.
Mà Cửu Đầu Yêu Tham vẫn đang co rúc ở trên mặt đất. Tuy nó đã lột xác thành yêu thảo, có được pháp lực rất mạnh, nhưng mà trước mặt những kẻ này nó không có chút ý nghĩa gì. Cho nên nó căn bản không dám hành độngt hiếu suy nghĩ.
- Ngu Thiên Tàn! Nam Cung Hoàng!
Cổ Phong lạnh lùng nói ra danh hào hai người này.
- Thật sự là không nghĩ tới, ‘ Hành Hội ’ cùng Nam Cung thế gia hai lão quái vật đồng thời xuất động! Một cây yêu thảo có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?
- Một cây yêu thảo đương nhiên không đáng Ngu Thiên Tàn ra ra tay.
Lão già độc nhãn hừ lạnh, nói:
- Nhưng mà, hơn nữa có tổ trưởng tổ bốn Cổ Phong, còn có cừu nhân đả thương con ta, đáng cho ta động thủ rồi.
- Các ngươi muốn đối phó ta?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Hẳn là, Ngu Thiên Tàn ngươi định một mình thưởng thức ngũ sắc thần linh của Khổng Bạch Huyên!
- Im ngay! Ngươi là tiểu súc sinh chỉ biết ăn cơm dựa vào nữ nhân.
Mặt giọng nói khác vang lên, xuất hiện bên cạnh Ngu Thiên Tàn. Người này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, hắn là Ngu Kế Đô, trong mắt hắn đầy oán độc!
- Ngu Kế Đô, ta còn tưởng rằng ngươi không có cả dũng khí đứng trước mặt ta đấy!
Tùy Qua khinh thường nhìn Ngu Kế Đô, nói:
- Bà mẹ nó ăn cơm nữ nhân, ngươi thì sao? Nếu như không có lão tử của ngươi, ngươi ngay cả dũng khí đứng trước mặt ta cũng không có, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!
- Ngươi... Ngươi là tiểu súc sanh! Hôm nay ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Ngu Kế Đô kêu gào nói.
- Chỉ là miệng lưỡi lợi hại mà thôi.
Tùy Qua lười nhìn Ngu Kế Đô, nhìn vào Ngu Thiên Tàn, nói:
- Phụ tử các ngươi tối nay kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ có sách lược vẹn toàn?
Ngu Thiên Tàn nói:
- Đương nhiên, tối nay chính là ngày chết của ngươi! Ta đã cho người bày trận ở bên ngoài, cho dù Tùy Qua ngươi có chết, Khổng Bạch Huyên tiện nhân kia cũng không biết! Hừ, ngươi là đồ ngu xuẩn, rõ ràng chạy tới đây cho yêu thảo lột xác, ngươi thực cho rằng ở địa bàn của Long Đằng là có thể vô tư sao?
- Ngu Thiên Tàn!
Tùy Qua quát:
- Vì sao ta có cảm giác các ngươi huy động nhân lực như thế, giống như không chỉ đối phó hai người bọn ta a.
- Đương nhiên!
Ngu thiên tàn hừ lạnh nói:
- Chỉ bằng hai phế vật các ngươi, còn không xứng chúng ta huy động nhân lực như vậy!
- Chẳng lẽ... Mục tiêu của các ngươi là Long Đằng!
Tùy Qua thần sắc hoảng sợ, quát:
- Các ngươi muốn đối phó Long Đằng!
- Xem ra mặt trắng nhỏ ngươi cũng không phải không có đầu óc.
Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, dường như hắn rất hy vọng được Tùy Qua xem trọng.
Đáng tiếc Tùy Qua vẫn không nhìn Ngu Kế Đô, mà là nhìn chằm chằm vào Ngu Thiên Tàn.
- Các ngươi thật độc ác! Nhưng mà, Tang lão đại là sẽ không bị gì đâu! Các ngươi cũng không cần mơ mộng hão huyền!
- Mới vừa rồi nói ngươi có đầu óc, không nghĩ tới nhanh biến thành ngu xuẩn như vậy.
Ngu Kế Đô nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ tới, vì cái gì chúng ta trùng hợp như thế xuất hiện ở đây?
- Long Đằng có nội gian!
Cổ Phong quát một tiếng, hắn cực kỳ tức giận.
Đúng, Cổ Phong cực kỳ phẫn nộ, hắn có thể tiếp nhận chuyện bị địch nhân đả thương hoặc giết chết, nhưng mà không tiếp nhận bị người nhà bán đứng.
Bởi vì nội gian này không chỉ bán huynh đệ Long Đằng, càng bán vinh quang của Long Đằng.
- Là ai! Cút ra đây cho ta!
Cổ Phong rống lớn nói, hắn giống như nổi giận đùng đùng!
Lúc này Cổ Phong thầm nghĩ phải tìm ra kẻ tặc này, xé hắn thành mảnh nhỏ, dùng máu của hắn rửa đi khinh nhờn của Long Đằng.
- Cổ điên, tiết kiệm chút khí lực đi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một trung niên chừng bốn mươi mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện, khí độ người này trầm ổn, lại có vài phần tương tự Cổ Phong.
- Thường... Thắng!
Cổ Phong gian nan nói ra hai chữ này, dường như không thể tin được đây là sự thật, hắn vẻ mặt bi phẫn nói:
- Thường Thắng! Tại sao ngươi phản bội Long Đằng, vì cái gì?
- Cổ điên, ta không có phản bội Long Đằng!
Thường Thắng nghiêm nghị quát:
- Ta chỉ phản bội Tang Thiên! Bởi vì hắn căn bản không xứng khống chế Long Đằng! Long Đằng là lợi khí quốc gia, không thể do mãng phu như hắn khống chế! Hơn nữa, Long Đằng với tư cách lợi khí quốc gia, hắn hôm nay lại thường xuyên kháng mệnh, làm một ít đại lão cấp trên không hài lòng, tình cảnh của Long Đằng tràn đầy nguy cơ! Cổ điên, ngươi là hảo hán, chỉ cần ngươi thề không thuần phục Tang Thiên, tối nay ngươi sẽ còn sống rời khỏi, hơn nữa vẫn là tổ trưởng tổ bốn! Về sau, chúng ta có thể dắt tay khiến Long Đằng cường đại hơn.
- Thường Thắng.
Cổ Phong đột nhiên thở dài một tiếng, thay đổi hình tượng, thần sắc phi thường nặng nề, nói:
- Ngươi biết Long Đằng là nơi của người hiểu liêm sĩ trung nghĩa tồn tại, Thường Thắng, ngươi dẫn người ngoài đối phó người ngoài, đây chính là bất nghĩa; ngươi xếp đặt thiết kế hãm hại lão đại, đây là bất trung. Nếu để ngươi khống chế Long Đằng, đám người chúng ta xứng là Long Đằng không? Chỉ là một đám xà trùng mà thôi.
- Nói hay lắm! Cổ đại ca, thật không nghĩ tới, lời nói của ngươi lại sắc bén như vậy, ta bội phục.
Tùy Qua duỗi ngón tay cái khen.
- Cổ điên, nếu ngươi cố ý tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thường Thắng hừ lạnh nói:
- Nghĩ tới Thường Thắng ta là một trong mấy người khai sáng Long Đằng, xuất đạo đến nay thân kinh bách chiến, xem như không phụ danh tiếng Thường Thắng. Mà Tang Thiên, ỷ vào công tích sư phụ, rõ ràng chấp chưởng cả Long Đằng, còn chiếm lấy long mạch để tu luyện, càng là thông thái rởm, làm cho Long Đằng bất hòa với nhau. Kẻ ngu xuẩn như vậy làm sao xứng làm lão đại Long Đằng! Nhưng mà không có sao, sau tối nay Tang Thiên không còn rắc rối này nữa.
- Nói như vậy, tổ trưởng tổ sáu rơi vào tay các ngươi?
Tùy Qua hỏi.
- Đồ của lão tử ai dám đoạt!
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, Mộc Hoàng cương khí toàn thân bắn ra, một quyền đánh vào bàn tay đang lao xuống.
- Chỉ là hai tiểu tử Kết Đan sơ kỳ mà thôi, cút ngay cho ta!
Trong bầu trời đêm lại có bàn tay đỏ thẫm đánh tới, đập thẳng vào Tùy Qua, dường như muốn chụp chết Tùy Qua.
- Lão già kia, thu hồi bàn tay heo ăn mặn lại đi!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp trên người tỏa sáng, toàn lực đánh ra một quyền vào bàn tay màu đỏ này.
Ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tay nhức óc vang vọng, âm thanh này còn lớn hơn tiếng thiên kiếp nổ vang.
Bàn tay màu đen và màu đỏ đồng thời biến mất.
Nhưng mà trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện hai người:
Một người trong đó là lão già chừng năm mươi, ăn mặc cẩm y đạo bào, một con mắt của hắn bị mù, chỉ còn lại lỗ hỏng tối tăm trên mặ, cho nên cảm giác hết sức dữ tợn; mà lão nhân khác ăn mặc trường bào màu vàng, toàn thân bắn ra khí chất phú quý, ngạo mạn. Hai người này đứng đối diện nhau trong hư không, nhìn chằm chằm vào Tùy Qua cùng Cổ Phong.
Mà Cửu Đầu Yêu Tham vẫn đang co rúc ở trên mặt đất. Tuy nó đã lột xác thành yêu thảo, có được pháp lực rất mạnh, nhưng mà trước mặt những kẻ này nó không có chút ý nghĩa gì. Cho nên nó căn bản không dám hành độngt hiếu suy nghĩ.
- Ngu Thiên Tàn! Nam Cung Hoàng!
Cổ Phong lạnh lùng nói ra danh hào hai người này.
- Thật sự là không nghĩ tới, ‘ Hành Hội ’ cùng Nam Cung thế gia hai lão quái vật đồng thời xuất động! Một cây yêu thảo có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?
- Một cây yêu thảo đương nhiên không đáng Ngu Thiên Tàn ra ra tay.
Lão già độc nhãn hừ lạnh, nói:
- Nhưng mà, hơn nữa có tổ trưởng tổ bốn Cổ Phong, còn có cừu nhân đả thương con ta, đáng cho ta động thủ rồi.
- Các ngươi muốn đối phó ta?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Hẳn là, Ngu Thiên Tàn ngươi định một mình thưởng thức ngũ sắc thần linh của Khổng Bạch Huyên!
- Im ngay! Ngươi là tiểu súc sinh chỉ biết ăn cơm dựa vào nữ nhân.
Mặt giọng nói khác vang lên, xuất hiện bên cạnh Ngu Thiên Tàn. Người này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, hắn là Ngu Kế Đô, trong mắt hắn đầy oán độc!
- Ngu Kế Đô, ta còn tưởng rằng ngươi không có cả dũng khí đứng trước mặt ta đấy!
Tùy Qua khinh thường nhìn Ngu Kế Đô, nói:
- Bà mẹ nó ăn cơm nữ nhân, ngươi thì sao? Nếu như không có lão tử của ngươi, ngươi ngay cả dũng khí đứng trước mặt ta cũng không có, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!
- Ngươi... Ngươi là tiểu súc sanh! Hôm nay ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Ngu Kế Đô kêu gào nói.
- Chỉ là miệng lưỡi lợi hại mà thôi.
Tùy Qua lười nhìn Ngu Kế Đô, nhìn vào Ngu Thiên Tàn, nói:
- Phụ tử các ngươi tối nay kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ có sách lược vẹn toàn?
Ngu Thiên Tàn nói:
- Đương nhiên, tối nay chính là ngày chết của ngươi! Ta đã cho người bày trận ở bên ngoài, cho dù Tùy Qua ngươi có chết, Khổng Bạch Huyên tiện nhân kia cũng không biết! Hừ, ngươi là đồ ngu xuẩn, rõ ràng chạy tới đây cho yêu thảo lột xác, ngươi thực cho rằng ở địa bàn của Long Đằng là có thể vô tư sao?
- Ngu Thiên Tàn!
Tùy Qua quát:
- Vì sao ta có cảm giác các ngươi huy động nhân lực như thế, giống như không chỉ đối phó hai người bọn ta a.
- Đương nhiên!
Ngu thiên tàn hừ lạnh nói:
- Chỉ bằng hai phế vật các ngươi, còn không xứng chúng ta huy động nhân lực như vậy!
- Chẳng lẽ... Mục tiêu của các ngươi là Long Đằng!
Tùy Qua thần sắc hoảng sợ, quát:
- Các ngươi muốn đối phó Long Đằng!
- Xem ra mặt trắng nhỏ ngươi cũng không phải không có đầu óc.
Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, dường như hắn rất hy vọng được Tùy Qua xem trọng.
Đáng tiếc Tùy Qua vẫn không nhìn Ngu Kế Đô, mà là nhìn chằm chằm vào Ngu Thiên Tàn.
- Các ngươi thật độc ác! Nhưng mà, Tang lão đại là sẽ không bị gì đâu! Các ngươi cũng không cần mơ mộng hão huyền!
- Mới vừa rồi nói ngươi có đầu óc, không nghĩ tới nhanh biến thành ngu xuẩn như vậy.
Ngu Kế Đô nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ tới, vì cái gì chúng ta trùng hợp như thế xuất hiện ở đây?
- Long Đằng có nội gian!
Cổ Phong quát một tiếng, hắn cực kỳ tức giận.
Đúng, Cổ Phong cực kỳ phẫn nộ, hắn có thể tiếp nhận chuyện bị địch nhân đả thương hoặc giết chết, nhưng mà không tiếp nhận bị người nhà bán đứng.
Bởi vì nội gian này không chỉ bán huynh đệ Long Đằng, càng bán vinh quang của Long Đằng.
- Là ai! Cút ra đây cho ta!
Cổ Phong rống lớn nói, hắn giống như nổi giận đùng đùng!
Lúc này Cổ Phong thầm nghĩ phải tìm ra kẻ tặc này, xé hắn thành mảnh nhỏ, dùng máu của hắn rửa đi khinh nhờn của Long Đằng.
- Cổ điên, tiết kiệm chút khí lực đi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một trung niên chừng bốn mươi mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện, khí độ người này trầm ổn, lại có vài phần tương tự Cổ Phong.
- Thường... Thắng!
Cổ Phong gian nan nói ra hai chữ này, dường như không thể tin được đây là sự thật, hắn vẻ mặt bi phẫn nói:
- Thường Thắng! Tại sao ngươi phản bội Long Đằng, vì cái gì?
- Cổ điên, ta không có phản bội Long Đằng!
Thường Thắng nghiêm nghị quát:
- Ta chỉ phản bội Tang Thiên! Bởi vì hắn căn bản không xứng khống chế Long Đằng! Long Đằng là lợi khí quốc gia, không thể do mãng phu như hắn khống chế! Hơn nữa, Long Đằng với tư cách lợi khí quốc gia, hắn hôm nay lại thường xuyên kháng mệnh, làm một ít đại lão cấp trên không hài lòng, tình cảnh của Long Đằng tràn đầy nguy cơ! Cổ điên, ngươi là hảo hán, chỉ cần ngươi thề không thuần phục Tang Thiên, tối nay ngươi sẽ còn sống rời khỏi, hơn nữa vẫn là tổ trưởng tổ bốn! Về sau, chúng ta có thể dắt tay khiến Long Đằng cường đại hơn.
- Thường Thắng.
Cổ Phong đột nhiên thở dài một tiếng, thay đổi hình tượng, thần sắc phi thường nặng nề, nói:
- Ngươi biết Long Đằng là nơi của người hiểu liêm sĩ trung nghĩa tồn tại, Thường Thắng, ngươi dẫn người ngoài đối phó người ngoài, đây chính là bất nghĩa; ngươi xếp đặt thiết kế hãm hại lão đại, đây là bất trung. Nếu để ngươi khống chế Long Đằng, đám người chúng ta xứng là Long Đằng không? Chỉ là một đám xà trùng mà thôi.
- Nói hay lắm! Cổ đại ca, thật không nghĩ tới, lời nói của ngươi lại sắc bén như vậy, ta bội phục.
Tùy Qua duỗi ngón tay cái khen.
- Cổ điên, nếu ngươi cố ý tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thường Thắng hừ lạnh nói:
- Nghĩ tới Thường Thắng ta là một trong mấy người khai sáng Long Đằng, xuất đạo đến nay thân kinh bách chiến, xem như không phụ danh tiếng Thường Thắng. Mà Tang Thiên, ỷ vào công tích sư phụ, rõ ràng chấp chưởng cả Long Đằng, còn chiếm lấy long mạch để tu luyện, càng là thông thái rởm, làm cho Long Đằng bất hòa với nhau. Kẻ ngu xuẩn như vậy làm sao xứng làm lão đại Long Đằng! Nhưng mà không có sao, sau tối nay Tang Thiên không còn rắc rối này nữa.
- Nói như vậy, tổ trưởng tổ sáu rơi vào tay các ngươi?
Tùy Qua hỏi.
/1780
|