Yên Chi Thượng Hoa

Chương 74

/120


edit + beta: Mạc Thiên Y

“Ưm... Tình Khuynh... chàng nhẹ chút...” Oản Oản ngửa đầu lên, châu thoa sớm đã tán loạn rơi trên sạp, áo váy ngang ngực cũng bị mở rộng ra, lộ ra trung y màu tuyết trắng, Tình Khuynh vươn tay luồn vào trong trung y, có hơi vội vàng nắn bóp.

Hơi thở Tình Khuynh càng thêm nặng nề, trong chốc lát, cơ thể có chút căng cứng, một tay khác run nhè nhẹ nắm kéo trung đan của mình, muốn mở ra lối thoát từ bên trong.

Oản Oản biết hắn còn chưa quá thuần thục, cũng không tiếp tục làm khó, ngược lại đưa tay cởi bỏ quần áo của hắn, lộ ra thân mình có hơi mảnh khảnh. Trong khoảng thời gian này, bởi vì từ nay về sau không cần tiếp khách, cho nên sức ăn của Tình Khuynh đã gia tăng lên rất nhiều. Nhưng bất luận Oản Oản bồi bổ cho hắn như thế nào, cũng không thấy hắn tăng thêm vài lạng thịt, ngược lại dưỡng thân mình càng thêm trơn mịn, ngay cả lỗ chân lông đều cực khó nhìn ra, không biết là nên ghen tỵ hay ca thán đây.

“Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến... Chúng ta có rất nhiều thời gian.” Bàn tay nhỏ bé sờ lên phần bụng dưới vì tập võ mà hơi lộ lên cơ bụng của hắn, Oản Oản vừa đánh vòng quanh, vừa chọc người nói.

Ánh mắt Tình Khuynh tối sầm, hít vào một hơi khí lạnh, dường như đã không nhịn được, một phen xé đứt dây lưng trung y của Oản Oản, chỉ thấy trước mắt một mảnh đỏ tươi. Trên cái yếm nho nhỏ kia thêu từng đóa từng đóa hoa mẫu đơn lớn, mà đủ loại mẫu đơn còn được hai cái bánh bao phồng to kia đẩy cao lên, phảng phất như lay động trong gió, còn ngửi được hương hoa.

“Cho ta đi... Cầu ngươi...” Phủ người xuống, dùng sức trút bỏ tiểu y, Tình Khuynh dùng sức mút lấy cần cổ Oản Oản, cảm thụ xúc cảm ấm nhuận kia, da thịt trên toàn thân cũng sáp lên, muốn hòa chung thành một thể.

Oản Oản cười đùa cởi bỏ trung khố trung y (quần lót trong), hai đùi trơn nhẵn trắng nõn câu lên vòng hông của Tình Khuynh. Phần thịt mềm trong bắp đùi cọ xát lên thắt lưng mẫn cảm của Tình Khuynh, mỗi một tiếng mang theo hơi thở dốc thơm tho của nữ tử thiếu chút nữa đem Tình Khuynh đắm chìm vào. Một đôi cánh tay như ngọc ôm lấy nam tử như yêu nghiệt trước mắt này, muốn càng gần hơn thấy rõ đôi mắt hắn, lại không nghĩ tới chỉ một cái liếc mắt, liền lại một lần nữa bị hắn mê hoặc thật sâu, giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn vậy: tim đập như nổi trống.

“Ta muốn nàng, Oản Oản...” Giống như bị mê hoặc, Tình Khuynh từ cổ Oản Oản một đường hôn đến bầu ngực mềm mại, nơi khác với nam tử kia, tản ra mùi hương phảng phất, trong tay nắn bóp phần đầy đặn không thể một tay nắm hết, nơi kia nhịp nhàng nảy lên theo hô hấp, thiếu chút nữa khiến Tình Khuynh tiết hỏa.

“Ưm...” Chuyện nam nữ, mặc dù Tình Khuynh vẫn là tân thủ, nhưng ở phương diện kỹ thuật miệng, Tình Khuynh cũng không xa lạ, sau một hồi dạo đầu, ngay cả Oản Oản cũng không thể không thừa nhận, Hưởng Quân Viên phục vụ quả nhiên không phải bình thường.

Cảm nhận được cánh hoa của mình chảy ra nước mật, Oản Oản nâng mông lên, dùng bộ phận non kia nớt cọ xát lên phần nam tính của Tình Khuynh, còn chưa cọ được vài lần, bộ phận kia của Tình Khuynh liền lại lớn thêm vài phần, lập tức không nhẫn nại được nữa, tìm đúng vị trí, liền vọt vào, sau đó, hai người cùng phát ra tiếng rên ngâm thở dài thỏa mãn.

Tình Khuynh thấy bản thân muốn điên rồi, tuy rằng trước kia hắn cũng từng làm chuyện tình ái này với Oản Oản, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên uống say ra, còn lại vài lần đều bị vây vào giai đoạn sờ soạng. Hôm nay làm càn như vậy, cũng là chưa bao giờ từng có. Cánh hoa nho nhỏ kia như thứ vũ khí sắc bén siết chặt lấy hắn, dường như muốn đem sắt thép biến thành ngón tay mềm, khi thì thông sướng, khi thì chặt chẽ, loại cảm thụ muốn phóng thích, lại luyến tiếc phóng thích này, càng làm cho hắn thêm trầm mê. Loại cảm giác này, là hắn ở trong Hưởng Quân Viên bao nhiêu năm cũng chưa từng được thể nghiệm, hắn khi đó, thầm muốn được người bảo hộ trong ngực, được người che chở yêu thương, được người áp ở dưới thân. Nhưng hôm nay, hắn lại muốn bảo hộ nữ nhân trong lòng này, che chở yêu thương cả đời, vĩnh viễn cũng không buông tay.

Oản Oản cũng cực ít được cảm thụ qua màn tình ái ‘có yêu có dục’ này. Biết bao nhiêu kiếp làm người, nàng đều ở trong cảm xúc thù hận phản bội cùng với bảo toàn sinh mạng mà làm chuyện này. Nhưng lúc này thì không giống vậy, nàng muốn ôm chặt lấy nam nhân này, nàng cũng muốn bao dung cả nam nhân này, không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm.

“Tình Khuynh...” tiếng gọi say mê khiến Tình Khuynh thất thần.

Oản Oản gợi lên một nụ cười giảo hoạt, dưới thân dùng sức một cái, khiến Tình Khuynh đau xém chút kêu thành tiếng, sau đó là một loạt động tác xô đẩy đầy kỹ xảo. Tình Khuynh chống đỡ không xong, ngửa đầu nằm ngửa ra. Oản Oản nương theo lực mà nhoài người ngồi lên, một mái tóc đen bóng xõa tung trên thân thể trắng nõn của nàng, đóa hoa mai trước ngực lúc ẩn lúc hiện, theo động tác của Oản Oản, mà nhịp nhàng nảy bật.

“Tình Khuynh... để ta áp chàng một lần đi...” đầu ngón tay câu lên cằm nam nhân nằm trên sạp, Oản Oản chu đôi môi đỏ mọng, làm nũng cười nói.

Tình Khuynh ánh mắt càng thêm mê mang, gương mặt diễm lệ như say, đưa tay nắm chặt bờ hông Oản Oản, mấp máy môi nói: “Được...”

“A... A... Nhanh chút... Ô ưm... Ta còn muốn...”

“Ô ưm... Oản Oản... Nàng...”

“Đừng có ngừng a...”

Nghiêm Chính ở tại phòng khách, trên đầu gần như muốn bốc khói, hắn vài lần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng đang là ban ngày ban mặt a. Nhưng ngoài miệng lại không dám nói, đành phải cúi gằm đầu thật thấp, đầu toát đầy mồ hôi.

Đứng phụng bồi bên cạnh hắn trong phòng khách là Tử Hộ, trước đây nàng vẫn luôn làm việc trong Tầm Hương lâu, chuyện như vậy, nàng đã sớm tập mãi thành thói quen, trong lòng chẳng những thấy không có gì là không ổn, ngược lại còn cảm thấy phu nhân nhà mình được sủng ái đó là chuyện lớn to cỡ trời a.

Bên trong lại là một phen dây dưa, đương lúc Nghiêm Chính nghe thấy âm thanh có người gạt đổ hết đồ vật trên sạp hay trên bàn xuống mặt đất, nam tử độc thân còn chưa thành thân như hắn lúc này thật sự là không nhịn được nữa, xoay người ôm quyền hướng tới Tử Hộ, liền bước nhanh ra ngoài, có một số việc, vẫn nên ngày mai báo lại cũng kịp.

Tử Hộ xoay người nhìn bộ dáng chạy trối chết của nam hài kia, hơi hơi cong môi, cũng không đi quấy rầy chủ nhân, ngược lại đi theo Nghiêm Chính chậm rãi đi ra phòng chờ.

...

Nắng ấm mùa đông, cánh cổng phía đông của Nam Đô mở rộng, bốn phía đều đứng đầy binh lính mặc khôi giáp, những người không có phận sự đều bị đuổi hết qua một bên. Bách tính quần chúng không rõ tình hình hỏi han suy đoán lẫn nhau, lại vẫn không chịu rời đi, chỉ đứng từ xa, nhón chân ngóng nhìn ra xa. Chỉ chốc lát sau, đầu tiên là một tiểu đội binh lính cưỡi ngựa chạy vào từ cổng Đông, trong miệng hô lớn: “Xa giá của Duệ An hoàng tử! Tránh đường!”

Dân chúng một mảnh xôn xao ồ lên, nguyên bản đám người sắp tán đi cũng dần dần tụ tập lại, chọn nơi có địa thế khá cao mà đứng, làm cho hai bên đường lớn giống như chợ vậy. Sau đó, đại khái qua thời gian tầm một chén trà nhỏ (5 phút), hai trăm đoàn người nghi thức nâng ô che màu vàng, cờ vàng, trong đó có nam có nữ, thân mặc y phục nghi thức, diện mạo nghiêm túc, hù dân chúng phải đè thấp thanh âm, không còn ồn ào chen chúc như vừa nãy nữa.

Chờ hai trăm người của đoàn nghi thức đi qua, lại là một trăm người của đoàn nghi thức cầm đao, thanh đao dưới ánh mặt trời chói lọi, thế nhưng còn mang theo sát khí, tựa hồ có chút bất đồng với đoàn nghi thức của những hoàng tử Nam Đô, nhưng về phấn bất đồng ở điểm nào, những dân chúng thấp cổ bé họng quê mùa như họ lại không nói rõ được. Bởi vì Duệ An hoàng tử vẫn còn là hoàng tử, mặc dù có phong hào, lại chưa được phong vương, càng không có đất phong, cho nên trong đoàn nghi thức chỉ có nghi đao, cũng không có nghi hoàng*, ban kiếm này nọ. Nhưng, mặc dù không có những thứ này, khi đội nghi đao đi qua hết, một trăm người trong đội kỵ binh đi theo phía sau, cũng đủ cho dân chúng tán thưởng. Chỉ thấy một trăm kỵ binh kia, bên dưới đều cưỡi loại ngựa thống nhất chỉ có của Thần quốc, đen bóng to lớn, bờm ngựa dày rậm cũng theo gió bay lên, tứ chi rắn chắc mạnh mẽ luân phiên chạy qua, để lại bụi mù cuồn cuộn trên đường phố Nam Đô.

(* nghi đao: đoàn nghi lễ cầm đao; nghi hoàng: đoàn nghi lễ cầm hoàng/ hoàng [锽]: một loại binh khí cổ xưa) “Mau nhìn xem! Loan giá của hoàng tử!” Ngay tại lúc ánh mắt mọi người đều bị một trăm con tuấn mã kia mê hoặc, chợt nghe một tiếng kêu to của tên tiểu tử nào đó, lúc này mọi người mới quay đầu lại, nhìn về phía cổng đông.

Ở Khởi quốc, xa giá của hoàng tử cũng đều có quy chế, bình thường dẫn đầu đều là xe ngựa tùy thị, từng có một lần Khởi quốc thiếu ngựa, còn dùng xe bò để chạy qua, hiện nay xa giá trong cung đều vẫn dùng dê thay thế như cũ, có thể thấy được ngựa ở Khởi quốc khan hiếm cỡ nào. Nhưng, Duệ An hoàng tử hiển nhiên không thiếu ngựa, ngay cả xe ngựa tùy thị đều là song mã, dùng loại ngựa Bắc Hồ - là loại thượng hạng ở Thần quốc, càng đừng nói đến tự xe của hoàng tử dùng tới bốn con tuấn mã, kéo theo chiếc xe ngựa rộng lớn phủ màn xe vàng óng ánh, một đường vững vàng chạy qua. Một hàng này, dân chúng cố ý đếm qua, ước chừng có bảy bảy bốn mươi chín chiếc, mặc dù không bì kịp đế vương có chín chín tám mươi mốt chiếc, nhưng đoàn xe ngựa kia lại càng khoe khoang hơn vài phần tôn quý.

Đợi đoàn xe ngựa đi hết, sắc trời đã qua giữa trưa, theo sau xa giá là một đội năm mươi kỵ binh, còn sót lại đi theo sau là đoàn người nghi thức, giơ ô vàng, cờ vàng, như vậy đếm kỹ lại một lần. Duệ An hoàng tử vào đô thành, cư nhiên dẫn theo không hơn bốn trăm người, còn chưa tính cả người ngồi trong xe, có thể thấy được ân sủng của đương kim hoàng thượng đối với người này.

Loan giá trực tiếp thẳng hướng đến phủ hoàng tử, phủ Duệ An hoàng tử được xây ở cánh tây hoàng cung, ban đầu vốn là nơi ở của họ hàng thân thuộc ở thời của tiên hoàng, nhưng đến hiện nay, dòng họ suy tàn, có nhiều người đã không còn sống, nên không có nhiều phòng ở. Lần này Duệ An hoàng tử trở về, hoàng thượng vung tay hào phóng, liền đem nơi ở vốn từng của Uẩn vương - bào đệ của tiên hoàng, ban cho Duệ An hoàng tử, khiến triều đình một mảnh sợ hãi thán phục. Phải biết rằng hiện nay tất cả hoàng tử không có đất phong đều ở tại cánh đông của hoàng cung, phòng ốc ở nơi đó mới được xây cất, diện tích không lớn, cũng không xa hoa như dãy nhà cũ. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Duệ An hoàng tử ở tại cánh tây, khiến cho không ít người ngầm tính toán trong lòng.

Trên cửa phủ Duệ An hoàng tử, tên phủ không phải như trên sớ dâng lên, ngược lại treo tấm bảng “Thương hải nhất túc” khó hiểu, dở dở ương ương. Lúc này người trong phủ đã sớm nhận được tin, ở cửa hông nhìn ra xa, vừa thấy đoàn nghi thức, lập tức mở rộng cánh cửa Thuỳ hoa môn*, loan giá của hoàng tử trực tiếp đi vào phủ. Còn đoàn nghi thức, trừ bỏ kỵ binh ra, đều phải chạy tới trong cung để bẩm báo lại công việc.

(*cửa thuỳ hoa: cửa núm tua, một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)

Sau khi đoàn xa giá tiến vào cửa chính, liền dựa theo cấp bậc khác nhau mà chia ra đi vào, nhóm đầy tớ vừa mới vào cửa liền lui quỳ xuống, cung nghênh xa giá hoàng tử, mà thứ phu nhân cùng lương đễ thì đi theo sau xa giá của hoàng tử, sau khi đi vào nhị môn nội viện, mới xuống xe, quỳ gối một bên, chờ hoàng tử phân phó.

Oản Oản cùng Tình Khuynh ngồi chung một xe, vén rèm lên nhìn hai nữ nhân quỳ trên mặt đất một cái, ngay cả nói cũng lười nói, đưa cho Tử Hộ một ánh mắt, Tử Hộ lập tức nói vài câu ở bên tai Đào Diệp, sau đó Đào Diệp gật gật đầu, vén màn xe lên, hô ra bên ngoài: “Điện hạ có lệnh, đều tự giải tán đi.”

Vốn đang quỳ trên mặt đất, Vương thị vừa nghe liền tức giận, Bảo thứ phu nhân kia cư nhiên lại có thể ngồi cùng xe với hoàng tử, ngay cả truyền lời cũng không sai tùy thị, nàng không phục vừa định kêu la, lại nghĩ tới mệnh lệnh của Tình Khuynh ở trên đường, liền sụp xuống, quỳ lạy lĩnh chỉ. Sau đó, chờ xe của Tình Khuynh chạy tới chính viện, mới chậm rãi bò lên, hừ lạnh một tiếng với Mạnh lương đễ đang nhu thuận cúi đầu hạ mắt, rồi quay đầu vịn tay nha đầu, đi đến viện của nàng. Phía sau nàng, Mạnh lương đễ vẫn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

“Lương đễ... nàng ta...” nha đầu tùy thị bên người Mạnh thị bất mãn nói, lại bị Mạnh thị đè tay lại, kéo nàng đi đến tiểu viện của mình.

“Nói ít nghe nhiều.” Mạnh thị thấp giọng dặn dò, lại liếc mắt nhìn theo bóng lưng Vương thị, âm thầm lộ ra vẻ giễu cợt.

***

MTY: ta đi chết đây, lần đầu tiên edit một chương H như vậy, phải dò từng chữ đầy bỡ ngỡ a... (T^T)


/120

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status