Đau đớn là vậy nhưng có lẽ điều đó mới chỉ là sự khởi đầu cho những ngày tháng, cho những đau khổ, thảm cảnh mới mà thôi.
Sớm hôm sau, cũng như thường lệ. Tuyết Linh Đan ngủ dậy từ rất muộn, cũng chẳng có điều gì cần bàn cãi, lúc cô ở tướng phủ cô cũng như thế. Mặc dù thường bị ma ma giáo huấn nhiều lần cũng không chừa được. Nhưng từ nhiều hôm nay ngoài việc là do thói quen cũng không thể phủ nhận một phần là do tích tụ uất ức, đau buồn, mệt mỏi của những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo của một bà vợ bị vứt bỏ. Tuy nhiên nói là thế chứ cô vần thấy mình may mắn chán so vơi nhiều người còn bị chồng vứt bỏ quẳn vào một só, chờ đến một thời cơ nào đó liền tống đi ngay.
Vừa ngay khi ngủ dậy cô ngay bị Hồng Hoa, Như Ngọc càu nhàu mãi. Khổ nhất là bây giờ hộ còn tạo ra một nguồn vui mới là thích làm đẹp cho cô, thế là tự nhiên cô trở thành vật bị " thí nghiệm" cho những " sản phẩm" mỹ phẩm mới của họ. Cũng phải thôi, họ mong muốn cô sẽ tạo được lực chú ý của Minh vương. Cho nên đối với cái lòng tốt dư thừa của hộ cô cũng đành mặc kệ và cái mặc kệ đó khiến tô bị tra tấn suốt mấy canh giờ. Thật khủng khiếp!!! Cô nghĩ vậy.
Lúc họ sử soạn xong xuôi cho cho cô thì cũng là lúc mặt trời lên đỉnh núi kẻo này lại bị Minh vương soi mói như gà bới thóc. Đến đây co bất giác thở dài phiền muộn. Theo quy định phép tắc của đương triều đề ra, chính thê cùng phu nhân ngày nào cũng phải dùng bữa sáng và tối cùng nhay không ngaoị trừ nhà đó là vương tôn quý tộc hay hoàng đế cao cao tại thượng.
Bước đến sảnh chính đập vào mắt cô là 1 cảnh tượng âu âu yếm yếm như mọi ngày thế mà cô vần buồn. Chẳng hiểu sao lại quanh đi trái ngược với cái tâm trạng quyết tâm đường đường chính chính đi vào cho Minh vương bết mặt cho hắn đỡ cái thói ngông cuồng vì sau mấy ngày nay cô hiểu ra một điều càng nhún nhường hắn, hắn càng lấn tới. Nghĩ đến cảm xúc ấy trong lòng cô lại ngổn ngang trăm điều, rõ ràng cô thích minh vương lại giống như không thích hắn không quan tâm đến hắn nhưng khi nhìn hắn ôm ấp mĩ nhân thì lòng cô chợt buồn như hàng nhát dao đâm vào tim. Lạ nhất là mấy ngày nay kể từ khi bước chân vào vương phủ cô luôn vương vấn một hình ảnh mờ nhạt gần gũi khó nói.
Vừa thẫn thờ bước được mấy bước đã nghe thấy tiếng Minh Vương, giọng nói của hắn phẳng lặng, lạnh lùng có chút bất mãn như cô khôn hề tồn tại trong cuộc đời hắn:
- Đã đến, sao lại đi vội vậy? Cô thật không biết phép tắc , ngủ dậy muộn ta chưa tính toán vậy mà chưa thèm nói một câu đã bươc đi . Cho dù bổn vương không muốn nhìn mặt cô đi chăng nữa thì quy tắc của triều đại khó thể bỏ.
Nghe hắn nói, đanh đành bước chậm đi cúi ngầm mặt nhìn xuống đôi giày mới mà phụ thân tặng cho cô , nhớ về phụ thân là một niềm an ủi duy nhất của cô khi ở nơi này.
Chợt đầu cô xẹt lên một tiếng . Vủa rồi cô đã cô bước chân nhẹ nhất có thể thế nhưng hắn vẫn nhận ra được . Chẵng nhẽ hắn đợi cô. Ngay lúc ấy cô hoảng sợ lén nhìn hắn nhìn bắt ngặp ánh mắt hắn nhìn cô và cô tìm thấy một sự dịu dàng trong đó. Tuy nhiên nó thoáng qua một chút, nhanh đến nỗi cô tưởng mình bị hoa mắt còn chủ nhân của đôi mắt ấy lại chẳng hề nhận ra. Lén nhìn cái nừa thì lại là một ánh mắt thắm đầy nhu tình của hắn dành cho Hoa quý cơ. Được một lúc khi cô bước gần đến bàn ăn nơi họ ngồi thì hắn lại nhìn cô lạnh lẽo , lời biền lên tiếng như nói chuyện với một con người ti tiện:
- Bổn vương cho cô ngồi đây dùng bữa nhưng không có nghĩa là cho cô ngồi cùng với bổn vương. Sang bên kia mà ngồi.
Giọng nói của hắn vừa thôi thì cái ý nghĩ hắn quan tâm đến cô liền lung lay, đổ sập xuống biến mất hoàn toàn.
Thấy hắn vậy cô bất giác nở một nụ cười chua xót, miễn cưỡng, đắng chát. Quay đầu đi đến cái cái bàn kia. Có lẽ điều này cũng giống như cuộc hôn nhân giừa cô và hắn chia thành hai lối đi, vĩnh viễn không thể gọp lại thành một.
Cứ thế, cứ thế, ngày tháng trôi qua, sáng đi đêm đến, mối ngày đều bắt đầu và kết thúc như vậy khiến cô học, biết cách thờ ơ lảng tránh không quan tâm đến nó nữa
Cho đến một ngày khi một loạt những sự kiện xảy ra thì mọi chuyện đã không còn như ban đầu nữa và cô không thể bình thản như lúc trước.
***2 năm sau***
Hai năm! Thật nhanh ! Chớp mắt đã được hai năm rồi! Chớp mắt cô đã lấy Minh vương được hai năm! Chịu hai năm cô đơn, lạnh lẽo, phương đơn gối chiếc, tự nhiên lại cảm thấy như mạnh mẽ thêm. Cô tự nghĩ như vậy.
Nhìn lên cái cây , màu xanh của nó đã ngả vàng có chớm buồn, nhìn con chim thấy nó lẻ loi 1 mình, nhìn mây mây ảm đạm càng khiến tâm trạng cô thêm não nề. Đang lúc chìn trong cái tâm trạng ấy cô không hề nhận ra có bóng người bước gần đến bên cô nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, hoảng hốt.Nếu không phải hắn làm xê xịch cái bình hoa bên cạnh chỉ sợ cô chẳng nhận ra nữa. Quay lại đã thấy Minh Vương chiễm chệ đứng ở đó với bộ dáng như mọi ngày và điều khiến cô ngạc nhiên nhất là hắn bước vào phòng cô. Thường thường đừng nói bước vào phồng cô chứ bước đến tiểu viện cô thì chẳng bao giờ có.Thật không biết hôm nay hắn ăn phải cái gì nữa. Chưa kịp để cô hỏi, Minh vương đã cướp lời nói trước:
- Hôm nay là sinh thần của Thái tử, hoàng thượng đã an chuẩn việc mở tiệc ở Đông cung. Hôm qua thái tử có gửi thiệp mời bổn vương chưa kịp nhắc mãi chiều nay mới nhớ ra. Cô thay y phục đi, bổn vương chờ cô ở ngoài . Hôm nay không chỉ có đại thần đến dự mà còn có các vương gia khác đến dự chơ làm mất mặt bổn vương.
Cũng giống như lúc nãy , cô chưa kịp ừ một tiếng hắn đã đi mất tăm. Vội kêu Hồng Hoa, Như Ngọc trang điểm, thay y phục nhưng cũng phải mất khá lâu mới xong xuôi.
Hôm nay cô mặc một chiết váy hồng buộc sát eo, váy được cố định bằng đai ngọc phỉ thúy óng ánh, đuôi váy dài xòe rộng, cổ váy tròn vộng khoét sau để lộ bờ vai trắng nõn và bộ ngực căng tròn, no đủ càng tô rõ dáng người gợi cảm đầy phong tình của cô.
Kiểu tóc hôm nay cũng được cô bới rất cẩn thận, búi theo kiểu đỉnh hạc vân thê được đính chặt bởi các châm cài tóc đủ thể loại khiến cho cô nha sắc cô càng nổi bật. Đẹp đến nỗi mà mấy ngườ kia phải thẫn thờ một lúc lâu.
Bước ra khỏi cửa đúng là Minh vương cũng đang đợi cô ở ngoài, cũng giống mấy người kia hắn thẫn thờ nhìn cô một lúc lâu, lúc phái hiện liền quay phắt đi hắn trèo lên ngựa trước đẻ lại cô phải vất vả lắm mới lên trược cũng chỉ tại cái trang phục rườm rà.
Sắc trời ảm đạm tối dần , cây cối lại có chút gì đó héo hon, xơ xác. Có lẽ bữa tiệc hôm nay sẽ không thuận lợi như mong đợi rồi.
Sớm hôm sau, cũng như thường lệ. Tuyết Linh Đan ngủ dậy từ rất muộn, cũng chẳng có điều gì cần bàn cãi, lúc cô ở tướng phủ cô cũng như thế. Mặc dù thường bị ma ma giáo huấn nhiều lần cũng không chừa được. Nhưng từ nhiều hôm nay ngoài việc là do thói quen cũng không thể phủ nhận một phần là do tích tụ uất ức, đau buồn, mệt mỏi của những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo của một bà vợ bị vứt bỏ. Tuy nhiên nói là thế chứ cô vần thấy mình may mắn chán so vơi nhiều người còn bị chồng vứt bỏ quẳn vào một só, chờ đến một thời cơ nào đó liền tống đi ngay.
Vừa ngay khi ngủ dậy cô ngay bị Hồng Hoa, Như Ngọc càu nhàu mãi. Khổ nhất là bây giờ hộ còn tạo ra một nguồn vui mới là thích làm đẹp cho cô, thế là tự nhiên cô trở thành vật bị " thí nghiệm" cho những " sản phẩm" mỹ phẩm mới của họ. Cũng phải thôi, họ mong muốn cô sẽ tạo được lực chú ý của Minh vương. Cho nên đối với cái lòng tốt dư thừa của hộ cô cũng đành mặc kệ và cái mặc kệ đó khiến tô bị tra tấn suốt mấy canh giờ. Thật khủng khiếp!!! Cô nghĩ vậy.
Lúc họ sử soạn xong xuôi cho cho cô thì cũng là lúc mặt trời lên đỉnh núi kẻo này lại bị Minh vương soi mói như gà bới thóc. Đến đây co bất giác thở dài phiền muộn. Theo quy định phép tắc của đương triều đề ra, chính thê cùng phu nhân ngày nào cũng phải dùng bữa sáng và tối cùng nhay không ngaoị trừ nhà đó là vương tôn quý tộc hay hoàng đế cao cao tại thượng.
Bước đến sảnh chính đập vào mắt cô là 1 cảnh tượng âu âu yếm yếm như mọi ngày thế mà cô vần buồn. Chẳng hiểu sao lại quanh đi trái ngược với cái tâm trạng quyết tâm đường đường chính chính đi vào cho Minh vương bết mặt cho hắn đỡ cái thói ngông cuồng vì sau mấy ngày nay cô hiểu ra một điều càng nhún nhường hắn, hắn càng lấn tới. Nghĩ đến cảm xúc ấy trong lòng cô lại ngổn ngang trăm điều, rõ ràng cô thích minh vương lại giống như không thích hắn không quan tâm đến hắn nhưng khi nhìn hắn ôm ấp mĩ nhân thì lòng cô chợt buồn như hàng nhát dao đâm vào tim. Lạ nhất là mấy ngày nay kể từ khi bước chân vào vương phủ cô luôn vương vấn một hình ảnh mờ nhạt gần gũi khó nói.
Vừa thẫn thờ bước được mấy bước đã nghe thấy tiếng Minh Vương, giọng nói của hắn phẳng lặng, lạnh lùng có chút bất mãn như cô khôn hề tồn tại trong cuộc đời hắn:
- Đã đến, sao lại đi vội vậy? Cô thật không biết phép tắc , ngủ dậy muộn ta chưa tính toán vậy mà chưa thèm nói một câu đã bươc đi . Cho dù bổn vương không muốn nhìn mặt cô đi chăng nữa thì quy tắc của triều đại khó thể bỏ.
Nghe hắn nói, đanh đành bước chậm đi cúi ngầm mặt nhìn xuống đôi giày mới mà phụ thân tặng cho cô , nhớ về phụ thân là một niềm an ủi duy nhất của cô khi ở nơi này.
Chợt đầu cô xẹt lên một tiếng . Vủa rồi cô đã cô bước chân nhẹ nhất có thể thế nhưng hắn vẫn nhận ra được . Chẵng nhẽ hắn đợi cô. Ngay lúc ấy cô hoảng sợ lén nhìn hắn nhìn bắt ngặp ánh mắt hắn nhìn cô và cô tìm thấy một sự dịu dàng trong đó. Tuy nhiên nó thoáng qua một chút, nhanh đến nỗi cô tưởng mình bị hoa mắt còn chủ nhân của đôi mắt ấy lại chẳng hề nhận ra. Lén nhìn cái nừa thì lại là một ánh mắt thắm đầy nhu tình của hắn dành cho Hoa quý cơ. Được một lúc khi cô bước gần đến bàn ăn nơi họ ngồi thì hắn lại nhìn cô lạnh lẽo , lời biền lên tiếng như nói chuyện với một con người ti tiện:
- Bổn vương cho cô ngồi đây dùng bữa nhưng không có nghĩa là cho cô ngồi cùng với bổn vương. Sang bên kia mà ngồi.
Giọng nói của hắn vừa thôi thì cái ý nghĩ hắn quan tâm đến cô liền lung lay, đổ sập xuống biến mất hoàn toàn.
Thấy hắn vậy cô bất giác nở một nụ cười chua xót, miễn cưỡng, đắng chát. Quay đầu đi đến cái cái bàn kia. Có lẽ điều này cũng giống như cuộc hôn nhân giừa cô và hắn chia thành hai lối đi, vĩnh viễn không thể gọp lại thành một.
Cứ thế, cứ thế, ngày tháng trôi qua, sáng đi đêm đến, mối ngày đều bắt đầu và kết thúc như vậy khiến cô học, biết cách thờ ơ lảng tránh không quan tâm đến nó nữa
Cho đến một ngày khi một loạt những sự kiện xảy ra thì mọi chuyện đã không còn như ban đầu nữa và cô không thể bình thản như lúc trước.
***2 năm sau***
Hai năm! Thật nhanh ! Chớp mắt đã được hai năm rồi! Chớp mắt cô đã lấy Minh vương được hai năm! Chịu hai năm cô đơn, lạnh lẽo, phương đơn gối chiếc, tự nhiên lại cảm thấy như mạnh mẽ thêm. Cô tự nghĩ như vậy.
Nhìn lên cái cây , màu xanh của nó đã ngả vàng có chớm buồn, nhìn con chim thấy nó lẻ loi 1 mình, nhìn mây mây ảm đạm càng khiến tâm trạng cô thêm não nề. Đang lúc chìn trong cái tâm trạng ấy cô không hề nhận ra có bóng người bước gần đến bên cô nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, hoảng hốt.Nếu không phải hắn làm xê xịch cái bình hoa bên cạnh chỉ sợ cô chẳng nhận ra nữa. Quay lại đã thấy Minh Vương chiễm chệ đứng ở đó với bộ dáng như mọi ngày và điều khiến cô ngạc nhiên nhất là hắn bước vào phòng cô. Thường thường đừng nói bước vào phồng cô chứ bước đến tiểu viện cô thì chẳng bao giờ có.Thật không biết hôm nay hắn ăn phải cái gì nữa. Chưa kịp để cô hỏi, Minh vương đã cướp lời nói trước:
- Hôm nay là sinh thần của Thái tử, hoàng thượng đã an chuẩn việc mở tiệc ở Đông cung. Hôm qua thái tử có gửi thiệp mời bổn vương chưa kịp nhắc mãi chiều nay mới nhớ ra. Cô thay y phục đi, bổn vương chờ cô ở ngoài . Hôm nay không chỉ có đại thần đến dự mà còn có các vương gia khác đến dự chơ làm mất mặt bổn vương.
Cũng giống như lúc nãy , cô chưa kịp ừ một tiếng hắn đã đi mất tăm. Vội kêu Hồng Hoa, Như Ngọc trang điểm, thay y phục nhưng cũng phải mất khá lâu mới xong xuôi.
Hôm nay cô mặc một chiết váy hồng buộc sát eo, váy được cố định bằng đai ngọc phỉ thúy óng ánh, đuôi váy dài xòe rộng, cổ váy tròn vộng khoét sau để lộ bờ vai trắng nõn và bộ ngực căng tròn, no đủ càng tô rõ dáng người gợi cảm đầy phong tình của cô.
Kiểu tóc hôm nay cũng được cô bới rất cẩn thận, búi theo kiểu đỉnh hạc vân thê được đính chặt bởi các châm cài tóc đủ thể loại khiến cho cô nha sắc cô càng nổi bật. Đẹp đến nỗi mà mấy ngườ kia phải thẫn thờ một lúc lâu.
Bước ra khỏi cửa đúng là Minh vương cũng đang đợi cô ở ngoài, cũng giống mấy người kia hắn thẫn thờ nhìn cô một lúc lâu, lúc phái hiện liền quay phắt đi hắn trèo lên ngựa trước đẻ lại cô phải vất vả lắm mới lên trược cũng chỉ tại cái trang phục rườm rà.
Sắc trời ảm đạm tối dần , cây cối lại có chút gì đó héo hon, xơ xác. Có lẽ bữa tiệc hôm nay sẽ không thuận lợi như mong đợi rồi.
/6
|