Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 7

/11


Editor: ChiMy

Trong cơ thể có thêm một sinh mệnh mới là loại cảm giác rất đặc biệt, mặc dù mới ba tháng, trừ bên ngoài nôn oẹ, không có cảm giác gì khác, nhưng có lúc Uông Xảo Ninh vẫn có thể cảm thấy trong cơ thể có một người khác, có nhịp tim độc lập, phụ thuộc cô, dựa vào cô.

Sau khi xác định mang thai, lòng của Uông Xảo Ninh rất kiên định, rất bình tĩnh, không có cảm giác lo lắng nhiều.

Chuyện nên đến sẽ đến, trên thực tế, làm mẹ vẫn luôn là ước muốn của cô, có thể sinh đứa bé cho người mình yêu, cực khổ hơn nữa cũng không sợ.

Đoán rằng, chắc là đứa bé này có khi cô và Thạch Khiêm gặp lại sau chuyện hiểu lầm. . . . . . Lúc đó hầu như ngày ngày bọn họ đều trôi qua trong sự nhiệt tình, hầu như mỗi phút mỗi giây cũng không rời xa nhau, cứ như vậy, chỉ cần cơ thể bình thường, không mang thai cũng khó.

Quý Thạch Khiêm còn có chút đắc ý, người đàn ông kia cười nói: "Xem ra năng lực của anh không tệ."

Trong giọng nói toàn là tự hào.

Có điều chỗ xấu duy nhất của việc mang thai là, anh ấy không cho phép cô đi làm.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy anh ấy đối với những nhân viên khác còn tốt hơn, ít nhất sẽ không bị anh ấy vô cớ mà đuổi việc như vậy.

Uông Xảo Ninh cảm giác cơ thể mình cũng không tệ lắm, rất khỏe mạnh, những năm qua, cô đã làm việc thành thói quen, cũng biết giới hạn sức khoẻ của mình, trên thực tế, làm ít công việc đối với cơ thể và trong lòng mình cũng tốt, huống chi bây giờ còn có đứa bé, về sau cũng có thể đối phó với việc sinh con cần tiêu hao nhiều sức lực. . . . . . Nhưng mà những lý do này cũng không thể thuyết phục Thạch Khiêm, xem ra ngày đó tình cảnh nôn nghén ở trong xưởng nhà vệ sinh nữ thật sự đã dọa anh ấy sợ.

Anh ấy nói anh chỉ muốn cưng chiều cô, chỉ sợ cô khổ cực, những thứ này cô đều biết, cũng vì vậy rất cảm động, cô thật sự rất cám ơn anh —— anh cho cô một mái nhà, cho cô cảm giác ấm áp.

Cô bây giờ, không chỉ có người nhà, còn có một người đàn ông yêu cô.

Thạch Khiêm luôn cố gắng hết sức ở nhà với cô, chỉ khi nào anh cần đi công tác, điều này cô có thể thông cảm, cô sẽ không bám lấy anh, sau khi gặp anh đang ở nước ngoài làm những việc kia, cô biết công việc của anh rất bận rộn.

Lúc anh không có ở đây, cô thường thường đi tới đi lui ở hành lang trong nhà, vuốt bụng, cảm giác chung sống với đứa bé.

Rõ ràng bụng của mình vẫn chưa lớn, trong lòng lại cảm thấy dường như cô đang mang theo quả cầu đi khắp nơi.

Đứa bé khi lớn sẽ thành bộ dạng gì đây? Nhất định rất đáng yêu, nếu như là con trai, chắc sẽ rất giống anh. Nếu như là con gái, có thể giống mình hay không?

Ngày ấy, Uông Xảo Ninh ở nhà đi tới đi lui, bắt đầu cố gắng làm một người rãnh rỗi.

Thạch Khiêm có ít nhất một câu nói đúng, "Bây giờ em có đứa bé, phải chú ý sức khoẻ của mình hơn, không thể quá mệt mỏi, ít nhất phải suy nghĩ vì đứa bé. . . . . ."

Cũng bởi vì những lời này, cô không hề tranh cãi với anh nữa, nguyện ý ngoan ngoãn đợi trong nhà, đem trách nhiệm công việc kiếm tiền cực khổ giao cho anh.

Một ngày này, Thạch Khiêm ở nhà, không giống như trước đây vùi ở bên người cô, nói đông nói tây với cô, hoặc là nói chuyện phiếm đứa nhỏ trong bụng cô, ngược lại vùi mình ở trong thư phòng, không biết trong đó làm gì.

Uông Xảo Ninh lại đi dạo bước trên hành lang, đầu tiên là đến phòng bếp rót ly nước uống, sau đó chậm rãi đi, muốn đưa ly nước cho Thạch Khiêm uống.

Vừa đi cô vừa cười cười, gần đây bụng có cảm giác biến đổi, sắp tròn bốn tháng, đứa bé đã lớn lên nhanh chóng.

Thật tốt, qua nửa năm nữa, là có thể gặp mặt đứa bé.

Vào thư phòng, Quý Thạch Khiêm rất chuyên tâm nhìn tài liệu trên bàn, một bên mở máy tính, anh rất chuyên chú, chuyên chú đến nỗi cô đến gần mới phát hiện.

"Xảo Ninh, sao em vào đây?" Vội vàng giúp cô kéo cái ghế qua, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình.

Uông Xảo Ninh để ly nước trong tay xuống, nhìnn về phía anh mỉm cười, trong nháy mắt động viên anh bởi vì công việc khó khăn mà lòng phiền não.

"Hình như gần đây anh khá bận rộn."

Nắm tay của cô, Quý Thạch Khiêm không muốn nói chuyện nhiều, nhưng mà ngược lại đem hết lực chú ý đặt ở trên người cô.

Trên thực tế, anh không cho là công việc quan trọng lắm, bây giờ đối với anh mà nói, thậm chí cô và đứa bé trong bụng của cô, mới là quan trọng nhất.

"Không có gì, đừng lo lắng." Sờ sờ bụng của cô, "Đứa bé gần đây có ngoan không?"

Cô cười cười, cũng vuốt bụng của mình, "Mới mấy tháng thôi, em nào có cảm giác? Có điều bụng trở nên lớn hơn chút."

"Phải nghỉ ngơi thật tốt, không nên quá mệt mỏi biết không? Anh đang định mời một quản gia, quản lý chuyện trong nhà. . . . . ."

Đến cửa hàng làm đi!"

"Em đừng nghĩ!"

"Anh bá đạo."

"Tùy em muốn nói gì thì nói!"

Quý Thạch Khiêm chau chau mày, Uông Xảo Ninh nhìn anh, bĩu môi làm bộ rất không vui. Trong lúc bất chợt, cô nhìn thấy bản báo cáo trên bàn, mấy chữ phía trên thu hút ánh mắt người khác: bạo động, trì hoãn giao hàng, trái với điều ước. . . . . . Quý Thạch Khiêm nhìn thấy cô đang nhìn, vội vàng thu lại bản báo cáo, "Xảo Ninh, buổi tối muốn ăn cái gì?

Anh đi mua về. . . . . ."

"Gần đây công việc có vấn đề gì không?" Cô biết anh sợ cô lo lắng, nhưng xuất phát từ sự quan tâm, cô vẫn muốn hỏi.

"Không có gì, đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Thạch Khiêm!" Cầm tay của anh, "Em không phải muốn can thiệp vào chuyện của anh, em chỉ là quan tâm anh. Em không nhất định có thể đề ra sáng kiến cho anh, nhưng mà có người chia sẻ, anh sẽ nhẹ nhõm hơn."

"Cũng nhiều thêm một người lo lắng cho anh mà!"

"Chúng ta không phải là người nhà sao??"

Nhìn cô, trong mắt cô lóe ra nụ cười, còn có các loại cảm xúc khác nhau, bao gồm ủng hộ, bao gồm khích lệ, bao gồm động viên, Quý Thạch Khiêm thở dài."Gần đây công xưởng ở Indonesia có một chút vấn đề, nơi đó xếp hàng bạo động, kết quả bởi vì trong công xưởng tương đối nhiều người Hoa, cho nên liền bị đình chỉ. Vốn là có một kiện hàng giao cho công xưởng đó làm, nhưng mà bởi vì sợ gặp nguy hiểm, anh đồng ý cho công xưởng tạm thời đình công, nhưng mà bây giờ kiện hàng này có thể không giao ra được. . . . . ."

"Vậy còn những công xưởng khác?"

Quý Thạch Khiêm cười khổ, "Những công xưởng khác cũng có đơn đặt hàng khác, nhân lực rất ít, thật sự cũng không có biện pháp tăng thêm công việc mới. Bây giờ biện pháp cuối cùng chính là xoay sở một khoản tiền lớn bồi thường vi ước! Gặp phải chuyện như vậy, cũng không có biện pháp."

Uông Xảo Ninh cũng chau mày theo, mà Quý Thạch Khiêm sờ đầu lông mày của cô, "Chính là như vậy, anh mới không muốn nói với em, sợ em lo lắng. Thật ra thì không có nghiêm trọng đến thế, giải quyết không được thì bồi thường tiền là được rồi, mấy chục triệu mà thôi, anh còn lo được. . . . . ."

"Anh có nghĩ tới công xưởng ở Đài Loan hay không?"

Quý Thạch Khiêm sững sờ, "Công xưởng Đài Loan . . . . . . Anh chưa từng nghĩ!"

Uông Xảo Ninh cười cười, "Em biết rõ anh một mực đem công xưởng Đài Loan làm thành là sự nghiệp từ thiện, để người tàn tật có một nơi để làm việc, thật ra thì trong công xưởng có rất nhiều nhân viên biết ơn anh."

Cô nói tiếp, mà anh chuyên tâm lắng nghe ——"Trên thực tế, lượng công việc của công xưởng rất ít, tất cả mọi người đều biết tình trạng của công ty, biết công ty không dám giao công việc cho bọn họ, cho nên mọi người giống như đi làm tộc, 9h sáng làm, bốn giờ chiều về, dù sao cũng không có áp lực công việc, lâu ngày đối với mình cũng không có lòng tin."

Quý Thạch Khiêm ngắt lời, "Nhưng phần lớn nhân viên trong công xưởng đều là . . . . . Anh không muốn để cho bọn họ quá mệt mỏi mà!"

"Thật ra thì không có nghiêm trọng như vậy, phần lớn mọi người đều có năng lực làm việc đó! Em cảm thấy anh có thể thử xem, giao phần đơn đặt hàng này cho công xưởng Đài Loan. Hơn nữa em cảm thấy cách làm trước kia của anh, thật ra thì cũng có tác dụng phụ đấy!"

"Tại sao?"

"Nhân viên trong công xưởng đều biết ông chủ rất tốt, nhưng tất cả mọi người luôn đoán có thể ở lại bao lâu đây? Lượng công việc rất thấp, có thể có một ngày tâm trạng ông chủ kém, sẽ thu lại công xưởng hay không, bởi vì lúc này công xưởng không mang lại lợi nhuận cao!"

"Anh. . . . . ." Quý Thạch Khiêm suy nghĩ sâu xa, thừa nhận nói: "Anh chưa nghĩ qua vấn đề này. . . . . ."

Anh chưa từng nghĩ cách làm của mình ngược lại sẽ khiến cho nhân viên trong công xưởng lo sợ, làm như vậy, đến một mức độ nào đó cũng là để nhân lực ở đó mà không dùng tới."Khoản đơn đặt hàng này không nhỏ, thời gian chỉ có một tháng, mọi người có thể làm được không?"

"Em cảm thấy có thể, những năm này tất cả mọi người rất cảm kích anh...anh tự mình ra mặt nói một tiếng với họ, nhất định mọi người sẽ dốc hết toàn lực để làm."

"Anh biết rồi." Anh hôn một cái trên gương mặt của cô, "Anh sẽ thử xem sao, Xảo Ninh, cám ơn ý kiến của em, đã giúp anh rất nhiều."

Mặt hơi đỏ lên, Uông Xảo Ninh ngại quá, nhưng có mấy lời cô vẫn phải nói ra miệng, thuận tiện tranh thủ quyền lợi cho mình."Vậy em có thể đến công xưởng giúp một tay không?"

Mặt của Quý Thạch Khiêm biến đổi, "Xảo Ninh, em hãy ngoan ngoãn đợi ở trong nhà là tốt rồi. . . . . ."

"Nhưng em rất chán mà! Để cho em đến giúp đi mà! Nhiều người, nói không chừng có thể hoàn thành sớm hơn. . . . . ."

Uông Xảo Ninh tiếp tục khuyên can.

"Không được!"

"Em xin anh đó! Làm việc nhiều cũng có lợi cho việc sinh con đó!"

"Không được!"

"Xin anh đó! Thạch Khiêm. . . . . ."

"Anh đúng là không nói lại cô ấy mà?"

Quý Thạch Khiêm nhìn xung quanh phòng, khóe mắt không khỏi liếc về phía người ngồi trong góc, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn Uông Xảo Ninh siêng năng làm việc, trên mặt không khỏi lộ ra tia cười khổ."Tôi cũng là bây giờ mới phát hiện, tôi thật đúng là không nói lại cô ấy."

Lý Bình cười cười, vỗ vỗ anh, xem như là cùng chung chí hướng, trong lòng có sự cảm thông. Lại nhìn công xưởng một chút, Lý Bình nói tiếp việc chính."Anh thấy như vậy thật sự có được không?"

Quý Thạch Khiêm nhìn, "Thành thật mà nói, tôi không biết, nhưng Xảo Ninh nói có thể, tôi nghĩ, cô ấy đã từng làm việc trong công xưởng, nên cô ấy rất rõ ràng tình trạng của tất cả đồng nghiệp."

"Thành thật mà nói, tôi biết rõ anh là người có tấm lòng từ thiện lớn, nhưng tôi không biết anh là một người mạo hiểm như vậy."

Lý Bình cười nói: "Ngay cả tôi đây đối với những người tàn tật, đối với những nhân viên này cũng không có lòng tin."

Không phải xem thường, mà là bởi vì là anh hiểu biết rõ ràng, thường thì người tàn tật cũng xem thường mình, không tin vào năng lực của mình, đó là một chướng ngại rất khó vượt qua, theo anh mà nói, hầu như anh cũng qua nhiều năm buông tha cuộc sống của mình, mới hoàn toàn thức tỉnh.

"Nhiều nhất là bồi thường tiền, sẽ không xảy ra tình huống tệ hơn." Hai tay của Quý Thạch Khiêm giao ở phía sau, "Xảo Ninh nói không có sai, có thể mượn cơ hội này để tất cả nhân viên đều tin tưởng vào năng lực của bản thân, thuận tiện cũng tin tưởng công ty sẽ không bởi vì công xưởng không có cống hiến mà đóng cửa, một công hai việc."

Lý Bình rất kinh ngạc, "Những thứ này đều là Xảo Ninh nói?"

"Không sai!"

Vô cùng cảm thán, "Người phụ nữ thông minh. . . . . ."

Quý Thạch Khiêm cười cười, "Lúc cô ấy ở trong nước, bài tập đều là tôi làm giúp cô ấy." Nhớ tới khoảng thời gian trải qua, đến nay trên mặt của anh vẫn còn tràn đầy nụ cười.

"Bất quá tôi nghĩ anh cũng là cam tâm tình nguyện nha!"

"Cứ cho là vậy đi!"

Quý Thạch Khiêm nhìn về phía Lý Bình, "Thời gian này anh cũng cực khổ rồi, phải đợi ở đây quan sát."

Lý Bình phất tay một cái, "Thật ra thì tố chất nhân viên ở đây so với suy nghĩ của tôi còn cao hơn, đều là người rất thông minh, kỹ thuật cũng không tệ lắm, theo tình trạng này, chất lượng kiện hàng lần này hẳn không có vấn đề."

"Như vậy là tốt rồi."

"Anh phải cảm ơn bà xã của anh thật tốt. . . . . . Có điều nói thật, lúc nào thì hai người mới kết hôn đây?" Lý Bình hỏi, "Anh phải thông báo trước cho tôi, như vậy tôi mới có thể chuẩn bị bao tiền lì xì."

Cười, "Xảo Ninh nói muốn đợi sau khi sinh xong, bây giờ bụng lớn, mặc quần áo gì cũng rất xấu.Tôi không có chê, cô ấy lại rất để ý!"

"Phụ nữ đều là như vậy, muốn trách thì trách anh sao lại gấp như vậy."

Hai người đàn ông này vừa trò chuyện vừa cười, Quý Thạch Khiêm quyết định đi nhìn xung quanh một chút, liền để một mình Lý Bình ở lại, còn mình đi xung quanh dò xét.

Nói là đi xung quanh dò xét, nhưng phần lớn thời gian vẫn là vây quanh Uông Xảo Ninh bốn phía, thoáng cái từ phía tây đi tới phía đông, thoáng cái đi tới đi lui ở phía sau.

Uông Xảo Ninh rất muốn chuyên tâm làm việc, nhưng người đàn ông kia gấp gáp nhìn chằm chằm như thế, khiến cô muốn chuyên tâm cũng khó. Nhưng cô cũng không thể nói cái gì, bởi vì đây là điều kiện trao đổi.

"Anh cho em đi, nhưng mà anh sẽ ở bên cạnh với em, em không thể chê anh phiền."

Cô có thể nói thế nào? Trên thực tế, cô cũng biết anh quan tâm cô, cô không phải là người không biết thoả mãn, biết sự quan tâm của anh, cũng cảm ơn sự quan tâm của anh.

Có điều anh dán mắt nhìn cô chằm chằm như vậy, sao cô có thể chịu được, lại khiến người khác nơm nớp lo sợ, dù sao anh với cô cũng là người thân, là người nhà, nhưng đối với người khác lại là ông chủ lớn.

"Anh có thể tới chỗ khác nghỉ ngơi một chút hay không?" Thừa cơ hội, Uông Xảo Ninh nghiêng đầu qua, nhẹ giọng nói một câu với anh.

Quý Thạch Khiêm như nhặt được vật quý, một buổi chiều, rốt cuộc cô cũng nói chuyện với anh.

Mặc dù vừa mở miệng, chính là muốn anh cút đi, nhưng Quý Thạch Khiêm vẫn rất vui mừng, vội vàng đi lên trước hỏi han ân cần."Xảo Ninh, em nên nghỉ ngơi một chút? Có mệt hay không? Có muốn ăn chút gì đó hay không?"

Mắt Uông Xảo Ninh trợn trắng, "Hiện tại mới hơn một giờ, vừa mới ăn trưa xong mà!"

"Vậy em muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Muốn! Làm ơn để mắt của em, lỗ tai của em nghỉ ngơi một chút."

Quý Thạch Khiêm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi lại bên cạnh cô, hy vọng có thể vào lúc cô vừa xảy ra tình huống gì thì ngay lập tức anh có thể chăm sóc.

Nhưng thành thật mà nói, làm như vậy còn khiến cô mệt mỏi hơn.

Thật may là người xung quanh đã bắt đầu tập thành thói quen, mỗi người cũng có thể chuyên tâm làm chuyện của mình, thỉnh thoảng nhìn lén một cái xem như trò cười.

Uông Xảo Ninh thừa dịp nói chuyện với anh thì ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng bên trong công xưởng, đây đúng là chưa từng thấy qua, mặc dù rất mệt mỏi nhưng mấy ngày nay mỗi người đều đẩy nhanh tốc độ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Thạch Khiêm nói, anh vĩnh viễn nhớ lời nói ban đầu cô nói với anh, một nhân viên đại biểu cho một gia đình, đại biểu vài miệng cơm. . . . . . Nói xong cô có chút ngượng ngùng, không ngờ ban đầu lúc cô tức giận nói; thế nhưng anh lại nhớ lâu như vậy.

Anh đem lời nói nhất thời của cô thành nguyên tắc trong sự nghiệp kinh doanh của anh, đến nay vĩnh viễn suy nghĩ cho nhân viên, chú ý an toàn cho công nhân viên, vĩnh viễn không để cho chuyện xảy ra trên người mẹ anh, thậm chí còn chuyện ở trên người cô, tái diễn một lần nữa.

Anh là người tốt, là một nhà kinh doanh có lương tâm, cô rất xin lỗi, ban đầu nói anh như vậy.

Quan trọng hơn là, anh làm cho cô cảm thấy tự hào.

"Xảo Ninh, em có đói bụng hay không? Có khát không?"

Uông Xảo Ninh sắp không nhịn được, mới ở trong lòng khen ngợi anh, người đàn ông này lại đang nói lảm nhảm ở đằng sau.

Cô buông công cụ trong tay xuống, dứt khoát xoay người đối diện với anh, lúc này, rất nhiều nhân viên cũng không nhịn được len lén nhìn về phía đôi nam nữ này, muốn nhìn xem buổi biểu diễn này có gì đặc sắc.

"Xảo Ninh, em muốn nghỉ ngơi sao?"

Uông Xảo Ninh cười cười, "Thạch Khiêm, bây giờ em hơi đói, cũng có chút khát! Anh nhanh đi mua đồ cho mọi người ăn, xem như là buổi trà chiều nha! Có được hay không?"

Quý Thạch Khiêm vừa nghe đến cô mở miệng, lập tức đồng ý, nhanh chóng xoay người chạy ra công xưởng. Uông Xảo Ninh cảm thấy không tồi, rốt cuộc yên tĩnh.

Nhìn mặt các nhân viên mang theo nụ cười nhìn bọn họ, Uông Xảo Ninh cảm thấy thật xin lỗi, "Thật sự xin lỗi, mọi người có thể yên tĩnh rồi !"

"Không đâu! Ông chủ đối với chúng tôi tốt như vậy, chúng tôi thấy không sao hết!" Có nhân viên nói.

"Đúng vậy! Bà chủ cũng đi làm theo!"

Uông Xảo Ninh đỏ mặt, "Tôi cũng là nhân viên thôi! Ít nhất bây giờ chưa phải là bà chủ đâu!"

"Phải mà! Phải mà! Ngay lập tức là phải mà!"

Hiện trường một trận cười, khiến Uông Xảo Ninh càng xấu hổ, mọi người rất là thân thiện, mỗi người đều rất cố gắng làm việc, thậm chí có nói có cười, không cảm thấy khổ cực chút nào.

Những thứ này đều được thu vào trong mắt Lý Bình, anh càng lúc càng cảm thấy đây là một người phụ nữ làm người khác không hiểu được, có một năng lực kiên cường, nhưng cũng có một cá tính dịu dàng, thậm chí có thể nói là thật thà.

Có lẽ đây chính là điều khiến Thạch Khiêm có thể yêu cô như vậy! Yêu đến chia lìa nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào quên như cũ.

Qua một giờ, Quý Thạch Khiêm mua một đống lớn đồ trở về, xách không nổi, còn tìm mấy người giúp một tay, có thức uống, còn có đồ ăn vặt, anh cũng tuyên bố đến thời gian nghỉ ngơi—— nhất thời mọi người di chuyển, mỗi người đều giành ăn.

Dĩ nhiên Quý Thạch Khiêm giúp Uông Xảo Ninh chuẩn bị tốt rồi, tự mình ngồi xuống cạnh cô.

Lúc này Lý Bình cũng đẩy xe lăn của mình tới đây."Thạch Khiêm, nơi này là công xưởng may đó! Anh mua nhiều thức ăn như vậy, có lầm hay không đây? Anh không phải sợ nuôi chuột sao?"

"Không sao cả! Cho mọi người nghỉ ngơi một chút thôi! Nhiều lắm là gọi công ty vệ sinh tới dọn dẹp là được."

Quý Thạch Khiêm không sao cả, chuyên tâm đút bà xã ăn.

"Ôi trời ơi!!!"

Thời gian buổi trà chiều trôi qua nửa tiếng, trong công xưởng lại tiếp tục khôi phục cảnh tượng chuyên tâm làm việc, mỗi người đều được thu mua bằng bữa trà chiều, càng thêm ra sức công việc.

Thời gian cứ như vậy đến buổi tối, đến tám giờ đồng hồ, người cuối cùng trong ca cũng kết thúc, Quý Thạch Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, chờ kim giờ vừa chỉ đến số tám, lập tức bước lên."Xảo Ninh, tan tầm rồi!"

"Chờ một chút, em còn một phần chưa làm xong . . . . . . A!"

Thế nhưng anh lập tức ôm ngang cô lên, ép buộc cô về nhà với anh. Đây cũng là một trong điều kiện, vừa đến giờ lập tức tan việc, không cho phép làm thêm giờ, dĩ nhiên cũng không được để cho mình mệt mỏi.

Ôm cô lên xe, "Chờ một chút về nhà hãy mau nghỉ ngơi. . . . . ."

"Như anh vậy không mệt sao! Mỗi ngày đều nhìn em chằm chằm. . . . . ."

"Anh chỉ suy nghĩ cho con!"

"Cho nên sau khi em sinh con xong, có thể tiếp tục tới làm việc!"

"Đừng hòng! Em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, đến lúc đó nếu như em đi làm, mỗi ngày anh sẽ ôm đứa bé, tố cáo cái người làm mẹ này vứt chồng bỏ con. . . . . ."

Anh lên án, nói như thật.

Uông Xảo Ninh bĩu môi, rồi lại bật cười, bởi vì nét mặt anh quá buồn cười, cười đến bụng của cô có chút đau. . . . . . Sắp trôi qua một tháng, mỗi ngày hai ca, từ buổi sáng tám giờ đến tám giờ tối, tất cả nhân viên toàn lực đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc hoàn thành kiện hàng này trước thời hạn.

Thậm chí còn sớm hơn mấy ngày so với thời gian dự định, mắt thấy đã hoàn thành nhiệm vụ tưởng như không thể nào, Quý Thạch Khiêm vui mừng không nói nên lời, dĩ nhiên, anh tuyệt đối sẽ không quên người có công lớn nhất, chính là Xảo Ninh.

Người phụ nữ này chẳng những đưa ra sáng kiến cho anh, thậm chí còn tự mình đến làm việc trong công xưởng.

Cô không biết hành động này đã trấn an lòng của rất nhiều người, cũng khích lệ tinh thần của rất nhiều công nhân viên, mỗi người thấy bà chủ cũng tự mình đến làm, cũng nỗ lực đuổi kịp tiến độ, căn bản cũng không dám lười biếng.

Sau khi giao hàng, khách hàng khen ngợi chất lượng kiện hàng này rất cao, tỉ lệ khuyết điểm rất thấp, thật là vật quý hơn giá trị, thậm chí vì vậy quyết định ký hợp đồng dài hạn, còn chỉ định muốn công xưởng tiếp tục phối hợp.

Cho dù Quý Thạch Khiêm đã nói rõ, phần lớn nhân viên trong công xưởng này đều là người tàn tật, sợ rằng không cách nào duy trì giao hàng ổn định, khách hàng vẫn kiên trì, thậm chí nói cho dù kéo dài mấy ngày giao hàng cũng không sao.

Không ngờ ban đầu chỉ là vì giải quyết việc cần thiết trước mắt, cuối cùng lại đạt được một khách hàng cố định, thậm chí còn giúp công xưởng Đài Loan tìm được đơn đặt hàng cố định.

Điều này thật đúng là Quý Thạch Khiêm và Lý Bình không nghĩ tới, truy tìm nguồn gốc, Uông Xảo Ninh vẫn là người có công lớn nhất.

Sau mấy ngày giao hàng, Quý Thạch Khiêm tổ chức lễ chúc mừng ở công xưởng, tuyên bố tăng lương cho tất cả nhân viên, còn ban hành một khoản tiền thưởng cho công việc, coi như là thăm hỏi mọi người vất vả.

Hiện trường giống như là một yến tiệc cỡ nhỏ, mỗi người đều ăn uống vô cùng vui vẻ. Dĩ nhiên, Quý Thạch Khiêm cũng dẫn theo Uông Xảo Ninh đến, cô là người có công lớn nhất, ăn mừng cũng nên cho cô một phần.

Chỉ thấy Uông Xảo Ninh khẽ ưỡn bụng, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cô mang thai hơn bốn tháng, đã hơi hiện ra dáng vẻ mang bầu, nhưng lại vì vậy càng lộ vẻ xinh đẹp, thậm chí mang một ít hào quang người mẹ.

Quý Thạch Khiêm nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, trong lòng cơ hồ khuynh đảo vì cô. Không ngờ sau khi mang thai, cô đẹp hơn rồi, đẹp đến cơ hồ mỗi phút mỗi giây đều khiến cho anh mất hồn.

"Xuống xe đi! Anh đang nhìn cái gì?" Nụ cười ôn nhu trên mặt, nhìn chằm chằm vào anh.

Quý Thạch Khiêm lắc đầu một cái, cười khổ, xuống xe, đóng cửa xe, chuẩn bị đi tới bên kia giúp cô mở cửa xe.

Lúc này, Uông Xảo Ninh ngồi trên xe lại cảm nhận được bụng truyền đến một trận đau đớn, đó không phải là chỗ đứa bé, mà là phần bên trái, cảm giác đau đớn mơ hồ, có lúc lại đau đớn rất mãnh liệt, nhưng cũng còn có thể kiềm chế.

Quý Thạch Khiêm mở cửa, không thấy vẻ mặt khác thường của cô, "Xuống đây đi! Bà chủ."

Cười cười, "Bà chủ nghe rất già đó!"

Dắt tay của cô, "Em cam chịu số phận đi! Bọn họ cũng gọi anh là ông chủ, anh cũng không có già vậy! Nhưng anh đã cam chịu số phận!"

Nụ cười của cô tăng thêm, nhưng bỗng chốc bụng lại đau hơn, rồi lại biến mất trong nháy mắt. Uông Xảo Ninh cảm thấy khó hiểu, cũng không có biểu hiện ra ngoài, không muốn làm cho Quý Thạch Khiêm đang vui mừng trở nên lo lắng."Chúng ta vào thôi! Đừng để cho mọi người đợi lâu."

Hai người cùng nhau đi vào công xưởng, tất cả nhân viên vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức hoan hô.

"Chúng tôi chào mừng ông chủ, còn có bà chủ!"

"A ——"

Quý Thạch Khiêm cười cười, dắt tay của vợ đứng ở trước mặt mọi người, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng bọn họ, người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn.

Mặc dù người phụ nữ đang mang thai, nhưng điều đó không tổn hao gì đối với đôi nam nữ đang toả sáng.

Rất nhiều người nghe qua chuyện xưa bọn họ trải qua đều biết rõ, bọn họ có thể đứng cùng với nhau, đã trải qua rất nhiều con đường gian khổ.

"Ông chủ, lúc nào thì mới lấy bà chủ về nhà?"

"Tôi rất muốn đó!" Giơ ly rượu trong tay, hiện trường giống như là các nhà báo phóng viên, Quý Thạch Khiêm trả lời câu hỏi của từng người, "Nhưng cô ấy không muốn bụng to mặc áo cưới."

"Nói chung là phụ nữ đều không muốn nha!" Uông Xảo Ninh bĩu môi, cảm thấy không phải là chỉ có mình cô, đây là bệnh chung của phụ nữ thôi!

Có nhân viên vội vàng hiến kế, "Ông chủ phải bày tỏ đi! Để cho bà chủ yên tâm."

"Đúng vậy!"

Quý Thạch Khiêm sờ sờ cằm, "Xảo Ninh, gả cho anh nhanh đi! Cho dù bụng em bự, anh cũng sẽ không ghét bỏ em."

Uông Xảo Ninh không hài lòng lắm, "Cục cưng sẽ không ghét bỏ em là tốt rồi, em mới không thèm quan tâm anh!"

"Ha ha ha! Ông chủ, như anh vậy là không được đâu!"

"Đúng vậy! Nói như vậy sẽ không ngọt ngào."

Vợ chồng Lý Bình ở một bên cũng cười, Lý tẩu nói: "Xảo Ninh, chị đề nghị em kết hôn nhanh lên!

Nếu không về sau đứa bé sẽ hỏi, vì sao con mười tuổi rồi, mà ba mẹ mới kết hôn chín năm?"

"Đứa bé có thể hỏi như vậy đó. . . . . . Anh đây nghĩ cũng chưa từng nghĩ. . . . . ." Nhìn Thạch Khiêm, "Vậy chúng ta phải trả lời thế nào?"

"Ha ha ha. . . . . ."

Cầm thật chặt tay của nhau, nhìn lẫn nhau, mặt mỉm cười, tại đây tất cả mọi người đều chúc phúc cho bọn họ. Giây phút này, bọn họ cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Có được đối phương, nâng đỡ lẫn nhau, đi qua nhiều năm như vậy, bọn họ còn phải tiếp tục đi về tương lai phía trước. Không khí hiện trường náo nhiệt, mỗi người đều ăn uống nói chuyện phiếm với nhau, Quý Thạch Khiêm cũng đứng ở một bên, đi theo vợ chồng Lý Bình tán gẫu việc nhà.

Trên mặt Uông Xảo Ninh vốn tràn đầy nụ cười, trong lúc bất chợt, bụng truyền đến một trận đau đớn. Cô cắn răng, thật kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

Đau đớn như vậy, càng ngày càng đau, hơn nữa một trận tiếp một trận không ngừng, từ yếu đến mạnh, vừa bắt đầu cô còn có thể kiềm chế, càng về sau càng không cách nào nhịn được.

Kéo kéo áo sơ mi Quý Thạch Khiêm, "Thạch Khiêm, em đi nhà vệ sinh."

"Muốn anh đi với em không?"

"Không cần đâu! Em lập tức trở lại." Uông Xảo Ninh xoay người đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Quý Thạch Khiêm tiếp tục nói chuyện phiếm với người trước mặt, không khí hiện trường vẫn náo nhiệt như cũ, mỗi người đều rất vui vẻ.

"Cứ như vậy, công xưởng Đài Loan đã có lý do tiếp tục tồn tại, không phải sao?" Lý Bình nói.

"Xem như không có khoản đơn đặt hàng này, tôi cũng sẽ không đóng cửa công xưởng."

Lý tẩu nói: "Không có công xưởng này, sao cậu có thể gặp lại Xảo Ninh? Cho nên cậu mới không đóng cửa công xưởng, nói không chừng là trong chỗ tối có người nói cho cậu biết không thể làm như vậy."

Quý Thạch Khiêm cười cười, cũng rất có thể...! ! Nghĩ đến đây anh cũng rất cảm ơn, có thể gặp lại nhau, có thể yêu nhau, thậm chí có đứa bé, ông trời! Niềm hạnh phúc như vậy thật sự rất trân quý. . . . . .

"A ——"

Lúc này, truyền đến tiếng thét chói tai, ánh mắt Quý Thạch Khiêm nhìn sang, đó là hướng nhà vệ sinh nữ! Một nữ nhân viên mở cửa nhà vệ sinh ra, nhìn tình huống bên trong, kinh ngạc hét lên.

Toàn thân Quý Thạch Khiêm cứng đờ, ném ly rượu trong tay xuống, lập tức chạy tới.

Tay nhân viên nữ run run, "Bà chủ. . . . . . Cô. . . . . ."

Quý Thạch Khiêm chạy tới cửa, lập tức nhìn thấy tình cảnh trong nhà vệ sinh này khiến người khác chấn động lòng người—— Uông Xảo Ninh gục trên mặt đất, ôm bụng không ngừng gào khóc, sắc mặt tái nhợt!

Sắc mặt Quý Thạch Khiêm cũng tái theo, cả người không thể tự chủ vọt vào, ôm nửa người trên Uông Xảo Ninh."Xảo Ninh, Xảo Ninh —— Em làm sao vậy? Xảo Ninh ——" anh rống to.

Uông Xảo Ninh tái mặt, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, khẽ mở mắt, nhìn anh, đang muốn nói chuyện, một trận đau đớn kịch liệt đánh tới bụng lần nữa."Thật đau. . . . . ."

"Đau chỗ nào?"

"Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . . A ——"

Quý Thạch Khiêm lập tức ôm người cô lên, lao ra nhà vệ sinh nữ, phóng tới cửa phòng, nơi đó đã có nhân viên chờ sẵn, muốn lái xe giúp, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện.

Tất cả mọi người đều cho là đứa nhỏ trong bụng Uông Xảo Ninh có vấn đề, mỗi người đều vô cùng lo lắng, chỉ mới trong nháy mắt, tất cả không khí vui vẻ đều biến mất, trên mặt của mỗi người đều bao phủ một cỗ u buồn vừa dầy vừa nặng.

Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Mặc kệ như thế nào, chỉ mong cô không có việc gì. . . . . .


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status