Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 9

/11


Trải qua một tuần nằm viện, bác sĩ đồng ý để cho Uông Xảo Ninh về nhà, sau bao nhiêu lần sử dụng phương pháp trị liệu, đến cả sử dụng thuốc cũng không có kết quả thì cho dù có tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không thể làm gì được nữa, ngược lại sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho bệnh nhân, không bằng về nhà thì tốt hơn.

Quý Thạch Khiêm đưa cô về nhà, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể quay trở về nơi này, anh ôm chặt cô, không để cho cô tự mình bước đi, sau đó để cho cô lấy chìa khóa mở cửa.

Vào trong nhà, Quý Thạch Khiêm nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế sofa, Uông Xảo Ninh có chút rụt rè, cảm xúc trong lòng vẫn hơi dao động, một bàn tay của cô theo bản năng bảo vệ bụng, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.

Từng cử chỉ này của cô, Quý Thạch Khiêm đều nhìn thấy rất rõ, trong lòng không khỏi thở dài, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng, có chút hối hận.

Anh biết bản thân mình ép cô phá thai, hành động này đã khiến cô sợ hãi, anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng dưới tình huống như vậy, thành thật mà nói, anh không còn sự lựa chọn nào khác, lúc đó anh cho rằng làm như vậy mới có thể bảo vệ được cô.

Trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách, cho đến tận bây giờ, cô đều phải trải qua những ngày vất vả, hầu như không được hưởng thụ một chút cảm giác hạnh phúc nào, anh rất muốn bù đắp cho cô, muốn đem tất cả những điều tốt nhất dành cho cô, hy vọng sau này, cuộc đời cô sẽ có thể trải qua những ngày tháng không lo lắng không buồn phiền nữa.

Cho nên, khi biết cô mắc phải căn bệnh ung thư, anh thật sự đã vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ đến đau lòng.

Đây là thế giới gì? Đây là đạo lý gì? Một người phụ nữ ngốc nghếch, chỉ biết suy nghĩ cho người khác như cô, tại sao vẫn không thể được đối xử một cách tử tế? Lẽ nào cô ấy vẫn chưa chịu đủ mọi đau khổ hay sao?

Vì vậy, anh muốn cứu cô, cho dù phải hy sinh đứa bé cũng không tiếc, ít nhất là trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ như vậy.

Nhưng mà, cô gái này, lại một lần nữa khiến cho anh cảm thấy rằng cô thật sự rất ngốc.

Cô quan trọng đứa bé chứ không thèm để ý đến sống chết của bản thân, muốn giữ lại đứa bé, thật không hiểu là do xuất phát từ tình thương của người mẹ hay là do cô thật sự ngốc nghếch nữa. . . . . Rót một cốc sữa, từ phòng bếp trở về phòng khách, đi đến trước sofa, Quý Thạch Khiêm đem cốc sữa đặt vào trong tay cô, ý nói cô hãy uống đi. “Muốn có một cuộc sống khỏe mạnh bình thường, trước tiên phải bắt đầu từ ly sữa này.”

Miệng nhỏ chu lên, sau đó cô mở miệng uống một hớp sữa, chất lỏng ấm áp màu trắng cứ như vậy mà chảy vào trong miệng của Uông Xảo Ninh. Thật lòng mà nói, cô rất sợ những thứ này, từ nhỏ cô đã không thích uống sữa tươi, nhưng chỉ vì mình còn nhỏ nên cũng không thể nào phản kháng được.

Rất nhanh đã thấy đáy cốc, sau đó cô đem cái cốc trả lại cho anh, rồi lại le lưỡi.

Quý Thạch Khiêm cười cười xoa đầu cô, lúc này giữa hai người đã khôi phục một chút bầu không khí thoải mái: “Bác sĩ đã dặn phải luôn bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, cho nên phải cố gắng, biết không?”

Cô gật đầu: “Kỳ lạ thật, qua nhiều năm như vậy, hương vị của sữa vẫn giống nhau. . . . lạ lạ.”

Trên mặt mang theo một nụ cười: “Cũng giống như đã trải qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ ngốc như thế thôi.” Trước kia mọi suy nghĩ của cô đều là vì anh, còn bây giờ là vì đứa bé.

Cô không nói gì, chỉ ngồi lặng im, nghĩ về bản thân, nghĩ về đứa bé, theo cách nói của anh là một hành động rất ngu ngốc, nhưng đối với cô mà nói thì lại là một quyết định hết sức bình thường.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, cái mà cô suy nghĩ trước tiên chính là anh, bây giờ còn thêm cả đứa bé, bởi vì bọn họ là hy vọng của cô, là tất cả của cô, mặc kệ trước kia phải làm việc ở nhà máy đến mức kiệt sức mà hôn mê, bây giờ còn sinh bệnh, nhưng cô cũng không nghĩ tới bản thân mình.

Bởi vì cô yêu bọn họ, yêu thương này đủ để chống đỡ cho bản thân đối mặt với tất cả các loại đả kích, chỉ cần đến cuối cùng bọn họ vẫn mạnh khỏe, như vậy là đủ rồi.

Ngồi ở bên cạnh cô, Quý Thạch Khiêm thở dài, giọng nói khàn khàn: “Xảo Ninh, đừng coi anh là người xấu được không?”

Ngẩng đầu, trong ánh mắt thuần khiến đều là sự áy náy, cô nhẹ nhàng nắm tay anh: “Thật xin lỗi. . . . .”

Ôm cô vào trong ngực, bọn họ tựa vào nhau, hốc mắt của Quý Thạch Khiêm trở nên ướt át, đối với tương lai của mình, lần đầu tiên anh có cảm giác bất an và sợ hãi vô cùng mãnh liệt: “Xảo Ninh, còn nhớ những lời anh đã từng nói không?”

Nếu để cho anh phải lựa chọn giữa em và bất kỳ thứ gì khác, anh sẽ chọn em. . . .Còn nhớ không?

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ. . . . .”

“Đứa bé này cũng vậy, nếu lúc đó để cho anh phải lựa chọn giữa em và nó, tuy rằng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng anh nhất định sẽ chọn em.”

Toàn thân cô khẽ run lên, nước mắt lại một lần nữa dâng lên hốc mắt, cô biết, biết tình yêu của anh, cũng biết cả sự đau khổ của anh.

“Em rời xa anh nhiều năm như vậy, thậm chí trước kia khi em còn ở bên cạnh anh cũng không có một ngày yên ổn, anh thật sự hy vọng trong những năm tháng sau này, em có thể không buồn không lo, có thể trải qua những ngày thoải mái vui vẻ, không cần phải bận tâm về mưu sinh. . . .”

Xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Đây là lý do vì sao năm năm nay anh nỗ lực làm việc, chờ đến khi em trở về bên anh, anh đã có chút thành công, có thể thực hiện được mục tiêu của mình. . . .làm cho em vui vẻ hạnh phúc.”

“Thạch Khiêm. . . . .” Đôi mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào.

“Cho nên anh không hy vọng lại xảy ra biến cố gì làm tổn thương đến em nữa, Xảo Ninh. . . . .Tha thứ cho anh, tha thứ cho hành động của anh.”

Cô ôm anh không ngừng nỉ non, cô biết rằng anh cũng có nỗi khổ riêng, trong lòng còn mang theo gánh nặng lớn hơn nữa, cô không phải là đang trách anh. . . . . .Muốn trách, thì chỉ trách thân thể của chính mình: “Nhưng Thạch Khiêm à, anh biết không. . . . . Em cũng như anh, cũng sẽ chọn anh, mà đứa bé là con của anh. . . . .”

Đứa bé này là món quà lớn nhất mà anh dành tặng cho cô, là niềm hạnh phúc lớn nhất. Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn, bọn họ không trải qua cái gì gọi là vui vẻ chân chính, chỉ có đứa bé này mới khiến cho cô cảm nhận được cuộc sống này vui vẻ, cảm nhận được hy vọng.

Đứa nhỏ này là sinh mệnh tiếp theo của cô và anh, đương nhiên cũng là một phần sinh mệnh của bọn họ, cô không thể nào có khả năng vứt bỏ nó, không thể nào vì bản thân mà vứt bỏ nó.

Cô thà rằng không cần bản thân mình nhưng cũng muốn giữ lại đứa bé, bởi vì giữa anh và những thứ khác, cô sẽ chọn anh, mà đứa bé cũng chính là anh.

Anh mở to mắt, không có cách nào kìm chế được nước mắt của chính mình, nhẹ nhàng chảy xuống hai bên gò má, anh nhìn cô, cô cũng chăm chú nhìn anh, tầm mắt của hai người, đều không thể dời đi.

Anh nghe cô nói, nội tâm nảy lên dữ dội, không có cách nào bình ổn, cô vẫn lựa chọn người khác, cũng không lựa chọn vì bản thân mình, cái người phụ nữ ngốc nghếch này. . . . Gạt đi nước mắt của mình, cũng lau đi nước mắt của cô: “Đừng khóc, khóc không tốt cho đứa bé. . . .Đã như vậy thì chúng ta cứ chào đón nó đi.”

Uông Xảo Ninh cười cười, lau khô nước mắt, xoa xoa cái bụng đã hơi nhô ra của mình, trải qua những ngày mưa gió, đứa bé dường như lại lớn thêm một chút rồi.

Quý Thạch Khiêm nói với cái bụng của cô: “Bé con, phải biết hỗ trợ cho mẹ nhé.” Tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng trong lời nói lại cất giấu một nỗi đau vô cùng sâu sắc.

Cô sẽ phải bắt đầu đánh trận đánh này rồi, anh rất muốn thay cô chống đỡ, anh rất muốn bị bệnh thay cho cô, nhưng, anh hoàn toàn bất lực.

Anh chỉ có thể giúp cô, giúp cô đánh một trận.

Anh tuyết đối sẽ không rời đi, cũng tuyệt đối không nhận thua, anh tuyệt đối sẽ không để cho Xảo Ninh trải qua nhiều năm như vậy mới trở về bên cạnh mình, lại một lần nữa rời đi.

Nắm lấy tay cô: “Xảo Ninh, chúng ta cũng không cần phải tuyệt vọng nhanh như vậy, bác sĩ đã nói, sự tình vẫn chưa đi đến mức cuối cùng.”

Cô gật gật đầu: “Em biết, em không tuyệt vọng, em còn có đứa bé. . . . .”

“Em cũng không thể sinh đứa bé rồi phó thác cho anh, anh không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, em phải chịu trách nhiệm đấy!” Anh cười cười, bầu không khí cũng trở nên thoải mái một chút.

Uông Xảo Ninh cũng cười cười: “Em cũng không có kinh nghiệm đâu! Nhưng em cảm thấy cục cưng nhất định sẽ rất ngoan, nó cũng không hề đá em, hơn nữa, mỗi khi em nói chuyện với nó, nó sẽ luôn có phản ứng nha!”

“Thật vậy sao?” Quý Thạch Khiêm nghi ngờ hỏi.

“Thật đó!”

Anh cười cười: “Tốt lắm! Xảo Ninh, vì đứa bé, từ giờ trở đi, em nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, biết không? Bác sĩ đã dặn dò, em phải nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều, dinh dưỡng phải cân đối, tâm tình phải luôn hạnh phúc và thoải mái. . . .”

Cô gật đầu, gật đầu thật mạnh, vì cục cưng, hơn nữa cũng không muốn khiến cho Thạch Khiêm thất vọng, Uông Xảo Ninh hạ quyết tâm, nhất định sẽ tuân thủ theo đúng lời dặn của bác sĩ.

Mỗi ngày cô nhất định sẽ cố gắng ăn uống, cố gắng vận động, sau đó ngủ sớm dậy sớm, thân thể khỏe mạnh, giống như lời nói của bác sĩ, cô phải chuẩn bị chiến đấu cùng với ma bệnh.

Hơn nữa, đứa bé trong bụng sẽ giúp cô, Thạch Khiêm sẽ càng giúp cô. Nhiều người giúp cô như vậy, không có lý nào mà cô có thể nhận thua.

Có lẽ ông trời đã thật sự bạc đãi cô, nhưng không sao, luôn có người sẽ đối xử tử tế với cô, cô bây giờ cái gì cũng có, người đàn ông cô yêu sâu đậm, còn có đứa bé, thật sự đã khiến cho cuộc đời này của cô trở nên hoàn chỉnh rồi.

Bởi vậy cô cũng không thể khiến cho Thạch Khiêm, khiến cho cuộc đời của đứa bé xuất hiện một chỗ thiếu sót, cô không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không, nhưng ít ra, cô muốn đứa bé có một người mẹ.

Thời gian chỉ còn lại năm tháng, cô đang chờ đợi!

Đáp án cho vận mệnh của cô sẽ được công bố sau năm tháng, một sinh mạng nhỏ đồng thời cũng sẽ đến, bất luận là bi kịch hay hài kịch, bọn họ sẽ cố gắng diễn xuất, toàn lực mà ứng phó.

Không tiếc nuối, cũng không để cho bản thân phải trở thành sự nuối tiếc của người khác cả đời.

Vì vậy, bọn họ bắt đầu nung nấu chờ đợi năm tháng, mỗi ngày, bọn họ đều làm theo thời khóa biểu, chín giờ tối lên giường ngủ, buổi sáng rời giường lúc sáu giờ.

Quý Thạch Khiêm mời quản gia đến giúp đỡ trong việc ba bữa ăn hàng ngày, dựa theo đề nghị của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày phải giúp cho Uông Xảo Ninh hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng.

Dĩ nhiên bản thân anh cũng sẽ vận động cùng với cô, cho dù là đi bộ hay bơi lội, mỗi cái anh đều tự mình làm theo, hơn nữa, mỗi ngày cũng đều có thời gian để vận động thân thể.

Chỉ cần Xảo Ninh cảm thấy mệt mỏi, anh liền đuổi cô đi ngủ, chín giờ tối nhất định sẽ tắt đèn lên giường, tuyệt đối không để cho cô gái này thức đêm.

Dù rằng có đôi khi bản thân mình qua chín giờ mới bắt đầu làm việc, xử lý tình hình của công ty, may mắn là vợ chồng Lý Bình cũng thông cảm cho anh, để anh không cần đến công ty, thỉnh thoảng mới đem công văn tới cho anh phê duyệt.

Có lẽ bởi vì ăn uống đầy đủ, cuộc sống bình thường, thần sắc của Uông Xảo Ninh cũng không tệ, chỉ là thỉnh thoảng bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội, nhưng cô dần dần cũng có thể chịu đựng được, xoa xoa đứa bé, hai người cùng nhau nỗ lực.

Nói đến đứa bé, bụng của cô lại càng ngày càng lớn, mang theo mười phần ý vị của một người phụ nữ đang mang thai, trên mặt lại lộ ra một loại mỹ cảm thành thục, một loại cảm giác của người sắp làm mẹ.

Quý Thạch Khiêm cảm thấy mê muội, cái loại mê muội này đã từng xuất hiện ở trong ký ức của anh, nụ cười của cô gái nhỏ, sau khi mang thai lại là một người dịu dàng điềm đạm đến như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân, tràn ngập một loại khí chất hòa nhã, đó là hương vị của người mẹ, phảng phất một nụ cười dịu dàng của người mẹ, nhìn cô vuốt ve bụng của mình, cảm nhận được cử động của thai nhi.

Cái duy nhất không được hoàn mỹ chính là, dinh dưỡng vẫn bổ sung đầy đủ, nghỉ ngơi vẫn bình thường, sắc mặt vẫn hồng nhuận, bụng mỗi ngày một to hơn, nhưng thân thể của Xảo Ninh lại gầy đi.

Điểm này, khi anh mang Xảo Ninh đến bệnh viện khám thai, cũng nhân tiện hỏi qua bác sĩ về vấn đề gan của cô

Bác sĩ nói: “Hiện giờ trong bụng của Xảo Ninh có đứa bé và tế bào ung thư cùng giành nhau hấp thụ chất dinh dưỡng, cơ thể mẹ đương nhiên sẽ gầy đi, nhưng càng như vậy thì càng phải chú ý đến dinh dưỡng của bản thân.”

Có người phụ nữ lúc mang thai sẽ không muốn ăn cái này, không muốn ăn cái kia, chuyện này đối với Xảo Ninh là tuyệt đối không được, ba bữa, thậm chí bốn bữa, năm bữa, nhất định phải bình thường.”

Đối với chuyện này anh tuyệt đối làm theo, thậm chí gần như bắt buộc, thường thường Uông Xảo Ninh cảm thấy không đói bụng, nhưng anh vẫn ép cô ăn cơm. Nhưng mà kỳ thực cô cũng biết, bản thân mình nhất định phải có đủ chất dinh dưỡng, ít nhất là vì đứa bé, để cho nó có thể lớn lên.

Phụ nữ mang thai động một chút là phải đi tới đi lui trong nhà, tản bộ kiêm vận động thân thể, cô rất nỗ lực, cho dù là mồ hôi đầy đầu, cô cũng muốn tăng cường thể lực của bản thân.

Mỗi ngày vừa đến chín giờ tối, Quý Thạch Khiêm lập tức tắt đèn, tắt TV, ôm cô lên giường, yêu cầu cô nhắm mắt lại, thậm chí chỉ còn thiếu không mở miệng hát bài hát ru con mà thôi, anh muốn cô đi gặp Chu công ngay lập tức.

Thường thường sau khi cô đã ngủ say, anh sẽ về phòng sách xử lý công việc của mình, anh rất mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì anh thật sự quý trọng từng giây từng phút được ở bên cô.

Trong lòng anh không lúc nào là không lo lắng, rất không kiên định, đối với tương lai của mình, đối với tương lai của mấy tháng sau, anh không dám tưởng tượng, không dám hy vọng xa vời.

Khác hẳn những cặp cha mẹ khác có thể mỗi phút mỗi giây, thời thời khắc khắc đều trông ngóng đứa bé con mình chào đời, nhưng anh lại hơi chùn bước, không dám đối mặt với mấy tháng sau khi sinh con.

Buổi tối, anh vẫn nằm ở bên cạnh cô, cảm nhận được hô hấp của cô, bản thân anh sẽ ngủ thật say, nhưng rất nhiều lần bừng tỉnh dậy, anh sẽ bị dọa đến mồ hôi đầy người, trong hốc mắt sẽ toàn là nước mắt, mà cô thì vẫn cứ ngủ say như vậy.

Nhìn khuôn mặt trầm lặng của cô khi ngủ, nhìn cái bụng đã nhô lên cao của cô, tim anh đập rộn lên, nội tâm khủng hoảng, suy nghĩ rất nhiều, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng thật đáng sợ, sau khi tỉnh lại, lại thấy cô vẫn mạnh khỏe như cũ.

Nhưng mà, đây không phải là mơ. . . . . Anh chỉ có thể run rẩy vươn tay đặt ở trên mũi cô thăm dò hơi thở, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, năm tháng, những chuyện như vậy ban đêm thường rất hay xảy ra.

Thậm chí đã có lần anh từng bi quan suy nghĩ. . . . Nếu mất cô thì phải làm sao bây giờ?

Xảo Ninh mang thai đã vẻn vẹn chín tháng, không bao lâu nữa sẽ tiến vào ngày dự sinh, chỉ là Xảo Ninh vẫn vận động như trước, có lẽ đây cũng là do bình thường cô luôn chú trọng đến việc vận động, mà bản thân cũng có thói quen lao động.

Lẽ ra bình thường chín giờ, Quý Thạch Khiêm sẽ thúc giục cô lên giường, hai người cùng nằm trên giường, đối mặt với trần nhà, thậm chí có khi nằm cùng nhau cũng khó có thể ngủ say.

“Mau ngủ đi!”

“Thạch Khiêm! Em có thể hỏi anh một chuyện không?”

Quý Thạch Khiêm vuốt ve khuôn mặt cô: “Có gì muốn hỏi thì để mai rồi hỏi, bây giờ mau ngủ đi!”

Uông Xảo Ninh cười cười: “Hôm nay em đã ngủ suốt cả một buổi chiều rồi!”

“Nghỉ ngơi nhiều sẽ có lợi đối với em, đừng có kỳ kèo mặc cả nữa.” Giọng nói của Quý Thạch Khiêm lúc đầu vô cùng nghiêm túc, về sau lại nở ra một nụ cười.

Uông Xảo Ninh bĩu môi: “Người ta hỏi một chút thôi mà!”

Quý Thạch Khiêm thở dài: “Được rồi, năm phút thôi nhé, nhanh lên!”

Anh đã đồng ý, nhưng Uông Xảo Ninh lại không biết phải mở miệng như thế nào, đã chín tháng rồi, rất nhanh sẽ sinh con, thời khắc quyết định cũng sẽ tới.

Ban đầu bác sĩ đã dự tính, nếu cô có đủ thể lực, thì sẽ sinh thường, nếu không đủ thì sẽ sinh mổ, nhưng bất kể như thế nào, tất cả dường như đã được quyết định là sau khi sinh xong sẽ lập tức phẫu thuật cắt bỏ khối u.

Từ khi phát hiện khối u này, đến sau khi mang thai, đã qua hơn năm tháng, năm tháng này cho dù bình thường vẫn hay chiếu sóng siêu âm, phát hiện tốc độ trưởng thành của khối u cũng không nhanh lắm, nhưng ai biết có thể nào trong một tháng, tốc độ phát triển sẽ tăng nhanh từ mỗi tháng 0,5cm biến thành gấp mấy lần hay không?

Cho nên giải quyết vấn đề đứa bé xong, lập tức sẽ tiến hành phẫu thuật, loại bệnh này có thể phát hiện từ giai đoạn đầu là vô cùng hạnh phúc, có thể trị liệu ngay từ lúc đầu tiên là vô cùng tốt.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không muốn thảo luận về mấy cái vấn đề kia. . . . Nếu sinh đứa bé xong mà giải phẫu thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như ngay cả đứa bé cũng mất đi thì phải làm sao đây?

Cô muốn biết suy nghĩ của anh, muốn biết anh đã thật sự chuẩn bị tâm lý hay chưa? Cô đã thản nhiên, cho dù tất cả không ổn, chỉ cần đứa bé bình an, cô đã vô cùng cảm tạ trời cao rồi.

Nhưng còn anh thì sao? Cô rất sợ anh để tâm vào những chuyện vụn vặt, rất sợ anh trở nên sa sút, rất sợ. . . . . sự ra đi của cô sẽ hoàn toàn hủy hoại anh!

Thấy cô cứ trầm mặc không nói, lại khiến cho Quý Thạch Khiêm cảm thấy tò mò, anh ngồi dậy, xoay người đối mặt với cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Uông Xảo Ninh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào anh, mà anh cũng đặt tay lên trên bụng cô, cảm nhận sự chuyển động của sinh mệnh nhỏ. “Thạch Khiêm, em sắp sinh rồi!”

Ánh mắt anh buồn bã, nhưng lại lập tức che giấu: “Đúng vậy! Chờ thật lâu, rốt cuộc cũng đến ngày này.”

Cô thở dài: “Em biết anh không thích nghe, nhưng chỉ còn lại một tháng, những cái nên nói em cần phải nói. . . . . Nếu sinh đứa bé không được thì phải làm sao bây giờ?”

Im lặng một hồi: “Đứa bé không có duyên phận với chúng ta, không thể cưỡng cầu.”

“Anh biết là em không có ý này mà, ý em là, nếu đứa bé còn chưa kịp sinh ra, em cũng không. . . . .” Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.

“Đừng nói nữa!”

Anh run rẩy, Uông Xảo Ninh biết, nhưng cô đã không còn thời gian nữa rồi: “Em muốn nói, thật xin lỗi, em biết anh rất đau khổ, nhưng em lại không có đủ thời gian.”

Uông Xảo Ninh vuốt ve bàn tay của anh đang đặt ở trên bụng mình, cảm thụ sự ấm áp của nhau: “Nếu em và đứa bé đều không có cách nào sống sót, anh phải làm sao bây giờ?”

Nhắm mắt lại, Quý Thạch Khiêm trầm mặc không trả lời, không biết là anh đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, hay là căn bản anh không muốn trả lời. Trong đầu anh đang suy nghĩ trăm phương ngàn kế, không ngừng vờn quanh, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nếu như vậy, anh cũng sẽ tương đối thoải mái, bởi vì anh sẽ đi theo hai người.”

“Thạch Khiêm!”

“Không cần khuyên anh, đây là đáp án chân thực nhất của anh.”

Trong hốc mắt của Uông Xảo Ninh lại tràn đầy nước mắt, cô lắc đầu, lại vội vã hỏi: “Vậy nếu đứa bé không có chuyện gì, mà em lại không còn ở đây?”

Anh mở mắt, khổ sở nhìn cô, đây là tình huống tàn nhẫn nhất mà anh đã từng nghĩ tới – cô không muốn để anh đi cùng, muốn để anh phải một mình đối mặt với đứa bé.

“Lòng của anh cũng sẽ chết theo, nhưng mà. . . . Anh sẽ vì đứa bé mà kéo dài hơi tàn bước tiếp.” Đây cũng là đáp án chân thực nhất của anh.

“Thạch Khiêm. . . . .” Đáp án này của anh khiến cô cảm thấy rất vui, nhưng cũng thật đau lòng.

Hít sâu một hơi, không muốn để cho nước mắt chảy xuống, mấy tháng qua bọn họ đều có thể giữ cho tâm trạng vui vẻ thoải mái, đêm nay lại vì chuyện này mà phá vỡ.

Bởi vì vấn đề này, đã chạm đến giai đoạn bọn họ không hề mong muốn đối mặt nhất, vấn đề mẫn cảm nhất.

Quý Thạch Khiêm lắc đầu: “Được rồi, đã hết năm phút rồi, ngủ thôi!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Quý Thạch Khiêm nằm xuống, thậm chí còn nghiêng người, đưa lưng về phía cô mà ngủ, Uông Xảo Ninh nhìn bóng lưng của anh, bỗng cảm thấy có một sự đau lòng không thể nào hiểu được, cũng không dám gọi tên anh.

Cô không thấy được, người đàn ông quay lưng về phía mình đang lặng lẽ chảy nước mắt, không dám tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, không dám đối mặt với nỗi đau của bản thân mình, lại càng không dám đối mặt với khả năng tuyệt vọng này. Sự kiên cường của một người đàn ông chỉ là giả bộ, tất cả đều chỉ là đang cố làm ra vẻ tự nhiên, thật ra vào thời khắc này, nhìn thấy người mình yêu thương đang phải đi đến bước đường cùng, điều đó sẽ khiến cho anh ta gục ngã.

Anh chỉ có thể cắn răng, một ngày lại một ngày phải cố gắng chịu đựng, mỗi ngày vì cô mà tinh thần phải phấn chấn, lấy dũng khí chống đỡ để mà bước tiếp, chỉ mong trời cao có thể cho anh một đáp án công bằng, để cho tình yêu của anh được báo đáp dù chỉ là một phần nhỏ bé.

Để cho anh được có cô, trừ điều này ra, anh không còn cầu mong gì nữa, thậm chí đến cả sinh mệnh của mình, anh cũng có thể vứt bỏ.

***

Những ngày tiếp theo, đếm ngược từng ngày, hai tuần nữa đã trôi qua, khoảng cách đủ mười tháng cũng chỉ còn lại hai tuần nữa. Uông Xảo Ninh sẽ phải ở lại bệnh viện để bắt đầu dưỡng thai, đồng thời cũng bắt đầu tiếp nhận khảo nghiệm khắc nghiệt nhất trong cuộc đời mình.

Trong lòng của cô vô cùng bình thản, thậm chí đã viết xong một phong thư, đặt ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo tại phòng sách của Thạch Khiêm, đem tất cả đều dặn dò vô cùng cẩn thận.

Trong thư nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng của cô, nói về mười mấy năm qua, hai người chung đụng từng chút từng chút một, nói về lần đầu tiên mình yêu Thạch Khiêm thì cảm thấy tâm tình thật hưng phấn và vui vẻ.

Cô thương anh, không cần hoài nghi, cũng thương đứa bé trong bụng mình, tất cả đều bởi vì anh, cô hy vọng anh kiên cường, hy vọng anh sẽ dũng cảm.

Thì ra người ta thật sự có thể không màng sống chết, bởi vì tâm tư của cô đều đặt trên người anh, cô tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có anh, cô quan tâm để ý cũng chỉ có anh, nhiều năm như vậy, không hề thay đổi.

Bởi vì yêu anh, cô trở nên kiên cường, có thể đặt xuống hết thảy những sợ hãi và lo lắng, có thể đem hết thảy những sợ hãi và lo lắng đều vứt bỏ, có thể mạnh mẽ, người phụ nữ khi làm mẹ sẽ trở nên kiên cường, cô đã từng là một người con gái hay thẹn thùng, giờ phút này lại trở thành người phụ nữ kiên cường nhất thế gian.

Hôm đó, một mình cô ở trong phòng thu dọn hành lý, đều là những thứ khi nằm viện sẽ cần dùng đến, khuôn mặt cô mỉm cười, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cô sắp sửa chào đón một sinh mệnh mới, cũng sắp được nghe thấy lời phán xét cuối cùng về cuộc đời mình.

Thạch Khiêm không biết đã đi đâu, quản gia vẫn muốn giúp cô thu dọn lại một chút, biết được bệnh tình của Uông Xảo Ninh, nữ quản gia đối với bà chủ tốt bụng này của mình luôn muốn chăm sóc nhiều hơn một chút.

Nhưng Xảo Ninh lại khéo léo từ chối, cũng vô cùng cám ơn cô ấy.

Cô muốn tự mình chuẩn bị, đến giờ phút này, Xảo Ninh không muốn phải làm phiền người khác.

Lúc này, Quý Thạch Khiêm đi đến, trong tay cầm một bó hoa hồng, còn có một vật gì đó, cô không biết anh đang định làm gì, nhưng phía sau anh lại là vợ chồng Lý Bình.

“Thạch Khiêm, chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại có hoa?”

Quý Thạch Khiêm cười cười, lúc này Xảo Ninh thậm chí còn phát hiện trên người anh đang mặc là một bộ tây trang rất đẹp, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập sự cưng chiều và lưu luyến.

Chị Lý đang đứng ở phía sau cười nói: “Thạch Khiêm, còn không mau nhanh lên!”

Lý Bình ngồi ở trên xe lăn cũng nói: “Muốn để hai người tàn phế chúng tôi phải chờ đợi bao lâu nữa đây?”

Mặt Quý Thạch Khiêm đỏ ửng, anh tiến lên phía trước, quỳ gối trước mặt Uông Xảo Ninh. Động tác này, anh muốn làm đã nhiều năm, mơ ước đã nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội tự mình quỳ ở trước mặt cô rồi.

“Thạch Khiêm, anh đang làm gì vậy? Không cần quỳ gối!”

Quý Thạch Khiêm ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một loại cảm xúc mà dường như là không có một ngôn từ nào có thể miêu tả được.

Cô đã từng là một cô gái bé nhỏ luôn quấn quít ở bên cạnh anh, là một người mà mỗi khi anh ra ngoài trường học, mỗi khi trở về quê sẽ luôn hy vọng được nhìn thấy nhất, cũng là người con gái mà khi anh chưa kịp nộp tiền học phí, cô đã lặn lội đường xa đưa tiền học phí tới cho anh, là cô gái ngốc sau khi bị thương nghiêm trọng, thà tự mình ôm lấy tổn thương mà rời đi, cũng không muốn làm liên lụy tới anh.

Nhiều năm như thế, cô đã vì anh mà làm thật nhiều, cho tới bây giờ cũng không rời anh mà đi, nhưng mà đến tận giờ phút này, anh mới có thể đem những thứ thuộc về cô trả lại cho cô: “Xảo Ninh, gả cho anh, làm vợ của anh!”

Hốc mắt cô bỗng dưng đỏ hoe, hai tay run run, anh đang cầu hôn cô? Ông trời ơi! Cô không nghĩ là anh sẽ làm như vậy, không nghĩ tới lúc này mình còn tư cách nhận nhẫn cưới của anh.

Cố gắng mang thai, lại mang theo bệnh ở trong người, cô không biết qua tháng này, mình còn có thể nào ở bên cạnh anh nữa hay không, thế nhưng anh lại muốn cô gả cho anh?

“Nhiều năm như vậy, chúng ta quen biết đã nhiều năm, tuy rằng mãi cho đến sau khi gặp lại mới thật sự ở cùng nhau, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, anh nghĩ anh đã thua ở trong tay em rồi.”

Vừa khóc, vừa cười, Quý Thạch Khiêm tiếp tục nói: “Em là người anh yêu nhất trong cuộc đời này, càng là ân nhân của anh, cám ơn em đã giúp anh làm rất nhiều chuyện. Bây giờ anh cầu hôn em, xin em hãy gả cho anh, để anh có thể cho em những thứ mà em xứng đáng có được.”

Uông Xảo Ninh không nói gì, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô không biết phải mở miệng như thế nào, thế nhưng cô lại lắc đầu.

Chị Lý mở miệng: “Xảo Ninh, đồng ý với Thạch Khiêm đi! Không nên lắc đầu, đây là điều mà hai người xứng đáng có được.”

“Đúng vậy! Gả cho cậu ấy đi!”

Uông Xảo Ninh nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Thạch Khiêm, em rất muốn gả cho anh, nhưng mà em. . . . .em không biết tương lai của mình đang ở nơi nào. . . .”

Cô không biết mình còn có tương lai hay không, có thể cùng anh nắm tay nhau nữa hay không? Nhưng sinh mệnh của cô bây giờ giống như chỉ mành treo chuông, đứt một đoạn, cô liền rơi xuống.

Cô giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt trong gió, cô không dám đáp ứng, sợ sẽ làm liên lụy đến anh.

“Nếu em gả cho anh, không biết có thể vĩnh viễn ở bên anh hay không, chỉ sợ sau này sẽ khiến anh càng đau lòng . . . . .”

Chị Lý vừa nghe, hốc mắt cũng đỏ lên, tất cả mọi người đều không dám nói lời nào, sợ sẽ càng khiến cho Xảo Ninh thương tâm hơn.

Quý Thạch Khiêm trầm mặc trong giây lát, đột nhiên nói chuyện, giọng nói không hề hối tiếc kèm theo sự quyến luyến, dường như anh cũng khẽ run lên nhè nhẹ, hốc mắt cũng phiếm hồng: “Nhưng nếu như em không gả cho anh, anh sẽ càng luyến tiếc hơn.”

Uông Xảo Ninh nhìn anh, hai người nhìn nhau, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Quý Thạch Khiêm đặt bó hoa xuống đất, nắm lấy tay cô: “Kỳ thực có cầu hôn hay không, tuyệt đối không quan trọng, trong lòng anh, em đã sớm là vợ của anh rồi!”

Cô là bạn của anh, chăm sóc cho anh, ủng hộ anh, an ủi anh, cho anh thêm năng lượng, cho anh sự quan tâm, cho anh tình yêu thương, thậm chí còn vì anh mà kéo dài sinh mệnh, sinh con dưỡng cái.

Nếu đây không phải là vợ, vậy thì là gì?

Trong lòng anh cũng đã sớm nhận định cô gái này, cái cô gái ngốc nghếch này, chính là một nửa linh hồn anh, từ nay về sau ở bên cạnh anh, ủng hộ lẫn nhau, dựa vào nhau, không màng sống chết, không quản giàu nghèo, cho dù căn bệnh hiểm nghèo này cũng vĩnh viễn không thể nào chia cách được bọn họ.

Nhưng anh cũng là một người đàn ông ham hư vinh, là một người đàn ông coi trọng mặt ngoài: “Nhưng mà anh cũng muốn. . . . .được chân chính làm chồng của em, cho dù chỉ một ngày cũng tốt. . . . .”

Uông Xảo Ninh vuốt ve khuôn mặt anh, cô thở dài, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Anh cũng nói đúng tiếng lòng cô - Làm vợ của anh! Đây là giấc mơ mà cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần. . . . .Lý Bình khuyên nhủ: “Xảo Ninh, đừng hoài nghi nữa, gả cho cậu ấy đi! Đừng suy nghĩ về những việc không nắm chắc, chỉ cần giờ phút này vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi!”

Từng có, dù sao cũng tốt hơn là nuối tiếc cả đời!

“Đúng vậy! Xảo Ninh!” Chị Lý lau khô nước mắt: “Em hãy mau đồng ý đi, hôm nay chị nhất định sẽ làm nhân chứng cho hai người.”

Uông Xảo Ninh không lay chuyển được sự khuyên bảo của mọi người, cũng không chống đỡ được ánh mắt đầy khát vọng của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, càng không chống lại được tâm ý của bản thân.

Cô gật đầu, trong tiếng reo hò của vợ chồng Lý Bình, để mặc cho Quý Thạch Khiêm tùy ý đeo nhẫn vào tay mình, giờ phút này, cô đã trở thành vợ anh.

Nhìn chiếc nhẫn, cảm thấy dường như có chút gì đó không chân thật, cô tự nhiên từ Uông tiểu thư trở thành quý phu nhân rồi.

“Anh đã sắp xếp xong, hôm nay phải đi công chứng kết hôn. Không được nói không! Người tốt phải làm đến cùng!” Quý Thạch Khiêm cười cười, nghịch ngợm nói.

Cô cũng mỉm cười gật đầu, ngày hôm nay, cho đến trước đêm tiến tới gần sự sống chết, cô đồng ý làm vợ của anh, đồng ý gả cho anh.

“Vậy thì hãy mau lên đường đi!” Lý Bình nhắc nhở: “Xe ở dưới lầu đã sẵn sàng, có thể tới tòa công chứng ngay bây giờ.”

Hai người lui ra ngoài, để lại đôi vợ chồng mới cưới ở cạnh nhau. Uông Xảo Ninh được chồng mình đỡ dậy, chuẩn bị thay quần áo.

Lòng cô cảm thấy vô cùng vui sướng, cho dù tới giờ phút này, bụng đã bắt đầu đau nhói, từng cơn lại từng cơn, không phải là rất dữ dội, nhưng cô vẫn vô cùng cao hứng: “Thạch Khiêm, em yêu anh, bất kể như thế nào, em yêu anh. . . . .”

Anh nhìn cô, rưng rưng gật đầu: “Anh cũng yêu em. . . . . .”

Đủ, như vậy là đủ rồi. . . . .Cô đã không còn gì hối tiếc. . . . .

/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status