Cũng không lâu sau Trung thu, thắt lưng của tôi bắt đầu chuyển biến tốt, không cần phải dùng xe lăn nữa, có điều vẫn chưa đủ điều kiện để ra viện.
Tôi vốn không phân rõ ràng lắm thực tế cùng ảo tưởng, hiện tại lại càng trở nên hỗn loạn. Nhớ ngày anh xuất viện, tôi ngồi bên cửa sổ, chết trừng nhìn theo bóng lưng của anh. Đột nhiên anh quay đầu lại, sau đó đi tới, cầm tay phải của tôi viết lên một dãy số cùng với dòng chữ, "Nhớ nhắn tin cho anh."
Anh cười đến già trẻ không tha, làm tôi khó có thể tiếp tục hờn dỗi. Đợi đến khi anh rời đi hẳn, tôi mới nhìn xem dãy số cùng hàng chữ xinh đẹp trong lòng bàn tay, hơi nắm tay lại, dường như có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp lúc anh đụng vào mình.
Tôi ở bệnh viện rất nhàm chán, vậy nên cũng nhắn mấy cái tin nhàm chán cho anh, đại loại như, "Anh đang làm gì vậy?", "Em đang thấy chán quá!", "Anh có thấy chán không?"… Tóm lại đủ các thể loại tin nhắn mà người ta vẫn hay gọi là nói nhảm.
Nếu tôi đã bị coi là người không thực tế luôn mong ước những điều không thực tế, vậy tại sao lúc nhàm chán lại không thể nhắn mấy cái tin nhàm chán đây?
Nhưng anh vẫn rất nhẫn nại gửi cho tôi mấy tin thú vị, hoặc là chờ tôi đem từng câu bực tức chia cho anh.
Từ khi đó bắt đầu, tôi và anh có thể xem như hai người bạn tốt, tôi cảm thấy được.
Có một ngày anh gửi tin nhắn cho tôi, "Trước kia em từng nuôi mèo phải không? Anh có người bạn sắp sinh nhật, mèo nhà cậu ấy vừa sinh một ổ mèo con, vậy nên anh muốn tặng thứ gì đó liên quan đến mèo. Em nghĩ tặng gì là hợp lý nhất?"
Tôi nói cho anh biết đồ chơi của mèo có rất nhiều loại, hỏi anh muốn tặng loại nào?
Chúng tôi nói nửa ngày cũng không tìm ra thứ gì thích hợp, vì vậy hẹn ngày mai cùng nhau đi mua quà.
Chỗ hẹn là ngõ nhỏ đối diện bệnh viện. Ngày đó không phải rất lạnh, anh mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, so với anh thì hơi rộng một chút, nhưng tôi lại cảm thấy rất đẹp mắt. Rốt cuộc thì tôi cũng biết ngày đó mình đoán sai, thật ra anh phải cao trên 1m8, vóc người rất đẹp, mặc cái gì đều dễ nhìn.
Tôi rõ ràng đến sớm, nhưng còn muốn trốn ở đầu ngõ ngắm anh. Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai, vậy nên muốn nhìn nhiều hơn một chút, cũng không phải là chủ tâm muốn anh phải chờ. Cuối cùng, tôi đến muộn hơn mười phút.
Nếu không phải có hai cô gái đến chỗ anh hỏi đường, có lẽ tôi còn đến muộn hơn nữa.
Cũng không biết đâu ra hai tên háo sắc này, người đầy đường không hỏi, lại muốn chạy vào tận trong ngõ hỏi anh. Nhìn bộ dạng khó xử của anh, tôi lập tức xông tới chỉ đường. Thật ra chỗ đó là chỗ nào tôi cũng chẳng biết, nhưng không sao, Quảng Châu lớn như vậy, tôi không tin bọn họ có thể tìm tôi tính sổ. Đấy là còn chưa kể, nếu bọn họ không bị lạc ở cái chỗ tôi chỉ đến, lúc đó mới nói tới tính sổ.
Đưa đi hai cô gái kia, tôi quay đầu lại, thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của anh.
"Vừa rồi khó xử lắm đúng không?"
"Thật sự làm anh giật cả mình, hai cô ấy đi tới không biết nói cái gì nữa, cũng may mà em đến đúng lúc."
"Xin lỗi, em đến muộn."
"Không sao, con gái là phải muộn mà."
"Lý luận vớ vẩn này anh học được ở đâu vậy?"
"Chẳng phải trong sách người ta đều viết thế hay sao? Bình thường nam phải đợi nữ?"
"Đâu, sách nào? Sách nào nói thế? Về sau anh đừng có xem cái gì do ông tác giả đấy viết nữa biết chưa!"
Tôi dùng vẻ mặt chân thật đáng tin đem quyển sổ dựng thẳng lên cho anh xem, sau đó cùng anh ra đường cái đi tới trạm xe bus.
Tôi có rất nhiều thói xấu.
Ví dụ như, bởi vì xem truyện tranh, tiểu thuyết quá nhiều, nếu đi trên đường cùng con gái, tôi sẽ đi phía ngoài, còn nếu đi cùng con trai, tôi sẽ ở phía trong.
Đi phía ngoài là vì tính cách của tôi khá giống con trai, mà con trai thì cần phải bảo vệ con gái.
Nhưng dù sao tôi cũng không phải con trai, vậy nên lúc đi cùng con trai hàng thật giá thật, tôi sẽ chủ động đứng ở phía trong. Nếu như cậu ta là một chàng trai tốt, tự nhiên sẽ chẳng có dị nghị gì, còn nếu như cậu ta không tốt, vậy bị xe đụng chết cũng là đáng lắm.
Khi đi cùng với anh, tôi còn chưa kịp nghĩ đến việc phải đi trong, anh cũng đã chủ động đẩy tôi vào, vậy nên, anh là một chàng trai tốt. Có điều lần này, tôi kiên quyết phải đi ở phía ngoài, bởi vì anh không nghe được tiếng còi xe, rất nguy hiểm.
Chúng tôi ở bên đường tranh chấp thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, cả hai sẽ vào làn đường dành cho người đi bộ, không đi ở chỗ này nữa.
Chúng tôi đến khu phố dành cho thú cưng, tôi thì muốn mua mấy cái áo đáng yêu cho mèo, còn anh thì lại thích đồ chơi hơn. Cuối cùng tôi cũng nghe theo anh, bởi vì mấy cái áo công nhận dễ thương thật, nhưng mà mèo thì chắc không thích mặc thứ gì làm cản trở hoạt động của nó.
Tôi đột nhiên nhớ tới trận bóng rổ năm cấp hai, lớp tôi cử tám người đi tham gia, tôi là chủ lực. Ba bước lên rổ của tôi làm cho đám con trai nói tôi không giống con gái, còn đám con gái thì lại khen tôi thật đẹp trai.
Từ nhỏ tính tôi đã vậy, giống con trai, không ưa mặc váy.
Nhưng lúc đi cùng người cao 1m81 là anh, tôi sẽ cảm thấy chỉ có 1m62 như tôi, thật ra vẫn là con gái. Những lúc đông người, nhất là khi khi tôi bị đẩy ra ngoài, anh sẽ giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó kéo tôi lại gần. Mỗi lần xuyên thấu qua lớp áo, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh, toàn thân tôi liền trở nên sôi sục. Giống như thứ máu con gái lúc này đặc biệt phát huy tác dụng, nó nói cho tôi biết, tôi thích anh nhiều đến nhường nào.
Mua xong đồ, anh mời tôi ăn cơm trưa, xem như cảm ơn tôi đã đi cùng anh cả buổi. Nằm viện lâu như vậy, liên tục phải ăn những món vừa đắt vừa khó nuốt còn muốn gọi là dinh dưỡng kia, khó được có người mời tôi cơm Tây, tôi nhất định phải ăn thật nhiệt tình.
Tôi nói cho anh biết, đây là lần đầu tiên có con trai mời tôi ăn cơm.
"Vậy anh rất may mắn rồi."
"Đồ ngốc, người may mắn là em đây này."
Vốn tâm tình đang rất tốt, nào ngờ mới vừa ngồi xuống, cô phục vụ bàn đã đưa thực đơn đến cho anh, đợi anh chỉ xong vài ba món thức ăn, liền bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cho hỏi, anh muốn uống cà phê trước hay sau bữa ăn?”
“Cho hỏi, anh muốn nước tiêu đen, tiêu trắng hay là Tây Ninh?”
“Cho hỏi,…”
Tôi viết tất cả những gì cô phục vụ bàn hỏi ra giấy rồi đưa cho anh, anh xem xong, cũng cẩn thận viết ra câu trả lời của mình. Ánh mắt của cô phục vụ lúc này trở nên quái dị tới mức, tôi thật muốn xông lên tặng cho cô ta vài cái quầng thâm
Tâm trạng nháy mắt rơi xuống vực thẳm, tôi cảm thấy thật hối hận, tại sao phải đến cái nhà hàng tồi tệ này cơ chứ?
"Em sao vậy? Không vui à?"
"Không phải."
Nếu như anh đã không biết, tôi cũng chẳng dại gì nói ra.
Ngồi được một lúc, tôi đột nhiên phát hiện những khách hàng khác rất hay nhìn anh.
Khung cảnh an tĩnh như vậy thật sự rất thích hợp với anh. Anh thuộc type con trai điềm đạm mà nhã nhặn, giống như cậu hàng xóm nhà bên. Ánh mắt anh luôn không tự chủ liếc về phía dưới góc trái, chứng tỏ có việc khiến anh đang phải suy nghĩ nhiều, hoặc là khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời, anh cũng sẽ vô thức làm như thế.
Anh đang nghĩ những gì? Lúc ở cùng với tôi, nghĩ thứ gì mà chuyên tâm đến vậy?
Trái tim tôi cảm giác có chút không vừa ý, mặc dù tôi cũng biết, cái này gần như là nhàm chán ghen.
Lúc dùng cơm anh luôn rất lịch sự, chỉ đôi lúc làm vô ý phát ra những âm thanh kỳ quái, kiểu như cái dĩa quệt quá mạnh vào đĩa ăn. Anh hoàn toàn không biết, vẫn tiếp tục dùng bữa, mà cái âm thanh chói tai ấy cũng cứ tiếp tục vang lên. Vốn dĩ tôi nên nhắc nhở anh một chút, nhưng khi nhìn đến mấy cô gái trộm ngắm anh lộ ra vẻ mặt không hiểu ra làm sao, lòng tôi lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Một lúc sau, anh còn không cẩn thận làm rơi đĩa thức ăn xuống sàn. Cái đĩa không bị vỡ, chỉ là phát ra một tiếng động thật to khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều chú ý đến. Anh bình thản nhặt đĩa lên, lúc ngẩng đầu lại phát hiện có rất nhiều người đang nhìn mình.
"Sao ai cũng nhìn anh vậy?"
Tôi cười đến đau bụng.
"Không có gì. Là tại anh đẹp trai quá, bọn họ không nhịn được nhìn anh nhiều một chút thôi."
"Em đừng nói đùa, rốt cuộc là tại sao vậy?"
"Thật sự là vì anh quá đẹp trai mà!"
Tôi cười đến rất khoa trương, mà anh đại khái cũng cảm thấy, có hỏi tôi thêm nữa cũng chẳng tìm ra câu trả lời, vậy nên đành phải tiếp tục dùng bữa. Dùng bữa xong, anh vẫn cố gặng hỏi thêm vài lần, nhưng trước cái kiểu gà đồng vịt giảng của tôi, cuối cùng anh cũng đành bỏ cuộc.
Để tránh lúc trả tiền lại phải thấy ánh mắt quái dị của mấy người phục vụ, tôi bảo anh đưa ví cho mình, anh không chút nghĩ ngợi liền giao nộp nó ra. Vào cái giây phút chạm vào ngón tay của anh, tôi cảm giác não bộ của mình có khuynh hướng đình công. Trả tiền xong, tôi đưa ví cho anh bằng tay trái, bởi vì tay phải của tôi đang nóng đến mức có thể đi làm trứng chiên.
Rời nhà hàng, chúng tôi đi đến trạm xe bus.
Đi vào ngõ hẻm hơn hai trăm mét, phía bên phải của tôi đột nhiên vang lên một tiếng va chạm mạnh. Quay đầu sang, tôi nhìn thấy một chiếc xe máy đổ trên mặt đất, cùng với hai người đang nằm bất tỉnh nhân sự. Có tiếng xe hơi nổ máy rời đi, nhưng cạnh con đường đó cũng có một công trường đang làm việc, vậy nên tôi cũng không biết những gì mình nghe thấy có phải là thật không nữa.
Nhưng có thể khẳng định, vết máu của hai người nằm kia thì không phải là giả.
Bọn họ gặp tai nạn.
Tôi nhìn thấy ngây người, anh gặp tôi như vậy, cũng đưa mắt về phía tôi đang xem. Rất nhanh, anh chạy tới chỗ hai người đó, còn tôi, tôi cũng muốn đi theo anh, nhưng đôi chân nặng quá, tôi không tài nào cất bước nổi.
Nếu như có thể, tôi muốn lập tức rời khỏi nơi này, làm bộ như mình chưa từng nhìn thấy điều gì hết.
Vũng máu trên mặt đất làm tôi nhớ tới ngày mình gặp tai nạn, máu me lênh láng đầy đường. Nếu không phải anh chạy tới, có đánh chết tôi cũng không muốn nhớ lại đoạn kí ức xấu xí kia.
Chỉ trong một cái nháy mắt, thế giới liền nghiêng ngả, mọi thứ xung quanh tôi đều nát bấy, mọi người xung quanh tôi đều rên rỉ đau khổ. Còn có những kẻ vây xem, ánh mắt vô tình của bọn làm cho tôi buồn nôn.
Đến cách chiếc xe máy khoảng một mét rưỡi, toàn thân tôi liền không tài nào nhúc nhích nổi.
Sao anh còn ở đấy xem người ta bị thương làm gì? Nhanh nhanh đi thôi! Tôi không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa! Tôi cảm thấy mình đang phát run, cả thân cả tâm đều run lên bần bật!
Nhịn xuống cảm xúc muốn co giò lên mà chạy thật nhanh, tôi nhìn thấy anh đang xem tôi, ra hiệu cho tôi gọi điện thoại. Anh bảo tôi gọi sao? Gọi đi đâu vậy? Đúng rồi, là 120.
Nhưng là, tôi không cách nào động đậy được, chỉ biết dùng ánh mắt sợ hãi nhìn vũng máu phía trước.
Cũng có những người khác vây xem cơ mà, tại sao bọn họ không gọi lại muốn tôi phải gọi? Tôi chỉ muốn rời đi thôi, tôi không có quan hệ gì tới chuyện này hết!
Nhìn thấy tôi như vậy, anh rút điện thoại của mình ra, ấn số 120, sau đó đưa tới trước mặt tôi.
Tôi không tự chủ được lui về sau một bước, muốn tránh xa chiếc điện thoại kia.
Nhưng anh vẫn kiên trì đưa nó cho tôi, lúc này, phía bên kia đã vang lên một giọng nữ dễ nghe. Tôi cầm lấy điện thoại, nói ra địa chỉ.
Nói xong một lúc lâu, tôi vẫn còn ngây người đứng nhìn vũng máu, cho đến khi anh dịu dàng vuốt tóc tôi, tôi ngẩng đầu lên, thấy được nét mặt ôn nhu của anh. Anh đến kiểm tra bình xăng của xe máy, xác định nó không bị vỡ mới thở phào đi tới đứng cùng tôi.
Xe cứu thương chạy tới rất nhanh, chúng tôi nhìn hai người bị thương được đưa hết lên xe mới yên tâm rời đi.
Tay của tôi vẫn run lên bần bật, ngay cả điện thoại cũng quên không trả lại cho anh. Anh nhìn tôi như vậy trong chốc lát, đột nhiên bắt lấy tay kia của tôi, kéo tôi đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hơi ấm trên tay anh khiến tôi không thể nào quên được, nó thấu vào tim tôi, đột nhiên, khiến tôi cảm thấy rất muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên anh kéo tay của tôi.
Cho đến khi cả hai đi tới cổng bệnh viện anh mới buông tay ra, đưa tay tới trước mặt tôi, tôi đem di động trả lại cho anh.
"Xin lỗi em, xảy ra chuyện như vậy mà anh… Vẻ mặt vừa rồi của anh có phải quá ác với em rồi không?"
Tay của tôi liên tục run, không có cách nào viết chữ, đành phải lắc đầu ý nói không phải.
"Em về nghỉ ngơi trước đi."
Tôi gật gật đầu.
"Em không nên như vậy, anh sẽ không phân biệt được người bị câm điếc ở đây là anh hay là em nữa."
Tôi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang mỉm cười nhìn tôi.
"Đi một mình về phòng được chứ?"
Tôi gật đầu, đi vào thang máy dưới sự quan sát của anh.
Tôi biết rõ, so sánh với sự yếu ớt của tôi hôm nay, anh không thể nghi ngờ chính là người hùng.
Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của anh.
"Chuyện hôm nay xảy ra không dọa đến em đấy chứ? Thực xin lỗi, anh không nghĩ ra em bị tai nạn xe mới phải vào viện"
"Em không sao, chỉ tại em nhát quá, lúc ấy chỉ muốn coi như mình không nhìn thấy gì."
"Không sao là tốt rồi, em đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra chuyện như vậy cũng ít gặp thôi."
"Em biết."
"Lúc anh còn đi học, có rất nhiều người vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra mới bị tàn tật, vậy nên anh rất nhạy cảm với những chuyện ngoài ý muốn đó."
Đúng vậy! Anh từng đi học ở trường dành cho người khuyết tật.
"Không biết hai người kia có làm sao không nhỉ?"
"Anh cũng rất muốn biết."
"Thế sao lúc đó anh không đến bệnh viện cùng họ?"
"Em đùa chắc, nếu người nhà của họ túm lấy cổ áo của anh, anh không biết bọn họ muốn mắng anh hay là muốn đòi tiền anh nữa."
"Ha ha! Anh biết nói giỡn thật đấy."
Qua hơn mười phút, đột nhiên anh gửi cho tôi một tin nhắn.
"Thật xin lỗi, anh nên nhận lỗi với em. Mua quà chỉ là lấy cớ, thật ra là anh muốn gặp em."
Tôi không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào. Tôi có thể tin tưởng sao? Tin tưởng ý tứ của những lời này là, thời gian qua tôi không hề đơn phương nhớ nhung người ấy?
Tôi không nhắn tin lại cho anh, cũng không có ý định tìm anh để chứng thực, bởi vì tôi sợ hãi. Sợ đây chỉ là hiểu lầm của mình tôi, cũng sợ đây không phải là hiểu lầm.
Giữa tôi và anh có một giới hạn quá rõ ràng, tuy rằng không rộng, nhưng cũng đủ khiến tôi chần chừ lùi bước. Bởi vì tôi biết rõ một khi mình vượt qua, thế giới của tôi sẽ hoàn toàn thay đổi.
Về sau anh cũng không đề cập lại vấn đề này.
Có đôi lúc tôi sẽ cảm thấy, hết thảy đều là do mình nằm mơ, anh căn bản không gửi cho tôi tin nhắn đó. Nhưng dòng tin còn lưu lại trong điện thoại thì phải giải thích thế nào đây?
Lẽ nào tôi đã lén trộm điện thoại của anh rồi tự gửi tin đến cho mình lúc nào mà quên mất?
Tôi vốn không phân rõ ràng lắm thực tế cùng ảo tưởng, hiện tại lại càng trở nên hỗn loạn. Nhớ ngày anh xuất viện, tôi ngồi bên cửa sổ, chết trừng nhìn theo bóng lưng của anh. Đột nhiên anh quay đầu lại, sau đó đi tới, cầm tay phải của tôi viết lên một dãy số cùng với dòng chữ, "Nhớ nhắn tin cho anh."
Anh cười đến già trẻ không tha, làm tôi khó có thể tiếp tục hờn dỗi. Đợi đến khi anh rời đi hẳn, tôi mới nhìn xem dãy số cùng hàng chữ xinh đẹp trong lòng bàn tay, hơi nắm tay lại, dường như có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp lúc anh đụng vào mình.
Tôi ở bệnh viện rất nhàm chán, vậy nên cũng nhắn mấy cái tin nhàm chán cho anh, đại loại như, "Anh đang làm gì vậy?", "Em đang thấy chán quá!", "Anh có thấy chán không?"… Tóm lại đủ các thể loại tin nhắn mà người ta vẫn hay gọi là nói nhảm.
Nếu tôi đã bị coi là người không thực tế luôn mong ước những điều không thực tế, vậy tại sao lúc nhàm chán lại không thể nhắn mấy cái tin nhàm chán đây?
Nhưng anh vẫn rất nhẫn nại gửi cho tôi mấy tin thú vị, hoặc là chờ tôi đem từng câu bực tức chia cho anh.
Từ khi đó bắt đầu, tôi và anh có thể xem như hai người bạn tốt, tôi cảm thấy được.
Có một ngày anh gửi tin nhắn cho tôi, "Trước kia em từng nuôi mèo phải không? Anh có người bạn sắp sinh nhật, mèo nhà cậu ấy vừa sinh một ổ mèo con, vậy nên anh muốn tặng thứ gì đó liên quan đến mèo. Em nghĩ tặng gì là hợp lý nhất?"
Tôi nói cho anh biết đồ chơi của mèo có rất nhiều loại, hỏi anh muốn tặng loại nào?
Chúng tôi nói nửa ngày cũng không tìm ra thứ gì thích hợp, vì vậy hẹn ngày mai cùng nhau đi mua quà.
Chỗ hẹn là ngõ nhỏ đối diện bệnh viện. Ngày đó không phải rất lạnh, anh mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, so với anh thì hơi rộng một chút, nhưng tôi lại cảm thấy rất đẹp mắt. Rốt cuộc thì tôi cũng biết ngày đó mình đoán sai, thật ra anh phải cao trên 1m8, vóc người rất đẹp, mặc cái gì đều dễ nhìn.
Tôi rõ ràng đến sớm, nhưng còn muốn trốn ở đầu ngõ ngắm anh. Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai, vậy nên muốn nhìn nhiều hơn một chút, cũng không phải là chủ tâm muốn anh phải chờ. Cuối cùng, tôi đến muộn hơn mười phút.
Nếu không phải có hai cô gái đến chỗ anh hỏi đường, có lẽ tôi còn đến muộn hơn nữa.
Cũng không biết đâu ra hai tên háo sắc này, người đầy đường không hỏi, lại muốn chạy vào tận trong ngõ hỏi anh. Nhìn bộ dạng khó xử của anh, tôi lập tức xông tới chỉ đường. Thật ra chỗ đó là chỗ nào tôi cũng chẳng biết, nhưng không sao, Quảng Châu lớn như vậy, tôi không tin bọn họ có thể tìm tôi tính sổ. Đấy là còn chưa kể, nếu bọn họ không bị lạc ở cái chỗ tôi chỉ đến, lúc đó mới nói tới tính sổ.
Đưa đi hai cô gái kia, tôi quay đầu lại, thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của anh.
"Vừa rồi khó xử lắm đúng không?"
"Thật sự làm anh giật cả mình, hai cô ấy đi tới không biết nói cái gì nữa, cũng may mà em đến đúng lúc."
"Xin lỗi, em đến muộn."
"Không sao, con gái là phải muộn mà."
"Lý luận vớ vẩn này anh học được ở đâu vậy?"
"Chẳng phải trong sách người ta đều viết thế hay sao? Bình thường nam phải đợi nữ?"
"Đâu, sách nào? Sách nào nói thế? Về sau anh đừng có xem cái gì do ông tác giả đấy viết nữa biết chưa!"
Tôi dùng vẻ mặt chân thật đáng tin đem quyển sổ dựng thẳng lên cho anh xem, sau đó cùng anh ra đường cái đi tới trạm xe bus.
Tôi có rất nhiều thói xấu.
Ví dụ như, bởi vì xem truyện tranh, tiểu thuyết quá nhiều, nếu đi trên đường cùng con gái, tôi sẽ đi phía ngoài, còn nếu đi cùng con trai, tôi sẽ ở phía trong.
Đi phía ngoài là vì tính cách của tôi khá giống con trai, mà con trai thì cần phải bảo vệ con gái.
Nhưng dù sao tôi cũng không phải con trai, vậy nên lúc đi cùng con trai hàng thật giá thật, tôi sẽ chủ động đứng ở phía trong. Nếu như cậu ta là một chàng trai tốt, tự nhiên sẽ chẳng có dị nghị gì, còn nếu như cậu ta không tốt, vậy bị xe đụng chết cũng là đáng lắm.
Khi đi cùng với anh, tôi còn chưa kịp nghĩ đến việc phải đi trong, anh cũng đã chủ động đẩy tôi vào, vậy nên, anh là một chàng trai tốt. Có điều lần này, tôi kiên quyết phải đi ở phía ngoài, bởi vì anh không nghe được tiếng còi xe, rất nguy hiểm.
Chúng tôi ở bên đường tranh chấp thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, cả hai sẽ vào làn đường dành cho người đi bộ, không đi ở chỗ này nữa.
Chúng tôi đến khu phố dành cho thú cưng, tôi thì muốn mua mấy cái áo đáng yêu cho mèo, còn anh thì lại thích đồ chơi hơn. Cuối cùng tôi cũng nghe theo anh, bởi vì mấy cái áo công nhận dễ thương thật, nhưng mà mèo thì chắc không thích mặc thứ gì làm cản trở hoạt động của nó.
Tôi đột nhiên nhớ tới trận bóng rổ năm cấp hai, lớp tôi cử tám người đi tham gia, tôi là chủ lực. Ba bước lên rổ của tôi làm cho đám con trai nói tôi không giống con gái, còn đám con gái thì lại khen tôi thật đẹp trai.
Từ nhỏ tính tôi đã vậy, giống con trai, không ưa mặc váy.
Nhưng lúc đi cùng người cao 1m81 là anh, tôi sẽ cảm thấy chỉ có 1m62 như tôi, thật ra vẫn là con gái. Những lúc đông người, nhất là khi khi tôi bị đẩy ra ngoài, anh sẽ giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó kéo tôi lại gần. Mỗi lần xuyên thấu qua lớp áo, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh, toàn thân tôi liền trở nên sôi sục. Giống như thứ máu con gái lúc này đặc biệt phát huy tác dụng, nó nói cho tôi biết, tôi thích anh nhiều đến nhường nào.
Mua xong đồ, anh mời tôi ăn cơm trưa, xem như cảm ơn tôi đã đi cùng anh cả buổi. Nằm viện lâu như vậy, liên tục phải ăn những món vừa đắt vừa khó nuốt còn muốn gọi là dinh dưỡng kia, khó được có người mời tôi cơm Tây, tôi nhất định phải ăn thật nhiệt tình.
Tôi nói cho anh biết, đây là lần đầu tiên có con trai mời tôi ăn cơm.
"Vậy anh rất may mắn rồi."
"Đồ ngốc, người may mắn là em đây này."
Vốn tâm tình đang rất tốt, nào ngờ mới vừa ngồi xuống, cô phục vụ bàn đã đưa thực đơn đến cho anh, đợi anh chỉ xong vài ba món thức ăn, liền bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cho hỏi, anh muốn uống cà phê trước hay sau bữa ăn?”
“Cho hỏi, anh muốn nước tiêu đen, tiêu trắng hay là Tây Ninh?”
“Cho hỏi,…”
Tôi viết tất cả những gì cô phục vụ bàn hỏi ra giấy rồi đưa cho anh, anh xem xong, cũng cẩn thận viết ra câu trả lời của mình. Ánh mắt của cô phục vụ lúc này trở nên quái dị tới mức, tôi thật muốn xông lên tặng cho cô ta vài cái quầng thâm
Tâm trạng nháy mắt rơi xuống vực thẳm, tôi cảm thấy thật hối hận, tại sao phải đến cái nhà hàng tồi tệ này cơ chứ?
"Em sao vậy? Không vui à?"
"Không phải."
Nếu như anh đã không biết, tôi cũng chẳng dại gì nói ra.
Ngồi được một lúc, tôi đột nhiên phát hiện những khách hàng khác rất hay nhìn anh.
Khung cảnh an tĩnh như vậy thật sự rất thích hợp với anh. Anh thuộc type con trai điềm đạm mà nhã nhặn, giống như cậu hàng xóm nhà bên. Ánh mắt anh luôn không tự chủ liếc về phía dưới góc trái, chứng tỏ có việc khiến anh đang phải suy nghĩ nhiều, hoặc là khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời, anh cũng sẽ vô thức làm như thế.
Anh đang nghĩ những gì? Lúc ở cùng với tôi, nghĩ thứ gì mà chuyên tâm đến vậy?
Trái tim tôi cảm giác có chút không vừa ý, mặc dù tôi cũng biết, cái này gần như là nhàm chán ghen.
Lúc dùng cơm anh luôn rất lịch sự, chỉ đôi lúc làm vô ý phát ra những âm thanh kỳ quái, kiểu như cái dĩa quệt quá mạnh vào đĩa ăn. Anh hoàn toàn không biết, vẫn tiếp tục dùng bữa, mà cái âm thanh chói tai ấy cũng cứ tiếp tục vang lên. Vốn dĩ tôi nên nhắc nhở anh một chút, nhưng khi nhìn đến mấy cô gái trộm ngắm anh lộ ra vẻ mặt không hiểu ra làm sao, lòng tôi lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Một lúc sau, anh còn không cẩn thận làm rơi đĩa thức ăn xuống sàn. Cái đĩa không bị vỡ, chỉ là phát ra một tiếng động thật to khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều chú ý đến. Anh bình thản nhặt đĩa lên, lúc ngẩng đầu lại phát hiện có rất nhiều người đang nhìn mình.
"Sao ai cũng nhìn anh vậy?"
Tôi cười đến đau bụng.
"Không có gì. Là tại anh đẹp trai quá, bọn họ không nhịn được nhìn anh nhiều một chút thôi."
"Em đừng nói đùa, rốt cuộc là tại sao vậy?"
"Thật sự là vì anh quá đẹp trai mà!"
Tôi cười đến rất khoa trương, mà anh đại khái cũng cảm thấy, có hỏi tôi thêm nữa cũng chẳng tìm ra câu trả lời, vậy nên đành phải tiếp tục dùng bữa. Dùng bữa xong, anh vẫn cố gặng hỏi thêm vài lần, nhưng trước cái kiểu gà đồng vịt giảng của tôi, cuối cùng anh cũng đành bỏ cuộc.
Để tránh lúc trả tiền lại phải thấy ánh mắt quái dị của mấy người phục vụ, tôi bảo anh đưa ví cho mình, anh không chút nghĩ ngợi liền giao nộp nó ra. Vào cái giây phút chạm vào ngón tay của anh, tôi cảm giác não bộ của mình có khuynh hướng đình công. Trả tiền xong, tôi đưa ví cho anh bằng tay trái, bởi vì tay phải của tôi đang nóng đến mức có thể đi làm trứng chiên.
Rời nhà hàng, chúng tôi đi đến trạm xe bus.
Đi vào ngõ hẻm hơn hai trăm mét, phía bên phải của tôi đột nhiên vang lên một tiếng va chạm mạnh. Quay đầu sang, tôi nhìn thấy một chiếc xe máy đổ trên mặt đất, cùng với hai người đang nằm bất tỉnh nhân sự. Có tiếng xe hơi nổ máy rời đi, nhưng cạnh con đường đó cũng có một công trường đang làm việc, vậy nên tôi cũng không biết những gì mình nghe thấy có phải là thật không nữa.
Nhưng có thể khẳng định, vết máu của hai người nằm kia thì không phải là giả.
Bọn họ gặp tai nạn.
Tôi nhìn thấy ngây người, anh gặp tôi như vậy, cũng đưa mắt về phía tôi đang xem. Rất nhanh, anh chạy tới chỗ hai người đó, còn tôi, tôi cũng muốn đi theo anh, nhưng đôi chân nặng quá, tôi không tài nào cất bước nổi.
Nếu như có thể, tôi muốn lập tức rời khỏi nơi này, làm bộ như mình chưa từng nhìn thấy điều gì hết.
Vũng máu trên mặt đất làm tôi nhớ tới ngày mình gặp tai nạn, máu me lênh láng đầy đường. Nếu không phải anh chạy tới, có đánh chết tôi cũng không muốn nhớ lại đoạn kí ức xấu xí kia.
Chỉ trong một cái nháy mắt, thế giới liền nghiêng ngả, mọi thứ xung quanh tôi đều nát bấy, mọi người xung quanh tôi đều rên rỉ đau khổ. Còn có những kẻ vây xem, ánh mắt vô tình của bọn làm cho tôi buồn nôn.
Đến cách chiếc xe máy khoảng một mét rưỡi, toàn thân tôi liền không tài nào nhúc nhích nổi.
Sao anh còn ở đấy xem người ta bị thương làm gì? Nhanh nhanh đi thôi! Tôi không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa! Tôi cảm thấy mình đang phát run, cả thân cả tâm đều run lên bần bật!
Nhịn xuống cảm xúc muốn co giò lên mà chạy thật nhanh, tôi nhìn thấy anh đang xem tôi, ra hiệu cho tôi gọi điện thoại. Anh bảo tôi gọi sao? Gọi đi đâu vậy? Đúng rồi, là 120.
Nhưng là, tôi không cách nào động đậy được, chỉ biết dùng ánh mắt sợ hãi nhìn vũng máu phía trước.
Cũng có những người khác vây xem cơ mà, tại sao bọn họ không gọi lại muốn tôi phải gọi? Tôi chỉ muốn rời đi thôi, tôi không có quan hệ gì tới chuyện này hết!
Nhìn thấy tôi như vậy, anh rút điện thoại của mình ra, ấn số 120, sau đó đưa tới trước mặt tôi.
Tôi không tự chủ được lui về sau một bước, muốn tránh xa chiếc điện thoại kia.
Nhưng anh vẫn kiên trì đưa nó cho tôi, lúc này, phía bên kia đã vang lên một giọng nữ dễ nghe. Tôi cầm lấy điện thoại, nói ra địa chỉ.
Nói xong một lúc lâu, tôi vẫn còn ngây người đứng nhìn vũng máu, cho đến khi anh dịu dàng vuốt tóc tôi, tôi ngẩng đầu lên, thấy được nét mặt ôn nhu của anh. Anh đến kiểm tra bình xăng của xe máy, xác định nó không bị vỡ mới thở phào đi tới đứng cùng tôi.
Xe cứu thương chạy tới rất nhanh, chúng tôi nhìn hai người bị thương được đưa hết lên xe mới yên tâm rời đi.
Tay của tôi vẫn run lên bần bật, ngay cả điện thoại cũng quên không trả lại cho anh. Anh nhìn tôi như vậy trong chốc lát, đột nhiên bắt lấy tay kia của tôi, kéo tôi đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hơi ấm trên tay anh khiến tôi không thể nào quên được, nó thấu vào tim tôi, đột nhiên, khiến tôi cảm thấy rất muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên anh kéo tay của tôi.
Cho đến khi cả hai đi tới cổng bệnh viện anh mới buông tay ra, đưa tay tới trước mặt tôi, tôi đem di động trả lại cho anh.
"Xin lỗi em, xảy ra chuyện như vậy mà anh… Vẻ mặt vừa rồi của anh có phải quá ác với em rồi không?"
Tay của tôi liên tục run, không có cách nào viết chữ, đành phải lắc đầu ý nói không phải.
"Em về nghỉ ngơi trước đi."
Tôi gật gật đầu.
"Em không nên như vậy, anh sẽ không phân biệt được người bị câm điếc ở đây là anh hay là em nữa."
Tôi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang mỉm cười nhìn tôi.
"Đi một mình về phòng được chứ?"
Tôi gật đầu, đi vào thang máy dưới sự quan sát của anh.
Tôi biết rõ, so sánh với sự yếu ớt của tôi hôm nay, anh không thể nghi ngờ chính là người hùng.
Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của anh.
"Chuyện hôm nay xảy ra không dọa đến em đấy chứ? Thực xin lỗi, anh không nghĩ ra em bị tai nạn xe mới phải vào viện"
"Em không sao, chỉ tại em nhát quá, lúc ấy chỉ muốn coi như mình không nhìn thấy gì."
"Không sao là tốt rồi, em đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra chuyện như vậy cũng ít gặp thôi."
"Em biết."
"Lúc anh còn đi học, có rất nhiều người vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra mới bị tàn tật, vậy nên anh rất nhạy cảm với những chuyện ngoài ý muốn đó."
Đúng vậy! Anh từng đi học ở trường dành cho người khuyết tật.
"Không biết hai người kia có làm sao không nhỉ?"
"Anh cũng rất muốn biết."
"Thế sao lúc đó anh không đến bệnh viện cùng họ?"
"Em đùa chắc, nếu người nhà của họ túm lấy cổ áo của anh, anh không biết bọn họ muốn mắng anh hay là muốn đòi tiền anh nữa."
"Ha ha! Anh biết nói giỡn thật đấy."
Qua hơn mười phút, đột nhiên anh gửi cho tôi một tin nhắn.
"Thật xin lỗi, anh nên nhận lỗi với em. Mua quà chỉ là lấy cớ, thật ra là anh muốn gặp em."
Tôi không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào. Tôi có thể tin tưởng sao? Tin tưởng ý tứ của những lời này là, thời gian qua tôi không hề đơn phương nhớ nhung người ấy?
Tôi không nhắn tin lại cho anh, cũng không có ý định tìm anh để chứng thực, bởi vì tôi sợ hãi. Sợ đây chỉ là hiểu lầm của mình tôi, cũng sợ đây không phải là hiểu lầm.
Giữa tôi và anh có một giới hạn quá rõ ràng, tuy rằng không rộng, nhưng cũng đủ khiến tôi chần chừ lùi bước. Bởi vì tôi biết rõ một khi mình vượt qua, thế giới của tôi sẽ hoàn toàn thay đổi.
Về sau anh cũng không đề cập lại vấn đề này.
Có đôi lúc tôi sẽ cảm thấy, hết thảy đều là do mình nằm mơ, anh căn bản không gửi cho tôi tin nhắn đó. Nhưng dòng tin còn lưu lại trong điện thoại thì phải giải thích thế nào đây?
Lẽ nào tôi đã lén trộm điện thoại của anh rồi tự gửi tin đến cho mình lúc nào mà quên mất?
/11
|