Đoàn của chúng tôi tổng cộng có mười chín người. Hôm qua tôi đã gọi điện nói với anh hướng dẫn viên, rằng tất cả chi phí du lịch chúng tôi sẽ tự bỏ ra, chỉ xin anh đồng ý cho thêm một người nữa đi cùng. Anh hướng dẫn viên cũng rất thông tình đạt lý, đại khái nghĩ rằng chúng tôi là đôi tình nhân mới bị chia cách, lập tức thoải mái đáp ứng.
Lúc tôi và anh xuất hiện, một cô bé trong đoàn không kém tuổi tôi là bao liền chạy tới, kề tai tôi hỏi nhỏ, “Bạn trai chị đây à? Đẹp trai thế, chị quen được ở đâu đấy?”
Đẹp trai ư? Tôi nhìn anh một chút. Mặc dù khuôn mặt anh trông khá có nét, nhưng còn chưa tới mức đẹp trai đi? Hoặc có thể do đọc ngôn tình quá nhiều, tiêu chuẩn đẹp trai của tôi đặc biệt cao, dù sao thôi, các anh chàng trong truyện luôn luôn hoàn mỹ mà.
“Thật ra em không cần nói bé thế đâu, đằng nào thì anh ấy cũng sẽ không nghe được.”
“Không nghe được? Tai của anh ấy không tốt sao?”
“Chuyện này...”
Tôi do dự không biết có nên nói ra hay không, bởi vì một khi nói ra, chắc chắn tất cả mọi người sẽ dùng những ánh mắt kỳ quái nhìn anh, tôi sợ anh sẽ bị tổn thương. Nhưng dù sao cũng phải đi với nhau nhiều ngày nữa, sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi.
“Anh ấy... Anh ấy không nghe được, cũng không nói được.” Tôi không thể dùng hai từ câm điếc để miêu tả về anh, mặc dù sự thật đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy làm thế là thực không tôn trọng anh.
“Cái gì?!! Thế thì là câm điếc chứ còn gì nữa? Sao chị lại có thể yêu người như vậy được?” Cô bé này lập tức kêu to, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy được. Tôi mất hứng nhíu mày lại.
“Xin lỗi, chúng tôi phải lên xe.” Tôi đẩy cô bé ra, kéo tay anh lên xe.
Thật đáng ghét! Tất cả là tại cô bé đó, hiện tại ánh mắt của mọi người đều đổ dồn ở trên người anh! Mọi người cảm thấy tôi rất kỳ quặc sao? Chẳng lẽ anh không thể nghe, không thể nói thì chúng tôi không được phép đến với nhau sao?
Tôi viết giấy trò chuyện với anh, mọi người càng hiếu kỳ hơn nữa, cố nhướn cổ lên nhìn xem chúng tôi viết gì. Tôi hung hăng trừng mắt một vòng, bọn họ liền an phận rụt người lại, nhưng chẳng được mấy chốc lại tiếp tục nhướn lên nhìn trộm.
‘Thôi em đừng trừng nữa, mọi người thích nhìn thì cứ để mọi người nhìn đi.’
‘Sao anh biết?’
‘Chuyện như vậy anh gặp nhiều rồi, mọi người cũng chỉ tò mò thôi, qua một thời gian quen dần sẽ không còn như vậy.’
‘Anh hay gặp lắm sao? Bọn họ cứ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái như vậy à? Em ghét điều đó!’
‘Đây không phải vấn đề ghét hay không. Nếu bây giờ em gặp một người cụt chân ở ngoài đường, chắc hẳn cũng sẽ không nhịn được mà nhìn ông ta đôi ba lần đi? Ấy là sự hiếu kỳ tự nhiên thôi, bởi vì bình thường rất ít khi em gặp những người như vậy, làm sao còn nghĩ được tới chuyện người bị nhìn kia có thích hay là không.’
Tôi cúi đầu xuống, bởi vì, anh nói trúng ý nghĩ của tôi. Thật ra tôi cũng chẳng khác gì những người ngồi đây, nếu hôm nay tình huống đảo ngược lại, có lẽ tôi cũng sẽ tò mò nhướn người lên nhìn xem đôi tình nhân kỳ quái kia đang nói với nhau những gì.
‘Em xin lỗi.’
‘Không cần nói xin lỗi, bản tính của con người thôi mà.’
‘Nhất định sau này em sẽ không như vậy nữa. Có đi cùng anh mới biết, trước kia em đã vô tâm cỡ nào.’
Anh hôn lên trán tôi. Người bên cạnh lại nhìn nữa, thôi, thích nhìn thì nhìn đi! Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, một điều này thôi là quan trọng hơn hết thảy rồi. Những người đứng xem hiếu kỳ này sẽ chỉ tò mò vì cớ gì mà tôi lại đến với anh, làm sao họ có thể hiểu được tình yêu thật lòng chúng tôi dành cho nhau chứ. Đã vậy, liền cứ để cho mọi người tiếp tục tưởng tượng đi.
Chúng tôi đến công viên trung tâm, quảng trường thời đại, Mahattan, khu phố Tàu, tượng Nữ thần tự do, còn cả Ground Zero nữa. Ngoại trừ tượng Nữ thần tự do không để cho du khách đi lên du lãm kể từ sau vụ khủng bố ra, những nơi khác đều chơi rất vui vẻ.
Đứng ở Ground Zero mặc niệm cho những người tử nạn xong, anh nói cho tôi biết, có những người sống sót bởi vì lúc di tán ở quá gần vụ nổ mà bị mất thính giác. Tôi trả lời anh:
‘Không giống. Không giống không phải vì bọn họ ngoài ý muốn còn anh là bẩm sinh. Không giống là vì địa vị của anh trong lòng em rất khác. Nếu như bây giờ có một người mất thính giác nào đó xuất hiện, em sẽ cảm thông họ, sẽ giúp đỡ họ, nhưng người em yêu chỉ có thể là anh. Đó là sự khác biệt rất rất lớn.’
Anh không viết thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng ấn đầu tôi xuống, tựa trên bả vai của anh.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi vốn muốn ngồi riêng với anh một bàn, đỡ phải nhìn xem sắc mặt người khác. Nhưng anh lại viết không có vấn đề gì, khó được một lần ăn cơm với đồng hương ở nước ngoài, cần gì phải lãng phí cơ hội? Anh hướng dẫn viên du lịch cũng khuyên tôi, mọi người là cùng nhau đi chơi, không nên tách riêng như vậy, tôi chỉ đành đồng ý ngồi cùng bàn với bọn họ.
Lúc ăn cơm mọi người vừa nói vừa cười, một câu anh cũng không nghe được, chỉ biết chuyên tâm giúp tôi bóc tôm hùm, giúp tôi cắt bít tết. Tôi bị vỏ tôm hùm cứa vào tay, anh lập tức đưa tôi đi sát trùng rồi dán băng keo. Khi tất cả mọi người nói chuyện rồi cười lớn, anh nhìn thấy cũng sẽ mỉm cười, không muốn làm ai mất hứng, mặc dù chính anh cũng không hiểu mọi người cười vì điều gì. Tôi thấy anh miễn cưỡng bản thân như vậy, trong lòng cảm thấy rất không vui.
‘Thật ra anh không cần vì em mà miễn cưỡng vậy đâu.’
Cơm nước xong, tôi viết cho anh.
‘Anh đâu có miễn cưỡng.’
‘Nhưng rõ ràng anh không hiểu mọi người cười điều gì, bản thân lại vẫn cứ cười theo, em thấy anh giống như đang miễn cưỡng chính mình để phụ họa đám đông vậy.’
‘Anh thật sự không miễn cưỡng, dù không biết vì sao mọi người cười, nhưng nhìn thấy người khác vui vẻ anh cũng sẽ vui lây.’
‘Nhưng mà…’
Không đợi tôi tiếp tục, anh đã đoạt lấy giấy bút.
‘Không nhưng nhị gì nữa, dù sao em khó được đi du lịch một lần, không cần luôn cân nhắc đến suy nghĩ của anh, cứ thoải mái chơi đùa mới đúng.’
Sau khi cơm nước xong, còn có chút thời gian, anh đưa tôi đến một hành lang nhỏ triển lãm tranh gần đó. Bên trong treo đến mấy trăm bức họa, anh dẫn tôi tới mấy bức phía trước, nói cho tôi biết, đây là tranh của anh. Tôi nhìn những bức tranh xinh đẹp tinh xảo này, kinh ngạc đến mức không tài nào khép miệng lại được. Khác với những bức tranh màu nước dùng để giết thời gian trong bệnh viện, mỗi bức ở nơi đây đều tinh tế mỹ lệ đến mức khiến người ta không nỡ dời đi tầm mắt.
Tôi liếc nhanh giá tiền bên dưới mấy bức tranh, thấy rẻ nhất cũng phải vào hai trăm đô, chuyện này… Nếu đổi ra nhân dân tệ là sẽ hơn một ngàn nguyên đó a!
‘Chỗ này đều là tranh của anh à?’
‘Ừ, tiếc là mấy tấm bị bán mất rồi, không cách nào cho em xem được.’
‘Anh gửi bán tranh ở đây sao?’
‘Đúng vậy. Người sở hữu hành lang trưng bày này là bạn của chú anh.’
‘Chà chà! Thì ra đứng trước mặt em hiện giờ là một họa sĩ chân chính đó nha!’
Tôi há to mồm, rất khoa trương nhìn anh. Anh cười cười.
‘Quá khen quá khen! Ở trước mặt anh cũng là một tiểu thuyết gia chân chính đó thôi!’
‘Em có phải tiểu thuyết gia đâu, em chỉ là tay viết nghiệp dư thôi mà.’
‘Thì anh cũng chỉ là họa sĩ nghiệp dư thôi.’
‘Nhưng mà, một bức tranh những hai trăm đô nha!’
‘Không phải em viết lách mấy tháng cũng kiếm lời hơn một vạn đó sao?’
‘Nhưng tiểu thuyết thì ai cũng viết được, còn bức tranh không phải ai cũng vẽ được, anh thật sự rất lợi hại mà!’
‘Được rồi, em không cần tâng bốc anh đâu!’
‘Anh có thể dựa vào cái này để kiếm sống rồi!’
‘Không, đây chỉ là nghề tay trái thôi, anh có công việc cố định khác rồi.’
‘Công việc? Anh có đi làm à?’
‘Ừ.’
‘Vậy anh làm nghề gì?’
‘Anh thiết kế bản vẽ cho một công ty kiến trúc.’
‘Anh từng học kiến trúc?’
‘Trước kia có học ở đại học.’
Trời ạ! Tôi cảm giác trên người anh đang toát ra những tia sáng rất chói mắt, khiến tôi không tự chủ được lui về sau một bước.
‘Một người tài hoa thế này mà sao lâu như vậy em lại không nhận ra nhỉ?’
‘Anh nói em không cần tâng bốc anh, anh sắp không chịu nổi rồi.’
‘Em đâu có tâng bốc anh, em nói thật lòng mà.’
Anh ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
‘Bộ dạng này của anh thật đáng yêu.’
Mặt anh càng đỏ hơn, tay phải che miệng, quay mặt nhìn sang hướng khác.
‘Thật đáng yêu!’
‘Thật đáng yêu!’
‘Thật đáng yêu!’
Kết quả anh không thể nhịn được nữa, vươn tay nhéo lấy hai má của tôi, kéo ra ngoài. Tôi không cười, hiện tại đến phiên anh cười. Anh cầm quyển sổ trong tay tôi, chỉ vào ba câu ‘Thật đáng yêu!’ tôi vừa viết, nét mặt đáng giận đến mức khiến tôi phải vung ngay một quyền lên đánh anh.
Sau đó anh giới thiệu ông chủ của hành lang này cho tôi, đó là một người Hoa kiều rất hiền hòa, mới hơn ba mươi tuổi. Khi tôi nói chuyện về việc tranh của anh rất được giá, người này có nói rằng, ấy là anh còn không chịu để cho người mua hàng biết mình là người tàn tật đấy thôi, nếu không giá tranh còn có thể cao hơn nữa kìa.
“Nói theo một cách nào đó, chính bản thân người vẽ cũng là một yếu tố giúp đề cao giá trị bức tranh. Người Mỹ rất tôn sùng những tinh thần kiên cường bất khuất, nếu như cậu ấy đồng ý công khai, nhất định tranh của cậu ấy sẽ bán được với giá rất cao. Tôi đã đề cập qua vấn đề này vài lần, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng không chịu đồng ý.”
Tôi nghe xong, cũng không đáp lời. Tôi đã sớm biết, anh chính là người như vậy.
Tiếp theo chúng tôi tới Philadelphia bằng xe khách. Tôi vốn dễ dàng say xe, cộng thêm khả năng đồ ăn không hợp vị, dọc đường đi vẫn ói không ngừng. Anh liên tục cẩn thận chăm sóc tôi, để tôi gối đầu ngủ trên đùi anh cho thoải mái một chút.
Buổi tối lúc đoàn đến khách sạn, anh cũng vào đặt phòng cùng, chỉ có điều không giống tầng. Anh ở phòng đơn trên tôi hai tầng.
Cùng phòng với tôi chính là cô bé nhiều chuyện lúc sáng, cô nhóc hâm mộ nói, mặc dù anh bị câm điếc, nhưng chăm sóc cho tôi cẩn thận như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm động chết đi. Cô nhóc cũng mong tìm được một người bạn trai tốt như thế, rồi thì, chẳng trách mà tôi lại thích anh.
Cảm động? Có thể không cảm động sao?
Gặp chuyện gì anh cũng sẽ vì tôi mà cho đi nhiều hơn, nếu khó được một lần tôi giúp anh chuyện gì đó, nhất định anh sẽ hồi đáp lại càng nhiều. Nếu tôi cố gắng mười phần, anh sẽ cố gắng lại hai mươi phần. Làm sao tôi có thể không cảm động cho được? Thực sự bây giờ, tôi đã không thể tìm được chàng trai nào tốt bụng hơn anh.
Người bình thường đại khái cũng suy nghĩ giống cô bé này đi? Bởi vì thấy anh đẹp trai nên lại gần, biết anh tàn tật, sẽ lập tức rời xa. Liệu anh có nghĩ rằng tôi là một người khác biệt không nhỉ? Tôi không phải vì vẻ ngoài mới đến gần anh, càng không bởi thiếu sót của anh mà rời xa anh. Ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy một điều đặc biệt rất tốt đẹp trong tâm hồn anh, sau đó, mới dần dần thích anh.
Tôi vẫn luôn muốn trở thành đặc biệt, luôn hi vọng có thể gặp được một điều đặc biệt gì đó. Mà anh, liệu có thể coi là một điều đặc biệt rồi chăng? Tôi chỉ biết, anh trong lòng tôi là đặc biệt nhất, như vậy tôi đây, trong lòng anh cũng là đặc biệt phải không? Hoặc cũng có thể nói là, giờ đây tôi đã trở thành một người đặc biệt?
Tôi đã từng làm phức tạp vấn đề có nên ở bên anh hay không, nhưng hiện giờ cảm thấy đáp án là thế nào cũng không sao cả, tôi chỉ hy vọng mình có thể ở cùng với anh.
Đó là nguyện ước duy nhất của tôi lúc này.
Lúc tôi và anh xuất hiện, một cô bé trong đoàn không kém tuổi tôi là bao liền chạy tới, kề tai tôi hỏi nhỏ, “Bạn trai chị đây à? Đẹp trai thế, chị quen được ở đâu đấy?”
Đẹp trai ư? Tôi nhìn anh một chút. Mặc dù khuôn mặt anh trông khá có nét, nhưng còn chưa tới mức đẹp trai đi? Hoặc có thể do đọc ngôn tình quá nhiều, tiêu chuẩn đẹp trai của tôi đặc biệt cao, dù sao thôi, các anh chàng trong truyện luôn luôn hoàn mỹ mà.
“Thật ra em không cần nói bé thế đâu, đằng nào thì anh ấy cũng sẽ không nghe được.”
“Không nghe được? Tai của anh ấy không tốt sao?”
“Chuyện này...”
Tôi do dự không biết có nên nói ra hay không, bởi vì một khi nói ra, chắc chắn tất cả mọi người sẽ dùng những ánh mắt kỳ quái nhìn anh, tôi sợ anh sẽ bị tổn thương. Nhưng dù sao cũng phải đi với nhau nhiều ngày nữa, sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi.
“Anh ấy... Anh ấy không nghe được, cũng không nói được.” Tôi không thể dùng hai từ câm điếc để miêu tả về anh, mặc dù sự thật đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy làm thế là thực không tôn trọng anh.
“Cái gì?!! Thế thì là câm điếc chứ còn gì nữa? Sao chị lại có thể yêu người như vậy được?” Cô bé này lập tức kêu to, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy được. Tôi mất hứng nhíu mày lại.
“Xin lỗi, chúng tôi phải lên xe.” Tôi đẩy cô bé ra, kéo tay anh lên xe.
Thật đáng ghét! Tất cả là tại cô bé đó, hiện tại ánh mắt của mọi người đều đổ dồn ở trên người anh! Mọi người cảm thấy tôi rất kỳ quặc sao? Chẳng lẽ anh không thể nghe, không thể nói thì chúng tôi không được phép đến với nhau sao?
Tôi viết giấy trò chuyện với anh, mọi người càng hiếu kỳ hơn nữa, cố nhướn cổ lên nhìn xem chúng tôi viết gì. Tôi hung hăng trừng mắt một vòng, bọn họ liền an phận rụt người lại, nhưng chẳng được mấy chốc lại tiếp tục nhướn lên nhìn trộm.
‘Thôi em đừng trừng nữa, mọi người thích nhìn thì cứ để mọi người nhìn đi.’
‘Sao anh biết?’
‘Chuyện như vậy anh gặp nhiều rồi, mọi người cũng chỉ tò mò thôi, qua một thời gian quen dần sẽ không còn như vậy.’
‘Anh hay gặp lắm sao? Bọn họ cứ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái như vậy à? Em ghét điều đó!’
‘Đây không phải vấn đề ghét hay không. Nếu bây giờ em gặp một người cụt chân ở ngoài đường, chắc hẳn cũng sẽ không nhịn được mà nhìn ông ta đôi ba lần đi? Ấy là sự hiếu kỳ tự nhiên thôi, bởi vì bình thường rất ít khi em gặp những người như vậy, làm sao còn nghĩ được tới chuyện người bị nhìn kia có thích hay là không.’
Tôi cúi đầu xuống, bởi vì, anh nói trúng ý nghĩ của tôi. Thật ra tôi cũng chẳng khác gì những người ngồi đây, nếu hôm nay tình huống đảo ngược lại, có lẽ tôi cũng sẽ tò mò nhướn người lên nhìn xem đôi tình nhân kỳ quái kia đang nói với nhau những gì.
‘Em xin lỗi.’
‘Không cần nói xin lỗi, bản tính của con người thôi mà.’
‘Nhất định sau này em sẽ không như vậy nữa. Có đi cùng anh mới biết, trước kia em đã vô tâm cỡ nào.’
Anh hôn lên trán tôi. Người bên cạnh lại nhìn nữa, thôi, thích nhìn thì nhìn đi! Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, một điều này thôi là quan trọng hơn hết thảy rồi. Những người đứng xem hiếu kỳ này sẽ chỉ tò mò vì cớ gì mà tôi lại đến với anh, làm sao họ có thể hiểu được tình yêu thật lòng chúng tôi dành cho nhau chứ. Đã vậy, liền cứ để cho mọi người tiếp tục tưởng tượng đi.
Chúng tôi đến công viên trung tâm, quảng trường thời đại, Mahattan, khu phố Tàu, tượng Nữ thần tự do, còn cả Ground Zero nữa. Ngoại trừ tượng Nữ thần tự do không để cho du khách đi lên du lãm kể từ sau vụ khủng bố ra, những nơi khác đều chơi rất vui vẻ.
Đứng ở Ground Zero mặc niệm cho những người tử nạn xong, anh nói cho tôi biết, có những người sống sót bởi vì lúc di tán ở quá gần vụ nổ mà bị mất thính giác. Tôi trả lời anh:
‘Không giống. Không giống không phải vì bọn họ ngoài ý muốn còn anh là bẩm sinh. Không giống là vì địa vị của anh trong lòng em rất khác. Nếu như bây giờ có một người mất thính giác nào đó xuất hiện, em sẽ cảm thông họ, sẽ giúp đỡ họ, nhưng người em yêu chỉ có thể là anh. Đó là sự khác biệt rất rất lớn.’
Anh không viết thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng ấn đầu tôi xuống, tựa trên bả vai của anh.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi vốn muốn ngồi riêng với anh một bàn, đỡ phải nhìn xem sắc mặt người khác. Nhưng anh lại viết không có vấn đề gì, khó được một lần ăn cơm với đồng hương ở nước ngoài, cần gì phải lãng phí cơ hội? Anh hướng dẫn viên du lịch cũng khuyên tôi, mọi người là cùng nhau đi chơi, không nên tách riêng như vậy, tôi chỉ đành đồng ý ngồi cùng bàn với bọn họ.
Lúc ăn cơm mọi người vừa nói vừa cười, một câu anh cũng không nghe được, chỉ biết chuyên tâm giúp tôi bóc tôm hùm, giúp tôi cắt bít tết. Tôi bị vỏ tôm hùm cứa vào tay, anh lập tức đưa tôi đi sát trùng rồi dán băng keo. Khi tất cả mọi người nói chuyện rồi cười lớn, anh nhìn thấy cũng sẽ mỉm cười, không muốn làm ai mất hứng, mặc dù chính anh cũng không hiểu mọi người cười vì điều gì. Tôi thấy anh miễn cưỡng bản thân như vậy, trong lòng cảm thấy rất không vui.
‘Thật ra anh không cần vì em mà miễn cưỡng vậy đâu.’
Cơm nước xong, tôi viết cho anh.
‘Anh đâu có miễn cưỡng.’
‘Nhưng rõ ràng anh không hiểu mọi người cười điều gì, bản thân lại vẫn cứ cười theo, em thấy anh giống như đang miễn cưỡng chính mình để phụ họa đám đông vậy.’
‘Anh thật sự không miễn cưỡng, dù không biết vì sao mọi người cười, nhưng nhìn thấy người khác vui vẻ anh cũng sẽ vui lây.’
‘Nhưng mà…’
Không đợi tôi tiếp tục, anh đã đoạt lấy giấy bút.
‘Không nhưng nhị gì nữa, dù sao em khó được đi du lịch một lần, không cần luôn cân nhắc đến suy nghĩ của anh, cứ thoải mái chơi đùa mới đúng.’
Sau khi cơm nước xong, còn có chút thời gian, anh đưa tôi đến một hành lang nhỏ triển lãm tranh gần đó. Bên trong treo đến mấy trăm bức họa, anh dẫn tôi tới mấy bức phía trước, nói cho tôi biết, đây là tranh của anh. Tôi nhìn những bức tranh xinh đẹp tinh xảo này, kinh ngạc đến mức không tài nào khép miệng lại được. Khác với những bức tranh màu nước dùng để giết thời gian trong bệnh viện, mỗi bức ở nơi đây đều tinh tế mỹ lệ đến mức khiến người ta không nỡ dời đi tầm mắt.
Tôi liếc nhanh giá tiền bên dưới mấy bức tranh, thấy rẻ nhất cũng phải vào hai trăm đô, chuyện này… Nếu đổi ra nhân dân tệ là sẽ hơn một ngàn nguyên đó a!
‘Chỗ này đều là tranh của anh à?’
‘Ừ, tiếc là mấy tấm bị bán mất rồi, không cách nào cho em xem được.’
‘Anh gửi bán tranh ở đây sao?’
‘Đúng vậy. Người sở hữu hành lang trưng bày này là bạn của chú anh.’
‘Chà chà! Thì ra đứng trước mặt em hiện giờ là một họa sĩ chân chính đó nha!’
Tôi há to mồm, rất khoa trương nhìn anh. Anh cười cười.
‘Quá khen quá khen! Ở trước mặt anh cũng là một tiểu thuyết gia chân chính đó thôi!’
‘Em có phải tiểu thuyết gia đâu, em chỉ là tay viết nghiệp dư thôi mà.’
‘Thì anh cũng chỉ là họa sĩ nghiệp dư thôi.’
‘Nhưng mà, một bức tranh những hai trăm đô nha!’
‘Không phải em viết lách mấy tháng cũng kiếm lời hơn một vạn đó sao?’
‘Nhưng tiểu thuyết thì ai cũng viết được, còn bức tranh không phải ai cũng vẽ được, anh thật sự rất lợi hại mà!’
‘Được rồi, em không cần tâng bốc anh đâu!’
‘Anh có thể dựa vào cái này để kiếm sống rồi!’
‘Không, đây chỉ là nghề tay trái thôi, anh có công việc cố định khác rồi.’
‘Công việc? Anh có đi làm à?’
‘Ừ.’
‘Vậy anh làm nghề gì?’
‘Anh thiết kế bản vẽ cho một công ty kiến trúc.’
‘Anh từng học kiến trúc?’
‘Trước kia có học ở đại học.’
Trời ạ! Tôi cảm giác trên người anh đang toát ra những tia sáng rất chói mắt, khiến tôi không tự chủ được lui về sau một bước.
‘Một người tài hoa thế này mà sao lâu như vậy em lại không nhận ra nhỉ?’
‘Anh nói em không cần tâng bốc anh, anh sắp không chịu nổi rồi.’
‘Em đâu có tâng bốc anh, em nói thật lòng mà.’
Anh ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
‘Bộ dạng này của anh thật đáng yêu.’
Mặt anh càng đỏ hơn, tay phải che miệng, quay mặt nhìn sang hướng khác.
‘Thật đáng yêu!’
‘Thật đáng yêu!’
‘Thật đáng yêu!’
Kết quả anh không thể nhịn được nữa, vươn tay nhéo lấy hai má của tôi, kéo ra ngoài. Tôi không cười, hiện tại đến phiên anh cười. Anh cầm quyển sổ trong tay tôi, chỉ vào ba câu ‘Thật đáng yêu!’ tôi vừa viết, nét mặt đáng giận đến mức khiến tôi phải vung ngay một quyền lên đánh anh.
Sau đó anh giới thiệu ông chủ của hành lang này cho tôi, đó là một người Hoa kiều rất hiền hòa, mới hơn ba mươi tuổi. Khi tôi nói chuyện về việc tranh của anh rất được giá, người này có nói rằng, ấy là anh còn không chịu để cho người mua hàng biết mình là người tàn tật đấy thôi, nếu không giá tranh còn có thể cao hơn nữa kìa.
“Nói theo một cách nào đó, chính bản thân người vẽ cũng là một yếu tố giúp đề cao giá trị bức tranh. Người Mỹ rất tôn sùng những tinh thần kiên cường bất khuất, nếu như cậu ấy đồng ý công khai, nhất định tranh của cậu ấy sẽ bán được với giá rất cao. Tôi đã đề cập qua vấn đề này vài lần, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng không chịu đồng ý.”
Tôi nghe xong, cũng không đáp lời. Tôi đã sớm biết, anh chính là người như vậy.
Tiếp theo chúng tôi tới Philadelphia bằng xe khách. Tôi vốn dễ dàng say xe, cộng thêm khả năng đồ ăn không hợp vị, dọc đường đi vẫn ói không ngừng. Anh liên tục cẩn thận chăm sóc tôi, để tôi gối đầu ngủ trên đùi anh cho thoải mái một chút.
Buổi tối lúc đoàn đến khách sạn, anh cũng vào đặt phòng cùng, chỉ có điều không giống tầng. Anh ở phòng đơn trên tôi hai tầng.
Cùng phòng với tôi chính là cô bé nhiều chuyện lúc sáng, cô nhóc hâm mộ nói, mặc dù anh bị câm điếc, nhưng chăm sóc cho tôi cẩn thận như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm động chết đi. Cô nhóc cũng mong tìm được một người bạn trai tốt như thế, rồi thì, chẳng trách mà tôi lại thích anh.
Cảm động? Có thể không cảm động sao?
Gặp chuyện gì anh cũng sẽ vì tôi mà cho đi nhiều hơn, nếu khó được một lần tôi giúp anh chuyện gì đó, nhất định anh sẽ hồi đáp lại càng nhiều. Nếu tôi cố gắng mười phần, anh sẽ cố gắng lại hai mươi phần. Làm sao tôi có thể không cảm động cho được? Thực sự bây giờ, tôi đã không thể tìm được chàng trai nào tốt bụng hơn anh.
Người bình thường đại khái cũng suy nghĩ giống cô bé này đi? Bởi vì thấy anh đẹp trai nên lại gần, biết anh tàn tật, sẽ lập tức rời xa. Liệu anh có nghĩ rằng tôi là một người khác biệt không nhỉ? Tôi không phải vì vẻ ngoài mới đến gần anh, càng không bởi thiếu sót của anh mà rời xa anh. Ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy một điều đặc biệt rất tốt đẹp trong tâm hồn anh, sau đó, mới dần dần thích anh.
Tôi vẫn luôn muốn trở thành đặc biệt, luôn hi vọng có thể gặp được một điều đặc biệt gì đó. Mà anh, liệu có thể coi là một điều đặc biệt rồi chăng? Tôi chỉ biết, anh trong lòng tôi là đặc biệt nhất, như vậy tôi đây, trong lòng anh cũng là đặc biệt phải không? Hoặc cũng có thể nói là, giờ đây tôi đã trở thành một người đặc biệt?
Tôi đã từng làm phức tạp vấn đề có nên ở bên anh hay không, nhưng hiện giờ cảm thấy đáp án là thế nào cũng không sao cả, tôi chỉ hy vọng mình có thể ở cùng với anh.
Đó là nguyện ước duy nhất của tôi lúc này.
/11
|