“An, mang đĩa này ra bàn số 2.”
“Vâng…”
“Cái bàn kia sao bầy bừa thế này, mau ra dọn đi An.”
“Dạ, em làm ngay đây ạ.”
“An ơi…”
“Có khách gọi đồ kìa An…”
…
Phù, làm bồi bàn thật không dễ như Bảo An vẫn tưởng. Suốt cả ngày bị quay như chong chóng, chân đi liên tục, tay làm không ngớt việc, đã vậy miệng lúc nào cũng phải căng hết cỡ ra để mà cười, mà chào với khách. Thật là mệt không tưởng!
Bây giờ là bảy giờ tối ngày chủ nhật, và hiện tại Bảo An đang ngồi trên ghế “ngấu nghiến” bộ phim Hàn lãng mạn trong phòng khách nhà ông bà nội, bên cạnh là đôi bạn trẻ Trúc Linh và Bảo Kỳ đang đút bánh cho nhau ăn, sến sẩm không kém bộ phim đang phát sóng. Bỗng dưng…
“An ơi…”
Trúc Linh gọi, và theo như thói quen nghề nghiệp, Bảo An ngoan ngoãn đáp:
“Dạ, quý khách cần gì ạ?”
Mất một phút đơ mặt, Bảo Kỳ và Trúc Linh ôm bụng ngã ngửa về đằng sau, ngoác miệng ra cười.
“Lấy cho em cốc nước quả trong tủ lạnh nhá.”
“Cả tao nữa.”
“Linh cần gì thì cứ nhờ chị An đi lấy hộ nhớ.”
Bảo Kỳ vô tư véo yêu má cô bạn gái, ngay trước cái bản mặt đang phừng phừng lên vì ngại và vì ức của Bảo An.
Trúc Linh yểu điệu gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, đôi môi còn hơi chu lên tỏ vẻ đáng yêu.
“Thôi đủ rồi, dừng lại đi. Thấy gớm quá. Nổi hết cả da gà da vịt lên rồi này.”
Bảo An nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, hai tay ôm lấy thân mình khẽ xoa xoa.
“À quên mất, lại đụng trúng nỗi đau của kẻ bị đá nữa rồi. Linh xin lỗi An nha.”
Trúc Linh ra cái điều hối lỗi lắm, nói với chất giọng ăn năn. Bảo Kỳ ngồi bên cạnh gật gù cái đầu.
“Ờ ha, bọn em vô tâm quá. Chị bỏ quá cho ha.”
Lời xin lỗi vừa dời khỏi miệng, chàng và nàng lại ôm nhau cười khả ố. Bảo An chỉ hẩy nhẹ khóe môi, nói giọng không quan tâm.
“Thế gọi có gì không? Đang xem phim hay thì lại…”
“Cửa hàng đang tuyển nhân viên nam hả?”
Gọi giật giọng một cái khiến cho Bảo An hoảng hồn chỉ vì điều này ư? Trúc Linh thật là…
“Ô hay, định làm con dâu họ Lương mà cửa hàng của gia đình tuyển người cũng không biết là thế nào hả Linh?”
Những gì mà cô chị dâu tương lai nói cũng đúng, khiến cho Linh kia chỉ biết cố gân cổ lên mà lấp liếm rằng.
“Ờ thì… tại… tại vì cả ngày tao phải chăm sóc Kỳ, rồi làm việc nhà nữa này, thời gian đâu mà lên Facebook, nên không biết cũng là điều dễ hiểu mà.”
Gớm thật, chưa về làm dâu mà Linh đã cái nhem nhẻm như thế này rồi, An phải dạy dỗ lại thôi.
“Thôi không phải ngụy biện. Đăng cả tuần rồi mà chưa tìm được ai ưng đây.”
“Người thừa kế tương lai” Bảo An nói giọng đăm chiêu lắm. Bảo Kỳ với tư cách là người cùng nhà, lên tiếng giúp đỡ.
“Hay là để ngày mai em lết ra đấy giúp nhá.”
Đùa hay thật vậy? Dù Kỳ có nghiêm túc hay không, thì câu trả lời của An vẫn là:
“Thôi khỏi. Ra đấy vướng chân thêm.”
Để lấy lòng chị dâu, Trúc Linh cũng góp chút ý kiến nhỏ nhoi để giải quyết vấn đề nan giải này.
“Vậy hỏi Phong xem, biết đâu ông ý nhận lời.”
Nghe đến tên Phong, Bảo An nghệt cả mặt ra, Bảo Kỳ thì vỗ đùi đôm đốp.
“Ừ đúng rồi, biết đâu lại ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’. Một công đôi việc còn gì.”
Bảo An trong lòng cũng thấy thích thú lắm, nhưng mà làm vậy thì quá là mất giá đi. Không thể được! Chưa lên tiếng đanh thép phản đối thì Linh và Kỳ lại bắt đầu “nhập vai”.
“Chuẩn luôn. Chứ ngày nào mày cũng ủ rũ lẻ bóng thế này, bọn tao cũng buồn lắm chứ.”
“Trước mặt chị, bọn em nào có dám thể hiện tình cảm cơ chứ.”
Vừa nói, chàng và nàng vừa có những hành động đậm chất ngôn tình, khiến cho ai kia chán nản đứng dậy, nói lời tạm biệt.
“Thôi, tôi đi để cho hai bạn trẻ được tự do vậy.”
Chào ông bà và cô chú một tiếng rõ to, Bảo An quyết định “xách mông lên và đi”.
*****
Hôm nay Hoài Phong đến “An An Cake” thử việc. Theo như lời bạn bè giới thiệu thì quán đang cần một nhân viên nam, có ngoại hình ưa nhìn, không cần nộp hồ sơ, chỉ cần đến làm thử một buổi, đã vậy còn ưu tiên học sinh, sinh viên có ý định làm thêm dịp hè nữa chứ. Đắn đo hồi lâu, Hoài Phong quyết sẽ xin vào đây làm. Cậu biết đây là cửa hàng nhà Bảo An, nhưng cái con số ba triệu một tháng thực quá quyến rũ cậu đi thôi. Vả lại, Bảo An tính tình lười biếng, chắc gì hè đã chịu ra quán phục vụ. Suy nghĩ ấy làm cho Hoài Phong yên tâm đi thử việc.
Cái tin Hoài Phong hôm nay đi làm bồi bàn lan đi nhanh chóng. Bao nhiêu học sinh đến quán để được cậu phục vụ nha. Đám bạn thì đến để ủng hộ, góp phần tăng doanh thu cho quán, giúp cậu sẽ có nhiều cơ hội được nhận vào làm hơn. Những kẻ ghét cậu cũng đến, nhưng là để ra lệnh và sai bảo cậu, vô cùng hả hê. Nhưng dù là ai, thì Hoài Phong cũng hết sức tận tâm, nhẫn nhịn phục vụ, tất cả vì số tiền mà cậu đang nợ bà.
Hoài Phong sau một ngày quay vòng vòng, hết bưng bê lại lau dọn, thì đã lọt vào mắt xanh của bác Nhâm quản lý.
“Tốt lắm. Tiếp tục phát huy nha. Làm ở đây thì chắc chắn là mệt đấy, nhưng cháu yên trí, vì lúc nào cũng có tiền thưởng cho những người chăm chỉ.”
Bác Nhâm vỗ vai cậu, cười khà khà động viên.
Hoài Phong sung sướng hết nấc, cười tươi rói, gật đầu cảm ơn liên hồi.
“Cháu cảm ơn bác. Cháu hứa sẽ cố gắng hết sức.”
Tâm hồn đang lơ lửng trên mây của Hoài Phong, lập tức bị cái giọng lanh lảnh kia kéo tuột xuống dưới đáy.
“Cháu không muốn cậu ấy làm việc ở trong quán.”
Hoài Phong và bác quản lý tắt ngóm nụ cười, quay đầu lại phía kẻ phá đám. Bảo An tay chống nạnh, đứng sừng sững giữa cửa quán, oai phong vô bờ.
“Vâng…”
“Cái bàn kia sao bầy bừa thế này, mau ra dọn đi An.”
“Dạ, em làm ngay đây ạ.”
“An ơi…”
“Có khách gọi đồ kìa An…”
…
Phù, làm bồi bàn thật không dễ như Bảo An vẫn tưởng. Suốt cả ngày bị quay như chong chóng, chân đi liên tục, tay làm không ngớt việc, đã vậy miệng lúc nào cũng phải căng hết cỡ ra để mà cười, mà chào với khách. Thật là mệt không tưởng!
Bây giờ là bảy giờ tối ngày chủ nhật, và hiện tại Bảo An đang ngồi trên ghế “ngấu nghiến” bộ phim Hàn lãng mạn trong phòng khách nhà ông bà nội, bên cạnh là đôi bạn trẻ Trúc Linh và Bảo Kỳ đang đút bánh cho nhau ăn, sến sẩm không kém bộ phim đang phát sóng. Bỗng dưng…
“An ơi…”
Trúc Linh gọi, và theo như thói quen nghề nghiệp, Bảo An ngoan ngoãn đáp:
“Dạ, quý khách cần gì ạ?”
Mất một phút đơ mặt, Bảo Kỳ và Trúc Linh ôm bụng ngã ngửa về đằng sau, ngoác miệng ra cười.
“Lấy cho em cốc nước quả trong tủ lạnh nhá.”
“Cả tao nữa.”
“Linh cần gì thì cứ nhờ chị An đi lấy hộ nhớ.”
Bảo Kỳ vô tư véo yêu má cô bạn gái, ngay trước cái bản mặt đang phừng phừng lên vì ngại và vì ức của Bảo An.
Trúc Linh yểu điệu gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, đôi môi còn hơi chu lên tỏ vẻ đáng yêu.
“Thôi đủ rồi, dừng lại đi. Thấy gớm quá. Nổi hết cả da gà da vịt lên rồi này.”
Bảo An nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, hai tay ôm lấy thân mình khẽ xoa xoa.
“À quên mất, lại đụng trúng nỗi đau của kẻ bị đá nữa rồi. Linh xin lỗi An nha.”
Trúc Linh ra cái điều hối lỗi lắm, nói với chất giọng ăn năn. Bảo Kỳ ngồi bên cạnh gật gù cái đầu.
“Ờ ha, bọn em vô tâm quá. Chị bỏ quá cho ha.”
Lời xin lỗi vừa dời khỏi miệng, chàng và nàng lại ôm nhau cười khả ố. Bảo An chỉ hẩy nhẹ khóe môi, nói giọng không quan tâm.
“Thế gọi có gì không? Đang xem phim hay thì lại…”
“Cửa hàng đang tuyển nhân viên nam hả?”
Gọi giật giọng một cái khiến cho Bảo An hoảng hồn chỉ vì điều này ư? Trúc Linh thật là…
“Ô hay, định làm con dâu họ Lương mà cửa hàng của gia đình tuyển người cũng không biết là thế nào hả Linh?”
Những gì mà cô chị dâu tương lai nói cũng đúng, khiến cho Linh kia chỉ biết cố gân cổ lên mà lấp liếm rằng.
“Ờ thì… tại… tại vì cả ngày tao phải chăm sóc Kỳ, rồi làm việc nhà nữa này, thời gian đâu mà lên Facebook, nên không biết cũng là điều dễ hiểu mà.”
Gớm thật, chưa về làm dâu mà Linh đã cái nhem nhẻm như thế này rồi, An phải dạy dỗ lại thôi.
“Thôi không phải ngụy biện. Đăng cả tuần rồi mà chưa tìm được ai ưng đây.”
“Người thừa kế tương lai” Bảo An nói giọng đăm chiêu lắm. Bảo Kỳ với tư cách là người cùng nhà, lên tiếng giúp đỡ.
“Hay là để ngày mai em lết ra đấy giúp nhá.”
Đùa hay thật vậy? Dù Kỳ có nghiêm túc hay không, thì câu trả lời của An vẫn là:
“Thôi khỏi. Ra đấy vướng chân thêm.”
Để lấy lòng chị dâu, Trúc Linh cũng góp chút ý kiến nhỏ nhoi để giải quyết vấn đề nan giải này.
“Vậy hỏi Phong xem, biết đâu ông ý nhận lời.”
Nghe đến tên Phong, Bảo An nghệt cả mặt ra, Bảo Kỳ thì vỗ đùi đôm đốp.
“Ừ đúng rồi, biết đâu lại ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’. Một công đôi việc còn gì.”
Bảo An trong lòng cũng thấy thích thú lắm, nhưng mà làm vậy thì quá là mất giá đi. Không thể được! Chưa lên tiếng đanh thép phản đối thì Linh và Kỳ lại bắt đầu “nhập vai”.
“Chuẩn luôn. Chứ ngày nào mày cũng ủ rũ lẻ bóng thế này, bọn tao cũng buồn lắm chứ.”
“Trước mặt chị, bọn em nào có dám thể hiện tình cảm cơ chứ.”
Vừa nói, chàng và nàng vừa có những hành động đậm chất ngôn tình, khiến cho ai kia chán nản đứng dậy, nói lời tạm biệt.
“Thôi, tôi đi để cho hai bạn trẻ được tự do vậy.”
Chào ông bà và cô chú một tiếng rõ to, Bảo An quyết định “xách mông lên và đi”.
*****
Hôm nay Hoài Phong đến “An An Cake” thử việc. Theo như lời bạn bè giới thiệu thì quán đang cần một nhân viên nam, có ngoại hình ưa nhìn, không cần nộp hồ sơ, chỉ cần đến làm thử một buổi, đã vậy còn ưu tiên học sinh, sinh viên có ý định làm thêm dịp hè nữa chứ. Đắn đo hồi lâu, Hoài Phong quyết sẽ xin vào đây làm. Cậu biết đây là cửa hàng nhà Bảo An, nhưng cái con số ba triệu một tháng thực quá quyến rũ cậu đi thôi. Vả lại, Bảo An tính tình lười biếng, chắc gì hè đã chịu ra quán phục vụ. Suy nghĩ ấy làm cho Hoài Phong yên tâm đi thử việc.
Cái tin Hoài Phong hôm nay đi làm bồi bàn lan đi nhanh chóng. Bao nhiêu học sinh đến quán để được cậu phục vụ nha. Đám bạn thì đến để ủng hộ, góp phần tăng doanh thu cho quán, giúp cậu sẽ có nhiều cơ hội được nhận vào làm hơn. Những kẻ ghét cậu cũng đến, nhưng là để ra lệnh và sai bảo cậu, vô cùng hả hê. Nhưng dù là ai, thì Hoài Phong cũng hết sức tận tâm, nhẫn nhịn phục vụ, tất cả vì số tiền mà cậu đang nợ bà.
Hoài Phong sau một ngày quay vòng vòng, hết bưng bê lại lau dọn, thì đã lọt vào mắt xanh của bác Nhâm quản lý.
“Tốt lắm. Tiếp tục phát huy nha. Làm ở đây thì chắc chắn là mệt đấy, nhưng cháu yên trí, vì lúc nào cũng có tiền thưởng cho những người chăm chỉ.”
Bác Nhâm vỗ vai cậu, cười khà khà động viên.
Hoài Phong sung sướng hết nấc, cười tươi rói, gật đầu cảm ơn liên hồi.
“Cháu cảm ơn bác. Cháu hứa sẽ cố gắng hết sức.”
Tâm hồn đang lơ lửng trên mây của Hoài Phong, lập tức bị cái giọng lanh lảnh kia kéo tuột xuống dưới đáy.
“Cháu không muốn cậu ấy làm việc ở trong quán.”
Hoài Phong và bác quản lý tắt ngóm nụ cười, quay đầu lại phía kẻ phá đám. Bảo An tay chống nạnh, đứng sừng sững giữa cửa quán, oai phong vô bờ.
/69
|