“Ợ, no quá. Hai anh chị cố hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ông giao đấy. Bọn em lên phòng đây. Bái bai.”
Bảo An xoa xoa cái bụng căng tròn, sau khi nhắc nhở đôi uyên ương về hình phạt mà ông nội ban cho lúc nãy, bèn kéo theo lũ bạn chạy tót lên gác. Thạch Thủy méo mặt nhìn cái bàn chồng chất đống bát đũa bẩn, sửng sốt đến độ suýt chút nữa thì ngã ngửa ra phía sau. Nhìn cảnh tượng ấy, bác Tú – mẹ anh Duy nén cười, vừa trách yêu đám cháu nhỏ, vừa an ủi động viên cô người yêu của con trai.
“Mấy cái đứa này thật là… Để bác giúp cháu một tay.”
Hôm nay đến đây là để ra mắt, còn chưa ghi được điểm cộng nào, Thạch Thủy làm sao có thể để mẹ chàng động tay rửa bát chứ. Nàng vội vàng, cuống quýt từ chối.
“Ơ… ơ… ơ không, không. Bác cứ nghỉ đi ạ, để đó cháu làm được rồi.”
Thủy là chị cả trong một gia đình có hai chị em gái, bố mẹ đều làm nhân viên văn phòng bình thường, những việc như thế này, xưa nay trong nhà Thủy đều một mình làm hết. Công việc ông giao đối với Thủy không phải chuyện quá lớn, chỉ có điều, số bát đũa cần phải rửa hôm nay so với thường ngày quả là nhiều hơn gấp bội.
“Chê bác già yếu nên mới bảo bác đi nghỉ chứ gì? Trưa nay ăn hơi quá đà, bác muốn vận động một chút cho tiêu cơm. Cũng muốn trò chuyện cùng cháu nữa.”
Thấy bác cười hiền từ như vậy, tay lại một mực cầm khư khư mấy đôi đũa bẩn, Thủy cúi đầu cười ái ngại.
“Cháu cám ơn bác ạ.”
Dưới sân nắng, Thạch Thủy ngồi lọt thỏm giữa một rừng những xô chậu và bát đĩa, ra sức rửa. Duy ngồi bên cạnh chăm chỉ tráng bát, còn mẹ anh thì ngồi thư thả lau những chiếc bát đã được rửa sạch, vừa làm vừa hỏi chuyện Thủy. Qua một hồi “phỏng vấn”, bác Tú đã biết nhiều hơn về cô bạn gái của con trai. Thủy học cùng trường với Duy, kém anh một khóa, rất thẳng tính và tự lập. Dù đang đi học, nhưng Thủy đang là cô chủ của một cửa hàng bán son handmade nhỏ. Ban đầu, cô chỉ bán hàng qua mạng thôi, dần dần tích góp thuê được một cửa hàng nhỏ ở ngay gần trường. Thủy cũng rất khéo léo trong việc giao tiếp và ứng xử, vì vậy mẹ chàng có vẻ ưng ý lắm.
*****
Phòng Bảo Kỳ vốn dĩ đã bừa bộn, nay càng thêm muôn phần lộn xộn hơn. Nguyên nhân là vì sau bữa chính, anh họ Bảo Minh cùng bốn đứa em nhỏ đang ăn thêm bữa phụ tại đây. Bò khô, bimbim, nước ngọt,… ngổn ngang, la liệt khắp phòng, trừ Bảo An đang mải mê nhắn tin ra, những người còn lại vừa ăn vừa hăng say chơi bài. An thoải mái nằm ườn người ra sàn nhà, đầu tựa vào lưng ông anh họ, mắt chăm chú nhìn cái điện thoại, miệng cười tủm tỉm, khúc khích mãi không thôi. Thấy vậy, Trúc Linh lấy làm tò mò, bèn hỏi.
“Đọc gì mà khoái chí thế An?”
Bảo An thành thật trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“À, có đọc gì đâu. Tao đang nhắn tin với Phong ý mà.”
Nghe đến tên Phong, ba bạn trẻ vứt vội mấy lá bài xuống đất, không chơi nữa, nhảy ra chỗ An tra khảo, mặc cho anh Minh tiếc rẻ níu kéo.
“Ê, không chơi nữa à? Đang vui mà.”
Trúc Linh xán lại gần Bảo An, cái đầu nhỏm nhỏm vào tỏ ý muốn xem đoạn tin nhắn. Bảo An nhanh tay, đã kịp tắt phụt màn hình đi, không để cho Linh có thể toại nguyện.
“Uầy, mình là bạn thân mà, chia sẻ với nhau một chút đi mà. Nhắn gì vậy?”
Linh nũng nịu tựa đầu vào vai An, nói một câu lại lay lay người cô bạn một cái. Nhưng An chỉ lắc đầu, cương quyết không chiều theo ý con người tọc mạch kia. Bảo Kỳ ngồi đối diện, mắt nhìn thẳng cô chị họ, nói giọng đầy nghiêm túc.
“Không phải lúc trước chị nói là sẽ quên mà? Giờ lại ngồi nhắn tin như kiểu thân thiết lắm là sao hả? Đã có ‘biến’ gì xảy ra với hai người à?”
Câu hỏi của Kỳ được Linh và Băng hưởng ứng ngay lập tức, cả hai đồng thanh thúc giục An mau mau giải thích rõ mọi chuyện.
Lúc trước thấy Phong và An dường như đã chấm dứt, Lệ Băng trong lòng có đôi phần vui sướng và yên tâm. Thế mà giờ An lại ra vẻ bí mật, úp úp mở mở kiểu này, Băng quả thực cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Bộ dạng chuẩn thanh niên nghiêm túc của Kỳ, sự sốt sắng trên gương mặt Băng và cả cái giọng mè nheo của Linh nữa, làm cho An thấy đắc chí vô cùng. An cũng muốn khoe mối quan hệ đặc biệt này với đám bạn thân lắm, nhưng lỡ hứa với Phong rồi nên đành ngậm miệng lắc đầu. Nài nỉ hồi lâu không được, lũ bạn liền phải dùng biện pháp mạnh với An, chúng xông vào cù kì cô gái tội nghiệp, buộc cô phải khai báo thành khẩn mới tha.
“Nói nhanh, không bọn tao cù mày tới chết.”
Dưới sự tra tấn dã man của những người bạn tốt, Bảo An không còn cách nào khác, đành phản bội lại lời hứa với Phong. Dù sao thì nó cũng muốn khoe khoang vị trí của mình trong lòng Phong với mọi người. Nói thì nói chỉ cần Phong không biết là ổn thôi.
“Ha ha, buồn chết mất. Rồi rồi, tao nói là được chứ gì.”
Bảo An hào hứng hồi tưởng lại về quá trình trở thành bạn đặc biệt của Phong, nghe xong đám Kỳ và Linh vỗ tay đôm đốp, đều đều nói.
“Để tôi chống mắt lên xem hai người ‘đặc biệt’ được bao lâu.”
Lệ Băng cũng hùa vào trêu đùa nhưng nét mặt xem ra không được vui vẻ cho lắm, thoáng nét thất vọng.
Như nhớ ra điều gì đó, An vội chạy lại chỗ ông anh họ Bảo Minh mà rằng.
“Anh không được nói chuyện vừa rồi cho ai nghe đấy. Nếu không anh chết chắc.”
Bảo Minh tính tình vốn hiền lành, cũng không phải là người hay thích buôn chuyện, nghe xong lời cảnh cáo của đứa em, anh đưa tay lên ra dấu “Okey”.
*****
An và Phong hiện đang là học sinh lớp mười một. Vì trái tính trái nết nhau nên đôi bạn này thường xuyên xảy ra cãi vã, mỗi lần như thế thì đều tuyên bố “chiến tranh lạnh”. Tuổi thọ trung bình của những cuộc chiến này đa phần đều chỉ kéo dài được mấy tiếng, lâu nhất thì là được hẳn một ngày.
Sáng nay tiết trời se lạnh, Hoài Phong nổi hứng dậy từ sớm qua nhà rước Bảo An đi ăn. Xong bữa, lại tận tình đi bộ cùng Bảo An đến trường. Khỏi phải nói, Bảo An sung sướng tột độ, suốt cả đoạn đường nó nói liến thoắng đủ mọi thứ chuyện trên đời.
“Cậu đi nhanh đi, không lại muộn học thì khổ.”
Đứng trước cổng trường, Bảo An vẫy tay tạm biệt cậu bạn. Phong là học sinh cá biệt, việc đi học trễ với cậu không phải là chuyện quá to tát. Cậu không đi ngay, vẫn đứng đó nhìn Bảo An bằng ánh mắt soi mói, lúc sau mới chẹp miệng nói.
“Sao môi mày khô thế? Nứt nứt nẻ nẻ, kinh dị.”
Chẳng rõ là Phong đang quan tâm hay đang chê bai nữa, Bảo An bĩu dài đôi môi, nói giọng tủi tủi hờn hờn.
“Dạo này thời tiết hanh khô mà, bị nẻ có gì lạ đâu. Cậu cấm tớ tô son, tớ nghe lời cậu đến cả son dưỡng còn không dám dùng nữa là.”
Hoài Phong có vẻ hài lòng với câu trả lời này lắm, cậu rút từ trong túi áo khoác đồng phục ra một lọ thuốc nhỏ nhỏ, đưa cho Bảo An.
“Ngoan nhưng mà ngu. Ngoài son dưỡng ra mày không còn cách nào khác để làm cho môi hết nẻ à? Đây là sáp chống nẻ, cái này mày được phép dùng.”
Bảo An thích thú cầm lọ sáp trên tay xoay qua xoay lại, cười toe.
“Cho tớ à? Cám ơn nha.”
“Ờ. Đi đây.”
Hoài Phong đi rồi, Bảo An vẫn đứng đấy ra sức quơ quơ hai tay lên chào.
Cả buổi học, An cứ ngắm nghía món quà vừa được tặng mãi, ôm ấp nâng niu như báu vật. Đang mơ mộng, thì Trúc Linh từ đâu xuất hiện, giật phắt lọ sáp trên tay Bảo An, tự tiện thoa lên môi. An điên lắm, vừa đánh vừa quát Linh.
“Vô duyên, trả lại đây. Đừng có tự tiện đụng vào đồ của tao như thế nữa.”
Chơi với nhau đã lâu, trước giờ An và Linh đều chia sẻ cho nhau mọi thứ, thật không ngờ hôm nay An lại giận chỉ vì một lọ sáp nhỏ xỉu. Trúc Linh bị nạt đến hồn bay phách lạc, nuốt nước miếng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
“Tao xin lỗi. Chỉ là lọ sáp đã dùng rồi thôi mà. Mày sao thế, bình thường có vậy đâu?”
Nhận ra mình hơi quá đà, Bảo An chủ động quàng tay ôm cổ Trúc Linh làm lành.
“Cái này hơi đặc biệt một chút. Trừ nó ra, mày muốn đụng vào bất cứ đồ vật gì cũng được.”
Nghe đến đây là Linh đủ hiểu lý do vì sao rồi, nhưng vẫn xị mặt giận dỗi. An vẫn ôm chặt lấy Linh, thủ thỉ tâm sự câu chuyện lúc sáng cho cô bạn “đa năng” nghe.
Tan học, An đứng yên một chỗ trước cổng trường đợi Phong. Chuyện với bạn Hương Cò giờ đã hoàn toàn kết thúc, vì vậy đã lâu lắm rồi, hôm nay Phong mới lại đến trường đón An. Trời tự dưng đổ mưa phùn, tuy không làm ướt áo quá nhiều nhưng lại khiến cho đôi tay An lạnh tái lạnh tê. An chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên ngoài áo đồng phục trắng, không có túi áo, nó đành xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ rét. Phong vừa đến, An nhanh nhảu đút hai tay mình vào túi áo khoác đồng phục của cậu, hai hàm răng run cầm cập đến đập cả vào nhau.
“Lạnh quá, cho tớ rúc nhờ một chút thôi.”
Đang ở chỗ đông người, hành động tự nhiên của An khiến Phong thấy ngại và khó chịu vô cùng cực. Dù không nỡ nhưng cậu vẫn lôi bằng được đôi bàn tay An ra khỏi túi áo.
“Một tí thôi mà.”
“Không có tí téo gì hết. Bỏ ra.”
Hoài Phong càng cố gắng kéo đôi tay bướng bỉnh kia ra, Bảo An lại càng nỗ lực đút tay vào sâu hơn. Bỗng Bảo An bất chợt rút phắt hai tay mình lại, bên trái nắm chặt mấy điếu thuốc lá vừa lôi được từ trong túi áo Hoài Phong. An tiến sát lại phía cậu, khịt khịt mũi ngửi mấy cái. Có loáng thoáng mùi thuốc.
“Cậu hút thuốc à?”
Quả thật, cậu mới chỉ có ý định tập tành thôi, chứ chưa hề đụng vào một điếu nào cả. Mùi thuốc ám trên người cậu là sản phẩm của một ông anh khóa trên, khi nãy hai người rủ nhau trốn học vào quán điện tử, ông ý ngồi ngay sát bên cạnh hút thuốc, nên khói thuốc mới bám vào áo. Lúc ra về, ông anh ấy dúi vào túi cậu mấy điếu, nói là con trai thì phải biết hút. Đúng là tình ngay lí gian mà.
“Không. Áo này là của thằng bạn cùng lớp. Ngồi trong phòng nóng quá, hai thằng cởi ra, rồi không hiểu sao bây giờ lại mặc nhầm. Thuốc cũng là của nó.”
Thấy Bảo An im lặng không nói gì, đôi mắt vẫn toát lên vẻ nghi ngờ, Hoài Phong sốt ruột đành giơ tay lên thề.
“Thề. Nếu nói dối…”
“Được rồi, được rồi tớ tin. Đừng thề gì hết.”
*****
Tối nay An với mẹ ra ngoài đi siêu thị mua quà tặng sinh nhật ông vào ngày mai. Hai mẹ con mua đồ và đi dạo phố tới gần chín giờ tối mới xong. Tiết trời lạnh, lại hơi mưa mưa, mọi người đều ngại ra đường, khu phố vì thế mà cũng vắng vẻ hơn. An cùng mẹ thung thăng tản bộ, không gian đang yên ắng, bỗng chốc tiếng rú ga của mấy chiếc xe máy phía xa xa đang tiến lại, khiến cho hai người giặt bắn mình. Điều khiển những chiếc xe ấy là một tốp gồm năm, sáu cậu bạn nhìn trạc tuổi An, họ tạt vào một quán nước vỉa hè bên đường. Họ ngồi xuống, gọi nước và bắt đầu châm thuốc hút. Bà Thục lắc đầu thất vọng.
“Mấy cái đứa mới lớn mà đã… An không được chơi với mấy người như thế này đấy, nhớ chưa? Toàn người xấu cả đấy.”
An chỉ dạ dạ vâng vâng mấy tiếng trong vô thức, vì tâm trí nó bây giờ đang bị cái người ngồi trong quán nước kia làm cho chao đảo rồi. Là Hoài Phong, cậu ấy ngồi đấy phì phèo điếu thuốc cùng đám bạn.
Hoài Phong vô tình ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia đường. Đúng lúc bắt gặp Bảo An đang đứng trân trân nhìn mình. Nhớ tới những lời lúc sáng, cậu giật mình ho sặc sụa, vứt vội điếu thuốc xuống đất. Cậu con trai ngồi bên cạnh, nhếch môi cười khinh bỉ.
“Kém thế. Nhưng không sao, mới hút đứa nào chả thế, từ từ là quen.”
Bảo An vẫn thất thần một chỗ, mãi tới khi nghe tiếng mẹ gọi mới sực tỉnh chạy đi. Hoài Phong không để tâm đến lời cậu bạn, hướng ánh mắt đuổi theo những bước chạy của Bảo An, miệng thi thoảng vẫn ho lên một tiếng.
Bảo An xoa xoa cái bụng căng tròn, sau khi nhắc nhở đôi uyên ương về hình phạt mà ông nội ban cho lúc nãy, bèn kéo theo lũ bạn chạy tót lên gác. Thạch Thủy méo mặt nhìn cái bàn chồng chất đống bát đũa bẩn, sửng sốt đến độ suýt chút nữa thì ngã ngửa ra phía sau. Nhìn cảnh tượng ấy, bác Tú – mẹ anh Duy nén cười, vừa trách yêu đám cháu nhỏ, vừa an ủi động viên cô người yêu của con trai.
“Mấy cái đứa này thật là… Để bác giúp cháu một tay.”
Hôm nay đến đây là để ra mắt, còn chưa ghi được điểm cộng nào, Thạch Thủy làm sao có thể để mẹ chàng động tay rửa bát chứ. Nàng vội vàng, cuống quýt từ chối.
“Ơ… ơ… ơ không, không. Bác cứ nghỉ đi ạ, để đó cháu làm được rồi.”
Thủy là chị cả trong một gia đình có hai chị em gái, bố mẹ đều làm nhân viên văn phòng bình thường, những việc như thế này, xưa nay trong nhà Thủy đều một mình làm hết. Công việc ông giao đối với Thủy không phải chuyện quá lớn, chỉ có điều, số bát đũa cần phải rửa hôm nay so với thường ngày quả là nhiều hơn gấp bội.
“Chê bác già yếu nên mới bảo bác đi nghỉ chứ gì? Trưa nay ăn hơi quá đà, bác muốn vận động một chút cho tiêu cơm. Cũng muốn trò chuyện cùng cháu nữa.”
Thấy bác cười hiền từ như vậy, tay lại một mực cầm khư khư mấy đôi đũa bẩn, Thủy cúi đầu cười ái ngại.
“Cháu cám ơn bác ạ.”
Dưới sân nắng, Thạch Thủy ngồi lọt thỏm giữa một rừng những xô chậu và bát đĩa, ra sức rửa. Duy ngồi bên cạnh chăm chỉ tráng bát, còn mẹ anh thì ngồi thư thả lau những chiếc bát đã được rửa sạch, vừa làm vừa hỏi chuyện Thủy. Qua một hồi “phỏng vấn”, bác Tú đã biết nhiều hơn về cô bạn gái của con trai. Thủy học cùng trường với Duy, kém anh một khóa, rất thẳng tính và tự lập. Dù đang đi học, nhưng Thủy đang là cô chủ của một cửa hàng bán son handmade nhỏ. Ban đầu, cô chỉ bán hàng qua mạng thôi, dần dần tích góp thuê được một cửa hàng nhỏ ở ngay gần trường. Thủy cũng rất khéo léo trong việc giao tiếp và ứng xử, vì vậy mẹ chàng có vẻ ưng ý lắm.
*****
Phòng Bảo Kỳ vốn dĩ đã bừa bộn, nay càng thêm muôn phần lộn xộn hơn. Nguyên nhân là vì sau bữa chính, anh họ Bảo Minh cùng bốn đứa em nhỏ đang ăn thêm bữa phụ tại đây. Bò khô, bimbim, nước ngọt,… ngổn ngang, la liệt khắp phòng, trừ Bảo An đang mải mê nhắn tin ra, những người còn lại vừa ăn vừa hăng say chơi bài. An thoải mái nằm ườn người ra sàn nhà, đầu tựa vào lưng ông anh họ, mắt chăm chú nhìn cái điện thoại, miệng cười tủm tỉm, khúc khích mãi không thôi. Thấy vậy, Trúc Linh lấy làm tò mò, bèn hỏi.
“Đọc gì mà khoái chí thế An?”
Bảo An thành thật trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“À, có đọc gì đâu. Tao đang nhắn tin với Phong ý mà.”
Nghe đến tên Phong, ba bạn trẻ vứt vội mấy lá bài xuống đất, không chơi nữa, nhảy ra chỗ An tra khảo, mặc cho anh Minh tiếc rẻ níu kéo.
“Ê, không chơi nữa à? Đang vui mà.”
Trúc Linh xán lại gần Bảo An, cái đầu nhỏm nhỏm vào tỏ ý muốn xem đoạn tin nhắn. Bảo An nhanh tay, đã kịp tắt phụt màn hình đi, không để cho Linh có thể toại nguyện.
“Uầy, mình là bạn thân mà, chia sẻ với nhau một chút đi mà. Nhắn gì vậy?”
Linh nũng nịu tựa đầu vào vai An, nói một câu lại lay lay người cô bạn một cái. Nhưng An chỉ lắc đầu, cương quyết không chiều theo ý con người tọc mạch kia. Bảo Kỳ ngồi đối diện, mắt nhìn thẳng cô chị họ, nói giọng đầy nghiêm túc.
“Không phải lúc trước chị nói là sẽ quên mà? Giờ lại ngồi nhắn tin như kiểu thân thiết lắm là sao hả? Đã có ‘biến’ gì xảy ra với hai người à?”
Câu hỏi của Kỳ được Linh và Băng hưởng ứng ngay lập tức, cả hai đồng thanh thúc giục An mau mau giải thích rõ mọi chuyện.
Lúc trước thấy Phong và An dường như đã chấm dứt, Lệ Băng trong lòng có đôi phần vui sướng và yên tâm. Thế mà giờ An lại ra vẻ bí mật, úp úp mở mở kiểu này, Băng quả thực cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Bộ dạng chuẩn thanh niên nghiêm túc của Kỳ, sự sốt sắng trên gương mặt Băng và cả cái giọng mè nheo của Linh nữa, làm cho An thấy đắc chí vô cùng. An cũng muốn khoe mối quan hệ đặc biệt này với đám bạn thân lắm, nhưng lỡ hứa với Phong rồi nên đành ngậm miệng lắc đầu. Nài nỉ hồi lâu không được, lũ bạn liền phải dùng biện pháp mạnh với An, chúng xông vào cù kì cô gái tội nghiệp, buộc cô phải khai báo thành khẩn mới tha.
“Nói nhanh, không bọn tao cù mày tới chết.”
Dưới sự tra tấn dã man của những người bạn tốt, Bảo An không còn cách nào khác, đành phản bội lại lời hứa với Phong. Dù sao thì nó cũng muốn khoe khoang vị trí của mình trong lòng Phong với mọi người. Nói thì nói chỉ cần Phong không biết là ổn thôi.
“Ha ha, buồn chết mất. Rồi rồi, tao nói là được chứ gì.”
Bảo An hào hứng hồi tưởng lại về quá trình trở thành bạn đặc biệt của Phong, nghe xong đám Kỳ và Linh vỗ tay đôm đốp, đều đều nói.
“Để tôi chống mắt lên xem hai người ‘đặc biệt’ được bao lâu.”
Lệ Băng cũng hùa vào trêu đùa nhưng nét mặt xem ra không được vui vẻ cho lắm, thoáng nét thất vọng.
Như nhớ ra điều gì đó, An vội chạy lại chỗ ông anh họ Bảo Minh mà rằng.
“Anh không được nói chuyện vừa rồi cho ai nghe đấy. Nếu không anh chết chắc.”
Bảo Minh tính tình vốn hiền lành, cũng không phải là người hay thích buôn chuyện, nghe xong lời cảnh cáo của đứa em, anh đưa tay lên ra dấu “Okey”.
*****
An và Phong hiện đang là học sinh lớp mười một. Vì trái tính trái nết nhau nên đôi bạn này thường xuyên xảy ra cãi vã, mỗi lần như thế thì đều tuyên bố “chiến tranh lạnh”. Tuổi thọ trung bình của những cuộc chiến này đa phần đều chỉ kéo dài được mấy tiếng, lâu nhất thì là được hẳn một ngày.
Sáng nay tiết trời se lạnh, Hoài Phong nổi hứng dậy từ sớm qua nhà rước Bảo An đi ăn. Xong bữa, lại tận tình đi bộ cùng Bảo An đến trường. Khỏi phải nói, Bảo An sung sướng tột độ, suốt cả đoạn đường nó nói liến thoắng đủ mọi thứ chuyện trên đời.
“Cậu đi nhanh đi, không lại muộn học thì khổ.”
Đứng trước cổng trường, Bảo An vẫy tay tạm biệt cậu bạn. Phong là học sinh cá biệt, việc đi học trễ với cậu không phải là chuyện quá to tát. Cậu không đi ngay, vẫn đứng đó nhìn Bảo An bằng ánh mắt soi mói, lúc sau mới chẹp miệng nói.
“Sao môi mày khô thế? Nứt nứt nẻ nẻ, kinh dị.”
Chẳng rõ là Phong đang quan tâm hay đang chê bai nữa, Bảo An bĩu dài đôi môi, nói giọng tủi tủi hờn hờn.
“Dạo này thời tiết hanh khô mà, bị nẻ có gì lạ đâu. Cậu cấm tớ tô son, tớ nghe lời cậu đến cả son dưỡng còn không dám dùng nữa là.”
Hoài Phong có vẻ hài lòng với câu trả lời này lắm, cậu rút từ trong túi áo khoác đồng phục ra một lọ thuốc nhỏ nhỏ, đưa cho Bảo An.
“Ngoan nhưng mà ngu. Ngoài son dưỡng ra mày không còn cách nào khác để làm cho môi hết nẻ à? Đây là sáp chống nẻ, cái này mày được phép dùng.”
Bảo An thích thú cầm lọ sáp trên tay xoay qua xoay lại, cười toe.
“Cho tớ à? Cám ơn nha.”
“Ờ. Đi đây.”
Hoài Phong đi rồi, Bảo An vẫn đứng đấy ra sức quơ quơ hai tay lên chào.
Cả buổi học, An cứ ngắm nghía món quà vừa được tặng mãi, ôm ấp nâng niu như báu vật. Đang mơ mộng, thì Trúc Linh từ đâu xuất hiện, giật phắt lọ sáp trên tay Bảo An, tự tiện thoa lên môi. An điên lắm, vừa đánh vừa quát Linh.
“Vô duyên, trả lại đây. Đừng có tự tiện đụng vào đồ của tao như thế nữa.”
Chơi với nhau đã lâu, trước giờ An và Linh đều chia sẻ cho nhau mọi thứ, thật không ngờ hôm nay An lại giận chỉ vì một lọ sáp nhỏ xỉu. Trúc Linh bị nạt đến hồn bay phách lạc, nuốt nước miếng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
“Tao xin lỗi. Chỉ là lọ sáp đã dùng rồi thôi mà. Mày sao thế, bình thường có vậy đâu?”
Nhận ra mình hơi quá đà, Bảo An chủ động quàng tay ôm cổ Trúc Linh làm lành.
“Cái này hơi đặc biệt một chút. Trừ nó ra, mày muốn đụng vào bất cứ đồ vật gì cũng được.”
Nghe đến đây là Linh đủ hiểu lý do vì sao rồi, nhưng vẫn xị mặt giận dỗi. An vẫn ôm chặt lấy Linh, thủ thỉ tâm sự câu chuyện lúc sáng cho cô bạn “đa năng” nghe.
Tan học, An đứng yên một chỗ trước cổng trường đợi Phong. Chuyện với bạn Hương Cò giờ đã hoàn toàn kết thúc, vì vậy đã lâu lắm rồi, hôm nay Phong mới lại đến trường đón An. Trời tự dưng đổ mưa phùn, tuy không làm ướt áo quá nhiều nhưng lại khiến cho đôi tay An lạnh tái lạnh tê. An chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên ngoài áo đồng phục trắng, không có túi áo, nó đành xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ rét. Phong vừa đến, An nhanh nhảu đút hai tay mình vào túi áo khoác đồng phục của cậu, hai hàm răng run cầm cập đến đập cả vào nhau.
“Lạnh quá, cho tớ rúc nhờ một chút thôi.”
Đang ở chỗ đông người, hành động tự nhiên của An khiến Phong thấy ngại và khó chịu vô cùng cực. Dù không nỡ nhưng cậu vẫn lôi bằng được đôi bàn tay An ra khỏi túi áo.
“Một tí thôi mà.”
“Không có tí téo gì hết. Bỏ ra.”
Hoài Phong càng cố gắng kéo đôi tay bướng bỉnh kia ra, Bảo An lại càng nỗ lực đút tay vào sâu hơn. Bỗng Bảo An bất chợt rút phắt hai tay mình lại, bên trái nắm chặt mấy điếu thuốc lá vừa lôi được từ trong túi áo Hoài Phong. An tiến sát lại phía cậu, khịt khịt mũi ngửi mấy cái. Có loáng thoáng mùi thuốc.
“Cậu hút thuốc à?”
Quả thật, cậu mới chỉ có ý định tập tành thôi, chứ chưa hề đụng vào một điếu nào cả. Mùi thuốc ám trên người cậu là sản phẩm của một ông anh khóa trên, khi nãy hai người rủ nhau trốn học vào quán điện tử, ông ý ngồi ngay sát bên cạnh hút thuốc, nên khói thuốc mới bám vào áo. Lúc ra về, ông anh ấy dúi vào túi cậu mấy điếu, nói là con trai thì phải biết hút. Đúng là tình ngay lí gian mà.
“Không. Áo này là của thằng bạn cùng lớp. Ngồi trong phòng nóng quá, hai thằng cởi ra, rồi không hiểu sao bây giờ lại mặc nhầm. Thuốc cũng là của nó.”
Thấy Bảo An im lặng không nói gì, đôi mắt vẫn toát lên vẻ nghi ngờ, Hoài Phong sốt ruột đành giơ tay lên thề.
“Thề. Nếu nói dối…”
“Được rồi, được rồi tớ tin. Đừng thề gì hết.”
*****
Tối nay An với mẹ ra ngoài đi siêu thị mua quà tặng sinh nhật ông vào ngày mai. Hai mẹ con mua đồ và đi dạo phố tới gần chín giờ tối mới xong. Tiết trời lạnh, lại hơi mưa mưa, mọi người đều ngại ra đường, khu phố vì thế mà cũng vắng vẻ hơn. An cùng mẹ thung thăng tản bộ, không gian đang yên ắng, bỗng chốc tiếng rú ga của mấy chiếc xe máy phía xa xa đang tiến lại, khiến cho hai người giặt bắn mình. Điều khiển những chiếc xe ấy là một tốp gồm năm, sáu cậu bạn nhìn trạc tuổi An, họ tạt vào một quán nước vỉa hè bên đường. Họ ngồi xuống, gọi nước và bắt đầu châm thuốc hút. Bà Thục lắc đầu thất vọng.
“Mấy cái đứa mới lớn mà đã… An không được chơi với mấy người như thế này đấy, nhớ chưa? Toàn người xấu cả đấy.”
An chỉ dạ dạ vâng vâng mấy tiếng trong vô thức, vì tâm trí nó bây giờ đang bị cái người ngồi trong quán nước kia làm cho chao đảo rồi. Là Hoài Phong, cậu ấy ngồi đấy phì phèo điếu thuốc cùng đám bạn.
Hoài Phong vô tình ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia đường. Đúng lúc bắt gặp Bảo An đang đứng trân trân nhìn mình. Nhớ tới những lời lúc sáng, cậu giật mình ho sặc sụa, vứt vội điếu thuốc xuống đất. Cậu con trai ngồi bên cạnh, nhếch môi cười khinh bỉ.
“Kém thế. Nhưng không sao, mới hút đứa nào chả thế, từ từ là quen.”
Bảo An vẫn thất thần một chỗ, mãi tới khi nghe tiếng mẹ gọi mới sực tỉnh chạy đi. Hoài Phong không để tâm đến lời cậu bạn, hướng ánh mắt đuổi theo những bước chạy của Bảo An, miệng thi thoảng vẫn ho lên một tiếng.
/69
|