Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong Vũ
Lệ Diễn ở trong quân đội đã nhiều năm cho nên cảm giác đối với hoàn cảnh xung quanh cũng như phản ứng của người khác vô cùng nhạy bén. Phản ứng khi cô gái này khi nhìn thấy anh rõ ràng rất lạ.
Bất kể là lúc mới gặp hay sau khi anh bắt cô hít đất cũng vậy. Cho dù đối phương cố hết sức để che giấu, anh vẫn cảm nhận được: Cô gái này quen biết anh.
Mục Ảnh Sanh trừng mắt nhìn, nhanh chóng đáp: “Báo cáo, tôi không quen anh.”
Cô đáp trả quá nhanh, ngược lại càng làm cho Lệ Diễn hoài nghi. Anh vốn là người một khi đã gặp sẽ chẳng bao giờ quên, thân là quân nhân đối với người mình đã gặp qua dù chỉ một lần cũng sẽ có ấn tượng.
Mục Ảnh Sanh này…
Ánh mắt rơi vào cái tên ba chữ trên tờ khai kia. Lại nhìn khuôn mặt xinh xắn, tươi trẻ nhưng không mất đi khí khái anh hùng của Mục Ảnh Sanh. Gương mặt như vậy nếu đã gặp qua, nhất định anh sẽ nhớ kỹ.
Lệ Diễn cứ mãi kéo dài mà không thông qua phỏng vấn khiến Mục Ảnh Sanh không thể khống chế mà có phần căng thẳng hơn.
Kiếp trước, Lệ Diễn ở trong quân đội có biệt danh là sát thần. Đối với cấp dưới của anh ta mà nói, biệt danh đó là đồng nghĩa với sự vô cùng lợi hại.
Nhưng đối với cô mà nói, gặp phải Lệ Diễn biểu thị cô vận khí không tốt, nói cách khác là xui xẻo đến nơi rồi.
Tiến lên một bước, nghiêm, giọng nói của cô có vài phần vội vàng.
“Báo cáo, tôi có thể đi kiểm tra sức khỏe được chưa?”
Lệ Diễn híp đôi mắt nhìn cô một cái, cuối cùng cũng đưa bản khai đến tay cô.
Mục Ảnh Sanh nhận lấy, quay người cầm bản khai đi kiểm tra sức khỏe.
……
Không ngoài ý muốn, Mục Ảnh Sanh thành tích tốt, thân thể khỏe mạnh, chỉ tiêu trên các phương diện đều đạt chuẩn, thành công thông qua vòng phỏng vấn.
Sau khi qua vòng phỏng vấn, trường sẽ gửi thư thông báo trúng tuyển đến nên việc tiếp theo Mục Ảnh Sanh cần làm chỉ là ngồi đợi thư báo đến.
Từ cung thiếu niên đi ra, Mục Ảnh Sanh ngước nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng vô cùng sung sướng. Bao nhiêu nỗi uất ức, dồn nén của hai kiếp lúc này đều như tan biến.
Cô không thể chờ được, chỉ muốn đem tin tốt lành này về nhà, báo cho Mục Quý Hòa biết.
Cô đi về hướng trạm xe buýt, lúc đi ngang qua một tiểu viện, tình cờ nhìn thấy hai chữ bán nhà viết bên trên đó khiến cô dừng bước.
Thành phố Khánh được xem là thành cổ, nơi vẫn còn lưu giữ rất nhiều công trình xưa. Bên cạnh đó là thành phố duyên hải đang phát triển như vũ bão ở khu vực phía đông.
Thành phố Khánh nằm ở trung tâm của Trung Quốc, lúc này vẫn chưa được phát triển toàn diện như mấy chục năm sau. Cho nên những khu dân cư cũ, kiến trúc cũ vẫn chưa được người ta nhận ra giá trị của chúng.
Thành phố Khánh hiện tại chỉ có hai khu đang phát triển. Một trong số đó vẫn đang xây dựng.
Người dân thành phố cho rằng vị trí địa lý của bọn họ không tốt. Thêm vào đó, quá trình phát triển toàn diện khu vực Tây Trung Bộ lúc này vẫn chưa chính thức bắt đầu. Vì vậy những người muốn làm ăn lớn đều đổ xô vào vùng duyên hải.
Nhưng Mục Ảnh Sanh là người trùng sinh trở về, cô biết mảnh đất cũ này không lâu sau sẽ được đưa vào khu quy hoạch.
Cùng mấy tòa nhà cũ thời Minh Thanh ở phía sau tạo thành một điểm đến du lịch, kéo theo chất lượng sống của khu dân cư này được cải thiện rất lớn.
Nhà cửa ở đây dù giữ lại hay bán cũng sẽ thu được một khoản lời rất lớn.
Kiếp trước, sau khi tới thành phố Nam, Mục Ảnh Sanh vô tình gặp được một người đồng hương. Người đó nói việc hối hận nhất chính là đã bán đi khu nhà ở thành phố Khánh.
Nếu như không bán đi, tới mười mấy năm sau, giá trị có thể tăng gấp hơn trăm lần.
Hiện tại, Mục Ảnh Sanh nhìn hai chữ bán nhà màu đỏ ở trước mắt, cảm nhận được tim mình đập có chút nhanh. Nếu có thể thuyết phục Mục Quý Hòa mua lại chỗ này…
Mặc kệ sau này có phát triển như thế nào có một căn nhà như thế này trong tay, cho thuê cũng được, tự mình dùng cũng tốt, đều vô cùng thích hợp.
Mục Ảnh Sanh mở cửa, trong lòng tính toán với số tiền tiết kiệm của Mục Quý Hòa liệu có đủ để mua căn nhà này hay không.
Sau tiếng cửa mở là một thanh niên thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi đang đứng ở đấy.
Sau khi nhìn rõ người vừa xuất hiện, Mục Ảnh Sanh khó nén được sự kinh ngạc trong mắt.
Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy? Sao lại toàn gặp người quen ở kiếp trước?
Lệ Diễn ở trong quân đội đã nhiều năm cho nên cảm giác đối với hoàn cảnh xung quanh cũng như phản ứng của người khác vô cùng nhạy bén. Phản ứng khi cô gái này khi nhìn thấy anh rõ ràng rất lạ.
Bất kể là lúc mới gặp hay sau khi anh bắt cô hít đất cũng vậy. Cho dù đối phương cố hết sức để che giấu, anh vẫn cảm nhận được: Cô gái này quen biết anh.
Mục Ảnh Sanh trừng mắt nhìn, nhanh chóng đáp: “Báo cáo, tôi không quen anh.”
Cô đáp trả quá nhanh, ngược lại càng làm cho Lệ Diễn hoài nghi. Anh vốn là người một khi đã gặp sẽ chẳng bao giờ quên, thân là quân nhân đối với người mình đã gặp qua dù chỉ một lần cũng sẽ có ấn tượng.
Mục Ảnh Sanh này…
Ánh mắt rơi vào cái tên ba chữ trên tờ khai kia. Lại nhìn khuôn mặt xinh xắn, tươi trẻ nhưng không mất đi khí khái anh hùng của Mục Ảnh Sanh. Gương mặt như vậy nếu đã gặp qua, nhất định anh sẽ nhớ kỹ.
Lệ Diễn cứ mãi kéo dài mà không thông qua phỏng vấn khiến Mục Ảnh Sanh không thể khống chế mà có phần căng thẳng hơn.
Kiếp trước, Lệ Diễn ở trong quân đội có biệt danh là sát thần. Đối với cấp dưới của anh ta mà nói, biệt danh đó là đồng nghĩa với sự vô cùng lợi hại.
Nhưng đối với cô mà nói, gặp phải Lệ Diễn biểu thị cô vận khí không tốt, nói cách khác là xui xẻo đến nơi rồi.
Tiến lên một bước, nghiêm, giọng nói của cô có vài phần vội vàng.
“Báo cáo, tôi có thể đi kiểm tra sức khỏe được chưa?”
Lệ Diễn híp đôi mắt nhìn cô một cái, cuối cùng cũng đưa bản khai đến tay cô.
Mục Ảnh Sanh nhận lấy, quay người cầm bản khai đi kiểm tra sức khỏe.
……
Không ngoài ý muốn, Mục Ảnh Sanh thành tích tốt, thân thể khỏe mạnh, chỉ tiêu trên các phương diện đều đạt chuẩn, thành công thông qua vòng phỏng vấn.
Sau khi qua vòng phỏng vấn, trường sẽ gửi thư thông báo trúng tuyển đến nên việc tiếp theo Mục Ảnh Sanh cần làm chỉ là ngồi đợi thư báo đến.
Từ cung thiếu niên đi ra, Mục Ảnh Sanh ngước nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng vô cùng sung sướng. Bao nhiêu nỗi uất ức, dồn nén của hai kiếp lúc này đều như tan biến.
Cô không thể chờ được, chỉ muốn đem tin tốt lành này về nhà, báo cho Mục Quý Hòa biết.
Cô đi về hướng trạm xe buýt, lúc đi ngang qua một tiểu viện, tình cờ nhìn thấy hai chữ bán nhà viết bên trên đó khiến cô dừng bước.
Thành phố Khánh được xem là thành cổ, nơi vẫn còn lưu giữ rất nhiều công trình xưa. Bên cạnh đó là thành phố duyên hải đang phát triển như vũ bão ở khu vực phía đông.
Thành phố Khánh nằm ở trung tâm của Trung Quốc, lúc này vẫn chưa được phát triển toàn diện như mấy chục năm sau. Cho nên những khu dân cư cũ, kiến trúc cũ vẫn chưa được người ta nhận ra giá trị của chúng.
Thành phố Khánh hiện tại chỉ có hai khu đang phát triển. Một trong số đó vẫn đang xây dựng.
Người dân thành phố cho rằng vị trí địa lý của bọn họ không tốt. Thêm vào đó, quá trình phát triển toàn diện khu vực Tây Trung Bộ lúc này vẫn chưa chính thức bắt đầu. Vì vậy những người muốn làm ăn lớn đều đổ xô vào vùng duyên hải.
Nhưng Mục Ảnh Sanh là người trùng sinh trở về, cô biết mảnh đất cũ này không lâu sau sẽ được đưa vào khu quy hoạch.
Cùng mấy tòa nhà cũ thời Minh Thanh ở phía sau tạo thành một điểm đến du lịch, kéo theo chất lượng sống của khu dân cư này được cải thiện rất lớn.
Nhà cửa ở đây dù giữ lại hay bán cũng sẽ thu được một khoản lời rất lớn.
Kiếp trước, sau khi tới thành phố Nam, Mục Ảnh Sanh vô tình gặp được một người đồng hương. Người đó nói việc hối hận nhất chính là đã bán đi khu nhà ở thành phố Khánh.
Nếu như không bán đi, tới mười mấy năm sau, giá trị có thể tăng gấp hơn trăm lần.
Hiện tại, Mục Ảnh Sanh nhìn hai chữ bán nhà màu đỏ ở trước mắt, cảm nhận được tim mình đập có chút nhanh. Nếu có thể thuyết phục Mục Quý Hòa mua lại chỗ này…
Mặc kệ sau này có phát triển như thế nào có một căn nhà như thế này trong tay, cho thuê cũng được, tự mình dùng cũng tốt, đều vô cùng thích hợp.
Mục Ảnh Sanh mở cửa, trong lòng tính toán với số tiền tiết kiệm của Mục Quý Hòa liệu có đủ để mua căn nhà này hay không.
Sau tiếng cửa mở là một thanh niên thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi đang đứng ở đấy.
Sau khi nhìn rõ người vừa xuất hiện, Mục Ảnh Sanh khó nén được sự kinh ngạc trong mắt.
Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy? Sao lại toàn gặp người quen ở kiếp trước?
/146
|