Edit: Maii Thảoo & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh và Lệ Diễn đúng là không hợp để nói chuyện. Lúc đối mặt anh ta sẽ khiến cô cảm thấy rất áp lực, đó cũng là một trong những nguyên nhân.
Cô biết anh ta đã trải qua chiến đấu trên chiến trường nên trên người có khí thế rất mạnh mẽ.
Lệ Diễn đứng im, anh nhìn vào phòng nghỉ bên cạnh rồi quay lại nhìn vào khuôn mặt của Mục Ảnh Sanh: “Cô ở đây làm gì?”
“Sắp khai giảng, tôi đi đăng ký nhập học.” Mục Ảnh Sanh bình tĩnh nói: “Anh không nhìn ra sao?”
“Cô cũng hiểu ý tôi hỏi cô làm gì ở đây đúng không?”
“Hình như việc này không liên quan tới anh thì phải?”
Mục Ảnh Sanh không dám nói lớn, cô sợ sẽ làm cho bọn buôn người trong toa nghi ngờ. Đặc biệt là đôi vợ chồng kia, hình như chỗ họ ngồi cách đây không xa.
Lệ Diễn híp mắt, anh nhìn chằm chằm vào mặt của Mục Ảnh Sanh, cho dù cô cố gắng che dấu, nhưng ánh mắt chợt lóe lên một tia không thích của cô vẫn bị anh nhìn thấy.
Cô bé này ghét mình?
Anh đã làm gì sao? Hay là vì 50 cái hít đất lần trước anh? Hay là ——
“Anh họ?” Phía sau có một giọng nói vang lên, Mục Ảnh Sanh cảm thấy giọng nói này rất quen, cô cảm thấy mình hôm nay ra đường chắc chắn là không xem lịch rồi.
“Anh họ, không phải em nói anh đâu, bảo anh đi máy bay anh lại không nghe. Cứ đòi chen vào cái xe lửa đông muốn chết này, vừa nhiều người, không khí còn không —— Ô? Là em?”
Khi giọng nói tới gần, Nhiếp Trạch đã đứng ở phía sau Lệ Diễn nên cũng nhìn thấy Mục Ảnh Sanh.
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau.”
Vừa nói xong Nhiếp Trạch đã cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Diễn nhìn mình.
“... ” Mục Ảnh Sanh làm như không thấy anh ta, nhân lúc Lệ Diễn quay đầu lại, cô trực tiếp đi qua người anh về lại chỗ của mình.
“Tiểu mỹ nhân, đừng đi.” Nhiếp Trạch làm sao có thể cho cô chạy đi như vậy: “Trùng hợp nhỉ? Chúng ta vậy mà lại đi chung trên một chuyến xe lửa. Đây thật là có duyên nha. Em muốn đi đâu vậy? Anh họ và tôi cùng đi với em nha.”
Mục Ảnh Sanh cảm thấy hơi đau đầu, cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Trạch: ” Xin lỗi, chúng ta chắc là không cùng đường”
“Đừng như vậy chứ, em không nói em đi đâu làm sao anh biết chúng ta không cùng đường?” Nhiếp Trạch vừa nói vừa cưỡng ép chen tới trước mặt Mục Ảnh Sanh: “Em xem, em cứ nói trước em đi đâu, có khi chúng ta lại cùng đường. Anh cũng đưa em đi nha.”
“Không cần. Cảm ơn.”
Nhiếp Trạch còn muốn nói nữa, phía sau nhân viên phục vụ cùng hai bảo vệ đã đi tới. Mục Ảnh Sanh thoáng cái đã thay đổi sắc mặt.
Nhân viên phục vụ không ngờ Mục Ảnh Sanh còn chưa đi, tới trước mặt cô ngập ngừng nói: “Cô bé, em sao vẫn còn chưa đi? Em yên tâm, nếu họ đúng là bọn buôn người, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt bọn chúng.
“Được. Cám ơn. Vất vả rồi ạ.”
Mục Ảnh Sanh gật đầu, nhân viên phục vụ dẫn hai bảo vệ đi vào bên trong. Bọn họ muốn đi qua, Lệ Diễn với Nhiếp Trạch phải nhường đường cho họ đi.
Mục Ảnh Sanh đi qua bên cạnh đứng, nhìn hướng mà nhóm bảo vệ đi, không hiểu sao cô lại có dự cảm xấu. “Bọn buôn người?” Nhiếp Trạch nhìn Mục Ảnh Sanh: “Trên tàu này có bọn buôn người?”
Mục Ảnh Sanh không thèm để ý đến anh ta, đối phương có hai người, kiểm tra thử, nếu đối phương đồng ý để bọn họ kiểm tra thì không sao còn nếu không đồng ý —
Cô không chút suy nghĩ mà đi tới phía trước, Lệ Diễn và Nhiếp Trạch nhìn nhau rồi cùng nhau theo sau.
Đầu tiên nhân viên bảo vệ đi tới kiểm tra người phụ nữ đang ngủ ở đối diện Mục Ảnh Sanh. Người phụ nữ đang ngủ say bị ai đó đánh thức vô cùng bực bội.
“Có chuyện gì?
Giọng nói của cô ta rất lớn, khi nhìn thấy người đánh thức mình là bảo vệ thì hơi sửng sốt rất nhanh liền ngồi dậy.
“Có chuyện gì sao?”
“Chào chị, chúng tôi hiện tại muốn tìm chị hỏi một chút, phiền chị vui lòng đi theo chúng tôi.”
Đây là toa tàu của hành khách, bảo vệ không muốn gây chú ý ảnh hưởng đến hành khách, muốn đưa người phụ nữ về phòng cảnh vụ.
Người phụ nữ đột nhiên trừng mắt, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt: “Có chuyện gì vậy? Tôi còn đang bế con, tôi không đi theo mấy người.
“Đồng chí, xin vui lòng hợp tác với chúng tôi, được chứ?” Trong hai bảo vệ, có một người nói với thái độ mạnh mẽ.
Người phụ nữ ôm lấy đứa bé và co người rụt vào bên trong giường: “Không đi. Các anh nói luôn là có chuyện gì đi.”
“Được rồi, chúng tôi nghi ngờ là chị đã bắt cóc đứa bé này. Cho nên, chúng tôi muốn mời chị đi theo chúng tôi về phòng cảnh vụ để điều tra cho rõ ràng.
“Các anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy. Ai nói đứa bé này là tôi bắt cóc?” Người phụ nữ thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Chị ta ôm chặt đứa bé, trừng mắt nhìn mấy người trước mắt:” Đây là con tôi, làm sao có thể là tôi bắt cóc được?”
“Có phải là con của chị hay không cứ theo chúng tôi để kiểm tra một chút là biết ngay.”
Thái độ của nhân viên bảo vệ rất cứng rắn, người phụ nữ nghiến răng rồi cuối cùng cũng phải đứng dậy đi theo hai bảo vệ.
Động tĩnh bên này ban đầu cũng không ảnh hưởng đến người đàn ông kia. Một người bảo vệ đưa người phụ nữ kia đi về phía phòng cảnh vụ trước, người còn lại thì đi gọi người đàn ông vừa nãy
Khi người đàn ông nghe thấy lời nói của bảo vệ, hắn ta đột nhiên đưa tay vào lòng và bóp cổ đứa bé.
“Bọn mày tránh ra. Không được tới đây. Nếu bọn mày tới đây, tao sẽ bóp chết nó.”
Khi nói chuyện, hắn ta dừng lại trên lối đi nhỏ, dựa sát người vào vách toa tàu, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm mọi người
Mục Ảnh Sanh và Lệ Diễn đúng là không hợp để nói chuyện. Lúc đối mặt anh ta sẽ khiến cô cảm thấy rất áp lực, đó cũng là một trong những nguyên nhân.
Cô biết anh ta đã trải qua chiến đấu trên chiến trường nên trên người có khí thế rất mạnh mẽ.
Lệ Diễn đứng im, anh nhìn vào phòng nghỉ bên cạnh rồi quay lại nhìn vào khuôn mặt của Mục Ảnh Sanh: “Cô ở đây làm gì?”
“Sắp khai giảng, tôi đi đăng ký nhập học.” Mục Ảnh Sanh bình tĩnh nói: “Anh không nhìn ra sao?”
“Cô cũng hiểu ý tôi hỏi cô làm gì ở đây đúng không?”
“Hình như việc này không liên quan tới anh thì phải?”
Mục Ảnh Sanh không dám nói lớn, cô sợ sẽ làm cho bọn buôn người trong toa nghi ngờ. Đặc biệt là đôi vợ chồng kia, hình như chỗ họ ngồi cách đây không xa.
Lệ Diễn híp mắt, anh nhìn chằm chằm vào mặt của Mục Ảnh Sanh, cho dù cô cố gắng che dấu, nhưng ánh mắt chợt lóe lên một tia không thích của cô vẫn bị anh nhìn thấy.
Cô bé này ghét mình?
Anh đã làm gì sao? Hay là vì 50 cái hít đất lần trước anh? Hay là ——
“Anh họ?” Phía sau có một giọng nói vang lên, Mục Ảnh Sanh cảm thấy giọng nói này rất quen, cô cảm thấy mình hôm nay ra đường chắc chắn là không xem lịch rồi.
“Anh họ, không phải em nói anh đâu, bảo anh đi máy bay anh lại không nghe. Cứ đòi chen vào cái xe lửa đông muốn chết này, vừa nhiều người, không khí còn không —— Ô? Là em?”
Khi giọng nói tới gần, Nhiếp Trạch đã đứng ở phía sau Lệ Diễn nên cũng nhìn thấy Mục Ảnh Sanh.
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau.”
Vừa nói xong Nhiếp Trạch đã cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Diễn nhìn mình.
“... ” Mục Ảnh Sanh làm như không thấy anh ta, nhân lúc Lệ Diễn quay đầu lại, cô trực tiếp đi qua người anh về lại chỗ của mình.
“Tiểu mỹ nhân, đừng đi.” Nhiếp Trạch làm sao có thể cho cô chạy đi như vậy: “Trùng hợp nhỉ? Chúng ta vậy mà lại đi chung trên một chuyến xe lửa. Đây thật là có duyên nha. Em muốn đi đâu vậy? Anh họ và tôi cùng đi với em nha.”
Mục Ảnh Sanh cảm thấy hơi đau đầu, cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Trạch: ” Xin lỗi, chúng ta chắc là không cùng đường”
“Đừng như vậy chứ, em không nói em đi đâu làm sao anh biết chúng ta không cùng đường?” Nhiếp Trạch vừa nói vừa cưỡng ép chen tới trước mặt Mục Ảnh Sanh: “Em xem, em cứ nói trước em đi đâu, có khi chúng ta lại cùng đường. Anh cũng đưa em đi nha.”
“Không cần. Cảm ơn.”
Nhiếp Trạch còn muốn nói nữa, phía sau nhân viên phục vụ cùng hai bảo vệ đã đi tới. Mục Ảnh Sanh thoáng cái đã thay đổi sắc mặt.
Nhân viên phục vụ không ngờ Mục Ảnh Sanh còn chưa đi, tới trước mặt cô ngập ngừng nói: “Cô bé, em sao vẫn còn chưa đi? Em yên tâm, nếu họ đúng là bọn buôn người, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt bọn chúng.
“Được. Cám ơn. Vất vả rồi ạ.”
Mục Ảnh Sanh gật đầu, nhân viên phục vụ dẫn hai bảo vệ đi vào bên trong. Bọn họ muốn đi qua, Lệ Diễn với Nhiếp Trạch phải nhường đường cho họ đi.
Mục Ảnh Sanh đi qua bên cạnh đứng, nhìn hướng mà nhóm bảo vệ đi, không hiểu sao cô lại có dự cảm xấu. “Bọn buôn người?” Nhiếp Trạch nhìn Mục Ảnh Sanh: “Trên tàu này có bọn buôn người?”
Mục Ảnh Sanh không thèm để ý đến anh ta, đối phương có hai người, kiểm tra thử, nếu đối phương đồng ý để bọn họ kiểm tra thì không sao còn nếu không đồng ý —
Cô không chút suy nghĩ mà đi tới phía trước, Lệ Diễn và Nhiếp Trạch nhìn nhau rồi cùng nhau theo sau.
Đầu tiên nhân viên bảo vệ đi tới kiểm tra người phụ nữ đang ngủ ở đối diện Mục Ảnh Sanh. Người phụ nữ đang ngủ say bị ai đó đánh thức vô cùng bực bội.
“Có chuyện gì?
Giọng nói của cô ta rất lớn, khi nhìn thấy người đánh thức mình là bảo vệ thì hơi sửng sốt rất nhanh liền ngồi dậy.
“Có chuyện gì sao?”
“Chào chị, chúng tôi hiện tại muốn tìm chị hỏi một chút, phiền chị vui lòng đi theo chúng tôi.”
Đây là toa tàu của hành khách, bảo vệ không muốn gây chú ý ảnh hưởng đến hành khách, muốn đưa người phụ nữ về phòng cảnh vụ.
Người phụ nữ đột nhiên trừng mắt, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt: “Có chuyện gì vậy? Tôi còn đang bế con, tôi không đi theo mấy người.
“Đồng chí, xin vui lòng hợp tác với chúng tôi, được chứ?” Trong hai bảo vệ, có một người nói với thái độ mạnh mẽ.
Người phụ nữ ôm lấy đứa bé và co người rụt vào bên trong giường: “Không đi. Các anh nói luôn là có chuyện gì đi.”
“Được rồi, chúng tôi nghi ngờ là chị đã bắt cóc đứa bé này. Cho nên, chúng tôi muốn mời chị đi theo chúng tôi về phòng cảnh vụ để điều tra cho rõ ràng.
“Các anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy. Ai nói đứa bé này là tôi bắt cóc?” Người phụ nữ thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Chị ta ôm chặt đứa bé, trừng mắt nhìn mấy người trước mắt:” Đây là con tôi, làm sao có thể là tôi bắt cóc được?”
“Có phải là con của chị hay không cứ theo chúng tôi để kiểm tra một chút là biết ngay.”
Thái độ của nhân viên bảo vệ rất cứng rắn, người phụ nữ nghiến răng rồi cuối cùng cũng phải đứng dậy đi theo hai bảo vệ.
Động tĩnh bên này ban đầu cũng không ảnh hưởng đến người đàn ông kia. Một người bảo vệ đưa người phụ nữ kia đi về phía phòng cảnh vụ trước, người còn lại thì đi gọi người đàn ông vừa nãy
Khi người đàn ông nghe thấy lời nói của bảo vệ, hắn ta đột nhiên đưa tay vào lòng và bóp cổ đứa bé.
“Bọn mày tránh ra. Không được tới đây. Nếu bọn mày tới đây, tao sẽ bóp chết nó.”
Khi nói chuyện, hắn ta dừng lại trên lối đi nhỏ, dựa sát người vào vách toa tàu, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm mọi người
/146
|