Edit: Máp Máp & Beta: Phong Vũ
Đinh Tuyết Vi. Fan hâm mộ Lệ Diễn
Ở kiếp trước, cô đã tận mắt chứng kiến Đinh Tuyết Vi ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, gương mặt đẫm nước mắt ở trong quán cà phê nói với Lệ Diễn.
“Anh Diễn, em từ nhỏ đã thích anh rồi. Thích rất nhiều, chẳng lẽ anh không hề thích em chút nào sao?”
“Anh Diễn, em thực sự thích anh. Sao anh lại không thể thích em?
“Anh Diễn, chỉ cần anh nói anh thích em, em nhất định sẽ giống những người con gái khác, em cũng có thể theo anh vào môi trường quân đội, cùng anh chịu khổ. Anh Diễn….”
Nghĩ lại cảnh Đinh Tuyết Vi khóc lóc cầu xin Lệ Diễn, Mục Ảnh Sanh lại thấy cảm thương cho cô gái này.
Ngay lúc này Đinh Tuyết Vi lại đang tràn đầy tức giận và bất mãn mà nhìn cô. Ở đằng sau, Cung Hướng Tuyết cũng có chút lo lắng nhìn cô. Nhìn vẻ mặt vênh váo và bộ trang phục đắt tiền của Đinh Tuyết Vi, cô lùi lại một chút.
Thấy cô không nói gì, Đinh Tuyết Vi tức giận nói: “Cậu nói đi, cậu có quan hệ gì với anh Diễn, tại sao cậu lại ngồi cùng xe với anh Diễn?”
Mục Ảnh Sanh mở to mắt nhìn Đinh Tuyết Vi, cô vẫn chưa hiểu được cô ta nói vậy là có ý gì: “Anh Diễn nào? Tôi không biết.”
“Vờ vịt cái gì? Là Lệ Diễn đấy. Chính là cái người vừa mới đưa cậu đến đấy. Lúc nãy cậu còn ôm người ta nữa mà, quên rồi sao?”
Cái gì vậy, cô ôm Lệ Diễn? Mục Ảnh Sanh nghĩ đến là toàn thân lại ớn lạnh, da gà nổi hết cả lên.
“Ý cậu là hai anh ban nãy đó hả?” Mục Ảnh Sanh nhíu mày nói: “Lúc tôi đến đây báo danh nhập học, không bắt được xe, anh ta tiện đường nên cho tôi đi nhờ một đoạn thôi.”
“Cậu nói dối.” Ánh mắt Đinh Tuyết Vi tỏ ra không tin: “Anh Diễn vì sao lại cho cậu đi nhờ?”
“Bởi vì…” Mục Ảnh Sanh suy nghĩ một chút: “Có thể là do cái người tên Nhiếp Trạch muốn cho tôi đi nhờ?”
Mục Ảnh Sanh không chút nể nang, lợi dụng Nhiếp Trạch làm bia đỡ đạn cho mình: “Anh chàng kia tên Nhiếp Trạch đúng không? Tôi đang kéo valy đi trên đường thì anh ta dừng xe kêu muốn chở tôi đi. Tôi đã từ chối rồi mà anh ta lại kéo valy của tôi lên xe. Cho nên…”
Đinh Tuyết Vi không thèm nghe hết mấy câu sau, ánh mắt vẫn không thôi hoài nghi nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh. Mặc dù cậu ta cũng biết Nhiếp Trạch đúng là kiểu người như Mục Ảnh Sanh nói.
Nhưng Lệ Diễn là người nào cơ chứ? Là người đàn ông nổi tiếng không thích gần con gái. Thế mà hôm nay lại giúp đỡ một học viên năm nhất?
Vừa nãy nhìn một màn như vậy, cậu ta đã giận tái mặt. Vừa làm thủ tục nhập học xong, cậu ta đã chạy ngay đến đây.
“Tôi làm sao biết được cậu nói thật hay không?”
“Thật hay không, cậu cứ hỏi anh gì gì đó của cậu thì biết.” Tự nhiên Mục Ảnh Sanh lại không nhớ nổi tên tuổi, mặt mũi Lệ Diễn ra làm sao, dù gì cũng khiến Đinh Tuyết Vi bớt nghi ngờ, nhưng dáng vẻ xinh đẹp và rất có khí chất của Mục Ảnh Sanh, cô ta dù sao vẫn cảm thấy không thích.
“Tuyết Vi.”
Đằng sau có người gọi Đinh Tuyết Vi, sau đó là cả một đám người đi đến.
Mục Ảnh Sanh liếc mắt nhìn mấy người này, không cần nói cũng đoán được đây đều là người nhà của Đinh Tuyết Vi.
Đinh Tuyết Vi hình như cũng giống như Lệ Diễn, đều là người Bắc Kinh. Đội ngũ đưa cậu ta đến nhập học đúng là không ít người.
Không chỉ có ba mẹ mà anh trai cậu ta cũng đến. Nhà họ Đinh sợ Đinh Tuyết Vi đi học có một thân một mình sẽ không có người chăm sóc nên cố ý để cho Hoàng Văn Kỳ, một họ hàng của nhà họ đến nhập học cùng. Mấy thứ này đều là cô vô tình nghe được lúc sắp xếp hành lý.
Hoàng Văn Kỳ cũng được ba mẹ đưa tới, nhưng có thể nhìn ra được nhà họ Hoàng không được như gia đình nhà họ Đinh, cho nên lúc nào bọn họ cũng cười nịnh nọt ba mẹ Đinh Tuyết Vi.
Mục Ảnh Sanh cũng có thể nhìn ra, thực ra Hoàng Văn Kỳ không hề bằng lòng với sự an bài của ba mẹ, trên khuôn mặt cậu ta biểu thị rõ điều đó.
Về phần Mục Ảnh Sanh và Củng Hướng Tuyết, hai người đều bị người của nhà họ Đinh bơ đi.
Rất nhanh, một lúc sau có thêm 4 bạn nữa đến nhận phòng. Hai bạn này đều đến từ thành phố Bản Nam, một bạn tên là Thiệu Giai Giai, một bạn tên là Lộ Minh Châu. Hai bạn này lúc trước đều học chung một trường và lại cùng mơ ước trở thành quân nhân vì thế mà rủ nhau cùng thi vào trường quân sự.
Đều là người ở đây nên hai người đều được ba mẹ đưa tới.
Còn một người nữa đến từ tỉnh Cáp tên là Hà Mỹ Tĩnh, một cái tên rất dễ nghe, cô ấy có vóc dáng cao to, nhìn qua rất là cường tráng, quả không hổ danh là người tỉnh Cáp. Hà Mỹ Tĩnh cũng đến nhập học một mình.
Người đến cuối cùng là cô gái tên Tiếu Vũ Lam, người Quảng, cô bạn này người gầy tong gầy teo nhưng khuôn mặt lại rất xinh, bạn đó được đi cùng mẹ đến báo danh, còn đưa lên tận phòng chào hỏi mọi người.
Các bạn mới đến đều chào hỏi làm quen với nhau, duy chỉ có Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ là ở ngoài không nói gì.
Cho đến buổi trưa, rốt cuộc phòng nữ cũng đủ tám người.
Đinh Tuyết Vi. Fan hâm mộ Lệ Diễn
Ở kiếp trước, cô đã tận mắt chứng kiến Đinh Tuyết Vi ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, gương mặt đẫm nước mắt ở trong quán cà phê nói với Lệ Diễn.
“Anh Diễn, em từ nhỏ đã thích anh rồi. Thích rất nhiều, chẳng lẽ anh không hề thích em chút nào sao?”
“Anh Diễn, em thực sự thích anh. Sao anh lại không thể thích em?
“Anh Diễn, chỉ cần anh nói anh thích em, em nhất định sẽ giống những người con gái khác, em cũng có thể theo anh vào môi trường quân đội, cùng anh chịu khổ. Anh Diễn….”
Nghĩ lại cảnh Đinh Tuyết Vi khóc lóc cầu xin Lệ Diễn, Mục Ảnh Sanh lại thấy cảm thương cho cô gái này.
Ngay lúc này Đinh Tuyết Vi lại đang tràn đầy tức giận và bất mãn mà nhìn cô. Ở đằng sau, Cung Hướng Tuyết cũng có chút lo lắng nhìn cô. Nhìn vẻ mặt vênh váo và bộ trang phục đắt tiền của Đinh Tuyết Vi, cô lùi lại một chút.
Thấy cô không nói gì, Đinh Tuyết Vi tức giận nói: “Cậu nói đi, cậu có quan hệ gì với anh Diễn, tại sao cậu lại ngồi cùng xe với anh Diễn?”
Mục Ảnh Sanh mở to mắt nhìn Đinh Tuyết Vi, cô vẫn chưa hiểu được cô ta nói vậy là có ý gì: “Anh Diễn nào? Tôi không biết.”
“Vờ vịt cái gì? Là Lệ Diễn đấy. Chính là cái người vừa mới đưa cậu đến đấy. Lúc nãy cậu còn ôm người ta nữa mà, quên rồi sao?”
Cái gì vậy, cô ôm Lệ Diễn? Mục Ảnh Sanh nghĩ đến là toàn thân lại ớn lạnh, da gà nổi hết cả lên.
“Ý cậu là hai anh ban nãy đó hả?” Mục Ảnh Sanh nhíu mày nói: “Lúc tôi đến đây báo danh nhập học, không bắt được xe, anh ta tiện đường nên cho tôi đi nhờ một đoạn thôi.”
“Cậu nói dối.” Ánh mắt Đinh Tuyết Vi tỏ ra không tin: “Anh Diễn vì sao lại cho cậu đi nhờ?”
“Bởi vì…” Mục Ảnh Sanh suy nghĩ một chút: “Có thể là do cái người tên Nhiếp Trạch muốn cho tôi đi nhờ?”
Mục Ảnh Sanh không chút nể nang, lợi dụng Nhiếp Trạch làm bia đỡ đạn cho mình: “Anh chàng kia tên Nhiếp Trạch đúng không? Tôi đang kéo valy đi trên đường thì anh ta dừng xe kêu muốn chở tôi đi. Tôi đã từ chối rồi mà anh ta lại kéo valy của tôi lên xe. Cho nên…”
Đinh Tuyết Vi không thèm nghe hết mấy câu sau, ánh mắt vẫn không thôi hoài nghi nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh. Mặc dù cậu ta cũng biết Nhiếp Trạch đúng là kiểu người như Mục Ảnh Sanh nói.
Nhưng Lệ Diễn là người nào cơ chứ? Là người đàn ông nổi tiếng không thích gần con gái. Thế mà hôm nay lại giúp đỡ một học viên năm nhất?
Vừa nãy nhìn một màn như vậy, cậu ta đã giận tái mặt. Vừa làm thủ tục nhập học xong, cậu ta đã chạy ngay đến đây.
“Tôi làm sao biết được cậu nói thật hay không?”
“Thật hay không, cậu cứ hỏi anh gì gì đó của cậu thì biết.” Tự nhiên Mục Ảnh Sanh lại không nhớ nổi tên tuổi, mặt mũi Lệ Diễn ra làm sao, dù gì cũng khiến Đinh Tuyết Vi bớt nghi ngờ, nhưng dáng vẻ xinh đẹp và rất có khí chất của Mục Ảnh Sanh, cô ta dù sao vẫn cảm thấy không thích.
“Tuyết Vi.”
Đằng sau có người gọi Đinh Tuyết Vi, sau đó là cả một đám người đi đến.
Mục Ảnh Sanh liếc mắt nhìn mấy người này, không cần nói cũng đoán được đây đều là người nhà của Đinh Tuyết Vi.
Đinh Tuyết Vi hình như cũng giống như Lệ Diễn, đều là người Bắc Kinh. Đội ngũ đưa cậu ta đến nhập học đúng là không ít người.
Không chỉ có ba mẹ mà anh trai cậu ta cũng đến. Nhà họ Đinh sợ Đinh Tuyết Vi đi học có một thân một mình sẽ không có người chăm sóc nên cố ý để cho Hoàng Văn Kỳ, một họ hàng của nhà họ đến nhập học cùng. Mấy thứ này đều là cô vô tình nghe được lúc sắp xếp hành lý.
Hoàng Văn Kỳ cũng được ba mẹ đưa tới, nhưng có thể nhìn ra được nhà họ Hoàng không được như gia đình nhà họ Đinh, cho nên lúc nào bọn họ cũng cười nịnh nọt ba mẹ Đinh Tuyết Vi.
Mục Ảnh Sanh cũng có thể nhìn ra, thực ra Hoàng Văn Kỳ không hề bằng lòng với sự an bài của ba mẹ, trên khuôn mặt cậu ta biểu thị rõ điều đó.
Về phần Mục Ảnh Sanh và Củng Hướng Tuyết, hai người đều bị người của nhà họ Đinh bơ đi.
Rất nhanh, một lúc sau có thêm 4 bạn nữa đến nhận phòng. Hai bạn này đều đến từ thành phố Bản Nam, một bạn tên là Thiệu Giai Giai, một bạn tên là Lộ Minh Châu. Hai bạn này lúc trước đều học chung một trường và lại cùng mơ ước trở thành quân nhân vì thế mà rủ nhau cùng thi vào trường quân sự.
Đều là người ở đây nên hai người đều được ba mẹ đưa tới.
Còn một người nữa đến từ tỉnh Cáp tên là Hà Mỹ Tĩnh, một cái tên rất dễ nghe, cô ấy có vóc dáng cao to, nhìn qua rất là cường tráng, quả không hổ danh là người tỉnh Cáp. Hà Mỹ Tĩnh cũng đến nhập học một mình.
Người đến cuối cùng là cô gái tên Tiếu Vũ Lam, người Quảng, cô bạn này người gầy tong gầy teo nhưng khuôn mặt lại rất xinh, bạn đó được đi cùng mẹ đến báo danh, còn đưa lên tận phòng chào hỏi mọi người.
Các bạn mới đến đều chào hỏi làm quen với nhau, duy chỉ có Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ là ở ngoài không nói gì.
Cho đến buổi trưa, rốt cuộc phòng nữ cũng đủ tám người.
/146
|