Edit: Sakuraky & Beta: Phong Vũ
“Bác Hứa, anh Diễn.” Giọng Đinh Tuyết Vi không lớn, nhưng lại có vẻ rất thân thiết. Chẳng qua là ở nơi này không được tùy tiện nên không dám lớn tiếng. Nhất là một tiếng gọi anh Diễn kia, nếu như không phải đứng gần đó thì thật sự không thể nghe thấy.
Nghe thấy tiếng cô, hai người từ phía bên kia thao trường đi tới.
“Là Tuyết Vi đó hả?”
Người vừa bước tới là giảng viên của trường quân đội Hứa Đô Vị. Ở trong trường ông là người rất có uy tín, còn giữ chức vụ trung tướng.
Trước đây, ông từng là chiến hữu với ba của Đinh Tuyết Vi. Nhìn thấy cậu ta, ông vội vàng rảo bước tới.
“Tuyết Vi, lần trước nghe ba của cháu nói cháu đã thi đậu vào trường quân đội, chú còn đang thắc mắc sao không thấy cháu đâu? Thế nào, đã quen chưa? Huấn luyện quân sự vất vả lắm đấy, cháu có chịu nổi không?”
Bên này bọn họ đang nói chuyện hỏi han, bên kia ánh mắt Lệ Diễn lén quan sát Mục Ảnh Sanh.
Ngày đó chỉ vội vàng liếc qua, hôm nay mới thực sự nhìn rõ.
Cô bé mặc bộ trang phục rằn ri trên người. Đội mũ quân phục, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì huấn luyện dưới nắng gắt ban ngày mà hai má đỏ ửng như hai đóa hoa nở rộ.
Cô đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, tinh thần vẫn rất nhanh nhẹn, có vài phần giống với phong thái của quân nhân.
Đinh Tuyết Vi nhìn Lệ Diễn bằng ánh mắt nóng bỏng lại chợt phát hiện ra tầm mắt anh không để trên người mình, trong lòng cậu ta bực bội nên càng lộ rõ vẻ tức giận.
Lúc đối mặt với Hứa Đô Vị thì lại cười rất thân thiết, giống như một hậu bối nhu thuận hiểu chuyện. Ông đang hỏi bọn họ có chuyện gì quan trọng hay sao mà lại đứng hết ở chỗ này.
“Bác Hứa, là như thế này ạ.”
Cậu ta đem toàn bộ sự việc nói qua một lượt. Theo như lời cậu ta thì: Hôm qua, cậu ta cùng với Hoàng Văn Kỳ tới thư viện nên mới về kí túc hơi muộn. Sau đó cũng không thấy Mục Ảnh Sanh thông báo với cậu ta là hôm nay phải tập quân sự.
Cậu ta cứ nghĩ hôm nay là chủ nhật, cho nên mới xin phép được nghỉ ra ngoài trường. Tất nhiên người mà cậu ta xin phép được nghỉ thứ nhất… không phải đội trưởng, thứ hai… không phải sĩ quan huấn luyện. Thế nhưng những lời này sao cậu ta có thể nói ra miệng được.
Cậu ta nói với tốc độ rất nhanh, cũng rất trơn tru. Nếu như Mục Ảnh Sanh không phải người trong cuộc, chắc chắn cũng khẳng định những lời cậu ta nói là sự thật.
Hứa Đô Vị liếc nhìn Mục Ảnh Sanh: “À, có chuyện này sao?”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh đứng thẳng tắp, sĩ quan huấn luyện chưa nói câu gì, cô cũng không muốn biện minh cho mình nhưng tình huống hiện giờ có vẻ bất lợi cho cô.
Chưa nói đến mối quan hệ của Hứa Đô Vị và Đinh Tuyết Vy, đứng bên cạnh cậu ta còn có cả Lệ Diễn.
Thói quen ưa thích của tên gia hỏa này là đối nghịch với cô, nếu lần này anh ta không ngáng chân thì mới là lạ đó.
“Vâng.” Đinh Tuyết Vi khẽ mím môi, thoáng nhìn qua có vẻ như rất tủi thân: “Bác Hứa, bác cũng biết là ba và chú của cháu đều là quân nhân. Cháu sao lại có thể không tham gia huấn luyện quân sự được cơ chứ?”
“Ừ, bác biết rồi.” Hứa Đô Vị gật đầu: “Bác Hứa tin cháu mà.”
“Cháu cảm ơn bác.”
Hứa Đô Vị nói như vậy chẳng khác đã định tội Mục Ảnh Sanh. Sắc mặt Lam Mẫn Giai có phần rối rắm, chị ta muốn nói gì đó, Hứa Đô Vị lại liếc nhìn Lệ Diễn.
“Lệ Diễn, anh nói xem việc này phải xử lý như thế nào?”
Đầu mũi chân Giang Nhất Ba khẽ di chuyển, trong khoảng thời gian này theo kết quả quan sát của anh ta thì Mục Ảnh Sanh là một học viên tốt. Anh ta không tin Mục Ảnh Sanh lại nói dối.
Không riêng gì anh ta, Lam Mẫn Giai cùng những người khác đều có chút căng thẳng nhìn cô. Ngược lại, Mục Ảnh Sanh tuyệt đối không khẩn trương chút nào.
“Thầy Hứa, thật ra việc này…”
“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Lệ Diễn khẽ nhếch môi, vẻ anh tuấn trên khuôn mặt cười cũng như không liếc nhìn Mục Ảnh Sanh: “Bạn học viên mới này, vừa tới đây huấn luyện cực khổ, nhất thời quên mất việc thông báo cũng là chuyện bình thường.
“Thượng tá Lệ.” Giang Nhất Ba cũng không đồng ý với những lời này, Lam Mẫn Giai dường như cũng muốn nói. Ngay cả Hứa Phàm khuôn mặt cũng rất khó coi.
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, tuy rằng sắc mặt không có gì thay đổi nhưng trong nội tâm lại thầm khẳng định. Nếu như Lệ Diễn không đối nghịch với cô đó mới thực sự là mặt trời mọc hướng tây.
Lệ Diễn liếc mắt nhìn Mục Ảnh Sanh, phát hiện ra ánh mắt cô nhìn anh có phần phức tạp, đột nhiên anh lại thay đổi thái độ.
“Nhưng mà, bản thân là lớp trưởng, nhận được mệnh lệnh lại không thông báo đầy đủ cho mọi người, rõ ràng là lớp trưởng sai.”
“Thượng tá Lệ.” Lam Mẫn Giai mất kiên nhẫn liền lên tiếng: ” Tôi cho rằng sự việc chưa được điều tra rõ ràng, còn chưa hỏi những bạn học khác xem có chính xác hay không,”
“Thượng úy Lam đang nghi ngờ lời của tôi sao?” Lệ Diễn đưa mắt nhìn Hoàng Văn Kỳ: “Đây không phải là bằng chứng sao? Còn cần lời chứng thực gì nữa?”
Đây mà là chứng thực sao? Đây rõ ràng là lời nói từ một phía của Đinh Tuyết Vy và Hoàng Văn Kỳ. Trong mắt Mục Ảnh Sanh chợt lóe lên vẻ không phục.
Cô sớm đã biết Đinh Tuyết Vy sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng cũng không thể ngờ là cậu ta ở đây đợi cô. Hết lần này tới lần khác giở trò ngây thơ đã vậy lại còn đụng phải Lệ Diễn và Hứa Đô Vị.
“Thượng tá Lệ.” Lâm Mẫn Giai còn muốn nói gì đó. Hứa Đô Vị đã mở lời trước: “Cũng không phải chuyện gì to tát, lần sau chú ý hơn là được rồi.”
Môi Mục Ảnh Sanh mím lại thành một đường thẳng tắp, bị người khác đổ oan cho còn không phải chuyện lớn? Thử hỏi có chuyện gì lớn nữa đây?
Mặc dù cô cũng chẳng ham hố gì chức lớp trưởng này nhưng chẳng có lý gì mà cô phải cõng cái nồi đen này cả.
“Thầy Hứa, những lời tôi nói vừa xong không phải để lần sau rút kinh nghiệm.” Giọng nói của Lệ Diễn lạnh nhạt, nhìn Mục Ảnh Sanh: “Nếu đã sai, tất nhiên phải chịu chút trừng phạt.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lệ Diễn. Phạt? Anh muốn phạt như thế nào?
Suy nghĩ trong lòng của Mục Ảnh Sanh đã có người nói hộ thay cô. Giang Nhất Ba nhìn Lệ Diễn, ánh mắt dường như có vài phần không mấy thiện cảm: “Không biết là thượng tá Lệ muốn phạt bạn học Mục Ảnh Sanh thế nào?”
“Hay là phạt bằng cách chạy mười vòng quanh thao trường.” Lệ Diễn nói một cách rất bâng quơ, giống như việc chạy mười vòng quanh thao trường đơn giản như ăn cháo vậy.
“Thượng tá Lệ.” Sắc mặt Lam Mẫn Giai chẳng dễ coi chút nào. Chuyện này chị ta thấy có chỗ chưa được rõ ràng nhưng Lệ Diễn đã nói như vậy coi như trực tiếp áp đặt tội danh cho Mục Ảnh Sanh.
“Thầy Hứa, ngài cảm thấy mức phạt này như thế nào ạ?
Hứa Đô Vị có chút ngạc nhiên. Chẳng qua là không thông báo đúng lúc, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì cả. Phê bình giáo dục một lúc là được.
Thế nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà họ Đinh và họ Lệ cũng không tệ, anh ta lại phản ứng nhất thời như vậy. Ánh mắt ông có chút ngạc nhiên nghi ngờ lướt qua hai người Lệ Diễn và Đinh Tuyết Vi. Chẳng lẽ bọn họ âm thầm có điều gì…
“Được thôi. Vậy chạy mười vòng đi.”
Hứa Đô Vị đã lên tiếng những người còn lại cũng không dám nói thêm câu nào. Trong mắt Đinh Tuyết Vi lóe lên vẻ vui mừng, đôi mắt rũ xuống che giấu niềm vui sướng.
Xem ra, anh Lệ Diễn có ý bênh vực mình thật. Nếu không đã chẳng làm như thế đối với Mục Ảnh Sanh. Nếu như vậy thì lần sau cậu ta cũng không cần phải nhắm vào Mục Ảnh Sanh nữa.
Mục Ảnh Sanh đứng đối diện với Đinh Tuyết Vi, không bỏ sót biểu lộ vui mừng hớn hở toát lên trong mắt cậu ta. Cô nhắm mắt lại trong lòng thực sự cảm thấy ấm ức.
Cô nghiến chặt hàm răng, đôi mắt khẽ cụp xuống mang theo vài phần dồn nén. Sát thần vẫn là sát thần, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là oan gia đối đầu với cô.
Lệ Diễn nhìn về phía Mục Ảnh Sanh: “Bắt đầu chạy đi.”
“Rõ. Thưa sĩ quan huấn luyện.” Mục Ảnh Sanh sau đó đứng nghiêm, giơ tay chào, liếc nhìn Lệ Diễn một cách chăm chú rồi xoay người chạy vòng quanh thao trường.
Cả ngày nay đứng tập đội ngũ hai chân cô lúc này nặng như đeo chì, cô nghiến răng trong lòng thầm tính sổ với Lệ Diễn.
Được, được lắm Lệ Diễn. Anh cứ chờ đấy cho tôi. Trong lòng không vui tốc độ của cô càng lúc càng nhanh hơn.
Khí thế nhất định không chịu thua, đem đau đớn trên đùi ném đi bằng sạch. Một bóng hình xinh đẹp trên bãi tập chạy rất nhanh.
Nhìn bóng dáng Mục Ảnh Sanh đang chạy, ánh mắt Đinh Tuyết Vi càng vui vẻ hơn. Chưa kịp giấu đi vẻ đắc ý, Lệ Diễn đã nhìn cậu ta rồi nói thêm một câu.
“Tuy hai bạn học này không nhận được thông báo nên mới vắng mặt trong buổi tập huấn, nhưng mà không tham gia là không tham gia. Vậy nên hai đồng chí cũng nên chạy mười vòng đi.”
“Diễn… ” Ngại vẫn đang còn nhiều người ở đây, Đinh Tuyết Vy đành nuốt xuống tiếng gọi anh.
Sắc mặt Hoàng Văn Kỳ tái nhợt, chạy mười vòng sao? Mấy ngày nay huấn luyện quân sự bắt đứng rõ lâu mệt mỏi muốn chết. Vất vả lắm hôm nay mới được nghỉ một ngày, lại bắt chạy mười vòng nữa ư?
Cậu ta nhìn về phía Đinh Tuyết Vy. Đinh Tuyết Vy còn muốn nói tiếp. Lam Mẫn Giai đã lên tiếng: “Đúng vậy, hôm nay các đồng chí không tham gia tập luyện. Đi đi, chạy mười vòng quanh thao trường, ngoài ra buổi tối bổ sung một tiếng tập đội ngũ.
Giọng nói của Lam Mẫn Giai so với Lệ Diễn còn nghiêm khắc hơn.
Sự việc quay ngoắt khiến cho mặt Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ tái mét. Nhưng đã là quân nhân thì cấp dưới phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Quân lệnh như sơn.
Lệ Diễn và Lam Mẫn Giai cùng lên tiếng, các cô còn có thể làm thế nào? Cũng chỉ đành cắn răng chạy vòng quanh thao trường.
Hứa Đô Vị nhìn sự tình diễn biến đến bây giờ, ngược lại có chút khó hiểu. Ông liếc nhìn Lệ Diễn, có lòng muốn hỏi, vừa hay lại có người đến tìm, ông đành phải đi.
Ở đây chỉ còn lại hai người Lam Mẫn Giai và Lệ Diễn. Chị ta nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị “Thực sự tôi không biết từ khi nào thượng tá Lệ lại làm việc theo cảm tính như vậy.”
Mặc dù Lệ Diễn vẫn đang tạm giữ chức vụ ở trường quân đội nhưng những chuyện như thế này không thuộc thẩm quyền của anh. Trách nhiệm chính của anh không phải ở bên này, không hiểu sao hôm nay anh lại hành động như vậy.
Lam Mẫn Giai và Lệ Diễn có tiếp xúc vài lần, nhưng không hề biết có lúc anh lại xen vào chuyện của người khác như vậy.
Giang Nhất Ba nhìn Lệ Diễn, không nhịn được muốn nói đỡ vài câu cho Mục Ảnh Sanh: “Thượng tá Lệ, tôi thấy việc này anh phạt như vậy là quá nặng với Mục Ảnh Sanh.”
Đứng tập đội ngũ cả một ngày, lại còn phải chạy mười vòng quanh thao trường. Hình phạt này có vẻ như rất nặng đối với một học viên mới.
Lệ Diễn không nhìn hai người bọn họ, ánh mắt anh rơi vào bóng dáng đang chạy trên bãi tập kia.
Mục Ảnh Sanh, em cũng đừng làm cho tôi thất vọng đấy nhé.
“Bác Hứa, anh Diễn.” Giọng Đinh Tuyết Vi không lớn, nhưng lại có vẻ rất thân thiết. Chẳng qua là ở nơi này không được tùy tiện nên không dám lớn tiếng. Nhất là một tiếng gọi anh Diễn kia, nếu như không phải đứng gần đó thì thật sự không thể nghe thấy.
Nghe thấy tiếng cô, hai người từ phía bên kia thao trường đi tới.
“Là Tuyết Vi đó hả?”
Người vừa bước tới là giảng viên của trường quân đội Hứa Đô Vị. Ở trong trường ông là người rất có uy tín, còn giữ chức vụ trung tướng.
Trước đây, ông từng là chiến hữu với ba của Đinh Tuyết Vi. Nhìn thấy cậu ta, ông vội vàng rảo bước tới.
“Tuyết Vi, lần trước nghe ba của cháu nói cháu đã thi đậu vào trường quân đội, chú còn đang thắc mắc sao không thấy cháu đâu? Thế nào, đã quen chưa? Huấn luyện quân sự vất vả lắm đấy, cháu có chịu nổi không?”
Bên này bọn họ đang nói chuyện hỏi han, bên kia ánh mắt Lệ Diễn lén quan sát Mục Ảnh Sanh.
Ngày đó chỉ vội vàng liếc qua, hôm nay mới thực sự nhìn rõ.
Cô bé mặc bộ trang phục rằn ri trên người. Đội mũ quân phục, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì huấn luyện dưới nắng gắt ban ngày mà hai má đỏ ửng như hai đóa hoa nở rộ.
Cô đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, tinh thần vẫn rất nhanh nhẹn, có vài phần giống với phong thái của quân nhân.
Đinh Tuyết Vi nhìn Lệ Diễn bằng ánh mắt nóng bỏng lại chợt phát hiện ra tầm mắt anh không để trên người mình, trong lòng cậu ta bực bội nên càng lộ rõ vẻ tức giận.
Lúc đối mặt với Hứa Đô Vị thì lại cười rất thân thiết, giống như một hậu bối nhu thuận hiểu chuyện. Ông đang hỏi bọn họ có chuyện gì quan trọng hay sao mà lại đứng hết ở chỗ này.
“Bác Hứa, là như thế này ạ.”
Cậu ta đem toàn bộ sự việc nói qua một lượt. Theo như lời cậu ta thì: Hôm qua, cậu ta cùng với Hoàng Văn Kỳ tới thư viện nên mới về kí túc hơi muộn. Sau đó cũng không thấy Mục Ảnh Sanh thông báo với cậu ta là hôm nay phải tập quân sự.
Cậu ta cứ nghĩ hôm nay là chủ nhật, cho nên mới xin phép được nghỉ ra ngoài trường. Tất nhiên người mà cậu ta xin phép được nghỉ thứ nhất… không phải đội trưởng, thứ hai… không phải sĩ quan huấn luyện. Thế nhưng những lời này sao cậu ta có thể nói ra miệng được.
Cậu ta nói với tốc độ rất nhanh, cũng rất trơn tru. Nếu như Mục Ảnh Sanh không phải người trong cuộc, chắc chắn cũng khẳng định những lời cậu ta nói là sự thật.
Hứa Đô Vị liếc nhìn Mục Ảnh Sanh: “À, có chuyện này sao?”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh đứng thẳng tắp, sĩ quan huấn luyện chưa nói câu gì, cô cũng không muốn biện minh cho mình nhưng tình huống hiện giờ có vẻ bất lợi cho cô.
Chưa nói đến mối quan hệ của Hứa Đô Vị và Đinh Tuyết Vy, đứng bên cạnh cậu ta còn có cả Lệ Diễn.
Thói quen ưa thích của tên gia hỏa này là đối nghịch với cô, nếu lần này anh ta không ngáng chân thì mới là lạ đó.
“Vâng.” Đinh Tuyết Vi khẽ mím môi, thoáng nhìn qua có vẻ như rất tủi thân: “Bác Hứa, bác cũng biết là ba và chú của cháu đều là quân nhân. Cháu sao lại có thể không tham gia huấn luyện quân sự được cơ chứ?”
“Ừ, bác biết rồi.” Hứa Đô Vị gật đầu: “Bác Hứa tin cháu mà.”
“Cháu cảm ơn bác.”
Hứa Đô Vị nói như vậy chẳng khác đã định tội Mục Ảnh Sanh. Sắc mặt Lam Mẫn Giai có phần rối rắm, chị ta muốn nói gì đó, Hứa Đô Vị lại liếc nhìn Lệ Diễn.
“Lệ Diễn, anh nói xem việc này phải xử lý như thế nào?”
Đầu mũi chân Giang Nhất Ba khẽ di chuyển, trong khoảng thời gian này theo kết quả quan sát của anh ta thì Mục Ảnh Sanh là một học viên tốt. Anh ta không tin Mục Ảnh Sanh lại nói dối.
Không riêng gì anh ta, Lam Mẫn Giai cùng những người khác đều có chút căng thẳng nhìn cô. Ngược lại, Mục Ảnh Sanh tuyệt đối không khẩn trương chút nào.
“Thầy Hứa, thật ra việc này…”
“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Lệ Diễn khẽ nhếch môi, vẻ anh tuấn trên khuôn mặt cười cũng như không liếc nhìn Mục Ảnh Sanh: “Bạn học viên mới này, vừa tới đây huấn luyện cực khổ, nhất thời quên mất việc thông báo cũng là chuyện bình thường.
“Thượng tá Lệ.” Giang Nhất Ba cũng không đồng ý với những lời này, Lam Mẫn Giai dường như cũng muốn nói. Ngay cả Hứa Phàm khuôn mặt cũng rất khó coi.
Mục Ảnh Sanh nghiến răng, tuy rằng sắc mặt không có gì thay đổi nhưng trong nội tâm lại thầm khẳng định. Nếu như Lệ Diễn không đối nghịch với cô đó mới thực sự là mặt trời mọc hướng tây.
Lệ Diễn liếc mắt nhìn Mục Ảnh Sanh, phát hiện ra ánh mắt cô nhìn anh có phần phức tạp, đột nhiên anh lại thay đổi thái độ.
“Nhưng mà, bản thân là lớp trưởng, nhận được mệnh lệnh lại không thông báo đầy đủ cho mọi người, rõ ràng là lớp trưởng sai.”
“Thượng tá Lệ.” Lam Mẫn Giai mất kiên nhẫn liền lên tiếng: ” Tôi cho rằng sự việc chưa được điều tra rõ ràng, còn chưa hỏi những bạn học khác xem có chính xác hay không,”
“Thượng úy Lam đang nghi ngờ lời của tôi sao?” Lệ Diễn đưa mắt nhìn Hoàng Văn Kỳ: “Đây không phải là bằng chứng sao? Còn cần lời chứng thực gì nữa?”
Đây mà là chứng thực sao? Đây rõ ràng là lời nói từ một phía của Đinh Tuyết Vy và Hoàng Văn Kỳ. Trong mắt Mục Ảnh Sanh chợt lóe lên vẻ không phục.
Cô sớm đã biết Đinh Tuyết Vy sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng cũng không thể ngờ là cậu ta ở đây đợi cô. Hết lần này tới lần khác giở trò ngây thơ đã vậy lại còn đụng phải Lệ Diễn và Hứa Đô Vị.
“Thượng tá Lệ.” Lâm Mẫn Giai còn muốn nói gì đó. Hứa Đô Vị đã mở lời trước: “Cũng không phải chuyện gì to tát, lần sau chú ý hơn là được rồi.”
Môi Mục Ảnh Sanh mím lại thành một đường thẳng tắp, bị người khác đổ oan cho còn không phải chuyện lớn? Thử hỏi có chuyện gì lớn nữa đây?
Mặc dù cô cũng chẳng ham hố gì chức lớp trưởng này nhưng chẳng có lý gì mà cô phải cõng cái nồi đen này cả.
“Thầy Hứa, những lời tôi nói vừa xong không phải để lần sau rút kinh nghiệm.” Giọng nói của Lệ Diễn lạnh nhạt, nhìn Mục Ảnh Sanh: “Nếu đã sai, tất nhiên phải chịu chút trừng phạt.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lệ Diễn. Phạt? Anh muốn phạt như thế nào?
Suy nghĩ trong lòng của Mục Ảnh Sanh đã có người nói hộ thay cô. Giang Nhất Ba nhìn Lệ Diễn, ánh mắt dường như có vài phần không mấy thiện cảm: “Không biết là thượng tá Lệ muốn phạt bạn học Mục Ảnh Sanh thế nào?”
“Hay là phạt bằng cách chạy mười vòng quanh thao trường.” Lệ Diễn nói một cách rất bâng quơ, giống như việc chạy mười vòng quanh thao trường đơn giản như ăn cháo vậy.
“Thượng tá Lệ.” Sắc mặt Lam Mẫn Giai chẳng dễ coi chút nào. Chuyện này chị ta thấy có chỗ chưa được rõ ràng nhưng Lệ Diễn đã nói như vậy coi như trực tiếp áp đặt tội danh cho Mục Ảnh Sanh.
“Thầy Hứa, ngài cảm thấy mức phạt này như thế nào ạ?
Hứa Đô Vị có chút ngạc nhiên. Chẳng qua là không thông báo đúng lúc, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì cả. Phê bình giáo dục một lúc là được.
Thế nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà họ Đinh và họ Lệ cũng không tệ, anh ta lại phản ứng nhất thời như vậy. Ánh mắt ông có chút ngạc nhiên nghi ngờ lướt qua hai người Lệ Diễn và Đinh Tuyết Vi. Chẳng lẽ bọn họ âm thầm có điều gì…
“Được thôi. Vậy chạy mười vòng đi.”
Hứa Đô Vị đã lên tiếng những người còn lại cũng không dám nói thêm câu nào. Trong mắt Đinh Tuyết Vi lóe lên vẻ vui mừng, đôi mắt rũ xuống che giấu niềm vui sướng.
Xem ra, anh Lệ Diễn có ý bênh vực mình thật. Nếu không đã chẳng làm như thế đối với Mục Ảnh Sanh. Nếu như vậy thì lần sau cậu ta cũng không cần phải nhắm vào Mục Ảnh Sanh nữa.
Mục Ảnh Sanh đứng đối diện với Đinh Tuyết Vi, không bỏ sót biểu lộ vui mừng hớn hở toát lên trong mắt cậu ta. Cô nhắm mắt lại trong lòng thực sự cảm thấy ấm ức.
Cô nghiến chặt hàm răng, đôi mắt khẽ cụp xuống mang theo vài phần dồn nén. Sát thần vẫn là sát thần, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là oan gia đối đầu với cô.
Lệ Diễn nhìn về phía Mục Ảnh Sanh: “Bắt đầu chạy đi.”
“Rõ. Thưa sĩ quan huấn luyện.” Mục Ảnh Sanh sau đó đứng nghiêm, giơ tay chào, liếc nhìn Lệ Diễn một cách chăm chú rồi xoay người chạy vòng quanh thao trường.
Cả ngày nay đứng tập đội ngũ hai chân cô lúc này nặng như đeo chì, cô nghiến răng trong lòng thầm tính sổ với Lệ Diễn.
Được, được lắm Lệ Diễn. Anh cứ chờ đấy cho tôi. Trong lòng không vui tốc độ của cô càng lúc càng nhanh hơn.
Khí thế nhất định không chịu thua, đem đau đớn trên đùi ném đi bằng sạch. Một bóng hình xinh đẹp trên bãi tập chạy rất nhanh.
Nhìn bóng dáng Mục Ảnh Sanh đang chạy, ánh mắt Đinh Tuyết Vi càng vui vẻ hơn. Chưa kịp giấu đi vẻ đắc ý, Lệ Diễn đã nhìn cậu ta rồi nói thêm một câu.
“Tuy hai bạn học này không nhận được thông báo nên mới vắng mặt trong buổi tập huấn, nhưng mà không tham gia là không tham gia. Vậy nên hai đồng chí cũng nên chạy mười vòng đi.”
“Diễn… ” Ngại vẫn đang còn nhiều người ở đây, Đinh Tuyết Vy đành nuốt xuống tiếng gọi anh.
Sắc mặt Hoàng Văn Kỳ tái nhợt, chạy mười vòng sao? Mấy ngày nay huấn luyện quân sự bắt đứng rõ lâu mệt mỏi muốn chết. Vất vả lắm hôm nay mới được nghỉ một ngày, lại bắt chạy mười vòng nữa ư?
Cậu ta nhìn về phía Đinh Tuyết Vy. Đinh Tuyết Vy còn muốn nói tiếp. Lam Mẫn Giai đã lên tiếng: “Đúng vậy, hôm nay các đồng chí không tham gia tập luyện. Đi đi, chạy mười vòng quanh thao trường, ngoài ra buổi tối bổ sung một tiếng tập đội ngũ.
Giọng nói của Lam Mẫn Giai so với Lệ Diễn còn nghiêm khắc hơn.
Sự việc quay ngoắt khiến cho mặt Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ tái mét. Nhưng đã là quân nhân thì cấp dưới phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Quân lệnh như sơn.
Lệ Diễn và Lam Mẫn Giai cùng lên tiếng, các cô còn có thể làm thế nào? Cũng chỉ đành cắn răng chạy vòng quanh thao trường.
Hứa Đô Vị nhìn sự tình diễn biến đến bây giờ, ngược lại có chút khó hiểu. Ông liếc nhìn Lệ Diễn, có lòng muốn hỏi, vừa hay lại có người đến tìm, ông đành phải đi.
Ở đây chỉ còn lại hai người Lam Mẫn Giai và Lệ Diễn. Chị ta nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị “Thực sự tôi không biết từ khi nào thượng tá Lệ lại làm việc theo cảm tính như vậy.”
Mặc dù Lệ Diễn vẫn đang tạm giữ chức vụ ở trường quân đội nhưng những chuyện như thế này không thuộc thẩm quyền của anh. Trách nhiệm chính của anh không phải ở bên này, không hiểu sao hôm nay anh lại hành động như vậy.
Lam Mẫn Giai và Lệ Diễn có tiếp xúc vài lần, nhưng không hề biết có lúc anh lại xen vào chuyện của người khác như vậy.
Giang Nhất Ba nhìn Lệ Diễn, không nhịn được muốn nói đỡ vài câu cho Mục Ảnh Sanh: “Thượng tá Lệ, tôi thấy việc này anh phạt như vậy là quá nặng với Mục Ảnh Sanh.”
Đứng tập đội ngũ cả một ngày, lại còn phải chạy mười vòng quanh thao trường. Hình phạt này có vẻ như rất nặng đối với một học viên mới.
Lệ Diễn không nhìn hai người bọn họ, ánh mắt anh rơi vào bóng dáng đang chạy trên bãi tập kia.
Mục Ảnh Sanh, em cũng đừng làm cho tôi thất vọng đấy nhé.
/146
|