Edit: Lê Phương Anh & Beta: Phong Vũ
Cô vẫn còn sững sờ, bước chân theo bản năng lại đi về phía trạm giao thông công cộng. Cổ áo lại một lần nữa bị người ta kéo, cô xoay người, Lệ Diễn vẫn còn nghe điện thoại, lại còn bớt thời giờ ngăn cản cô rời đi. Lệ Diễn cứ như vậy nắm lấy cổ áo cô, tay kia vẫn cầm di động.
“Đúng vậy, còn ở bên ngoài. Nhiệm vụ đã kết thúc, nhưng tôi vẫn còn việc riêng cần xử lý.”
“Được, tôi biết rồi. Việc này chờ tôi về rồi nói.”
“Được.”
Cô vẫn chưa thoát ra được khỏi hồi ức đời trước, Lệ Diễn cũng không bỏ tay, cứ như vậy nắm lấy cổ áo cô không buông.
Nhìn mặt Lệ Diễn, cô lại nhớ tới đời trước lúc Mục Thiên Thiên lọt vào mắt Chu Trị Bình. Cảnh tượng đúng là có một không hai.
Nhà họ Chu ban đầu cũng không đồng ý cho Mục Thiên Thiên ở bên Chu Trị Bình, nhưng một phần là do Chu Trị Bình kiên trì, phần còn lại cô cũng không thể không bội phục bản lĩnh của Mục Thiên Thiên.
Cũng không biết cô ta làm thế nào mà có thể khiến nhà họ Chu nhất trí khen ngợi, cuối cùng chấp nhận cô ta.
Còn cô cũng xuất thân diễn viên quần chúng giống Mục Thiên Thiên nhưng làm thế nào cũng không thể nào lọt được vào mắt nhà họ Nhiếp.
Mẹ Nhiếp Trạch là Bạch Mạn, tuy rằng không ra mặt tìm cô gây phiền toái, nhưng cũng để Lệ Diễn tới “cảnh cáo” cô không ít hơn một lần.
Cô vẫn còn nhớ rõ ngữ khí lúc đó của Lệ Diễn, anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Gương mặt thì rõ ràng là một người tốt chính khí lẫm liệt, nhưng lời nói ra lại khiến người khác muốn đánh cho một trận.
“Rời khỏi Nhiếp Trạch đi, cậu ta không hợp với cô.”
Cô vốn không nghĩ tới việc muốn ở bên Nhiếp Trạch, vì sao cứ bảo cô rời khỏi Nhiếp Trạch?
Một đám người này cứ từng người tới tìm cô gây phiền toái, sao không đi ngăn cản Nhiếp Trạch tới tìm cô đi?
Nhớ lại kí ức đời trước luôn khiến Mục Ảnh Sanh thấy không thoải mái. Lại nhìn thấy Lệ Diễn trước mặt mình, vẻ mặt của cô lại biến đổi.
Lệ Diễn rõ ràng cảm giác được nét mặt Mục Ảnh Sanh thay đổi. Tuy anh không biết chuyện thế nào, nhưng vẫn dặn dò nốt hai câu, sau đó cúp điện thoại.
“Thủ trưởng Lệ.” Mục Ảnh Sanh lạnh lùng: “Còn có việc sao?”
Lệ Diễn không biết mình đã chọc gì cô nhóc này. Dường như từ lần đầu gặp mặt, cô đã luôn không thích anh.
“Cô vừa nói muốn cảm ơn tôi?” Thu lại bàn tay, không nắm lấy cổ áo cô nhóc, sợ cô nổi khùng, nhưng anh cũng không lùi bước, mà vẫn như một ngọn núi chắn trước mặt Mục Ảnh Sanh.
“Không biết thủ trưởng Lệ muốn tôi cảm ơn thế nào?”
“Cô …” cười với tôi một cái, đừng có lần nào nhìn thấy tôi cũng trưng ra cái bản mặt như đòi nợ như vậy. Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lệ Diễn, khiến chính anh cũng hoảng sợ.
Anh cười, mi mắt trong trẻo trong nháy mắt thoạt nhìn như mặt trời ngày hè.
“Sao vậy? Trúng 500 vạn cũng không muốn mời tôi ăn một bữa cơm sao?”
…………
Ẩm thực của người thành phố Khánh tương đối nặng. Nhiều dầu, nhiều cay, mỗi một món ăn đều vô cùng nồng đậm.
Mười mấy năm sau, một chương trình đã phát hành dành tận hai trang giấy dài giới thiệu về mỹ thực của thành phố này.
Mục Ảnh Sanh là người thành phố Khánh, nên khi xem chương trình kia đã ghi nhớ rất kỹ giới thiệu về cửa hàng này, nào là cửa hàng hai mươi năm tuổi, hương vị hạng nhất.
Cửa hàng này không trên đường chính, ngược lại ở con phố nhỏ phía sau đường chính.
Ngôi nhà này là do người chủ tự xây, nhìn hơi giống ngôi nhà ba tầng của nhà họ Mục. Mặt trước tầng một là cửa hàng, tầng hai tầng ba là nơi ở của người chủ. Về sau làm ăn tốt, chủ tiệm tìm nhà khác để ở, cả ba tầng đều dùng để buôn bán.
Mục Ảnh Sanh cũng không hỏi ý muốn của Lệ Diễn, trực tiếp dẫn Lệ Diễn tới quán ăn nhỏ này.
Chỉ là một bữa cơm thôi, ăn xong rồi hai người có thể đường ai nấy đi.
Hết chương 60:
Cô vẫn còn sững sờ, bước chân theo bản năng lại đi về phía trạm giao thông công cộng. Cổ áo lại một lần nữa bị người ta kéo, cô xoay người, Lệ Diễn vẫn còn nghe điện thoại, lại còn bớt thời giờ ngăn cản cô rời đi. Lệ Diễn cứ như vậy nắm lấy cổ áo cô, tay kia vẫn cầm di động.
“Đúng vậy, còn ở bên ngoài. Nhiệm vụ đã kết thúc, nhưng tôi vẫn còn việc riêng cần xử lý.”
“Được, tôi biết rồi. Việc này chờ tôi về rồi nói.”
“Được.”
Cô vẫn chưa thoát ra được khỏi hồi ức đời trước, Lệ Diễn cũng không bỏ tay, cứ như vậy nắm lấy cổ áo cô không buông.
Nhìn mặt Lệ Diễn, cô lại nhớ tới đời trước lúc Mục Thiên Thiên lọt vào mắt Chu Trị Bình. Cảnh tượng đúng là có một không hai.
Nhà họ Chu ban đầu cũng không đồng ý cho Mục Thiên Thiên ở bên Chu Trị Bình, nhưng một phần là do Chu Trị Bình kiên trì, phần còn lại cô cũng không thể không bội phục bản lĩnh của Mục Thiên Thiên.
Cũng không biết cô ta làm thế nào mà có thể khiến nhà họ Chu nhất trí khen ngợi, cuối cùng chấp nhận cô ta.
Còn cô cũng xuất thân diễn viên quần chúng giống Mục Thiên Thiên nhưng làm thế nào cũng không thể nào lọt được vào mắt nhà họ Nhiếp.
Mẹ Nhiếp Trạch là Bạch Mạn, tuy rằng không ra mặt tìm cô gây phiền toái, nhưng cũng để Lệ Diễn tới “cảnh cáo” cô không ít hơn một lần.
Cô vẫn còn nhớ rõ ngữ khí lúc đó của Lệ Diễn, anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Gương mặt thì rõ ràng là một người tốt chính khí lẫm liệt, nhưng lời nói ra lại khiến người khác muốn đánh cho một trận.
“Rời khỏi Nhiếp Trạch đi, cậu ta không hợp với cô.”
Cô vốn không nghĩ tới việc muốn ở bên Nhiếp Trạch, vì sao cứ bảo cô rời khỏi Nhiếp Trạch?
Một đám người này cứ từng người tới tìm cô gây phiền toái, sao không đi ngăn cản Nhiếp Trạch tới tìm cô đi?
Nhớ lại kí ức đời trước luôn khiến Mục Ảnh Sanh thấy không thoải mái. Lại nhìn thấy Lệ Diễn trước mặt mình, vẻ mặt của cô lại biến đổi.
Lệ Diễn rõ ràng cảm giác được nét mặt Mục Ảnh Sanh thay đổi. Tuy anh không biết chuyện thế nào, nhưng vẫn dặn dò nốt hai câu, sau đó cúp điện thoại.
“Thủ trưởng Lệ.” Mục Ảnh Sanh lạnh lùng: “Còn có việc sao?”
Lệ Diễn không biết mình đã chọc gì cô nhóc này. Dường như từ lần đầu gặp mặt, cô đã luôn không thích anh.
“Cô vừa nói muốn cảm ơn tôi?” Thu lại bàn tay, không nắm lấy cổ áo cô nhóc, sợ cô nổi khùng, nhưng anh cũng không lùi bước, mà vẫn như một ngọn núi chắn trước mặt Mục Ảnh Sanh.
“Không biết thủ trưởng Lệ muốn tôi cảm ơn thế nào?”
“Cô …” cười với tôi một cái, đừng có lần nào nhìn thấy tôi cũng trưng ra cái bản mặt như đòi nợ như vậy. Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lệ Diễn, khiến chính anh cũng hoảng sợ.
Anh cười, mi mắt trong trẻo trong nháy mắt thoạt nhìn như mặt trời ngày hè.
“Sao vậy? Trúng 500 vạn cũng không muốn mời tôi ăn một bữa cơm sao?”
…………
Ẩm thực của người thành phố Khánh tương đối nặng. Nhiều dầu, nhiều cay, mỗi một món ăn đều vô cùng nồng đậm.
Mười mấy năm sau, một chương trình đã phát hành dành tận hai trang giấy dài giới thiệu về mỹ thực của thành phố này.
Mục Ảnh Sanh là người thành phố Khánh, nên khi xem chương trình kia đã ghi nhớ rất kỹ giới thiệu về cửa hàng này, nào là cửa hàng hai mươi năm tuổi, hương vị hạng nhất.
Cửa hàng này không trên đường chính, ngược lại ở con phố nhỏ phía sau đường chính.
Ngôi nhà này là do người chủ tự xây, nhìn hơi giống ngôi nhà ba tầng của nhà họ Mục. Mặt trước tầng một là cửa hàng, tầng hai tầng ba là nơi ở của người chủ. Về sau làm ăn tốt, chủ tiệm tìm nhà khác để ở, cả ba tầng đều dùng để buôn bán.
Mục Ảnh Sanh cũng không hỏi ý muốn của Lệ Diễn, trực tiếp dẫn Lệ Diễn tới quán ăn nhỏ này.
Chỉ là một bữa cơm thôi, ăn xong rồi hai người có thể đường ai nấy đi.
Hết chương 60:
/146
|