Edit: Mạn Mạn & Beta: Phong VũLệ Diễn nghe Nhiếp Trạch càng nói càng kỳ cục thì đồng tử co lại, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.“Cậu đang chia rẽ lòng quân đó à?”“Anh họ, anh đừng nói oan cho em như thế chứ.” Mặt mũi Nhiếp Trạch trắng bệch: “Em không có ý đó.”“Không có thì tốt.” Lệ Diễn lạnh lùng lia mắt nhìn anh ta: “Nếu không thì, anh cũng không ngại dẫn cậu đến trước tòa án quân sự.”“…” Đột nhiên Nhiếp Trạch đưa tay đặt lên ngực, trưng ra vẻ mặt đau thương: “Anh họ à, chúng ta chính là anh em bà con ruột thịt cơ mà. Đừng quá đáng như vậy chứ.”Thật không hổ là người sau này sẽ mở công ty giải trí, có thể diễn sâu như thế, thật đúng là lợi hại.Mục Ảnh Sanh cảm thấy buồn cười, Lệ Diễn phát hiện cô đang nhìn chằm chằm Nhiếp Trạch, đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô mà dắt đi.Nhiếp Trạch còn muốn diễn thêm tí nữa, đưa tay về phía Mục Ảnh Sanh, có ý không muốn cô rời đi: “Người đẹp, đừng đi. Người đẹp, cùng anh ăn tối nhé. Chúng ta sẽ dùng bữa dưới ánh nến, thấy thế nào?”Bữa tối? Hiện tại cách giờ ăn vẫn còn sớm. Mục Ảnh Sanh không thèm quay đầu nhìn lại, giọng nói của Nhiếp Trạch nghe càng đau khổ hơn. Vẻ mặt như bị cô làm tổn thương.“Người đẹp, em cũng thật biết cách làm anh tổn thương đó…”Lệ Diễn lạnh lùng liếc anh ta một cái, Nhiếp Trạch ở phía sau không dám nói thêm một lời, cứ như vậy trơ mắt nhìn anh dắt Mục Ảnh Sanh ra khỏi cửa.Lên xe, Lệ Diễn cũng không vội khởi động máy. Anh nhìn Mục Ảnh Sanh bằng vẻ mặt khó hiểu,“Sau này cô tránh xa Nhiếp Trạch ra một chút.”Giọng điệu y hệt như trong kiếp trước, Mục Ảnh Sanh còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã nghe Lệ Diễn nói câu tiếp theo.“Tên này không bình thường, lại đào hoa. Cô nên tránh xa ra, đừng để bị vẻ ngoài của cậu ta lừa.”Mục Ảnh Sanh đối diện với vẻ mặt nghiêm túc ấy của Lệ Diễn mà trong chốc lát liền ngơ ra.“Thủ trưởng Lệ.” Anh có biết mình đang nói gì không vậy? Nhiếp Trạch là em họ của anh mà.“Đợi cậu ta giúp cô làm xong việc, tôi sẽ tự đi gặp để cảm ơn. Cô không cần phải tiếp xúc quá nhiều với tên đó.”Mục Ảnh Sanh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, hoàn cảnh thì vẫn giống trước kia, nhưng thái độ kiếp trước của Lệ Diễn, vẫn luôn khiến cho cô nghĩ rằng Lệ Diễn cảm thấy cô không xứng bước qua cửa Nhiếp gia.Nhưng bây giờ nhìn anh, cô lại không cách nào hiểu được, có lẽ kiếp trước, Lệ Diễn thực chất không có ý như vậy?Nhưng mà làm sao có thể chứ?Dáng vẻ như không đang nghe anh nói của cô khiến Lệ Diễn nhướn mày: “Nhiếp Trạch hơn mười tuổi đã có bạn gái. Tôi nói lời này, có lẽ không thích hợp lắm. Cơ mà, cậu ta thật sự không hợp với cô.”“Cảm ơn anh, thủ trưởng Lệ.”Bỏ qua không nói chuyện kiếp trước, lần này Lệ Diễn ra mặt thay cô nhờ vả Nhiếp Trạch, cũng xem như một ân tình lớn.Dù rằng đời này Lệ Diễn cũng đã nhiều lần chỉnh cô, nhưng nếu tính toán nghiêm túc, cô cũng thu lợi không ít.“Cảm ơn.”Cô cảm ơn một cách rất chân thành. Ánh mắt đầy cảm kích.Vậy mà Lệ Diễn không hiểu sao lại thấy không được thoải mái, cô bé này đang khách sáo với anh sao?“Không cần cảm ơn.”Anh chợt phát hiện mình hình như có hơi quan tâm quá mức. Trên thực tế trong lòng anh biết rõ, Nhiếp Trạch tuy nói năng cợt nhã, nhưng thực ra cũng không làm chuyện gì bậy bạ.Nếu muốn tìm bạn gái, thì cũng chia tay rồi mới quen người khác. Nhưng điều mà anh khó hiểu nhất chính là bản thân vì sao lại không muốn cô bé này có ấn tượng tốt với Nhiếp Trạch?“Tôi vẫn muốn cám ơn thủ trưởng Lệ.”“Nếu cô thật muốn cám ơn tôi, thì mời tôi ăn bữa cơm đi.”“Được.” Chỉ là mời ăn cơm mà thôi, lần trước cô vẫn còn nợ anh một lần: “Thủ trưởng Lệ muốn ăn ở đâu?”Mục Ảnh Sanh dường như không để ý, ban nãy Nhiếp Trạch còn đề nghị ba người cùng nhau dùng bữa, giờ chỉ còn lại hai người.Dù gì cũng chỉ ăn cơm, chẳng qua có thêm Nhiếp Trạch thôi mà. Cô không muốn dùng bữa cùng Nhiếp Trạch, còn Lệ Diễn thì lại không từ chối.Trong lòng cô Nhiếp Trạch chính là Ôn thần, còn Lệ Diễn ở trong lòng cô đã không còn chỉ là sát thần rồi.Cô buột miệng gọi tên, Lệ Diễn lại nghe thành thứ khác, nhìn cô một cái, khóe môi không tự chủ cong lên.Hết chương 83:
/146
|