Yêu chiều em.

Chương 1.2

/5


Chương 1.2

Nhìn bóng dáng xinh đẹp chạy đi xa, anh thất thần. Cô đem lại cho anh một sự bất ngờ nho nhỏ: Đôi mắt của cô khi nhìn anh, không có chút sợ hãi như bao người khác mà chỉ là một cái nhìn đơn thuần. Đó là đôi mắt thuần khiết nhất mà anh từng thấy. Một tổng giám đốc đứng đầu trên thương trường như anh giờ lại hứng thú với một cô gái không quen biết, thậm chí cô còn từ chối làm quen với anh. Gặp cô, đầu óc anh, chắc hỏng rồi. (T/g: sức sát thương của chị quá lớn...)

Chờ người tài xế quay lại, tay anh chợt chạm vào một thứ trên ghế, là một tấm thẻ thư viện được ép mikan rất cẩn thận. Chăm chú nhìn từng dòng thông tin:

Họ và tên: Hà Thanh Đan

Ngày sinh: 9/3/19xx

Trường đại học A - Quận A

Số điện thoại: 09xxxxxxxxx

Mã thẻ: xxxxxxxxxx

Anh chợt thấy buồn cười, cô cố tình không nói cho anh biết gì về mình thì giờ anh lại biết rồi. Giấu cũng như không giấu.

Sờ sờ tấm thẻ một lúc thì tài xế quay trở lại, anh đút chiếc thẻ vào túi áo rồi mở miệng hỏi:

"Thế nào?"

"Bé gái đã được đưa vào cấp cứu còn cô gái kia thì ở đó chờ. Cô ấy nhất quyết không cho tôi trả phí chữa bệnh." Người tài xế báo cáo. Anh chỉ gật đầu không nói gì, đáy mắt như sáng lên nhưng rồi biết mất như chưa từng xuất hiện.

Cô thật thú vị...

Cắn cắn thìa cơm, cô ngẩng mặt lên nhìn cây liễu bên cạnh, đầu không khỏi nghĩ đến chuyện ban sáng. Cô bé đó sau khi cấp cứu thì đã được cô thông báo với người nhà. Khi họ đến phòng bệnh thì cô đã chạy đến trường rồi. Không biết cô bé đã tỉnh chưa nhỉ? May mà gặp được người đó... Cô nhớ đến hình ảnh người đàn ông mặc âu phục đen kia, má không tránh khỏi xuất hiện một tầng hồng. Nhưng cô lại lắc lắc đầu xua đi hình ảnh của anh trong tâm trí, miệng lẩm bẩm:

"Một người nguy hiểm. Anh ta là một người rất nguy hiểm, không nên dây dưa vào."

"Thanh Đan" Một tiếng gọi từ phía sau vang lên. Là giọng của Ngọc Thủy, bạn thân của cô.

"Ngọc Thủy à, hôm nay giáo sư có nói gì tao không?" Cô ai oán nhìn bạn mình. Bỏ gần hết ca học buổi sáng, giáo sư không lột da cô mới lạ.

"Không, tao có thấy nói gì đâu. À mà cũng có nhưng khi thấy mày ở cổng trường với bộ dạng khiếp đảm đó thì giáo sư đã hoàn toàn im lặng. Ông ta làm cả lớp run bần bật tưởng sắp bị cho lên thớt xẻo thịt cơ." Ngọc Thủy cố nén cười kể lại.

"Phù bỏ lỡ bài thi rồi. Tao không thay quần áo, phi thẳng đến đây ngay mà cuối cùng vẫn không kịp." Nước mắt dàn dụa chảy ngược vào trong, cô phải thi lại rồi.

"Mà sao quần áo mày dính nhiều máu thế? Đi giết người về à?" Ngọc Thủy tò mò hỏi cô. Cô bạn này là một người rất thích phim kinh dị, đặc biệt là càng có nhiều máu me thì càng tốt nên khi thấy trang phục của cô lúc sáng thì không khỏi mắt sáng lên hệt như đèn pha ô tô.

"Chuyện là..." Cô kể lại toàn bộ câu chuyện về vụ tai nạn và cả về cuộc gặp gỡ người đàn ông kia cho Ngọc Thủy nghe. Cô bạn càng nghe càng phấn khích miệng không ngừng kêu:" Tiếp đi. Tiếp đi. Còn nữa không?"

Đến cuối cùng, nghe xong hết, Ngọc Thủy nói:

"Chẳng lẽ đây là cuộc gặp gỡ định mệnh?" Cô ngạc nhiên nhưng rồi cũng chỉ cười trừ.

Cuộc gặp gỡ định mệnh sao? Cô mong là không phải...


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status