Yêu chiều em.

Chương 3.

/5


Dạo này mình đang lo nhập học ở trường mới nên ko đăng đc truyện. Xin lỗi mọi người nhiều nhiều. Mình sẽ cố găng đăng bù. Tks.

Chương 3.

Bản doanh của Sakura rất rộng, xung quanh được trồng rất nhiều cây tạo cảm giác như một khu rừng vậy, rất mát mẻ. Điạ bàn nơi này được chia thành hai nơi riêng biệt là trên mặt đất và trong lòng đất. Trong lòng đất là nơi hoạt động ngầm của bang phái. Còn ở trên mặt đất thì có khu ở riêng của bang chủ và khu huấn luyện thành viên của bang. Lúc này cô đang đứng ở tầng hai khu huấn luyện.

"Shino, con có mùi máu." Hoàng vũ đứng gần Thanh Đan liền ngửi thấy thoang thoảng mùi máu. Thanh Đan thở dài, cô tắm rồi mà, sao mùi máu vẫn còn ám trên người được chứ. Cha nuôi Hoàng Vũ thật thính nha.

"Buổi sớm có cứu một người, máu người đó bám trên quần áo con." Thanh Đan trả lời. Sakura Shino là một tên gọi khác của cô từ rất lâu rồi, Hoàng Vũ đã lấy họ Sakura này để đặt làm tên bang phái của mình.

"Thật may, cha tưởng con làm gì đó để bị thương."  Hoàng Vũ năm nay đã ngoài 50 nhưng danh tiếng trong hắc đạo vẫn vô cùng lừng lẫy. Võ công, mưu mô hay pha chế thuốc độc và chế tạo vũ khí, mỗi khi nhắc đến những vấn đề này thì ai cũng sẽ nghĩ ngay đến Hoàng Vũ -  Bạch xà của bóng đêm. Nhưng theo lời đồn thổi gần đây trong thế giới ngầm thì bang Sakura đã xuất hiện thêm một người khác còn nguy hiểm hơn cả Hoàng bang chủ. Nhưng chẳng ai có thể đoán ra được danh tính thực sự của người đó, họ chỉ biết thông qua một cái tên: Sakura Shino.

"Con sẽ không để mình bị thương đâu. Cha đừng lo." Cô mỉm cười, một nụ cười mang đầy sự ấm áp. Khi nhìn thấy cô vui tươi như thế này, Hoàng Vũ không khỏi nhớ đến khoảng thời gian lần đầu gặp cô. Mẹ Thanh Đan là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và tài năng, bà ấy là bạn thân của vợ ông, thỉnh thoảng cũng sang nhà nhau chơi. Chồng mất sớm, nên mẹ Thanh Đan - Thanh Khả đã một mình nuôi con bé lớn lên. Ở người phụ nữ này, ông chỉ chú ý tới khả năng thiết kế bẩm sinh của bà. Bà có thể thiết kế bất cứ thứ gì mà bà ấy muốn thậm chí là thời trang hay ngay cả bom cũng có thể. Nhiều lần ông khuyên bà gia nhập bang phái của mình nhưng vì lo cho con nhỏ nên bà đã từ chối.

Cho đến một hôm, ông đang đi ngoại giao với một số bang phái trong khu vực thì đột nhiên nhận được tin nhà mình bị tất công và vợ ông lại đang ở trong nhà. Vì vậy ông đã lập tức bỏ lại cuộc họp mà lao nhanh về, khi mở cửa, ông chết sững trước khung cảnh trong phòng khách. Máu tươi văng khắp nơi, dưới mặt sàn thậm chí trên tường cũng có rất nhiều. Thanh Đan đứng trên bàn kính giữa phòng, con bé khi đó mới 14 tuổi, bộ quần áo màu xanh dương nhuộm đỏ, tay phải con bé cầm một cây kiếm dài vẫn còn máu đang chảy dọc rơi xuống đất. Ông chưa gặp Thanh Đan nên đã rất bất ngờ khi thấy con bé như vậy. Xung quanh phòng rải rác toàn xác chết vẫn còn mặc nguyên một bộ đồ đen toàn thân, đó là một nhóm sát thủ. Rồi ông nhận ra người phụ nữ nằm trên ghế sofa thân thể đã không còn cử động kia chính là Thanh Khả, chị em tốt của vợ ông, ông càng sững sờ hơn, sau đó ông liền tìm kiếm vợ mình thì phát hiện ra bà ấy đang thoi thóp nằm dưới đất, giữa một vũng máu lớn. Ông chạy nhanh đến đỡ vợ mình, không để ý gì đến cô bé kia nữa.

"Em... Đã có chuyện gì xảy ra thế này?" Hoàng Vũ ôm lấy thân thể đang lạnh dần của vợ mình. Tim ông đau nhói như có ai đang bóp chặt vậy.

"Bọn sát thủ... vì quá bất ngờ.... cô bé kia đã giúp..." Vợ ông khó khăn nói.

"Nhanh gọi cứu thương bọn chết tiệt kia." Hòang Vũ gào lên.

"Đó là con gái của Thanh Khả... hãy giúp con bé... hãy giúp..." Tiếng nói nhỏ dần rồi lặng hẳn đi. Đầu óc ông hoàn toàn trống rỗng, nhìn người con gái mình yêu chết đi mà không thể làm gì. Ông thực sự đã sai lầm rồi. Tại sao lại không thể bảo vệ được bà ấy chứ?

"Bà ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cả hai người ấy." Giọng nói lạnh lùng nhưng hơi non nớt vang lên. Hoàng Vũ nhìn Thanh Đan. Ông thấy con bé đang chỉnh lại tư thế nằm rồi vuốt tóc Thanh Khả. Thanh Khả giống vợ ông, tự vong do bị bắn vào ngực 2 phát.

Thanh Đan không hề khóc, cô quỳ xuống bên cạnh mẹ mình, hôn lên trán mẹ, thì thầm:

"Mẹ à, con xin lỗi vì đã đến muộn. Thực sự rất xin lỗi mẹ. Con sẽ không sao đâu nên mẹ đừng lo lắng. Hay yên nghỉ, mẹ nhé."

Rồi cô đi đến chỗ Hoàng Vũ, cầm lấy bàn tay đã lạnh của vợ ông.

"Cháu xin lỗi vì đã không đến kịp. Thực sự rất xin lỗi người."

Hoàng Vũ đau đớn nhìn cô bé trước mặt, ông mất đi người vợ yêu quý còn cô thì mất đi người mẹ - người thân duy trong gia đình. Rồi ông đã nhận nuôi Thanh Đan, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng Thanh Đan đã giúp ông rất nhiều, ở bên cạnh và đối xử với ông như một người con gái đối xử với cha mình. Nhờ vậy nên ông đã vượt qua được những năm tháng đau khổ nhất trong cuộc đời.

"Cha, cha nhờ con sát hạch những ai?" Giọng nói của cô như đánh thức ông. Hoàng Vũ thấy cô hào hứng nên cũng có chút vui, ông quay xuống nói với tất cả những người đang ở tầng dưới: "Chắc hẳn các người đã nghe thấy cái tên Sakura Shino của thế giới ngầm. Và đây chính là Shino, bang phó của bang Sakura."

"Không thể nào" "Là con gái sao?" "Sao có thể được?".... Tiếng bàn tán to nhỏ vang lên. Đương nhiên làm sao có thể chận nhận sự thật này nhanh như vậy được, Sakura Shino là người có sức ảnh hưởng rất lớn trong hắc đạo mà lại là một cô gái sao? Thậm chí cô gái này còn không cao dến mét bảy nữa, vóc dáng nóng bỏng nhưng lại nhỏ nhắn. Không thể tin được!

"Không được phép chỉ nghĩ nông cạn về vẻ bề ngoài, phải kiểm chứng bằng thực lực." Giọng nói của cô lạnh lẽo truyền đi trong không gian. Tất cả mọi âm thanh khác đều dừng lại.

Từ tầng trên cô nhảy xuống, tiếp đất nhẹ nhàng như không. Ánh mắt phóng điện của cô quét qua hàng người đang đứng trơ ra đó.

"Tất cả xông lên, dùng hết sức lực, không được phép khinh địch." Hoàng Vũ hô lớn, hàng chục bóng đen lao tới chỗ cô. Tốc độ này quá chậm! Cô di chuyển nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện tránh từng đòn tấn công liên tiếp. Tay cô tùe sớm đã cầm một thỏi son đỏ, mỗi lần vượt qua ai cô liền coi đó như vũ khí vạch lên người họ, màu đỏ son tượng trương cho vết thương. Sau 15 phút, cô dừng lại vuốt vuốt mái tóc mình, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt của những người ở phía sau: Bất ngờ, sợ hãi,... Họ phản ứng như thế bởi trong vòng vài phút sau khi họ tấn công, đàn dần trên cổ mỗi người đều đã xuất hiện một vệt son đỏ kéo dài. Thậm chí có người còn bị vạch cả lên mặt.

"Vết son đó chính là vết thương chí mạng. Chỉ có một mình tôi đã có thể xử lý được hết các ngưòi, vậy nếu như quân địch có số lượng gấp hai hay gấp ba thì các người cũng sẽ chịu trận như thế này sao?" Cô tức giận. Sau bao lâu rèn luyện, đáp lại sự gian khổ chỉ có từng này khả năng? Thế thì Sakura còn đâu mặt mũi để yên ổn trong hắc đạo.

Cô vứt chiếc son đã sớm gãy vào thùng rác, quay phắt lại nhìn những người kia, ra lệnh:

"Luyện tập lại từ đầu, từ cấp 4 đẩy lên cấp 2, cường độ tăng gấp ba lần. Hai tháng nữa sẽ hát hạch lại từng người." Nói xong cô cầm chiếc mũ lưỡi tra rơi dưới đất lên, phủi phủi bụi rồi đội lên đầu, đi về khu nhà riêng của bang chủ.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status