"Anh biết, anh hiểu được, em không cần nghĩ nhiều, được không?"
Anh biết, hiện tại cô mới hai mươi hai tuổi, cô vẫn còn nhỏ, làm sao để một đứa nhỏ đi gánh vác một đứa nhỏ khác?
"Được rồi, nghe lời anh được không?."
Bạc Kha Nhiễm cắn môi, cô khẽ rời khỏi vòng tay của Thẩm Dữ, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh...... Có phải thật sự muốn có một đứa bé không?"
Thẩm Dữ xoa xoa tóc cô.
"Đúng vậy, anh muốn, nhưng mà không phải bây giờ, hiện tại anh đang chăm sóc một đứa bé đã không có thời gian, làm sao có thể chăm sóc thêm một đứa bé nữa?"
"Chăm sóc đứa bé?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.
Thẩm Dữ chăm sóc đứa bé nào?
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt Bạc Kha Nhiễm mờ mịt suy nghĩ, không khỏi bật cười, anh nhìn chằm chằm cô.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Bạc Kha Nhiễm cũng dần dần phục hồi tinh thần, trên gương mặt có một tầng mây đỏ.
"Em mới không phải là đứa bé."
Thẩm Dữ cười, anh duỗi tay một lần nữa ôm cô vào trong ngực, để cằm lên trên đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, nói:
"Em nhỏ hơn anh 7 tuổi, ở trong lòng anh, em mãi mãi là một đứa bé."
Nghe vậy, khóe miệng Bạc Kha Nhiễm khẽ cong, cô vươn tay ôm chặt Thẩm Dữ, anh tuy gầy nhưng vòng eo rắn chắc, gương mặt dán lên ngực anh, cách áo khoác cô vẫn cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
"Thình thịch thình thịch......"
Nhiệt liệt, mạnh mẽ.
"Được rồi, nếu còn ôm như vậy, chúng ta không cần về nhà nữa." Thẩm Dữ trêu chọc nói.
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm buông anh ra, cô liếc mắt nhìn anh, dịu dàng nói: "vậy...... Chúng ta đi thôi."
Thẩm Dữ xoa xoa gương mặt mịn màng của cô, lúc này mới một lần nữa khởi động xe, nhanh chóng tiến vào dòng xe tấp nập trên đường.
Một lúc sau, Thẩm Dữ thấy người bên cạnh dần dần không có động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn cô, lại phát hiện người vài phút trước còn cùng mình nói chuyện không biết đã ngủ từ khi nào.
Cô dựa người trên ghế, hai tay để tuỳ ý trên đùi, đầu nghiêng về phía anh, đôi mắt luôn luôn linh động lúc này đang khép hờ, hơi thở đều đều, môi nhỏ khẽ mở, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh.
Xem ra, cô ngủ rất say.
Nhìn cô ngủ, trong lòng Thẩm Dữ nảy lên cảm xúc thoả mãn không nói nên lời.
Loại thỏa mãn này xuất phát từ chỗ sâu nhất trong tâm khảm, trong lúc lơ đãng đã tràn ngập trái tim anh.
Từ nhỏ anh đã là người có chủ kiến, không bị tình cảm chi phối, đối với tình cảm nam nữ cũng không quá coi trọng, cũng không nghĩ sau này sẽ vì một cô gái mà móc tim đào phổi mà đối đãi, sẽ vì cảm xúc của cô mà ảnh hưởng đến bản thân, cô vui thì thấy vui, cô buồn cũng buồn theo.
Lúc ấy anh chưa từng nghĩ tới cô gái khiến anh móc tim đào phổi lại là cô bé mà anh nhìn từ bé lớn lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh lạnh nhạt, không cần tình cảm, khó tiếp cận.
Chỉ có anh biết, anh không phải là người không gì tác động được, chỉ là tất cả ôn nhu anh đều dành hết cho cô.
Rốt cuộc phân biệt cô với người ngoài khác ngau như thế nào.
Trừ bỏ cô, anh chưa từng nghĩ tới sẽ cùng ai đi hết cuộc đời này.
Cả đời này, mưa gió cùng cô vượt qua, ôn nhu dành hết cho cô, tất cả đều là cô.
========
Sau khi Cung Phi đóng náy, không ít đoàn phim vươn cành ôliu đến cho Bạc Kha Nhiễm.
Tại phương diện này, Thẩm Dữ cũng giúp cô tham mưu mấy bộ, dưới sự tư vấn chuyên nghiệp của anh, Bạc Kha Nhiễm quyết đoán cự tuyệt mấy cành ôliu như vậy.
Cho nên hơn một tháng này, ngoại trừ lúc đi sự kiện đại ngôn, trên cơ bản cô đều ở nhà lên mạng, nếu không thì cùng Lục Hi Hoà tụ tập ăn cơm.
Thẳng đến khi Nguyễn Lệ một lần nữa gọi điện thoại cho Bạc Kha Nhiễm.
"Lệ tỷ."
"Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ đạo diễn chòm sao Xử Nữ Ngưu đạo diễn không, ông ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, còn thiếu nữ chính, ông ấy hỏi chị em có thời gian không, em có muốn nhận không?" Nguyễn Lệ vẫn trước sau như một mà đi thẳng vào vấn đề.
"Phim gì ạ?"
"Nhậm trọng thành."
Vừa nghe tên này, Bạc Kha Nhiễm liền cảm thấy đây là phim võ hiệp, quả nhiên, đầu kia Nguyễn Lệ tiếp tục nói.
"Bộ phim này lấy bối cảnh võ hiệp, Ngưu Đạo có thể coi là người quen, ông ấy có thể trực tiếp muốn nhận em, vậy chứng tỏ trong suy nghĩ của ông ấy em rất phù hợp với vị trí nữ chính."
Đang lúc Bạc Kha Nhiễm do dự, giọng nói của Thẩm Dữ từ phòng bếp truyền đến.
"Nhiễm Nhiễm, ăn cơm."
Đầu kia Nguyễn Lệ cũng nghe thấy thanh âm của Thẩm Dữ, vì thế nói.
"Bằng không em lại bảo Thẩm Đạo tham mưu giúp em một chút, nghe nói Thẩm Đạo và Ngưu Đạo có chút quen biết, có lẽ anh ta có biết thêm chút thông tin."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, "vâng, để em hỏi anh ấy."
"Được, chị cúp đây, tối gọi lại cho chị."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng đi đến phòng bếp.
Lúc cô đến, Thẩm Dữ đã đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn, chỉ còn thiếu cô.
"Oa, thơm quá."
Nhìn một bàn đồ ăn, Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng bước qua.
Thẩm Dữ, "Mèo con ham ăn."
Sau khi cô ngồi xuống, Thẩm Dữ đưa bát cho cô,
"Có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
Bạc Kha Nhiễm cầm bát, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao anh biết?"
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, "lúc em gọi điện thoại anh nghe được."
"À, thì ra là như vậy, vừa rồi Lệ tỷ gọi điện cho em, nói là Ngưu Đạo đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh còn thiếu nữ chính, hỏi em có muốn nhận không, Lệ tỷ nói nói anh và Ngưu Đạo có chút quen biết, để em hỏi ý kiến ann.."
"Nhậm trọng thành sao?"
"Anh biết?"
"Ừ, biết."
Ngưu Đạo đang chuẩn bị phim điện ảnh Nhậm trọng thành, anh cũng nghe nói, thời gian trước Ngưu Đạo còn nói chuyện này với anh.
Thẩm Dữ bỏ đôi đũa trong tay xuống, "Đây là một phim võ hiệp."
"Lệ tỷ cũng nói với em."
"Bộ phim này sắc thái võ hiệp rất quan trọng, không thể thiếu đánh võ diễn, các cảnh nguy hiểm cũng nhiều, so với các bộ phim khác càng vất vả hơn."
Bạc Kha Nhiễm đương nhiên biết Thẩm Dữ có ý gì.
Nhưng nếu lúc trước cô lựa chọn con đường này, cũng đã nghĩ tới sẽ có thời điểm như này, ăn chén cơm này, tự nhiên cũng chấp nhận sẽ chịu khổ.
"Em biết, em không sợ vất vả."
Thẩm Dữ cười cười, anh biết Bạc Kha Nhiễm đối với đóng phim rất chấp nhất, nhìn vào trong mắt cô, anh có thể sự nhiệt tình ham mê diễn suất.
"Bộ phim này anh có tìm hiểu qua, mặc kệ là đoàn đội chế tác hay là kinh phí, đều vượt xa xa với mấy bộ phim khác lúc trước tìm đến em, hơn nữa hướng đi của bộ phim cũng phù hợp với khẩu vị người xem hiện tại, nhân vật nữ chính cũng tương đối phù hợp với em."
"Em cùng Ngưu đạo cũng hợp tác qua, ông ấy là người như thế nào em cũng đã biết, anh cảm thấy em có thể thử xem."
Thẩm Dữ là đạo diễn chuyên nghiệp, lại là người xuất sắc trong giới, anh đề cử kịch bản cho cô, tuyệt đối không hề kém, nghe anh nói như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng yên tâm.
"Vâng, em tin tưởng anh."
"Em gọi điện thoại cho Lệ tỷ, cho chị ý câu trả lời." Nói xong Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị lấy di động.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng gõ tay xuống mặt bàn, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
"Ăn cơm trước, cơm nước xong rồi gọi điện nói cũng vẫn kịp."
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm yên lặng cắt điện thoại vào trong túi xách.
"Vâng."
Sau khi ăn cơm xong, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới gọi điện thoại lại cho Nguyễn Lệ.
"Thẩm Đạo nói thế nào?" Nguyễn Lệ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm, "anh ấy kiến nghị em có thể thử xem."
Thẩm Dữ cũng tán thành Bạc Kha Nhiễm nhận vai diễn này khiến Nguyễn Lệ yên tâm không ít, tóm lại là so với lúc trước càng yên tâm hơn, nếu sau này thật sự không tốt, Thẩm Dữ cũng không trách cô đề cử vai diễn này cho Kha Nhiễm.
Chỉ bằng trình độ sủng ái Thẩm Dữ dành cho Bạc Kha Nhiễm.
Nghĩ đến đây, cái ý niệm kia ở trong đầu Nguyễn Lệ lại rục rịch ngeo lên.
"Kha Nhiễm."
Thanh âm Nguyễn Lệ mạc danh nhỏ đi vài phần, Bạc Kha Nhiễm hơi nghi hoặc hỏi.
"Vâng, sao vậy ạ?"
"Nhiễm a, chị muốn nói, bằng không chúng ta công bố tin tức hẹn hò đi."
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Sao đến bay giờ chị Lệ vẫn còn ý niệm này trong đầu???
"Lệ tỷ!"
"Chị nói nghiêm túc, tạo một chút scandal cũng không có việc gì, dù sao cũng có hậu thuẫn mà."
Ví dụ như tờ giấy đăng ký kết hôn!
Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô đưa điện thoại di động ra sau tai, sau đó cố ý làm ra bộ tín hiệu kém.
"Ơ, Lệ tỷ...... nơi này...... Tín hiệu...... Tín hiệu không tốt lắm, em cúp nhé."
"Bạc Kha Nhiễm......"
Nguyễn Lệ còn chưa nói xong, Bạc Kha Nhiễm không chút do dự ấn tắt điện thoại.
Cô cất điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt không nắm rõ.
Cô biết ý tứ của Nguyễn Lệ, nếu cùng Thẩm Dữ tại scandal, trong thời gian ngắn danh tiếng của cô sẽ tăng cao, hơn nữa tiền đề là có Thẩm Dữ phối hợp.
Đương nhiên, Thẩm Dữ cầu còn không được.
Nhưng là, cô thật sự không muốn đi con đường này.
Cô muốn ở trong giới này tạo ra khoảng trời của riêng mình, cô không muốn là một người phụ nữ phải dựa vào đàn ông để đi lên.
Thẩm Tư Gia thường nói, cô thoạt nhìn giống như một tiểu nữ sinh, thích hợp nuôi dưỡng trong nhà, trên thực tế trong xương cốt cô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng cỏi như bàn thạch.
Kỳ thật có đôi lúc chính cô cũng không hiểu hết về bản thân mình.
Cô chỉ nhiệt tình ham mê ngành sản xuất phim này, ham mê đóng phim, cô rất hưởng thụ quá trình đóng phim.
Cô chỉ là đơn thuần muốn dựa vào chính mình, dựa kỹ thuật diễn của bản thân, đường đường chính chính được đến người xem cùng các fan tán thành yêu thích.
Cô cũng biết đây là con đường không có lối tắt, nhưng cô sẽ cố gắng chuẩn bị và phần đấu để làm tốt hơn nữa.
Có lẽ, đây là ý chí mà Bạc Lập bảo người của Bạc gia nên có.
Chỉ là ý chí này của cô không dùng trên con đường mà Bạc Lập hy vọng.
Anh biết, hiện tại cô mới hai mươi hai tuổi, cô vẫn còn nhỏ, làm sao để một đứa nhỏ đi gánh vác một đứa nhỏ khác?
"Được rồi, nghe lời anh được không?."
Bạc Kha Nhiễm cắn môi, cô khẽ rời khỏi vòng tay của Thẩm Dữ, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh...... Có phải thật sự muốn có một đứa bé không?"
Thẩm Dữ xoa xoa tóc cô.
"Đúng vậy, anh muốn, nhưng mà không phải bây giờ, hiện tại anh đang chăm sóc một đứa bé đã không có thời gian, làm sao có thể chăm sóc thêm một đứa bé nữa?"
"Chăm sóc đứa bé?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.
Thẩm Dữ chăm sóc đứa bé nào?
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt Bạc Kha Nhiễm mờ mịt suy nghĩ, không khỏi bật cười, anh nhìn chằm chằm cô.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Bạc Kha Nhiễm cũng dần dần phục hồi tinh thần, trên gương mặt có một tầng mây đỏ.
"Em mới không phải là đứa bé."
Thẩm Dữ cười, anh duỗi tay một lần nữa ôm cô vào trong ngực, để cằm lên trên đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, nói:
"Em nhỏ hơn anh 7 tuổi, ở trong lòng anh, em mãi mãi là một đứa bé."
Nghe vậy, khóe miệng Bạc Kha Nhiễm khẽ cong, cô vươn tay ôm chặt Thẩm Dữ, anh tuy gầy nhưng vòng eo rắn chắc, gương mặt dán lên ngực anh, cách áo khoác cô vẫn cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
"Thình thịch thình thịch......"
Nhiệt liệt, mạnh mẽ.
"Được rồi, nếu còn ôm như vậy, chúng ta không cần về nhà nữa." Thẩm Dữ trêu chọc nói.
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm buông anh ra, cô liếc mắt nhìn anh, dịu dàng nói: "vậy...... Chúng ta đi thôi."
Thẩm Dữ xoa xoa gương mặt mịn màng của cô, lúc này mới một lần nữa khởi động xe, nhanh chóng tiến vào dòng xe tấp nập trên đường.
Một lúc sau, Thẩm Dữ thấy người bên cạnh dần dần không có động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn cô, lại phát hiện người vài phút trước còn cùng mình nói chuyện không biết đã ngủ từ khi nào.
Cô dựa người trên ghế, hai tay để tuỳ ý trên đùi, đầu nghiêng về phía anh, đôi mắt luôn luôn linh động lúc này đang khép hờ, hơi thở đều đều, môi nhỏ khẽ mở, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh.
Xem ra, cô ngủ rất say.
Nhìn cô ngủ, trong lòng Thẩm Dữ nảy lên cảm xúc thoả mãn không nói nên lời.
Loại thỏa mãn này xuất phát từ chỗ sâu nhất trong tâm khảm, trong lúc lơ đãng đã tràn ngập trái tim anh.
Từ nhỏ anh đã là người có chủ kiến, không bị tình cảm chi phối, đối với tình cảm nam nữ cũng không quá coi trọng, cũng không nghĩ sau này sẽ vì một cô gái mà móc tim đào phổi mà đối đãi, sẽ vì cảm xúc của cô mà ảnh hưởng đến bản thân, cô vui thì thấy vui, cô buồn cũng buồn theo.
Lúc ấy anh chưa từng nghĩ tới cô gái khiến anh móc tim đào phổi lại là cô bé mà anh nhìn từ bé lớn lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh lạnh nhạt, không cần tình cảm, khó tiếp cận.
Chỉ có anh biết, anh không phải là người không gì tác động được, chỉ là tất cả ôn nhu anh đều dành hết cho cô.
Rốt cuộc phân biệt cô với người ngoài khác ngau như thế nào.
Trừ bỏ cô, anh chưa từng nghĩ tới sẽ cùng ai đi hết cuộc đời này.
Cả đời này, mưa gió cùng cô vượt qua, ôn nhu dành hết cho cô, tất cả đều là cô.
========
Sau khi Cung Phi đóng náy, không ít đoàn phim vươn cành ôliu đến cho Bạc Kha Nhiễm.
Tại phương diện này, Thẩm Dữ cũng giúp cô tham mưu mấy bộ, dưới sự tư vấn chuyên nghiệp của anh, Bạc Kha Nhiễm quyết đoán cự tuyệt mấy cành ôliu như vậy.
Cho nên hơn một tháng này, ngoại trừ lúc đi sự kiện đại ngôn, trên cơ bản cô đều ở nhà lên mạng, nếu không thì cùng Lục Hi Hoà tụ tập ăn cơm.
Thẳng đến khi Nguyễn Lệ một lần nữa gọi điện thoại cho Bạc Kha Nhiễm.
"Lệ tỷ."
"Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ đạo diễn chòm sao Xử Nữ Ngưu đạo diễn không, ông ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, còn thiếu nữ chính, ông ấy hỏi chị em có thời gian không, em có muốn nhận không?" Nguyễn Lệ vẫn trước sau như một mà đi thẳng vào vấn đề.
"Phim gì ạ?"
"Nhậm trọng thành."
Vừa nghe tên này, Bạc Kha Nhiễm liền cảm thấy đây là phim võ hiệp, quả nhiên, đầu kia Nguyễn Lệ tiếp tục nói.
"Bộ phim này lấy bối cảnh võ hiệp, Ngưu Đạo có thể coi là người quen, ông ấy có thể trực tiếp muốn nhận em, vậy chứng tỏ trong suy nghĩ của ông ấy em rất phù hợp với vị trí nữ chính."
Đang lúc Bạc Kha Nhiễm do dự, giọng nói của Thẩm Dữ từ phòng bếp truyền đến.
"Nhiễm Nhiễm, ăn cơm."
Đầu kia Nguyễn Lệ cũng nghe thấy thanh âm của Thẩm Dữ, vì thế nói.
"Bằng không em lại bảo Thẩm Đạo tham mưu giúp em một chút, nghe nói Thẩm Đạo và Ngưu Đạo có chút quen biết, có lẽ anh ta có biết thêm chút thông tin."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, "vâng, để em hỏi anh ấy."
"Được, chị cúp đây, tối gọi lại cho chị."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng đi đến phòng bếp.
Lúc cô đến, Thẩm Dữ đã đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn, chỉ còn thiếu cô.
"Oa, thơm quá."
Nhìn một bàn đồ ăn, Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng bước qua.
Thẩm Dữ, "Mèo con ham ăn."
Sau khi cô ngồi xuống, Thẩm Dữ đưa bát cho cô,
"Có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
Bạc Kha Nhiễm cầm bát, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao anh biết?"
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, "lúc em gọi điện thoại anh nghe được."
"À, thì ra là như vậy, vừa rồi Lệ tỷ gọi điện cho em, nói là Ngưu Đạo đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh còn thiếu nữ chính, hỏi em có muốn nhận không, Lệ tỷ nói nói anh và Ngưu Đạo có chút quen biết, để em hỏi ý kiến ann.."
"Nhậm trọng thành sao?"
"Anh biết?"
"Ừ, biết."
Ngưu Đạo đang chuẩn bị phim điện ảnh Nhậm trọng thành, anh cũng nghe nói, thời gian trước Ngưu Đạo còn nói chuyện này với anh.
Thẩm Dữ bỏ đôi đũa trong tay xuống, "Đây là một phim võ hiệp."
"Lệ tỷ cũng nói với em."
"Bộ phim này sắc thái võ hiệp rất quan trọng, không thể thiếu đánh võ diễn, các cảnh nguy hiểm cũng nhiều, so với các bộ phim khác càng vất vả hơn."
Bạc Kha Nhiễm đương nhiên biết Thẩm Dữ có ý gì.
Nhưng nếu lúc trước cô lựa chọn con đường này, cũng đã nghĩ tới sẽ có thời điểm như này, ăn chén cơm này, tự nhiên cũng chấp nhận sẽ chịu khổ.
"Em biết, em không sợ vất vả."
Thẩm Dữ cười cười, anh biết Bạc Kha Nhiễm đối với đóng phim rất chấp nhất, nhìn vào trong mắt cô, anh có thể sự nhiệt tình ham mê diễn suất.
"Bộ phim này anh có tìm hiểu qua, mặc kệ là đoàn đội chế tác hay là kinh phí, đều vượt xa xa với mấy bộ phim khác lúc trước tìm đến em, hơn nữa hướng đi của bộ phim cũng phù hợp với khẩu vị người xem hiện tại, nhân vật nữ chính cũng tương đối phù hợp với em."
"Em cùng Ngưu đạo cũng hợp tác qua, ông ấy là người như thế nào em cũng đã biết, anh cảm thấy em có thể thử xem."
Thẩm Dữ là đạo diễn chuyên nghiệp, lại là người xuất sắc trong giới, anh đề cử kịch bản cho cô, tuyệt đối không hề kém, nghe anh nói như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng yên tâm.
"Vâng, em tin tưởng anh."
"Em gọi điện thoại cho Lệ tỷ, cho chị ý câu trả lời." Nói xong Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị lấy di động.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng gõ tay xuống mặt bàn, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
"Ăn cơm trước, cơm nước xong rồi gọi điện nói cũng vẫn kịp."
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm yên lặng cắt điện thoại vào trong túi xách.
"Vâng."
Sau khi ăn cơm xong, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới gọi điện thoại lại cho Nguyễn Lệ.
"Thẩm Đạo nói thế nào?" Nguyễn Lệ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm, "anh ấy kiến nghị em có thể thử xem."
Thẩm Dữ cũng tán thành Bạc Kha Nhiễm nhận vai diễn này khiến Nguyễn Lệ yên tâm không ít, tóm lại là so với lúc trước càng yên tâm hơn, nếu sau này thật sự không tốt, Thẩm Dữ cũng không trách cô đề cử vai diễn này cho Kha Nhiễm.
Chỉ bằng trình độ sủng ái Thẩm Dữ dành cho Bạc Kha Nhiễm.
Nghĩ đến đây, cái ý niệm kia ở trong đầu Nguyễn Lệ lại rục rịch ngeo lên.
"Kha Nhiễm."
Thanh âm Nguyễn Lệ mạc danh nhỏ đi vài phần, Bạc Kha Nhiễm hơi nghi hoặc hỏi.
"Vâng, sao vậy ạ?"
"Nhiễm a, chị muốn nói, bằng không chúng ta công bố tin tức hẹn hò đi."
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Sao đến bay giờ chị Lệ vẫn còn ý niệm này trong đầu???
"Lệ tỷ!"
"Chị nói nghiêm túc, tạo một chút scandal cũng không có việc gì, dù sao cũng có hậu thuẫn mà."
Ví dụ như tờ giấy đăng ký kết hôn!
Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô đưa điện thoại di động ra sau tai, sau đó cố ý làm ra bộ tín hiệu kém.
"Ơ, Lệ tỷ...... nơi này...... Tín hiệu...... Tín hiệu không tốt lắm, em cúp nhé."
"Bạc Kha Nhiễm......"
Nguyễn Lệ còn chưa nói xong, Bạc Kha Nhiễm không chút do dự ấn tắt điện thoại.
Cô cất điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt không nắm rõ.
Cô biết ý tứ của Nguyễn Lệ, nếu cùng Thẩm Dữ tại scandal, trong thời gian ngắn danh tiếng của cô sẽ tăng cao, hơn nữa tiền đề là có Thẩm Dữ phối hợp.
Đương nhiên, Thẩm Dữ cầu còn không được.
Nhưng là, cô thật sự không muốn đi con đường này.
Cô muốn ở trong giới này tạo ra khoảng trời của riêng mình, cô không muốn là một người phụ nữ phải dựa vào đàn ông để đi lên.
Thẩm Tư Gia thường nói, cô thoạt nhìn giống như một tiểu nữ sinh, thích hợp nuôi dưỡng trong nhà, trên thực tế trong xương cốt cô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng cỏi như bàn thạch.
Kỳ thật có đôi lúc chính cô cũng không hiểu hết về bản thân mình.
Cô chỉ nhiệt tình ham mê ngành sản xuất phim này, ham mê đóng phim, cô rất hưởng thụ quá trình đóng phim.
Cô chỉ là đơn thuần muốn dựa vào chính mình, dựa kỹ thuật diễn của bản thân, đường đường chính chính được đến người xem cùng các fan tán thành yêu thích.
Cô cũng biết đây là con đường không có lối tắt, nhưng cô sẽ cố gắng chuẩn bị và phần đấu để làm tốt hơn nữa.
Có lẽ, đây là ý chí mà Bạc Lập bảo người của Bạc gia nên có.
Chỉ là ý chí này của cô không dùng trên con đường mà Bạc Lập hy vọng.
/109
|