Nàng đem tình cảm đối với Bạch Trưng che dấu rất sâu, Bạch Trưng căn bản cũng không biết nàng ta thích hắn, bao gồm cả mấy người Tống úy xa.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta mơ hồ có một chút cảm xúc không rõ ràng.
Nàng ta lớn như vậy, lần đầu tiên không thích một người.
Lần đầu tiên nếm phải tư vị ghen ghét, trước giờ nàng ta vẫn không để ý đến cảm xúc bản thân, bởi vì yêu thích nên vẫn chọc phải.
Bạch Trưng cúi đầu nhìn Lục Thảo cầm ngón tay mình, hắn khẽ nhíu mày, đôi mày kiếm quét cả người Lục Thảo.
"Muội làm gì vậy?"
"Bạch đại ca, muội thích huynh."
Bạc Trưng mặt không đổi sắc, nghe Lục Thảo nói vậy, hắn vẫn lãnh đạm nhìn nàng ta.
"Ta cũng thích muội."
"Bạch đại ca, huynh nói thật sao......" Đôi mắt Lục Thảo đột nhiên sáng lên, có chút không dám tin nhìn Bạch Trưng.
Bạch Trưng cũng thích nàng ta?
Chẳng lẽ chuyện Bạch Trưng thích Lương Phinh, chỉ là bản thân nàng ta ảo giác?
Lúc này tâm tình Lục Thảo vui sướng như muốn bay lên trời, hạnh phúc tới quá bất ngờ.
"Khi đó ta đã đồng ý với sư phụ, sẽ chiếu cố tốt cho muội, muội giống như muội muội ruột của ta."
Khóe miệng Lục Thảo đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.
"Thân muội muội......"
"Ừ, thân muội muội." Bạch Trưng lặp lại.
Rõ ràng chỉ một giây trước nàng ta nhớ rõ trái tim mình còn nhảy nhót không ngừng, vậy mà hiện tại phảng phất như bị rơi xuống vực sâu, vô cùng đáng sợ.
Lục Thảo vừa cảm thấy đau lòng lại có chút hoảng loạn, tựa như bị một đao lớn đánh cho bầm rập, sau đó không lưu tình buộc chặt, khiến nàng ta đau tới mức thở không nổi.
Nàng ta thích hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ là đem nàng ta coi như muội muội?
"Nếu không có việc gì, ta đi về trước."
Bạch Trưng đem tay nàng ta bỏ ra.
Hiện tại hắn muốn trở về xử lý vết thương một chút, nếu không nha đầu kia mà biết, phỏng chừng lại áy náy một đoạn thời gian.
Nghĩ đến Lương Phinh, gương mặt lạnh băng của Bạch Trưng mơ hồ mang theo một tia ấm áp.
Lục Thảo biết Lương Phinh đang ở phía sau bọn họ, sao nàng ta có thể để Bạch Trưng cứ như vậy rời đi?
Vì thế lần đầu tiên nàng ta to gan như vậy, một lại lần nữa kéo quần áo Bạch Trưng, nàng ta đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Bạch Trưng.
"Bạch đại ca, đừng đi."
Sau khi nàng ta ôm lấy Bạch Trưng, nàng ta rõ ràng nhìn thấy gương mặt luôn bình tĩnh của Lương Phinh khẽ thay đổi.
Lương Phinh nhìn hai người đang ôm lấy nhau.
Bạch Trưng không có đẩy nàng ta ra?
Bạch Trưng.....
"A!"
Đang lúc Bạc Kha Nhiễm chậm rãi thể hiện cảm xúc, đột nhiên nghe được một tiếng kêu.
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn là mơ hồ dao động tới cảm xúc của cô.
Cũng may cô phản ứng rất nhanh, cũng không có ảnh hưởng lớn.
Đang lúc cô tiếp tục kiểm soát cảm xúc của mình.
"NG!"
Ngưu Sức đột nhiên từ sau camera đứng lên, xách theo loa nhỏ hô một tiếng.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua.
Chẳng lẽ bản thân vẫn bị chịu ảnh hưởng, cảm xúc sai rồi?
"Ngưu......" Cô vừa mở miệng muốn xin lỗi.
Nhưng mà lời nói còn không có nói xong, đã thấy Ngưu Sức cầm loa nhỏ lên nói tiếp.
"Tiểu Kỷ, chuyện vừa rồi là như thế nào?"
Lời Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong liền nghẹn trong họng.
Kỷ Thơ Kỳ từ trong ngực Chu Thiệu Chi đứng thẳng người, sau đó hướng về phía Ngưu Sức giải thích.
"Xin lỗi Ngưu đạo, lúc trước chân cháu dẫm phải thuỷ tinh nên bị thương, lần này có tgeer do đứng lâu quá, nhất thời chân không chịu được l."
"Vậy cháu không có việc gì đi?" Xuất phát từ trách nhiệm của đạo diễn, ông quan tâm hỏi một câu.
"Không có việc gì." Kỷ Thơ Kỳ mang sắc mặt tái nhợt trả lời.
"Còn có thể tiếp tục không?" Ngưu Sức hỏi.
Kỷ Thơ Kỳ gật đầu, "Đạo diễn, cháu có thể."
Ngưu Sức ừ một tiếng, ông nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang đứng đó, thời điểm ông kêu dừng lại, nhân viên công tác đã tắt chốt mở vòi nước.
Nhưng mà hiện tại cả người cô đều ướt, giống như mới bị vớt ra từ trong nước, Ngưu Sức có chút không đành lòng.
Vốn dĩ thiếu chút nữa là có thể kết thúc, nào còn nghĩ đến phải để cô quay thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Ngưu Sức liền nói.
"Nghỉ ngơi mười lăm phút, mười lăm phút sau lại tiếp tục."
Lời này của Ngưu Sức vừa nói ra, A Miên đang đứng bên hành lang đã gắp gáp cầm khăn lông vọt đến.
Cô bé choàng khăn lông lên người Bạc Kha Nhiễm, giúp cô bọc mình lại, sau đó đỡ cô đi về ghế nghỉ chân trên hành lang.
"Chị Kha Nhiễm, chị xem chị ướt như này." A Miên đau lòng không chịu được.
Bạc Kha Nhiễm cười cười, "Không có việc gì."
"Còn nói không có việc gì, ngón tay chị lạnh như vậy, lại còn đang run, như thế nào không có việc gì?"
Nói tới đây, A Miên không khỏi bất mãn nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ ở đầu kia, nếu phải tại cô ta, cảnh này đã có thể xong.
Bạc Kha Nhiễm ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng mà thật sự lạnh đến nỗi hai cánh môi đều trở nên tái nhợt.
Miniu nhìn sắc mặt cô tái nhợt, cũng không khỏi đau lòng, cô cầm khăn lông mềm mại nhẹ nhàng lau đi mặt nước trên mặt Bạc Kha Nhiễm, thời điểm chạm tới má Bạc Kha Nhiễm, cả gương mặt đều là lạnh lẽo.
"Chị Kha Nhiễm, em cảm thấy cô ta nhất định là cố ý." A Miên lòng đầy căm phẫn nói với Bạc Kha Nhiễm.
Cô không thích Kỷ Thơ Kỳ.
Lúc ở đoàn phim Cung Phi đã đặc biệt không thích cô ta.
Cũng không biết là vì sao, cô cảm thấy cô ta không tốt đẹp gì cả.
Đặc biệt là sau chuyện ở bữa tiệc đóng máy, cô càng không thích cô ta.
Nhòm ngó lão công của chị Kha Nhiễm nhà cô thì không phải là mọit phụ nữ tốt.
Cho nên việc này, cô khẳng định là cố ý.
Lúc ở đoàn phim này, ngoài mặt cô cùng mọi người cười nói vui vẻ, nhưng ai biết sau lưng hắt bao nhiêu nước bẩn lên người các cô đâu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua Kỷ Thơ Kỳ.
Kỳ thật không cần A Miên nói, cô cũng hiểu rõ ràng.
Bởi vì Kỷ Thơ Kỳ ngầm chơi xấu cô cũng không phải một hai lần, chỉ là lúc trước không gây ảnh hưởng đến cô, cho nên lúc này mới không bị người khác phát hiện.
Nguyễn Lệ biết Bạc Kha Nhiễm gặp mưa, nên đi về phía sau nhờ dì ở đoàn phim nấu một chút canh gừng, giờ mới bưng canh gừng lại đây, liền thấy A Miên đang bọc Bạc Kha Nhiễm như một cái bánh chưng.
"Xong rồi à, nhanh uống chút canh gừng, đừng để bị cảm." Nguyễn Lệ vội đem canh gừng đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
Không nói cái này còn tổ, vừa nói xong, A Miên càng phát cáu.
"Còn chưa xong đâu, lập tức phải quay lại một lần nữa."
Nguyễn Lệ buồn bực, "Làm sao vậy?"
"Chân Kỷ lão sư sớm không đau muộn không đau, liền cố tình ở cảnh cuối cùng của chị Kha Nhiễm liền đau."
A Miên mới nói phân nửa, Nguyễn Lệ sao lại không rõ, nhiều năm lăn lộn như vậy có chuyện gì mà cô chưa thấy qua.
Cô bất động thanh sắc nhìn thoáng qua nha đầu kia.
Tuổi không lớn, nhưng tâm kế lại không ít.
Chu Thiệu Chi vội vã từ bên kia đi tới, trong tay hắn cầm theo một ly nước, phía trên ly nước bốc khói mờ mịt.
"Kha Nhiễm, uống chút nước ấm." Hắn đem nước ấm đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
"Em cí làm sao không, lạnh không?" Trong mắt Chu Thiệu Chi mang theo ý tứ quan tâm rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm mẫn cảm nhận ra, Chu Thiệu Chi giống như quan tâm cô quá mức.
Cô nhớ tới hai lần ghen Thẩm Dữ, cô nhìn thoáng qua Chu Thiệu Chi, sau đó cười nói.
"Không sao, anh uống đi, Lệ tỷ đưa em canh gừng rồi."
Chu Thiệu Chi nắm chặt ly nước trong lòng bàn tay.
Nguyễn Lệ là người từng trải, thời gian dài như vậy nhìn qua, cô tựa hồ phát hiện Chu Thiệu Chi đối với Kha Nhiễm không giống bình thường.
Phàm là chuyện của Kha Nhiễm, hắn luôn phá lệ để bụng.
Chính cô cũng là người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cho nên coi hiểu rõ tâm tư của Chu Thiệu Chi đối với Bạc Kha Nhiễm.
Nói thật, nếu không phải Kha Nhiễm và Thẩm Dữ có tầng quan hệ kia, có khi cô cũng sẽ tác hợp cho hai người bọn họ một chút.
Chu Thiệu Chi đem đến cho cô ấn tượng không tồi.
Chỉ là đáng tiếc.
Hắn cùng Kha Nhiễm đã định sẵn đời này không có duyên phận.
"Thiệu Chi à, tự em uống đi, vừa rồi em cũng dính một chút nước mưa, uống một chút nước ấm, dự phòng một chút."
Cô thông minh mà cho Chu Thiệu Chi một cái bậc thang.
Chu Thiệu Chi hướng Nguyễn Lệ gật đầu.
"Vâng."
Miniu thấy đầu tóc Bạc Kha Nhiễm thật sự quá ướt, lại còn nhỏ giọt tí tích. Vì thế cô cầm máy sấy tóc ra cắm điện, chuẩn bị giúp Kha Nhiễm thổi tóc.
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm vội vàng ngăn lại.
"Đừng, chị Miniu, chị đừng thổi, em lập tức còn phải quay lần thứ hai, thổi cũng như không."
"không giống nhau mà, tóc em ướt đẫm như này không khó chịu sao?"
"Không quan hệ, hiện tại chị thổi khô giúp em, lúc sau em lại bị xối ướt toàn bộ, không phải sẽ lộ tẩy sao, cho nên vẫn là đừng thổi."
A Miên cũng kiến nghị Miniu đừng thổi, một hồi chị Kha Nhiễm lại bị xối nước một lần nữa, bây giờ cô thổi khô, lát lại tốn thêm chút thời gian đứng trong mưa?
Miniu nghĩ, cái này cũng lý, cho nên liền dứt khoát không thổi.
"Chuẩn bị một chút, tiếp tục quay phim."
Thanh âm của Ngưu Sức trên phim trường vang lên, vẫn là loa nhỏ này dùng tốt, không nói cái khác, chủ nói thanh âm này...... Còn rất lớn......
Phó đạo diễn nhìn thoáng qua Kỷ Thơ Kỳ, "Cảnh này quay lại từ đầu!"
Kỷ Thơ Kỳ khom lưng xin lỗi, "Cảm ơn đạo diễn, lần này em sẽ nỗ lực."
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta mơ hồ có một chút cảm xúc không rõ ràng.
Nàng ta lớn như vậy, lần đầu tiên không thích một người.
Lần đầu tiên nếm phải tư vị ghen ghét, trước giờ nàng ta vẫn không để ý đến cảm xúc bản thân, bởi vì yêu thích nên vẫn chọc phải.
Bạch Trưng cúi đầu nhìn Lục Thảo cầm ngón tay mình, hắn khẽ nhíu mày, đôi mày kiếm quét cả người Lục Thảo.
"Muội làm gì vậy?"
"Bạch đại ca, muội thích huynh."
Bạc Trưng mặt không đổi sắc, nghe Lục Thảo nói vậy, hắn vẫn lãnh đạm nhìn nàng ta.
"Ta cũng thích muội."
"Bạch đại ca, huynh nói thật sao......" Đôi mắt Lục Thảo đột nhiên sáng lên, có chút không dám tin nhìn Bạch Trưng.
Bạch Trưng cũng thích nàng ta?
Chẳng lẽ chuyện Bạch Trưng thích Lương Phinh, chỉ là bản thân nàng ta ảo giác?
Lúc này tâm tình Lục Thảo vui sướng như muốn bay lên trời, hạnh phúc tới quá bất ngờ.
"Khi đó ta đã đồng ý với sư phụ, sẽ chiếu cố tốt cho muội, muội giống như muội muội ruột của ta."
Khóe miệng Lục Thảo đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.
"Thân muội muội......"
"Ừ, thân muội muội." Bạch Trưng lặp lại.
Rõ ràng chỉ một giây trước nàng ta nhớ rõ trái tim mình còn nhảy nhót không ngừng, vậy mà hiện tại phảng phất như bị rơi xuống vực sâu, vô cùng đáng sợ.
Lục Thảo vừa cảm thấy đau lòng lại có chút hoảng loạn, tựa như bị một đao lớn đánh cho bầm rập, sau đó không lưu tình buộc chặt, khiến nàng ta đau tới mức thở không nổi.
Nàng ta thích hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ là đem nàng ta coi như muội muội?
"Nếu không có việc gì, ta đi về trước."
Bạch Trưng đem tay nàng ta bỏ ra.
Hiện tại hắn muốn trở về xử lý vết thương một chút, nếu không nha đầu kia mà biết, phỏng chừng lại áy náy một đoạn thời gian.
Nghĩ đến Lương Phinh, gương mặt lạnh băng của Bạch Trưng mơ hồ mang theo một tia ấm áp.
Lục Thảo biết Lương Phinh đang ở phía sau bọn họ, sao nàng ta có thể để Bạch Trưng cứ như vậy rời đi?
Vì thế lần đầu tiên nàng ta to gan như vậy, một lại lần nữa kéo quần áo Bạch Trưng, nàng ta đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Bạch Trưng.
"Bạch đại ca, đừng đi."
Sau khi nàng ta ôm lấy Bạch Trưng, nàng ta rõ ràng nhìn thấy gương mặt luôn bình tĩnh của Lương Phinh khẽ thay đổi.
Lương Phinh nhìn hai người đang ôm lấy nhau.
Bạch Trưng không có đẩy nàng ta ra?
Bạch Trưng.....
"A!"
Đang lúc Bạc Kha Nhiễm chậm rãi thể hiện cảm xúc, đột nhiên nghe được một tiếng kêu.
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn là mơ hồ dao động tới cảm xúc của cô.
Cũng may cô phản ứng rất nhanh, cũng không có ảnh hưởng lớn.
Đang lúc cô tiếp tục kiểm soát cảm xúc của mình.
"NG!"
Ngưu Sức đột nhiên từ sau camera đứng lên, xách theo loa nhỏ hô một tiếng.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua.
Chẳng lẽ bản thân vẫn bị chịu ảnh hưởng, cảm xúc sai rồi?
"Ngưu......" Cô vừa mở miệng muốn xin lỗi.
Nhưng mà lời nói còn không có nói xong, đã thấy Ngưu Sức cầm loa nhỏ lên nói tiếp.
"Tiểu Kỷ, chuyện vừa rồi là như thế nào?"
Lời Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong liền nghẹn trong họng.
Kỷ Thơ Kỳ từ trong ngực Chu Thiệu Chi đứng thẳng người, sau đó hướng về phía Ngưu Sức giải thích.
"Xin lỗi Ngưu đạo, lúc trước chân cháu dẫm phải thuỷ tinh nên bị thương, lần này có tgeer do đứng lâu quá, nhất thời chân không chịu được l."
"Vậy cháu không có việc gì đi?" Xuất phát từ trách nhiệm của đạo diễn, ông quan tâm hỏi một câu.
"Không có việc gì." Kỷ Thơ Kỳ mang sắc mặt tái nhợt trả lời.
"Còn có thể tiếp tục không?" Ngưu Sức hỏi.
Kỷ Thơ Kỳ gật đầu, "Đạo diễn, cháu có thể."
Ngưu Sức ừ một tiếng, ông nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang đứng đó, thời điểm ông kêu dừng lại, nhân viên công tác đã tắt chốt mở vòi nước.
Nhưng mà hiện tại cả người cô đều ướt, giống như mới bị vớt ra từ trong nước, Ngưu Sức có chút không đành lòng.
Vốn dĩ thiếu chút nữa là có thể kết thúc, nào còn nghĩ đến phải để cô quay thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Ngưu Sức liền nói.
"Nghỉ ngơi mười lăm phút, mười lăm phút sau lại tiếp tục."
Lời này của Ngưu Sức vừa nói ra, A Miên đang đứng bên hành lang đã gắp gáp cầm khăn lông vọt đến.
Cô bé choàng khăn lông lên người Bạc Kha Nhiễm, giúp cô bọc mình lại, sau đó đỡ cô đi về ghế nghỉ chân trên hành lang.
"Chị Kha Nhiễm, chị xem chị ướt như này." A Miên đau lòng không chịu được.
Bạc Kha Nhiễm cười cười, "Không có việc gì."
"Còn nói không có việc gì, ngón tay chị lạnh như vậy, lại còn đang run, như thế nào không có việc gì?"
Nói tới đây, A Miên không khỏi bất mãn nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ ở đầu kia, nếu phải tại cô ta, cảnh này đã có thể xong.
Bạc Kha Nhiễm ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng mà thật sự lạnh đến nỗi hai cánh môi đều trở nên tái nhợt.
Miniu nhìn sắc mặt cô tái nhợt, cũng không khỏi đau lòng, cô cầm khăn lông mềm mại nhẹ nhàng lau đi mặt nước trên mặt Bạc Kha Nhiễm, thời điểm chạm tới má Bạc Kha Nhiễm, cả gương mặt đều là lạnh lẽo.
"Chị Kha Nhiễm, em cảm thấy cô ta nhất định là cố ý." A Miên lòng đầy căm phẫn nói với Bạc Kha Nhiễm.
Cô không thích Kỷ Thơ Kỳ.
Lúc ở đoàn phim Cung Phi đã đặc biệt không thích cô ta.
Cũng không biết là vì sao, cô cảm thấy cô ta không tốt đẹp gì cả.
Đặc biệt là sau chuyện ở bữa tiệc đóng máy, cô càng không thích cô ta.
Nhòm ngó lão công của chị Kha Nhiễm nhà cô thì không phải là mọit phụ nữ tốt.
Cho nên việc này, cô khẳng định là cố ý.
Lúc ở đoàn phim này, ngoài mặt cô cùng mọi người cười nói vui vẻ, nhưng ai biết sau lưng hắt bao nhiêu nước bẩn lên người các cô đâu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua Kỷ Thơ Kỳ.
Kỳ thật không cần A Miên nói, cô cũng hiểu rõ ràng.
Bởi vì Kỷ Thơ Kỳ ngầm chơi xấu cô cũng không phải một hai lần, chỉ là lúc trước không gây ảnh hưởng đến cô, cho nên lúc này mới không bị người khác phát hiện.
Nguyễn Lệ biết Bạc Kha Nhiễm gặp mưa, nên đi về phía sau nhờ dì ở đoàn phim nấu một chút canh gừng, giờ mới bưng canh gừng lại đây, liền thấy A Miên đang bọc Bạc Kha Nhiễm như một cái bánh chưng.
"Xong rồi à, nhanh uống chút canh gừng, đừng để bị cảm." Nguyễn Lệ vội đem canh gừng đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
Không nói cái này còn tổ, vừa nói xong, A Miên càng phát cáu.
"Còn chưa xong đâu, lập tức phải quay lại một lần nữa."
Nguyễn Lệ buồn bực, "Làm sao vậy?"
"Chân Kỷ lão sư sớm không đau muộn không đau, liền cố tình ở cảnh cuối cùng của chị Kha Nhiễm liền đau."
A Miên mới nói phân nửa, Nguyễn Lệ sao lại không rõ, nhiều năm lăn lộn như vậy có chuyện gì mà cô chưa thấy qua.
Cô bất động thanh sắc nhìn thoáng qua nha đầu kia.
Tuổi không lớn, nhưng tâm kế lại không ít.
Chu Thiệu Chi vội vã từ bên kia đi tới, trong tay hắn cầm theo một ly nước, phía trên ly nước bốc khói mờ mịt.
"Kha Nhiễm, uống chút nước ấm." Hắn đem nước ấm đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
"Em cí làm sao không, lạnh không?" Trong mắt Chu Thiệu Chi mang theo ý tứ quan tâm rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm mẫn cảm nhận ra, Chu Thiệu Chi giống như quan tâm cô quá mức.
Cô nhớ tới hai lần ghen Thẩm Dữ, cô nhìn thoáng qua Chu Thiệu Chi, sau đó cười nói.
"Không sao, anh uống đi, Lệ tỷ đưa em canh gừng rồi."
Chu Thiệu Chi nắm chặt ly nước trong lòng bàn tay.
Nguyễn Lệ là người từng trải, thời gian dài như vậy nhìn qua, cô tựa hồ phát hiện Chu Thiệu Chi đối với Kha Nhiễm không giống bình thường.
Phàm là chuyện của Kha Nhiễm, hắn luôn phá lệ để bụng.
Chính cô cũng là người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cho nên coi hiểu rõ tâm tư của Chu Thiệu Chi đối với Bạc Kha Nhiễm.
Nói thật, nếu không phải Kha Nhiễm và Thẩm Dữ có tầng quan hệ kia, có khi cô cũng sẽ tác hợp cho hai người bọn họ một chút.
Chu Thiệu Chi đem đến cho cô ấn tượng không tồi.
Chỉ là đáng tiếc.
Hắn cùng Kha Nhiễm đã định sẵn đời này không có duyên phận.
"Thiệu Chi à, tự em uống đi, vừa rồi em cũng dính một chút nước mưa, uống một chút nước ấm, dự phòng một chút."
Cô thông minh mà cho Chu Thiệu Chi một cái bậc thang.
Chu Thiệu Chi hướng Nguyễn Lệ gật đầu.
"Vâng."
Miniu thấy đầu tóc Bạc Kha Nhiễm thật sự quá ướt, lại còn nhỏ giọt tí tích. Vì thế cô cầm máy sấy tóc ra cắm điện, chuẩn bị giúp Kha Nhiễm thổi tóc.
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm vội vàng ngăn lại.
"Đừng, chị Miniu, chị đừng thổi, em lập tức còn phải quay lần thứ hai, thổi cũng như không."
"không giống nhau mà, tóc em ướt đẫm như này không khó chịu sao?"
"Không quan hệ, hiện tại chị thổi khô giúp em, lúc sau em lại bị xối ướt toàn bộ, không phải sẽ lộ tẩy sao, cho nên vẫn là đừng thổi."
A Miên cũng kiến nghị Miniu đừng thổi, một hồi chị Kha Nhiễm lại bị xối nước một lần nữa, bây giờ cô thổi khô, lát lại tốn thêm chút thời gian đứng trong mưa?
Miniu nghĩ, cái này cũng lý, cho nên liền dứt khoát không thổi.
"Chuẩn bị một chút, tiếp tục quay phim."
Thanh âm của Ngưu Sức trên phim trường vang lên, vẫn là loa nhỏ này dùng tốt, không nói cái khác, chủ nói thanh âm này...... Còn rất lớn......
Phó đạo diễn nhìn thoáng qua Kỷ Thơ Kỳ, "Cảnh này quay lại từ đầu!"
Kỷ Thơ Kỳ khom lưng xin lỗi, "Cảm ơn đạo diễn, lần này em sẽ nỗ lực."