Đa số phụ nữ trong căn nhà này đều có chung 1 tâm trạng vào lúc này: đó là ham muốn và ghen tỵ. Ham muốn bởi âm thanh gợi tình kia cứ rót vào tai họ, còn ghen tỵ, một lần nữa lại có thêm một người đàn bà được ông chủ ưu ái và quan tâm đến. Họ không ghen tỵ sao được? Nhưng có duy nhất một người không cảm thấy ghen tỵ cũng như không hề thấy ham muốn như những người phụ nữ kia. Đó là Nhung.
Từ ngày bị ngã cầu thang, mất đi đứa con hầu như chị thu mình trong góc phòng nhỏ, không bận tâm đến ai nói ai nghe gì trong căn nhà này nữa. Có thể là do va đập khi ngã nên tâm trạng có phần trầm lắng hơn trước... hoặc vì lý do nào đó khiến Nhung trở nên như vậy. Song. Chị không tâm sự, trải lòng với bất cứ ai nên không ai hiểu đc Nhung đang nghĩ gì.
Sau lần ngã cầu thang đó. Lâm đặc biệt quan tâm và chăm sóc chị cẩn thận hơn, giống như là vợ bé của mình vậy. Cộng thêm lần Lâm cáu gắt chửi mắng mọi người khi nhìn thấy Nhung nằm trên đất máu lênh láng chảy... ai nấy đều kinh sợ. Nên bây giờ Nhung làm gì. Đi lại hay nói gì cũng ko ai dám hé răng nửa lời. Không phải họ sợ chị, mà họ sợ ông chủ biết được thì mọi chuyện sẽ không hay.
Đêm đó, Nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ tầng trệt, đó là tiếng chị Ngần, Nhung đã đoán ra được người đang mây mưa cùng với chị ấy không ai khác chính là ông chủ. Bởi ngoài ông ấy ra, làm gì có ai cả gan dám vào nhà Lâm mà đè người ở ra hậm hịch khiến người ta rên rỉ quá trời như vậy. Ăn vụng cũng phải biết chùi mép chứ? Đạo lý này đến mấy thằng ăn trộm không chuyên còn hiểu được... Huống hồ rên rỉ công khai thế kia thì... chỉ có Lâm mới làm ra được chuyện này thôi.
Nhung không ham hố chuyện đó, cũng như không ghen tỵ với Ngần, vì chị biết chị ấy cũng giống như mình mà thôi, cùng là đàn bà với nhau, rơi vào cảnh này Nhung có thể thông cảm được. Nhưng không hiểu sao chị vẫn thấy có gì đó hụt hẫng, khó tả lắm. Là sao nhỉ?? Có lẽ do chị quá tham lam, vượt qua giới hạn suy nghĩ của bản thân rổi thì phải.
Thời gian qua Lâm chăm sóc cho chị, quan tâm chị giống như một người đàn ông chuẩn mực của gia đình, lại đặc biệt cho chị ở chung phòng của anh nữa, suốt thời gian đó anh không đưa 1 ai về. Vì thế... vì thế... nên Nhung đã lầm tưởng... à ảo tưởng với chính mình. Tưởng những quan tâm lo lắng của anh dành cho chị như vậy khiến Nhung mặc định suy nghĩ rằng: Lâm là của chị. Anh ấy là người đàn ông của chị!!!
Mà người đàn ông của riêng mình thì chị muốn giữ cho mình mà thôi, không muốn chia sẻ anh ấy cho bất cứ người đàn bà nào khác cả??? Chị đã tham lam quá phải không? Dù chị đồng cảm sâu sắc với chị Ngần, hoặc 1 ai đó đêm nay đang cùng nhau sung sướng với Lâm đi chăng nữa... thì cái cảm giác ích kỷ vẫn cứ chiến thắng, chính là chị không muốn chia sẻ người đàn ông đó với bất kỳ ai.
Suy nghĩ mãi rồi chị lại tự cười bản thân mình, tự chế giễu mình, xuất phát cũng chỉ là thân con ở, may mắn lọt vào tầm ngắm của anh ta mà thôi. Kể cả đêm nay anh ngủ với chị, ngày mai anh lấy vợ thì điều đó cũng hoàn toàn bình thường, ko ai cấm đoán được điều đó. Chị có tư cách gì mà giữ người đàn ông đó cho riêng mình được...
Những suy nghĩ miên man ấy cứ quẩn quanh trong đầu chị mãi.... khiến chị không thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn đó. Cuối cùng chị cũng nhận ra rằng, hơn hai mươi năm sống trên đời này, chị những tưởng chị không biết yêu là gì, những tưởng người nhà quê như chị thì không bao giờ nghĩ đến yêu đương... quanh năm suốt tháng chỉ có làm lụng và sống với người chồng không có tình cảm.... Ai ngờ vào lúc yếu lòng nhất thì chị nhận ra rằng: chị đã yêu rồi. Không những thế còn yêu rất đậm sâu!!!
Nhưng chính vì yêu nên chị lại sợ. Sợ yêu người đàn ông như Lâm thì sau sẽ chẳng được hạnh phúc. Bởi lẽ anh cũng là mẫu đàn ông điển hình ga lăng, phóng túng. Đàn bà với anh mà nói chỉ là cái gì đó rất phù du. Chị sợ anh đối với chị chỉ là nhất thời, không có tương lai. Nếu vậy tiếp tục huyễn hoặc bản thân chỉ có mình chị khổ mà thôi.
Qua một đêm, Lâm ngủ lại dưới phòng Ngần. Anh khá mệt mỏi vì đêm qua thực sự là có hơi quá sức, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại máu đến thế nữa. Anh không quên mọi chuyện, đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là khi ấy bản năng trỗi dậy quá mạnh mẽ nên anh không làm chủ mà ngã nhào vào Ngần mà thôi. Anh ý thức được việc mình đã làm.
Sáng hôm sau anh tỉnh giấc thì Ngần đã dậy rồi. Dù đêm qua cô cũng mệt mỏi không kém anh, nhưng Ngần là người khôn khéo, cô không muốn ỉ lại vào việc lên giường với ông chủ mà đánh mất mọi thứ. Ngần dậy sớm và làm việc bình thường, mọi kế hoạch đều được Ngần chuẩn bị chu đáo từ trước, sáng dậy cô uống vội thuốc tránh thai chị mắt hí mua cho. Cô sợ lặp lại vết xe đổ của Nhung, sợ có thai rồi sẽ bị người khác ghen tị mà hãm hại cô giống như cô làm cho Nhung vậy. Đúng là tâm địa xấu xa nên cứ nghĩ ai họ cũng xấu xa như mình.
Ngần dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ cho bữa sáng như mọi khi, có người trêu cô:
Cái Ngần thế mà sướng! Mấy năm nay mày giường đơn gối chiếc, cuối cùng cũng có ngày được bung lụa đến thế...
Thế nào... cảm giác có sướng hơn thằng chồng ở quê không?
Suỵt!!! Khẽ chứ. Ông chủ còn đang ngủ...
Ấy chết.. tao lỡ mồm.
Khiếp thế, gì mà rên rỉ to khiếp đi được vậy, có to không, dài không???
Bậy nào... nói năng linh tinh ông chủ nghe được lại khổ đấy...
Hí hí... mà mày đc ông chủ ưu ái rồi, dậy sớm làm gì? Cứ như con Nhung ấy, ăn sung mặc sướng, cơm bưng nước rót như bà hoàng... việc gì phải khổ...
Tao quen dậy sớm rồi... cả là ăn chơi mãi không quen... ai như nó, mới có sứt tí móng chân đã ủ rũ mặt mày như đưa đám ấy...
Ngần cố ý ám chỉ Nhung, cô ta có ý coi thường sự yếu đuối ấy. Ngần toan tính với kế hoạch của mình, từng bước sẽ thu phục Lâm về tay mình, chiếm hết sự ưu ái của anh dành cho Nhung.. và... sau đó.... Sau đó thế nào nhỉ? Ngần ban đầu là muốn có tiền sẽ cao chạy xa bay, trốn khỏi nơi đây cũng như trốn khỏi quê nhà, ko về đó nữa. Nhưng khi quan hệ được với Lâm rồi cô ta lại nảy sinh suy nghĩ khác, cô ta lại ấp ủ 1 hy vọng mong manh, mong 1 ngày được làm bà chủ. Thật đúng là được voi đòi tiên... lòng tham con người thật không có giới hạn.
Sau khi tỉnh dậy, Lâm tắm gội 1 lượt mới xuống ăn sáng. Nghĩ đến chuyện đêm qua với Ngần bỗng nhiên anh thấy ngại với Nhung. Bởi vậy khi đi qua phòng cô anh không vào đó mà xuống thẳng tầng trệt, thấy Ngần anh tự nhiên thấy bối rối... không còn vẻ lạnh lùng nghiêm khắc như ông chủ với con ở nữa... Mà sự ngượng ngùng xuất phát từ những cái đẩy mạnh và dứt khoát vào người cô ấy đêm qua.
Thái độ của anh nhìn cô ta cũng dễ chịu hơn hẳn... nhưng dường như trước kia Ngần ko ăn mặc thoáng thế này. Chỉ sau 1 đêm, những bộ quần áo kín cổng cao tường quê mùa nay đc thay thế bằng những mốt mới, lợi thế khoe trọn đc những điểm nóng bỏng trên cơ thể của cô ta. Có phải, vì chuyện tối qua mà mọi thứ trở nên thay đổi không nhỉ? Lâm tự suy nghĩ như vậy nhưng rồi anh cũng quên đi ngay, vì anh không rảnh để chú ý xem tất cả những người đàn bà thay đổi cách ăn mặc thế nào sau khi quan hệ được cả.
Từ ngày bị ngã cầu thang, mất đi đứa con hầu như chị thu mình trong góc phòng nhỏ, không bận tâm đến ai nói ai nghe gì trong căn nhà này nữa. Có thể là do va đập khi ngã nên tâm trạng có phần trầm lắng hơn trước... hoặc vì lý do nào đó khiến Nhung trở nên như vậy. Song. Chị không tâm sự, trải lòng với bất cứ ai nên không ai hiểu đc Nhung đang nghĩ gì.
Sau lần ngã cầu thang đó. Lâm đặc biệt quan tâm và chăm sóc chị cẩn thận hơn, giống như là vợ bé của mình vậy. Cộng thêm lần Lâm cáu gắt chửi mắng mọi người khi nhìn thấy Nhung nằm trên đất máu lênh láng chảy... ai nấy đều kinh sợ. Nên bây giờ Nhung làm gì. Đi lại hay nói gì cũng ko ai dám hé răng nửa lời. Không phải họ sợ chị, mà họ sợ ông chủ biết được thì mọi chuyện sẽ không hay.
Đêm đó, Nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ tầng trệt, đó là tiếng chị Ngần, Nhung đã đoán ra được người đang mây mưa cùng với chị ấy không ai khác chính là ông chủ. Bởi ngoài ông ấy ra, làm gì có ai cả gan dám vào nhà Lâm mà đè người ở ra hậm hịch khiến người ta rên rỉ quá trời như vậy. Ăn vụng cũng phải biết chùi mép chứ? Đạo lý này đến mấy thằng ăn trộm không chuyên còn hiểu được... Huống hồ rên rỉ công khai thế kia thì... chỉ có Lâm mới làm ra được chuyện này thôi.
Nhung không ham hố chuyện đó, cũng như không ghen tỵ với Ngần, vì chị biết chị ấy cũng giống như mình mà thôi, cùng là đàn bà với nhau, rơi vào cảnh này Nhung có thể thông cảm được. Nhưng không hiểu sao chị vẫn thấy có gì đó hụt hẫng, khó tả lắm. Là sao nhỉ?? Có lẽ do chị quá tham lam, vượt qua giới hạn suy nghĩ của bản thân rổi thì phải.
Thời gian qua Lâm chăm sóc cho chị, quan tâm chị giống như một người đàn ông chuẩn mực của gia đình, lại đặc biệt cho chị ở chung phòng của anh nữa, suốt thời gian đó anh không đưa 1 ai về. Vì thế... vì thế... nên Nhung đã lầm tưởng... à ảo tưởng với chính mình. Tưởng những quan tâm lo lắng của anh dành cho chị như vậy khiến Nhung mặc định suy nghĩ rằng: Lâm là của chị. Anh ấy là người đàn ông của chị!!!
Mà người đàn ông của riêng mình thì chị muốn giữ cho mình mà thôi, không muốn chia sẻ anh ấy cho bất cứ người đàn bà nào khác cả??? Chị đã tham lam quá phải không? Dù chị đồng cảm sâu sắc với chị Ngần, hoặc 1 ai đó đêm nay đang cùng nhau sung sướng với Lâm đi chăng nữa... thì cái cảm giác ích kỷ vẫn cứ chiến thắng, chính là chị không muốn chia sẻ người đàn ông đó với bất kỳ ai.
Suy nghĩ mãi rồi chị lại tự cười bản thân mình, tự chế giễu mình, xuất phát cũng chỉ là thân con ở, may mắn lọt vào tầm ngắm của anh ta mà thôi. Kể cả đêm nay anh ngủ với chị, ngày mai anh lấy vợ thì điều đó cũng hoàn toàn bình thường, ko ai cấm đoán được điều đó. Chị có tư cách gì mà giữ người đàn ông đó cho riêng mình được...
Những suy nghĩ miên man ấy cứ quẩn quanh trong đầu chị mãi.... khiến chị không thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn đó. Cuối cùng chị cũng nhận ra rằng, hơn hai mươi năm sống trên đời này, chị những tưởng chị không biết yêu là gì, những tưởng người nhà quê như chị thì không bao giờ nghĩ đến yêu đương... quanh năm suốt tháng chỉ có làm lụng và sống với người chồng không có tình cảm.... Ai ngờ vào lúc yếu lòng nhất thì chị nhận ra rằng: chị đã yêu rồi. Không những thế còn yêu rất đậm sâu!!!
Nhưng chính vì yêu nên chị lại sợ. Sợ yêu người đàn ông như Lâm thì sau sẽ chẳng được hạnh phúc. Bởi lẽ anh cũng là mẫu đàn ông điển hình ga lăng, phóng túng. Đàn bà với anh mà nói chỉ là cái gì đó rất phù du. Chị sợ anh đối với chị chỉ là nhất thời, không có tương lai. Nếu vậy tiếp tục huyễn hoặc bản thân chỉ có mình chị khổ mà thôi.
Qua một đêm, Lâm ngủ lại dưới phòng Ngần. Anh khá mệt mỏi vì đêm qua thực sự là có hơi quá sức, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại máu đến thế nữa. Anh không quên mọi chuyện, đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là khi ấy bản năng trỗi dậy quá mạnh mẽ nên anh không làm chủ mà ngã nhào vào Ngần mà thôi. Anh ý thức được việc mình đã làm.
Sáng hôm sau anh tỉnh giấc thì Ngần đã dậy rồi. Dù đêm qua cô cũng mệt mỏi không kém anh, nhưng Ngần là người khôn khéo, cô không muốn ỉ lại vào việc lên giường với ông chủ mà đánh mất mọi thứ. Ngần dậy sớm và làm việc bình thường, mọi kế hoạch đều được Ngần chuẩn bị chu đáo từ trước, sáng dậy cô uống vội thuốc tránh thai chị mắt hí mua cho. Cô sợ lặp lại vết xe đổ của Nhung, sợ có thai rồi sẽ bị người khác ghen tị mà hãm hại cô giống như cô làm cho Nhung vậy. Đúng là tâm địa xấu xa nên cứ nghĩ ai họ cũng xấu xa như mình.
Ngần dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ cho bữa sáng như mọi khi, có người trêu cô:
Cái Ngần thế mà sướng! Mấy năm nay mày giường đơn gối chiếc, cuối cùng cũng có ngày được bung lụa đến thế...
Thế nào... cảm giác có sướng hơn thằng chồng ở quê không?
Suỵt!!! Khẽ chứ. Ông chủ còn đang ngủ...
Ấy chết.. tao lỡ mồm.
Khiếp thế, gì mà rên rỉ to khiếp đi được vậy, có to không, dài không???
Bậy nào... nói năng linh tinh ông chủ nghe được lại khổ đấy...
Hí hí... mà mày đc ông chủ ưu ái rồi, dậy sớm làm gì? Cứ như con Nhung ấy, ăn sung mặc sướng, cơm bưng nước rót như bà hoàng... việc gì phải khổ...
Tao quen dậy sớm rồi... cả là ăn chơi mãi không quen... ai như nó, mới có sứt tí móng chân đã ủ rũ mặt mày như đưa đám ấy...
Ngần cố ý ám chỉ Nhung, cô ta có ý coi thường sự yếu đuối ấy. Ngần toan tính với kế hoạch của mình, từng bước sẽ thu phục Lâm về tay mình, chiếm hết sự ưu ái của anh dành cho Nhung.. và... sau đó.... Sau đó thế nào nhỉ? Ngần ban đầu là muốn có tiền sẽ cao chạy xa bay, trốn khỏi nơi đây cũng như trốn khỏi quê nhà, ko về đó nữa. Nhưng khi quan hệ được với Lâm rồi cô ta lại nảy sinh suy nghĩ khác, cô ta lại ấp ủ 1 hy vọng mong manh, mong 1 ngày được làm bà chủ. Thật đúng là được voi đòi tiên... lòng tham con người thật không có giới hạn.
Sau khi tỉnh dậy, Lâm tắm gội 1 lượt mới xuống ăn sáng. Nghĩ đến chuyện đêm qua với Ngần bỗng nhiên anh thấy ngại với Nhung. Bởi vậy khi đi qua phòng cô anh không vào đó mà xuống thẳng tầng trệt, thấy Ngần anh tự nhiên thấy bối rối... không còn vẻ lạnh lùng nghiêm khắc như ông chủ với con ở nữa... Mà sự ngượng ngùng xuất phát từ những cái đẩy mạnh và dứt khoát vào người cô ấy đêm qua.
Thái độ của anh nhìn cô ta cũng dễ chịu hơn hẳn... nhưng dường như trước kia Ngần ko ăn mặc thoáng thế này. Chỉ sau 1 đêm, những bộ quần áo kín cổng cao tường quê mùa nay đc thay thế bằng những mốt mới, lợi thế khoe trọn đc những điểm nóng bỏng trên cơ thể của cô ta. Có phải, vì chuyện tối qua mà mọi thứ trở nên thay đổi không nhỉ? Lâm tự suy nghĩ như vậy nhưng rồi anh cũng quên đi ngay, vì anh không rảnh để chú ý xem tất cả những người đàn bà thay đổi cách ăn mặc thế nào sau khi quan hệ được cả.
/30
|