Nhung phải nằm viện nửa tháng để sức khỏe được phục hồi, vì cô không chỉ mất nhiều máu khi sảy thai, mà lúc ngã xuống đầu cô bị va đập nên vẫn cần theo dõi thêm tình trạng não bộ và hộp sọ. Nếu không có gì thay đổi thì nửa tháng là có thể về nhà. Lâm không thể ở mãi đó mà chăm sóc chị được, anh còn rất nhiều công việc mà đích thân anh đi giải quyết mới được. Để chị ở đây một mình thì anh không yên tâm, mà gọi người làm ở nhà đến anh còn lo lắng hơn. Bởi sự lạnh lùng và vô tâm đến đáng sợ của đáng người đó khiến anh rùng mình.
Lâm quyết định rời khỏi bệnh viện và đi làm việc của mình. Tuy nhiên xong việc và buổi tối đều quay trở lại ở bên chị cho chị đỡ buồn, mọi thứ ở bệnh viện anh đều lựa chọn cho chị những thứ tốt nhất từ phòng bệnh đến y ta chăm sóc hàng ngày. Anh đặc biệt thuê 2 nhân viên y tá hằng ngày thay anh chăm sóc, lo cơm nước và trò chuyện với chị. Anh tốt quá!
Nhung thầm cảm thán, mình có là gì đâu, tại sao anh ấy lại đối xử với mình tốt như vậy? Sự quan tâm anh dành cho chị khiến chị động lòng. Không đơn thuần là sự gắn kết thể xác trước đây nữa, giờ đây thứ tình cảm chị dành cho anh đã ở một mức độ khác.
Lâm rất không ưa đám người giúp việc ở nhà, tuy nhiên họ làm việc ở đây đã lâu, mọi thứ đã đi theo quỹ đạo. Nề nếp khá tốt. Hơn nữa họ còn là đội ngũ phục vụ ăn uống cho những người làm ở dưới trang trại. Anh rất yên tâm... nếu như bây giờ mà thay mới toàn bộ sẽ ảnh hưởng đến nhiều thứ, người mới không quen việc sẽ hỏng hết chuyện của anh. Không chỉ vậy, số tiền nợ mà chồng, con của những người phụ nữ ấy nợ anh không hề nhỏ. Nếu như anh đuổi họ đi thì ai sẽ trả nợ cho anh... thôi thì giữ họ lại và quản thúc nghiêm ngặt hơn, anh bớt được tiền thuê người làm và cũng phần nào giải quyết được chút nợ xấu.
Anh những tưởng như thế là êm xuôi, họ sợ anh sẽ không dám làm chuyện gì nữa. Về phần Nhung, họ ghen tỵ với cô cũng đúng, vì cô cũng chỉ là người làm mà được anh đặc biệt ưu ái nên dễ nảy sinh sự ghen tuông đố kỵ với số còn lại. Chuyện này anh nghĩ mình sẽ cố gắng bảo vệ cô, anh không xác định chắc rằng mình đang quan tâm cô như vậy có đúng không? Là yêu? Hay vì trách nhiệm? Hay 1 lý do nào đó... nhưng chính anh cũng đang huyễn hoặc bản thân mình và ko dám đối mặt với nó. Anh chỉ biết, trước mắt anh rất cần cô. Sự có mặt của cô khiến anh thấy cuộc sống thú vị hơn trước rất nhiều... chính anh cũng không hiểu vì sao lại như thế???
Từ ngày Nhung được ra viện, tâm trạng của chị lại trở nên tồi tệ hơn trước khi trở về căn nhà và đối diện vớu những con người đáng sợ ấy. Nhung thu mình trong phòng cả ngày, sau cú ngã bất ngờ đó, nằm viện dài ngày càng khiến cho chị gầy và xanh xao đi, nước da có phần trắng sáng hơn nhưng rất yếu ớt. Nhìn chị rất thiếu sức sống.
Lâm từ lâu đã không đưa cô gái nào về nhà nữa, chính chị và mọi người trong nhà đều nhận thấy điều này. Tuy nhiên. Đó là việc của anh, không một ai dám thắc mắc cả. Ở bệnh viện về nhà, Nhung chuyển xuống tầng 3 ở, nơi căn phòng mà chị đến đây lần đầu tiên và qua đêm ở đó. Chị cảm thấy... dường như đã thích Lâm mất rồi... nhưng càng như vậy chị càng sợ gần gũi anh hơn. Chính sự ưu ái của anh dành cho chị đã khiến chị xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Chị yêu anh là thật, muốn được ở bên anh biết bao... nhưng càng yêu thì lại càng sợ. Càng gần anh thì nguy hiểm có thể xảy đến với chị bất cứ lúc nào... chính vì vậy, chị lựa chọn tránh né anh, không biết anh sẽ như thế nào... nhưng chị đã quyết định rồi. Biết sức khỏe chị còn yếu và còn đau buồn nên khi biết chị chuyển xuống tầng 3 ở, Lâm ko miễn cưỡng chị, không đòi hỏi chuyện ái ân nam nữ, thỉnh thoảng anh vẫn xuống và trò chuyện với chị. Nhưng vẫn cái kiểu ngoài lạnh trong nóng. Mặc dù anh cũng rất rất thích chị... rất quan tâm chị... song biểu hiện qua lời nói lại khác hoàn toàn.... đôi lúc khiến chị khó chịu.
Dù Nhung bị mệt không phục vụ nhu cầu bản năng của Lâm được, nhưng không vì thế mà anh dẫn cô gái khác về nhà. Kể cả ra ngoài có việc về muộn, tuyệt nhiên cũng không ngả vào vòng tay của các cô gái khác. Không hiểu sao giây phút các cô gái sexy đon đả gọi mời anh lại không thấy hứng thú... mà chỉ nghĩ đến Nhung ở nhà. Anh nghĩ. Nếu Nhung biết anh vui chơi với họ, cô sẽ đau lòng biết bao... chỉ nghĩ thôi, anh liền từ chối hết mọi cuộc vui và trở về nhà sớm. Mằ dù anh có ngủ với 5 cô hay 10 cô thì đó cũng là quyền của anh, ko ai có quyền can thiệp cả.
Chính vì không chung đụng thân thể với ai nên 1 thời gian Lâm cũng cảm thấy khá bí bách, tính khí cũng vì thế mà hay cáu gắt hơn. Nắm được điểm này, Ngần tranh thủ cơ hội ngàn năm có 1 và ra tay. Ngần để ý, hằng đêm Lâm ko ngủ chung với Nhung. Có lẽ cũng vì kiêng cho sức khỏe của Nhung. Mà chị là đàn bà có chồng nên sinh lý, nhu cầu của đàn ông chị rất rõ.
Vốn có giao tình thân thiết với mấy người làm ở trang trại cách đó không xa mà Ngần đã tạo được mối quan hệ từ trước đó. Bây giờ đúng là lúc chị cần nhờ vả, một hôm, khi đem cơm xuống cho mọi người, Ngần thủ thỉ to nhỏ với 1 phụ nữ ở đó. Đó là 1 người dáng thô kệch. Hai mắt ti hí...nhìn rất gian và có phần đĩ đĩ.
Chị này... em nhờ chị một việc được không?
Ngần nói với chị mắt hí.
Sao thế. Có chuyện gì mày cứ nói đi, chỗ chị em quen biết lâu ngày, giúp được gì thì tao giúp.
Chị mắt hí vừa nói vừa cười.
Em nghe bảo anh nhà chị là lái xe đúng không? Mấy cái khoản thuốc kích dục các thứ chắc các anh ấy rành lắm.
Chị xem hỏi anh ấy xem có loại nào nhạy nhạy mà ko dễ phát hiện ấy, chị mua giúp em 1 ít.
Nghe xong câu chuyện. Chị mắt hí mới ngạc nhiên nhìn Ngần rồi hỏi:
Mày lấy thuốc đấy làm gì?
Mấy thứ đấy anh nhà tao cũng là mua lậu được xong bán cho khách đi xe ấy, mấy ông hay đi phá đò là hay mua mấy loại đấy về phục vụ vợ... nếu ko vợ nó thấy tiu nghỉu nó giết...
Em có việc mới cần đến chứ.
Yên tâm đi, không để chị thiệt đâu.
Thiệt với không thiệt cái gì?
Mày nhờ thì tao lấy hộ cho thôi, có cái gì đâu mà nghiêm trọng thế.
Ái chà... hay là... ở đấy mới có thằng nào đến làm thuê à?
Gớm nhỉ...
Ngần cười trừ. Thì ra chị mắt hí không biết được kế hoạch của chị, tưởng chị te tởn với ông làm thuê nào đó như chị.
Thôi. Số mày nó cũng khổ. Tao có chồng rồi nhiều khi lão đi vắng suốt còn thấy thèm, thấy thiếu.
Huống chi, mày xa chồng cũng lâu. Thèm là phải.
Thế nào... tranh thủ gặp nhau nên phải Giã gạo suốt đêm cho bõ à... đâu mà phải thuốc???
Hihi... chị cứ nói thế em ngại.
Ngần thấy chị mắt hí hiểu theo hướng khác nên cũng diễn kịch luôn.
Rồi. Hôm nào có chị mang lên ngay cho, chỉ sợ chúng mày không có sức mà hậm hịch suốt đêm thôi.
Ơ mà này, có sợ có lỗi với thằng chồng ở quê của mày không?
Thôi chị đừng nhắc đến lão ta nữa, cuộc đời em hối hận nhất là lấy phải người đốn mạt như lão.... nghĩ lại những lúc nằm ngửa ra cho lão đè mà thấy bẩn L*** lắm chị ạ....
Hé hé hé... con ranh, bạo mồm!
Nghe Ngần nói vậy chị Mắt hí ré lên cười thích thú.
Chắc ngày mai là có thôi, vì hàng này anh nhà chị lúc nào cũng sẵn, yên tâm đi, tối mai chúng mày tha hồ mà dập dụi nhé.
Chị mắt hí cười tít rồi nói tiếp. Ngần đăm chiêu đang dự tính những kế hoạch của riêng mình.
Lâm quyết định rời khỏi bệnh viện và đi làm việc của mình. Tuy nhiên xong việc và buổi tối đều quay trở lại ở bên chị cho chị đỡ buồn, mọi thứ ở bệnh viện anh đều lựa chọn cho chị những thứ tốt nhất từ phòng bệnh đến y ta chăm sóc hàng ngày. Anh đặc biệt thuê 2 nhân viên y tá hằng ngày thay anh chăm sóc, lo cơm nước và trò chuyện với chị. Anh tốt quá!
Nhung thầm cảm thán, mình có là gì đâu, tại sao anh ấy lại đối xử với mình tốt như vậy? Sự quan tâm anh dành cho chị khiến chị động lòng. Không đơn thuần là sự gắn kết thể xác trước đây nữa, giờ đây thứ tình cảm chị dành cho anh đã ở một mức độ khác.
Lâm rất không ưa đám người giúp việc ở nhà, tuy nhiên họ làm việc ở đây đã lâu, mọi thứ đã đi theo quỹ đạo. Nề nếp khá tốt. Hơn nữa họ còn là đội ngũ phục vụ ăn uống cho những người làm ở dưới trang trại. Anh rất yên tâm... nếu như bây giờ mà thay mới toàn bộ sẽ ảnh hưởng đến nhiều thứ, người mới không quen việc sẽ hỏng hết chuyện của anh. Không chỉ vậy, số tiền nợ mà chồng, con của những người phụ nữ ấy nợ anh không hề nhỏ. Nếu như anh đuổi họ đi thì ai sẽ trả nợ cho anh... thôi thì giữ họ lại và quản thúc nghiêm ngặt hơn, anh bớt được tiền thuê người làm và cũng phần nào giải quyết được chút nợ xấu.
Anh những tưởng như thế là êm xuôi, họ sợ anh sẽ không dám làm chuyện gì nữa. Về phần Nhung, họ ghen tỵ với cô cũng đúng, vì cô cũng chỉ là người làm mà được anh đặc biệt ưu ái nên dễ nảy sinh sự ghen tuông đố kỵ với số còn lại. Chuyện này anh nghĩ mình sẽ cố gắng bảo vệ cô, anh không xác định chắc rằng mình đang quan tâm cô như vậy có đúng không? Là yêu? Hay vì trách nhiệm? Hay 1 lý do nào đó... nhưng chính anh cũng đang huyễn hoặc bản thân mình và ko dám đối mặt với nó. Anh chỉ biết, trước mắt anh rất cần cô. Sự có mặt của cô khiến anh thấy cuộc sống thú vị hơn trước rất nhiều... chính anh cũng không hiểu vì sao lại như thế???
Từ ngày Nhung được ra viện, tâm trạng của chị lại trở nên tồi tệ hơn trước khi trở về căn nhà và đối diện vớu những con người đáng sợ ấy. Nhung thu mình trong phòng cả ngày, sau cú ngã bất ngờ đó, nằm viện dài ngày càng khiến cho chị gầy và xanh xao đi, nước da có phần trắng sáng hơn nhưng rất yếu ớt. Nhìn chị rất thiếu sức sống.
Lâm từ lâu đã không đưa cô gái nào về nhà nữa, chính chị và mọi người trong nhà đều nhận thấy điều này. Tuy nhiên. Đó là việc của anh, không một ai dám thắc mắc cả. Ở bệnh viện về nhà, Nhung chuyển xuống tầng 3 ở, nơi căn phòng mà chị đến đây lần đầu tiên và qua đêm ở đó. Chị cảm thấy... dường như đã thích Lâm mất rồi... nhưng càng như vậy chị càng sợ gần gũi anh hơn. Chính sự ưu ái của anh dành cho chị đã khiến chị xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Chị yêu anh là thật, muốn được ở bên anh biết bao... nhưng càng yêu thì lại càng sợ. Càng gần anh thì nguy hiểm có thể xảy đến với chị bất cứ lúc nào... chính vì vậy, chị lựa chọn tránh né anh, không biết anh sẽ như thế nào... nhưng chị đã quyết định rồi. Biết sức khỏe chị còn yếu và còn đau buồn nên khi biết chị chuyển xuống tầng 3 ở, Lâm ko miễn cưỡng chị, không đòi hỏi chuyện ái ân nam nữ, thỉnh thoảng anh vẫn xuống và trò chuyện với chị. Nhưng vẫn cái kiểu ngoài lạnh trong nóng. Mặc dù anh cũng rất rất thích chị... rất quan tâm chị... song biểu hiện qua lời nói lại khác hoàn toàn.... đôi lúc khiến chị khó chịu.
Dù Nhung bị mệt không phục vụ nhu cầu bản năng của Lâm được, nhưng không vì thế mà anh dẫn cô gái khác về nhà. Kể cả ra ngoài có việc về muộn, tuyệt nhiên cũng không ngả vào vòng tay của các cô gái khác. Không hiểu sao giây phút các cô gái sexy đon đả gọi mời anh lại không thấy hứng thú... mà chỉ nghĩ đến Nhung ở nhà. Anh nghĩ. Nếu Nhung biết anh vui chơi với họ, cô sẽ đau lòng biết bao... chỉ nghĩ thôi, anh liền từ chối hết mọi cuộc vui và trở về nhà sớm. Mằ dù anh có ngủ với 5 cô hay 10 cô thì đó cũng là quyền của anh, ko ai có quyền can thiệp cả.
Chính vì không chung đụng thân thể với ai nên 1 thời gian Lâm cũng cảm thấy khá bí bách, tính khí cũng vì thế mà hay cáu gắt hơn. Nắm được điểm này, Ngần tranh thủ cơ hội ngàn năm có 1 và ra tay. Ngần để ý, hằng đêm Lâm ko ngủ chung với Nhung. Có lẽ cũng vì kiêng cho sức khỏe của Nhung. Mà chị là đàn bà có chồng nên sinh lý, nhu cầu của đàn ông chị rất rõ.
Vốn có giao tình thân thiết với mấy người làm ở trang trại cách đó không xa mà Ngần đã tạo được mối quan hệ từ trước đó. Bây giờ đúng là lúc chị cần nhờ vả, một hôm, khi đem cơm xuống cho mọi người, Ngần thủ thỉ to nhỏ với 1 phụ nữ ở đó. Đó là 1 người dáng thô kệch. Hai mắt ti hí...nhìn rất gian và có phần đĩ đĩ.
Chị này... em nhờ chị một việc được không?
Ngần nói với chị mắt hí.
Sao thế. Có chuyện gì mày cứ nói đi, chỗ chị em quen biết lâu ngày, giúp được gì thì tao giúp.
Chị mắt hí vừa nói vừa cười.
Em nghe bảo anh nhà chị là lái xe đúng không? Mấy cái khoản thuốc kích dục các thứ chắc các anh ấy rành lắm.
Chị xem hỏi anh ấy xem có loại nào nhạy nhạy mà ko dễ phát hiện ấy, chị mua giúp em 1 ít.
Nghe xong câu chuyện. Chị mắt hí mới ngạc nhiên nhìn Ngần rồi hỏi:
Mày lấy thuốc đấy làm gì?
Mấy thứ đấy anh nhà tao cũng là mua lậu được xong bán cho khách đi xe ấy, mấy ông hay đi phá đò là hay mua mấy loại đấy về phục vụ vợ... nếu ko vợ nó thấy tiu nghỉu nó giết...
Em có việc mới cần đến chứ.
Yên tâm đi, không để chị thiệt đâu.
Thiệt với không thiệt cái gì?
Mày nhờ thì tao lấy hộ cho thôi, có cái gì đâu mà nghiêm trọng thế.
Ái chà... hay là... ở đấy mới có thằng nào đến làm thuê à?
Gớm nhỉ...
Ngần cười trừ. Thì ra chị mắt hí không biết được kế hoạch của chị, tưởng chị te tởn với ông làm thuê nào đó như chị.
Thôi. Số mày nó cũng khổ. Tao có chồng rồi nhiều khi lão đi vắng suốt còn thấy thèm, thấy thiếu.
Huống chi, mày xa chồng cũng lâu. Thèm là phải.
Thế nào... tranh thủ gặp nhau nên phải Giã gạo suốt đêm cho bõ à... đâu mà phải thuốc???
Hihi... chị cứ nói thế em ngại.
Ngần thấy chị mắt hí hiểu theo hướng khác nên cũng diễn kịch luôn.
Rồi. Hôm nào có chị mang lên ngay cho, chỉ sợ chúng mày không có sức mà hậm hịch suốt đêm thôi.
Ơ mà này, có sợ có lỗi với thằng chồng ở quê của mày không?
Thôi chị đừng nhắc đến lão ta nữa, cuộc đời em hối hận nhất là lấy phải người đốn mạt như lão.... nghĩ lại những lúc nằm ngửa ra cho lão đè mà thấy bẩn L*** lắm chị ạ....
Hé hé hé... con ranh, bạo mồm!
Nghe Ngần nói vậy chị Mắt hí ré lên cười thích thú.
Chắc ngày mai là có thôi, vì hàng này anh nhà chị lúc nào cũng sẵn, yên tâm đi, tối mai chúng mày tha hồ mà dập dụi nhé.
Chị mắt hí cười tít rồi nói tiếp. Ngần đăm chiêu đang dự tính những kế hoạch của riêng mình.
/30
|