Bữa sáng cứ thế diễn ra và hoàn thành cũng mất gần một giờ.
Trần Chước xuống lầu tuần cửa hàng, Tiên Bối cùng về phòng vẽ tranh… Thật ra cô cũng không thể chăm chú sáng tác được, bàn tay được anh nắm lấy cứ run mãi không thôi, may mà không phải là tay thuận.
Quệt quệt vài nét bút, Tiên Bối quay ra chống cằm. Cô nhớ lại vừa rồi khi ăn xong, Trần Chước không thu dọn bát đũa ngay mà đứng dậy. Tiên Bối cũng đứng lên.
Trần Chước hỏi: “Hôm nay em cũng vẽ truyện tranh chứ?”
Tiên Bối gật đầu.
Và Trần Chước đáp: “Em về phòng đi.”
Tiên Bối gật đầu, mắt chớp chớp, chần chừ một lúc rồi nghe lời, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Trần Chước lập tức bước đến bên người cô. Tiên Bối không hiểu, Gần đến phòng, cô dừng lại hỏi anh: “Anh còn chuyện gì sao?”
Anh cũng dừng lại, cười khẽ, đáp lại rất tự nhiên: “Không, anh chỉ đưa bạn gái đi làm mà thôi.”
Bạn gái? Xưng hô thế này làm Tiên Bối còn mơ màng, sau mới hiểu được ý của anh.
Từ bàn ăn đến cửa phòng chỉ có vài bước… Có thể là anh đã quá…. Trong đầu cô hiện lên cụm từ ‘chuyện bé xé ra to’, nhưng mà đâu có cách nào, trong lòng cô đã bị mật ngọt rót đầy mất rồi, còn đang ngâm mình trong ngọt ngào nữa.
Yêu đương là như thế nào nhỉ?
Trần Chước đưa cô ‘đi làm’ rồi, cô có phải cũng nên ‘đáp lại’ chút không?
Trái tim ngây ngô nhuộm đỏ khuôn mặt, Tiên Bối cầm điện thoại trên bàn, mở khung tin nhắn với Trần Chước, nghiêm túc nghĩ một lát rồi gõ: “Dưới nhà có nhiều việc không?”
Chỉ bốn chữ rất đơn giản nhưng khi gửi đi thì trái tim cô cũng như bị phỏng.
Anh trả lời lại rất nhanh: “Bình thường thôi, chiều mới bận.”
Tiên Bối đập đầu lên bàn, haiz, cô thật không tốt chút nào, ngay cả công việc của bạn trai mình cũng không biets gì cả, mỗi ngày chỉ biết uống trà sữa mà thôi.
“Anh đừng làm việc mệt quá….”
Tiên Bối gõ cẩn thận từng chữ một, suy nghĩ, như thế này là mang tính biểu đạt, quan tâm rồi đúng không.
Cô còn chưa gửi đi thì điện thoại rung lên, cô sợ hãi theo quán tính, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị thì nháy mắt cũng an lòng hơn.
Trần Chước… anh ở dưới nhà gọi cho cô.
Tiên Bối hít sâu một hơi, nhấn nút nghe. Nói nhỏ: “Xin chào.”
Người đầu bên kia nói nghiêm túc: “Xin chào, có muốn đặt trà sữa không nhỉ? Giao hàng tận giường.”
Mu bàn tay lạnh buốt dán lên gò má nóng bỏng, cô thở khẽ: “Không cần đâu….”
Anh cười: “Ừ, vậy trưa em muốn ăn gì?”
Tiên Bối: …” Ừm, khó trả lời quá, nói tùy có thể khiến người ta ghét không: “Gì cũng được….”
Cô không kén chọn đâu.
Trần Chước: “Ok.”
Hai người đều yên lặng.
Tiên Bối lập tức khẩn trương, sống lưng thẳng tắp, trong lòng thì hò hét: A, tẻ ngắt, làm sao đây? Tiếp theo phải nói gì! Anh sẽ không cảm thấy mình không muốn nói chuyện với anh chứ? QAQ
Cũng qua một lát, bên kia đã mở miệng: “Trưa gặp nhé.”
Tiên Bối nhẹ nhõm: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Tiên Bối vê di động, hơi sững sờ.
Vừa rồi cô không hề có tí mâu thuẫn tâm lý nào, nghe trọn vẹn được một cuộc điện thoại sao? Ông trời ơi, thần kỳ quá, thì ra thích một người sẽ tốt như vậy, có rất nhiều dũng khí đến để cô có thể nghe được điện thoại.
——
Thứ bảy cuối tuần, ‘Kỳ tà’ cập nhật chương mới, ngoài dự đoán của mọi người, khu bình luận bùng nổ hơn 3000 comment.
Mọi người cứ tưởng rằng câu chuyện không có CP, chỉ có đấu tranh, lại xuất hiện tuyến tình cảm, thính rắc khắp nơi làm lòng người nhọn nhạo, mấy cô hủ nữ vốn chỉ tự ảo tướng nay đập tay chúc mừng, cảm nhận được không khí mùa xuân tươi đẹp.
Đương nhiên, cũng có những trực nam nghiêm túc kháng nghị, này, cho dù thêm tình yêu thì bọn tôi vẫn muốn xem BG cơ.
Viên Viên cũng rất bất ngờ về việc này, lên QQ truy tìm nguyên nhân.
Tiên Bối định dùng lý do ‘Nội dung vở kịch quá cằn cỗi’ để lừa qua, nhưng Viên Viên khôn khéo sao có thể bị lừa được. Cuối cùng Tiên Bối phải thẳng thắn nói tình hình thực tế.
“Ối giời ơi, tôi đây cười như bà mẹ sắp gả con là sao, tôi đây chua xót vui mừng như con gái đi lấy chồng là có chuyện gì hả giời!” Sau đó tò mò: “Hai người tiến triển đến bước nào rồi? Hôn? Nắm tay? Tôi không thể nào tưởng tượng nổi!”
“…” Tiên Bối nghe xong mặt cũng đỏ bừng, trả lời: “Không…”
Rồi cô vội vàng cúp máy, co mình ngồi trên ghế, mấy ngày gần đây cô luôn bên cạnh ông chủ Trần, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, nghe anh nói, uống trà sữa do đích thân anh pha.
Dường như có thêm một người quan tâm mình…. Như người nhà vậy, ấm áp và tự tại.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Tiên Bối cảm nhận được điều này, haiz, tốt quá đi….
——
Mười giờ tối, Trần Chước đến tìm Tiên Bối.
Bởi vì chủ đề đồ uống cầu vồng được mở rộng, và sắp sửa được đăng báo, nên anh đến tìm nhà phê bình nhỏ của mình nhờ cô uống thử.
Tiên Bối còn chưa ngủ, lập tức gật đầu đáp ứng, đi theo anh xuống dưới nhà.
Đây là lần đầu tiên cô xuống cửa hàng trà sữa từ khi chuyển đến đây,
Vị trà thuần dường như đã thấm vào từng ngóc ngách đồ dùng năm này qua tháng nọ, dù đóng cửa lại nhưng vẫn phảng phất như có như không.
Từ cổ chí kim, mọi người thường thích đốt hương trong phòng ngủ, để có thể dưỡng thần trấn tĩnh.
Nếu có một loại hương có thể làm Tiên Bối cảm thấy an tâm và thuộc về thì chắc chắn đó là hương trà sữa.
Ngoài sảnh khá rộng, ánh đèn thỉnh thoảng rọi vào trong quán. Cho nên Tiên Bối có thể nhìn rõ được phía trước, Trần Chước chỉ một chỗ cho Tiên Bối ngồi, còn mình thì ra sau quầy.
Tiên Bối không do dự mà đi qua hướng đó, anh nhìn cô một cái rồi cúi người tìm vật liệu và theiets bị.
Vừa mới lấy máy đánh trứng ra thì đằng sau có tiếng hô nhỏ yếu ớt, trái tim Trần Chước xiết chặt, đứng bật dậy quay đầu lại.
——
Anh vừa mới chỉ qua, cho nên Tiên Bối cũng thành thật đi qua đó.
Cửa khép hờ, bên trong không ánh sáng.
Có nên đi vào không?
Chắc ý anh là cô vào đó đợi.
Tiên Bối kéo cửa ra, không nghĩ ngợi mà bước vào.
Lép nhép
Sao lại có tiếng nước vậy?
Còn chưa kịp tự hỏi thì cảm giác ướt nhẹp đánh thẳng vào lòng bàn chân, Tiên Bối suýt thì ngã lộn cổ.
Trần Chước vội chạy tới, bật đèn.
Đến khi ánh sáng chiếu khắp nơi, hai người mới sững sờ,
Phòng pha chế đã trở thành phòng tắm, nước lụt khắp sàn, lõng ba lõng bõng.
Sau đó, Trần Chước lập tức ôm Tiên Bối, bế cô ngồi lên bồn rửa.
Sau đó vén tay áo đến bên cạnh ‘đầu sỏ’ —— vòi nước còn đang chảy ồ ồ, tắt nó đi rồi mở nắp cống thoát để nước chảy đi.
Lần xong những thứ này, Trần Chước chống eo, chân giẫm nước lên láng, trong lòng bốc lên ngọn lửa muốn tính sổ với Chu Thanh Thụ.
Máy đánh trứng không dùng đến, Trần Chước nghiêng đầu tìm đồ mở nút chai xem có thể làm nước ngừng chảy hông.
Sau đó anh nhìn vào cô. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, lại còn hơi giận, Tiên Bối đang ngây ngốc quan sát anh, sợ hãi co người lại.
Anh nhìn cô mấy giây, sau đó cầm lấy dép lên trên chân cô. Là đôi dép đi nhà, bên trong rất mỏng, chắc là bị ướt rồi.
Anh không vội vàng tìm đồ nghề nữa mà đến cạnh cô, nâng chân cô lên, cởi dép ra. Quả nhiên là bị ướt rồi.
Đột nhiên bị chạm vào khiến Tiên Bối kinh hoàng, vô thức muốn rút chân về.
Trần Chước chỉ nghĩ sao chân cô lại lạnh như thế, muốn sưởi ấm cho nó. Nhưng cô hơi háng cự lại khiến tâm tư anh bị dời đi, chỉ chú ý đến đôi chân nhỏ mình đang nă,s.
Trắng nõn mềm mại, mười đầu ngón chân xinh xắn hơi cuộn lại.
“Anh đừng đụng…” Khuôn mặt cô đã đỏ tưng bừng.
Trần Chước nhìn cô, vì hơi cúi đầu nên lông mi cô cụp xuống áp lên mắt, trên trán cũng hơi nhăn nhăn, tạo cảm giác gợi cảm…
Sau đó, anh thả tay ra nhưng lại nhếch miệng hỏi: “Chạm phải thì sao nhỉ, sẽ phạm phải luật Trời sao?
Cái, cái gì? Tiên Bối lờ mờ khó hiểu, vào lúc này cô không hề có năng lực hỏi đáp, đầu cô bị những câu nói và cử chỉ thân mật quấy cho nhão nhét.
Có đôi khi, xấu hổ và muốn xa cách càng là một sự dụ dỗ, càng khiến người ta sinh ra nhiều ước muốn được xâm phạm.
Và nhất là cô nhóc mặt đỏ như máu thế này.
Trần Chước nhìn cô một lát, hầu kết khẽ nhúc nhích, anh gọi cô: “Tiên Bối.”
Tiên Bối ngẩng đầu, một bóng đen chùm xuống, chớp mắt thôi trên môi đã chạm phải gì đó lành lành mềm mại.
Cảm xúc này đến cực nhanh và đi cũng cực nhanh, nhưng Tiên Bối cũng lờ mờ đoán được đó là cái gì.
Trong người cô…
Như muốn nổ tung.
Ngày tận thế đến rồi.
Tiên Bối ngồi cứng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn anh.
Hai tay anh chống bên người cô, rõ ràng là vừa đánh lén nhưng lại không trốn tránh mà còn dasnlaij thật gần, hơi thở anh phả lên mặt cô.
“Vây giờ em đã nhìn anh rồi hả?” Anh hỏi, đáy mắt nhiễm ý cười: “Hôn môi có thể nhắm mắt được đấy.”
Vừa dứt lời, trước mặt Tiên Bối bỗng tối sầm, bàn tay ấm áp đặt lên mắt cô.
Hơi thở nóng hổi lại gần, Tiên Bối có thể cảm nhận được rõ ràng, môi cô đang run run, giống như lòng cô vậy, ngàn sông trăm núi đang rung chuyển, và trái tim như sẽ ngừng đập ngay sau đó vậy.
Trần Chước xuống lầu tuần cửa hàng, Tiên Bối cùng về phòng vẽ tranh… Thật ra cô cũng không thể chăm chú sáng tác được, bàn tay được anh nắm lấy cứ run mãi không thôi, may mà không phải là tay thuận.
Quệt quệt vài nét bút, Tiên Bối quay ra chống cằm. Cô nhớ lại vừa rồi khi ăn xong, Trần Chước không thu dọn bát đũa ngay mà đứng dậy. Tiên Bối cũng đứng lên.
Trần Chước hỏi: “Hôm nay em cũng vẽ truyện tranh chứ?”
Tiên Bối gật đầu.
Và Trần Chước đáp: “Em về phòng đi.”
Tiên Bối gật đầu, mắt chớp chớp, chần chừ một lúc rồi nghe lời, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Trần Chước lập tức bước đến bên người cô. Tiên Bối không hiểu, Gần đến phòng, cô dừng lại hỏi anh: “Anh còn chuyện gì sao?”
Anh cũng dừng lại, cười khẽ, đáp lại rất tự nhiên: “Không, anh chỉ đưa bạn gái đi làm mà thôi.”
Bạn gái? Xưng hô thế này làm Tiên Bối còn mơ màng, sau mới hiểu được ý của anh.
Từ bàn ăn đến cửa phòng chỉ có vài bước… Có thể là anh đã quá…. Trong đầu cô hiện lên cụm từ ‘chuyện bé xé ra to’, nhưng mà đâu có cách nào, trong lòng cô đã bị mật ngọt rót đầy mất rồi, còn đang ngâm mình trong ngọt ngào nữa.
Yêu đương là như thế nào nhỉ?
Trần Chước đưa cô ‘đi làm’ rồi, cô có phải cũng nên ‘đáp lại’ chút không?
Trái tim ngây ngô nhuộm đỏ khuôn mặt, Tiên Bối cầm điện thoại trên bàn, mở khung tin nhắn với Trần Chước, nghiêm túc nghĩ một lát rồi gõ: “Dưới nhà có nhiều việc không?”
Chỉ bốn chữ rất đơn giản nhưng khi gửi đi thì trái tim cô cũng như bị phỏng.
Anh trả lời lại rất nhanh: “Bình thường thôi, chiều mới bận.”
Tiên Bối đập đầu lên bàn, haiz, cô thật không tốt chút nào, ngay cả công việc của bạn trai mình cũng không biets gì cả, mỗi ngày chỉ biết uống trà sữa mà thôi.
“Anh đừng làm việc mệt quá….”
Tiên Bối gõ cẩn thận từng chữ một, suy nghĩ, như thế này là mang tính biểu đạt, quan tâm rồi đúng không.
Cô còn chưa gửi đi thì điện thoại rung lên, cô sợ hãi theo quán tính, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị thì nháy mắt cũng an lòng hơn.
Trần Chước… anh ở dưới nhà gọi cho cô.
Tiên Bối hít sâu một hơi, nhấn nút nghe. Nói nhỏ: “Xin chào.”
Người đầu bên kia nói nghiêm túc: “Xin chào, có muốn đặt trà sữa không nhỉ? Giao hàng tận giường.”
Mu bàn tay lạnh buốt dán lên gò má nóng bỏng, cô thở khẽ: “Không cần đâu….”
Anh cười: “Ừ, vậy trưa em muốn ăn gì?”
Tiên Bối: …” Ừm, khó trả lời quá, nói tùy có thể khiến người ta ghét không: “Gì cũng được….”
Cô không kén chọn đâu.
Trần Chước: “Ok.”
Hai người đều yên lặng.
Tiên Bối lập tức khẩn trương, sống lưng thẳng tắp, trong lòng thì hò hét: A, tẻ ngắt, làm sao đây? Tiếp theo phải nói gì! Anh sẽ không cảm thấy mình không muốn nói chuyện với anh chứ? QAQ
Cũng qua một lát, bên kia đã mở miệng: “Trưa gặp nhé.”
Tiên Bối nhẹ nhõm: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Tiên Bối vê di động, hơi sững sờ.
Vừa rồi cô không hề có tí mâu thuẫn tâm lý nào, nghe trọn vẹn được một cuộc điện thoại sao? Ông trời ơi, thần kỳ quá, thì ra thích một người sẽ tốt như vậy, có rất nhiều dũng khí đến để cô có thể nghe được điện thoại.
——
Thứ bảy cuối tuần, ‘Kỳ tà’ cập nhật chương mới, ngoài dự đoán của mọi người, khu bình luận bùng nổ hơn 3000 comment.
Mọi người cứ tưởng rằng câu chuyện không có CP, chỉ có đấu tranh, lại xuất hiện tuyến tình cảm, thính rắc khắp nơi làm lòng người nhọn nhạo, mấy cô hủ nữ vốn chỉ tự ảo tướng nay đập tay chúc mừng, cảm nhận được không khí mùa xuân tươi đẹp.
Đương nhiên, cũng có những trực nam nghiêm túc kháng nghị, này, cho dù thêm tình yêu thì bọn tôi vẫn muốn xem BG cơ.
Viên Viên cũng rất bất ngờ về việc này, lên QQ truy tìm nguyên nhân.
Tiên Bối định dùng lý do ‘Nội dung vở kịch quá cằn cỗi’ để lừa qua, nhưng Viên Viên khôn khéo sao có thể bị lừa được. Cuối cùng Tiên Bối phải thẳng thắn nói tình hình thực tế.
“Ối giời ơi, tôi đây cười như bà mẹ sắp gả con là sao, tôi đây chua xót vui mừng như con gái đi lấy chồng là có chuyện gì hả giời!” Sau đó tò mò: “Hai người tiến triển đến bước nào rồi? Hôn? Nắm tay? Tôi không thể nào tưởng tượng nổi!”
“…” Tiên Bối nghe xong mặt cũng đỏ bừng, trả lời: “Không…”
Rồi cô vội vàng cúp máy, co mình ngồi trên ghế, mấy ngày gần đây cô luôn bên cạnh ông chủ Trần, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, nghe anh nói, uống trà sữa do đích thân anh pha.
Dường như có thêm một người quan tâm mình…. Như người nhà vậy, ấm áp và tự tại.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Tiên Bối cảm nhận được điều này, haiz, tốt quá đi….
——
Mười giờ tối, Trần Chước đến tìm Tiên Bối.
Bởi vì chủ đề đồ uống cầu vồng được mở rộng, và sắp sửa được đăng báo, nên anh đến tìm nhà phê bình nhỏ của mình nhờ cô uống thử.
Tiên Bối còn chưa ngủ, lập tức gật đầu đáp ứng, đi theo anh xuống dưới nhà.
Đây là lần đầu tiên cô xuống cửa hàng trà sữa từ khi chuyển đến đây,
Vị trà thuần dường như đã thấm vào từng ngóc ngách đồ dùng năm này qua tháng nọ, dù đóng cửa lại nhưng vẫn phảng phất như có như không.
Từ cổ chí kim, mọi người thường thích đốt hương trong phòng ngủ, để có thể dưỡng thần trấn tĩnh.
Nếu có một loại hương có thể làm Tiên Bối cảm thấy an tâm và thuộc về thì chắc chắn đó là hương trà sữa.
Ngoài sảnh khá rộng, ánh đèn thỉnh thoảng rọi vào trong quán. Cho nên Tiên Bối có thể nhìn rõ được phía trước, Trần Chước chỉ một chỗ cho Tiên Bối ngồi, còn mình thì ra sau quầy.
Tiên Bối không do dự mà đi qua hướng đó, anh nhìn cô một cái rồi cúi người tìm vật liệu và theiets bị.
Vừa mới lấy máy đánh trứng ra thì đằng sau có tiếng hô nhỏ yếu ớt, trái tim Trần Chước xiết chặt, đứng bật dậy quay đầu lại.
——
Anh vừa mới chỉ qua, cho nên Tiên Bối cũng thành thật đi qua đó.
Cửa khép hờ, bên trong không ánh sáng.
Có nên đi vào không?
Chắc ý anh là cô vào đó đợi.
Tiên Bối kéo cửa ra, không nghĩ ngợi mà bước vào.
Lép nhép
Sao lại có tiếng nước vậy?
Còn chưa kịp tự hỏi thì cảm giác ướt nhẹp đánh thẳng vào lòng bàn chân, Tiên Bối suýt thì ngã lộn cổ.
Trần Chước vội chạy tới, bật đèn.
Đến khi ánh sáng chiếu khắp nơi, hai người mới sững sờ,
Phòng pha chế đã trở thành phòng tắm, nước lụt khắp sàn, lõng ba lõng bõng.
Sau đó, Trần Chước lập tức ôm Tiên Bối, bế cô ngồi lên bồn rửa.
Sau đó vén tay áo đến bên cạnh ‘đầu sỏ’ —— vòi nước còn đang chảy ồ ồ, tắt nó đi rồi mở nắp cống thoát để nước chảy đi.
Lần xong những thứ này, Trần Chước chống eo, chân giẫm nước lên láng, trong lòng bốc lên ngọn lửa muốn tính sổ với Chu Thanh Thụ.
Máy đánh trứng không dùng đến, Trần Chước nghiêng đầu tìm đồ mở nút chai xem có thể làm nước ngừng chảy hông.
Sau đó anh nhìn vào cô. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, lại còn hơi giận, Tiên Bối đang ngây ngốc quan sát anh, sợ hãi co người lại.
Anh nhìn cô mấy giây, sau đó cầm lấy dép lên trên chân cô. Là đôi dép đi nhà, bên trong rất mỏng, chắc là bị ướt rồi.
Anh không vội vàng tìm đồ nghề nữa mà đến cạnh cô, nâng chân cô lên, cởi dép ra. Quả nhiên là bị ướt rồi.
Đột nhiên bị chạm vào khiến Tiên Bối kinh hoàng, vô thức muốn rút chân về.
Trần Chước chỉ nghĩ sao chân cô lại lạnh như thế, muốn sưởi ấm cho nó. Nhưng cô hơi háng cự lại khiến tâm tư anh bị dời đi, chỉ chú ý đến đôi chân nhỏ mình đang nă,s.
Trắng nõn mềm mại, mười đầu ngón chân xinh xắn hơi cuộn lại.
“Anh đừng đụng…” Khuôn mặt cô đã đỏ tưng bừng.
Trần Chước nhìn cô, vì hơi cúi đầu nên lông mi cô cụp xuống áp lên mắt, trên trán cũng hơi nhăn nhăn, tạo cảm giác gợi cảm…
Sau đó, anh thả tay ra nhưng lại nhếch miệng hỏi: “Chạm phải thì sao nhỉ, sẽ phạm phải luật Trời sao?
Cái, cái gì? Tiên Bối lờ mờ khó hiểu, vào lúc này cô không hề có năng lực hỏi đáp, đầu cô bị những câu nói và cử chỉ thân mật quấy cho nhão nhét.
Có đôi khi, xấu hổ và muốn xa cách càng là một sự dụ dỗ, càng khiến người ta sinh ra nhiều ước muốn được xâm phạm.
Và nhất là cô nhóc mặt đỏ như máu thế này.
Trần Chước nhìn cô một lát, hầu kết khẽ nhúc nhích, anh gọi cô: “Tiên Bối.”
Tiên Bối ngẩng đầu, một bóng đen chùm xuống, chớp mắt thôi trên môi đã chạm phải gì đó lành lành mềm mại.
Cảm xúc này đến cực nhanh và đi cũng cực nhanh, nhưng Tiên Bối cũng lờ mờ đoán được đó là cái gì.
Trong người cô…
Như muốn nổ tung.
Ngày tận thế đến rồi.
Tiên Bối ngồi cứng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn anh.
Hai tay anh chống bên người cô, rõ ràng là vừa đánh lén nhưng lại không trốn tránh mà còn dasnlaij thật gần, hơi thở anh phả lên mặt cô.
“Vây giờ em đã nhìn anh rồi hả?” Anh hỏi, đáy mắt nhiễm ý cười: “Hôn môi có thể nhắm mắt được đấy.”
Vừa dứt lời, trước mặt Tiên Bối bỗng tối sầm, bàn tay ấm áp đặt lên mắt cô.
Hơi thở nóng hổi lại gần, Tiên Bối có thể cảm nhận được rõ ràng, môi cô đang run run, giống như lòng cô vậy, ngàn sông trăm núi đang rung chuyển, và trái tim như sẽ ngừng đập ngay sau đó vậy.
/21
|