- Các vị... Biên chế của trung đội số 7 là do nguyên soái tự mình hạ lệnh. Cho dù ta là đội trưởng cũng không thể dễ dàng thay đổi!
Vào lúc này, Lăng Túc đẩy tất cả sang cho nguyên soái. Hắn biết, vào lúc này hai chữ nguyên soái chính là sát chiêu tốt nhất.
Quả nhiên, Lăng Túc vừa nói ra câu này, trên mặt mọi người nhất thời xuất hiện vẻ thất vọng. Thật ra bọn họ tới đây chỉ mang ý định thử một lần. Hơn ngàn người đều từng làm kỵ binh. Nhưng đội ngũ của bọn họ đã tổn thất hơn nửa trong chiến tranh. Thậm chí đến bây giờ ngay cả biên chế cũng bị hủy bỏ, chỉ có thể bị lăn lộn trong các bộ binh.
Một đám kỵ binh kiêu ngạo mất đi chiến mã biến thành bộ binh. Mặc dù là chiến tranh, nhưng những người này vẫn cảm thấy không thể nào tiếp thu được. Bọn họ vẫn hy vọng có thể quay lại làm kỵ binh.
- Tiểu ca Âu Dương, chừng nào ngươi rảnh rỗi hướng dẫn cho chúng ta một chút kỹ thuật bắn cung đi...
Một người trẻ tuổi trên lưng có mang chiến cung từ trong đám kỵ sĩ bước ra. Ánh mắt của hắn đang nhìn Âu Dương trốn phía sau lưng Lăng Túc cười trên sự đau khổ của người khác.
- Hả?
Bị gọi thẳng họ tên, vào lúc này cho dù Âu Dương muốn tránh cũng không thoát. Hắn chỉ có thể kiên trì nhìn Lăng Túc lúc này đã đứng phía sau lưng hắn cười âm hiểm.
- Kỹ thuật bắn cung của tiểu ca Âu Dương quả thực là thiên hạ vô song. Nếu như tiểu ca chịu dạy cho doanh trại cung tiễn chúng ta một chút kỹ thuật bắn cung, như vậy trình độ cung tiễn của chúng ta nhất định sẽ tăng vọt.
Cung thủ này dùng ánh mắt cực nóng nhìn Âu Dương, dáng vẻ ngươi không đáp ứng ta sẽ không đi.
Nghe thấy yêu cầu này, Âu Dương cũng có chút đau đầu. Vừa nãy Lăng Túc dùng sát chiêu, chỉ trong chớp mắt đã xử lý được một đám kỵ sĩ. Đó là vì biên chế đúng là theo lệnh của nguyên soái. Nhưng bây giờ là yêu cầu hướng dẫn kỹ thuật bắn cung. Hắn căn bản không có sát chiêu nào! Hắn cũng không phải không muốn hướng dẫn. Chỉ bởi vì thời gian của hắn vốn không nhiều. Hắn còn muốn lợi dụng những ngày kế tiếp cố gắng tu luyện Hóa Yêu Quyết. Nếu như đi dạy các ngươi, vậy có quỷ mới biết đến lúc nào mình mới có thể tu luyện được?
- Ha ha ha ha! Thiên hạ vô song! Thực sự buồn cười...
Bỗng nhiên, trong bầu không khí vẫn được tính là hài hòa này, lại truyền đến những tiếng cười không hài hòa.
Khi câu nói này vừa dứt, một đám kỵ sĩ cùng với cung thủ vừa rồi còn vây quanh Âu Dương và Lăng Túc liền thi nhau nhìn lại phía sau. Nhưng vừa nhìn, bọn họ lại thi nhau cúi đầu xuống, sau đó chậm rãi tránh ra một lối đi, để hơn hai mươi Thần Xạ Thủ từ bên ngoài đi vào.
- Đây hẳn là Thần Xạ Thủ của quân đông nam, người tới không thiện ý!
Lăng Túc ở sau lưng Âu Dương nhỏ giọng nói. Hắn biết bọn họ mới đến, nhất định sẽ khiến cho một vài người cũ cảm thấy bất mãn. Biên chế của trung đội số 7 bọn họ là biên chế của kỵ binh. Lúc này quân đông nam không hề có kỵ sĩ. Hắn vốn cho rằng mặc dù có người nhìn bọn họ khó chịu cũng sẽ không làm được gì. Nhưng hắn lại quên quân đông nam còn có một doanh trại Thần Xạ. Âu Dương ở trên chiến trường biểu hiện thật sự quá phong cách. Tất nhiên đã khiến doanh trại Thần Xạ bất mãn.
Lúc này đám người bên doanh trại Thần Xạ chạy tới đây, tất nhiên là muốn khiêu khích. Lăng Túc rất muốn nhảy ra giúp Âu Dương ngăn những Thần Xạ Thủ này lại. Nhưng vốn tự tin đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, hắn vẫn cảm thấy nên để cho Âu Dương giáo huấn những gia hỏa cậy già lên mặt này một chút. Cho bọn họ biết, trung đội số 7 không phải dễ chọc. Như vậy sau này bọn họ sẽ được sống yên ổn hơn rất nhiều.
- Thiên hạ vô song, thực sự là khẩu khí quá lớn. Thần Xạ Thủ của tứ quốc đâu chỉ có ngàn người. Cho dù là Thần Tiễn của Hồng Minh Quốc tên là Trì Bách Cường cũng không dám nói mình là thiên hạ vô song. Một tiểu tử mới đến cũng dám nói thiên hạ vô song sao?
Người dẫn đầu khinh thường nhìn Âu Dương. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo giáp da nhẹ màu đen. Trên lưng mang một chiến cung màu đen. Cả người đều là một màu đen. Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng không giống với một người tốt.
- Ta có nói mình thiên hạ vô song sao?
Âu Dương nhìn người vừa đến. Hắn biết, người này cố ý dùng lời nói để ép hắn. Người mới nói thiên hạ vô song không phải là mình mà là người của doanh trại cung tiễn. Nhưng đến miệng của gia hoả này, câu nói này lại trở thành mình nói.
Thiên hạ vô song này dễ làm như vậy sao? Âu Dương cũng không hề muốn cái tên tuổi này. Tên tuổi vang dội, cũng là một loại gánh nặng, cũng sẽ khiêu chiến Thần Xạ Thủ khắp thiên hạ. Âu Dương không có thời gian rảnh rỗi đi khiêu chiến Thần Xạ Thủ khắp thiên hạ.
- Hừ! Vừa nãy nhiều người nghe rõ ràng như vậy, lẽ nào ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi cũng không có sao?
Người kia bước tới vị trí cách Âu Dương khoảng mười bước thì dừng lại. Con mắt của hắn không ngừng quan sát đánh giá Âu Dương. Trong mắt mang theo vài phần khinh thường và uy hiếp. Dưới cái nhìn của hắn, ngày hôm nay hắn dẫn theo toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ chính là muốn ép tiểu tử này phải cúi đầu, phải cho hắn biết thế nào gọi là kính lão! Cho hắn biết, đi tới nơi này phải đàng hoàng.
Nhưng Âu Dương là người cam tâm để người khác ức hiếp sao? Từ khi hắn gia nhập quân đoàn Đao Nhọn, hắn đã tự nói với mình. Con đường sau này, ngươi nhất định phải giẫm lên đầu kẻ địch mà đi. Nhân từ chỉ dành cho huynh đệ, tàn nhẫn vĩnh viễn lưu lại cho kẻ địch của mình. Phải khiến cho kẻ địch của mình phải sợ đắc tội mình!
- Nguyên soái!
Trong soái trướng của Bì Ba, Bì Ba đang đứng xem bản đồ tác chiến. Quân sư của hắn Hồ Hiểu Thông bước nhanh tới phía sau lưng hắn nói:
- Hứa Quyền của doanh trại Thần Xạ dẫn theo toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ chạy tới trung đội số 7 khiêu khích.
- Ừ!
Bì Ba chỉ gật đầu. Hắn vẫn nhìn tấm bản đồ trước mắt. Dường như chuyện này không đáng để quan tâm.
- Nguyên soái...
Hồ Hiểu Thông có chút khó hiểu. Toàn bộ doanh trại Thần Xạ đều chạy tới khiêu khích. Nếu bởi vậy mà phát sinh xung đột, chuyện sẽ rất lớn. Phải biết rằng tuy trung đội số 7 mới đến, nhưng lúc này bọn họ là đội kỵ binh duy nhất của toàn quân đông nam. Hơn nữa Lăng Túc còn là con trai độc nhất của Lăng Trung Thiên. Nếu như để xảy ra chuyện gì bất ngờ, sợ là toàn bộ doanh trại Thần Xạ sẽ phải chôn cùng Lăng Túc.
- Bọn họ không phải đi tìm trung đội số 7 gây phiền phức. Trung đội số 7 là trung đội kỵ binh, căn bản không có xung đột lợi ích đối với doanh trại Thần Xạ. Bọn họ chỉ đi tìm Âu Dương thôi.
Bì Ba dùng tay chỉ vào một con đường trên bản đồ. Nếu như Lăng Túc đang ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra đó chính là con đường trung đội số 7 đã ngang dọc phía sau lưng địch.
- Nguyên soái, ngài không sợ...
Hồ Hiểu Thông biết, gia hỏa Hứa Quyền kia ra tay không biết nặng nhẹ. Hiện tại đại chiến sắp tới, nếu như hắn thật sự làm gì Âu Dương, vậy...
Vào lúc này, Lăng Túc đẩy tất cả sang cho nguyên soái. Hắn biết, vào lúc này hai chữ nguyên soái chính là sát chiêu tốt nhất.
Quả nhiên, Lăng Túc vừa nói ra câu này, trên mặt mọi người nhất thời xuất hiện vẻ thất vọng. Thật ra bọn họ tới đây chỉ mang ý định thử một lần. Hơn ngàn người đều từng làm kỵ binh. Nhưng đội ngũ của bọn họ đã tổn thất hơn nửa trong chiến tranh. Thậm chí đến bây giờ ngay cả biên chế cũng bị hủy bỏ, chỉ có thể bị lăn lộn trong các bộ binh.
Một đám kỵ binh kiêu ngạo mất đi chiến mã biến thành bộ binh. Mặc dù là chiến tranh, nhưng những người này vẫn cảm thấy không thể nào tiếp thu được. Bọn họ vẫn hy vọng có thể quay lại làm kỵ binh.
- Tiểu ca Âu Dương, chừng nào ngươi rảnh rỗi hướng dẫn cho chúng ta một chút kỹ thuật bắn cung đi...
Một người trẻ tuổi trên lưng có mang chiến cung từ trong đám kỵ sĩ bước ra. Ánh mắt của hắn đang nhìn Âu Dương trốn phía sau lưng Lăng Túc cười trên sự đau khổ của người khác.
- Hả?
Bị gọi thẳng họ tên, vào lúc này cho dù Âu Dương muốn tránh cũng không thoát. Hắn chỉ có thể kiên trì nhìn Lăng Túc lúc này đã đứng phía sau lưng hắn cười âm hiểm.
- Kỹ thuật bắn cung của tiểu ca Âu Dương quả thực là thiên hạ vô song. Nếu như tiểu ca chịu dạy cho doanh trại cung tiễn chúng ta một chút kỹ thuật bắn cung, như vậy trình độ cung tiễn của chúng ta nhất định sẽ tăng vọt.
Cung thủ này dùng ánh mắt cực nóng nhìn Âu Dương, dáng vẻ ngươi không đáp ứng ta sẽ không đi.
Nghe thấy yêu cầu này, Âu Dương cũng có chút đau đầu. Vừa nãy Lăng Túc dùng sát chiêu, chỉ trong chớp mắt đã xử lý được một đám kỵ sĩ. Đó là vì biên chế đúng là theo lệnh của nguyên soái. Nhưng bây giờ là yêu cầu hướng dẫn kỹ thuật bắn cung. Hắn căn bản không có sát chiêu nào! Hắn cũng không phải không muốn hướng dẫn. Chỉ bởi vì thời gian của hắn vốn không nhiều. Hắn còn muốn lợi dụng những ngày kế tiếp cố gắng tu luyện Hóa Yêu Quyết. Nếu như đi dạy các ngươi, vậy có quỷ mới biết đến lúc nào mình mới có thể tu luyện được?
- Ha ha ha ha! Thiên hạ vô song! Thực sự buồn cười...
Bỗng nhiên, trong bầu không khí vẫn được tính là hài hòa này, lại truyền đến những tiếng cười không hài hòa.
Khi câu nói này vừa dứt, một đám kỵ sĩ cùng với cung thủ vừa rồi còn vây quanh Âu Dương và Lăng Túc liền thi nhau nhìn lại phía sau. Nhưng vừa nhìn, bọn họ lại thi nhau cúi đầu xuống, sau đó chậm rãi tránh ra một lối đi, để hơn hai mươi Thần Xạ Thủ từ bên ngoài đi vào.
- Đây hẳn là Thần Xạ Thủ của quân đông nam, người tới không thiện ý!
Lăng Túc ở sau lưng Âu Dương nhỏ giọng nói. Hắn biết bọn họ mới đến, nhất định sẽ khiến cho một vài người cũ cảm thấy bất mãn. Biên chế của trung đội số 7 bọn họ là biên chế của kỵ binh. Lúc này quân đông nam không hề có kỵ sĩ. Hắn vốn cho rằng mặc dù có người nhìn bọn họ khó chịu cũng sẽ không làm được gì. Nhưng hắn lại quên quân đông nam còn có một doanh trại Thần Xạ. Âu Dương ở trên chiến trường biểu hiện thật sự quá phong cách. Tất nhiên đã khiến doanh trại Thần Xạ bất mãn.
Lúc này đám người bên doanh trại Thần Xạ chạy tới đây, tất nhiên là muốn khiêu khích. Lăng Túc rất muốn nhảy ra giúp Âu Dương ngăn những Thần Xạ Thủ này lại. Nhưng vốn tự tin đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, hắn vẫn cảm thấy nên để cho Âu Dương giáo huấn những gia hỏa cậy già lên mặt này một chút. Cho bọn họ biết, trung đội số 7 không phải dễ chọc. Như vậy sau này bọn họ sẽ được sống yên ổn hơn rất nhiều.
- Thiên hạ vô song, thực sự là khẩu khí quá lớn. Thần Xạ Thủ của tứ quốc đâu chỉ có ngàn người. Cho dù là Thần Tiễn của Hồng Minh Quốc tên là Trì Bách Cường cũng không dám nói mình là thiên hạ vô song. Một tiểu tử mới đến cũng dám nói thiên hạ vô song sao?
Người dẫn đầu khinh thường nhìn Âu Dương. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo giáp da nhẹ màu đen. Trên lưng mang một chiến cung màu đen. Cả người đều là một màu đen. Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng không giống với một người tốt.
- Ta có nói mình thiên hạ vô song sao?
Âu Dương nhìn người vừa đến. Hắn biết, người này cố ý dùng lời nói để ép hắn. Người mới nói thiên hạ vô song không phải là mình mà là người của doanh trại cung tiễn. Nhưng đến miệng của gia hoả này, câu nói này lại trở thành mình nói.
Thiên hạ vô song này dễ làm như vậy sao? Âu Dương cũng không hề muốn cái tên tuổi này. Tên tuổi vang dội, cũng là một loại gánh nặng, cũng sẽ khiêu chiến Thần Xạ Thủ khắp thiên hạ. Âu Dương không có thời gian rảnh rỗi đi khiêu chiến Thần Xạ Thủ khắp thiên hạ.
- Hừ! Vừa nãy nhiều người nghe rõ ràng như vậy, lẽ nào ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi cũng không có sao?
Người kia bước tới vị trí cách Âu Dương khoảng mười bước thì dừng lại. Con mắt của hắn không ngừng quan sát đánh giá Âu Dương. Trong mắt mang theo vài phần khinh thường và uy hiếp. Dưới cái nhìn của hắn, ngày hôm nay hắn dẫn theo toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ chính là muốn ép tiểu tử này phải cúi đầu, phải cho hắn biết thế nào gọi là kính lão! Cho hắn biết, đi tới nơi này phải đàng hoàng.
Nhưng Âu Dương là người cam tâm để người khác ức hiếp sao? Từ khi hắn gia nhập quân đoàn Đao Nhọn, hắn đã tự nói với mình. Con đường sau này, ngươi nhất định phải giẫm lên đầu kẻ địch mà đi. Nhân từ chỉ dành cho huynh đệ, tàn nhẫn vĩnh viễn lưu lại cho kẻ địch của mình. Phải khiến cho kẻ địch của mình phải sợ đắc tội mình!
- Nguyên soái!
Trong soái trướng của Bì Ba, Bì Ba đang đứng xem bản đồ tác chiến. Quân sư của hắn Hồ Hiểu Thông bước nhanh tới phía sau lưng hắn nói:
- Hứa Quyền của doanh trại Thần Xạ dẫn theo toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ chạy tới trung đội số 7 khiêu khích.
- Ừ!
Bì Ba chỉ gật đầu. Hắn vẫn nhìn tấm bản đồ trước mắt. Dường như chuyện này không đáng để quan tâm.
- Nguyên soái...
Hồ Hiểu Thông có chút khó hiểu. Toàn bộ doanh trại Thần Xạ đều chạy tới khiêu khích. Nếu bởi vậy mà phát sinh xung đột, chuyện sẽ rất lớn. Phải biết rằng tuy trung đội số 7 mới đến, nhưng lúc này bọn họ là đội kỵ binh duy nhất của toàn quân đông nam. Hơn nữa Lăng Túc còn là con trai độc nhất của Lăng Trung Thiên. Nếu như để xảy ra chuyện gì bất ngờ, sợ là toàn bộ doanh trại Thần Xạ sẽ phải chôn cùng Lăng Túc.
- Bọn họ không phải đi tìm trung đội số 7 gây phiền phức. Trung đội số 7 là trung đội kỵ binh, căn bản không có xung đột lợi ích đối với doanh trại Thần Xạ. Bọn họ chỉ đi tìm Âu Dương thôi.
Bì Ba dùng tay chỉ vào một con đường trên bản đồ. Nếu như Lăng Túc đang ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra đó chính là con đường trung đội số 7 đã ngang dọc phía sau lưng địch.
- Nguyên soái, ngài không sợ...
Hồ Hiểu Thông biết, gia hỏa Hứa Quyền kia ra tay không biết nặng nhẹ. Hiện tại đại chiến sắp tới, nếu như hắn thật sự làm gì Âu Dương, vậy...
/1220
|