Cho nên từ nhỏ Thiệu Phong đã là đứa trẻ ngoan rất cố gắng học tập. Từ âm nhạc, quản lý, quốc thuật, vũ đạo, bất kỳ điều gì có thể có ích cho tương lai Thiệu Phong đều sẽ đi học. Nhưng vô dụng. Trong thời đại này không phải nói ngươi có năng lực thì có thể leo lên cao. Thiệu Phong học càng ngày càng nhiều thứ, trái lại những người khác trong gia tộc càng ép hắn mạnh hơn. Càng lớn Thiệu Phong càng hiểu được đạo lý này.
Từ giây phút hiểu được điều đó Thiệu Phong bắt đầu tự giận mình. Từ đó mỗi ngày hắn đều lưu luyến với night club. Với tư thứ của một thái tử đảng, chơi đùa với minh tinh, tiêu xài tiền phung phí. Hắn hi vọng sau đó sẽ xảy ra chuyện khiến trong nhà tức giận. Nhưng trái lại không ai quan tâm tới Thiệu Phong. Chỉ cần hắn không phải phạm phải sai lầm lớn, trong tình huống bình thường mọi người trong nhà không ngờ cũng lười nói tới.
Trong một tình huống đặc biệt, Thiệu Phong đã gặp được Lôi Minh trong một night club! Lôi Minh chỉ dùng một câu nói đã khiến Thiệu Phong tỉnh ngộ!
- Nếu như ngươi không cần tới tính mạng của ngươi, lãng phía một phần tư thời gian nỗ lực, vậy đi theo ta!
Chính vì một câu nói như vậy, Thiệu Phong đã nhớ kỹ. Lúc đó Lôi Minh mặc thường phục, căn bản không mặc y phục tướng quân, nhưng câu nói của Lôi Minh lúc đó lại khiến Thiệu Phong sững sờ đứng ngây người tại chỗ.
Cũng có thể tất cả đều có liên quan đến cơ duyên. Thiệu Phong thật sự ngây ngốc đi theo Lôi Minh! Sau đó Lôi Minh quẳng Thiệu Phong vào bộ đội đặc chủng. Trong vòng ba năm, hắn đều phải thao luyện mỗi ngày thật sự khổ nhọc giống như một con chó! Trong thời gian ba năm này ngay cả một cái rắm Thiệu Phong cũng không thả! Thậm chí ngay cả một câu oán giận cũng không có.
Có lẽ chính vì vậy Thiệu Phong mới có thể khiến Lôi Minh muốn để hắn làm người nối nghiệp!
Tuy Thiệu Phong không rõ Lôi Minh có thân phận thế nào, nhưng hắn lại có thể hiểu rõ, Lôi Minh chắc chắn là một nhân vật khiễn lão gia trong nhà phải kinh sợ! Mình rời khỏi nhà ba năm, không ngờ lão già không nói một câu nào. Chỉ dựa vào điểm này, đã có thể nhìn ra được điều đó!
Sau khi Thiệu Phong không ngừng tiếp xúc, không ngừng nỗ lực, rốt cuộc từng bước tiến vào Long Quân, bắt đầu hiểu rõ lực lượng của Long Quân!
Mặc dù nói Long Quân là quân, nhưng Long Quân lại không hề có bộ đội tồn tại. Nhưng đừng tưởng rằng Long Quân thật sự không có bộ đội! Có thể nói, bất luận khu vực quân sự quan trọng nào cũng có sự tồn tại của Long Quân. Dĩ nhiên, danh sách này chỉ có một mình Lôi Minh mới biết. Cho dù là Thiệu Phong cũng chỉ biết được mấy người trong danh sách đó mà thôi.
Đây là một mạng lưới liên lạc khổng lồ tới mức nào! Thiệu Phong dám xin thề, nếu như Lôi Minh muốn làm phản, như vậy mệnh lệnh chỉ cần truyền đi trong đêm nay, ngày mai có ít nhất một nửa quân khu bị khống chế hoàn toàn. Một nửa quân khu, nói cách khác một cú điện thoại của Lôi Minh đủ khiến một nửa giang sơn của quốc gia này đổi chủ!
Quyền lợi to lớn này gần như đã vượt qua tất cả. Có lúc Thiệu Phong đã từng hỏi Lôi Minh, hắn có nghĩ tới chuyện làm phản hay không?
Lôi Minh trả lời rất thẳng thắn! Đương nhiên là có!
Câu trả lời này đã từng khiến Thiệu Phong giật mình rất lâu. Nhưng sau đó Thiệu Phong dần dần hiểu rõ. Sau khi Lôi Minh làm phản sẽ có ý nghĩa thế nào? Không nghi ngờ chút nào, nếu như chỉ nói quân hàm hoặc là chức vị công khai, rất nhiều người đều cao hơn Lôi Minh. Nhưng trong quốc gia này, thật sự người thực sự lên được địa vị cao đều biết rõ Lôi Minh là ai. Bọn họ cũng hiểu rõ Lôi Minh có thể làm cái gì! Có thể nói tại quốc gia này, thời điểm ban ngày quốc gia định đoạt, buổi tối lại do Lôi Minh định đoạt!
Như vậy Lôi Minh đã là một nhân vật cấp hoàng đế. Hắn còn cần phải làm phản sao? Có lẽ những lão đại trong đại nội cũng chính là hiểu rõ điểm này, nên mới có thể khiến Long Quân tồn tại, khiến Lôi Minh tồn tại. Hoặc là nói cách khác, Lôi Minh hoặc là Long Quân đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của bọn họ. Bọn họ cho dù muốn cũng không thể nhổ tận gốc được. Bởi vì làm như vậy hậu quả chính là ép Lôi Minh cá chết lưới rách...
Đó là một mùa hè, một mùa hè nóng bức, Lôi Minh tùy ý mặc chiếc áo sơ mi cộc tay, mở cửa một chiếc Santana, kéo Thiệu Phong xuống xe, tiến vào trong đại viện của Thiệu gia.
Thiệu Phong nhớ rõ ràng, Lôi Minh cứ như vậy dẫn theo hắn đứng ở trước cửa. Sau đó quay về phía cảnh vệ ở trước cửa nói một câu Lôi Minh tới. Sau năm phút, lão gia và tất cả những người trong nhà đều mặc trang phục nghiêm chỉnh từ trong nhà ra nghênh đón Lôi Minh!
Cũng chính vào thời khắc đó, Lôi Minh nhẹ nhàng vỗ vào vai Thiệu Phong nói cho Thiệu Phong biết, nếu như ngươi có thể trở thành một soái, như vậy tương lai vị trí này là của ngươi...
Từ sau ngày hôm đó, địa vị của Thiệu Phong ở trong nhà đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất. Đã không còn người nào dám đối xử với Thiệu Phong như trước kia. Bởi vì bọn họ đã biết được thân phận của Lôi Minh. Tuy rằng Lôi Minh không nói điều gì rõ ràng, nhưng Lôi Minh có thể tự mình dẫn theo Thiệu Phong đến đây, hơn nữa còn bảo Thiệu Phong ở bên cạnh hắn, người sáng suốt cũng biết, đây chính là người nối nghiệp của Lôi Minh. Người nào dám động tới Thiệu Phong nhất định là giết không tha!
Cũng chính từ đó về sau, sự kiêu ngạo của Thiệu Phong dần dần được hình thành, khiến bản thân hắn từng bước biến thành dáng vẻ như lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy hắn.
Nhưng không ai từng nghĩ tới, tại thời khắc quan trọng nhất, Thiệu Phong lại tỉnh ngộ được! Bắt đầu từ giây phút hắn tỉnh ngộ, hắn đã nắm chắc trong tay vị trí tướng quân Long Quân này. Việc tiếp theo hắn phải làm chính là chờ đợi Lôi Minh nói cho hắn biết hai chữ lên chức...
Quá khứ của Thiệu Phong đầy truyền kỳ. Đây không phải là sự phấn đấu của một nhân vật nhỏ nhưng điều này cũng tuyệt đối được xem là phấn đấu. Thậm chí lấy thân phận thái tử đảng của Thiệu Phong, còn gian khổ gấp trăm lần so với sự phấn đấu của một nhân vật nhỏ.
- Có đi hay không?
Lưu Tĩnh có phần căm tức khi thấy Thiệu Phong có chút thất thần. Sau đó cô kéo góc áo Âu Dương nói. Mà lúc này Âu Dương đã bắt đầu giả vờ không nhận ra Lưu Tĩnh.
Nói đùa, mua đồ? Mua đồ trong miệng Lưu Tĩnh chính là đi dạo phố, muốn mua đồ.
Muốn mua đồ gì bản thân mình có thể giúp biến ra cho cô. Nhưng căn bản nha đầu này hai ngày nay lại không nói chuyện, chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi.
- Hay là chờ tới khi đến Bắc Kinh hãy mua. Chờ đến khi đến Bắc Kinh ta sẽ cố gắng dẫn các ngươi đi dạo!
Rốt cuộc Thiệu Phong đọc ánh mắt Âu Dương đã có thể hiểu được, đồng thời hắn cũng vạch trần âm mưu của bạn học Lưu Tĩnh! Có thể nói, không có nam nhân nào thật sự nguyện ý cùng con gái đi dạo phố, đặc biệt là người như Thiệu Phong. Quan hệ giữa Lưu Tĩnh và hắn lại không phải là bạn bè trai gái, hắn càng không có nghĩa vụ phải làm điều này.
- Từ chối đi! Từ chối đi! Cố mà từ chối đi! Trêu chọc cô nãi nãi cuống lên, cô nãi nãi tăng tiền thuê nhà của các ngươi thêm 20%!
Từ giây phút hiểu được điều đó Thiệu Phong bắt đầu tự giận mình. Từ đó mỗi ngày hắn đều lưu luyến với night club. Với tư thứ của một thái tử đảng, chơi đùa với minh tinh, tiêu xài tiền phung phí. Hắn hi vọng sau đó sẽ xảy ra chuyện khiến trong nhà tức giận. Nhưng trái lại không ai quan tâm tới Thiệu Phong. Chỉ cần hắn không phải phạm phải sai lầm lớn, trong tình huống bình thường mọi người trong nhà không ngờ cũng lười nói tới.
Trong một tình huống đặc biệt, Thiệu Phong đã gặp được Lôi Minh trong một night club! Lôi Minh chỉ dùng một câu nói đã khiến Thiệu Phong tỉnh ngộ!
- Nếu như ngươi không cần tới tính mạng của ngươi, lãng phía một phần tư thời gian nỗ lực, vậy đi theo ta!
Chính vì một câu nói như vậy, Thiệu Phong đã nhớ kỹ. Lúc đó Lôi Minh mặc thường phục, căn bản không mặc y phục tướng quân, nhưng câu nói của Lôi Minh lúc đó lại khiến Thiệu Phong sững sờ đứng ngây người tại chỗ.
Cũng có thể tất cả đều có liên quan đến cơ duyên. Thiệu Phong thật sự ngây ngốc đi theo Lôi Minh! Sau đó Lôi Minh quẳng Thiệu Phong vào bộ đội đặc chủng. Trong vòng ba năm, hắn đều phải thao luyện mỗi ngày thật sự khổ nhọc giống như một con chó! Trong thời gian ba năm này ngay cả một cái rắm Thiệu Phong cũng không thả! Thậm chí ngay cả một câu oán giận cũng không có.
Có lẽ chính vì vậy Thiệu Phong mới có thể khiến Lôi Minh muốn để hắn làm người nối nghiệp!
Tuy Thiệu Phong không rõ Lôi Minh có thân phận thế nào, nhưng hắn lại có thể hiểu rõ, Lôi Minh chắc chắn là một nhân vật khiễn lão gia trong nhà phải kinh sợ! Mình rời khỏi nhà ba năm, không ngờ lão già không nói một câu nào. Chỉ dựa vào điểm này, đã có thể nhìn ra được điều đó!
Sau khi Thiệu Phong không ngừng tiếp xúc, không ngừng nỗ lực, rốt cuộc từng bước tiến vào Long Quân, bắt đầu hiểu rõ lực lượng của Long Quân!
Mặc dù nói Long Quân là quân, nhưng Long Quân lại không hề có bộ đội tồn tại. Nhưng đừng tưởng rằng Long Quân thật sự không có bộ đội! Có thể nói, bất luận khu vực quân sự quan trọng nào cũng có sự tồn tại của Long Quân. Dĩ nhiên, danh sách này chỉ có một mình Lôi Minh mới biết. Cho dù là Thiệu Phong cũng chỉ biết được mấy người trong danh sách đó mà thôi.
Đây là một mạng lưới liên lạc khổng lồ tới mức nào! Thiệu Phong dám xin thề, nếu như Lôi Minh muốn làm phản, như vậy mệnh lệnh chỉ cần truyền đi trong đêm nay, ngày mai có ít nhất một nửa quân khu bị khống chế hoàn toàn. Một nửa quân khu, nói cách khác một cú điện thoại của Lôi Minh đủ khiến một nửa giang sơn của quốc gia này đổi chủ!
Quyền lợi to lớn này gần như đã vượt qua tất cả. Có lúc Thiệu Phong đã từng hỏi Lôi Minh, hắn có nghĩ tới chuyện làm phản hay không?
Lôi Minh trả lời rất thẳng thắn! Đương nhiên là có!
Câu trả lời này đã từng khiến Thiệu Phong giật mình rất lâu. Nhưng sau đó Thiệu Phong dần dần hiểu rõ. Sau khi Lôi Minh làm phản sẽ có ý nghĩa thế nào? Không nghi ngờ chút nào, nếu như chỉ nói quân hàm hoặc là chức vị công khai, rất nhiều người đều cao hơn Lôi Minh. Nhưng trong quốc gia này, thật sự người thực sự lên được địa vị cao đều biết rõ Lôi Minh là ai. Bọn họ cũng hiểu rõ Lôi Minh có thể làm cái gì! Có thể nói tại quốc gia này, thời điểm ban ngày quốc gia định đoạt, buổi tối lại do Lôi Minh định đoạt!
Như vậy Lôi Minh đã là một nhân vật cấp hoàng đế. Hắn còn cần phải làm phản sao? Có lẽ những lão đại trong đại nội cũng chính là hiểu rõ điểm này, nên mới có thể khiến Long Quân tồn tại, khiến Lôi Minh tồn tại. Hoặc là nói cách khác, Lôi Minh hoặc là Long Quân đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của bọn họ. Bọn họ cho dù muốn cũng không thể nhổ tận gốc được. Bởi vì làm như vậy hậu quả chính là ép Lôi Minh cá chết lưới rách...
Đó là một mùa hè, một mùa hè nóng bức, Lôi Minh tùy ý mặc chiếc áo sơ mi cộc tay, mở cửa một chiếc Santana, kéo Thiệu Phong xuống xe, tiến vào trong đại viện của Thiệu gia.
Thiệu Phong nhớ rõ ràng, Lôi Minh cứ như vậy dẫn theo hắn đứng ở trước cửa. Sau đó quay về phía cảnh vệ ở trước cửa nói một câu Lôi Minh tới. Sau năm phút, lão gia và tất cả những người trong nhà đều mặc trang phục nghiêm chỉnh từ trong nhà ra nghênh đón Lôi Minh!
Cũng chính vào thời khắc đó, Lôi Minh nhẹ nhàng vỗ vào vai Thiệu Phong nói cho Thiệu Phong biết, nếu như ngươi có thể trở thành một soái, như vậy tương lai vị trí này là của ngươi...
Từ sau ngày hôm đó, địa vị của Thiệu Phong ở trong nhà đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất. Đã không còn người nào dám đối xử với Thiệu Phong như trước kia. Bởi vì bọn họ đã biết được thân phận của Lôi Minh. Tuy rằng Lôi Minh không nói điều gì rõ ràng, nhưng Lôi Minh có thể tự mình dẫn theo Thiệu Phong đến đây, hơn nữa còn bảo Thiệu Phong ở bên cạnh hắn, người sáng suốt cũng biết, đây chính là người nối nghiệp của Lôi Minh. Người nào dám động tới Thiệu Phong nhất định là giết không tha!
Cũng chính từ đó về sau, sự kiêu ngạo của Thiệu Phong dần dần được hình thành, khiến bản thân hắn từng bước biến thành dáng vẻ như lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy hắn.
Nhưng không ai từng nghĩ tới, tại thời khắc quan trọng nhất, Thiệu Phong lại tỉnh ngộ được! Bắt đầu từ giây phút hắn tỉnh ngộ, hắn đã nắm chắc trong tay vị trí tướng quân Long Quân này. Việc tiếp theo hắn phải làm chính là chờ đợi Lôi Minh nói cho hắn biết hai chữ lên chức...
Quá khứ của Thiệu Phong đầy truyền kỳ. Đây không phải là sự phấn đấu của một nhân vật nhỏ nhưng điều này cũng tuyệt đối được xem là phấn đấu. Thậm chí lấy thân phận thái tử đảng của Thiệu Phong, còn gian khổ gấp trăm lần so với sự phấn đấu của một nhân vật nhỏ.
- Có đi hay không?
Lưu Tĩnh có phần căm tức khi thấy Thiệu Phong có chút thất thần. Sau đó cô kéo góc áo Âu Dương nói. Mà lúc này Âu Dương đã bắt đầu giả vờ không nhận ra Lưu Tĩnh.
Nói đùa, mua đồ? Mua đồ trong miệng Lưu Tĩnh chính là đi dạo phố, muốn mua đồ.
Muốn mua đồ gì bản thân mình có thể giúp biến ra cho cô. Nhưng căn bản nha đầu này hai ngày nay lại không nói chuyện, chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi.
- Hay là chờ tới khi đến Bắc Kinh hãy mua. Chờ đến khi đến Bắc Kinh ta sẽ cố gắng dẫn các ngươi đi dạo!
Rốt cuộc Thiệu Phong đọc ánh mắt Âu Dương đã có thể hiểu được, đồng thời hắn cũng vạch trần âm mưu của bạn học Lưu Tĩnh! Có thể nói, không có nam nhân nào thật sự nguyện ý cùng con gái đi dạo phố, đặc biệt là người như Thiệu Phong. Quan hệ giữa Lưu Tĩnh và hắn lại không phải là bạn bè trai gái, hắn càng không có nghĩa vụ phải làm điều này.
- Từ chối đi! Từ chối đi! Cố mà từ chối đi! Trêu chọc cô nãi nãi cuống lên, cô nãi nãi tăng tiền thuê nhà của các ngươi thêm 20%!
/1220
|