Bỗng nhiên anh nhìn thấy một bóng lưng yểu điệu, cô gái kia đã đi qua bàn của anh cùng Dạ Vũ Dực, đi về hướng cửa.
Nheo lại đôi mắt sâu không đáy, tầm mắt Đường Diệc Sâm vẫn còn đang đi theo bóng lưng càng lúc càng xa kia.
“Đường tổng, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, anh cứ tự nhiên.” Dạ Vũ Dực lưu manh nhíu mày, ý cười bên môi anh càng thêm sâu sắc.
Một cơn xấu hổ tràn qua, Đường Diệc Sâm thu hồi tầm mắt thất thố của chính mình, sửa thành giống như đang nhàn rỗi nhìn Dạ Vũ Dực. “Đại luật sư Dạ, tôi đang đợi câu trả lời của anh. Tôi biết anh không phải người không có chừng mực, nhà Vũ Văn, có lẽ anh không thể trêu vào, nhưng Đại luật sư anh lại dám trêu chọc ngôi sao mới Hắc Mộc Đồng của giới luật sư.”
Ý cười bên môi đột nhiên cứng đờ, Dạ Vũ Dực không hứng thú nhấp một ngụm cà phê, “Đường tổng, anh cực kỳ có ý tứ, nếu tôi không tiếp nhận vụ án này, chỉ sợ anh sẽ không bỏ qua đi?”
“Tâm tư người khác có lẽ tôi không biết, nhưng mà, tôi cảm thấy được Đại luật sự Dạ đã đạt đến một trình độ nào đó. Luật sư phía đối phương đã bắt đầu có hành động, hôm nay cô ấy đã xem qua báo cáo của Vũ Văn Thác, hơn nữa, cô ấy cũng là cố vấn luật của Công ty bất động sản Vũ Văn. Nếu tôi nhớ không lầm, trước kia anh là thầy của cô ấy.”
“Đường tổng, anh tốn không ít thời gian nhỉ, nếu tôi không nể mặt vậy cũng quá thất lễ rồi.”
Đường Diệc Sâm cùng Dạ Vũ Dực đối diện nhau, hi hi, bọn họ đều nở nụ cười, “Đại luật sư Dạ, hoan nghênh anh hợp tác với tôi.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm duỗi tay phải ra.
Dạ Vũ Dực chỉ nhíu mắt một cái, tay không vươn ra nắm lấy tay Đường Diệc Sâm, “Đường tổng, nói chuyện hợp tác vẫn còn quá sớm, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với vụ án của em gái anh thôi. Hơn nữa, tôi hiện tại đã là cố vấn luật của Vạn Huy Châu Bảo rồi, còn đồng thời là cố vấn luật của tập đoàn Đính Tiếm, thật ngại quá, tôi không thích có quá nhiều ràng buộc.”
Đường Diệc Sâm rút tay trở về, anh cực kỳ chân thành nói: “Tôi không ép buộc, hy vọng chúng ta về sau thật sự có cơ hội hợp tác.”
———————————————-
Tin tức Đường Diệc Sâm cùng Tần Tử Kha sắp đính hôn truyền ra, ra ngoài dự kiến của mọi người.
Tần Bách Xuyên tựa hồ sốt ruột với mối hôn sự này, ông đem lễ đính hôn của hai người an bài vào một tuần sau, cũng trắng trợn tuyên bố với giới truyền thông.
Đối với chuyện này, Đường Dụ không có bất luận ý kiến gì, có thể bám víu tập đoàn Tần thị cũng không hẳn là chuyện xấu gì. Hơn nữa, Tần Bách Xuyên chỉ có một đứa cháu gái, sau khi ông chết, tập đoàn Tần thị liền thuận lý thành chương trở thành vật trong lòng bàn tay Liên Khải, bọn họ chỉ cần ngồi không hưởng lợi, hẳn không thiệt thòi.
Huống hồ, tình thế trước mắt đối với Liên Khải không có lợi, có tập đoàn lớn làm chỗ dựa, nhà họ Đường bọn họ cũng sẽ bớt đi vài phần lo lắng, chiến đấu tới cùng với Vũ Văn Huyễn.
Yến Thục Phân cũng không ủng hộ mối hôn sự này, bà trái lại hy vọng Đường Diệc Sâm không cần phải đi theo con đường hôn nhân thương mại của bọn họ. Bà hy vọng con trai mình có thể tự mình tìm được một tình yêu hạnh phúc mỹ mãn.
Ngủ đến mê man, Đường Khả Tâm bị một trận khát khô làm tỉnh giấc, cô đứng lên xuống giường tìm nước uống, vừa khéo bình nước không còn nước.
Cô đành phải xuống phòng khách rót nước.
Cách quãng, cô nghe được một chút âm thanh tranh chấp trầm thấp.
Dựa theo âm thanh tranh chấp được tận lực đè thấp, Đường Khả Tâm tìm được đến ngoài phòng sách của Đường Diệc Sâm.
Nheo lại đôi mắt sâu không đáy, tầm mắt Đường Diệc Sâm vẫn còn đang đi theo bóng lưng càng lúc càng xa kia.
“Đường tổng, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, anh cứ tự nhiên.” Dạ Vũ Dực lưu manh nhíu mày, ý cười bên môi anh càng thêm sâu sắc.
Một cơn xấu hổ tràn qua, Đường Diệc Sâm thu hồi tầm mắt thất thố của chính mình, sửa thành giống như đang nhàn rỗi nhìn Dạ Vũ Dực. “Đại luật sư Dạ, tôi đang đợi câu trả lời của anh. Tôi biết anh không phải người không có chừng mực, nhà Vũ Văn, có lẽ anh không thể trêu vào, nhưng Đại luật sư anh lại dám trêu chọc ngôi sao mới Hắc Mộc Đồng của giới luật sư.”
Ý cười bên môi đột nhiên cứng đờ, Dạ Vũ Dực không hứng thú nhấp một ngụm cà phê, “Đường tổng, anh cực kỳ có ý tứ, nếu tôi không tiếp nhận vụ án này, chỉ sợ anh sẽ không bỏ qua đi?”
“Tâm tư người khác có lẽ tôi không biết, nhưng mà, tôi cảm thấy được Đại luật sự Dạ đã đạt đến một trình độ nào đó. Luật sư phía đối phương đã bắt đầu có hành động, hôm nay cô ấy đã xem qua báo cáo của Vũ Văn Thác, hơn nữa, cô ấy cũng là cố vấn luật của Công ty bất động sản Vũ Văn. Nếu tôi nhớ không lầm, trước kia anh là thầy của cô ấy.”
“Đường tổng, anh tốn không ít thời gian nhỉ, nếu tôi không nể mặt vậy cũng quá thất lễ rồi.”
Đường Diệc Sâm cùng Dạ Vũ Dực đối diện nhau, hi hi, bọn họ đều nở nụ cười, “Đại luật sư Dạ, hoan nghênh anh hợp tác với tôi.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm duỗi tay phải ra.
Dạ Vũ Dực chỉ nhíu mắt một cái, tay không vươn ra nắm lấy tay Đường Diệc Sâm, “Đường tổng, nói chuyện hợp tác vẫn còn quá sớm, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với vụ án của em gái anh thôi. Hơn nữa, tôi hiện tại đã là cố vấn luật của Vạn Huy Châu Bảo rồi, còn đồng thời là cố vấn luật của tập đoàn Đính Tiếm, thật ngại quá, tôi không thích có quá nhiều ràng buộc.”
Đường Diệc Sâm rút tay trở về, anh cực kỳ chân thành nói: “Tôi không ép buộc, hy vọng chúng ta về sau thật sự có cơ hội hợp tác.”
———————————————-
Tin tức Đường Diệc Sâm cùng Tần Tử Kha sắp đính hôn truyền ra, ra ngoài dự kiến của mọi người.
Tần Bách Xuyên tựa hồ sốt ruột với mối hôn sự này, ông đem lễ đính hôn của hai người an bài vào một tuần sau, cũng trắng trợn tuyên bố với giới truyền thông.
Đối với chuyện này, Đường Dụ không có bất luận ý kiến gì, có thể bám víu tập đoàn Tần thị cũng không hẳn là chuyện xấu gì. Hơn nữa, Tần Bách Xuyên chỉ có một đứa cháu gái, sau khi ông chết, tập đoàn Tần thị liền thuận lý thành chương trở thành vật trong lòng bàn tay Liên Khải, bọn họ chỉ cần ngồi không hưởng lợi, hẳn không thiệt thòi.
Huống hồ, tình thế trước mắt đối với Liên Khải không có lợi, có tập đoàn lớn làm chỗ dựa, nhà họ Đường bọn họ cũng sẽ bớt đi vài phần lo lắng, chiến đấu tới cùng với Vũ Văn Huyễn.
Yến Thục Phân cũng không ủng hộ mối hôn sự này, bà trái lại hy vọng Đường Diệc Sâm không cần phải đi theo con đường hôn nhân thương mại của bọn họ. Bà hy vọng con trai mình có thể tự mình tìm được một tình yêu hạnh phúc mỹ mãn.
Ngủ đến mê man, Đường Khả Tâm bị một trận khát khô làm tỉnh giấc, cô đứng lên xuống giường tìm nước uống, vừa khéo bình nước không còn nước.
Cô đành phải xuống phòng khách rót nước.
Cách quãng, cô nghe được một chút âm thanh tranh chấp trầm thấp.
Dựa theo âm thanh tranh chấp được tận lực đè thấp, Đường Khả Tâm tìm được đến ngoài phòng sách của Đường Diệc Sâm.
/140
|