“Đường Diệc Sâm… Đường Diệc Sâm…”
Bàn tay nắm lấy khăn tắm trước ngực siết chặt, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, mơ hồ run run, Nguyễn Hàm trực tiếp dậm chân.
Mặc kệ cô gọi Đường Diệc Sâm như thế nào, chỉ thấy anh chạy trở về phòng cầm chìa khóa xe cùng dù xong, anh đóng cửa lại không để ý tới cô liền chạy trong mưa tới chỗ đậu xe.
Nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng biến mất ngay trước mắt cô, cũng không quay đầu lại, đôi mắt đẹp của Nguyễn Hàm lấp lánh lửa giận, ánh mắt của cô cực kỳ u oán, oán hận… nhất thời mãnh liệt dậy sóng.
Cô có điểm nào so ra kém Thủy Tâm Nhu, cô so với cô ta còn có thể giúp đỡ anh trong công việc.
Có sự giúp đỡ của cô, địa vị của anh tại Liên Khải không ai có thể dao động.
Cô so với cô ta càng hiểu Đường Diệc Sâm, nhất định là Thủy Tâm Nhu còn có giá trị lợi dụng với anh, nếu không, anh diễn trò như thế nào có thể diễn được giống thật như thế!
Kiên trì với ý nghĩ của mình, Nguyễn Hàm về tới phòng mình, cũng đóng cửa lại.
Đi vào phòng tắm, cô mở van tổng ra, nước lập tức ào ào chảy ra.
Đường Diệc Sâm đương nhiên nhìn không thấy van tổng, kiểm tra không ra nguyên nhân, bởi vì cô dùng thùng rác trong phòng tắm che lại.
————————————–
Bão tới gần, tất cả cây cối và dây nhợ trong khu nhà máy đều đang lắc lư kịch liệt, lỗ tai cũng ù ù tiếng gió kêu.
Trời mưa rất lớn, cùng với gió to không ngừng tăng tốc đập mạnh vào cửa xe kêu phần phật, Thủy Tâm Nhu không nhìn rõ lắm tình hình bên ngoài, Đường Diệc Sâm gõ cửa xe vài cái, cô mới đột nhiên mở cửa xuống xe.
Cây dù Đường Diệc Sâm che thiếu chút nữa bị gió thổi bay, anh ôm chặt Thủy Tâm Nhu, che chở cô lên xe của anh.
Không nói một tiếng bỏ chạy đến đây, cũng không biết nguy hiểm, Đường Diệc Sâm vừa giận lại vừa vui.
Anh thật không biết nên làm gì với Thủy Tâm Nhu cho tốt, khóe mắt đau lòng liếc nhìn cô.
Nếu anh không ở trong khu nhà máy, vậy chẳng phải cô đi một chuyến tay không, mưa to gió lớn, ban đêm bôn ba như vậy nguy hiểm cỡ nào.
Lúc anh nghe điện thoại của cô, trái tim đã lo lắng quá mức.
Tóc Thủy Tâm Nhu đều bị mưa gió tạt ướt, đuôi tóc hãy còn nhỏ nước.
Trở lại phòng, bất chấp thay tây trang ướt nhẹp, Đường Diệc Sâm khẩn trương dùng khăn lông lau khô tóc cho Thủy Tâm Nhu.
“Bà xã, em ăn cơm chưa?” Bàn tay to của Đường Diệc Sâm nắm lấy tay nhỏ của cô.
“À… còn chưa ăn nha.”
Hàng mi thật dài khẽ run rẩy, Thủy Tâm Nhu rũ mí mắt xuống.
Cô một lòng muốn đến tìm anh, đâu nào còn tâm tư lo ăn uống, taxi càng đi đến gần, mưa gió cũng lớn hơn.
Tài xế vốn nói không đi, là cô cứng rắn cầu người ta đưa cô qua, lại còn trả công cho anh ta gấp đôi.
Đường Diệc Sâm đau thương sờ sờ mái tóc cô, nói: “Căn tin trong khu nhà máy đã đóng cửa, em không ngại thì trong này anh còn có mấy gói mì ăn liền dự phòng do thư ký Giám đốc nhà máy đưa qua, lại còn mấy quả táo, em có muốn ăn hay không?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Cô sớm chết đói, biết rõ được ăn sẽ tốt hơn nhiều so với nhịn đói.
Trộm hôn một cái, Đường Diệc Sâm đứng dậy đi nấu mì ăn liền.
Thủy Tâm Nhu đang ăn mì ăn liền do Đường Diệc Sâm nấu, thình lình cửa phòng bọn họ vang lên tiếng gõ cửa.
Tuấn mi không tự giác nhíu lại, Đường Diệc Sâm đi mở cửa.
“Ngại quá, không quấy rầy hai người chứ?” Trên mặt Nguyễn Hàm nở nụ cười nhạt, ánh mắt âm lệ bắn thẳng tới Thủy Tâm Nhu.
“À… không quấy rầy.”
Nghe tiếng, Thủy Tâm Nhu cũng nâng mắt liếc cô một cái.
“Sam, anh thực hạnh phúc nha, mưa to gió lớn, chị dâu cũng đuổi tới. Chẳng lẽ lại sợ anh bị bão quét đi.”
Nguyễn Hàm mang theo ý trào phúng trêu tức, Thủy Tâm Nhu sao có thể nghe không ra.
Mi tâm nhíu lại, cô cũng không chút nào yếu thế, “Đàn ông của mình, nào có đạo lý nào lại không muốn. Gió này khẳng định là thổi không đi, cái khác thì khó nói rồi. Tôi đang ăn mì ăn liền, cô có muốn ăn một gói hay không, có người ăn cùng cũng tốt.
Hơn nữa, vợ vợ chồng chồng, có chồng tất có vợ, tôi cùng Diệc Sâm là chồng tung vợ hứng. Ban đêm cô đơn một mình cũng không quen, tôi là nhớ anh ấy, cho nên mới tới nha. À… Nguyễn phó tổng không rõ mấy phong tục trong nước này, vậy cũng có thể hiểu được, bởi vì bây giờ cô còn chưa có đàn ông thôi.”
Trong phút chốc, khóe miệng Nguyễn Hàm giật giật một phen, ánh mắt cũng u ám đi.
Nhẹ nhàng nhíu mày, Đường Diệc Sâm chuyển đề tài, “Đúng rồi, Alice, nước trong phòng tắm của em có sửa được chưa? Anh đã gọi điện thoại cho người qua kiểm tra.”
“Sam, cảm ơn anh, có người tới xử lý rồi. Vừa rồi đã có người qua kiểm, thay đổi van nước, em cũng tắm rửa xong rồi, không cần phải quấn cái khăn tắm lo hão.”
Hồ ly tinh, bạch cốt tinh, không tự trọng………
Thoáng chốc, trong đầu Thủy Tâm Nhu xuất hiện những từ này trước mắt, cô cũng hung hăng thầm mắng Nguyễn Hàm cực kỳ không biết xấu hổ.
Cho dù cô tin Đường Diệc Sâm, cô cũng cực kỳ không tin người phụ nữ trước mắt này, may mắn cô đến đây.
Bằng không… hậu quả thiệt không tưởng nổi.
Ăn xong mì ở trên bàn, Thủy Tâm Nhu nhõng nhẽo làm nũng nói, “Đường Diệc Sâm, em ăn mì xong rồi, em còn muốn ăn táo, anh gọt giúp em đi.
Hi hi hi….. tóc em bị ướt rồi, giầy và váy cũng bị ướt, người ta hiện tại muốn tắm. Ừm…. em có thể tắm xong rồi lại ra ăn táo anh gọt nha.”
Ngẩng cao cằm, Thủy Tâm Nhu kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhiễm tự tin.
Hừ, muốn tranh giành đàn ông với cô, xem ai lợi hại, chị đây cũng không phải người dễ khi dễ!
“Được, bà xã trước cứ từ từ, ông xã lập tức đi chuẩn bị nước cho em.” Đường Diệc Sâm cực kỳ nghe lời, quả thực là sủng Thủy Tâm Nhu thành nữ vương, mặc cho cô bài bố sai khiến.
Nhìn vợ chồng người ta ân ái dưới mí mắt mình, trong lòng Nguyễn Hàm cực kỳ không thoải mái, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận không cách nào ngăn chặn.
Cơ mắt không tự chủ được khẽ động.
Thủy Tâm Nhu, cô chớ có đắc ý quá sớm, đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ.
Đường Diệc Sâm đối tốt với cô không nhất định là yêu cô, tâm tư người đàn ông này rất khó dò.
“Cũng trễ rồi, chị dâu, không quấy rầy hai người, em về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Muốn thì cứ ngồi một chút, tôi không sao cả. Tôi nghĩ Diệc Sâm cũng không ngại.”
“Không được, vẫn là hôm nào hẹn gặp ở đâu đi, hiện tại cũng trễ rồi.” Bàn tay rất nhanh siết lại thành nắm đấm, Nguyễn Hàm yếu ớt cười bỏ đi.
Cửa vừa đóng lại, ngay lập tức tươi cười của cô trở nên cứng ngắc, ánh mắt âm u.
—————————–
Liếc thấy quần áo Thủy Tâm Nhu treo trong phòng tắm, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm bỗng dưng nhếch lên, lộ ra nụ cười lưu manh.
Bà xã tới một mình.., cái gì đó cũng không mang đến.
Quần áo của cô đều ở đây, chính là nói… hiện tại cô không mặc gì dưới áo tắm nha.
Khát vọng từ trong lòng đột nhiên dâng lên, yết hầu Đường Diệc Sâm cũng đột nhiên khô khốc, hầu kết run rẩy giật giật.
Anh cảm thấy máu của mình đang sôi trào, đầu óc hiện lên hình ảnh mơ màng xinh đẹp của bà xã.
Không tiếp tục sững sờ, không tiếp tục do dự, Đường Diệc Sâm tắm vô cùng nhanh.
Anh dùng khăn tắm bọc hạ thân liền đi ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt đẹp như nước liếc nghiêng Đường Diệc Sâm một cái, Thủy Tâm Nhu vẫn ngồi trên sofa vừa ăn táo vừa xem TV.
Này nha, anh vừa mới đi vào, mới bao nhiêu phút đâu đã đi ra rồi.
Đường Diệc Sâm lưu manh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt quen thuộc kia của anh Thủy Tâm Nhu tuyệt không ngu dốt a, anh muốn…
Chính mình cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, đêm nay nhìn thấy Đường Diệc Sâm để trần kia, nhìn thấy bắp thịt cường tráng, không hiểu sao, tim cô đập thật nhanh.
Giống như lỡ mất một nhịp
Hơn nữa, khuôn mặt cô không hiểu sao lại nóng lên, không biết có đỏ mặt hay không a.
“Bà xã, em đang nghĩ gì đó?”
Thình lình, chóp mũi Đường Diệc Sâm tiến gần đến khuôn mặt Thủy Tâm Nhu, khóe môi hiện lên chút xấu xa.
Hơi thở ấm áp của anh phun ra ngưa ngứa vỗ về khuôn mặt cô, cả người cô lập tức choáng váng vui sướng, tìm không ra phương hướng rồi.
“Bà xã, em chảy nước miếng…” Giọng nói trầm thấp lại có chút khàn khàn giống như tiếng đàn violin trầm thấp thấm nhuần mê người, lay động sợi dây nơi đáy lòng người.
Ặc… cô chảy nước miếng ư?
Theo bản năng, Thủy Tâm Nhu đưa tay sờ miệng cùng cằm mình.
Không có, Đường Diệc Sâm trêu cợt cô, khốn kiếp!
“Đường Diệc Sâm…”
Lời mắng chửi người còn chưa nói ra, trong phút chốc, ngón tay cái của Đường Diệc Sâm đã đặt lên môi cô, nhẹ nhàng mà miêu tả làn môi của cô.
Tầm mắt nóng cháy không kiêng nể gì di chuyển khắp toàn thân cô. “Bà xã, anh nhớ em, làm sao bây giờ?”
Anh cũng như cô, đều không mặc gì, đêm nay không có đèn giao thông, tuỳ tiện bọn họ lái xe a.
Ánh mắt anh dậy sóng cuồn cuộn, con ngươi đen kia giống như có thể cắn nuốt toàn bộ, sâu đến khiến tim cô đập nhanh, mà lại sáng khiến cho cô liều lĩnh đâm đầu ngã sâu xuống.
“Đường…”
Thủy Tâm Nhu rung rung hàng mi, đầu ngón tay Đường Diệc Sâm còn chưa có dời, cô lại không biết muốn nói gì.
Nửa người trên của người đàn ông giống như con báo săn hoang dã trong rừng, nhìn chằm chằm cô, kìm lòng không đậu, bạc môi khêu gợi của anh kỹ càng khắc lên cánh môi mê người của cô
Bàn tay nắm lấy khăn tắm trước ngực siết chặt, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, mơ hồ run run, Nguyễn Hàm trực tiếp dậm chân.
Mặc kệ cô gọi Đường Diệc Sâm như thế nào, chỉ thấy anh chạy trở về phòng cầm chìa khóa xe cùng dù xong, anh đóng cửa lại không để ý tới cô liền chạy trong mưa tới chỗ đậu xe.
Nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng biến mất ngay trước mắt cô, cũng không quay đầu lại, đôi mắt đẹp của Nguyễn Hàm lấp lánh lửa giận, ánh mắt của cô cực kỳ u oán, oán hận… nhất thời mãnh liệt dậy sóng.
Cô có điểm nào so ra kém Thủy Tâm Nhu, cô so với cô ta còn có thể giúp đỡ anh trong công việc.
Có sự giúp đỡ của cô, địa vị của anh tại Liên Khải không ai có thể dao động.
Cô so với cô ta càng hiểu Đường Diệc Sâm, nhất định là Thủy Tâm Nhu còn có giá trị lợi dụng với anh, nếu không, anh diễn trò như thế nào có thể diễn được giống thật như thế!
Kiên trì với ý nghĩ của mình, Nguyễn Hàm về tới phòng mình, cũng đóng cửa lại.
Đi vào phòng tắm, cô mở van tổng ra, nước lập tức ào ào chảy ra.
Đường Diệc Sâm đương nhiên nhìn không thấy van tổng, kiểm tra không ra nguyên nhân, bởi vì cô dùng thùng rác trong phòng tắm che lại.
————————————–
Bão tới gần, tất cả cây cối và dây nhợ trong khu nhà máy đều đang lắc lư kịch liệt, lỗ tai cũng ù ù tiếng gió kêu.
Trời mưa rất lớn, cùng với gió to không ngừng tăng tốc đập mạnh vào cửa xe kêu phần phật, Thủy Tâm Nhu không nhìn rõ lắm tình hình bên ngoài, Đường Diệc Sâm gõ cửa xe vài cái, cô mới đột nhiên mở cửa xuống xe.
Cây dù Đường Diệc Sâm che thiếu chút nữa bị gió thổi bay, anh ôm chặt Thủy Tâm Nhu, che chở cô lên xe của anh.
Không nói một tiếng bỏ chạy đến đây, cũng không biết nguy hiểm, Đường Diệc Sâm vừa giận lại vừa vui.
Anh thật không biết nên làm gì với Thủy Tâm Nhu cho tốt, khóe mắt đau lòng liếc nhìn cô.
Nếu anh không ở trong khu nhà máy, vậy chẳng phải cô đi một chuyến tay không, mưa to gió lớn, ban đêm bôn ba như vậy nguy hiểm cỡ nào.
Lúc anh nghe điện thoại của cô, trái tim đã lo lắng quá mức.
Tóc Thủy Tâm Nhu đều bị mưa gió tạt ướt, đuôi tóc hãy còn nhỏ nước.
Trở lại phòng, bất chấp thay tây trang ướt nhẹp, Đường Diệc Sâm khẩn trương dùng khăn lông lau khô tóc cho Thủy Tâm Nhu.
“Bà xã, em ăn cơm chưa?” Bàn tay to của Đường Diệc Sâm nắm lấy tay nhỏ của cô.
“À… còn chưa ăn nha.”
Hàng mi thật dài khẽ run rẩy, Thủy Tâm Nhu rũ mí mắt xuống.
Cô một lòng muốn đến tìm anh, đâu nào còn tâm tư lo ăn uống, taxi càng đi đến gần, mưa gió cũng lớn hơn.
Tài xế vốn nói không đi, là cô cứng rắn cầu người ta đưa cô qua, lại còn trả công cho anh ta gấp đôi.
Đường Diệc Sâm đau thương sờ sờ mái tóc cô, nói: “Căn tin trong khu nhà máy đã đóng cửa, em không ngại thì trong này anh còn có mấy gói mì ăn liền dự phòng do thư ký Giám đốc nhà máy đưa qua, lại còn mấy quả táo, em có muốn ăn hay không?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Cô sớm chết đói, biết rõ được ăn sẽ tốt hơn nhiều so với nhịn đói.
Trộm hôn một cái, Đường Diệc Sâm đứng dậy đi nấu mì ăn liền.
Thủy Tâm Nhu đang ăn mì ăn liền do Đường Diệc Sâm nấu, thình lình cửa phòng bọn họ vang lên tiếng gõ cửa.
Tuấn mi không tự giác nhíu lại, Đường Diệc Sâm đi mở cửa.
“Ngại quá, không quấy rầy hai người chứ?” Trên mặt Nguyễn Hàm nở nụ cười nhạt, ánh mắt âm lệ bắn thẳng tới Thủy Tâm Nhu.
“À… không quấy rầy.”
Nghe tiếng, Thủy Tâm Nhu cũng nâng mắt liếc cô một cái.
“Sam, anh thực hạnh phúc nha, mưa to gió lớn, chị dâu cũng đuổi tới. Chẳng lẽ lại sợ anh bị bão quét đi.”
Nguyễn Hàm mang theo ý trào phúng trêu tức, Thủy Tâm Nhu sao có thể nghe không ra.
Mi tâm nhíu lại, cô cũng không chút nào yếu thế, “Đàn ông của mình, nào có đạo lý nào lại không muốn. Gió này khẳng định là thổi không đi, cái khác thì khó nói rồi. Tôi đang ăn mì ăn liền, cô có muốn ăn một gói hay không, có người ăn cùng cũng tốt.
Hơn nữa, vợ vợ chồng chồng, có chồng tất có vợ, tôi cùng Diệc Sâm là chồng tung vợ hứng. Ban đêm cô đơn một mình cũng không quen, tôi là nhớ anh ấy, cho nên mới tới nha. À… Nguyễn phó tổng không rõ mấy phong tục trong nước này, vậy cũng có thể hiểu được, bởi vì bây giờ cô còn chưa có đàn ông thôi.”
Trong phút chốc, khóe miệng Nguyễn Hàm giật giật một phen, ánh mắt cũng u ám đi.
Nhẹ nhàng nhíu mày, Đường Diệc Sâm chuyển đề tài, “Đúng rồi, Alice, nước trong phòng tắm của em có sửa được chưa? Anh đã gọi điện thoại cho người qua kiểm tra.”
“Sam, cảm ơn anh, có người tới xử lý rồi. Vừa rồi đã có người qua kiểm, thay đổi van nước, em cũng tắm rửa xong rồi, không cần phải quấn cái khăn tắm lo hão.”
Hồ ly tinh, bạch cốt tinh, không tự trọng………
Thoáng chốc, trong đầu Thủy Tâm Nhu xuất hiện những từ này trước mắt, cô cũng hung hăng thầm mắng Nguyễn Hàm cực kỳ không biết xấu hổ.
Cho dù cô tin Đường Diệc Sâm, cô cũng cực kỳ không tin người phụ nữ trước mắt này, may mắn cô đến đây.
Bằng không… hậu quả thiệt không tưởng nổi.
Ăn xong mì ở trên bàn, Thủy Tâm Nhu nhõng nhẽo làm nũng nói, “Đường Diệc Sâm, em ăn mì xong rồi, em còn muốn ăn táo, anh gọt giúp em đi.
Hi hi hi….. tóc em bị ướt rồi, giầy và váy cũng bị ướt, người ta hiện tại muốn tắm. Ừm…. em có thể tắm xong rồi lại ra ăn táo anh gọt nha.”
Ngẩng cao cằm, Thủy Tâm Nhu kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhiễm tự tin.
Hừ, muốn tranh giành đàn ông với cô, xem ai lợi hại, chị đây cũng không phải người dễ khi dễ!
“Được, bà xã trước cứ từ từ, ông xã lập tức đi chuẩn bị nước cho em.” Đường Diệc Sâm cực kỳ nghe lời, quả thực là sủng Thủy Tâm Nhu thành nữ vương, mặc cho cô bài bố sai khiến.
Nhìn vợ chồng người ta ân ái dưới mí mắt mình, trong lòng Nguyễn Hàm cực kỳ không thoải mái, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận không cách nào ngăn chặn.
Cơ mắt không tự chủ được khẽ động.
Thủy Tâm Nhu, cô chớ có đắc ý quá sớm, đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ.
Đường Diệc Sâm đối tốt với cô không nhất định là yêu cô, tâm tư người đàn ông này rất khó dò.
“Cũng trễ rồi, chị dâu, không quấy rầy hai người, em về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Muốn thì cứ ngồi một chút, tôi không sao cả. Tôi nghĩ Diệc Sâm cũng không ngại.”
“Không được, vẫn là hôm nào hẹn gặp ở đâu đi, hiện tại cũng trễ rồi.” Bàn tay rất nhanh siết lại thành nắm đấm, Nguyễn Hàm yếu ớt cười bỏ đi.
Cửa vừa đóng lại, ngay lập tức tươi cười của cô trở nên cứng ngắc, ánh mắt âm u.
—————————–
Liếc thấy quần áo Thủy Tâm Nhu treo trong phòng tắm, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm bỗng dưng nhếch lên, lộ ra nụ cười lưu manh.
Bà xã tới một mình.., cái gì đó cũng không mang đến.
Quần áo của cô đều ở đây, chính là nói… hiện tại cô không mặc gì dưới áo tắm nha.
Khát vọng từ trong lòng đột nhiên dâng lên, yết hầu Đường Diệc Sâm cũng đột nhiên khô khốc, hầu kết run rẩy giật giật.
Anh cảm thấy máu của mình đang sôi trào, đầu óc hiện lên hình ảnh mơ màng xinh đẹp của bà xã.
Không tiếp tục sững sờ, không tiếp tục do dự, Đường Diệc Sâm tắm vô cùng nhanh.
Anh dùng khăn tắm bọc hạ thân liền đi ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt đẹp như nước liếc nghiêng Đường Diệc Sâm một cái, Thủy Tâm Nhu vẫn ngồi trên sofa vừa ăn táo vừa xem TV.
Này nha, anh vừa mới đi vào, mới bao nhiêu phút đâu đã đi ra rồi.
Đường Diệc Sâm lưu manh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt quen thuộc kia của anh Thủy Tâm Nhu tuyệt không ngu dốt a, anh muốn…
Chính mình cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, đêm nay nhìn thấy Đường Diệc Sâm để trần kia, nhìn thấy bắp thịt cường tráng, không hiểu sao, tim cô đập thật nhanh.
Giống như lỡ mất một nhịp
Hơn nữa, khuôn mặt cô không hiểu sao lại nóng lên, không biết có đỏ mặt hay không a.
“Bà xã, em đang nghĩ gì đó?”
Thình lình, chóp mũi Đường Diệc Sâm tiến gần đến khuôn mặt Thủy Tâm Nhu, khóe môi hiện lên chút xấu xa.
Hơi thở ấm áp của anh phun ra ngưa ngứa vỗ về khuôn mặt cô, cả người cô lập tức choáng váng vui sướng, tìm không ra phương hướng rồi.
“Bà xã, em chảy nước miếng…” Giọng nói trầm thấp lại có chút khàn khàn giống như tiếng đàn violin trầm thấp thấm nhuần mê người, lay động sợi dây nơi đáy lòng người.
Ặc… cô chảy nước miếng ư?
Theo bản năng, Thủy Tâm Nhu đưa tay sờ miệng cùng cằm mình.
Không có, Đường Diệc Sâm trêu cợt cô, khốn kiếp!
“Đường Diệc Sâm…”
Lời mắng chửi người còn chưa nói ra, trong phút chốc, ngón tay cái của Đường Diệc Sâm đã đặt lên môi cô, nhẹ nhàng mà miêu tả làn môi của cô.
Tầm mắt nóng cháy không kiêng nể gì di chuyển khắp toàn thân cô. “Bà xã, anh nhớ em, làm sao bây giờ?”
Anh cũng như cô, đều không mặc gì, đêm nay không có đèn giao thông, tuỳ tiện bọn họ lái xe a.
Ánh mắt anh dậy sóng cuồn cuộn, con ngươi đen kia giống như có thể cắn nuốt toàn bộ, sâu đến khiến tim cô đập nhanh, mà lại sáng khiến cho cô liều lĩnh đâm đầu ngã sâu xuống.
“Đường…”
Thủy Tâm Nhu rung rung hàng mi, đầu ngón tay Đường Diệc Sâm còn chưa có dời, cô lại không biết muốn nói gì.
Nửa người trên của người đàn ông giống như con báo săn hoang dã trong rừng, nhìn chằm chằm cô, kìm lòng không đậu, bạc môi khêu gợi của anh kỹ càng khắc lên cánh môi mê người của cô
/140
|