Nói chuyện điện thoại với Phí Lạc xong, Đường Diệc Sâm đốt một điếu thuốc bắt đầu hút. Mi tâm anh vẫn nhíu chặt, tròng mắt chuyển động nhanh, ánh mắt như ngọc lưu ly cũng đột nhiên bùng cháy mạnh.
Nếu lời Phí Lạc nói đều là thật, vậy cuối cùng là ai đang tính kế bọn họ?
Môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại, Đường Diệc Sâm đặt một dấu chấm hỏi lớn trong lòng, bởi vì việc này tiếp việc kia khiến người hồ nghi đến kỳ lạ.
Video clip ba năm trước đây anh đã bố trí rất hoàn mỹ rồi, không ngờ lại vẫn có người đào lên, xem ra địa vị đối phương cũng không nhỏ.
Đôi mắt bí hiểm lướt qua một sự giận dữ, anh dụi tắt đầu thuốc lá, cũng vứt vào trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Ngồi trên chiếc xe việt dã Land Rover, anh kết nối Bluetooth sau đó gọi điện.
“Tổng biên tập Lam, có rảnh không? Tôi muốn hẹn cô uống cà phê.”
“Được, tôi rảnh.” Lam Thấm Vi không hề cảm thấy bất ngờ với cuộc điện thoại này của Đường Diệc Sâm, sớm hay muộn anh cũng sẽ tới tìm cô.
“Vậy đợi trước sảnh của Hoa Mỹ Đạt, tôi chờ cô.”
Cúp máy, Đường Diệc Sâm nhấn chân ga, chiếc xe việt dã Land Rover lập tức chạy ra khỏi bãi đậu xe tòa nhà Liên Khải.
—————–
Lam Thấm Vi vừa tới, cô nhân viên lập tức dẫn cô đến một phòng riêng bao trọn.
Đường Diệc Sâm đến sớm, anh kiên nhẫn ngồi đợi, trước mặt đặt một ly cà phê đen.
Nghe tiếng mở cửa, đôi mắt thâm thúy sâu không lường được kia của anh nhìn chằm chằm Lam Thấm Vi đang đi tới, lạnh nhạt đến làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, khuôn mặt tuấn tú không chút ấm áp.
“Tổng biên tập Lam, mời ngồi.”
“Đường tổng, khách sáo rồi.” So với sự ung dung của Đường Diệc Sâm, Lam Thấm Vi hơi có chút câu nệ.
Đặc biệt lúc đối diện với cặp mắt thâm trầm kia của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô không tự chủ được hơi thay đổi.
“Cappuccino được chứ? Thật ngại quá, tôi gọi giùm cô rồi, mới vừa bưng lên, vẫn còn nóng.”
Lam Thấm Vi thấy ly cà phê đặt trước mặt cô còn đang bốc khói trắng.
“Cảm ơn Đường tổng, anh thật biết quan tâm, chị Đường thực hạnh phúc!”
“Ồ… tổng biên tập Lam, cô nói sai rồi, chị Đường cô ấy hiện tại không hề hạnh phúc.” Nhìn chằm chằm Lam Thấm Vi, Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng mà nhíu mày.
Hơi hơi chu môi cánh hoa, ngớ ra một phen, Lam Thấm Vi mang theo chút áy náy: “Đường tổng, tôi nói sai sao? Chẳng lẽ tình cảm vợ chồng hai người có trục trặc gì ư?”
Bị ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm, Lam Thấm Vi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, tay cầm chặt ly cà phê hơi run lẩy bẩy, tiết lộ cô đang chột dạ. Cố gắng giữ bình tĩnh, Lam Thấm Vi giật giật khóe miệng, nở một nụ cười nhạt.
“Ừm, lời này của cô thật sự rất sai, chị Đường cảm thấy bản thân cô ấy không hề hạnh phúc, bởi vì cô ấy biết rõ anh Đường lừa gạt mình. Cô ấy rất tức giận, cô ấy rất khổ sở, cô ấy không thèm nhìn anh Đường nữa.” Đường Diệc Sâm hời hợt nói, đôi mắt sắc bén lại lộ ra hứng thú.
Nghe vậy, khóe miệng Lam Thấm Vi không tự giác giật giật, đôi mắt hơi híp lại lướt qua vẻ kinh hoảng.
“Sao có thể chứ, anh Đường thật biết nói đùa.”
“Tổng biên tập Lam, tôi nói là sự thật. Không gạt cô, chị Đường hiện tại muốn ly hôn với tôi. Không biết vì sao, có người gửi cho cô ấy một email nặc danh, nói chuyện tôi làm video clip trước đây cho cô ấy biết, cho nên, cô ấy cực kỳ chán ghét tôi, cô ấy hiện tại ghi hận rồi. Tổng biên tập Lam, cô nói, tôi phải làm gì bây giờ?” Ánh mắt Đường Diệc Sâm nhìn Lam Thấm Vi tràn đầy hứng thú, anh khoanh tay ôm ngực, thú vị hỏi.
Kinh ngạc ngẩn ra, Lam Thấm Vi im lặng trong giây lát.
Ý thức được bản thân thất thố, cô giật giật khóe miệng, “A… Đường tổng, sao tôi biết được là phải làm gì, đó là chuyện giữa vợ chồng hai người. Tôi tin với khả năng của Đường tổng, chị Đường sẽ không tức giận lâu đâu, hôn này… khó ly!”
“Lời này của tổng biên tập Lam coi như xuôi tai, nhưng mà, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng tôi, giống như có một cây đinh trong lòng tôi, vừa đau lại ngứa. Tôi nghĩ, nếu một ngày tôi không bắt được người kia, cho dù hôn này ly không được, tôi cũng sẽ nhớ mãi trong lòng là ai đã hại tôi!”
Lam Thấm Vi bỗng dưng toàn thân cứng đờ, hai tay theo phản xạ nắm chặt ly cà phê.
“Tổng biên tập Lam, đừng quá kích động. Nếu ly cà phê này mà bể, tôi đền được, nhưng đâm bị thương ngón tay ngọc kia của cô thì không hay, đó chính là vũ khí bí mật để kiếm sống của cô, cô ăn cơm gì đều phải dựa vào chúng.”
Chỉ dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp lạnh lùng mở miệng, biểu cảm âm u của Đường Diệc Sâm có thể khiến người ta e ngại tới toàn thân lạnh run, sợ tới mức chân mềm mà nhận thua.
“Đường… Đường tổng…”
“Video clip ba năm trước đây, cô biết tôi biết, còn có người thứ ba biết không? Ba năm này, cô hưởng không ít lợi ích từ chỗ tôi, đừng tưởng rằng bản thân thật là tổng biên tập không ai bì nổi thì muốn làm gì thì làm, biết không?
Ở Hong Kong, tôi muốn chơi chết một người rất đơn giản, chỉ cần đắc tội tôi, chọc tôi tức giận, hậu quả khẳng định sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Đường Diệc Sâm híp mắt nói, giọng điệu trầm thấp lại mang theo uy hiếp đã gợi cảm lại tràn đầy lực hấp dẫn.
“Đường… Đường tổng, tôi không dám.”
“Ngoại trừ cô ra, ai là người thứ ba biết được? Là ai có lá gan lớn như vậy khiến cho tổng biên tập Lam bán đứng tôi?”
“Đường tổng, anh thật sự muốn biết sao?” Ánh mắt sợ hãi lướt qua một tia giảo hoạt, Lam Thấm Vi hỏi rất nghiêm túc.
“Tôi nhất định phải biết.”
“Được rồi, tôi thành thật nói cho anh biết, anh có thể sẽ rất không muốn biết đáp án này. Là… là Chủ tịch Đường tìm tôi, ông ấy bức tôi làm như vậy. Còn về ý đồ của ông ấy là gì, tôi không rõ ràng lắm.
Đường tổng anh là người hiểu lý lẽ, anh cũng biết mấy phóng viên tổng biên tập nhỏ chúng tôi sợ nhất là mấy người có tiền, tôi không dám đắc tội Chủ tịch Đường. Cho nên, thật xin lỗi Đường tổng, tôi cũng là bất đắc dĩ bảo vệ mạng mình, không phải có tâm bán đứng anh.”
Rất biết lộ ra biểu cảm cực kỳ thành khẩn, Lam Thấm Vi vừa nói vừa liếc khuôn mặt lạnh lùng đen trầm kia của Đường Diệc Sâm. May mắn cô đã sớm nghĩ ra đối sách, bằng không cô thật sự chết thẳng cẳng rồi.
“Thật là ba tôi bắt cô làm, không phải người khác?” Quai hàm Đường Diệc Sâm căng cứng.
“Là Đường Dụ ba anh bảo tôi bán đứng anh!” Lam Thấm Vi nhìn đôi mắt u ám kia của Đường Diệc Sâm, nói.
Đường Diệc Sâm trầm mặc một lúc lâu, Lam Thấm Vi đi rồi, anh vẫn sững sờ ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Sắc trời đã nhá nhem, ly cà phê đen trước mặt anh kia cũng đã sớm lạnh.
Trả tiền, bị sự trống rỗng lấp đầy, Đường Diệc Sâm chán nản đi ra khỏi phòng, dựa vào cảm giác trong lòng, anh lái xe đến cửa lớn nhà họ Thủy.
——————————
Ngồi ở trong xe, Đường Diệc Sâm hạ cửa kính xe xuống, ngước mắt nhìn ánh đèn lộ ra từ cửa sổ.
Không biết cô đang làm gì?
Sức khỏe cô có đỡ hơn chút nào không?
Sắc mặt cô cực kỳ trắng xanh, chết tiệt, không biết cô có biết chăm sóc mình hay không?
Chắc đến giờ cô vẫn còn giận, cô cực kỳ chán ghét anh, cô cũng hận anh đúng không?
Đường Diệc Sâm tự giễu cười cười, chua chát đau đớn từng chút thấm vào tim. Lấy điện thoại ra, Đường Diệc Sâm gọi cho Thủy Tâm Nhu.
Điện thoại kết nối, nhưng không người nghe…
Cơm nước xong trở về phòng thất thần ngồi ngẩn người, Thủy Tâm Nhu bị tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ trở về, theo bản năng, cô nhìn màn hình điện thoại, điện thoại hiển thị là ông xã.
Hừ… Cô giật giật khóe miệng, chua xót.
Thủy Tâm Nhu không nhận điện thoại, mà để mặc điện thoại reo.
Ít nhất mười cuộc gọi vang lên, chuông điện thoại di động đột nhiên ngừng, lần này, tầm mắt Thủy Tâm Nhu mới lại lần nữa rơi vào trên di động yên tĩnh.
Cô cầm lên, tức khắc xóa bỏ số Đường Diệc Sâm.
Ngay sau đó, di động cô vang lên âm báo hiệu tin nhắn, là tên khốn kiếp ấy gửi qua, cho dù vừa mới xóa, cô vẫn nhớ được số của anh.
Theo bản năng, Thủy Tâm Nhu muốn xóa bỏ tin nhắn, ma xui quỷ khiến, cô vậy mà lại mở ra xem. Có lẽ cô muốn nhìn một chút xem anh nói dối thế nào? Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng nhìn thấu tên khốn kiếp dối trá này!
‘Bà xã, anh nhớ em, rất nhớ rất nhớ…. Anh ở ngay cửa nhà em, ra ngoài đi, anh muốn gặp mặt em, cũng muốn nói chuyện với em.’
Cắn chặt môi, Thủy Tâm Nhu nhanh chóng trả lời, ‘Tôi không muốn gặp anh, việc đó không cần thiết.’
Sau đó, cô ấn gửi.
Mới một lúc, di động của cô lại vang lên, Đường Diệc Sâm trả lời, ‘Anh sẽ chờ ở cửa, chờ em đồng ý gặp mặt anh mới thôi.’
Sau khi Thủy Tâm Nhu xem xong, ngay lập tức xóa bỏ tất cả tin nhắn Đường Diệc Sâm gửi, cũng tắt điện thoại.
Cô không muốn lại bị anh làm ảnh hưởng tới cảm xúc, bởi vì chỉ bằng nhìn những chữ đơn giản như vậy, nội tâm cô lại nổi lên gợn sóng, cô không muốn bản thân lại mất mặt như vậy.
Bị lừa một lần đã đủ, cô không có ngốc!
Thủy Tâm Nhu che đầu đi ngủ, cô không muốn nghĩ tiếp tới những chuyện vô vị này, cô đã quyết định phải ly hôn.
Đêm khuya yên tĩnh, thình lình, bầu trời vậy mà đổ mưa, hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào kính cửa sổ ‘phần phật’.
Thủy Tâm Nhu còn chưa ngủ đứng dậy đi đóng cửa sổ, cô trông thấy chiếc xe việt dã nhập khẩu Land Rover màu đen kia của Đường Diệc Sâm thật sự vẫn đậu ở trước cửa nhà cô.
Nếu lời Phí Lạc nói đều là thật, vậy cuối cùng là ai đang tính kế bọn họ?
Môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại, Đường Diệc Sâm đặt một dấu chấm hỏi lớn trong lòng, bởi vì việc này tiếp việc kia khiến người hồ nghi đến kỳ lạ.
Video clip ba năm trước đây anh đã bố trí rất hoàn mỹ rồi, không ngờ lại vẫn có người đào lên, xem ra địa vị đối phương cũng không nhỏ.
Đôi mắt bí hiểm lướt qua một sự giận dữ, anh dụi tắt đầu thuốc lá, cũng vứt vào trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Ngồi trên chiếc xe việt dã Land Rover, anh kết nối Bluetooth sau đó gọi điện.
“Tổng biên tập Lam, có rảnh không? Tôi muốn hẹn cô uống cà phê.”
“Được, tôi rảnh.” Lam Thấm Vi không hề cảm thấy bất ngờ với cuộc điện thoại này của Đường Diệc Sâm, sớm hay muộn anh cũng sẽ tới tìm cô.
“Vậy đợi trước sảnh của Hoa Mỹ Đạt, tôi chờ cô.”
Cúp máy, Đường Diệc Sâm nhấn chân ga, chiếc xe việt dã Land Rover lập tức chạy ra khỏi bãi đậu xe tòa nhà Liên Khải.
—————–
Lam Thấm Vi vừa tới, cô nhân viên lập tức dẫn cô đến một phòng riêng bao trọn.
Đường Diệc Sâm đến sớm, anh kiên nhẫn ngồi đợi, trước mặt đặt một ly cà phê đen.
Nghe tiếng mở cửa, đôi mắt thâm thúy sâu không lường được kia của anh nhìn chằm chằm Lam Thấm Vi đang đi tới, lạnh nhạt đến làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, khuôn mặt tuấn tú không chút ấm áp.
“Tổng biên tập Lam, mời ngồi.”
“Đường tổng, khách sáo rồi.” So với sự ung dung của Đường Diệc Sâm, Lam Thấm Vi hơi có chút câu nệ.
Đặc biệt lúc đối diện với cặp mắt thâm trầm kia của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô không tự chủ được hơi thay đổi.
“Cappuccino được chứ? Thật ngại quá, tôi gọi giùm cô rồi, mới vừa bưng lên, vẫn còn nóng.”
Lam Thấm Vi thấy ly cà phê đặt trước mặt cô còn đang bốc khói trắng.
“Cảm ơn Đường tổng, anh thật biết quan tâm, chị Đường thực hạnh phúc!”
“Ồ… tổng biên tập Lam, cô nói sai rồi, chị Đường cô ấy hiện tại không hề hạnh phúc.” Nhìn chằm chằm Lam Thấm Vi, Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng mà nhíu mày.
Hơi hơi chu môi cánh hoa, ngớ ra một phen, Lam Thấm Vi mang theo chút áy náy: “Đường tổng, tôi nói sai sao? Chẳng lẽ tình cảm vợ chồng hai người có trục trặc gì ư?”
Bị ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm, Lam Thấm Vi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, tay cầm chặt ly cà phê hơi run lẩy bẩy, tiết lộ cô đang chột dạ. Cố gắng giữ bình tĩnh, Lam Thấm Vi giật giật khóe miệng, nở một nụ cười nhạt.
“Ừm, lời này của cô thật sự rất sai, chị Đường cảm thấy bản thân cô ấy không hề hạnh phúc, bởi vì cô ấy biết rõ anh Đường lừa gạt mình. Cô ấy rất tức giận, cô ấy rất khổ sở, cô ấy không thèm nhìn anh Đường nữa.” Đường Diệc Sâm hời hợt nói, đôi mắt sắc bén lại lộ ra hứng thú.
Nghe vậy, khóe miệng Lam Thấm Vi không tự giác giật giật, đôi mắt hơi híp lại lướt qua vẻ kinh hoảng.
“Sao có thể chứ, anh Đường thật biết nói đùa.”
“Tổng biên tập Lam, tôi nói là sự thật. Không gạt cô, chị Đường hiện tại muốn ly hôn với tôi. Không biết vì sao, có người gửi cho cô ấy một email nặc danh, nói chuyện tôi làm video clip trước đây cho cô ấy biết, cho nên, cô ấy cực kỳ chán ghét tôi, cô ấy hiện tại ghi hận rồi. Tổng biên tập Lam, cô nói, tôi phải làm gì bây giờ?” Ánh mắt Đường Diệc Sâm nhìn Lam Thấm Vi tràn đầy hứng thú, anh khoanh tay ôm ngực, thú vị hỏi.
Kinh ngạc ngẩn ra, Lam Thấm Vi im lặng trong giây lát.
Ý thức được bản thân thất thố, cô giật giật khóe miệng, “A… Đường tổng, sao tôi biết được là phải làm gì, đó là chuyện giữa vợ chồng hai người. Tôi tin với khả năng của Đường tổng, chị Đường sẽ không tức giận lâu đâu, hôn này… khó ly!”
“Lời này của tổng biên tập Lam coi như xuôi tai, nhưng mà, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng tôi, giống như có một cây đinh trong lòng tôi, vừa đau lại ngứa. Tôi nghĩ, nếu một ngày tôi không bắt được người kia, cho dù hôn này ly không được, tôi cũng sẽ nhớ mãi trong lòng là ai đã hại tôi!”
Lam Thấm Vi bỗng dưng toàn thân cứng đờ, hai tay theo phản xạ nắm chặt ly cà phê.
“Tổng biên tập Lam, đừng quá kích động. Nếu ly cà phê này mà bể, tôi đền được, nhưng đâm bị thương ngón tay ngọc kia của cô thì không hay, đó chính là vũ khí bí mật để kiếm sống của cô, cô ăn cơm gì đều phải dựa vào chúng.”
Chỉ dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp lạnh lùng mở miệng, biểu cảm âm u của Đường Diệc Sâm có thể khiến người ta e ngại tới toàn thân lạnh run, sợ tới mức chân mềm mà nhận thua.
“Đường… Đường tổng…”
“Video clip ba năm trước đây, cô biết tôi biết, còn có người thứ ba biết không? Ba năm này, cô hưởng không ít lợi ích từ chỗ tôi, đừng tưởng rằng bản thân thật là tổng biên tập không ai bì nổi thì muốn làm gì thì làm, biết không?
Ở Hong Kong, tôi muốn chơi chết một người rất đơn giản, chỉ cần đắc tội tôi, chọc tôi tức giận, hậu quả khẳng định sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Đường Diệc Sâm híp mắt nói, giọng điệu trầm thấp lại mang theo uy hiếp đã gợi cảm lại tràn đầy lực hấp dẫn.
“Đường… Đường tổng, tôi không dám.”
“Ngoại trừ cô ra, ai là người thứ ba biết được? Là ai có lá gan lớn như vậy khiến cho tổng biên tập Lam bán đứng tôi?”
“Đường tổng, anh thật sự muốn biết sao?” Ánh mắt sợ hãi lướt qua một tia giảo hoạt, Lam Thấm Vi hỏi rất nghiêm túc.
“Tôi nhất định phải biết.”
“Được rồi, tôi thành thật nói cho anh biết, anh có thể sẽ rất không muốn biết đáp án này. Là… là Chủ tịch Đường tìm tôi, ông ấy bức tôi làm như vậy. Còn về ý đồ của ông ấy là gì, tôi không rõ ràng lắm.
Đường tổng anh là người hiểu lý lẽ, anh cũng biết mấy phóng viên tổng biên tập nhỏ chúng tôi sợ nhất là mấy người có tiền, tôi không dám đắc tội Chủ tịch Đường. Cho nên, thật xin lỗi Đường tổng, tôi cũng là bất đắc dĩ bảo vệ mạng mình, không phải có tâm bán đứng anh.”
Rất biết lộ ra biểu cảm cực kỳ thành khẩn, Lam Thấm Vi vừa nói vừa liếc khuôn mặt lạnh lùng đen trầm kia của Đường Diệc Sâm. May mắn cô đã sớm nghĩ ra đối sách, bằng không cô thật sự chết thẳng cẳng rồi.
“Thật là ba tôi bắt cô làm, không phải người khác?” Quai hàm Đường Diệc Sâm căng cứng.
“Là Đường Dụ ba anh bảo tôi bán đứng anh!” Lam Thấm Vi nhìn đôi mắt u ám kia của Đường Diệc Sâm, nói.
Đường Diệc Sâm trầm mặc một lúc lâu, Lam Thấm Vi đi rồi, anh vẫn sững sờ ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Sắc trời đã nhá nhem, ly cà phê đen trước mặt anh kia cũng đã sớm lạnh.
Trả tiền, bị sự trống rỗng lấp đầy, Đường Diệc Sâm chán nản đi ra khỏi phòng, dựa vào cảm giác trong lòng, anh lái xe đến cửa lớn nhà họ Thủy.
——————————
Ngồi ở trong xe, Đường Diệc Sâm hạ cửa kính xe xuống, ngước mắt nhìn ánh đèn lộ ra từ cửa sổ.
Không biết cô đang làm gì?
Sức khỏe cô có đỡ hơn chút nào không?
Sắc mặt cô cực kỳ trắng xanh, chết tiệt, không biết cô có biết chăm sóc mình hay không?
Chắc đến giờ cô vẫn còn giận, cô cực kỳ chán ghét anh, cô cũng hận anh đúng không?
Đường Diệc Sâm tự giễu cười cười, chua chát đau đớn từng chút thấm vào tim. Lấy điện thoại ra, Đường Diệc Sâm gọi cho Thủy Tâm Nhu.
Điện thoại kết nối, nhưng không người nghe…
Cơm nước xong trở về phòng thất thần ngồi ngẩn người, Thủy Tâm Nhu bị tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ trở về, theo bản năng, cô nhìn màn hình điện thoại, điện thoại hiển thị là ông xã.
Hừ… Cô giật giật khóe miệng, chua xót.
Thủy Tâm Nhu không nhận điện thoại, mà để mặc điện thoại reo.
Ít nhất mười cuộc gọi vang lên, chuông điện thoại di động đột nhiên ngừng, lần này, tầm mắt Thủy Tâm Nhu mới lại lần nữa rơi vào trên di động yên tĩnh.
Cô cầm lên, tức khắc xóa bỏ số Đường Diệc Sâm.
Ngay sau đó, di động cô vang lên âm báo hiệu tin nhắn, là tên khốn kiếp ấy gửi qua, cho dù vừa mới xóa, cô vẫn nhớ được số của anh.
Theo bản năng, Thủy Tâm Nhu muốn xóa bỏ tin nhắn, ma xui quỷ khiến, cô vậy mà lại mở ra xem. Có lẽ cô muốn nhìn một chút xem anh nói dối thế nào? Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng nhìn thấu tên khốn kiếp dối trá này!
‘Bà xã, anh nhớ em, rất nhớ rất nhớ…. Anh ở ngay cửa nhà em, ra ngoài đi, anh muốn gặp mặt em, cũng muốn nói chuyện với em.’
Cắn chặt môi, Thủy Tâm Nhu nhanh chóng trả lời, ‘Tôi không muốn gặp anh, việc đó không cần thiết.’
Sau đó, cô ấn gửi.
Mới một lúc, di động của cô lại vang lên, Đường Diệc Sâm trả lời, ‘Anh sẽ chờ ở cửa, chờ em đồng ý gặp mặt anh mới thôi.’
Sau khi Thủy Tâm Nhu xem xong, ngay lập tức xóa bỏ tất cả tin nhắn Đường Diệc Sâm gửi, cũng tắt điện thoại.
Cô không muốn lại bị anh làm ảnh hưởng tới cảm xúc, bởi vì chỉ bằng nhìn những chữ đơn giản như vậy, nội tâm cô lại nổi lên gợn sóng, cô không muốn bản thân lại mất mặt như vậy.
Bị lừa một lần đã đủ, cô không có ngốc!
Thủy Tâm Nhu che đầu đi ngủ, cô không muốn nghĩ tiếp tới những chuyện vô vị này, cô đã quyết định phải ly hôn.
Đêm khuya yên tĩnh, thình lình, bầu trời vậy mà đổ mưa, hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào kính cửa sổ ‘phần phật’.
Thủy Tâm Nhu còn chưa ngủ đứng dậy đi đóng cửa sổ, cô trông thấy chiếc xe việt dã nhập khẩu Land Rover màu đen kia của Đường Diệc Sâm thật sự vẫn đậu ở trước cửa nhà cô.
/140
|